Dục Tu Ký

Chương 172: Nội Đan





Chỉ thấy Du Phụng miệng nhếch lên đầy tự tin, dường như ngọn lửa trong mắt nàng chính là tham vọng mãnh liệt, không gì cản được.Còn trong đôi mắt của Lý Quý, ngọn lửa trong mắt nhảy múa hệt như những vong hồn đã vong mạng dưới tay hắn, đang giãy dụa gào thét đòi mạng….

ngọn lửa kia cũng chính là khát vọng, cố chấp trở về Mãn Hoang giới đòi lại món nợ cũ.Chỉ thấy ánh mắt Lý Quý mở lớn chợt đanh lại, miệng dần dần mỉm cười.- Thật sự cùng một loại người….….

Loại người phóng túng để dục vọng cuồng bạo dẫn dắt….….

Loại người….….

Không từ thủ đoạn….Du Phụng chợt bật cười một tràng không chút cố kị.- Ha ha ha ha…..


ha ha ha ha….

Ha ha ha….- Ha ha ha ha…..

ha ha ha ha….

Ha ha ha….Chỉ thấy giọng cười quỷ dị của nàng ta vang vọng khắp cả núi rừng.Kì quái ở chỗ, cũng chẳng biết Du Phụng vận dụng áp súc linh khí, hay chỉ đơn thuần là trùng hợp.Mà khi tràng cười kia cất lên, tiếng yêu thú đang gầm rú cũng chợt im bặt.

Cả khu rừng bất giác lâm vào yên tĩnh kì quái.- Tiểu Kê à, không từ thủ đoạn thì đúng !- Nhưng để dục vọng cuồng bạo dẫn dắt ?….Sai rồi….- Phải nói chúng ta …..….chủ động dẫn dắt những dục vọng phóng túc này mới đúng !.Chỉ thấy Lý Quý ánh mắt loé lên, bật cười rung cả người.Hắn không chút báo trước quay ra sau có chút thô bạo kéo Du Phụng ra trước đặt lên đùi mình, một tay vươn lên nhào nắn bầu sữa nhô cao qua lớp bạch y của nàng ta, một tay không chút cố kị lần mò xuống sờ soạng hạ thân bên dưới.Du Phụng không hề ngăn cản, chỉ thấy ngọc thủ nhẹ nhàng lấy chiếc mũ vải của hạ nhân trên đầu hắn xuống.

Ánh mắt nhìn nhân ảnh nam tử tóc bạc trắng bung xoã bên dưới có chút mê li….

Sau đó…....Không có sau đó…....Cấm Không Sâm Lâm tờ mờ sáng chỉ thấy sương mù bao phủ dày đặc, nếu là phàm nhân ắt hẳn không thể nhìn xa quá chục bước chân.Lúc này cả khu rừng yên tĩnh khác hẳn buổi đêm, nhưng sự tĩnh mịch này không hề khiến người ta thoải mái hơn chút nào.Những đại thụ lúc này lúc ẩn lúc hiện giữa làn sương mờ như những quái nhân đủ mọi hình thù có chút đáng sợ.Chỉ thấy Lý Quý hì hục cầm một đại đao chém xuống..“Phập...”.Bạch mao cự viên nằm bên dưới chân hắn đã tuyệt khí ánh mắt trắng dã, bụng bị mổ phanh thây, máu me đầm đìa.(Bạch mao cự viên: Tinh tinh khổng lồ lông trắng )Lý Quý bộ dạng vô cùng thành thục, một tay thọc sâu vào ổ bụng lục lọi, không lâu sau lấy ra một viên cầu đỏ thẫm, không chút suy nghĩ cho vào miệng nuốt xuống.Du Phụng từ nãy đến giờ đã thấy đây là đầu yêu thú thứ 3 bị Lý Quý mổ lấy nội đan thì nhất thời nhăn lại.- Tiểu Kê à, ngươi ăn linh thảo thì cũng thôi đi, nội đan yêu thú với chúng ta nào có tác dụng.

