Dục Tiên Đồ

Chương 85: Của ta



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mọi người sửng sốt nhìn nữ tu đột ngột xuất hiện trên chùm đèn, bầu không khí ngập trong sự căng thẳng và lo lắng.

Ánh mắt Nam Cung Hiên tràn đầy hứng thú, “Nàng ấy là ai?”

Vương Cẩn lắc đầu, “Không biết.”

Đây là phản ứng mà Sở Nhược Đình mong muốn.

Nàng che giấu tu vi rồi dùng bùa chú của Nhạn Thiên Sơn nhằm mục đích khoe mẽ thực lực chỉ với một chiêu; như vậy đã đủ hù dọa đối phương.

Thanh Nhãn đầu đà sở hữu tu vi cao nhất ở đây, đến gã còn chả dám manh động thì những người khác chỉ biết trơ mắt nhìn.

Sở Nhược Đình cười khẩy khi vỗ tay, “Giả mạo thánh nữ để cướp bóc khắp nơi rồi vu oan cho Vô Niệm Cung, Tịch Huyễn thiền sư tính toán hay lắm!” Nàng nói bóng gió, “Tức nghĩa yêu nữ đoạt kho báu mà Phù Quang Giới đồn thổi bấy lâu nay…là các ngươi?”

“Bậy bạ!” Hòa thượng béo phía sau Thanh Nhãn vội cãi, “Đây là lần đầu chúng ta đi ăn cướp, ngươi đừng đổ hết lên đầu chúng ta!”

Đôi mắt âm u của Thanh Nhãn quan sát Sở Nhược Đình: bộ váy đỏ đặc trưng, tua che mặt…

Gã chợt vỡ lẽ, “Ngươi là yêu nữ Vô Niệm Cung.”

“Ban nãy lúc giả mạo ta, tên trọc ngu ngốc nhà ngươi nhiệt tình tự xưng thánh nữ lắm mà.”

Thanh Nhãn thẹn quá hóa giận.

Bình thường chắc gã sẽ kiêng dè Sở Nhược Đình và nhanh chóng dẫn hai sư đệ đi.

Nhưng bây giờ gã không thể làm vậy!

Tịch Huyễn thiền sư bắt bọn chúng liều mạng mang về Lung Ngọc Tinh Thiết hoặc Tạ Tố Tinh. Nếu thất bại, thiền sư sẽ moi đầu lâu của ba người làm chén rồi lột da làm trống. Gã tình nguyện đánh cược với Sở Nhược Đình còn hơn đối mặt Tịch Huyễn thiền sư.

Gương mặt Thanh Nhãn vặn vẹo, gã vung tay lên và tàn nhẫn sai khiến, “Giết ả!”

Sở Nhược Đình đâu ngờ chiêu trò của mình chẳng thể dọa hắn rút lui.

Cuộc chiến hết sức cam go, nàng lập tức gắn một cái chuông đồng thiếc vào phía trên lồng sắt giam giữ Tạ Tố Tinh.

Chiếc chuông nặng nề phát ra tiếng “leng keng” vang vọng, một kết giới bảo vệ màu xanh lá được hình thành sau cơn chấn động ấy. Tạ Tố Tinh ngẩng khuôn mặt tái nhợt, hắn chỉ thấy thấp thoáng một bóng người yêu kiều mặc váy đỏ qua lớp kết giới.

Mắt Lý Phúc sáng rực, ông kích động lay Lư Thường Xuân ở bên cạnh, “Đó mới là pháp bảo thiên giai do đích thân Thấp Hải ma quân rèn đúc!”

“Áo giáp lưới hồi nãy không phải sao?”

“Ta bịp bợm để bán giá cao thôi.”

Lư Thường Xuân: “…”

Cù Như thấy tình thế nguy hiểm nên định đưa Kiều Kiều rời khỏi đây. Song Kiều Kiều không chịu, nàng ta cố chấp bảo, “Ta muốn cứu Tiểu Tinh Tinh.”

Kiều Kiều ở lại dẫn tới Vương Cẩn lẫn Nam Cung Hiên cũng chẳng đi được. Bốn người tìm một góc mà ngồi chữa thương, nhân tiện quan sát tình hình chiến đấu.

Nội tâm Sở Nhược Đình nặng trịch.

