Lời nói vô tình của Hoắc Luật, khiến cho Hoắc Phi suốt cả đêm không thể nào ngủ được, hắn cứ lăn qua rồi lộn lại trên giường tới tận trời mờ sáng.
Mình mà thích con nhỏ xấu tính, xấu nết, xấu luôn cả khuôn mặt đó sao....
Không bao giờ có chuyện này xảy ra, chỉ có những thằng não ngắn không có mắt mới thích hạng con gái như nó. Sao hai người họ có thể nghĩ ra chuyện phi lý như vậy.
Hoắc Phi phì cười, rồi kéo chăn đắp qua khỏi đầu.
Nhưng mà...
“hai người họ có phải đã làm chuyện đó”
Dù nói là không quan tâm, Hoắc Phi vẫn không thể loại bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu mình, nó cứ lẩn quẩn đâu đó rồi lâu lâu lại hiện lên, quấy nhiễu tâm trí hắn. Trong lòng càng khó chịu bao nhiêu thì hắn càng nghĩ nhiều hơn đến lời nói khi nãy của Hoắc Luật, và bắt đầu bị lung lay. Nhưng Hoắc Phi cương quyết phủ nhận bằng đủ lý do.
“Không thể nào có chuyện mình thích nó được...tất cả chỉ là ham muốn nhất thời”
Những nữ minh tinh màn bạc, những siêu mẫu quốc tế với body chuẩn hoàn mĩ mà hắn từng ngủ qua trước đây, cũng chẳng là gì, chỉ sau vài lần quan hệ thì hắn đã không còn chút hứng thú hay cảm giác mới mẽ, huống chi là con nhỏ xấu xí đó. Hắn tin rằng, chỉ cần quan hệ với Dục Uyển thêm một lần nữa, hắn sẽ nhận ra cô chẳng khác gì những người phụ nữ bên cạnh hắn.
Nhưng làm sao để hắn xác minh được chuyện này đây...
Có lẽ là thời gian quá gấp rút mà Hoắc Phi đã đưa ra một quyết định khá dại dột, mà hắn phải ân hận suốt nhiều năm.
------------
Hoắc thị
Tầng 98- Phòng chủ tịch.
Hoắc Khiêm thích nhất chính là cảm giác lúc này, từ trên tầng cao nhất của Hoắc thị nhìn xuống, mọi thứ trở nên vô cùng nhỏ bé và nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, chỉ cần đưa tay ra, hắn có thể nắm hết cả thế giới trong tay.
“Chủ tịch Dương! Trước giờ Dương thị không đầu tư bất động sản, tại sao ông lại bỏ ra 60 tỷ để mua mãnh đất ở vịnh Thiên Sa, xin cho chúng tôi biết kế hoạch sắp tới của ông là gì”
Sau lưng Hoắc Khiêm chính là màn hình lớn, trên Tivi đang tường thuật trực tiếp buổi đấu giá mảnh đất ở gần vịnh Thiên Sa.
“Xin lỗi! hiện tại Dương thị vẫn chưa thể công bố dự án của mình với báo giới, vào thời điểm thích hợp chúng tôi sẽ họp báo mời các vị đến tham dự...”
“còn bây giờ...xin các bạn tránh đường, tôi còn một cuộc họp rất quan trọng”
“chủ tịch Dương ...xin cho chúng tôi biết thêm...chủ tịch Dương”
Dương chủ tịch được đưa ra tận xe trong sự bảo vệ của đám vệ sĩ , đám ký giả thì vắt dò đuổi theo phía sau.
“Chủ tịch Dương...Chủ tịch Dương”
“hây za...!!! cả buổi sáng không phỏng vấn được gì” Bọn ký giả ảo não xoay người đi thì nhìn thấy từ cửa phụ có ba kẻ lén lút đi ra, còn lấy tờ báo che lại mặt không muốn ai nhận ra họ, nhưng sao có thể qua lọt được đôi mắt tinh tường của ký giả.
