Trong căn phòng VIP, hiện có một người đàn ông đang nằm mê mang trên giường. Bên cạnh là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, và sự im lặng trong phòng đã kéo dài hơn mười phút. Người phụ nữ này chỉ đứng đó nhìn người đàn ông trên giường.
Người đàn ông này chính là Dương chủ tịch của Dương thị. Người đã hô phông hoán vũ trên thương trường suốt nhiều năm. Bây giờ lại như một ông già vô dụng, xung quanh được bao bọc bởi những máy móc y học hiện đại, những ống dây và kim tiêm cắm quanh người, chỉ để duy trì mạng sống. Đây có phải là quả báo của ông ta...
“Dương Thăng! ông khỏe không...”
Là câu nói đầu tiên của Mộc Thanh sau mười phút đứng yên trong phòng. Mặc dù Dương chủ tịch đã nằm đây hơn một tháng, từ lúc ông ta bị Mộc Thanh chọc tức đến lên cơn đau tim chuyển vào bệnh viện, thì đây là lần đầu tiên cô đến gặp ông ta.
Cô đã chờ cái ngày này suốt mười năm, nhưng khi nhìn thấy Dương chủ tịch nằm trên giường bệnh, như một người sắp chết. Mộc Thanh lại không cảm thấy vui mừng như cô nghĩ. Trả thù cha mình, khiến cho ông ta mất hết tất cả, là mục tiêu cô luôn phấn đấu, cũng là tâm nguyện lớn nhất đời của Mộc Thanh.
Nhưng sau khi đạt được điều đó, Mộc Thanh lại cảm thấy mất hết phương hướng, hiện tại cô không còn hứng thú với bất kì điều gì. Phân vân không biết mình sống vì điều gì...
Thành thật nói thì ông ta đối xử với cô rất tốt, đào tạo, nâng đỡ cô trong công việc. Từ khi đứa em trai cùng cha khác mẹ của cô, Dương Phàm gặp nạn thì ông ta đã gần như giao toàn bộ công ty cho cô quản lý. Mộc Thanh không biết điểm xuất phát là từ sự ăn năn cảm thấy có lỗi với mẹ cô, hay bắt nguồn từ tình thương cha con.
Nhưng cô không được mềm lòng, vì ông ta đáng bị như vậy.
“Dương Thăng! cho dù ông đang nằm đây, tôi cũng không cảm thấy mình có lỗi với ông...ông khiến mẹ tôi phải ôm hận mà chết, tôi làm ông thân bại danh liệt, mất hết tất cả....xem như chúng ta không nợ ai”
“Tôi đến để nói lời tạm biệt với ông, có thể một thời gian dài nữa tôi sẽ quay về đây...”
Cô bước tới gần Dương chủ tịch hơn.
“Dù ông có nghe được những lời này hay không, tôi vẫn muốn nói...cha, tôi mong ông sẽ mau tỉnh lại...”
“Tạm biệt” Cô xoay người kéo va li rời khỏi phòng.
“Rầm....m..!!!”
Sau khi cánh cửa phòng khép lại, thì trên khuôn mặt nhợt nhạt của Dương chủ tịch xuất hiện giọt nước mắt. Có lẽ là giọt nước mắt vui mừng của người cha, vì được con gái mình tha thứ. Đây là một chuyện hy hữu hiếm khi xảy ra, y học gọi đó là kì tích.
---------------
Trước cửa bệnh viện
“Ping....ping...!!!”
Mộc Thanh vừa định bước lên taxi thì một chiếc xe limousine sang trọng đứng đối diện, đang nhấn kèn. Một bạch mã hoàng tử lung linh hơn nắng mai, hắn đang mỉm cười vẫy tay về phía cô. ”Xin lỗi bác tài...tôi không đi nữa”
Mộc Thanh đóng cửa taxi lại, rồi kéo vali đi qua bên kia đường.
“Sao cậu biết tôi ở đây” Cô nói
“Nếu tôi không đến đây, có phải chị sẽ như vậy mà đi...” Hắn nhếch miệng cười
“Cậu không nhìn thấy lá thư tôi đặt trên bàn làm việc của cậu sao” Cô tỏ ra kinh ngạc.
“Chị nói đến lá đơn từ chức này” Hoắc Khiêm lấy trong túi áo ra một phong phong thư, rồi xé trước mặt của Mộc Thanh.
“Roẹt...t..!!!”
“Cậu...!!” Mộc Thanh có phần giận dữ nhìn Hoắc Khiêm
“Tôi chưa tìm được người thay thế vị trí chủ tịch của chị, cho tới lúc tôi tìm được ngườithích hợp, chị không được từ chức, nhưng tôi có thể cho chị nghỉ phép...tôi cũng đã nghĩ ra một nơi rất tốt cho chị đi du lịch, là nước Ý...”
“Vào xe đi! ngoài này rất nắng...không phải chỉ rất chú trọng làn da của mình sao”Hoắc Khiêm mỉm cười, kéo cửa xe ra chờ Mộc Thanh.
Tên nhóc này vẫn độc đoán và kiêu ngạo như trước, làm gì cũng chỉ theo ý mình. Nhưng cô lại không thể không nghe lời hắn, đó đã là bản năng. Hoắc Khiêm vừa là ân nhân vừa là người thân của cô. Nếu mười năm trước không gặp được hắn trong bệnh viện, thì cô sẽ không có được hai năm sống hạnh phúc bên mẹ mình, dù là ngắn ngủi nhưng cô đã rất chân trọng thời gian đó, mẹ cô đã khổ cực cả đời, chỉ những có những năm tháng đó mới hưởng thụ được cuộc sống sung sướng mà cô không thể cho bà. Cô mang ơn hắn rất nhiều.
“Thiếu gia! bây giờ đi đâu..” Bác tài xế quay lại hỏi Hoắc Khiêm.
“Đến sân bay..”
------------------
Sân Bay Á Lạp Tân.
Trong lúc mọi thứ xung quanh họ đang quay cuồng chuyển động, người nào đều rất vội vã, tất bật. Thì Hoắc Khiêm và Mộc Thanh lại đứng yên nhìn nhau, hắn nắm lấy tay cô, với ánh mắt rất tha thiết, hắn rất sợ. Sợ có người sẽ đi luôn không bao trở về.
“Dù đi đâu chị cũng phải nhớ một chuyện...là tôi rất cần chị, nên chị phải nhanh trở về” Lần này hắn thật đã cá cược với chính mình, mới dám đưa ra quyết định để một nhân tài như Mộc Thanh đi, mất rồi không biết kiếm đâu ra một Mộc Thanh thứ hai.
“Cậu đang muốn dùng mĩ nam kế với tôi sao..” Mộc Thanh mỉm cười nhìn Hoắc Khiêm
“Nếu mĩ nam kế có tác dụng với chị, tôi cũng không ngại hi sinh thân này” Hoắc Khiêm biết Mộc Thanh đang đùa, nhưng lời của hắn là thật.
