Dục Tu Ký

Chương 89: Hạo Phi - Hồng Nhược Lan





Tuyết Nhi khuôn mặt bực bội, đi đến đối diện lồng sắt tên nam tử Thi Tông kia.

- Ngươi ồn ào cái gì…
Vừa nói xong, nàng vơ vét trong nhẫn trữ vật ra một vài viên đan kì lạ còn sót lại, khuôn mặt đắn đo.
Tên nam tử Thi Tông kia vừa nhìn thấy mấy vật trong tay Tuyết Nhi....khuôn mặt liền xanh mét, miệng im bặt.

Chẳng còn la hét gì nữa…mặc cho cơn đau giày xéo cơ thể.
Lý Quý nuốt nước miếng đi đến bên cạnh Tuyết Nhi.
- Muội mau cất vào đi, hết Ngưng Khí Đan rồi, không khéo ngay cả chúng ta…
Thấy bộ dạng Lý Quý, Tuyết Nhi liền bật cười, gật đầu.

Cũng thu hồi mấy viên đan kia, trở về ngồi bên cạnh Lý Xuân Hồng, chống tay lên cằm, hệt như đang xem trò vui gì đó.
Nam tử Thi Tông kia thấy Lý Quý nói vậy, khuôn mặt cũng không có giãn ra, mà thậm chí còn đề phòng hơn.
Lý Quý bấy giờ cũng không có đeo khăn che mặt.

Nam tử Thi Tông nhìn bộ dạng thanh niên tóc trắng phía trước thì vô cùng lạ lẫm, chưa từng gặp qua bao giờ.
Lúc này chỉ thấy khuôn mặt Lý Quý không chút cảm xúc.
- Các ngươi tên gì ? Tại sao ngươi cùng nữ tử kia lại xuất hiện ở đây ?
Nghe hắn giọng điệu chất vấn, nam tử kia liếc lên, ánh mắt vô cùng độc ác.
- Ngươi muốn giết thì giết, không cần nhiều lời.
Lý Quý ánh mắt nhíu lại, khuôn mặt trầm xuống.

Cũng chẳng đáp gì, chỉ nhìn về Tuyết Nhi ra hiệu.
Tên kia thấy vậy ánh mắt lo lắng, thầm nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không có mở miệng.
Tuyết Nhi thấy vậy, ánh mắt sáng lên.

Đi về phía buồng giam đối diện, nhét một viên Đan kì lạ vào miệng nữ tử kia.
Nam tử kia thấy vậy sắc mặt đại biến.
- Ngươi…ngươi…đủ rồi…..ta nói…
Lý Quý quay sang nhướng mày, bộ dạng như đang chờ đợi.
- Ta là Hạo Phi, nàng ta là Hồng Nhược Lan…
- Chúng…ta đến đây dự định ở lại một năm, để nàng ta hấp thu âm khí bồi bổ cho nhi tử trong bụng.
Vừa nói xong, khuôn mặt hắn ta đầy chua chát.

Có nằm mơ cũng không nghĩ đến...
...Có một ngày.
Cao thủ Địa Ma đại thành như hắn....lại bị một tiểu tử Nhân Ma kì uy hiếp.
.
.
.
Lý Quý nghe vậy, thầm suy tính.


Cảm thấy tên Hạo Phi kia có vẻ nói thật, mà ở tình thế này, hắn ta cũng chẳng dám ăn nói xằng bậy….

Khuôn mặt Lý Quý giãn ra.
.
.
“Tên này…suy cho cùng…cũng là vì nữ tử cùng đứa bé kia…”
.
.
Bất chợt, nghe giọng nữ tử ở phía đối diện…
- Hạo ca, chàng….chàng…
Nữ tử Hồng Nhược Lan này thấy ở đối diện, Hạo Phi dù bị cột không biết bao nhiêu vòng, nhưng vẫn thấy máu loang lổ ra khắp nơi.

Hai cánh tay của hắn cũng bị cắt cụt, khuôn mặt nàng ta dù bị Dục Đan kích phát đỏ bừng nhưng lại liếc sang đám Lý Quý đầy phẫn nộ.
- Khốn kiếp…các ngươi dám…
….lũ độc ác…
- Mau thả chúng ta ra…
Chợt nàng ta như nghĩ gì đó, nhìn sang phía đối diện, ánh mắt rưng rưng….
- Hạo ca…chàng…chàng…
- Vì muội mà….
Nói đến đây, nữ tử tên Hồng Nhược Lan kia nước mắt đã ướt đẫm…chỉ còn nghe tiếng khóc nấc…
Thấy vậy, Lý Quý có chút chạnh lòng, chợt Đan Hiểu đứng bên cạnh vỗ vai.
- Với địch nhân, không được mềm lòng…Lý Xuân Hồng vì…
Nói đến đây, Đan Hiểu không biết nghĩ gì, chợt thở dài…
- Thôi thì tuỳ huynh vậy.
Vừa nghe Đan Hiểu nói xong, Lý Quý ánh mắt chợt loé, khuôn mặt đanh lại, nhìn sang Đan Hiểu gật gật.
Lý Quý cũng biết tu chân giới vô tình, mềm yếu với địch nhân đồng nghĩa với tự sát.