Nàng phải giết Kiều Kiều với Vương Cẩn, đối phó đám chó săn của Tịch Huyễn, và giải cứu Tạ Tố Tinh.

Nữ tử chưa nghĩ ra kế sách vẹn toàn thì đám Thanh Nhãn đã nhào về phía nàng, gương mặt bọn chúng dữ tợn và đằng đằng sát khí.

“Được rồi! Giải quyết mấy gã này trước đã!” Sở Nhược Đình cắn răng. Đôi tay nàng kẹp mười hai lá bùa sấm sét rồi phóng bùa tới chỗ kẻ thù như đang bắn tên.

Bùa chú giống những lưỡi dao vút bay, chúng vạch ra một con đường thẳng tắp với sức mạnh như vũ bão.

Nàng hơi híp mắt, “Ngưng mâu tri trận pháp, ngưỡng diện thức thiên văn. Nhất ngữ phần vạn vật, huy thủ định càn khôn!”[1]

Gió đột ngột cuồn cuộn thổi.

Mười hai lá bùa sấm sét tạo thành trận pháp bốc cháy hừng hực.

Thanh Nhãn lảo đảo dùng thiền trượng tránh đòn. Hai hòa thượng phía sau gã không may mắn thế, bọn chúng lỡ dính phải sấm sét và tức khắc bị trận pháp lửa nóng bao vây. Bọn chúng đi lòng vòng trong phạm vi năm bước, hết khóc rồi cười. Sau một hồi lặp đi lặp lại mấy hành động đó, trán hai gã đụng cái “cốp” khi ôm nhau.

Thanh Nhãn muốn phá trận phá nhưng đây là lĩnh vực gã dốt đặc.

“Yêu nữ!” Thanh Nhãn nổi trận lôi đình, gã rống lên đầy phẫn nộ và vung thiền trượng để chém về phía Sở Nhược Đình.

Cú chém sử dụng sức mạnh cực lớn, nó xé rách không khí làm tai mọi người kêu ong ong.

Sở Nhược Đình chẳng hề nghĩ ngợi lúc lấy pháp khí chũm chọe[2] Phượng Vĩ Hỗn Nguyên ra chắn đòn.

Ầm!

Phượng Vĩ Hỗn Nguyên nứt toác sau tiếng va chạm ầm ĩ, Sở Nhược Đình cũng bị chiêu thức kia đánh bay ra ngoài độ trăm thước.

Sắc mặt nàng trở nên nghiêm trọng, quả nhiên kém đối phương một cấp thì vô cùng bất lợi về mặt phép thuật.

Thanh Nhãn nhìn thấu thực lực của nàng, gã cười như điên, “Yêu nữ, hóa ra ngươi mới Xuất Khiếu sơ kỳ! Để xem ngươi có tiếp nổi đòn này không!”

Gã vừa nói vừa tấn công nàng bằng thiền trượng.

Cơn cuồng phong lao vun vút và phát ra tiếng rít the thé.

Mặt Sở Nhược Đình trắng bệch, nàng rút ra món pháp bảo cao cấp trong lúc dàn trải linh khí toàn thân. Sau đấy cô gái quát lớn một tiếng, nàng bóc tách mái nhà khổng lồ của Tàng Bảo Lâu rồi phóng nó lên cao!

Chiêu thức của tu sĩ Xuất Khiếu kỳ khiến trời đất nghiêng ngả.

Nàng ném mái nhà Tàng Bảo Lâu làm đá vụn đổ rào rào xuống dưới. Lý Phúc ngửa đầu nhìn nóc nhà trống hoác mà suýt bật khóc, “Tàng Bảo Lâu của ta! Tàng Bảo Lâu của ta!”

Lư Thường Xuân hấp tấp an ủi, “Hội trưởng, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, chúng sẽ tu sửa mái nhà sau!”

Thanh Nhãn bám riết Sở Nhược Đình, hai người – một trái một phải – bay ra ngoài và lơ lửng giữa không trung.

Mây mù quấn quanh đồi núi trập trùng, thác nước trút xuống con sông lớn.

Bốn phía có vô số tu sĩ chưa rời đi.

