Dực Tỏa Thanh Dương

Chương 7



“Cha...” Nhìn Đông Phương Dực hai mắt dần dần đỏ lên, Thanh Dương bất an kêu lên.

“Tại sao phải rời khỏi cha, tại sao...” Đem Thanh Dương bổ nhào trên giường, hai tay bóp lấy cổ nó.

” Tại sao muốn bỏ mặc cha, không thể, không thể...” Đông Phương Dực điên cuồng kêu gào, cánh tay dần dần tăng thêm sức lực bóp lấy cổ Thanh Dương.

“Khụ, khụ...” Thanh Dương nhìn người trước mắt, phát hiện cha đã không còn lý trí, mà hai tay bóp ở trên cổ đã sắp làm cậu nghẹt thở.

“Cha... Khụ... Cha...a...” Một bên giãy dụa kêu lên, một bên dùng sức đẩy cánh tay trên cổ ra.

“Tại sao các ngươi đều không chịu ở lại bên cạnh ta, tại sao… tại sao chứ…” Đông Phương Dực dường như nhớ tới lúc còn nhỏ, cha hắn bởi vì mẹ hắn qua đời, đối với mình bỏ mặc không để ý đến, mỗi ngày mỗi đêm bản thân nhỏ gầy phải chịu đựng  cảnh cô đơn lạnh lẽo và sợ hãi.

” Không thể, không thể rời khỏi cha...” Đông Phương Dực hai mắt đỏ bừng gắt gao nhìn người trước mặt.

“Cha...” Động tác giãy dụa dần dần dừng lại, nhìn Đông Phương Dực lâm vào ưu sầu, Thanh Dương dùng chút sức lực còn lại hai tay nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt hắn.

Cảm giác trên mặt có chút ấm áp làm cho Đông Phương Dực từ từ lấy lại tinh thần..

Hắn như không tin vào mắt mình, ngây ngốc nhìn khuôn mặt trắng xanh của bảo bối,

Vội vàng buông hai tay ra, trên cần cổ một đường thâm tím đến dọa người.

Trời ơi, hắn như thế nào có thể làm thương tổn bảo bối của mình, hắn như thế nào có thể làm vậy chứ.

“Dương Nhi... Dương Nhi...”

Vội vàng nâng Thanh Dương trên giường dậy, không ngừng lung lay.

“Khụ... Khụ...”

“Dương Nhi… Dương Nhi...”

“Dương Nhi, cha chỉ có Dương Nhi thôi...”

Ôm chặt người trong lòng, Đông Phương Dực nghẹn ngào thấp giọng lẩm bẩm.

Đông Phương như vậy làm cho chính mình không có cách nào cự tuyệt được, Thanh Dương thương tiếc đưa tay mà vỗ về khuôn mặt hắn.

“Dương Nhi…”

Đôi cánh tay mạnh mẽ ôm chặt, hơi thở nóng rực phả bên tai, vành tai bị một mảnh ấm áp vây quanh.

Thanh Dương giãy dụa, muốn giãy ra khỏi cánh tay đang khóa chặt ở thắt lưng mình.

Đông Phương Dực bị nó giãy dụa làm cho tức giận thêm.

Không cho phép rời xa ta, không cho phép.

Hắn toàn tâm toàn ý chỉ muốn lưu lại Thanh Dương, cả đời không muốn nó rời xa, rút ra cà vạt trên người, đem hai tay Thanh Dương cột lại phía sau.

Hung hăng mút lấy cái cổ tinh tế lộ ra bên ngoài, đem quần áo trên người Thanh Dương xé toạc ra, thô lỗ vỗ về thân hình bóng loáng trước mắt.

“Cha… không nên...” Thanh Dương bị động tác thô lỗ của Đông Phương Dực làm cho sợ hãi kêu lên.

Đầu lưỡi nóng bỏng dọc theo yết hầu tinh xảo, trượt xuống xương quai xanh, trên thân thể mềm mại lưu lại ấn ký màu hồng.

Bàn tay to mang theo nhiệt độ đốt người ở bắp đùi trắng noãn khẽ vuốt ve qua lại, thình lình di chuyển, tại cánh mông tuyết trắng xinh đẹp quanh quẩn một chỗ, hướng  nơi  thâm sâu thẳng thắn thăm dò.

” A...” Thanh Dương dần dần bị khơi dậy tình dục rên nhẹ một tiếng.

Không đợi nó phản ứng, hai cánh hoa ở trước ngực mềm mại đã bị hung hăng gặm cắn mút lấy.

“A... Đau...”

” Dương Nhi ngoan, nói cho cha biết, con sẽ không rời xa cha đi.” Đông Phương Dực ngẩng đầu nhìn Thanh Dương đắm chìm trong tình dục dỗ dành.

Thanh Dương chỉ có thể vô lực thở hổn hển, hai tròng mắt mờ mịt chăm chú nhìn  người trước mắt, trong đầu một mảnh trống rỗng.