Đan Hiểu chính là đang nhắc nhở hắn điều này.
Bất chợt Lý Quý gằn giọng.
- Ngươi có chức vụ gì trong Thi Tông ? Bấy giờ ai là tông chủ của Thi Tông ?
Vừa nghe Lý Quý hỏi vậy, khuôn mặt Hạo Phi kia đầy phức tạp, xen lẫn phân vân.

Đang định mở miệng thì…
.
.
.
- Hạo ca…đừng….đừng nói....
…huynh…dù…có nói ra…
…kết cục của chúng ta vẫn là…
…cái chết….
Nàng ta vừa nói vừa khóc.
- Hu hu hu…Huynh đừng lo cho muội.

Muội cùng nhi tử nguyện chết cùng huynh...
- Muội…không hối hận…hu hu…huynh đừng nói…
- Cha muội sẽ báo thù cho chúng ta…
.
.
.
.
Vừa nghe đến đây, khuôn mặt Hạo Phi nhìn về phía đối diện, đầy chua chát.

Thậm chí…ngay cả cao thủ Địa Ma đại thành, nửa bước Thiên Ma như hắn….
Khi nghe những lời nói hệt như lời trăn trối của thê tử mình…có lạnh lùng đến mấy, đôi mắt cũng đã đỏ hoe.
Hạo Phi cũng không hề ngu ngốc.

Đúng như những lời Hồng Nhược Lan nói.

Kết cục của hai bọn hắn chắc chắn…là cái chết.
Tuy nhiên ban nãy, khi thấy thê tử mình bị dày vò, Hạo Phi vẫn yếu lòng mà mở miệng.
Nhưng sau khi nghe Hồng Nhược Lan nói vậy, lúc này Hạo Phi mới hạ quyết tâm.

Chợt khuôn mặt hắn liếc qua Lý Quý, khuôn mặt đanh lại, mỉm cười nhếch mép.
- Ngươi đã nghe rồi đấy…có giết thì giết, đừng mơ tưởng ta sẽ nói thêm gì cho tiểu tử ngươi.
Nghe vậy, Lý Quý liền nhìn sang nữ tử đối diện, sắc mặt vô cùng tức giận.
“Con bà nó…hắn ta đang định mở miệng thì….”
“Cũng tại ả ta…”
Nữ tử tên Hồng Nhược Lan kia nhìn lại Lý Quý cũng nhếch mép đắc ý, ánh mắt căm ghét, hệt như hận không được ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Lúc này Lý Quý động nộ đến bật cười.
- Tốt tốt…
Hắn chầm chậm tiến về phía Hạo Phi, nhưng lại trừng mắt nhìn về Hồng Nhược Lan, không chút che dấu sát ý.
- Cũng vì nữ tử ngươi…
- Ta vốn dĩ nể tình...thấy....phu phụ các ngươi thâm tình, để các ngươi một cái chết dễ chịu…
- Nhưng giờ…
Lý Quý đặt tay lên đầu của Hạo Phi, hắc linh lực cuồn cuộn dồn xuống tay.

Một làn khói đen toả ra.
Cả Hạo Phi lẫn Hồng Nhược Lan sắc mặt đều đại biến.
- Ngươi…ngươi…
Lý Quý lúc này không chút thương tình, thi triển Sưu Hồn Thuật.
Hạo Phi lúc này chỉ thấy một cơn đau dữ dội truyền đến, đau không sao kể xiết.
- Á…Á….Ngươi….Á….Khốn kiếp…
Hồng Nhược Lan đối diện trợn tròn, nghiến răng nghiến lợi, thầm hối hận không thôi.

Nếu biết trước Lý Quý có thể dùng Sưu Hồn Thuật, nàng ta cũng chẳng cứng lòng làm gì.

Nhưng giờ…mọi sự đã rồi.

Bây giờ có muốn hối hận cũng đã muộn…
Bây giờ nàng ta cùng Hạo Phi có muốn nói, Lý Quý hẳn cũng sẽ phất tay không nghe nữa.
Suy cho cùng, lời nói thì có thật có giả, nhưng Sưu Hồn Thuật ?
Chắn chắn không hề có giả.
Chỉ thấy Hồng Nhược Lan thét lên.
- Dừng tay…mau dừng tay…
- Ngươi…ta có trở thành quỷ…cũng không buông tha cho ngươi…
- Hạo ca….huhu…hạo ca…
- Hu..hu…ta nói…chúng ta nói….mau dừng tay.