Bọn họ được lợi rất nhiều khi tận mắt chứng kiến cuộc chiến giữa hai cao thủ Xuất Khiếu kỳ, vài người không sợ chết còn ngồi ngay tại chỗ để nghiên cứu.

Các tu sĩ ngẩng đầu nhìn hai cái bóng đen đỏ trên bầu trời, đồng thời sôi nổi thảo luận.

“Ai sẽ thắng?”

“Thanh Nhãn đầu đà là đại đệ tử số một dưới trướng Tịch Huyễn thiền sư, gã cực kỳ hung ác!”

“Thánh nữ Vô Niệm Cung chưa từng ăn trái đắng suốt nhiều năm trời ở Phù Quang Giới.”

Bọn họ mải miết bàn tán khi hai người trên không trung giao chiến một lần nữa. Thanh Nhãn tấn công liên hồi còn Sở Nhược Đình xài pháp bảo luôn tay luôn chân, bầu trời tỏa sáng sặc sỡ dưới tác động từ cả hai.

Lý Phúc thông hiểu luyện khí, ông hâm mộ khôn xiết lúc nhìn đống pháp khí Sở Nhược Đình sử dụng. Ông cũng xót gần chết, “Nàng ấy lót chân bằng cờ Lan Vân kìa. Đai Lôi Hỏa! Pháp bảo thiên giai đai Lôi Hỏa! Trời ơi, Thanh Nhãn đầu đà chém đứt đôi cái đai. Tiếc quá, tiếc quá…”

Sở Nhược Đình hết cách rồi.



Thanh Nhãn có sức mạnh phi thường, nàng mà không giam giữ hai gã hòa thượng kia thì cuộc chiến đã sớm phân thắng bại.

Sở Nhược Đình đành xài chiêu trò vì nếu đấu lâu thì chắc chắn sẽ bại dưới tay gã. Nàng muốn tốc chiến tốc thắng nên đánh đấm hơi nóng vội, thành thử để lộ sơ hở cho Thanh Nhãn tận dụng.

Đối phương đứng yên nhưng pháp lực bên tay phải gã bất chợt công kích. Sở Nhược Đình tránh không kịp, nàng vặn người rồi xoay nửa vòng trên trời.

Tiếng răng rắc vang lên, Sở Nhược Đình thấy mặt mình hơi lạnh. Gió thổi xốc tua che mặt và phơi bày nhan sắc diễm lệ tột độ.

Nữ tử đứng đón gió trong bộ trang phục đỏ rực, nàng đẹp như tiên, như viên ngọc lấp lánh.

Các tu sĩ cuối cùng cũng thấy rõ dung mạo thánh nữ, mọi ánh mắt đều bị nàng thu hút. Có mấy nam tu mải nhìn nên bất cẩn ngã xuống sông, làm mọi người cười phá lên.

“Mẫu thân ở đằng kia!”

Thanh Thanh vừa thấy Sở Nhược Đình là lăm le nhào đến, tay trái Hà Cạnh kéo đuôi nó; Du Nguyệt Minh điên cuồng lao ra hỗ trợ, tay phải Hà Cạnh túm tay áo hắn.

“Đứng lại!” Hà Cạnh cuống tới mức đầu đổ mồ hôi đầm đìa. “Cháu tham gia trận chiến của tu sĩ Xuất Khiếu kỳ làm gì? Tính làm Sở đạo hữu vướng chân vướng tay à?”

Du Nguyệt Minh nghe vậy liền dừng phắt lại, khuôn mặt tuấn tú đượm vẻ lo âu, “Thế ta phải làm sao? Chẳng lẽ ta cứ trơ mắt nhìn nàng bị đánh và không ra tay trợ giúp?”

Hà Cạnh ậm ừ, “Hiện tại nàng ấy là thánh nữ Vô Niệm Cung, tốt nhất cháu…cháu đừng…”

“Ta không quan tâm thân phận nàng!” Du Nguyệt Minh lạnh lùng phản đối.

Mười năm trước, hắn bận tâm vấn đề thân phận nên bỏ lỡ cơ hội có được nàng.

Hà Cạnh biết chấp niệm của hắn khó tiêu tan, ông thở dài, “Xem xét tình hình trước đã! Đừng quậy tung mọi chuyện! Ta thấy pháp lực của Sở đạo hữu thâm sâu và chiêu thức cũng biến hóa khôn lường, chưa chắc nàng ấy sẽ thua đâu!”

