Dục Tiên Đồ

Chương 93: Xích Phụ Hồn



Hách Liên U Ngân chưa xuất quan thì Sở Nhược Đình đâu dám tự tiện bỏ đi.

Nàng đành canh chừng cung điện của hắn trong lúc nôn nóng chờ đợi.

Kinh Mạch bị nàng nhốt trong trận bàn Hoàng Cực suốt mấy ngày qua. Suy cho cùng, mai mốt nàng phải trả trận bàn cho Nhạn Thiên Sơn nên hiện tại Kinh Mạch dùng được bao lâu thì dùng, như vậy hắn cũng kiếm lời.

Tống Cư lại thường xuyên ghé qua Huyền Sương Cung.

Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi hôm đó, Tống Cư chẳng còn giữ kẽ với nàng; thi thoảng hai người sẽ ngồi trò chuyện dưới tàn cây.

Hắn cực kỳ hài hước, hèn chi Kinh Mạch lẫn Đại Anh thích chơi cùng hắn.

Nhưng bao lo toan đè nặng tâm tư Sở Nhược Đình; nàng nghĩ đến nguyên thần của Tạ Tố Tinh, nghĩ cách trộm đèn Uẩn Hồn, nghĩ biện pháp chuốc thuốc ma quân… Nàng không chú tâm nghe Tống Cư kể những tin đồn thú vị tại Vô Niệm Cung và chỉ cười có lệ.

Huống Hàn Thần giỏi xem mặt đoán ý, sao hắn có thể không biết nàng đang lơ đãng. Điều này khiến hắn cảm thấy thất bại.

Xưa nay hắn chưa từng thất bại khi muốn lấy lòng một người.

Huống Hàn Thần vực dậy tinh thần, hắn lấy huân gốm từ trong túi chứa đồ và nghiêm túc bảo, “Thánh nữ, để ta thổi ngài nghe một bài.”

Sở Nhược Đình nhớ hắn thổi huân hay vô cùng, nàng bật cười, “Ừ, nhớ thổi bài nào vui vui ấy.”

Huống Hàn Thần áp huân lên cặp môi mỏng, ánh mắt hướng xuống, và những ngón tay tựa trúc tựa ngọc khéo léo bấm lỗ âm. Âm thanh du dương phát ra từ huân gốm, nó lan tỏa khắp nơi để vẽ nên bức tranh sơn thủy xanh mướt sống động.

Âm nhạc đúng là thừa sức khiến lòng người rung động.

Sở Nhược Đình tức khắc thấy thư thái chứ không nặng nề giống hồi nãy.

Khi khúc nhạc kết thúc, Sở Nhược Đình cảm tạ hắn, “Cảm ơn ngươi, Tống Cư, khúc nhạc êm tai lắm.”

“Thánh nữ thích là tốt rồi.” Huống Hàn Thần hơi mỉm cười, hắn giả bộ vô tình hỏi, “Hình như thánh nữ cũng biết thổi sáo?”

Sở Nhược Đình ngượng ngùng vẫy tay, “Ta biết thổi hai bài à.”

Hai bài đó chỉ có tác dụng lừa gạt Hách Liên U Ngân; bao năm qua, ma quân nghe chúng nhiều tới mức buồn nôn.

Huống Hàn Thần biết hai bài đó, năm xưa chính hắn dạy nàng thổi chúng. Trái tim hắn thoáng trông chờ lúc nói, “Cho phép tại hạ hỏi một câu, thánh nữ không phải nhạc tu thì học thổi sáo từ ai?”

Sở Nhược Đình ngây người.

Một cái tên vắng bóng đã lâu bỗng xuất hiện trong đầu nàng.

Nàng đưa mắt nhìn bức tường cung điện xám đậm ở bên cạnh, thản nhiên trả lời, “Là một kẻ chả quan trọng, ngươi không hỏi thì ta cũng quên mất hắn.”

