Dục Tu Ký

Chương 31: Phù Khẩu Quyết





Thậm chí còn tinh thuần hơn của Sát Sanh thần tăng trước đây a.

Công pháp ma đạo như Thi Tông lẫn Hợp Hoan Tông vốn linh khí có màu sắc trái ngược với chánh đạo.

Linh khí của tu sĩ chánh đạo vốn có màu trắng đục đến màu trắng tinh tuỳ thuộc vào thể chất cơ thể.

Càng trắng sáng càng tinh thuần.

Ma đạo thì ngược lại.

Càng đen nhánh càng tinh thuần.

Hắc linh khí tinh thuần nhất từ trước đến nay nàng từng hấp thụ chỉ có màu xám đục, chính là của Sát Sanh tông chủ.

Còn lâu mới đạt được màu sắc đen nhánh như vậy.

Bởi vậy.

Dù miệng đang ngậm đầy tinh khí Lý Quý nhưng trong lòng lại kinh hỷ không thôi.

Hắc linh khí tinh thuần như thế này cực kì quý giá a !Mặc dù cực kì vui mừng, nàng cũng không dám nút xuống, dòng linh khí đậm đặc này trong những lúc cấp bách như đột phá cảnh giới sẽ cực kì phát huy tác dụng.

Mà đây cũng là thứ màng nàng đang cực kì cần a.

Vốn hắc linh khí này chỉ có thể tự dưỡng dục ra hoặc chiếm đoạt của kẻ khác, không thể tìm thấy ở đan dược a.

Lý Quý lúc này đoán chừng sau khi hắn phóng xuất, khuôn mặt nàng ta sẽ có chút khó chịu.

Nhưng ngược lại.

Hắn khẽ liếc xuống hạ thân.

Đan Hiểu dù vẫn đang ngậm chặt tiểu huynh đệ hắn, nhưng đôi mắt lại ánh lên nét cười khó dấu không thôi.

Hắn cực kì khó hiểu.

Nữ nhân này sắc mặt thay đổi cũng thật nhanh a.

Lúc này, Đan Hiểu miệng đang ngậm chặt, bỗng dùng đầu lưỡi như muốn vét sạch tinh khí đang dính trên tiểu huynh đệ hắn.

Tay trái phất nhẹ.

Một lọ sứ trắng to bằng 3 ngón tay bay từ trong nhẫn trữ vật tới.

Nàng rút miệng đang ngậm đầy tinh khí bên trong, cẩn thận từng chút nhổ vào lọ sứ trắng kia.

Bộ dạng cực kì cẩn thận, khiến Lý Quý bất ngờ không thôi.

Lúc này hắn mới chợt nhớ ra, ánh mắt nheo lại.

Đúng rồi !Liễu Thanh đã từng nói qua tinh khí của hắn cực kì có diệu dụng với người đồng tu pháp môn.

Dường như vị Đan cô nương này đã nhận ra a.

Bất giác, Lý Quý thầm đắc ý không thôi.

Ban nãy ngươi khuôn mặt nhăn nhó bao nhiêu, bây giờ lại khuôn mặt tươi cười bấy nhiêu a.


Nhưng dù có nghĩ như vậy, Lý Quý cũng không biểu hiện ra mặt.

Thứ nhất, nàng ta tu vi cao thâm hơn hắn nhiều lắm.

Khẽ hồi tưởng về cú ghìm tay lúc nãy, hắn cũng thầm đoán được.

Thứ hai, nàng ta dù gì bây giờ cũng là đồng môn, Lý Quý hắn cũng không ích kỉ với người nhà a.

Dù sao, cảm giác khó chịu ban nãy của Lý Quý hắn đối với nàng ta chỉ là nhất thời trong phút chốc.

Nói sao đi nữa, trước đây có phóng xuất tinh khí vào y phục của người ta, đây coi như đền bù a.

Hắn chỉ thấy, sau khi đậy nắp lại, Đan Hiểu nhẹ nhàng lấy vạt áo lau miệng của mình.

Lúc này, ánh mắt nàng ta nhìn hắn không còn vẻ chán ghét như ban đầu, mà thay vào đó là vẻ hứng thú.

Mà đúng thật như vậy.

Đan Hiểu tò mò không thôi, không biết tại sao tinh khí hắn lại có hắc linh khí tinh thuần như vậy.

Đan Hiểu suy nghĩ tới lui, chỉ thầm đoán vấn đề hẳn nằm ở tư chất hắn.

Hợp Hoan tông vốn không tuyển đệ tử có linh căn tốt như những môn phái khác, vì linh căn vốn chẳng liên quan nhiều đến dâm tu cho lắm.

Mà gồm nhiều yếu tố.

Chẳng hạn như dục tính, ngộ tính, thể trạng cơ thể…Đan Hiểu lúc này càng nghĩ càng mơ hồ.

Bất giác nàng nghĩ đến Liên Hương trưỡng lão.

Không lẽ…Liên Hương trưởng lão biết nàng gần đột phá nên cho nàng cơ hội này.