“Nếu không còn gì để nói, cậu có thể buông tay ra được rồi...”
“Còn một chuyện nữa...Lý tổng của Maxis cũng đến Ý, nếu hai người có cơ hội gặp nhau thì phải tạo mối quan hệ thật tốt, vì tôi đang hợp tác với công ty của chị ta”
“Nước Ý không phải nhỏ, làm sao cậu biết tôi sẽ gặp được chị ta..” Mộc Thanh ngửi được mùi của âm mưu từ lời đề nghị của Hoắc Khiêm.Hắn biết đơn giản vì đã cho người điều tra. Lưu trợ lý rất là nhanh lẹ trong những chuyện này, chưa tới nửa ngày đã gửi cho hắn một lịch trình dày đặc của Lý Tổng, đến những đâu, gặp những ai, nghỉ ngơi ở phòng số mấy, khách sạn nào. Cho nên Hoắc Khiêm đã đặt một phòng cho Mộc Thanh ở ngay bên cạnh.
“Cậu cười như vậy là có ý gì..mỗi lần cậu cười như vậy nhất định là có chuyện...cậu đang có âm mưu quỷ kế gì”
“Thiên cơ bất khả lộ, bye...” Hoắc Khiêm mỉm cười rồi cho tay vào túi, hắn xoay người đi, bộ dạng thông thả tự tại.
Trăm phần trăm là tên nhóc đó đang giở trò...
-------------
Cùng lúc đó ở tại sân bay.
Một người phụ nữ trong bộ vest đen cứng cáp đang bước đi vội vã, thì từ phía sau có một cô gái nhỏ nhắn trong chiếc đầm hoa, đang chạy hục mạng đuổi theo sau.
“Chị Lý! chị chờ em với..”
“Tiểu Phân! em trở về đi, đừng có đi theo chị nữa..” Lý Tổng xoay người lại, bất dĩ nhìn cô em gái nhỏ của mình.
“Có phải cậu ngăn cấm chúng ta không, chị đừng để tâm đến lời của cậu em nói...em yêu chị, em biết chị cũng yêu em mà, có đúng không...”
“Tiểu Phân! chủ tịch Mạc không có nói gì với chị, em đừng có suy nghĩ nhiều...chị chỉ nghĩ tốt cho em thôi, em chỉ mới có mười lăm tuổi, em chưa biết cái gì gọi là tình yêu”
“Tình cảm mà em giành cho chị không phải tình yêu... đó chỉ là nhầm lẫn với tình thân, sau này em sẽ gặp được người đàn ông yêu em và em cũng yêu người đó”
“Chị Lý! em đủ lớn để phân biệt biết cái gì là tình yêu và tình thân...chị từ chối em, có phải chỉ có người mình thích rồi đúng không...đó là ai, cô ta mặt mũi ra sao, chị nói đi”
“Tiểu Phân à! cái đó..” Lý Tổng là người quyết đoán trong kinh doanh, nhưng về chuyện tình cảm lại là người rất chậm chạm.
Không biết phải xử lý sao, thì bất ngờ có người đến giải vây cho Lý Tổng.
“Honey à! sao cưng lại lâu như vậy, có biết người ta đợi cưng đến mỏi cả chân, bắt đền đó..” Mộc Thanh như một dây leo, uyển chuyển đi tới rồi xà vào người của Lý Tổng làm nũng.
“Cô là..” Lý tổng còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, trong trí nhớ của cô chưa từng quen biết với một quả Bom sexy gợi cảm như vậy, thì Mộc Thanh lại chặt lấy môi của Lý Tổng.
“Không phải chị muốn cắt đứt cái đuôi này sao, tôi sẽ giúp chị...Tôi là Mộc Thanh, chúng ta đã từng gặp nhau một lần” Mộc Thanh thì thào vào tai của Lý Tổng, rồi quay sang mỉm cười nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt.
“Honey! đây là ai...cưng phải giới thiệu cho em đó” Mộc Thanh chóp chóp đôi mắt nhìn Lý tổng
“Chị Lý! bà chị lẳng lơ này là ai, tại sao lại gọi chị là honey hả..” Cô bạn nhỏ tức giận phùng mang trợ má nhìn Mộc Thanh.
Nhìn từ trên xuống dưới...Khuôn mặt...ngực...eo...mông....chân...của Mộc Thanh, rồi nhìn lại mình so sánh. Phát hiện ra, không có chỗ nào có thể bằng được người ta, nên càng uất ức hơn chỉ muốn khóc thôi.”Honey! cô nàng lolita không có ngực cưng hay nói với em sao...chặc..chặc...đúng là nhỏ thật” Mộc Thanh vừa tặc lưỡi vừa lắc đầu nhìn
“Hu..u...!!! chị Lý, em ghét chị...”
Cô em gái nhỏ khóc òa lên, rồi xoay người bỏ chạy. Lý Tổng cũng rất muốn đuổi theo dỗ lấy giống như trước, nhưng làm như vậy sẽ không thể nào cắt đứt được, khiến cô bé nuôi thêm hi vọng thì càng khổ. Chủ tịch Mạc rất yêu thương cô, còn chọn cô làm người thừa kế tập đoàn. Ông chỉ có một người cháu gái là Tiểu Phân, rất muốn con bé có được một người chồng tử tế, sinh con và làm mẹ hạnh phúc như người ta. Nhưng những thứ đó cô không thể nào cho được Tiểu Phân.
“Cô Mộc! tôi...”
“Chị không cần phải cảm ơn tôi” Lý Tổng vừa xoay người lại chưa kịp nói gì, thì Mộc Thanh đã lên tiếng trước, rồi nhấc đôi giày cao gót của cô lên mà đi.
“Cộp..cộp..!!!!”
Tại sao lại có người tự cho mình là đúng như vậy, tính khí ngạo mạn ngông cuồng này rất giống với một người mà cô biết.
“Cộp...cộp..!!!” Lý Tổng cũng kéo va li đi theo sau Mộc Thanh.
Mười phút sau...
Trong lúc Mộc Thanh đang làm thủ tục lên máy bay thì có một cô gái xinh xắn bước đến chào hỏi, cũng không có ấn tượng gì nhiều nhưng hình như là bạn học của em gái cô. Nhắc đến thì lại không yên tâm với đứa em gái này, từ lúc con bé sang bunradi làm tình nguyện viên, đã không có gọi điện về cho cô, cũng không biết con bé hiện giờ thế nào.
Cô bạn kia đang kéo theo một đóng va li, hành lý và vật dụng cồng kềnh đi tới. Nhìn Mộc Thanh từ xa còn ngờ ngợ là không phải, bởi vì số lần gặp mặt của họ rất ít. Nhưng vì hai chị em nhà này có nhiều nét rất giống nhau, vừa tới gần đã nhận ra ngay.
