“vậy thật ra là mày muốn hay là không” Hắn tà ác mỉm cười, trước khuôn mặt đau đớn của người bên dưới.
“Không...ng..muốn..!!!”
Sau khi Hoắc Khiêm đem dục vọng rút ra khỏi nguời Dục Uyển, thì Hoắc Phi đã thế chỗ lấp đầy. Hành động của hắn còn cuồng dã mạnh bạo hơn gấp mấy lần của Hoắc Khiêm và Hoắc Luật khi nãy.
“Áh...h...h...!!!”
Lần này không biết là lần thứ mấy hắn ra vào trong Dục Uyển, lần nào cũng khiến cô chết đi sống lại. Cho nêndù Dục Uyển không ý thức được, cơ thể vẫn sợ hãi trước hắn.
Trong lúc Hoắc Phi đang hành sự, thì hai ông anh kia vẫn không để cô được yên thân. Luân phiên đem dục vọng của họ chôn sâu vào miệng của Dục Uyển.
“Ưm...m...!!!”
Âm thanh càng sống động, hình ảnh càng rõ nét, thì đôi mày của Hoắc nghị lại càng chau. Hai mắt của ông ta đỏ ngầu và đôi tay xiết chặt vào thành ghế. Biểu hiện này cho thấy...
Là ông ta đang rất tức giận.
Hoắc Nghị không nghĩ đến tuổi này rồi, lại ngồi trong phòng xem phim AV, mà nhân vật chính là những đứa con của ông. Dù chỉ mới xem đến phút thứ 10 nhưng Hoắc nghị đã không còn kiên nhẫn để xem tiếp. Ông cầm cái remote lên ấn nút tắt rồi xoay ghế lại, nhìn người phụ nữ già đang khóc lóc dưới sàn. Thím Từ, người làm lâu năm ở Hoắc gia.
“ngoài bà và nhị phu nhân, còn ai nhìn thấy cuộn phim này” ông ta lên tiếng
“hu...u...!!!! lão gia, lúc tôi tìm thấy cuộn phim đã muốn giao cho ông, nhưng vì nhị phu nhân... tôi là bị ép buộc, lão gia...”
Thím Từ không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hoắc Nghị mà khóc bù lu bù loa, còn lếch đến chỗ của ông ta cầu xin.
“tôi hỏi bà lần nữa...ngoài bà và nhị phu nhân ra có ai khác nhìn thấy cuộn phim này”
Thái độ của Hoắc Nghị đã không còn kiên nhẫn như trước, ông ta nhấn mạnh từng lời nói. Thím Từ sợ hãi lập tức nói ngay.
“chỉ có tôi và nhị phu nhân... không còn ai khác...hôm đó sau khi chuyện xảy ra, nhị phu nhân bảo tôi vào dọn sạch sẽ căn phòng đừng để ai nghi ngờ, lúc tìm thấy cuộn phim tôi đã giao cho nhị phu nhân”
“chính nhị phu nhân bảo bà đem những tấm hình này giao cho ký giả” Hoắc Nghị giận dữ cầm những tấm hình, lẫn những tờ báo liên quan, ném xuống đất trước mắt thím từ.”dạ phải, chính là những tấm hình này”
Bạch gia cũng vì những tấm hình này nên mới từ hôn, lúc nhìn thấy nó ông cũng chỉ lướt nhìn qua. Vì ông không bao giờ ngờ ba thằng con trai của mình lại đóng một vai không hề nhỏ, là nam chính trong tấm hình.
Hoắc Nghị còn nhớ lúc Lữ Trị lôi Dục Uyển đến trước mặt ông, bà đã khẳng định giữa chúng không xảy ra chuyện gì. Bởi vì bà ta đến kịp lúc nên ngăn chặn được hành động xấu xa của Dục Uyển.
Lữ Trị! Bà to gan lắm, dám qua mặt luôn cả tôi.
“còn về cuộn phim ...cũng là nhị phu nhân bảo bà giao cho toà soạn”
Nếu không phải chủ biên tập nể sợ thế lực của Hoắc gia. Sau khi xem xong cuộn phim đã giấu nhẹm đi và giao cho ông. Thì chuyện mất mặt này đã sớm được công bố ra ngoài, Hoắc gia trở thành trò cười cho cả thành phố.