“Đó không phải là Bành tổng của Hoắc thị sao...”
“phải rồi! mau đến phỏng vấn họ”
Thấy có người nhận ra mình, ba vị giám đốc cấp cao càng ra sức chạy hơn nữa, nhưng chưa ra được bãi giữ xe đã bị kí giả bao vây.
“Bành tổng! ba ngày trước Hoắc thị mở họp báo, nhất quyết phải giành được vịnh Thiên Sa, nhưng sao bây giờ lại bỏ cuộc”
Không cho ông ta lên tiếng. Người này vừa nói xong thì người khác lại nhào ra...
“Diêu Tổng! có phải Hoắc thị đã gặp phải biến động gì lớn, nên không thể tham gia đấu thầu...xin ông nói gì đi..”
Bọn họ dồn dập hỏi tới, không cho ba người kia kịp trở tay.
“Ngô tổng! Hoắc thị đã quyết định không tham gia đấu thầu, nhưng sao ba vị lại có mặt ở đây...có phải chuyện này cả ba vị đều không hay biết, lời đồn bất hòa giữa ba người và người thừa kế Hoắc thị là đúng phải không”
“xin ông hãy trả lời”
Xe thì ở trước mặt, nhưng cửa thì không thể vào bị bọn ký giả bao vây. Lại thêm đèn nhá sáng liên tục, máy quay cứ chiếu thẳng vào mặt họ. Có người đã bắt đầu không giữ được bình tĩnh.
Hoắc Khiêm! Mày nghĩ mày là ai, khiến cho tụi tao trở thành trò hề cho cả Thành Phố. Bành tổng là người nóng tính, vừa bị mất mảnh đất béo bỡ ở vịnh Thiên Sa, lại bị người ta xem như khỉ diễn xiếc. Nên giận vô cùng. Đúng lúc, có người lại châm dầu thêm lửa.
“Bành tổng! các dự án đầu tư gần đây của các ông đều khiến cho Hoắc thị tổn thất nặng....liệu có phải là nguyên nhân chính gây ra bất hòa giữa ba người và người thừa kế Hoắc thị...còn..”
“Bốp!”
Bành tổng tức giận, dọng thẳng vào mặt của phóng viên dù hắn chưa nói xong, máu mũi phun ra và lăn đùng xuống đất. Ông ta bước tới giựt lấy máy quay phim ném xuống đất.
“tách! Tách!!!”
“Đừng chụp! đừng chụp nữa” Diêu Tổng và Ngô Tổng đứng ra cản máy quay phim, ra sức bảo vệ bạn tốt, nhưng thứ cần chụp thì phóng viên đều đã chụp được.
Hành động bạo lực vừa rồi của Bành tổng, đã trở thành hình ảnh đại diện của tất cả trang bìa trên mặt báo sáng nay, mấy chục máy ảnh cùng lúc chỉa vào ông ta.
”tách! Tách!!!”
Hoắc Khiêm nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Bành tổng đang phát trực tiếp trên màn hình cả nước mà thở dài...
“chuyện lớn rồi đây”
----------
“Sao vẫn thiếu nhiều như vậy”
Dục Uyển thở dài bước ra khỏi tiệm kim hoàng, cho dù đã bán hết số trang sức, cộng với tấm chi phiếu của Hoắc Khiêm cho lần trước cũng chỉ có 170 triệu.
“đi đâu mất rồi...không phải nói sẽ chờ mình ở đây sao”
Trong lúc Dục Uyển đang tìm kiếm Dịch Nam, thì một chiếc xe hơi màu đen thắng éc trước mặt cô.
“các người muốn gì...ưa...a...!!!”
Còn chưa hiểu chuyện gì diễn ra thì từ trên xe có hai kẻ áo đen nhảy xuống, khống chế lấy cô và chụp thuốc mê. Chống cự chưa tới ba giây, Dục Uyển đã hôn mê bất tỉnh.