“Có phải... chị là chị của Mộc Nhu”
“Phải! còn em là...”
“Dạ! em chào chị... em là bạn học của Mộc Nhu, bọn em còn ở chung phòng ở kí túc xá nữa...em có thứ này nhờ chị chuyển lại cho Mộc Nhu, là một số vật dụng của bạn ấy ở Bunradi, bạn ấy về nước vội quá nên không có mang theo...” Cô bạn lên tiếng.
“Mộc Nhu về nước....tại sao nó không nói cho chị biết” Mộc Thanh rất là kinh ngạc, cô còn tường Mộc Nhu đang còn ở Bunradi.
Nhưng ngạc nhiên hơn vẫn là cô bạn kia, nghe Mộc Nhu kể thì tình cảm chị em họ rất là tốt. Xảy ra chuyện lớn như vậy, Mộc Nhu lại không tâm sự cho chị mình biết sao.
“Vậy chị không biết Mộc Nhu đã bị nhà trường cho thôi học”
“Cái gì, nó bị đuổi học...chuyện này là sao, tại sao nó không kể gì với chị” Mộc Thanh còn khẩn trương hơn khi nãy.
“Hơn một tháng trước có người gửi thư tố cáo Mộc Nhu quan hệ bất chính với người đã có gia đình, người phụ nữ đó yêu cầu nhà trường cho Mộc Nhu nghỉ học, nếu không sẽ làm lớn chuyện, hiệu trưởng vì bảo vệ danh tiếng của nhà trường... nên đã ra quyết định cho Mộc Nhu thôi học”
Đúng là tin sét đánh giữa trời quang, em gái có tình cảm với người đã có vợ, còn bị nhà trường đuổi học. Là chị cô lại không hay biết, cô đúng là một người chị thất bại. ”Chị cảm ơn em...”
“Dạ! không có gì....chào chị, em xin phép”
Cô bạn vừa đi khỏi thì Mộc Thanh đã cấp rút cầm điện thoại lên gọi điện ngay cho Mộc Nhu, nhưng...
“Thuê bao quý khách vừa gọi không thể liên lạc được, hãy để lại tin nhắn sau tiếng beep....”
Chuyện này là sao, Mộc Nhu hiện giờ em đang ở đâu...
-----------------------
Đế Vương.
Sau tám giờ tối là thời gian hoạt động sôi nổi nhất ở đây, Dục Uyển cũng không muốn xuất hiện vào lúc này, đi lang thang khắp nơi cho người ta chú ý. Nhưng chuyện cô phải làm rất quan trọng, liên quan đến tính mạng. Nên Dục Uyển không thể nào không bước ra khỏi phòng.
“Két...t...!!!”
Căn phòng Phi Yến cho cô ở, cái gì cũng tốt, ngoại trừ một khuyết điểm duy nhất không có nhà vệ sinh. Từ sáng giờ, cô chỉ ăn có duy nhất một ổ bánh mì, nó hành cô đến chịu không nổi.
Bụng đau quằn quại, nhưng cô vẫn phải giữ hình tượng. Lúc có người đi tới thì dáng đứng của cô thẳng như người mẫu, lúc họ đi lướt qua thì cô phải bám tường đi.
Nhưng đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng, thì điện thoại trong người lại rung liên tục. Là ai biết lựa thời điểm như vậy.
“Hoắc Phi” Không phải hắn đang ở núi Đại Sơn, học người ta leo núi sao, tự nhiên gọi điện cho cô làm gì, nếu không nghe không biết hắn gọi tới khi nào.
“Alo..! tôi..tôi...đang rất gấp, có gì thì nói nhanh...” Dục Uyển gấp gáp lên tiếng, cô có thể đợi nhưng những thứ trong bụng cô thì không đủ kiên nhẫn như vậy.
“Tại sao mày dọn ra ngoài.... không nói cho tao biết, mày đang ở đâu..”
Hoắc Phi vừa nghe thấy giọng của Dục Uyển đã quát tháo lập tức, chuyện Dục Uyển dọn ra khỏi nhà hắn là người biết sau cùng, tâm trạng rất không được vui.
“Anh cũng đi leo núi suốt cả tuần có nói cho ai biết đâu, tại sao tôi dọn ra ngoài phải nói cho anh biết”
“Mày...không nói nhiều, lập tức dọn về ngay cho tao...nếu không...”
“Alo..alo...!!!”
Hoắc Phi còn chưa nói xong thì Dục Uyển đã cúp máy trước, hắn giận dữ ném điện thoại xuống ghế. Nhưng ba giây sau đó, Hoắc Phi lại ngoảnh đầu nhìn phía sau, bước đến cầm điện thoại lên gọi cho Lý Nhã.
“Tiểu Nhã! cho anh địa chỉ chỗ ở của Dục Uyển”
-------------------------
Cùng lúc đó, ở tại WC nữ của Đế Vương. Dục Uyển đang tận hưởng cảm giác nhẹ nhàng bay bỏng, sung sướng sau khi tống khứ những thứ bất hảo trong bụng ra. Cô thở phào nhẹ nhõm.
“Nhẹ cả người..”
Lúc Dục Uyển vừa đứng dậy, thì nghe thấy tiếng nói của những người ở bên ngoài. Cô không phải muốn nghe chuyện của học, nhưng mà họ kích động như vậy, nói câu nào là gào lên câu đó, không muốn nghe cũng không được.”Hu...u...!!! mình không vào đó đâu, cậu nói với bà chủ đi, gã đó đúng là gã điên mà...cậu xem mặt mình bị hắn đánh đến sưng hết”
“Đúng vậy! mình cũng vậy có cho tiền nhiều hơn nữa...mình cũng không vào tiếp hắn đâu”
“Vậy chúng ta đi gặp bà chủ, nói chị ta tìm người khác...”
“Phải đó..”
Khi Dục Uyển bước ra thì bọn người đó đã kéo đi hết. Họ bức xúc như vậy, có khi nào sẽ làm khó cho Phi Yến không. Rốt cuộc người nào mà lại khiến cho mấy chị tiếp viên ở đây sợ đến như vậy.
Cô rất là tò mò muốn nhìn thấy mặt hắn.
-----------------
Căn phòng VIP tai tiếng mà mọi người đang tìm kiếm.
“Cút ngay! con bà nó...tiếp viên cái kiểu gì hả...ngay cả kéo búa bao là cái gì cũng không biết...”
Tiếng quát tháo của đàn ông vang mạnh ra khỏi cửa, nghe giọng nói đậm mùi cồn có lẽ gã này đã say.
“Bốp..!!!!”
Vừa chửi xong hắn ta lại giơ chân đá mạnh vào người của chị tiếp viên xinh đẹp, mặt mũi chị ta trở nên xanh mét, chị cuống cuồng xách váy lên chạy, không kịp khóc.