“lão gia! chuyện này không liên quan đến nhị phu nhân, là tôi đã sao lại một bản khác làm của riêng”
“Hu..u...!!! tất cả là do lão chồng nhà tôi, ông ta mượn tiền của bọn cho vay, nếu không trả.... bọn chúng sẽ bắt cháu gái của tôi đi”
“hu.u...u!!! tôi cũng là hoàn cảnh ép buộc, xin ông tha cho tôi lần này này...lão gia”
Hoắc Nghị lạnh lùng không hề nhìn đến, ông ta ngồi xuống ghế..
“đưa bà ta ra ngoài, tôi không muốn thấy bà ta xuất hiện ở Hoắc gia”
“hu...u...!!! lão gia, ông đừng đuổi tôi mà...lão gia....”
Thím Từ rời khỏi phòng thì không gian đã im lặng. Hoắc Nghị mệt mỏi ngã lưng xuống ghế.
Tranh chấp giữa những phụ nữ trong nhà ông không muốn quan tâm, nhưng lần này Lữ Trị đã chơi quá nặng tay, dám đem cả danh dự của Hoắc gia ra đánh cược.
“Lữ Trị! Bà bảo tôi phải xử lý bà thế nào đây”
-------------------
Giữa một buổi chiều mát mẻ và công viên đẹp đẽ như lúc này, thì việc xếp lại những tờ giấy bạc đang chen chút trong túi là chuyện làm cho người ta cảm thấy vui vẽ nhất.
Đó cũng là tâm trạng lúc này của Dục Uyển, cười không khép được miệng, khi mà những con số cứ tăng dần và tăng dần...
Nhưng đáng tiếc, số tiền bán được chỉ dừng lại ở con số bảy mươi. Nụ cười của Dục Uyển không giữ được lâu và chuyển sang vẽ mặt lo lắng. Vì cô đang nghĩ đến số tiền viện phí còn thiếu của mẹ Dịch Nam và lời thách đố với Lữ Trị.
Dịch NamTừ xa đi tới, trên tay cầm theo hai ly nước. Đã gián đoạn tâm tư của cô.
“Tiểu thư! nước của cô”
“cảm ơn”
Trong lúc Dục Uyển uống nước say sưa, thì Dịch Nam lại ngồi xuống bên cạnh, hắn chăm chú nhìn vào cô.
Bảy năm không phải là một khoảng thời gian ngắn, Dịch Nam cho rằng mình đã hiểu hết con người của Dục Uyển, thì hiện tại hắn lại cảm thấy xa lạ. Không háo sắc thành tính, không độc mồn độc miệng, không tỏ thói hống hách kênh kiệu, còn giúp đỡ hắn vô điều kiện. Nếu so với con người của nửa tháng trước là hoàn toàn khác xa.
“ực...ực...!!!”
Hò hét và vận động suốt cả buổi chiều, cổ họng rất là khô nên vừa cầm ly nước trên tay, Dục Uyển đã không khách sáo uống một hơi dài. Cũng có phát ra một số âm thanh “ừng ực” không tế nhị, thật quá xấu hổ.
Bởi vì ánh nhìn của Dịch Nam, cô nghĩ mình tiết chế lại, không để phát ra âm thanh. Nhưng cho dù cô uống nước trong im lặng, thì hắn vẫn cứ nhìn. Nếu nói bộ dạng uống nước của mình quyến rũ động lòng người, thì cho xin đi, chuyện đó không bao giờ xảy ra.
“Dịch Nam! có phải trên mặt tôi dính thứ gì...” Dục Uyển không kiên nhẫn để suy đoán trong đầu Dịch Nam nghĩ gì nên lên tiếng hỏi thẳng.
“không có gì” Hắn giựt mình ,xấu hổ xoay mặt đi nơi khác.
Dục Uyển cũng nghĩ là vậy, ngoài trừ cái bớt đỏ dính trên mặt mình. Cô nghĩ mình không còn thứ gì đáng để cho người ta nhìn nhưng đó là với người lạ. Còn Dịch Nam đã theo cô suốt nhiều năm, thì cái bớt này đã không còn lạ gì mới phải.