.
.
.
.
.
- A…A….
- Khốn kiếp….
…thì…ra là phu thê các ngươi….
.
.
.
.
Lúc này, tiếng rống giận của Lý Quý đã lấn át cả tiếng hét của Hồng Nhược Lan.
- Thì ra là phu thê các ngươi….
Không chỉ Hồng Nhược Lan mà tam nữ Đan Hiểu, Tuyết Nhi, Lý Xuân Hồng đều giật mình cả kinh.
Chẳng hiểu tại sao Lý Quý lại phẫn nộ thế kia.

Thậm chí, dù đang dù Sưu Hồn Thuật, hai mắt đang chăm chú, nhưng các nàng vẫn thấy rõ hai hàng nước mắt hắn đã lăn dài xuống.

Cả người đang run rẩy liên hồi.
Dường như đang thấy một cảnh tượng gì đó vô cùng xúc động.
Lúc này, Đan Hiểu, Lý Xuân Hồng, Tuyết Nhi như ngẫm nghĩ gì đó, sắc mặt đại biến.
Cả ba đồng thời đều… có một suy nghĩ.
.
.
“Phải chăng…hung thủ sát hại Vĩnh Lạc Thôn chính là….”
.
.
Ngay cả Lý Xuân Hồng, khuôn mặt đang trắng bệch xanh xao cũng cố gắng gượng dậy, nhìn hai phu thê kia vô cùng phẫn nộ.
.
.
.
.
Không lâu sau.
Mặc cho những tiếng rên đau đớn của Hạo Phi, Lý Quý vẫn đang đắm chìm trong các kí ức trong đầu của đối phương.
Hắn xúc động, bàn tay vô thức ấn mạnh đến nỗi ở trên đầu của Hạo Phi máu đã chảy xuống từng dòng.
Lúc này bất chợt phát sinh dị biến.
.
.
.
Từ trên thiên linh cái của Hạo Phi bất ngờ bùng lên một làn khói trắng, dần dần hiện ra một khuôn mặt khổng lồ, bay lơ lửng bên trên.
Lý Quý cảm thấy bất thường nhanh chóng thu hồi Sưu Hồn Thuật, nhảy bắn ra sau.
Ánh mắt liếc lên khuôn mặt khổng lồ đang bay lơ lửng bên trên.
Dù chỉ là một làn khói trắng nhưng đầy sinh động, ngũ quan vô cùng rõ ràng, đây là một lão giả trung niên, khuôn mặt chi chít sẹo.
Chính là Huyết Sa, đà chủ Thi Tông phân bộ phương Bắc.
Khuôn mặt kia đảo quanh mấy vòng, đôi mắt sâu hoắm âm trầm, nhìn chằm chằm Lý Quý.
- Hỗn đản…ngay cả đệ tử của Huyết Sa ta cùng với nhi nữ Hồng trưởng lão mà ngươi cũng dám…
Lý Quý ánh mắt vô cùng chăm chú.
Ban nãy lục lọi kí ức của Hạo Phi, hắn cũng biết.
Khuôn mặt trên kia chính là do Kí Hồn Thuật, thứ này thường được các tu sĩ cao giai thi triển lên hậu bối, gởi gắm một tia thần thức, bảo vệ hậu bối khỏi những lúc nguy cấp.
Chỉ những khi những hậu bối này cận kề cái chết, chỉ còn vài hơi thở, Kí Hồn Thuật này mới tự động kích hoạt.
Nhưng hắn cũng biết, Kí Hồn Thuật này cũng chẳng thể công kích, đa phần là các tu sĩ cao giai xuất hiện chỉ để xem xét cứu vãn tình hình, hoặc quan sát hung thủ hạ sát để báo thù là chủ yếu.
.
.
.
.
Mặt khác, qua kí ức của Hạo Phi, hắn cũng biết.

Chính lão giả tên Huyết Sa trước mặt chính là người ra lệnh cho phu phụ Hạo Phi huyết tẩy Vĩnh Lạc Thôn cùng tất cả những người liên quan đến hắn.
Chợt nghe giọng Lý Quý chầm chậm.
- Ngươi xuất hiện, chỉ càng khiến bọn hắn chết nhanh hơn…
Thấy thanh niên tóc trắng khuôn mặt không chút cảm xúc, khuôn mặt Huyết Sa giật giật mấy cái.
Không biết lão suy nghĩ gì.

Giọng nói bỗng hoà hoãn.
- Lý Quý tiểu tử…ta biết rõ thân phận của ngươi đấy…
…tha cho bọn hắn một mạng…
- Ta sẽ không gây khó dễ ngươi cùng Hợp Hoan Tông nữa.
Nghe đến đây, Lý Quý ánh mắt chợt loé.