“Giám đốc! anh đừng tức giận, để em tìm con khác biết phục vụ tới đây cho anh” tên trợ lý khum lưng cúi đầu, bộ dạng hèn mọn mất sĩ diện.
Nhưng vừa xoay người, hắn lại ngẩn cao đầu,đi thẳng đến chỗ của những tiếp viên nam.
“Trong quán của bọn bây...đứa nào biết chơi kéo búa bao, lôi hết đến đây cho tao”
“Dạ...dạ...a..!!! để em tìm”
Tiểu Hàn lập tức ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh ra khỏi phòng. Điều này hắn đã muốn làm từ nửa tiếng trước.
-------------------
Phòng riêng của Phi Yến
Là một cảnh tượng rất hổn loạn, tiếp viên nữ thì khóc bù lu bù loa. Người có gan thì không rành cái trò kéo búa bao gì đó, còn người rành thì không đủ tự tin để bước vào, đã qua hết tháng bảy, tại sao âm binh côn hồn vẫn còn lởn vởn ở trong quán của họ vậy nè. Đó là tiếng lòng của tất cả những tiếp viên ở đây.
Còn đây là tiếng khóc của họ...
“Hu..u...!!! Không biết chơi thì bị hắn đánh, chơi thua hắn cũng bị đánh...bọn chị không biết làm sao hết”
“Hu...u...!!! Phi Yến, em kiếm người khác..chị không dám vào đó đâu”
“Chị cũng vậy, em có cách nào đuổi người đó đi không..”
Mỗi người một câu, thật đã làm Phi Yến rất khó xử. Nếu đuổi khách sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Đế Vương. Hơn nữa, người này tuyệt đối không thể đuổi đi được, vì hắn có quan hệ mật thiết với Lữ gia.
“Được rồi! mọi người trở ra ngoài làm việc...chuyện này để em lo”
“Vậy bọn chị ra ngoài...”Sau khi không còn ai ở trong phòng, Tiểu Hàn lại mặt mày nhăn nhó nhìn Phi Yến.
“Bà chủ! bà chủ bọn họ đều không muốn đi, thì ai sẽ vẽ vào trong căn phòng đó...”
“Tôi sẽ vào..”
Phi Yến và Tiểu Hàn đều xoay người nhìn ra cửa. Là Dục Uyển.
“Phi Yến! để mình đuổi hắn đi giùm cậu, cậu cho mình ở nhờ...mình cũng nên làm chút việc cho cậu”
“Dục Uyển! gã đó không phải là kẻ thiện nam tính nữ, hơn nữa....cậu không nên vào đó, vì gã đó sẽ nhận ra cậu”
“Ý của cậu là mình và gã đó có quen nhau..”
-------------
Trước cửa phòng VIP
Mặc dù đã được Dục Uyển thôi miên tư tưởng, nhưng Tiểu Hàn vẫn cảm thấy sợ. Hắn phải hít một hơi thật sâu, mới dám đặt tay lên cửa.
“Hoắc tiểu thư! tôi vẫn cảm thấy sợ”
“Người bước vào là tôi, tôi không sợ thì anh sợ cái gì...đàn ông con trai, sao lại nhát gan như vậy....tránh ra đi”
Dục Uyển bước đặt hai tay lên cửa, cảm thấy có chút bất tiện với cái điện thoại trên tay. Cô xoay người lại nhìn Tiểu Hàn.
“Anh giữ hộ tôi cái điện thoại, nếu ai gọi đến nói tôi đang bận.. lát nữa gọi lại”
“Dạ Tiểu thư”
Dục Uyển hít một hơi dài, rồi đẩy cửa bước vào trong. Thân hình thì nóng bỏng bốc lửa, quyến rũ, ngực, mông, eo đều đạt đến chỉ số hoàn mĩ, phụ nữ ganh tị, đàn ông si mê. Hắn nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt của hắn như tia lửa điện quét dọc khắp người cô, từ dưới lên trên, và dừng ở chiếc khăn trên mặt của Dục Uyển.
“Cô là ai, tại sao lại che mặt lại..”
Dục Uyển đứng hình, không ngờ lại gặp được người quen. Còn có mối quan hệ mật thiết với Hoắc gia. Lữ Phóng, anh họ của ba anh em họ Hoắc, đang giơ tay chỉ thẳng về phía cô.
Cô bước đến gần chỗ của Lữ Phóng, khoanh hai tay trước ngực, bộ dáng cao ngạo tự mãn với ánh mắt xem thường kẻ khác, còn lời lẽ thì thôi...ngang tàn như dáng đứng của cô lúc này.
“Không phải anh đang tìm người biết chơi trò con nít đó sao...chính là tôi...”
Điệu bộ của Dục Uyển lúc này, làm cho Lữ Phóng liên tưởng đến một nhân vật, hắn rất ấn tượng trong bộ phim hắc đạo xem tối qua. Cũng một bộ dạng và giọng điệu y hệt như Dục Uyển lúc này “Có phải mày đang tìm chị đại ở đây sao.. chính là tao“.
Lữ Phóng đặt tay xuống, hắn nhếch miệng cười.
“Rất có cá tính.. tôi rất muốn xem mặt mũi cô em thế nào mà hống hách như vậy” Lữ Phóng vừa nhào đến ra thế, thì Dục Uyển lại giơ tay lên cản lại, hắn đứng sựng tại chỗ nhìn cô.
“Khoan đã! nếu muốn tháo cái khăn này của tôi ra... anh vẫn chưa đủ trình độ, nhưng tôi cho anh một cơ hội, có phải anh rất thích chơi cái trò kéo búa bao...vậy chúng ta đánh cược””Cược thế nào” Hắn ngờ ngợ nhìn Dục Uyên, cô lại mỉm cười tỉnh bơ
“Nếu tôi thua, tôi sẽ tháo khăn ra....còn nếu anh thua sẽ phải ăn đấm, thế nào”
“Ha...a...!!!! không ngờ....cô em lại thích bạo lực như vậy” Coi nhẹ lời của Dục Uyển, Lữ Phóng đã dùng tiếng cười hô hô ha ha của hắn, để bộc lô thái độ giễu cợt của mình.
“Mà bàn tay mãnh khảnh nhỏ nhắn như vậy, có đủ sức hay là không....thôi vậy đi, nếu tôi thua sẽ tự đấm vào mặt mình, để cô em khỏi phải làm trầy đôi tay xinh đẹp này, được không”
“Không cần! cú đấm của tôi có đủ mạnh hay không...đến khi anh thưởng thức nó rồi sẽ biết mà thôi, khi đó đừng có xin chị ơi hãy nhẹ tay..” Dục Uyển mỉm cười, giơ cả đôi tay lên vặn vẹo, khởi động gân cốt để chuẩn bị cho trận chiến.