“nhất định là có chuyện gì, nếu không anh đã không nhìn tôi như vậy...” Dục Uyển cứ nằng nặc muốn biết, Dịch Nam bị ép phải mở miệng.
“tôi chỉ cảm thấy..tiểu thư đã thay đổi, cô và trước đây như hai con người khác “
Khác là điều đương nhiên, bởi vì cô vốn không phải là Hoắc Dục Uyển thật.
“vậy...như thế nào mới là tôi trước đây, có phải như bây giờ “
Dục Uyển bắt đầu xích lại gần Dịch Nam, càng xích càng gần, dựa sát vào người hắn, còn đưa tay vuốt ve một bên mặt và nhìn Dịch Nam đắm đuối.
“anh thích tôi của hiện tại hay là của trước đây hơn...Dịch Nam..” Ngón tay của Dục Uyển xoay tròn xoay tròn trên miệng của Dịch Nam, và hơi thở phà vào tai hắn.
Khi hai cánh môi mềm mềm của Dục Uyển chạmvào vành tai của Dịch Nam, làm toàn thân hắn đông cứng và không dám nhúc nhích. Nhiệt độ cơ thể cũng tăng dần theo độ đỏ trên mặt.
Không thể mãi ngồi yên, Dịch Nam bật người dậy...
“Tiểu thư! để tôi đi mua nước cho cô uống”
Dục Uyển nhìn ly nước vẫn còn đầy trên tay mình và bộ dáng lúng túng lúc bỏ chạy của Dịch Nam mà không nhịn được cười.
“ha..a...!!!”
Cô phát hiện ra, chọc cho Dịch Nam đỏ mặt là một thú vui mới có thể khai thác khi cô cảm thấy buồn chán. Vì hắn quá đáng yêu.
--------------------
Cách đó không xa...
“cũng không có gì khác...vẫn lẳng lơ như trước đây, có phải tụi bây đã quá đa nghi” Bạch Ngạn Tổ lên tiếng
Lúc hắn xoay người lại đã không thấy hai người kia đâu, chỉ còn mỗi Hoắc Phi. Với một khuôn mặt tối sầm, không chút hào quang.
“còn đứng yên làm gì...mà không ra tay”Hoắc Phi hét lớn tiếng vào đám thủ hạ phía sau hắn.
“Dạ! thiếu gia”
Bọn thủ hạ lập tức đi đến chỗ của Dục Uyển đang ngồi, và hành động theo kế hoạch...
Bạch Ngạn Tổ cho là Hoắc Phi rất nôn nóng muốn biết thật giả, nhưng không ai rõ hơn Hoắc Phi. Lúc này hắn chỉ muốn bẻ gãy đôi tay của Dục Uyển, không phải, mà phải là bẻ gãy từng ngón một, để cô sau này không thể dùng nó để vuốt ve những thằng đàn ông khác.
Còn nụ cười xấu xí đó nữa, gần gũi với thằng khác vui đến thế sao. Hoắc Phi tức giận đập tay lên cây cổ thụ phía trước.
“Luật! Mày có cảm thấy em trai mày gần đây rất kì lạ...” Bạch Ngạn Tổ đi đến chỗ của Hoắc Luật.
Nhưng Hoắc Luật lại không để tâm đến lời nói của hắn, còn có Hoắc khiêm. Hai người họ đi thẳng đến trước màn hình to lớn ở giữa quản trường. Trên đó đang truyền hình trực tiếp, phát bản tin thời sự bạo loạn ở Bunradi và thống kê con số người bị thương.
“sáng nay vào lúc 9h tại thành phố Ctrito của Bunradi, đã có một đám người lạ mặt tấn công trạm y tế, trong lúc các bác sĩ tình nguyện đang khám chữa bệnh cho dân tị nạn, khiến cho rất nhiều người bị thương...chính phủ Bunradi cho đây là hành động của bọn phản động..nhằm...”
Lo lắng cho người nào đó sẽ Bunradi có thể gặp nguy hiểm. Hoắc Luật đã phóng lên xe, chạy đến đại sứ quán.
“Khiêm! mày nghĩ chị Mạn Ni có xảy ra chuyện gì không” Bạch Ngạn Tổ lên tiếng.
“tao cũng mong là không có chuyện gì, nếu không Luật...nó sẽ...”