Nhất thời, một ngọc giản từ trong tay áo của lão bay vút về hướng đối diện.
Độc Cô Khiêm dù hạ thân đang hành sự nhưng vẫn bắt lấy cực kì chuẩn xác.
Y ngưng thần, xem xét ngọc giản kia.
Nhất thời, sắc mặt y từ từ không có cảm xúc dần dần trở nên đầy thích thú, giọng nói có chút thất thố.
- Tốt…Tốt a.
Thi tông rốt cuộc cũng có thứ tốt a.
Huyết Sa nhìn phía đối diện không chút cảm xúc.
- Chớ vội mừng, phần hạ này chỉ là pháp môn sơ bộ, hướng dẫn và lý giải khái quát.
- Đệ tử Thi Tông nào cũng đều có một bản cả.
Khi nào ngươi chân chính trở thành đệ tử Thi Tông, ta sẽ đưa tiếp phần trung.
Bất giác Huyết Sa có chút âm trầm.
- Còn phần thượng, khoan hãy nói đi.
Độc Cô Khiêm khuôn mặt cũng không có khó chịu, đầy thâm ý khẽ liếc sang hỏi.
- Đà Chủ, ta có chút tò mò, Dục Thi Quyết này tăng tiến tu vi nhanh như vậy há tại sao ngươi không luyện a ?Huyết Sa nghe hắn hỏi vậy cũng không khó chịu, cũng đầy ẩn ý trả lời.
- Được cái này mất cái khác a.
Nghe vậy, bất giác Độc Cô Khiêm có chút cảnh giác.
Huyết Sa thấy bộ dạng của hắn chỉ khẽ cười.
- Muốn điều khiển một đầu cương thi đòi hỏi phải có thần niệm cực lớn.
Đầu cương thi tu vi lúc còn sống càng cao, thì điều khiển càng khó.
Dứt lời, Huyết Sa có chút trầm ngâm, rồi nói tiếp.
Nếu muốn luyện Dục Thi Quyết này, đòi hỏi phải có nhiều đầu cương thi, dẫn đến các đầu cương thi của ngươi chỉ có cảnh giới…Độc Cô Khiêm không chút suy nghĩ tiếp lời Huyết Sa.
- Thấp ?Huyết Sa cười gật đầu, thầm quan sát Độc Cô Khiêm.
- Chính vì vậy, rất ít đệ tử Thi Tông tình nguyện luyện pháp môn này.
Độc Cô Khiêm sắc mặt lúc này cực kì khó coi.
Nghĩ bụng.
Con mẹ nó !Huyết Sa ngươi chơi xỏ ta a.
Y tức giận, rút dương vật dưới hạ thân ra.
Bỗng.
Một cước không chút lưu tình đạp mạnh vào nữ tử trước mắt.
“Bốp”Đáng thương cho nữ tử kia, một cước toàn lực của tu sĩ Nhân Ma tầng 3 cực kì mạnh.
Nữ tử kia văng vào góc tường, cơ thể loã lồ nằm bất tỉnh nhân sự.
Máu huyết ở đầu chảy ra ướt sũng cơ thể.
Ắt hẳn đã tuyệt khí mà chết.
Các nữ tử khác thấy tràng cảnh vừa rồi bất giác đều đình chỉ hoạt động, không gian chợt trở nên im ắm.
Ai cũng cố gắng rặn ra một nụ cười trên mặt.
Nhưng các toàn thân các nàng đều run rẩy, khó có thể che dấu.
Độc Cô Khiêm đầy tức giận bước xuống.
Hắn ngồi lên thành viên sàng, cùi trỏ chống xuống gối, hai bàn tay vò đầu.
Ánh mắt đầy nộ, không chút cố kị liếc lên nhìn Huyết Sa chất vấn.
- Dục Thi Quyết này, sở hữu một đống thi yếu ớt làm chó gì a!Huyết Sa nhìn khuôn mặt tức tối của hắn, trong lòng thầm đắc ý không thôi.
Nhưng ngoài mặt vẫn lạnh tanh, lời nói có vẻ không vui.
- Độc Cô Khiêm, ta không hề ép buộc ngươi a.
- Nếu không thích ngươi có thể không luyện.
Đi con đường chính thống của Thi Tông a.
Đối diện, Độc Cô Khiêm một bụng đầy tức tối.
Càng tức giận, y càng hận Dâm Liên Hương lẫn tên tiểu tử cướp mất cơ hội kia của y không thôi.
Nhưng dù sao, cũng phải nói Độc Cô Khiêm cũng không phải một kẻ tâm tính bình thường.
Không lâu sau, y cũng đã bình tĩnh lại.
- Được rồi.
Kế hoạch vẫn y như cũ không thay đổi.
Sáng ngày mai ta sẽ kí khế ước với Thi Tông.