“Hực...!!! quá tự phụ...tôi là thương hoa tiếc ngọc, cô em lại không biết tốt xấu...bắt đầu đi” Lữ Phóng nói
Cả hai đều bước ra giữa căn phòng, bốn mắt nhìn nhau, cùng lúc giấu tay ra phía sau và...
“Một! Hai! ba...!!!”
Lần thứ nhất kéo thắng bao.
“Bốp....!!!!” Cả người lắc lư, mặt mày choáng váng.
Lần thứ hai bao thắng búa.
“Bốp...p..!!!” mặt úp xuống sàn, ngẩn đầu lên thì máu mũi chảy từ từ.
Lần thứ ba búa thắng kéo.
“Bốp...p...p..!!!” Lữ Phóng đã nằm bất động dưới sàn, không thể tự mình đứng dậy.
“Giám đốc! anh có sao không...” Tên trợ lý khẩn trương, vội chạy ào đến đở lấy hắn.
“Tao...tao không sao”
Lữ Phóng vung tay đẩy tên trợ lý ra, gắng gượng bám lấy thành ghế mà đứng dậy. Vì quá mất mặt, đường đường là một thần con trai, nhưng lại không thể chịu nổi ba cú đấm của một đứa con gái, để người ta biết chắc cười chết hắn luôn. Lữ Phóng bước đến chỗ của Dục Uyển đang đứng, giơ ngón tay cái lên tán thưởng cô.
“Cô em giỏi lắm...”
Lữ Phóng đi lướt qua người của Dục Uyển, rồi đi thẳng ra khỏi phòng. Trợ lý và đám người của Lữ gia cũng xách áo đi theo sau hắn. Tên Lữ Phóng này đúng là không biết sống chết, cô chính là cao thủ trong cái trò chơi này, chưa từng gặp đối thủ. Dám cược với cô.
Nhìn thấy hắn biến mất khỏi hành lang, Tiểu Hàn mới dám đi vào.
“Hoắc tiểu thư! cô có điện thoại...” Tiểu Hàn giao trả lại điện thoại cho Dục Uyển rồi thu dọn mọi thứ trong phòng, thức ăn, rượu, ly, đều bị Lữ Phóng quậy nát. Chắc dọn đến nửa đêm cũng chưa xong.
Dục Uyển cầm điện thoại quay lại phòng của cô. Một chút do dự, khi nhìn dãy số quen thuộc hiện trên màn hình, Dục Uyển hít một hơi thật sâu, cố nở một nụ cười rạng rỡ, dù biết người đó có thể sẽ không nhìn thấy, nhưng cô muốn để hắn cảm nhận được tâm trạng vui vẽ của cô khi tiếp điện thoại.
“Mới có nửa ngày... đã nhớ đến cô em gái này rồi sao”
“Người đàn ông nghe điện thoại khi nãy là ai” Câu hỏi của Hoắc Luật làm cho Dục Uyển bất ngờ, giọng điệu của hắn qua điện thoại rất khó chịu và hằn hộc, là do đường truyền điện thoại không tốt làm nhiễu âm, hay là cô suy nghĩ quá nhiều. Cô lại bắt đầu vọng tưởng.
“Anh hỏi với tư cách là bạn trai cũ hay là anh trai của em”
“Có gì khác nhau” Hắn nói
“Khác ở chỗ, nếu anh hỏi với tư cách bạn trai cũ thì câu trả lời là... người đàn ông đó chính là bạn trai mới của em, còn nếu anh hỏi với tư cách người anh trai...thì anh không phải bận tâm, vì cậu ấy và em không có quan hệ”
Qua điện thoại Dục Uyển có thể hình dung được vẽ đẹp trai, và nụ cười mê hồn của Hoắc Luật lúc này. Đúng vậy, thật sự là hắn đang cười. Vì câu trả lời của cô khiến cho tâm trạng của hắn rất tốt, còn rất vui nhưng không rõ lý do. Vui vì cô đã trở lại bình thường như trước, hay vì người đàn ông nghe điện thoại khi nãy không có quan hệ gì với cô.
“Uyển! cho anh địa chỉ chỗ em đang ở, sáng mai anh sẽ đến rước em đi học..” Giọng nói của Hoắc Luật đã dịu dàng, nhỏ nhẹ hơn lúc nãy rất là nhiều.
Dục Uyển lại tỏ ra rất khẩn trương....
“Không cần! chỗ em đang ở rất gần với trường học, anh không cần phải qua rước em...em có thể tự đi”
“Cũng được...nhưng anh vẫn muốn biết chỗ em đang ở, cho anh địa chỉ...” Hắn nói.
Cô không thể nói địa chỉ của mình “91/19 Á Lạp Tân, đối diện quảng trường Thành Phố, quán bar Đế Vương” cho Hoắc Luật được.
Cô phải làm sao đây...
“A....!!! hình như có người đang bấm chuông...em ra ngoài xem là ai...chúc anh ngủ ngon”
Không biết phải nói gì tiếp, Dục Uyển đã “đánh bài chuồn” viện cớ có khách đến thăm mà ngắt ngang điện thoại của Hoắc Luật, nhưng chúng ta đều biết cô đang làm gì, ở đâu.
“Dục Uyển....anh...” Hoắc Luật còn chưa kịp nói xong thì bên kia đã không còn tính hiệu, hắn cảm thấy có điều gì đó rất mờ ám, có phải Dục Uyển đang che giấu chuyện gì.
Hoắc Luật cất điện thoại đi, rồi xoay người lại. Không ngờ Mạn Ni đã đứng ở phía sau lưng hắn từ khi nào, hắn còn chưa mở miệng, thì Mạn Ni đã lên tiếng trước.
“Em lại vừa gọi điện cho Dục Uyển”
Cô vốn là đến để xin lỗi Hoắc Luật vì chuyện sáng nay, phải nói thế nào cho dể nghe và giữ được trái tim của Luật. Mạn Ni đều đã nghĩ, nhưng không ngờ vừa bước vào lại nhìn thấy Hoắc Luật gọi điện cho Dục Uyển. Lời lẽ dịu dàng và nụ cười ngọt ngào của hắn làm cô không thể giữ được bình tĩnh. Vì nó giành cho người khác, không phải cô.
“Mạn Ni! chị đừng như vậy nữa được không, chị làm như vậy em cảm thấy rất mệt mỏi...chúng ta khoan hãy nói chuyện, nếu tiếp tục nhất định sẽ cãi nhau”
Hoắc Luật đi lướt nhanh qua người của Mạn Ni, cô lại từ phía sau đuổi theo, ôm chằm lấy hắn.