Trái tim Huống Hàn Thần như rớt xuống vực sâu trước những lời này, nó ngập tràn chua xót lẫn khó chịu.

Hắn thà nghe nàng bảo hắn là kẻ thù, là người nàng hận, chứ không phải…kẻ bị nàng ném vô một góc và lãng quên.

Nội tâm Huống Hàn Thần đau khổ khôn xiết nhưng hắn chẳng thể hiện ra ngoài, thậm chí còn cười trêu ghẹo, “Nghe giọng điệu thánh nữ thì ta cứ tưởng ngài hận hắn.”

“Ta từng rất hận hắn.” Ngón tay Sở Nhược Đình gõ nhẹ lên mặt bàn đá.

Hắn đào bới ký ức thống khổ trong nàng rồi phơi bày trước bàn dân thiên hạ, quấy rối kế hoạch hạ bệ Vương Cẩn với Kiều Kiều, kiếp trước còn lừa lấy món đồ quý giá duy nhất của nàng là roi Thương Vân.

Sở Nhược Đình khẽ thở dài, “Tuy nhiên càng trải qua nhiều chuyện, ta càng thấy có những chuyện xui xẻo trở nên vặt vãnh. Người kia…nghiệp chướng đầy mình, khéo hắn đã chết ở xó xỉnh nào từ lâu và ta sẽ không bao giờ gặp lại hắn.”

Dựa theo cốt truyện gốc, Huống Hàn Thần thúc đẩy tình yêu giữa Kiều Kiều với Nam Cung Hiên nhưng chẳng bao lâu sau đã bị Nam Cung Hiên giết chết. Dù bây giờ hắn còn sống thì chắc cũng chật vật lắm khi cả thiên hạ truy sát hắn.



Huống Hàn Thần lặng im không nói gì.

Trong lòng nàng…hắn thật sự chả có sức nặng.

Ánh mắt hắn dừng trên một Kinh Mạch được ánh sáng của trận bàn bao phủ, Huống Hàn Thần không khỏi đố kỵ nhận xét, “Thánh nữ thật tốt với Kinh Mạch.”

“Bởi vì chàng rất tốt với ta,” Sở Nhược Đình tiếp lời ngay lập tức.

Nàng liếc Tống Cư một cái. Hắn sở hữu gương mặt quá đỗi bình thường, còn thích mặc quần áo xám xịt; Tống Cư như người vô hình vậy, chẳng hề tạo cảm giác hắn đang tồn tại. Nhưng có rất nhiều lần Sở Nhược Đình cảm thấy hắn cô đơn và u sầu.

“Lúc trước bảo đảm ngươi không có bạn bè nhỉ?”

Huống Hàn Thần ngỡ ngàng.

Khóe miệng hắn cong lên một cách cứng đờ, “Đôi mắt thánh nữ sáng như đuốc, nhìn ra cả chuyện đó.”

Hồi bé hắn ăn nhờ ở đậu trong thanh lâu cùng Ly nương, về sau lại thành tên nô tài gọi dạ bảo vâng ở Nam Cung gia. Khi trưởng thành thì tu luyện tà thuật, tâm tư hắn toàn âm mưu quỷ kế còn mắt hắn chỉ thấy lợi ích lẫn thù hận.

Bạn bè là gì chứ? Chưa biết chừng sẽ đâm sau lưng hắn.

Sở Nhược Đình mỉm cười, “Ngươi phải trả giá trước nếu muốn người khác tốt với mình.” Nàng chỉ Kinh Mạch, “Có vẻ ngươi đã trả giá tương đối suốt thời gian qua, Kinh Mạch thật lòng coi ngươi là bạn.”

Mỗi lần gặp nhau, Kinh Mạch không nói gì khác ngoại trừ lải nhải “Tống Cư, Tống Cư” bên tai nàng. Sở Nhược Đình muốn làm lơ cũng khó.