Thấy dưới người dưới thân không trả lời, bàn tay lớn dao động đột nhiên nắm  lấy ngọc trụ đứng thẳng giữa hai chân, trên dưới thuần thục bao lấy mà trêu đùa.

Khoái cảm vọt thẳng tới tứ chi, Thanh Dương khó chịu vặn vẹo cái mông, trong miệng tràn ra thanh âm rên rỉ vụn vặt. ( không liên tục J )

” Ngoan Dương Nhi, chỉ cần con đáp ứng, cha lập tức cho con...” Nhẹ nhàng  dỗ dành, cúi đầu  chạm  nhẹ vào đôi môi đỏ mộng đang rên rỉ kia.

“Cha...” Hai tròng mắt ướu át chớp chớp, cậu đáng thương luyến tiếc nhìn Đông Phương Dực.

Đông Phương Dực bị thái độ đáng yêu của cậu làm cho tức giận, cúi đầu đem ngọc trụ ngậm  lấy ở trong miệng.

“A... Không được... Umh... Cha... a...”

Bao vây lấy dục vọng run rẩy, nhẹ nhàng phun ra nuốt vào, đầu lưỡi linh hoạt thỉnh thoảng liếm lộng.

“A... Cha... Đủ... Đủ rồi... a...”

Đột nhiên một trận co rút, chất lỏng bạch trọc từ ngọc trụ phun ra, hai chân vô lực khép chặt, cả người như tê cứng.

Đông Phương Dực đem hai chân mảnh khảnh đang khép chặt  tách ra, lộ ra cúc huyệt trắng nõn không ngừng co rút.

Thanh Dương khó chịu vặn vẹo thân thể.

Cử động vô tình nhưng lại làm cho Đông Phương Dực như muốn nổ tung, hạ thân căng cứng đã không nhịn được nữa.

Rất nhanh xé quần áo dưới thân ra, ngón tay dính dịch thể dò xét cúc huyệt, bi dị vật xâm lấn khiến cho cúc huyệt mẫn cảm co rút lại, ngón tay vừa mới tiến vào dò xét  liền bị kẹp chặt.

“Dương Nhi, đáp ứng cha, Dương Nhi...” Đông Phương Dực đang kiềm chế  dục vọng bản thân, không ngừng hỏi.

Tình dục bộc phát đã khiến ý thức của cậu trở nên mê hồ, chỉ có thể theo bản năng mà tiếp nhận .

Thần trí mê loạn không còn chú ý tới ngón tay trong cơ thể, đã tăng thêm một ngónđang khuấy đảo ở nơi tư mật kia( nãy anh mới cho hai ngón để tham dò thôi J , nên giờ thêm 1 ngón  nữa là 3  =)))))

Đông Phương Dực một người động thân, đem dục vọng trướng đến phát đau hung hăng đâm vào cúc huyệt.

” A! Đau... Đau... Ra... Đi ra ngoài...” Đau nhức như bị xé rách nhanh chóng hướng toàn thân lan ra, Thanh Dương mặt tái mét nước mắt không ngừng rơi.

Rất chặt,  nóng quá …

Hắn... Không nhịn được rồi...

Bất chấp ngườidưới thân đang đau đớn, Đông Phương Dực một bên vỗ về chơi đùa ngọc trụ mềm mại, một bên chậm rãi di chuyển phân thân cực lớn trong cúc huyệt.

Thanh Dương không ngừng khóc nức nở, chịu đựng  đau đớn phía sau.

Đây chính là cái việc mà người đàn ông thề sẽ sủng ái mình sao?

Đau nhức không ngừng tăng lên, thân thể liên tục bị va chạm, nội tạng tựa hồ như muốn bị xé nát, Thanh Dương chỉ có thể khóc to

“Cha... Đau…”

“Đau... Cha... Tha Dương Nhi...”

“Đau... Đau quá...”

Đông Phương Dực trên người như phát điên đã không còn lý trí để ý tới người dưới thân người đang khóc to nữa, hung hăng ra vào, muốn đem dục hỏa trong cơ thể phóng ra.

Giữ chắc cái eo nhỏ nhắn của người dưới thân mà điên cuồng rút ra đâm vào.

“Dương Nhi… con là của cha… là của cha… ”

“Không cho phép… không cho phép rời khỏi cha… ”

Đông Phương Dực một tiếng kêu rên, đem dục vọng cực nóng bắn vào bên trong cơ thể Thanh Dương.

Cúi đầu nhìn thấy người dưới thân hai mắt đã gắt gao nhắm chặt mất đi ý thức, khuôn mặt nho nhỏ tái nhợt không còn chút máu.

Mà cúc huyệt vừa rồi bị thương yêu, từng đạo bạch trọc kết hợp máu đỏ tươi không ngừng chảy ra.

Đông Phương Dực trên mặt một trận trắng bệch, đứng dậy cầm quần áo chạy ra khỏi phòng.

Hắn đã làm bảo bối bị thương rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.