“Luật! chị xin lỗi đã làm em giận...em biết rõ chị đã phải tổn thương thế nào, Dương Phàm và cả Thiếu Hoành, bọn họ đều bị người phụ nữ khác quyến rũ””Nên chị cảm thấy rất sợ hãi khi em và Dục Uyển thân thiết, nếu chuyện đó lại tái diễn chị sẽ gục ngã mất”
Mạn Ni gục mặt vào lưng hắn, hai tay cô ôm thật chặt. Hoắc Luật là niềm tin duy nhất của cô vào cuộc đời này, Mạn Ni chỉ biết bám víu lấy nó, mất nó rồi cô sẽ không còn điểm tựa. Hoắc Luật có thể cảm nhận được những giọt nước mắt của Mạn Ni đang thấm lên áo hắn, và cả tiếng khóc nghẹn ngào của cô. Hắn xoay người lại, đặt tay lên vai của Mạn Ni.
“Mạn Ni! em không phải là Dương Phàm, cũng không phải Tống Thiếu Hoành...em yêu chị, em phải nói bao nhiêu lần nữa, chị mới tin tưởng em..”
Hoắc Luật đẩy Mạn Ni ra, rồi đi thẳng ra cửa.
“Rầm...m...!!!!”
Cửa đóng sập lại đằng sau Mạn Ni lại một mình trơ trội trong phòng. Cô ngã sụp xuống đất, Mạn Ni ơi, mày lại vừa làm chuyện thiếu suy nghĩ gì vậy...
----------------------
Thật là căn thẳng, nếu lúc nãy cô không nhanh trí mà ngắt điện thoại, thì với sự thông minh của Hoắc Luật, anh ấy nhất định sẽ cảm nhận được sự bất ổn. Bây giờ thì đã không sao rồi.
“Phịch..!!!”
Dục Uyển ngã lưng xuống giường, cảm giác thật quá tốt, ôm lấy chiếc gối mềm mại và nhắm mắt lại. Thật sự cô đã quá mệt cho một ngày dài như hôm nay.
Nhưng mộng đẹp còn chưa bắt đầu, hai mí mắt chỉ vừa chạm vào nhau thì vật dụng nhỏ nhắn trước mắt cô lại phát sáng và rung mạnh dữ dội. Cách cả mấy gang tay, tác động rung với tần suất liên tục đó, đang ảnh hưởng trực tiếp đến giấc ngủ của cô.
”Reng.....reng...!!!!”
Là ai không biết điều lại gọi điện vào ngay lúc này. Dục Uyển với tay cầm lấy điện thoại, mơ màng mở mắt ra thì hai chữ “Hoắc Phi” to tướng đã hiện ở giữa màn hình. Không hề nhìn tiếp mà ném ngay điện thoại xuống giường, nhắm mắt ngủ tiếp.
Hơn mười phút sau thì điện thoại mới chịu ngừng đổ chuông. Xem ra Hoắc Phi đã bỏ cuộc. Trong cuộc chiến kiên nhẫn này, cô là người chiến thắng.
“Tại sao không nghe máy”
Dục Uyển vẫn đang nhắm nghiền mắt lại, cô thầm nghĩ. Sóng ở đây tốt thật, giọng của Hoắc Phi qua điện thoại nghe cứ như thật, còn rõ đến từng chữ một, ngay cả thái độ khó chịu của hắn, cũng được truyền tải rất tốt.
Không đúng, cô chưa từng mở điện thoại “Alo” thì làm sao có thể nghe được giọng của hắn. Vậy giọng nói vừa rồi là ở đâu ra. Dục Uyển giựt mình mở mắt ra, đang nằm sấp cô lật người dậy. Hoắc Phi đang đứng trước mặt cô, với khuôn mặt hầm hầm.
“Tại sao anh biết tôi ở đây”
Nhưng vừa hỏi xong thì Dục Uyển tự đã có đáp án. Bên cạnh Hoắc Phi chính là bạn tốt của cô. Phi Yến. Nhưng cô còn chưa lên tiếng thì Phi Yến đã biết cô muốn nói gì.
“Dục Uyển! không phải là mình nói...”
Nếu không phải là Phi Yến, thì chỉ còn một người duy nhất biết được cô đang tá túc ở Đế vương. Cùng lúc đó ở Bạch gia, Lý Nhã đang âm thầm tự trách “Tiểu Uyển! mình xin lỗi...hic...c..”Hai...i..za...a!!! Dục Uyển thở dài mà lắc đầu. Cô quên mất, Lý Nhã là người nói dối rất là dở.
“Anh có chuyện muốn nói với riêng với Dục Uyển” Không hề nhìn đến Phi Yến, chỉ có Dục Uyển.
Phi Yến biết rõ vị trí của mình trong lòng Hoắc Phi hiện tại là thế nào, cũng có thể cô chưa từng đặt tham vọng muốn độc chiếm Hoắc Phi, cô chỉ muốn lăng lẽ ở bên cạnh hắn, làm tất cả cho hắn. Cho nên lúc Phi Yến biết Hoắc Phi có người người phụ nữ mình thích, cô đã không quá đau lòng.
Phi Yến nhẹ nhàng khép cửa lại, không để tạo ra tiếng động. Cửa vừa đóng lại thì Hoắc Phi bước tới, túm lấy Dục Uyển.
“Lập tức thu dọn đồ đạc, theo tao về nhà”
Dục Uyển nhếch nửa môi cười, rồi hất tay hắn ra.
“Không về! mà tại sao tôi phải quay về....
Khó khăn lắm thuyết phục được mẹ Tiêu, chấp nhận cho cô ra ngoài ở riêng. Bây giờ theo hắn về mọi công sức của cô không phải đã uổng phí. Dục Uyển ngồi phịch xuống giường, lẫm bẫm một mình, Hoắc Phi có nghe hay không cô cũng không để tâm.
“Không có tôi ở đó, chắc chắn mọi người sẽ cảm thấy vui mừng, dì của anh, anh trai của anh, còn có anh nữa...”
“Ai nói mày là tao muốn mày rời khỏi” Hoắc Phi phẩn nộ nhìn Dục Uyển.
“Không phải sao” Cô ngẩn đầu lên nhìn hắn.
“Đúng vậy! tao không muốn mày đi...” Hắn từng bước chỗ Dục Uyển đang ngồi và cô đang còn ngơ ngác nhìn hắn.
“Khuôn mặt xấu xí... bộ dạng đanh đá dữ dằn...và cả tiếng mắng chửi chói tai của mày, mỗi ngàytao đều muốn được nhìn thấy” Cho tới khi mũi giày thể thao chạm vào chân của Dục Uyển, Hoắc Phi mới dừng lại.
Đúng là Hoắc Phi, cách giữ người của hắn cũng đặc biệt khác thường. Nghe nãy giờ Dục Uyển không phân biệt được là hắn đang khen hay chê cô, hắn làm cho cô bị lẫn lộn giữa hai khái niệm “Khuyết điểm” và “Ưu điểm“.
Nhưng lời nói của hắn có một cái gì đó ám muội...
“Sao tôi nghe thấy...giống như là anh đang tỏ tình với tôi vậy...” Dục Uyển không phải tự cho thông minh, nhưng bởi vì hắn làm cho cô suy nghĩ như vậy.