Độc Cô Khiêm nhìn sang đám cung nữ phía sau đang đứng run rẩy.
Ánh mắt khẽ động, chỉ vào hạ thân mình.
Mấy cung nữ kia cố che dấu sự hoảng sợ, không biết từ lúc nào đã đứng thành một đám, âm thầm đùn đẩy nhau.
Rốt cuộc cũng có một cung nữ thân hình nhỏ nhắn bị đẩy ra trước.
Nữ tử này run rẩy đầy sợ sệt.
Chầm chậm đi đến phía đối diện Độc Cô Khiêm, khẽ quỳ xuống.
Hai ngọc thủ từ từ cầm dương vật đang xìu xuống của Độc Cô Khiêm, cho vào trong miệng.
Y ngửa mặt lên trời, tận hưởng khoái cảm bên dưới hạ thân.
Đồng thời, khuôn mặt Độc Cô Khiêm bất giác phát lạnh.
Tay phải y bóp nát ngọc giản chứa Dục Thi Quyết kia thành bụi rơi xuống đất.
Huyết Sa nghe vậy, biết kế hoạch đã thành.
Mắt không khỏi hiện lên vẻ thoả mãn.
Nhìn sang Độc Cô Khiêm chỉ nói ngắn gọn.
- Tốt !Nhưng lúc này đã nghe Độc Cô Khiêm như chất vấn.
- Tình huống phía phụ thân ta thế nào ?Nghe hắn nói như chất vấn, Huyết Sa bụng đầy tức giận không thôi.
Nhưng y vẫn kiềm chế, chầm chậm nói.
- Viêm Hoàng tấn cấp thành công, đã là Thiên Tiên Sơ Kì.
- Y đồng thời cũng đã nhận lời làm khách khanh trưởng lão Đan Tông, hẳn đã không còn mặn mà thế sự.
Ngày nhượng ngôi hẳn đã không còn xa.
Độc Cô Khiêm có vẻ không ngạc nhiên, ánh mắt chợt loé.
- Còn về phía đệ đệ ta ?Huyết Sa có chút suy nghĩ.
- Hắn cũng đã đầu nhập vào Đan Tông mấy ngày trước.
Độc Cô Khiêm ánh mắt thâm trầm.
- Hắn có chí hướng lớn, hẳn sẽ là đối thủ trong tương lai của ta, ngươi cũng nên tìm kiếm cơ hội thích sát hắn đi.
Huyết Sa ánh mắt chợt loé.
- Còn muội muội ngươi ?Độc Cô Khiêm cười khẽ.
- Không cần lo lắng.
Tiểu nữ này suốt ngày lêu lổng, không hứng thú với quyền lực.
Đối diện, Huyết Sa chỉ khẽ gật đầu.
- Được rồi.
Trước mắt ta sẽ cho nhân thủ xử lý phía tiểu tử kia trước.
Nói xong, y khẽ quay đầu bước đi.
Bỗng tiếng Độc Cô Khiêm vọng lại.
- Đợi ta một chút.
Huyết Sa cước bộ đình chỉ.
Khuôn mặt cũng không hề ngạc nhiên, chỉ thấy y nhẹ nhàng đứng về góc tường âm thầm chờ đợi.
Đối diện.
Độc Cô Khiêm khẽ ngả người ra sau một chút, tay y nắm lấy đầu tóc cung nữ bên dưới, kéo mạnh lên xuống.
Chỉ thấy nữ tử bên dưới dù miệng đang ngậm chặt dương vật của hắn nhưng khuôn mặt lại hoảng sợ không thôi.
Không dám có chút kháng cự.
Hai hàng nước mắt đã lăn dài.
Bất giác, chỉ cảm thấy Độc Cô Khiêm khẽ run mấy cái.
Lúc này, trong miệng nàng một dòng tinh khí ấm nóng ồ ạt phun trào vào từng đợt.
Nữ tử này khuôn mặt trẻ trung, chỉ trạc 16 tuổi, hẳn là vẫn chưa gần gũi với nam nhân lần nào.
Chưa có chút kinh nghiệm nào.
Lúc này ngậm trong miệng dòng tinh khí tanh nồng kia trong miệng sợ hãi không thôi.
Nhưng dù sao, cũng đã từng thấy qua các cung nữ ban nãy phục vụ qua Đại Hoàng Tử.
Nàng lén lút nhìn lên khuôn mặt Độc Cô Khiêm đang nhắm hờ.
Bất giác sợ hãi nuốt hết xuống.
Lúc này, chỉ thấy vật trong miệng dần mềm xuống.
Tiểu cung nữ này thở phào như trút được lo lắng.
Nhưng không lâu sau đó.