Hà Cạnh khuyên mãi mới thuyết phục được hai cha con.

Cùng lúc đó, nhóm Kiều Kiều đứng ở cổng Tàng Bảo Lâu với những biểu cảm khác nhau.

Nam Cung Hiên không biết thánh nữ là Sở Nhược Đình, hắn cười bảo, “Thánh nữ ma cung quả nhiên đầy bản lĩnh, thông thạo từ bùa chú đến trận pháp.” Thanh niên nhận xét thêm, “À, dung nhan kia thật sự xứng với cái danh mỹ nhân đệ nhất Phù Quang Giới.”

Vương Cẩn u ám mím môi chứ chẳng lên tiếng.

Kiều Kiều nghe Nam Cung Hiên đánh giá thì thấy chói tai khôn tả. Nàng ta ngẩng đầu nhìn một Sở Nhược Đình tràn trề khí phách ở trên trời cao, rồi nhớ đến ban nãy mình chật vật đấu với Thanh Nhãn đầu đà. Nội tâm nàng ta bỗng sản sinh thứ cảm xúc khó chịu.

Bao năm qua, nàng ta luôn cho rằng Sở Nhược Đình đã chết tại xó xỉnh nào đấy. Ai nè nàng chẳng những không chết mà còn trở nên lợi hại gấp bội.

Sở Nhược Đình đứng trên cao và buộc nàng ta ngước nhìn.

Kiều Kiều tự hào về tốc độ tu luyện của bản thân, nhưng so với Sở Nhược Đình thì sao? Tu vi Sở Nhược Đình vượt mặt nàng ta! Kiều Kiều mù tịt và chẳng đoán nổi các chiêu thức lẫn bùa chú do Sở Nhược Đình tung ra!

Sao có thể chứ?

Nàng ta sở hữu thiên phú mà đến Thành ca ca cũng khen ngợi! Thế nhưng Sở Nhược Đình – kẻ kiêu ngạo bướng bỉnh và chả được yêu thương – thấm thoát đã vượt qua nàng ta.

Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, nằm ở đâu…

Kiều Kiều hoảng loạn siết chặt đôi bàn tay trắng nõn.

Chính lúc ấy, nàng ta nghe mọi người bàn tán.

“Ủa, ta biết thánh nữ Vô Niệm Cung nè! Nàng ấy là con trưởng lão Sở Hoán của Thanh Kiếm Tông, tên là Sở…Sở cái gì đó Đình!”

“Thanh Kiếm Tông là cái môn phái tu kiếm nhưng sau này toàn bộ đệ tử chuyển sang trồng trọt á?”

“Đúng đúng đúng, là Thanh Kiếm Tông đã suy tàn của Ba Thục.”

“Ngươi biết gì thì kể nghe coi.”

“Vậy phải kể từ bữa tiệc linh quả mười năm trước…”

Các tu sĩ thì thào song Kiều Kiều nghe rõ từng từ.

Nỗi nhục nhã nàng ta cố gắng quên đi nay bị người khác lôi ra ánh sáng. Thầy trò loạn luân, ám hại Sở Hoán và Ngọc Kiều Dung, Vương Cẩn tự tay giết chết đệ tử Lý Phong… Không! Tại sao lại để nàng ta nghe những thứ này!

Các tu sĩ hăng say tán dóc, một người trong số đấy chỉ nhóm Kiều Kiều, “Ô, nhân vật chính tụ tập đông đủ luôn kìa.”

“Hóa ra là nàng ta à, ta nhìn không ra đấy, trông ngoan ngoãn vậy mà.”

“Tiêu chuẩn của Nam Cung Hiên thấp thật, tranh giành cả hạng người như thế.”

“Suỵt, hồi trước lão tổ Lâm thị đã cấm mọi người nhắc lại chuyện này. Các ngươi muốn sống thì mau câm miệng.”

“Lão tổ Lâm thị có đến đâu?”

Nói vậy nhưng các tu sĩ sợ Lâm Thành Tử nên chả dám bàn tiếp.

Kiều Kiều cắn chặt răng, nàng ta cố chịu đựng nỗi hổ thẹn với đôi mắt sũng nước.