Đừng nói với ta từ khi gặp gỡ với Du Tần, ngươi......Ngươi...!cũng bắt đầu thích ăn….Nhìn khuôn mặt kiều mị của Du Phụng nhăn nhó khó hiểu, Lý Quý không nhịn được cười, đang định mở miệng thì như chợt nghĩ đến đến gì đó… khuôn mặt có chút khó xử thở dài.Không lâu sau, chỉ thấy hắn vạt áo lau đi vết máu trên khoé miệng, bật cười trêu chọc.- Phu nhân cẩn thận, không khéo ta ăn thịt cả phu nhân đấy !....Cũng chẳng trách tại sao Du Phụng lại khó hiểu như vậy.

Với tu sĩ chính phái, nội đan yêu thú lẫn linh thảo thật sự có thể phục dụng để tăng tiến tu vi.

Nhưng với tu sĩ tà phái, những thứ này đều trở thành vô dụng, chỉ có tác dụng tẩm bổ cơ thể đơn thuần như thức ăn bình thường mà thôi.Nhưng cho dù như vậy đi nữa, nội đan lẫn linh thảo này phải trải qua luyện chế kĩ lưỡng.


Chẳng ai cho vào miệng nuốt trọng như vậy cả.Nhưng Du Phụng cũng không hề biết rằng, nội đan yêu thú cùng những linh thảo này vậy mà…… thật sự khiến tu vi Lý Quý tăng tiến !Đây cũng chính là nhờ vào đường đường kinh mạch kì quái nối từ Tiểu Tràng đến Khí Hải mà trước đây, lúc ở Thượng Vân Ngục, Du Tần đã mở ra cho hắn.Trước đây cả năm trời ở Thượng Vân Ngục, Lý Quý cũng bán tín bán nghi chuyện này, nhưng cho đến khi Du Tần mỏi miệng thuyết phục Lý Quý ăn sống Miễu Ngư Thảo.Đây là loại linh thảo hình dạng đuôi cá, tuy không giúp tăng tiến tu vi nhưng lại khiến người phục dụng trong 6 canh giờ gia tăng thần thức.

Nhưng bắt buộc phải trải qua điều chế mới sử dụng hiệu quả, nếu không dược lực chỉ kéo dài hơn một khắc mà thôi.Vấn đề ở chỗ khi Lý Quý phục dụng, vậy mà thật sự dược lực lại kéo dài hơn 5 canh giờ.

Tuy hiệu quả có chút thua kém.Nhưng với việc ăn sống mà lại có hiệu quả như vậy, đối với tu sĩ….

chính là kì tích.Lý Quý trước đây có chút chưa tin, nhưng với chuyện này, đã thực sự phục Du Tần sát đất.Cũng kề từ lúc Lý Quý kiểm nghiệm sự thần kì của đường kinh mạch này.

Du Tần cũng có mấy lần thử thuyết phục lẫn dụ dỗ Lý Quý phục dụng thịt tu sĩ, nhưng hắn đều nhất mực từ chối.Lần nào thuyết phục thất bại, cũng nghe Du Tần chửi bới, than vãn..“Chó chết, chó chết….

thật là uổng phí công Du mỗ, thịt tu sĩ mới là tuyệt phối với đường kinh mạch này”.“Nội đan có gì là ngon chứ ? Ăn cỏ có gì là ngon chứ, chỉ có khẩu vị nặng như thuỷ ngưu, hoành ngưu mới ăn cỏ thôi”(Thuỷ ngưu: Con trâu / Hoành ngưu: Con bò ).Dù thật sự Du Tần bực bội, nhưng trong câu từ, cũng cố tình có ý nhắc nhở Lý Quý hắn.

Chính là ngoài thịt tu sĩ lẫn linh thảo ra….Còn có thể phục dụng nội đan.Với yêu thú, nội đan tương tự như thực thể bên trong đan điền của tu sĩ.