Huống Hàn Thần nghĩ đến bộ dạng thường ngày của Kinh Mạch thì khóe miệng giật giật, hắn thầm nói “thằng ngốc họ Kinh”.

Thanh niên nghĩ tới gì đấy bèn đưa mắt ngắm nhìn gương mặt đẹp rực rỡ của Sở Nhược Đình, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn bật thốt, “Thánh nữ thì sao?”

“Cái gì?”

“Thánh nữ coi ta là bạn chứ?”

Sở Nhược Đình thấy câu hỏi trên hơi đường đột.

Tống Cư chẳng những có lai lịch mờ ám mà còn tu luyện tà đạo. Nàng đâu phải thiếu nữ ngây thơ, hàn huyên vui vẻ dăm ba câu là hí hửng làm tri kỷ với người ta.

Đại Anh từng kể rằng hai ma tu bắt nạt Tống Cư lúc hắn mới đến Vô Niệm Cung đã bị hắn gài bẫy giết. Nàng thật không biết nhận xét sao về cái tính có thù tất báo này.

Sau nhiều năm lăn lê bò lết chốn giang hồ, sự cảnh giác của nàng không thuyên giảm chút nào.

Sở Nhược Đình móc cờ trận từ trong ngực áo rồi đưa cho hắn, nàng không trả lời câu hỏi ban nãy, “Đi thôi, đi bố trí Tụ Linh Trận của hôm nay với ta đã.”

Lúc rời đi, vai Sở Nhược Đình quẹt trúng hắn.

Huống Hàn Thần cầm cờ trận, hắn đứng yên hồi lâu để nhìn bóng hình duyên dáng đỏ rực kia dần đi xa.

Oo———oOo———oΟ

Trời không phụ lòng người, Sở Nhược Đình chờ tới ngày thứ bảy thì Hách Liên U Ngân xuất quan.

Lúc hắn xuất quan, kiếp vân xuất hiện trên bầu trời Vô Niệm Cung.

Không phải kiếp vân do tu vi đột phá, mà là kiếp vân do một pháp bảo vượt cấp xuất thế!

Những đám mây đen cuồn cuộn bao phủ không trung Vô Niệm Cung, tia chớp xuyên qua các tầng mây như rắn bò. Vô số ma tu rời Vô Niệm Cung để lánh nạn.

Sở Nhược Đình đang cân nhắc có nên đưa Kinh Mạch đi không thì kiếp vân tiêu tan.



Nàng quyết đoán chạy tới cung điện của Hách Liên U Ngân, sau đấy quỳ một bên gối ngoài cửa và xin được cầu kiến.

Bên trong cung điện, Hách Liên U Ngân nằm thở hổn hển trên sàn gạch cứng sáng bóng.

Đầu tóc hắn rối bù, quần áo trên người bị lửa rèn đốt loang lổ, tiêu hao quá nhiều thần thức lẫn linh khí làm khuôn mặt khắc nghiệt trông đờ đẫn.

…May là hắn thành công.

Tuy không thể rèn đúc ma khí đích thực nhưng chế tạo được bán ma khí cũng tốt chán. Hiện tại bán ma khí “xích Phụ Hồn”[1] đang quấn chặt ma cốt cùng nguyên thần Độ Kiếp kỳ của hắn.

Tuy đau nhưng hắn rất hài lòng.

Thế này thì hắn sẽ không phát điên vì đánh mất lý trí vào đêm trăng tròn, còn đủ khả năng nhịn vụ tán công nữa. Trên hết là xích Phụ Hồn sẽ gánh lấy màn tra tấn từ dương độc.

Sở Nhược Đình mà biết chắc sẽ cao hứng tột cùng nhỉ?

Bây giờ nàng đang quỳ gối ngoài cửa cung.

Hách Liên U Ngân tự dưng chả muốn cho nàng biết.