Nam Cung Hiên an ủi, “Kiều nhi đừng khổ sở, chúng ta đều biết mấy việc đó là giả. Còn Sở Nhược Đình…” Hắn nói trái lương tâm, “Kỳ thật xấu xí quá chừng và thua xa nàng. Hơn nữa ta thấy nàng ta dựa dẫm đan dược mới có tu vi cỡ đấy nên sao sánh bằng Kiều nhi nhà ta.”

Cù Như chả thèm để ý những chuyện này, hắn hung hăng tuyên bố, “Ta đi giết ả đây.”

“Đừng!” Kiều Kiều nhìn các tu sĩ quanh mình rồi nhẹ nhàng lắc đầu. “Bây giờ chúng ta mà ra tay thì mọi người sẽ hiểu nhầm chúng ta trợ giúp Thanh Nhãn đầu đà.”

Tiếng tăm của Tịch Huyễn thiền sư quá bẩn thỉu, ai dám dính líu đến y.

Nàng ta không ngăn cản Cù Như, chỉ dặn hắn đừng ra mặt vào lúc này.

Kiều Kiều ý thức được mình nói năng khác thường, xưa nay nàng ta thiện lương chất phác nên sao có thể nhờ Cù Như giúp nàng ta đánh Sở Nhược Đình?

Tuy nhiên…nàng ta không muốn thu hồi những lời đó.

Kiều Kiều đưa mắt nhìn Sở Nhược Đình trong bộ váy đỏ tung bay, ánh mắt nàng ta lập lòe một cách quái dị.

Oo———oOo———oΟ

Sở Nhược Đình và Thanh Nhãn đầu đà đánh bất phân thắng bại.

Xung quanh có mười ba ngọn núi bị phá hủy, mặt đất trụi lủi không một ngọn cỏ trong phạm vi trăm dặm.

Sở Nhược Đình sắp dùng sạch đống pháp khí lẫn bùa chú mình chuẩn bị, linh khí cạn kiệt buộc nàng sử dụng trận pháp.

Nàng gian nan tránh thiền trượng của Thanh Nhãn rồi móc ra bùa truyền âm, “Tích Dung, cắm cờ!”

Nàng vừa dứt lời là Thanh Nhãn giơ cao chiếc bát vàng, gã triệu hồi những cơn rung chuyển kinh thiên động địa và dữ dội hệt sấm sét.

Sở Nhược Đình lấy pháp bảo phòng ngự che chắn khi chật vật chạy trốn.

Thanh Nhãn thấy nàng đấu không lại thì bám theo ráo riết, gã nào ngờ mình đang bị dẫn dụ vào trận pháp.

Thanh Nhãn chỉ cảm nhận được nguy hiểm lúc phát hiện linh lực trong mình trì trệ. Sở Nhược Đình đứng trên đỉnh núi với nụ cười lạnh băng, ánh mắt khinh miệt của nàng chẳng còn nỗi sợ hãi giống ban nãy.



“Yêu nữ! Ngươi gài bẫy ta!”

Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Thanh Nhãn.

Gã quá chủ quan.

Hèn chi thiên hạ bảo yêu nữ này thường xuyên giết người có tu vi cao hơn. Ban đầu gã tưởng ả chỉ giỏi dựa vào kho pháp bảo đồ sộ chứ đâu nghĩ ả rành rẽ trận pháp!

Song hối hận cũng đã muộn, khuôn mặt Sở Nhược Đình lạnh lẽo trong lúc tay nàng múa may thành bảy mươi hai kết ấn để phối hợp với trận pháp khóa linh lực. Các kết ấn trông đơn giản nhưng giải phóng thứ uy lực khủng khiếp! Thanh Nhãn giơ ngang thiền trượng chống trả, pháp ấn vàng kim lập tức chém đứt đôi cây thiền trượng dày như cổ tay gã. Tên hòa thượng phun ra nguyên cột máu khi xương ngực gã vỡ vụn. Thanh Nhãn kêu la thảm thiết và rơi từ trên cao xuống, tạo nên một hố sâu rộng mấy chục trượng trên mặt đất.

Mọi người đều bàng hoàng!

Đại đệ tử mạnh nhất của Tịch Huyễn thiền sư mà cũng thành tướng bại trận dưới tay thánh nữ ma cung.

