Chỉ thấy bàn trắng ngần đưa lên cổ hắn vuốt ve, giọng điệu có chút lười biếng.- Thực ra hai vị lão tổ của bản tông, tu vi chính là Huyền Ma, trước đây vì vẫn chưa tin tưởng Tiểu Kê nên…..- Huyền Ma chính là cảnh giới phía sau Ma Quân ?Chỉ thấy đầu Du Phụng trên ngực mình khẽ gật.- Ngươi có biết Tam cấp tu chân giới gần nơi này nhất ?Lý Quý ánh mắt đang thất thần liền cười khổ.
Du Phụng cũng tinh ý, liền nói tiếp.- Chính là Hải Di Giới.
Nơi này chính là một vùng đại dương hệt như Thất Thải giới, chỉ khác ở chỗ, Hải Di giới linh khí nồng đậm hơn, có cả ngàn vạn hải đảo.Như cảm thấy hắn trố mắt, Du Phụng bật cười.- Nhưng oái ăm ở chỗ, muốn đến Hải Di Giới, thì bắt buộc phải đi qua Kim Sa giới.
Kim Sa giới lại là một vùng sa mạc bát ngát, vô cùng vô tận.Lý Quý giật thót.- Kim Sa giới ? Có phải là tứ cấp giới đã bị lão tổ Thông Thời Các là Triệu Cao Vương nắm giữ ?Du Phụng nghe vậy liền nhướng mày.- Tiểu Kê biết Triệu Cao Vương ?Chỉ thấy Lý Quý thở dài.- Ai da.
Phu nhân đề cao ta quá rồi.
Ta chỉ là một tiểu nhân vật, làm sao có quen biết với một tu sĩ Ma Quân Đại thành chứ.- Chỉ là trước đây vô tình tham gia một đấu giá hội, có từng nghe người chính phái bàn tán, Triệu Cao Vương đang tập trung bế quan đột phá.
Nếu thành công thì ông ta chắc chắn sẽ công phá phương Nam Mãn Hoang giới a.- Nhưng...!sao khi nghe đến Triệu Cao Vương, phu nhân có vẻ thất thố vậy a ?Du Phụng nghe vậy thì bật cười.- Hihihi.
Bởi vì sớm muộn gì Tiểu Kê…..….
cũng phải gặp Triệu Cao Vương a !.Lý Quý vội ngoái đầu xuống, ánh mắt mở lớn.- Vì sao ?Chỉ thấy Du Phụng ngước lên, bàn tay vươn lên sờ qua môi hắn, ánh mắt cười như không cười.- Ngươi muốn mang nhi nữ của người ta đi, thì phải gặp người ta chứ a !..- Cái gì ? Nhi nữ ?Khuôn mặt Lý Quý nhăn lại, dường cố gắng lục lọi kí ức của mình, qua mấy chục cái hô hấp bỗng hắn giật thót lắp bắp.- Tiêu….
Tiêu Mộ Đình ?.Ánh mắt Du Phụng đầy tiếu ý, gật đầu.- Đúng vậy.
Gần 30 năm trước, Triệu Cao Vương đã nhận Tiêu Mộ Đình làm con nuôi.
Tiêu Mộ Đình hiện tại chính là một trong những nhân vật phong vân của Kim Sa Giới đấy !Nằm trên người hắn, Du Phụng cảm thấy Lý Quý hô hấp dồn dập, khuôn mặt chấn động, cả người như đang run rẩy thì ngọc thủ vuốt qua mái tóc trắng của hắn, mỉm cười hiền lành.- Cũng chớ lo, Triệu Cao Vương là hảo bằng hữu của ta.
Hơn nữa, trước đây còn chịu ơn của Băng Cung, vấn đề này cũng không khó giải quyết.Lý Quý vội định thần, ánh mắt đanh lại.- Chịu ơn ?- Đúng vậy, trước đây Kim Sa Giới là mảnh đất chết, không ai có thể sinh sống được.
Ngươi nghĩ ở một nơi mà sa mạc trải dài vô cùng vô tận, thứ gì quý giá nhất ?Hắn không chút suy nghĩ đáp.- Nước ?..- Đúng vậy, tu sĩ Quân cảnh trở đi, có thể vĩnh viễn ích cốc.
Nhưng dưới Quân cảnh ? Chắc chắn không thể cầm cự được.- Việc này phải nói xa hơn một chút.
Cha của Triệu Cao Vương lẫn Băng Cung ta đều sinh sống ở Hải Di giới.
Băng Cung ta trước đây là một trong 4 thế lực tà phái quyền lực nhất ở đây.
