Dục Tiên Đồ

Chương 53: Thỉnh cầu



Ai cũng phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của bản thân.

Đã đến nước này thì Sở Nhược Đình không hề oán hận.

Tuy nàng hiểu nhầm ý nghĩa “tán công” nhưng dù biết trước chăng nữa, nàng có thể vứt bỏ thân phận thánh nữ sao?

Từ khoảnh khắc bước vào Vô Niệm Cung, Sở Nhược Đình đã chuẩn bị tâm lý cho mọi trường hợp. Thất thân không đáng sợ, chỉ cần nàng còn sống thì còn hy vọng xé rách hư không và đánh đâu thắng đó trên con đường tu chân. Tới lúc ấy, chẳng có gì đủ sức ngăn cản nàng mãi mãi thẳng tiến.

Hách Liên U Ngân không biết đổi tư thế, hắn chỉ biết thô bạo xâm chiếm Sở Nhược Đình; dương v*t thô cứng lẫn nóng hầm hập làm nhụy hoa lầy lội hệt vũng nước.

Lâu quá.

Lâu đến nỗi hai đầu gối Sở Nhược Đình xước hết cả da, đôi tay chống đất cũng dần nhức mỏi.

dương v*t quấn đầy gân xanh điên cuồng chà xát bức tường thịt, cửa hang hồng phớt giờ sưng tấy. Ai dè động tác cứng ngắc của Hách Liên U Ngân lại kích hoạt dục vọng tiềm tàng chứ. Sở Nhược Đình cố gắng khép chân, cơn kích thích khiến âm đ*o nàng thít chặt và nàng vặn eo khi dòng nước trong suốt tuôn trào.

Cặp mắt đỏ của Hách Liên U Ngân dại ra, hắn nương theo dòng nước kia để tiếp tục chôn sâu dương v*t vô thân thể nàng.

Các nếp gấp trong đường hầm mài cây gậy cứng. Hầu kết nam tử lộ rõ lúc hắn ngẩng cổ, những giọt mồ hôi lớn lăn dọc chiếc cổ rắn chắc. Mồ hôi dừng trên chỗ xương cánh bướm nhẵn bóng của Sở Nhược Đình, chúng nóng tới mức như thiêu đốt da nàng.

Sở Nhược Đình đau đớn nhíu mày.

Kẻ mạnh hàng đầu luôn có bí mật, Sở Nhược Đình nghĩ nát óc cũng không ra nguyên nhân nên đành ráng chịu đựng.

Mỗi lần đến thời điểm này trong năm, Hách Liên U Ngân mất ba ngày ba đêm mới tán công xong. Nhưng hiện giờ không biết người con gái dưới thân hắn sở hữu ma lực gì mà mọi cú đâm vào bông hoa ướt át đều làm hắn sảng khoái tột độ.

Hắn đè hông Sở Nhược Đình để vào sâu hơn. âm đ*o trơn như bôi dầu, hình như hắn đã thọc trúng nơi sâu nhất – cổ tử cung – nên cảm tưởng có cái miệng nhỏ mút nhẹ lỗ niệu đạo của hắn. Hắn ngày càng mất kiểm soát, cú đâm sau mạnh hơn cú trước, khiến nữ tử kêu rên và ngực nàng lắc qua lắc lại. Đột nhiên, khoái cảm mãnh liệt vùng bụng chui thẳng vô não nam tử giống hệt tia chớp. Hách Liên U Ngân chả thể khống chế dương độc trong cơ thể bèn bắn hết vào nhụy hoa ngọt ngào.

Giây phút t*ng trùng xâm nhập thân thể, Sở Nhược Đình lập tức phát hiện có vấn đề.

Nàng ép mình bình tĩnh rồi cắt nhỏ thần thức để kiểm tra và thấy khí đen lờ mờ tỏa ra từ tinh dịch! Khí đen chui vào đáy chậu của nàng, sau đấy di chuyển theo mạch máu nhằm mục đích vấy bẩn linh lực. Linh lực thuần khiết nhiễm khí đen sẽ thành âm khí trong nháy mắt. Dòng âm khí này hết sức ác độc, làn da tuyết trắng ở phần bụng dưới của Sở Nhược Đình biến thành màu đen với tốc độ mắt thường có thể thấy!

