Dục Tu Ký

Chương 59: Tang Thương





Lý Quý nghe nàng ta nói vậy, nhìn bộ dạng kia, có chút đồng cảm.

Liền thu lại vẻ mặt hứng khởi ban nãy.

Bàn tay từ từ đưa tới, khẽ nắm lấy tay nàng ta.

Cả hai chỉ im lặng cất bước, cũng không có nói gì nữa.

.

.

.

Sau nửa canh giờ.

Lý Quý đang rảo bước chợt thấy Tuyết Nhi kéo tay lại.

Đang định mở miệng hỏi đã nghe.

- Có gì đó không bình thường, cẩn thận một chút.

Hắn nghe vậy bỉu môi.

- Vĩnh Lạc thôn chỉ toàn nông phu, ngươi đề phòng thái quá a.

Tuyết Nhi ánh mắt chăm chú nhìn về trước, cũng không có trả lời, chợt lấy trong túi ra mấy viên đan dược lập loè tinh quang, bộ dáng thập phần cảnh giác.

- Mấy chục trượng phía trước yên tĩnh kì lạ, trong không khí…còn có mùi máu.

Nghe Tuyết Nhi nói vậy, Lý Quý chấn kinh.

Miệng hô khẩu quyết, âm thầm vận dụng Hắc Nhãn đến cực độ.

Chợt sắc mặt đại biến, không nói không rằng.

Chạy nhanh như chớp về phía Vĩnh Lạc thôn.

- Chờ đã…ngu ngốc.

Không lâu sau, chỉ nghe tiếng hét thảm thiết của Lý Quý vang vọng cả núi rừng.

- AAAAAAAAAA….

.

.

.

.

.

Ba ngày sau.

Cơn mưa phùn giữa mùa đông khiến cho cái lạnh thêm buốt giá.

Xung quanh yên tĩnh cực độ, chẳng nghe thấy âm thanh gì.

Đang là giữa trưa nhưng trên bầu trời lại có màu xám xịt tăm tối.


Thỉnh thoảng tiếng sấm sét…“ Đùng ”.

.

“ Đùng”.

.

“ Đùng ”.

.

Xé tan bầu không khí yên tĩnh.

Khiến các đàn chim đang trú mưa trên các cành cây sợ hãi bay tứ tán.

Trong một gian nhà gỗ, bên trên còn dán mấy chữ hỉ.

Dường như căn nhà nhỏ này đang chuẩn bị tổ chức hôn lễ.

Nhưng không khí không hề có chút vui vẻ gì.

Ngược lại.

Cực kì thê lương.

Mùi tanh nồng khiến ai ngửi phải đều phải nôn thốc.

Bên trong căn nhà gỗ này máu me bê bết, giữa nhà có hai nhân ảnh trung niên nhân trạc 50 tuổi, toàn bộ cơ thể bị cắt lìa thành vô số khúc.

Nội tạng bị rơi vãi khắp nơi.

Đầu lìa khỏi thân, khuôn mặt bị tàn phá nghiêm trọng.

Bên cạnh, còn có một thân ảnh nam tử trạc 30 ngồi ngay góc tường, bên dưới chữ hỉ.

Đầu cụp xuống, đứng nhìn qua còn thấy đầu đã vỡ nát.

Tứ chi dập nát rơi rớt xung quanh.

Trên hai cánh tay chẳng có ngón tay nào, hẳn là trước khi chết đã bị cắt sạch.

Giữa nhà có một thân ảnh nam tử đang quỳ, đối lập với cơ thể thanh niên bên dưới, tóc y đã bạc trắng gần một nửa.

Đầu cúi gập xuống nền.

Thỉnh thoảng còn phát ra tiếng thút thít…Tang thương.

.

.

.

Bên ngoài căn nhà gỗ bốc ra nồng nặc mùi máu tanh.

- Hắn như vậy bao lâu rồi ?- Ba ngày rồi.