Kiềm chế 3 thế lực chính phái còn lại của Hải Di giới.- Cha của Triệu Cao Vương chính là Triệu Hạ, xuất thân từ một trong 3 thế lực chính phái này....!Chính là Bạch Uy Tông.- Từ thuở niên thiếu, Triệu Hạ đã nổi lên như một trong những người tài năng nhất của Bạch Uy Tông, nhưng đáng tiếc, vì cố kị tài năng của Triệu Hạ, các chân truyền đệ tử đã đánh gãy một chân của hắn.
Khiến Triệu Hạ mang thương tật suốt đời.
Nhưng đáng tiếc sư phụ lẫn chấp pháp đều không một ai đứng về phía hắn.- Triệu Hạ nảy sinh uất hận, trước khi rời khỏi môn phái.
Phá huỷ toàn bộ 14 ngôi mộ của các lão tổ Bạch Uy Tông, chính lúc này y lại vô tình tìm thấy 1 quyển bí thư kì lạ, quyển bí thư này chính là mấu chốt khiến Triệu Cao Vương thống lãnh cả Kim Sa giới bấy giờ.- Không cần nói cũng biết, Bạch Uy Tông phát điên như thế nào, truy nã Triệu Hạ trên toàn Hải Di giới.
Nhưng nực cười ở chỗ, người chính phái càng thù ghét người nào, người tà phái lại ra sức thu phục bảo vệ người đó.- Tình cờ, thế lực chấp chứa bảo vệ Triệu Hạ chính là Băng Cung.
Nhưng 3 thế lực chính phái dường như đánh hơi được điều này, cưỡng ép Băng Cung giao người.
Nhưng chúng ta lại vô cùng ngoan cố, không chỉ không giao người mà còn lén mang Triệu Hạ bỏ trốn đến Kim Sa giới.- Nhưng trong trong lúc trú ẩn ở Băng Cung, Triệu Hạ đã nảy sinh tư tình với một nữ tử chân truyền đệ tử của Băng Cung, nên khi đến Kim Sa giới đã sinh ra Triệu Cao Vương.- Khi đó Triệu Hạ cùng nữ đệ tử kia tu vi chỉ mới Thiên Cảnh và Địa Cảnh.
Băng Cung chúng ta sợ nữ đệ tử chân truyền kia cùng Triệu Cao Vương không thể sống ở nơi khắc nghiệt này, nên lén lút vận chuyển vô số khối băng đến Kim Sa giới.
Đây cũng là khởi nguồn cho sự sống đầu tiên của Kim Sa Giới !- Cũng vì lấy lý do Băng Cung chấp chứa Triệu Hạ, Băng Cung bị vô số thế lực chính phái vây công.
Thất thế, hai vị lão tổ Du gia và Đường gia mới mang toàn bộ đệ tử vào bên trong pháp bảo trấn phái Thạch Sâm Lâm, bỏ trốn sang Thất Thải giới này.- Nhưng lúc đến đây cũng trùng hợp là lúc chiến tranh nổ ra, hai người lại được một cao nhân giúp đỡ.
Không chỉ vậy, vị cao nhân này còn mang toàn bộ đệ tử Băng Cung sang Bách Băng giới.
Một nơi vô cùng lạnh lẽo phù hợp với Băng Cung.- Để đền ơn, hai vị lão tổ Du gia và Đường gia quyết định ở lại nơi này hầu hạ vị cao nhân kia.......cho đến chết.Kể đến đây, Du Phụng mới dừng lại.
Chỉ thấy ánh mắt nàng ta thoáng qua xúc động khó dấu.
Lý Quý thì phải mất một lúc mới tiêu hoá được đống thông tin này.
Ánh mắt nhướng lên gật gù.- Chả trách phu nhân nói Triệu Cao Vương mang ơn Băng Cung.Bỗng nghĩ gì đó, ánh mắt Lý Quý chợt loé.- Khoan đã, Thạch Sâm Lâm… Sâm Lâm….
tên gọi này có chút quen thuộc, phải chăng…Chỉ thấy Du Phụng sờ sờ khuôn mặt hắn.
Mỉm cười.- Đích xác.
Chúng ta là đang ở bên trong Thạch Sâm Lâm, chính là bảo vật trấn phái của Băng Cung khi xưa.Lý Quý hít một ngụm khí lạnh, ngước xuống thấy Du Phụng đang mở lớn mắt nhìn mình, chợt nghĩ gì đó, khuôn mặt cười như không cười.- Trước đây phu nhân có nói qua, phải đạt được truyền thừa, mới cho ta biết tung tích Tiêu Mộ Đình, nay phu nhân đã nói mất rồi… Chẳng lẽ không sợ ta sẽ…Chỉ nghe giọng Du Phụng cười khúc khích, nhéo mũi hắn.- Ngươi hiện đang ở giữa Cấm Không Sâm Lâm, chẳng lẽ ta sẽ sợ ngươi bỏ trốn ?- Hi hi hi… thậm chí…Chợt nàng ta chồm người dậy, chống hai tay lên hai bên đầu hắn, ánh mắt nhìn xuống đầy tiếu ý.- Tiểu đệ gân guốc của ngươi còn đang ở bên trong ta, Tiểu Kê nghĩ…….