Khuôn mặt có chút thất thố.

Nàng chợt sực nhớ câu nói cuối cùng của Liễu Thanh.

“ Chiều chuộng hắn 1 chút, ngươi tuyệt sẽ không thiệt thòi ”Đúng rồi ! Hẳn là như vậy.

Vốn dĩ Lý Quý tu vi hắn thấp kém, chẳng có tác dụng gì với nàng.

Mặt khác, Liên Hương trưởng lão hẵn sẽ không trọng thưởng cho nàng vì những chuyện đơn giản thế này.

Chắc chắn.

.

.

Chính vì tia hắc linh khí này !Nếu không Liên Hương trưởng lão tuyệt sẽ không nói một câu vô nghĩa như vậy.

Bỗng nàng như hiểu ra mọi chuyện.

Thì ra Liên Hương trưởng lão nhờ nàng hầu hạ hắn đều có căn nguyên.

Đan Hiểu trong lòng thầm cảm kích Liễu Thanh không thôi.

Bất giác khuôn mặt Đan Hiểu trầm ngâm.

Nghĩ một vấn đề khác.

Hắc linh khí tinh thuần như thế này, không dễ gì có được.

Nếu không biết tận dụng thì quả Đan Hiểu ta thật ngu ngốc a.

Nói là làm !Nàng khẽ liếc nhìn sắc mặt Lý Quý.

Chỉ thấy sắc mặt có chút mệt mỏi, mắt khẽ nhắm nghiền thở dốc.

Có lẽ là vì vừa mới phóng xuất.

Bất ngờ, Đan Hiểu không chút chần chừ cầm lấy tiểu huynh đệ đang dần nhỏ lại của hắn cho vào miệng.

Lý Quý cả kinh, mở choàng mắt, khuôn mặt có chút khẩn cầu.

- Đan…Đan cô nương…à không Đan tỷ.

Ta đã thấy thoả mãn rồi a, Ngươi mau dừng lại a.

Chả trách Lý Quý hành xử như vậy, nếu là trạng thái bình thường, hắn cũng không ngại a.

Dù sao hắn cũng không mất mát gì, ngủ một giấc sẽ phục hồi.

Nhưng hiện tại thể trạng thực sự không tốt cho lắm.

Cả người ê ẩm, dù sao cũng đã bất tỉnh nằm li bì từ hôm qua đến tối hôm nay a.

Đan Hiểu liếc nhìn hắn, không biết nghĩ gì.

Chỉ cười yêu mị, gò má đỏ ửng, hai mắt sáng ngời.

Nàng cũng chẳng trả lời.

Lý Quý chấn kinh.

Miệng thất thanh đang định nói lớn tiếng hơn nữa để nàng dừng lại.

Nhưng.

…bất giác chợt nhớ đã là giữa đêm yên tĩnh, các tỷ muội khác hẳn đang ngủ a.

Hắn không muốn gây ra náo động quá lớn.

Lý Quý cười khổ, rặn ra một nụ cười còn khó nhìn hơn khóc.

Nhìn Đan Hiểu nói khẽ:- Đa.

.

n.

.

Đan…Hắn chưa kịp nói hết lời thì cơ thể đã co giật liên hồi.

Đan Hiểu đã mạnh bạo nút chặt lấy tiểu huynh đệ hắn bên dưới không buông, đầu lưỡi không ngừng quấy phá.


Yêu khẩu của Đan cô nương cũng thật là ác a.

Tiểu huynh đệ ta còn chưa phục hồi a.

Hắn gắng gượng, nói không thành lời.

- Đ.

.

Đan c.

.

ô.

.

a.

.

Đan.

.

Tỷ.

.

dừng.

.

dừng.

.

lại…ngươi hầu.

.

h.

.

hạ ta v.

.

vậy…là.

.

a…vậy là được rồi.

Đan Hiểu miệng đang chăm chú chăm sóc tiểu huynh đệ hắn bất giác liếc lên.

Nhìn Lý Quý hắn đang co giật, khuôn mặt có chút mếu máo liền bất giác đình chỉ, rút miệng ra.

Nàng không thể nhịn cười.

Nhưng.

.

.

Dù Lý Quý hắn có từ chối đi chăng nữa, nàng cũng không thể bỏ qua cơ hội quý giá này.

Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.

Bất giác, Đan Hiểu nhìn hắn, đầu lưỡi khẽ liếm môi.

Ánh mắt đầy thâm ý, mang theo chút u oán.

- Liên Hương trưởng lão dặn dò ta chiều chuộng ngươi mộtchút a.

Lý Quý cả kinh, nhân cơ hội Đan Hiểu thả tiểu huynh đệ của hắn ra, tranh thủ thở dốc.

Hắn nhanh chóng nhìn nàng nói liên hồi.

- Đan tỷ.

Ngươi đã chiều chuộng ta đủ rồi a.

- Hay là hôm nay đến đây thôi.

- Ngươi trở về nghỉ ngơi đi a.

- Hôm khác tiểu đệ sẽ đến thăm ngươi a.