Chẳng ăn uống gì, đêm cũng không ngủ.

- Có thông tin gì không ?- Trưởng lão, ta nghi ngờ……Thi Tông ?- Ừm.

Nhìn dấu vết để lại, 8 phần là người của Thi Tông rồi.

Hai nhân ảnh đang đứng bên ngoài căn nhà gỗ trò chuyện chính là Liễu Thanh và Tuyết Nhi.

Sau khi tiến vào trấn, thấy tất cả người trong thôn đều bị giết sạch thì Tuyết Nhi có dự cảm không lành, nhanh chóng dùng ngọc giản liên hệ Liễu Thanh, báo cáo sự việc.

Liễu Thanh nhìn thấy Lý Quý bộ dạng gầy gò, đầu tóc đã hoàn toàn bạc trắng chỉ biết thở dài.

- Bao nhiêu người chết ?- 217, trước khi chết không ai có dấu hiệu bỏ chạy, dường như không hề đề phòng.

- Hiện trường cùng vết máu để lại, gia đình Lý Quý là bị sát hại cuối cùng.

Liễu Thanh nghe ánh mắt nheo lại trầm ngâm.

Chợt nghe tiếng Tuyết Nhi.

- Trưởng lão, ngươi có cảm thấy….

dường như hung thủ có chủ đích nhắm vào…Tuyết Nhi cùng Liễu Thanh đồng thanh.

“ Lý Quý ”.

Liễu Thanh thở dài.

- Chính xác là nhắm vào hắn, toàn bộ người trong làng đều một kiếm đoạt mạng, chỉ riêng nhà hắn…- Cái chết thảm liệt nhất, dường như bị hành hạ không ít rồi mới chết.

Tuyết Nhi ánh mắt đăm chiêu.

Nàng ta cũng giết không ít người, nhưng nhìn các thi thể trước mắt, không khỏi cảm thán.

- Rốt cuộc phải hận thù như thế nào mới tàn nhẫn như vậy ?Chỉ thấy Liễu Thanh khuôn mặt đăm chiêu.

- Lý Quý mới tu luyện mấy tháng gần đây, thậm chí chưa thấy qua thi tông.

Hẳn không thể kết thù với Thi Tông như vậy.

Ánh mắt Tuyết Nhi chợt loé.

- Ý người là…Liễu Thanh gật đầu.

- Chỉ là trước đây Hợp Hoan Tông cùng Thi Tông không thù không oán.

Việc này hẳn có ẩn khuất.

Không lâu sau.

Tuyết Nhi khuôn mặt đăm chiêu, vô thức nói.

- Phải chăng…bởi vì Lý Quý trở thành thiêú chủ Hợp Hoan tông ?Liễu Thanh như có sét đánh trong đầu.

Lời nói bâng quơ của Tuyết Nhi vô tình nhắc nhở bà đến một thế lực khác.

- Đại hoàng tử…Đầu óc Liễu Thanh cấp tốc xoay chuyển.

- Không sai.

- Với tính tình của Độc Cô Khiêm, nếu phát hiện ra chuyện Lý Quý trở thành thiếu chủ.

Việc trả thù như vậy hoàn toàn hợp lý.

- Chỉ là…Bà ta chợt cười gằn…- Độc Cô Khiêm…Thi Tông…được lắm.

Nhưng Liễu Thanh cũng không để nộ ý che lấp đầu óc, nhanh chóng định thần.


- Nếu Độc Cô Khiêm trở mặt, không ngoại trừ việc hắn tố giác thân phận của ta cho Mặc Long.

Liễu Thanh tâm trạng nặng nề, nhanh chóng đi ra bờ sông, thầm tính toán kế hoạch sắp tới.

1 ngày.

.

.

2 ngày.

.

.

3 ngày trôi qua.

.

.

Lý Quý vẫn giữ nguyên tư thế kia, bộ dạng tiều tuỵ không sao kể xiết.