có chạy được không a ?- Hi hi hi hi !Dứt lời, hạ thân Du Phụng khẽ động, nhịp đến từ tốn..“Ọc… ọc… ọc…”.Tiếng ma sát cơ thể ẩm ướt phát ra, Lý Quý cảm thấy âm hộ của Du Phụng đang càng lúc càng siết chặt lấy dương vật mình bên dưới, hắn có chút bất ngờ, sau đó bật cười một tràng…- Ha ha ha… tất nhiên là không rồi.
Mà....!ta cũng không có ý định nuốt lời a !Bàn tay Lý Quý chợt đặt lên nhũ phong trắng đầy của Du Phụng xoa nắn, ánh mắt nhìn đến bộ ngực đầy đặn bên trên có chút trầm tư.- Phu nhân yên tâm, ta sẽ cố gắng lấy được truyền thừa kia !Du Phụng nghe vậy ánh mắt thoáng qua tiếu ý, gật đầu.- Ta cũng tin vậy !Dứt lời chỉ thấy nàng ta bỗng ngồi thẳng dậy, đầu ngửa lên trời, khuôn mặt có chút đê mê, không chút cố kị nhấp xuống long đầu bên trong âm hộ mình.Ngọc thủ đặt lên bàn tay của Lý Quý đang xoa nắn ngực mình, nắm chặt lấy, bộ dạng vô cùng kiêu khích..“Ư…”.Dưới ánh trăng, dáng người cong vút vưu vật của Du Phụng hiện ra vô cùng kiều mị.
Nghe tiếng rên khẽ kia, cùng với đám lông đầy khiêu khích của nàng ta đang nhấp nhô lên xuống, bất giác….….Lý Quý dục vọng dâng trào mãnh liệt.
Cũng thả lỏng cơ thể, quẳng các chuyện khác ra sau đầu.
Hạ thân cũng khẽ động nhấp lên phối hợp...Bất ngờ....!ngay lúc này.“Gào….
Gào….”“Hú… hú….”“A…”Tiếng gầm rú của yêu thú bất ngờ vang vọng cả Cấm Không Sâm Lâm.
Nhưng chỉ là tiếng gầm rú bình thường thì cũng chẳng có gì đáng nói.Mà bởi tiếng gầm này chấn cho Quân cảnh như Du Phụng cũng phải giật mình thất thố, còn Lý Quý đáng thương, chỉ mới Địa Cảnh, máu từ tai không biết từ lúc nào đã chảy ra thành dòng, khuôn mặt nhăn lại đầy đau đớn.Du Phụng liền nhanh như chớp vươn tay đến truyền linh lực vào người hắn.
Tay còn lại che miệng Lý Quý.
Người nàng ta cũng vô thức thấp xuống, ánh mắt vô cùng cảnh giác.
Chỉ nghe tiếng Du Phụng nói khẽ.- Yêu thú Quân Cảnh… cẩn thận một chút !Bất ngờ, bán cầu bằng băng ánh trăng đang chiếu soi mập mờ bỗng tối đen.
Không chỉ vị trí của Lý Quý tối đen mà cả một vùng rộng cả trăm trượng đều tối đen như có gì đó khổng lồ che đi ánh trăng vậy.
Cả hai đều cả kinh liếc lên.
Chỉ thấy Du Phụng sắc mặt đại biến.- Khốn kiếp ! Lục Dực Đường Lang….thú vương của Cấm Không Sâm Lâm.(*Lục Dực Đường Lang: Bọ Ngực 6 cánh )...Ta là Phong Lưu Ca Ca - Tác Dục Tu Ký.Đa tạ các vị của cộng đồng truyenyy là:Đạo hữu khươngtrần đã gởi đề cử cũng như ủng hộ Kim Phiếu ! ( Đa tạ đh vẫn luôn ủng hộ tại hạ a !)Đạo hữu handme đã yêu thích mà đẩy Kim Phiếu cho tại hạ !Và một vị nữa.Đạo hữu NgườiTrongDâmHồ vừa đẩy Kim Phiếu, vừa ủng hộ TLT ! ( Còn đh khỏi nói rồi, cám ơn đạo hữu mãi mắc dị luôn a :))))Một lần nữa cám ơn tấm lòng của tất cả các vị đạo hữu, đây là khích lệ, động lực lớn để ta viết truyện a !Hôm nay đăng hơi trễ, chúc chư vị ngủ ngon luôn a !.