Nói xong, khuôn mặt hắn nhìn nàng ta đầy chờ mong.

Đan Hiểu ánh mắt liếc nhìn hắn, khẽ cười nhẹ.

Bất giác đầu nàng có chút gật gù , ánh mắt suy nghĩ.

Dường như tỏ vẻ đồng ý.

Bất giác hắn mặt giãn ra.

Khẽ vui mừng không thôi.

Ngửa mặt lên thở phào nhẹ nhõm.

- Không được !Tiếng nói của Đan Hiểu nhỏ nhẹ nhưng vào tai hắn như sét đánh.

Bất giác hắn trợn tròn, trong đầu thầm khổ không thôi.

Gì nữa đây a….

Hắn từ từ liếc xuống bên dưới, khuôn mặt nhăn nhúm.

Đan Hiểu bất giác ngọc thủ vươn lên cầm lấy tiểu huynh đệ hắn, khuôn mặt có chút u oán.


- Ta cũng có chút khó xử , dù sao Liên Hương trưởng lão đã dặn dò ta phải chăm sóc ngươi “tận tình” a, nếu không Đan Hiểu ta khó báo cáo a.

Chữ “tận tình” nàng ta cố tình kéo dài ra.

Lý Quý nghe đến đây sống lưng lạnh toát.

Hắn đương nhiên không phân biệt được thực hư lời nói của nàng ta.

Còn Đan Hiểu nhìn khuôn mặt mếu máo của hắn.

Âm thầm cười đắc ý không thôi.

Nàng ta cũng có chút xảo quyệt, vốn lời Liễu Thanh là “chiều chuộng” nàng cải biến một chút thành “tận tình”.

Ý tứ lúc bình thương không khác đi nhiều, nhưng trong tình huống này.

Lại khác đi nhiều lắm.

.

.

Nhất thời khiến Lý Quý không thể từ chối.

Ánh mắt Đan Hiểu khẽ động, thầm tính toán.

Nàng hiểu Liễu Thanh biết nàng thực sự cần Hắc Linh Lực tinh thuần kia như thế nào a.

Mặt khác, nếu Liễu Thanh có truy cứu nàng thì cũng không có lý do thuyết phục cho lắm a.

Ngươi bảo ta chiều chuộng hắn, ta tận tình a.

Nghĩ đoạn, Đan Hiểu trong đầu cười đắc ý không thôi.

Nàng khẽ liếc nhìn Lý Quý đang cười khổ.

Bất giác cảm thấy có lỗi với hắn.

Lý Quý ngốc thiếu chủ.

Ta thực tình không muốn cưỡng ép ngươi, nhưng ta đang thực sự rất cần hắc linh khí tinh thuần kia a.

Đột phát thành công Địa Ma trung kì, Đan Hiểu ta chắc chắn sẽ đền bù cho ngươi a.

Ngay lúc này, Đan Hiểu không để ý đến khuôn mặt thất thần của Lý Quý nữa.

Nàng nhanh như chớp ngậm lấy tiểu huynh đệ bên dưới đang sun lại của hắn.

Thúc dục linh lực vào miệng, nhanh chóng kích thích hạ thân hắn.

Lý Quý lúc này khổ không sao tả xiết, cơ thể vốn đã hư nhược, vừa mới phóng xuất tinh khí xong.

Chưa kịp hít thở nghỉ ngơi chút nào, đã bị Đan Hiểu dùng yêu khẩu kích thích bên dưới.

Hắn co giật liên hồi.

Gương mặt méo mó, nhìn xuống hạ thân nói thầm.

- Tiểu huynh đệ, ngươi tự bảo trọng a.

- Đại ca đã dùng hết cách vẫn không thể cứu ngươi được a.

Hắn bắt đầu gồng mình, chống chọi với yêu khẩu của Đan Hiểu.

Trong đầu không ngừng hỏi thăm 18 đời tổ tông của Đan Hiểu lẫn cả Liễu phu nhân kia.

Không biết qua bao lâu.

Cơn co giật của cơ thể qua đi, Lý Quý bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Bên dưới hạ thân truyền đến từng đợt êm ái dễ chịu.

Không biết từ lúc nào, tiểu huynh đệ hắn đã đứng thẳng trở lại.

Nhưng kể cũng lạ.

Khẩu pháp của Đan Hiểu lúc này nhẹ nhàng khác thường.

Cũng không còn mạnh bạo như lần trước.

Khác hẵn ban nãy, hạ thân hắn cảm thấy miệng nàng ta như một động huyệt gồ ghề, chi chít ma sát.

Còn lần này, hắn chỉ thấy hạ thân đầy khoan khoái lẫn êm ái, từng cỗ ẩm ướt âm ấm truyền lại.

Đúng thật như vậy, lần này Đan Hiểu cũng không có dùng công phu Khẩu Thiềm Thừ.

Nhưng lại là một công phu độc bộ khác của Hợp Hoan Tông.

Phù Khẩu Quyết.

--------------------------------------


.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.