Hắn đường đường là Thấp Hải ma quân nhưng tạo ra bán ma khí khóa nguyên thần Độ Kiếp kỳ cùng ma cốt, tất cả vì một công cụ tán công. Mất mặt hết sức! Bao đời ma quân có ai làm đến mức này vì một thánh nữ dùng để tán công đâu. Nếu hắn phá vỡ truyền thống thì chẳng phải mất mặt sao?

Sở Nhược Đình chờ mãi chả thấy hắn đáp lời, nàng không khỏi nôn nóng lên tiếng, “Ma quân, ta có thể vào không?”

Nàng đã hòa tan bùa chú của Nhạn Thiên Sơn.

Rất lâu sau, người trong phòng lạnh lùng nói, “Vào đi.”

Sở Nhược Đình đẩy cửa cung điện, nàng liếc sơ qua đã thấy Hách Liên U Ngân ngồi ở ngai vàng trên cao. Một tay hắn chống cằm, đôi mắt nhắm nghiền như đang nghỉ ngơi, gương mặt góc cạnh trông hơi tái nhợt.

Tim nàng đập y hệt trống trận.

“Ma quân, ta đã tìm thấy Lung Ngọc Tinh Thiết, xin ngài hãy xem thử.”

Sở Nhược Đình dâng Lung Ngọc Tinh Thiết bằng cả hai tay.

Đây là chuyện tốt nhưng nội tâm Hách Liên U Ngân lại nặng trịch.

Hắn xua tay, “Cứ vứt vô phòng luyện khí.”

“Vâng ạ.”

Sở Nhược Đình bất an báo cáo, “Ma quân, Lâm Thành Tử kêu gọi tu sĩ khắp thiên hạ nhằm chuẩn bị thảo phạt…”

“Không sao.” Hách Liên U Ngân hoàn toàn chả bận tâm, “Cứ cách tám trăm hay một ngàn năm là bọn chúng sẽ thảo phạt Vô Niệm Cung một lần, bản tọa sợ bọn chúng chắc? Bọn chúng thậm chí chẳng giải quyết nổi đống pháp khí ngoài Vô Niệm Cung.”

Thấp Hải là lãnh địa của ma quân.

Các tu sĩ chính đạo chỉ dám quanh quẩn ở vùng phụ cận, gần một tháng mà không ai có gan tiến vào phạm vi biển lấy nửa bước.

Sở Nhược Đình dần trấn định lại.

Nàng ngầm thở hắt ra, gương mặt rạng ngời tựa ánh trăng thu ngẩng lên. Cô gái nở nụ cười quyến rũ với Hách Liên U Ngân, “Ma quân, lâu không gặp làm ta nhớ ngài quá.”

Hách Liên U Ngân bấm tay tính ngày, “Lâu vậy sao? Mới mấy ngày thôi mà.”

Có điều hắn cũng nhớ Sở Nhược Đình.



Nụ cười của nàng trêu chọc Hách Liên U Ngân khiến trái tim hắn ngứa ngáy, hắn nhịn trong chốc lát rồi gọi Sở Nhược Đình lại gần.

Sở Nhược Đình vén váy đến trước ngai vàng, nàng chưa đứng vững thì hắn đã túm cổ tay nàng rồi kéo nàng vào lòng.

Sở Nhược Đình nằm dựa trên ngực Hách Liên U Ngân và nhu mì cười.

Nàng ôm cổ hắn rồi thì thầm bên tai, “Ma quân, ngài còn nhớ bao nhiêu chữ ta dạy thế?”

Thỉnh thoảng Sở Nhược Đình sẽ dạy chữ cho Hách Liên U Ngân, song nàng nỗ lực suốt thời gian dài mà hắn vẫn ù ù cạc cạc.

Hách Liên U Ngân mím môi, đồng thời bạnh cằm, “…Quên sạch rồi.”

“Quên cũng chẳng sao.” Sở Nhược Đình cười hững hờ.