Nàng biết ngay mà!

Làm gì có chuyện thánh nữ chỉ đơn thuần đóng vai bạn giường cho ma quân.

Sở Nhược Đình gấp gáp nghĩ cách, nàng tính dùng toàn bộ linh lực để phong ấn luồng khí đen. Song luồng khí quá tàn bạo, nó làm linh khí nhiễm bẩn. Sở Nhược Đình kinh hoàng, nàng không dám tưởng tượng mình sẽ hóa thành thứ gì khi bị âm khí bao phủ. Thiếu nữ cắn răng rồi quyết đoán thúc giục nguyên anh đang ngủ say trong thức hải đuổi khí đen đi.

Cuối cùng bàn tay nhỏ của đứa bé trong suốt giữ chặt luồng khí đen chạy rong khắp nơi.

Sở Nhược Đình thử thanh lọc lẫn bài xuất khí đen nhưng hoàn toàn thất bại. Nguyên anh rời thức hải trong thời gian dài là vô cùng nguy hiểm, nàng không dám trì hoãn nên đành vận dụng tâm pháp phong ấn của Mị Thánh Quyết để nhốt khí đen vào xương sườn thứ sáu bên trái.

Khí đen bị phong ấn, da bụng tím đen cũng khôi phục nguyên dạng.

Sở Nhược Đình đổ mồ hôi đầm đìa sau màn tra tấn này, nàng như người mới được vớt từ dưới nước lên. Nữ tử vừa nằm trên mặt đất lạnh băng, vừa gian nan thở hổn hển.

Tán công hoàn tất, màu đỏ tươi trong mắt Hách Liên U Ngân dần rút đi, vân máu phức tạp trên người hắn cũng biến mất.

Khi lý trí bình phục, hắn vẫn là Thấp Hải ma quân lạnh lùng, ngoan cố, và đứng trên đầu vạn vật.

Điều khiến hắn bất ngờ là Sở Nhược Đình khác những thánh nữ trước; nàng không cháy đen rồi ngã xuống đất, gào thét thảm thiết trong lúc toàn thân run bần bật. Tình dục nhuộm hồng làn da trắng ngần của nàng, có điều mái tóc dài lại mướt mồ hôi và dán lấy hai má tái nhợt.



Hách Liên U Ngân hứng thú nheo mắt.

Hắn giơ tay vuốt ve vòng eo dương liễu bị mình bóp cho bầm tím.

Cả người Sở Nhược Đình cứng đờ, nàng thậm chí chẳng dám thở mạnh.

Hách Liên U Ngân hỏi bằng giọng trầm thấp, “Sao hả? Ngươi ghét bản tọa à?”

Sở Nhược Đình nghe vậy liền biết hắn đang tỉnh táo, nàng cẩn thận đáp, “Thuộc hạ hết lòng kính phục ma quân chứ nào có chán ghét.”

Hách Liên U Ngân tương đối hài lòng với câu trả lời trên.

Hắn rút dương v*t dính đầy mật hoa ra khỏi Sở Nhược Đình. Ngay sau đó, bàn tay to của hắn bồng nữ tử còn chân bước đến chiếc giường bạt bộ tinh xảo treo vô số màn lụa đính châu báu.

Sở Nhược Đình căng thẳng túm chặt vạt áo hở màu đen, nàng cố kìm nén nỗi sợ hãi trong đôi mắt long lanh, “…Ma quân?”

“Ngươi kính phục bản tọa còn gì? Thế thì hãy hầu hạ chu đáo.”

Hách Liên U Ngân cũng không giải thích được lý do.

Trời sinh hắn lạnh nhạt, hắn đâu phải kẻ háo sắc dâm dật. Sau khi tán công, các thánh nữ tiền nhiệm hoặc chết bởi dương độc, hoặc bị hắn vứt sang một bên và không chạm vào nữa. Song hôm nay giao hợp với Sở Nhược Đình lại khiến hắn hiểu đôi chút về thú vui tán công.