Cho đến khi thấy thi thể xung quanh đã phân huỷ nặng nề, bốc mùi hôi thối không thể chịu được nữa.

Hắn mới lửng thửng đứng dậy, cơ thể ốm yếu nhưng đôi mắt tơ máu thâm trầm cực độ.

Tuyết Nhi đang ngồi bên ngoài, thấy hắn bước ra chợt cả kinh.

Nhanh chóng đi tới.

Đang định an ủi nhưng nhất thời không biết nói gì cho phải.

Chợt nghe Lý Quý thì thào.

- Có gì ăn không ?Ánh mắt nàng ta chợt loé, vui mừng khó dấu.

Lý Quý ánh mắt không cảm xúc, cầm mấy cái màn thầu, ngồi bệch xuống đất, ăn ngấu nghiến.

Mặc cho hai tay bê bết máu, khiến cho mấy cái màn thầu nhuộm luôn màu đỏ tanh tưởi.

Tuyết Nhi đầy kiên nhẫn ngồi bên cạnh, cũng không có nói gì.

- Có biết là ai làm không ?Nàng ta nghe vậy cũng không kinh ngạc, thở dài.

- Liên Hương trưởng lão nói qua.

- Là Thi Tông và Đại Hoàng Tử Độc Cô Khiêm.

Lý Quý ánh mắt chợt loé, nheo lại không biểu hiện gì.

Đầu hắn khẽ gật.

Miệng vừa nhai màn thầu vừa lẩm bẩm…- Thi Tông….

- Độc Cô Khiêm…Đại Hoàng Tử.

.

.

Hoàng Cung.

.

.

Tuyết Nhi nhìn bộ dạng Lý Quý thì kinh ngạc.

Thầm suy nghĩ.

- Nếu là phàm nhân khác, ắt hẳn không thể bình tĩnh ăn uống lẫn dò hỏi như vậy.

- Bộ dạng hắn ta….

bình tĩnh đến lạ lùng…Nàng ta vô thức rùng mình mấy cái khó hiểu.

- Hắn…thật sự….

có chút đáng sợ.

Chợt nghe Lý Quý hỏi.

- Liễu Thanh đâu rồi ?- Bà ta biết ngươi vô sự liền trở về Vô Không Am, tính toán các bước tiếp theo để đối phó với Thi Tông cùng Đại Hoàng Tử.

Bỗng Tuyết Nhi sực nhớ.

- À, bà ta còn nói ngươi không cần vội vàng, giải quyết dứt điểm chuyện ở đây rồi hãy trở về.

Lý Quý gật gật đầu.

Chợt nói.

- Ngươi hãy liên lạc với Liễu Thanh, chuyện gia đình ta…nếu ảnh hưởng đến Hợp Hoan Tông thì không nói.

- Nếu không ảnh hưởng…thì không cần bận tâm.

Ánh mắt Lý Quý chợt nhìn về phương xa, nhoẻn miệng cười như có chuyện vui gì đó.

- Lý Quý ta…muốn tự tay giải quyết.

Giọng nói hắn cực kì bình thản, khiến Tuyết Nhi bất giác cả người nổi da gà.

Nàng mặt khẽ nhăn, ánh mắt không dấu nổi lo lắng, dường như tiểu tử trước mắt đã thay đổi thành một người khác.

Lý Quý đảo mắt sang thấy bộ dạng sợ sệt của Tuyết Nhi liền bật cười.

Khẽ đưa vuốt má nàng, hôn nhẹ một cái.

Sau đó rảo bước về bờ sông.

Nàng ta bị hắn hôn bất ngờ cả người như cứng đờ.

Lúc này Tuyết Nhi…không còn nhìn thấu nam tử kia nữa.

.

.

.

“ Ùm ”.

.


.

Lý Quý nhảy xuống sông, lột sạch y phục, cọ rửa sạch sẽ vết máu dính trên người.