Khách Sạn KQ
Trên chiếc giường to lớn trong căn phòng tổng thống sang trọng, Dục Uyển đang được đặt ở giữa, tất cả quần áo đều bị cởi sạch sẽ, hai tay hai chân bị buộc chặt vào bốn gốc giường trong tư thế khiếm nhã nhưng kích thích thị giác của thiếu niên bên cạnh.
Hoắc Phi không biết hắn đã từng nói đều này chưa, nhưng cơ thể của Dục Uyển thật sự rất nóng bỏng, không có chỗ nào là không khiến cho hắn nhức mắt, những đường cong tuyệt mỹ với so đo ba vòng cực chuẩn không chê vào đâu được.
Ngoại trừ vết bớt đỏ trên mặt là khuyết điểm duy nhất thì trên người cô không tìm ra một nốt ruồi hay vết sẹo nào khác, trắng hồng mịn màng như da em bé. Thật sự rất muốn ôm vào lòng, nhưng khi đã ôm vào rồi lại không muốn buông tay, quá mềm mại, quá thơm. Cọ sát vài lần thì cơ thể hắn nổi lên dục vọng.
Cảm giác rạo rực ở ngực làm hắn muốn nổ tung. Hoắc Phi không thể kìm chế hơn được nữa, hắn cởi áo choàng tắm ném xuống đất, hành động vội vã và tiểu Phi tử bên dưới đang giương cờ, cho thấy hắn muốn Dục Uyển như thế nào.
Hắn Phi nâng hai chân thon dài của Dục Uyển lên, tiến sâu vào.
Nhưng...
Cửa thành còn chưa kịp chạm vào thì thân chủ lại dừng lại, Tiểu Phi tử bên dưới buồn rũ rượi, muốn khóc oa oa, không biết đại ca của hắn muốn gì, ngay lúc nước sôi lửa bỏng thế này không cho nó động, nó rất muốn động mà.
Thật ra, Hoắc Phi cũng rất muốn động, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh không có cảm xúc, hệt một cái xác chết của Dục Uyển thì hắn cảm thấy không cam tâm chút nào, càng không có cảm giác thành tựu.
Điều hắn muốn chính là sự khuất phục của Dục Uyển, ít nhất là hắn muốn nhìn thấy cô khóc thảm thiết trên giường, nếu không ướt hết ra trải giường thì hắn không có cảm giác trả được thù, Dục Uyển đánh hắn nhiều như vậy, hắn phải lấy lại cho đủ vốn.
Hoắc Phi mỉm cười vô lại, hắn vò nóng hai lòng bàn tay và ra sức thật mạnh.
“Chát..!!!”
Cái tát thứ nhất vào má trái, không phản ứng...
“Chát...!!!
Thêm cái tát thứ hai vào má phải, cũng không có phản ứng...
“Chát...t....t...!!”
“tỉnh dậy mau”
“Chát...t....t....chát...!!!!”
“tỉnh dậy mau”
Hắn thật không biết đám người đó chuốc mê Dục Uyển bằng cách nào, mà hắn đánh đến mặt cô sưng vù vẫn chưa tỉnh lại. Hoắc Phi cũng chỉ có thể trách được mình, trước khi ra tay còn căn dặn người ta, con nhỏ đó rất lợi hại, phải ra tay nặng vào, nếu không là không thể bắt được nó.
Một tiếng, hai tiếng, rồi ba bốn tiếng trôi qua....đến tận hoàng hôn. Dục Uyển vẫn chưa tỉnh dậy. Hết sức bất lực, Hoắc Phi lăn đùng xuống giường nằm bên cạnh Dục Uyển.
“tỉnh dậy mau...mày phải tỉnh dậy, để thấy tao chơi chết mày thế nào...”
“tỉnh dậy mau..”
Thật tội nghiệp. Hắn ngủ quên lúc nào không hay, nhưng miệng vẫn cứ lầm bầm. Còn Dục Uyển thì ngái khò khò bên cạnh.