Sở Nhược Đình giả vờ e thẹn để giấu giếm sự ghét bỏ trong ánh mắt.

Giường bạt bộ rất rộng, Sở Nhược Đình vừa nằm xuống là mái tóc đen nhánh trải khắp giường. Chiếc áo đỏ chật vật che ngực nàng, nó làm bật lên cặp vú đầy đặn. Váy lụa được vén tới hông, phơi bày đôi chân cân xứng cùng âm hộ sưng đỏ.

Hách Liên U Ngân nào biết dạo đầu là gì, hắn chỉ thấy thân hình nữ tử trước mặt cực kỳ gợi cảm. Hắn quỳ giữa hai chân nàng rồi nắm hai cẳng chân thon dài, dục vọng trong hắn bùng nổ tựa lửa thiêu thảo nguyên. Nam tử đưa phân thân đến gần cánh cửa không thể khép lại và cắm vô một lần nữa.

Ánh sáng bạc của mặt trăng len lỏi qua mây đen rồi dừng trên hàng mi nhắm chặt của Sở Nhược Đình.

Dù người đàn ông đang đè trên thân nàng vô cùng khôi ngô, dù hắn là kẻ đứng tại đỉnh Phù Quang Giới, thì nàng vẫn không muốn chứng kiến cảnh tượng này.

Hách Liên U Ngân lại thầm nghĩ: Sở Nhược thật thẹn thùng, phải làm nàng thả lỏng mới được.

Nghĩ đến đây, hắn bò xổm trên người Sở Nhược Đình mà dốc sức đâm thọc.

Màn lụa bay bay giữa tiếng kẽo kẹt ầm ĩ của chiếc giường bạt bộ. Sở Nhược Đình chẳng biết đầu hàng bao lần trước đòn tấn công hung hăng từ Hách Liên U Ngân, khăn trải giường dưới thân nàng ướt đẫm như vừa được giặt. Tấm khăn trải giường sũng nước dính lấy mông làm Sở Nhược Đình khó chịu mà dịch người. Hách Liên U Ngân thấy thế bèn nhanh nhẹn hóa phép đổi tấm khăn mới tinh.

Mắt Sở Nhược Đình lập lòe. Nàng cố chiều theo nam tử, đồng thời nũng nịu yêu cầu.

“Ma quân, đổi tư thế khác được không?”

“Ma quân, bụng dưới đau quá, lót gối cho ta nhé?”

“Ma quân, nhẹ tay thôi!”

Hách Liên U Ngân oán trách nàng nhiều chuyện, nhưng cũng thấy vẻ nhõng nhẽo trên giường của nàng ngây thơ đáng yêu.

Hắn ôm Sở Nhược Đình giữa hai chân rồi luồn tay vô cái áo mỏng phía trên và thỏa sức xoa nắn bộ ngực mềm mại đang vểnh cao.



Sở Nhược Đình dán sát lồng ngực cường tráng của hắn, tay nàng mơn trớn cơ bắp săn chắc trên đó. Nàng đứt quãng nói trong lúc hắn ra sức đóng cọc, “Ma quân…mai mốt ngài phải bế quan luyện khí nên ta cần thánh sứ ở bên.”

Hách Liên U Ngân khựng lại, một cảm xúc tiêu cực chưa từng tồn tại quấn lấy trái tim hắn. Cảm xúc này rất nhạt, hắn chẳng thể nói rõ thành lời.

Thánh nữ là công cụ tán công nên hắn không thương tiếc gì bọn họ, cũng chả can thiệp vào những chuyện khác. Hồi xưa hắn từng ngó lơ vụ mười mấy thánh sứ phục vụ một thánh nữ, vì vậy hắn không có lý do cự tuyệt lời thỉnh cầu của Sở Nhược Đình.

Hách Liên U Ngân thọc mạnh nhụy hoa non mềm, hắn lãnh đạm hỏi, “Ngươi muốn ai?”

Sở Nhược Đình khép hờ hàng mi dài, “…Kinh Mạch.”

Ai ngờ Hách Liên U Ngân tức khắc bác bỏ, “Ngươi có thể chọn bất kỳ ai trong Vô Niệm Cung nhưng riêng Kinh Mạch thì không được!”