Chỉ khác ở chỗ, nội đan yêu thú tu vi càng cao, nội đan này chỉ lớn dần theo thời gian mà thôi.Còn tu sĩ phức tạp hơn, Nhân Cảnh là các lốc xoáy, Địa Cảnh là các viên cầu gai góc, từ Thiên Cảnh trở đi, viên cầu gai góc mới trở nên cứng rắn, trở thành các hạt châu, tương tự như nội đan của yêu thú.Chính vì vậy, sáng đến giờ dọc đường đi ở Cấm Không Sâm Lâm này, Lý Quý luôn chăm chú thu hoạch linh thảo, lẫn nội đan yêu thú.Thật sự lúc nãy Lý Quý vô cùng khó xử, dù Du Phụng chính là thân cô của Du Tần, nhưng hắn đã từng hứa với Du Tần không nói cho ai khác biết vấn đề này.

Chính vì vậy mới chẳng giải thích mà lảng sang vấn đề khác.Hiển nhiên dù Du Phụng có tinh ý đến mấy cũng không thể ngờ hắn có thể hấp thu được nội đan lẫn linh thảo.


Trong mắt nàng ta, Lý Quý chính là bị Du Tần ảnh hưởng, khiến khẩu vị trở nên quái đản.Nghe Lý Quý trêu chọc, Du Phụng nhướng mày bật cười.- Ngươi làm như ngươi…..….chưa ăn ta ấy !.Nội đan đang nuốt dưới họng, Lý Quý nghe vậy chợt ho sặc sụa, khuôn mặt đỏ phừng.- Đồng ý là Du Tần tính tình hào sảng, nhưng rõ ràng tâm thần hắn có chút bất ổn, chưa gì ta đã thấy Tiểu Kê ngươi bị ảnh hưởng rồi đấy.Lý Quý nhe răng cười xấu hơn cả khóc.- Ta có nổi khổ riêng.

Vấn đề này phu nhân cứ mặc ta đi, đừng để tâm a !Thấy Du Phụng khuôn mặt dò xét, Lý Quý liền lảng sang chuyện khác.- Dường như càng lúc, đẳng cấp yêu thú càng cao dần lên a.

Đầu Bạch Mao Cự Viên này đã là Địa Cảnh sơ kỳ rồi.

Không chừng….Bên cạnh chỉ thấy nàng ta phóng tầm mắt ra xa, gật đầu.- Chúng ta đang tiến vào sâu hơn bên trong Cấm Không Sâm Lâm, cẩn thận một chút, nếu người Giản gia tu vi như ngươi nói.- Ắt hẳn là bọn hắn sẽ chọn thời điểm ngày hôm nay hoặc mai...- Vì sao ?Thấy Lý Quý tò mò, Du Phụng chầm chậm nói.- Ngày đường thứ 3 trở đi, dù yêu thú thưa thớt hơn, nhưng lại đa số là Địa Cảnh hậu kì hoặc Thiên Cảnh, bọn hắn sẽ không mạo hiểm chọn thời điểm này.Thấy khuôn mặt hắn tiếc rẻ, Du Phụng chợt loé lên dị sắc.

Thở dài cất bước đi trước.- Sâu bên trong còn nhiều yêu thú khác ! Đi thôi !Qua mấy hơi thở, đã thấy hai nhân ảnh bạch y khuất sau làn sương mờ.Để lại thi thể bạch mao cự viên máu me đầm đìa nằm lại cùng với khu rừng già tĩnh lặng.....Trên suốt đường đi, càng lúc gặp các yêu thú càng nhiều.Nhưng đa phần đều là Địa Cảnh sơ kỳ.

Hiển nhiên Lý Quý không chút cố kị giết sạch lấy nội đan.Đến sáng ngày tiếp theo.Lý Quý bụng đã căng đầy, ngán đến tận cổ, không thể nuốt thêm được nữa.

Rốt cuộc đành tiếc rẻ cho vào trữ giới chỉ bảo quản.Nhưng hắn không ăn, không có nghĩa là yêu thú không tìm đến.Lần này khác hẳn, đón tiếp cả hai chính là một đầu Hắc Huyền Xà dài hơn 7 trượng, đường kính lớn gần bằng một thân cây cổ thụ.

Cả người sọc đen sọc vàng đầy gai góc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.