“Phải! anh thích em”
Cả người Dục Uyển đều bị đóng băng....
------------------------------
Sáng ngày hôm sau- Trường Dahila
Hàng loạt những chiếc xe sang trọng đang nối đuôi nhau chạy vào cổng chính. Hết chiếc này đến chiếc khác, giống như là hội triển lãm xe. Loại nào, màu nào cũng có, nhưng không phải ngày nào cũng đông đủ như hôm nay.
Bởi vì các cậu ấm cô chiêu này ít khi dậy sớm. Chuông chưa reo là chưa thấy mặt họ, nhưng hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt, nên họ phải đến sớm ba mươi phút để sắp xếp chỗ ngồi.
Là ngày cuối cùng của học kì một. Mỗi năm học chia làm bốn học kì, một học kì kéo dài khoảng ba tháng. Sau mỗi một học kì thì nhà trường sẽ cho nghỉ xả hơi một tuần, trước khi bắt đầu vào học kì mới. Cho nên hôm nay họ phải có mặt đông đủ.”Đại thiếu gia! đó không phải là tam thiếu gia sao..còn Dục Uyển tiểu thư nữa” Bác Trần vừa lái xe tới cổng thì nhìn thấy Dục Uyển và Hoắc Phi đang đi tới.
“Hình như hai người họ đang cãi nhau..”
Cả Hoắc Khiêm và Hoắc Luật đều ngẩn đầu lên nhìn. Dục Uyển thì vội vã đi trước, giống như là đang lẫn tránh ai đó. Hoắc Phi thì mặt dày cứ bám theo sau, cắt không đứt mà bứt không rời, dính như sam.
Dục Uyển xoay người lại sạc cho một trận, tại vì hắn quá đẹp trai, khiến cho mọi người xung quanh chú ý, họ cứ chỉ trỏ vào cô suốt dọc đường đi.
“Hoắc Phi! sao anh cứ đi theo tôi mãi, không phải tối qua tôi đã nói rất rõ rồi sao...anh còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa, tôi là không thích anh...”
Dục Uyển đã dùng hết cả thời gian buổi tối để nói cho Hoắc Phi hiểu điều đó, cô không có cảm giác với hắn, không có chút xíu rung động nào cả.Nhưng xem ra cách truyền đạt của cô có phải là quá khó cho một người thông minh như Hoắc Phi.
“Em không thích anh...thì đã sao...” Có người nghe mà cố ý không hiểu.
“Thì..thì là...” Dục Uyển không còn lời gì để nói, lời đơn giản nhất, trực tiếp nhất là “tôi không thích anh” cũng nói rồi mà hắn nghe lại không hiểu thì cô còn lời gì để nói đây.
“Ây...y....za....!!!” Dục uyển bó tay kêu trời, cô xoay lưng đi vào trong.
Hoắc Phi cười tủm tỉm, rồi tò tò đi theo sau cô. Dục Uyển, anh đã chọn em thì em đừng hòng chạy thoát. Anh tin tưởng, sẽ có ngày em yêu anh như anh đang yêu em.
“Dục Uyển! đợi anh với”
“Tránh ra! anh nắm tay tôi làm gì hả...buông tay ra, tôi với anh không thân thiết đến mức nắm tay nhau đến trường” Hoắc Phi vừa sáp tới gần thì cô lại đẩy hắn ra.
Trong xe Hoắc Khiêm và Hoắc Luật vẫn còn đang nhìn Dục Uyển và Hoắc Phi.
Mặc dù Hoắc Khiêm không nghe thấy hai người đó nói gì, nhưng hắn đã quá hiểu tính khí của em trai mình, Hoắc Phi là người yêu ghét rất rõ ràng, mọi cảm xúc đều thể hiện ra mặt. Nên khi Hoắc Phi yêu hay ghét ai đó, mọi người xung quanh dể dàng nhận ra. Vì điều đó mà Hoắc Khiêm đang lo lắng.
“Trò chơi giữa em và Dục Uyển kết thúc rồi sao” Hoắc Khiêm quay sang nhìn Hoắc Luật.
“Đó không phải là trò chơi, em và Uyển thật sự đã từng hẹn hò...nhưng đó là chuyện của quá khứ, bọn em đã chia tay”
Hoắc Luật không hề nhìn Hoắc Khiêm khi nói chuyện, ánh mắt của hắn vẫn đang đặt trên người Hoắc Phi và Dục Uyển, từ nãy giờ chưa từng rời đi.
Tối qua Phi không về nhà ngủ...có phải, nó đã ở chỗ của Dục Uyển.
Lời lẽ thẳng thắng và thái độ này của Hoắc Luật, đã gia tăng thêm nổi lo cho Hoắc Khiêm. Bất hòa xảy ra giữa Phi và Luật gần đây, chắc chắn có liên quan đến Dục Uyển. Trước giờ tình cảm anh em họ rất là thân thiết, chưa từng tồn tại bất kỳ một xích mích nào, nhưng bây giờ...là anh lớn, hắn không để chuyện này tiếp tục, tình cảm anh em giữa họ không thể bị chen ngang bởi một người phụ nữ.Ánh mắt của Hoắc Khiêm trở nên sắc bén khá thường, không biết hắn đang toan tính điều gì...
-------------------------
Ba mươi phút sau.
Tại hội trường- Dahlia...
Hàng ngàn khuôn mặt ngáy ngủ, uể oải nằm dài trên bàn. Họ đang phải cố gắng chịu đựng một loại cực hình, chỉ vì hoàn thành cái thủ tục như thường lệ, chính lắng nghe giọng văn chán ngắt của hiệu trưởng.
“Kính thưa toàn thể nhân viên.....kính thưa.....kính thưa....và kính thưa.....”
Mỗi năm, mỗi học kì đều phải nghe, nghe hơn mười mấy năm cũng chỉ có một bài diễn văn duy nhất. Bởi vì Dahlia là bao trọn gói từ mẫu giáo đến phổ thông, cho nên nếu còn là học sinh ở đây thì họ vẫn sẽ phải tiếp tục nghe mãi.
Nhưng hiệu trưởng là người vô cùng tâm lý, vô cùng thấu hiểu học sinh. Nên ông đã cố ngắn rút ngắn bài diễn văn của mình lại, lượt bớt vài trang. Bởi vì hôm nay có một sự thay đổi rất lớn, ông cần phải thông báo. Nói là ngắn cũng mất hơn một tiếng, ông ta mới hoàn thành xong phần đọc diễn văn của mình.
“Bộp..!!!”
Hiệu trưởng gấp bài diễn văn đầy tâm huyết của mình lại, lúc ông ngẩn đầu lên nhìn xuống dưới hội trường. Thì tất cả học sinh đều đã ngủ.
“Khò...o...!!!!”