Vạt áo giao lĩnh của nàng hơi hé mở và phơi bày làn da tuyết trắng. Hách Liên U Ngân tiện thể luồn tay dưới vạt áo, hắn xoa bóp đôi gò bồng đảo mềm mại qua lớp yếm mỏng.

“Ma quân, đừng mà…“

Nàng vừa cự tuyệt vừa mời chào, miệng còn rên rỉ đứt quãng. Tiếng rên tràn ra từ cổ họng nàng nghe nũng nịu lẫn đầy khoái lạc, Hách Liên U Ngân vốn chẳng định làm gì nhưng cơ thể hắn vô thức có phản ứng.

Hách Liên U Ngân càng nghĩ càng thấy kỳ, “Ngươi lại tính năn nỉ bản tọa giả mạo đá Lưu Ảnh hả?”

Gương mặt tươi cười của Sở Nhược Đình đông cứng, nàng gấp gáp vùi đầu vào cổ hắn rồi nhẹ nhàng phà hơi, “Làm gì có, ta chỉ nhớ ma quân thôi.”

Cái dáng vẻ bám người này khiến nàng đáng yêu theo cách khác, Hách Liên U Ngân thích lắm.

Ôm người con gái ngọc ngà trong lòng khiến hắn thấy mình đủ sức chịu đựng xích Phụ Hồn đang quấn quanh ma cốt với nguyên thần.

Hạ bộ hắn chọc kẽ mông Sở Nhược Đình, nàng vòng tay buộc mái tóc dài của hắn ra sau gáy. Nữ tử ôm cổ nam tử rồi hôn lên bờ môi mỏng, dưới lưỡi nàng là phần nước bọt được dùng để hòa tan bùa chú.

Hơi thở hai người quấn lấy nhau.

Lưỡi Hách Liên U Ngân ngang ngược chui vô khoang miệng ấm áp của nàng và cướp đoạt hương thơm bên trong. Sở Nhược Đình dốc sức phối hợp, môi lưỡi đôi bên quấn quýt để tạo nên sợi chỉ bạc mờ ảo.

Hách Liên U Ngân nghĩ hay nói cho nàng biết đi.

Nhằm ngăn chặn dương độc hành hạ nàng, hắn rèn bán ma khí rồi giam cầm toàn bộ ma cốt lẫn nguyên thần.

Sở Nhược Đình đút hết phần nước bọt chứa bùa chú vào miệng hắn, nội tâm nàng thoáng thả lỏng khi cười híp mắt, “Ma quân, hôm nay chúng ta chơi trò chơi đặc biệt nhé?”

Hách Liên U Ngân hoàn hồn, “Chơi gì?”

Sở Nhược Đình lấy từ sau lưng một dải lụa màu vàng rộng hai ngón tay. Nàng cọ bộ ngực trần lên bộ ngực vạm vỡ rắn chắc của Hách Liên U Ngân, kế tiếp nàng nhanh nhẹn trói chặt hai tay hắn.

Hách Liên U Ngân nhìn nơ con bướm trên tay mình, hắn đực mặt hỏi, “Ngươi làm gì vậy?”

Dải lụa được ghép lại từ hai mảnh vải, bên trong vẽ trận pháp giúp kéo dài thời gian Hách Liên U Ngân hôn mê.

Sở Nhược Đình bối rối.

Sao bảo ếm bùa thì hắn sẽ hôn mê? Tại sao Hách Liên U Ngân vẫn tỉnh như sáo chứ không ngất xỉu?

Nàng dè dặt hỏi, “Ma quân không muốn ngủ à?”

Hách Liên U Ngân ngẫm nghĩ giây lát liền hiểu ý nàng. Thân dưới hắn chọc chọc kẽ mông Sở Nhược Đình, đôi mắt hẹp dài nheo lại, “Rất muốn là đằng khác.”Chú thích

[1] Xích trói linh hồn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.