Gã còn bị nàng đè bẹp! Đơn phương đè bẹp!

Mọi người nhìn chòng chọc cô gái mặc chiếc váy rực lửa trên không trung, tất cả đều nghi ngờ liệu nàng có thật chỉ là tu sĩ Xuất Khiếu sơ kỳ? Sức mạnh của nàng khủng bố hết mức!

Kiều Kiều không khỏi thấp thỏm.

Sở Nhược Đình quá mạnh nên chẳng biết Cù Như có nắm chắc phần thắng không… Hay là…quên đi vậy.

Sở Nhược Đình không rảnh bận tâm đám đông nghĩ gì.

Bởi vì Thanh Nhãn chưa chết!

Hai gã hòa thượng Xuất Khiếu kỳ béo ú bị nàng dùng trận pháp giam giữ đã thoát ra, bọn chúng nhắm thẳng đến Tạ Tố Tinh sau khi nhận tin truyền âm từ Thanh Nhãn.

Chuông đồng đủ sức ngăn cản các đòn công kích nhưng nó chỉ là pháp bảo phòng ngự.

Màn tấn công dồn dập từ bọn chúng tạo ra hai vết nứt nhỏ.

Tạ Tố Tinh ở trong lồng giam giữa đống phế tích của Tàng Bảo Lâu, xích sắt đục thủng xương vai làm hắn chả thể nhúc nhích.

Pháp khí chuông đồng khiến mọi thứ mờ mờ trong mắt hắn.

Song thiếu niên biết tại khoảng cách trăm trượng phía trên, người con gái mà hắn ngày đêm thương nhớ đang bảo vệ hắn bằng cả mạng sống.

Sở Nhược Đình sao có thể cho hai gã hòa thượng béo toại nguyện, nàng phóng đến nhưng Thanh Nhãn ráng nhịn đau để giơ bát vàng cản đường nàng.

Đùng!

Chuông đồng vỡ mất một góc.

Thanh Nhãn quyết bám lấy nàng nên Sở Nhược Đình phải đánh trả, hai bên đấu qua đấu lại tới trăm chiêu.

Đùng!

Chuông đồng hết chống đỡ nổi bèn chia năm xẻ bảy.

Hai gã hòa thượng béo hiểu rằng bắt được Tạ Tố Tinh sẽ khiến Sở Nhược Đình bó chân bó tay. Bọn chúng thô bạo đập nát pháp khí lồng sắt rồi xách Tạ Tố Tinh lên.

Xiềng xích chà xát xương gây đau đớn đến mức mồ hôi chảy ròng ròng trên trán Tạ Tố Tinh.

Sở Nhược Đình nôn nóng xoay người lại, tay trái nàng đánh vô cái bát vàng gần trong gang tấc và hất văng Thanh Nhãn ra ngoài. Chả biết cái bát làm từ gì mà cổ tay Sở Nhược Đình đau nhói, có khi nàng đã gãy xương.

Nhưng nàng ngó lơ mấy việc này.

“Cút ngay cho ta!” Sở Nhược Đình tung pháp bảo bản mạng, linh lực cuồn cuộn dễ dàng bao trùm hai gã hòa thượng béo. Nội tâm bọn chúng lạnh run song chưa kịp né đòn thì đã bị roi Thương Vân thít chặt cổ và quăng quật thê thảm.

Sở Nhược Đình nhảy lên khán đài mịt mù khói bụi, nàng cấp tốc giải trừ các huyệt phong tỏa linh lực Tạ Tố Tinh. Sau đấy nàng cởi bỏ đống xiềng xích ngổn ngang và nhét đan dược vô miệng hắn, mọi động tác của nàng đều dứt khoát lẫn trôi chảy.

Tạ Tố Tinh nằm ngửa trong lòng nàng, đôi mắt đen sâu thẳm ngẩn ngơ ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp kia.

Hắn mấp máy cặp môi tái nhợt, “Ngươi…tới cứu ta ư?”

Sở Nhược Đình đâu chịu thừa nhận, nàng hững hờ đáp, “Đừng tưởng bở, ta tình cờ ghé qua thôi.” Nàng dừng nói giây lát rồi nhấn mạnh, “Ngươi cho ta xương sườn còn gì? Ta cứu ngươi thì coi như chúng ta thanh toán sòng phẳng…”

“Ta không muốn thanh toán sòng phẳng với ngươi.”