Sở Nhược Đình bỗng ngước nhìn hắn, “Tại sao?”

Hách Liên U Ngân bóp eo nàng, dương v*t hung hãn càn quét còn đôi môi mỏng mím lại. “Hắn là thủ lĩnh thích khách của bản tọa, tương lai sẽ thành linh hồn cho cờ Phệ Hồn và chiến thần trong đám con rối.”

“Ma quân nói rồi đó thôi, đấy là ‘tương lai’!”

Sở Nhược Đình cố tình thít âm đ*o để kẹp chặt hắn. Hách Liên U Ngân cau mày rồi thất thủ bắn tinh vào trong cơ thể nàng, tinh dịch đậm đặc lấp đầy hồ nước mật. May lần này t*ng trùng không mang theo khí đen, Sở Nhược Đình lén thở phào.

Hách Liên U Ngân sống hơn một ngàn năm nên đâu dễ bị đùa bỡn bởi dăm ba câu từ Sở Nhược Đình, hắn chợt vỡ lẽ mọi chuyện.

Tức nghĩa nàng tới Vô Niệm Cung vì Kinh Mạch.

Hách Liên U Ngân nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt đẹp của nàng, tay hắn phủ lên cái cổ thon gầy với sắc mặt tựa sương giá, “Ngươi nên biết rằng Kinh Mạch là thanh đao sắc bén nhất của bản tọa.”

Hắn sinh vào ngày âm, tháng âm, năm âm; chưa kể còn nghe lời, trung thành, không bao giờ hỏi “vì sao”.

Bầu không khí gợi tình ban nãy tan biến sạch sẽ.

Hắn vô tình phát ra sát khí khủng khiếp, làm Sở Nhược Đình suýt chết vì máu chảy ngược trong cơ thể.

Nàng kiềm chế ngụm máu chực trào nơi cổ họng, liều mạng ngẩng đầu với cặp mắt lay láy, đầu bù tóc rối cũng chẳng giấu nổi sự kiên quyết của nàng. Thiếu nữ chất vấn, “Sao ma quân biết chắc…ta không phải thanh đao sắc bén gấp bội?”

Hách Liên U Ngân hơi ngỡ ngàng.

“Kinh Mạch có mạnh thì cũng chỉ là tu sĩ Kim Đan, còn ta là tu sĩ Nguyên Anh. Sở Nhược có thể trung thành với ma quân như chàng vậy! Ma quân muốn chàng chẳng qua vì linh hồn và con rối. Ma khí mà linh nghiệm thì khi thăng cấp sẽ tự sản sinh linh hồn, cần gì dùng linh hồn người sống? Hơn nữa, ngay cả con rối chiến thần do ma quân chế tạo cũng không sánh bằng ta!”

Mặt mày Hách Liên U Ngân sa sầm, hắn ngồi phịch xuống giường rồi đá ngã chiếc ghế thêu đầu giường. “Ngươi ngạo mạn thật!”

Sở Nhược Đình vội xuống giường và quỳ trước mặt hắn, nàng cúi đầu, “Sao ma quân không thử xem?”

Hách Liên U Ngân thấy chuyện này quá hoang đường.

Sở Nhược Đình quỳ gối đằng kia, trông nàng liễu yếu đào tơ lẫn nhu nhược cùng cực. Một mỹ nhân yểu điệu như thế mà dám đánh cược với hắn chỉ vì Kinh Mạch.

Hắn cũng muốn xem người nhận dương độc từ hắn nhưng vẫn bình yên vô sự rốt cuộc lợi hại cỡ nào.

Hách Liên U Ngân trợn mắt, hắn tựa lưng vô khung giường bạt bộ rồi nhướn hàng lông mày nhọn, “Được! Bản tọa đang thiếu mười nguyên liệu luyện khí, nếu ngươi tìm đủ thì bản tọa không chỉ ban Kinh Mạch mà còn thực hiện một yêu cầu bất kỳ cho ngươi.”

Nội tâm Sở Nhược Đình mừng như điên, nàng cấp tốc dập đầu, “Đa tạ ma quân!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.