Đầu óc cấp tốc xoay chuyển.
“Hăm doạ ?....”
“Nhưng lão ta không nói đùa…ngay cả tên ta…lão cũng biết…”
“Khoan….”
“Cho dù có tha cho hai tên này…sau này lão sẽ để yên cho ta ?...đùa chắc…ta cũng không phải tiểu hài tử…”
“Nhìn bộ dạng Hạo Phi thế kia…lão chắc chắn sẽ không để yên..”
“Đến nước này, ta cùng Thi Tông đã….thế bất lưỡng lập”
“Nhưng nếu đối cứng vào lúc này…”
Khuôn mặt Lý Quý chợt nhăn lại.
“Lão già này sẽ không từ thủ đoạn, thậm chí tiết lộ cả thân phận của Liễu Thanh và ta cho chính phái phương Bắc…”
“Đến lúc đó…lão không tốn chút sức lực cũng đã triệt hạ được Hợp Hoan Tông…”
“Chuyện Liễu Thanh cùng ta bại lộ là chuyện sớm muộn, nhưng nếu ngay lúc này cũng có chút…”
“Không được…”
“Phải kéo dài thời gian…”
"Ta vẫn còn một chỗ dựa...chính là phụ thân của nữ tử kia..."
Không lâu sau, chợt Lý Quý chắp tay, hướng về phía Huyết Sa.
- Tiền bối sẽ giữ lời ?
Đan Hiểu cùng Tuyết Nhi nghe vậy liền giật mình, đang định tiến tới ngăn cản đã thấy Lý Quý đưa tay lên.
Thấy vậy, cũng biết Lý Quý hẳn có chủ ý.

Hai nàng cũng đành ngậm ngùi đứng yên quan sát.
Còn Huyết Sa, thấy Lý Quý bất ngờ hỏi vậy, ánh mắt lão chợt loé lên, sau đó gật.
- Nhất ngôn cửu đỉnh.
Lý Quý nghe vậy lộ vẻ khó xử.
- Ta tin tiền bối sẽ giữ lời, nhưng phòng bất trắc…ta…ta..
Kí Hồn Thuật chỉ có thể duy trì tối đa không quá một trăm hơi thở.

Khuôn mặt Huyết Sa mất kiên nhẫn.
- Có gì mau nói.
Nghe vậy, Lý Quý hít thật sâu, ánh mắt kiên định.
- Phòng ngừa bất trắc, ta sẽ giữ hai người này bên mình.

Nếu tiền bối ra tay với ta….ta sẽ hạ sát bọn hắn.

- Đúng ngày này 3 tháng sau, ở Vĩnh Lạc Trấn.

Sẽ có người đem hai bọn hắn đến.
Vừa nghe vậy, ánh mắt Huyết Sa chợt động.

“Tiểu tử này….dường như đang….kéo dài thời gian.”
Chẳng trách được Lý Quý, Huyết Sa vốn là một lão cáo già, Lý Quý làm sao có thể qua mặt được hắn.

Chỉ mới nói vài câu, lão ta đã đọc được ý đồ của hắn.

Nhưng vấn đề là Lý Quý đang nắm thế chủ động, mặt khác.

Còn có một ẩn tình nữa mà Lý Quý ban nãy dùng Sưu Hồn Thuật cũng đã biết.

Phụ thân của Hồng Nhược Lan chính là một trong hai vị trưởng lão quyền lực vô song… Hồng Cự…
Hồng Cự tu vi nửa bước Ma Quân, dưới một người, trên vạn người.

Quyền lực chỉ dưới tông chủ Thi Tông.
Hồng Cự có hai nam tử, một nữ tử.

Nhưng lão lại vô cùng cưng chiều Hồng Nhược Lan.
Nếu con gái của lão có mệnh hệ gì…Hồng Cự nổi điên lên…
Đừng nói là Lý Quý cùng Hợp Hoan Tông…thậm chí ngay cả Huyết Sa nếu xử lý không khéo, cũng khó toàn mạng.
Chính vì vậy, dù biết Lý Quý câu giờ, nhưng Huyết Sa cũng đành thoả thuận.
- Được…cứ như vậy.
Lý Quý gật đầu.
Bóng dáng lão dần nhạt nhoà, chỉ còn văng vẳng giọng của Huyết Sa.
..…Lý Quý…
…..nếu hồn đăng hai bọn hắn mà tắt…
…..Đạo binh Thi Tông…
…..Sẽ huyết tẩy phương Bắc này….
…..Ngươi vĩnh viễn…không thể tưởng tượng được…
…..Thi Tông…
…..Đáng sợ như thế nào đâu…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.