Tuyết Nhi bần thần trên bờ nhìn xuống, không biết đang nghĩ gì.

Không lau sau Lý Quý lên bờ, ngoại trừ căn nhà gỗ của hắn, toàn bộ các căn nhà khác đều bị hắn đốt sạch.

Cứ mỗi lần phóng hoả một căn nhà, hắn lại lẩm bẩm.

- Phong thúc…yên nghỉ.

- Lão bà bà hay nhăn nhó…yên nghỉ.

- Tiểu cô nương, Lã thẩm…hãy yên nghỉ.

.

.

.

.

.

Sau khi đốt sạch, chỉ thấy Vĩnh Lạc trấn một vùng đỏ lửa, khói bay mù mịt, cảnh tượng tiêu điều không sao tả hết.

Lý Quý cũng không đình chỉ, hắn lửng thửng ra sau nhà, đào xuống ba mộ huyệt.

Trở vào phòng cẩn thận phân biệt, thu nhặt từng mảnh thi thể.

Đem ra sau chôn cất.

Hắn cũng đục đẽo 3 tấm gỗ làm 3 mộ bia, cẩn thận khắc tên lên trên.

Sau khi làm xong, hắn quỳ xuống chẳng còn động tĩnh gì.

.

.

.

Mấy ngày qua, các cơn mưa rào cũng dần tạnh.

Để lộ ra bầu trời trong xanh bên trên.

Những đàn chim cũng không còn trú mưa, từng đàn từng đàn ríu rít bay ra ngoài kiếm ăn.

Lý Quý quỳ trước mộ liên tiếp 3 ngày, làm tròn chữ hiếu.

Thỉnh thoảng Tuyết Nhi còn thấy hắn cười cợt, miệng lẩm bẩm như đang trò chuyện với 3 mộ bia kia.

Mấy ngày qua thấy cảnh tượng kia, Tuyết Nhi ban đầu thì thấy lạ.

Thấy mãi cũng dần quen, dù có buồn chán nhưng nàng cũng không than vãn câu nào.

Chỉ lẳng lặng ngồi từ xa quan sát hắn, trong lầm thầm thương xót, mới mấy ngày trước hắn còn là một tiểu nam tử vô âu vô lo.

Mà giờ đây đã trở thành bộ dạng thế kia.

.

.

.

Ngày thứ 4, Lý Quý đứng dậy, dập đầu thật sâu.

Thoáng liếc sang mấy mộ bia bên dưới, dứt khoát xoay người quay lưng bước đi.

Cú xoay lưng này, hắn từ một tu sĩ tà phái lãng du không có mục đích trở nên có mục tiêu rõ ràng.

217 thi thể ở Vĩnh Lạc thôn như giục giã hắn lao vào giết chóc.

Lần này Lý Quý chủ động bước vào con đường có lối về, không có ngã rẽ.

Chân chính trở thành tu sĩ lãnh khốc vô tình.

Tiến vào chiến trường tu chân, nơi người lừa ta gạt, nguy cơ sinh tử trùng điệp.

Không còn ngây ngô, không còn thương xót.

Lý Quý bất chấp tất cả…Sẵn sàng tìm mọi cách để được……tắm máu thù nhân….

Có thể nói con quỷ ở Vô Không Am đản sinh trong dục vọng, thì bây giờ đã trưởng thành.

Được nuôi lớn bởi hận ý giết chóc vô cùng tận.

Hắn đã cất bước đi.

Tuyết Nhi thấy vậy liền cả kinh, nhanh chóng theo sau.

Thân ảnh cả hai dần dần khuất xa khỏi Vĩnh Lạc thôn, chỉ vọng lại tiếng nói chuyện.

“ Ngươi đi đâu, sao không trở về Vô Không Am ? ”“ Trước khi trở về, ta muốn lên kinh thành xác nhận một chuyện ”.




.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.