Là một người hiệu trưởng rất yêu thương học trò của mình, ông không muốn đánh thức bọn họ dậy.
“Ực..ực..!!!” Hiệu trưởng chỉnh sửa lại micro, rồi tằng hắng vài tiếng đề lấy giọng.
“Tôi muốn thông báo cho các em một tin rất quan trọng, những bạn nào còn thức thì chuyển lời của tôi đến những bạn đang ngồi bên cạnh mình....bắt đầu từ học kì này....bảng thành tích học tập của các em sẽ được nhà trường gửi về cho phụ huynh”
Nhưng hiệu trưởng vừa thông báo xong, thì cả bên dưới đã nháo nhào cả lên. Đây chính là một tin vô cùng sốc với họ, trước giờ chuyện này chưa từng xảy ra. Điểm số học tập của họ, cũng chỉ có mình họ và nhà trường biết.
“Hiệu trưởng! ông đùa đúng không..” Hoắc Phi bật dậy đầu tiên.
“Phải đó! chuyện này là sao..” Những người khác cũng hưởng ứng theo.
“Tại sao lại đưa bảng thành tích cho phụ huynh....hiệu trưởng, ông đang chơi tụi này phải không”
“Đúng vậy...”
Mọi người đều hiểu Dahlia là trường quý tộc. Những đứa trẻ vào đây học, nếu không phải con của chủ tịch tập đoàn, cũng là chính khách máu mặt. Học chỉ là một hình thức với họ, điểm số cũng không mấy để tâm, dù sức học có cao hay thấp cũng không ảnh hưởng gì đến tương lai sau này của họ, vì đã có ô dù bảo kê.
Sau này phải làm gì, địa vị xã hội ra sao, cha mẹ họ đều đã chọn sẵn cho họ. Muốn thay đổi cũng không được thì học để làm gì.
Tiếp theo hàng loạt người đứng lên, phản đối mãnh liệt với hiệu trưởng. Đây chính là những thành phần ưu việt, đứng từ đầu bảng từ dưới đếm lên. Trong đó có Hoắc Phi. Bởi vì hắn cũng nằm trong số thành phần kể trên, có ô dù nên không cần lo nghĩ đến tương lai.
Thật sự là Hoắc Phi không coi trọng điểm số, nhưng rất trọng sĩ diện. Sẽ dể cảm thông hơn, nếu bạn đặt mình vào vị trí của Hoắc Phi, có hai người anh trai vô cùng lợi hại về mặt điểm số, không bao giờ rớt khỏi tam bảng, thì bạn cũng sẽ phản ứng mạnh như Hoắc Phi bây giờ. Nếu bảng thành tích của hắn loạt vào tay của chủ tịch Hoắc, hắn chết chắc.
Là một người hiệu trưởng dày dạn kinh nghiệm, con sóng nào mà hiệu trưởng chưa gặp qua. Trong hoàn cạnh này, ông chỉ lựa chọn một biện pháp duy nhất là giữ im lặng, đợi sau khi bọn nhóc nói mệt rồi thì ông sẽ lên tiếng.
Im lặng như vậy, có lẽ đã đến lúc...
“Thật ra đây không phải quyết định từ phía của nhà trường...mà quyết định của hội phụ huynh, nhà trường chỉ thuận theo thôi...nếu các em có thắc mắc gì, thì liên hệ với hội trưởng hội phụ huynh, chắc các em cũng biết bà ta là ai mà...”
Hiệu trưởng vừa nói xong, Hoắc Phi lập tức quay nồng súng sang phía Bạch Ngạn Tổ đang ngồi.
“Mày nhìn tao như vậy làm gì, không liên quan đến tao...chuyện này tao cũng mới nghe lần đầu tiên”
Tại sao Bạch Ngạn Tổ lại phải giải thích. Bởi vì mẹ của hắn chính là hội trưởng hội phụ huynh. Sau khi biết đây là quyết định của phu nhân ông trùm hắc đạo, thì đám học sinh bên dưới hội trường đều im ru. Hiệu trưởng lại cao giọng nói tiếp.
“Tiếp theo tôi còn một tin khác muốn thông báo cho các em...các em cũng biết, bác sĩ Chu ở phòng ý tế năm nay sẽ về quê cưới vợ, cho nên từ học kì sau....phòng y tế sẽ có một bác sĩ mới...”
“Tôi xin giới thiệu với các em...Bác sĩ Hoắc”
“Cộp...cộp..!!!”
Một cô gái với mái tóc dài óng ả trong chiếc áo Blouse trắng. Đang từng bước đi ra, trước đôi mắt ngạc nhiên của nhiều người. Bởi vì rất đông trong số họ, không còn xa lạ gì với người phụ nữ xinh đẹp này.
“Chị Mạn Ni” Hoắc Luật bật người khỏi ghế.
“Xin chào các em...chị tên Hoắc Mạn Ni, sau này phải nhờ các em chiếu cố”
Lời thì nói cho tất cả mọi người nghe, nhưng ánh mắt và nụ cười của Hoắc Mạn Ni lại đặt trên người của Hoắc Luật. Đúng vậy, cô đến đây chính vì hắn.
-------------
Cùng thời điểm đó, tại một bênh viện vô danh ở Bunradi
Trong một căn phòng bệnh thiếu khang trang với những máy móc y tế cũ kỹ. Một bệnh nhân nữ đang nằm bất động trên giường.
Ngoài cô ta ra, còn có một vài y tá và một bác sĩ. Theo thường lệ, mỗi buổi sáng họ đều đến thăm bệnh cho bệnh nhân.
“Bệnh nhân vẫn chưa tỉnh lại sao”
“Dạ phải! thưa bác sĩ”
Bác sĩ bước tới kiểm tra bệnh tình của nữ bênh nhân trên giường. Kết quả là so với một tháng trước thì không có gì tiến triển, vẫn như lúc mới được đưa đến đây. Mặc dù não bộ không bị tổn thương, những vết thương bên ngoài cũng đã gần như lành nhưng bệnh nhân vẫn chưa có dấu hiệu hồi tỉnh.
“Bên phía cảnh sát vẫn chưa điều tra được lai lịch của cô gái này sao”
“Dạ phải! chắc chỉ có thể đợi bệnh nhân tỉnh lại, mới biết được cô ta là ai”
Thứ duy nhất có thể nhận dạng ra thân phận là giấy tờ tùy thân, nhưng thứ đó cảnh sát lại không thể tìm thấy trên người của cô gái này. Có lẽ kẻ gây ra tai nạn, cố tình không muốn ai tìm ra được cô gái này, thật ra giữa họ đã có ân oán gì...Bác sĩ thở dài lắc đầu, rồi đi ra khỏi phòng. Nhưng vừa ra tới cửa thì ông ta lại xoay người vào trong.
“Lần trước người đưa cô ta vào đây, có nghe họ nói cô ta tên gì không...”