Mặt mũi Tạ Tố Tinh đẫm máu và đôi mắt ươn ướt cũng hiện tơ đỏ, hắn nhìn thẳng vào nàng với bao cảm xúc cháy bỏng.

Sở Nhược Đình nhất thời cứng họng.

Thanh Nhãn đầu đà dắt hai tên hòa thượng béo quay lại, nhưng lần này gã không tấn công bừa nữa. Gã che miệng vết thương rồi chủ động đàm phán, “Thánh nữ, nói ra thì Vô Niệm Cung coi như là đồng đạo với chùa Minh Bồ chúng ta. Đám tu sĩ ngoài kia như hổ rình mồi trong lúc chúng ta đánh lộn sống mái. Thế khác gì để bầy tu sĩ chính đạo ngư ông đắc lợi, ngươi không thấy tiếc sao?”

Sở Nhược Đình hiểu đạo lý này chứ.

Tuy nhiên, nàng mà làm được vậy thì đã giết Vương Cẩn với Kiều Kiều hàng trăm lần.

“Ai là đồng đạo của ngươi!” Nàng châm biếm, “Chùa Minh Bồ là cái thá gì mà ngươi dám đánh đồng với Vô Niệm Cung?”

Thanh Nhãn kiềm chế cơn giận để đề nghị, “Thánh nữ, hay thế này đi. Ngươi đưa Lung Ngọc Tinh Thiết cho ta thì Tạ Tố Tinh sẽ thuộc về ngươi, được không?”

Sở Nhược Đình lạnh nhạt liếc gã, “Không được.”

“Vậy ta lấy Tạ Tố Tinh còn ngươi lấy Lung Ngọc Tinh Thiết.”

“Cũng được, ngươi lại đây lôi hắn đi nè.”

Khuôn mặt Tạ Tố Tinh cứng đờ khi nghe câu đó, hắn vô thức túm chặt váy nàng.

Thanh Nhãn mới tiến vài bước thì ánh sáng trận pháp tỏa ra dưới chân gã. Sắc mặt gã biến đổi kịch liệt, giờ muốn thoát cũng trễ quá rồi nên gã lớn tiếng chửi, “Yêu nữ! Đồ đê tiện!”

Sở Nhược Đình đang chờ khoảnh khắc này.

Nàng bất ngờ ném ra ba lá cờ trận và giam ba hòa thượng vào trong trận pháp.

Cả người Thanh Nhãn cứng ngắc, hình như gã cảm nhận được nguy hiểm trí mạng sắp ập tới nên định tránh né theo bản năng, đáng tiếc trận pháp đã giam gã lại. Ngay sau đó, roi Thương Vân đâm thủng ngực đối thủ. Ba gã hòa thượng như cá trong chậu, thậm chí chẳng có đường phản kháng.

Sở Nhược Đình thu hồi roi Thương Vân, thân roi lấm tấm những đóa hoa máu.

“Ngại ghê,” nàng kiêu ngạo nhướn mày, “Lung Ngọc Tinh Thiết là của ta, Tạ Tố Tinh…cũng là của ta!”

Thanh Nhãn chậm chạp chỉ tay về phía nàng, “Thiền sư tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi…” Gã chưa nói xong đã đổ nhào xuống đất, mặt đất trải thảm đỏ phát ra tiếng “phịch” nặng nề.

Thân mình Tạ Tố Tinh run rẩy, trái tim hắn vui sướng tột cùng.

Sở Nhược Đình nói hắn là của nàng.

Tay phải thiếu niên bấu chặt vạt áo người con gái khi hắn chôn mặt vào ngực nàng. Nước mắt hắn thấm ướt bộ váy đỏ, rõ ràng hắn muốn khóc nhưng cuối cùng lại cười một cách mất kiểm soát.Chú thích

[1] Dịch nghĩa: Nhìn xuống biết trận pháp, ngửa mặt hiểu thiên văn. Một câu đốt vạn vật, phất tay định càn khôn.

[2] Là nhạc cụ này:

duc-tien-do-85-0


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.