Bỗng có từng dòng từng dòng nước ấm nóng tanh hôi khó ngửi, từ hạ thân đại hoàng tử bất ngờ ồ ạt chảy vào trong miệng nàng.
Nữ tử kia ánh mắt trợn trừng, cũng biết đó là gì.
Nàng ta khẽ rùng mình mấy cái, dàn dụa nước mắt.
Cảm thấy đầy nhục nhã, phẫn uất.
Nhắm mắt cắn răng nút xuống từng đợt từng đợt.
Cho đến khi không còn gì nữa.
Lúc này mới dám rút miệng ra, hai tay bịt mũi, thở dốc không thôi.
Độc Cô Khiêm lúc này mới thoả mãn, nhìn về phía thân ảnh Huyết Sa phía kia.
- Xong rồi a.
Nhất thời.
Huyết Sa khuôn mặt không chút cảm xúc khẽ phất tay.
Phốc.
.
Phốc…Phốc…Tất cả các cung nữ trong gian phòng đầu đã một nơi, thân một nơi.
Thậm chí còn chưa kịp hét lên.
Ánh mắt trên thủ cấp tất cả đều trợn trừng, không dám tin.
Bên trong nhất thời chỉ còn lại một khoảng không gian im lặng, lẫn mùi tanh của máu.
Sáng hôm sau.
Vô Không Am.
Lý Quý đang nhập mộng đẹp chợt nghe tiếng gọi.
- Ngươi còn ngủ đến bao giờ a.
Hắn chợt giật mình, đã thấy Liễu Thanh đứng bên cạnh giường trúc từ bao giờ.
Hắn nhanh chóng rửa mặt, vệ sinh cơ thể, sau đó trở về gian phòng tập luyện với Liễu Thanh.
Nhưng lần này khác hẳn lần trước.
Hắn cùng Liễu phu nhân cũng không có trần truồng a.
Cả hai cùng tập luyện từ sáng sớm đến giữa chiều.
Lý Quý sau khi được Liễu Thanh hướng dẫn, hắn đã có thể tán hắc linh lực ở mắt một cách thuần thục.
Cũng lúc này.
Liễu Thanh ngọc thủ chỉ về hướng chính điện của Vô Không Am.
- Lý Nhi, ngươi vận dụng Hắc Nhãn nhìn về phía kia, nói ta xem ngươi thấy gì.
Lý Quý hắn ánh mắt khẽ động, nhìn về hướng kia.
Hắn như ngựa quen đường cũ, hắc linh lực cuồn cuộn chảy vào nhãn cầu.
Hắc Nhãn kích hoạt.
Bất giác cảnh mặt trước mắt hiện ra rành rành.
Một vài thân ảnh hiện ra trước mắt.
- Mẫu Thân, ta thấy có 3 ni cô đang quét dọn bên trong chính điện a.
Liễu Thanh phóng xuất thần thức, âm thầm xác nhận.
Bà ta ánh mắt chợt loé.
- Xa hơn nữa.
Lý Quý âm thầm thúc dục hắc linh lực nhiều hơn.
Chỉ thấy cảnh vật chính điện đã biến mất, tiêu cự lúc này phóng tới khoảng sân nhỏ phía trước chính điện.
Nhưng Lý Quý vẫn chưa hài lòng, hắn cố gắng thúc dục thêm hắc linh lực vào nhãn cầu.
Đôi mắt mắt dần dần có cảm giác đau nhói từng đợt.
Nhưng hắn vẫn còn có thể chịu được.
Khung cảnh lúc này đã ra khỏi Vô Không Am.
Chỉ thấy một con đường trúc mọc rậm rạp hai bên.
Lý Quý có chút nhăn mặt, ánh mắt từ từ tiến vào bên trong cánh rừng.
Bất giác thấy một thân ảnh gầy guộc thoắt ẩn thoắt hiện bên trong trúc lâm.
Dường như đang cúi xuống thoăn thoắt dùng một câu tiểu đao chặt bên dưới thân cây.
- Mẫu thân, ta thấy có một ông lão đang chặt trúc a.
Liễu Thanh bỗng nhướng mày.
- Đó là cực hạn của ngươi ?Lý Quý hắn nghe Liễu Thanh nói vậy, liền cắn răng thúc dục hắc linh lực chảy vào mắt nhiều hơn nữa.
Lúc này nhãn cầu của hắn đau hệt như có vô số cây kim đang châm vào mắt.
Hắn khẽ nhăn mặt, vẻ đau đớn lộ rõ.
Liễu phu nhân thấy biểu hiện của hắn như vậy dù trong lòng có một chút xót thương.
Nhưng cũng không nói gì.
Tu luyện nào chẳng có một chút đau khổ a.
Bà ta chỉ im lặng.
Ánh mắt khẽ nheo lại quan sát Lý Quý.
Kiên nhẫn chờ đợi.
.