Nụ hôn đủ lâu để khiến cả hai bình tĩnh lại. Dục Uyển không còn muốn kháng cự, Hoắc Phi cũng không còn cưỡng đoạt. Không gian xung quanh trở nên lắng động và yên bình, cả thế giới chỉ xoay quanh họ.
Hoắc Phi thừa nhận, hắn đang ghen tị với anh trai của mình, bởi vì trong mắt Dục Uyển chỉ có thể nhìn thấy một người là Hoắc Luật, mãi không nhìn ra sự tồn tại của hắn. Điều đó trở thành rào cản lớn nhất giữa hắn và cô, và càng sợ hãi tình yêu của hắn sẽ không thể giữ được Dục Uyển cho riêng mình, vì tình yêu cô giành cho Luật nhiều hơn hắn đã nghĩ.
Một Hoắc Phi cao ngạo, coi thường mọi thứ trên đời, tại sao lại trở nên thảm hại tầm thường như bây giờ, chỉ biết đố kỵ và không tự tin vào bản thân mình.
Dục Uyển rốt cuộc em đã làm gì khiến anh ra nông nổi này...
Bờ môi của Hoắc Phi từ từ trượt khỏi môi của Dục Uyển, cả người hắn ngã gục trên vai cô. Dục Uyển cũng từ từ mở mắt ra. Nhìn vào bộ dạng Hoắc Phi lúc này, cô cảm thấy lo nhiều hơn là giận, không phải người bị thương là cô, tại sao người tỏ ra không bình thường lại là hắn.
Các vị tổ tiên tại thượng, vừa rồi xem như đứa cháu bất hiếu này chưa nói gì. Các người cứ yên nghỉ ở trên thiên đường.
"Cha có nói gì không?" Hắnlên tiếng.
"Cha nói...mẹ em sinh rồi."
--------------------
"Á...Á...Á....A....A....!!!!!!"
Tiếng kêu thảm thiết từ trong phòng sản phụ phát ra, khiến cho xóm làng gần xa, những căn phòng bệnh bên cạnh, và lẫn cả những y bác sĩ đang đi dọc hành lang bên ngoài, đều phải bịt tai mà đi.
Chắc là đau lắm đây...
Cũng đúng, sinh con ai lại không đau. Mẹ Tiêu đã gần bốn mươi còn trải qua nổi đau vượt cạn một mình, thì hét to như vậy cũng là đều dể hiểu. Nhưng khó hiểu nhất ở đây là tiếng hét vừa rồi không phải xuất phát từ miệng mẹ Tiêu, mà là của Hoắc chủ tịch.
Đằng sau cánh cửa..
Trong căn phòng thoáng rộng, ngập tràn ánh sáng và đầy đủ tiện nghi cỡ khách sạn năm sao, Chỉ có một sản phụ cao tuổi họ Tiêu đang ngồi trên giường, yên lặng, vừa ăn cháo vừa xem ti vi, thì những người còn lại trong phòng lại nháo nhào, bao vây lấy chủ tịch Hoắc.
Người thì lo lắng, kẻ thì khẩn trương...
Quay lại năm tiếng trước, lúc mẹ Tiêu có dấu hiệu sinh, cả nhà náo loạn cả lên, chuẩn bị xe, gọi cứu thương rất là đông vui. Hoắc Nghị người từng trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn trên thương trường, lại không thể giữ được bình tĩnh khi nhìn thấy mẹ Tiêu la ó quằn quại, trong lúc mọi người dìu mẹ Tiêu lên xe cứu thương, thì ông ta lại trượt chân, té từ cầu thang xuống đất dến trẹo chân. Khoảnh khắc xấu hổ đó may mắn không ai để ý, nếu không thì mặt mũi của chủ tịch Hoắc, thật đã mất hết.
Bà cả, bà hai, Hoắc Khiêm và cả Hoắc quản gia đều có mặt, ngoài ra còn có thêm....
"Anh la lớn như vậy làm gì? người bên ngoài còn tưởng là anh sinh...chứ không phải con gái tôi sinh?"
Một đại nhân vật mới xuất hiện. Ông lão với tóc bạc trắng, nhưng dáng người rất là uy phong, thân thể rất săn chắc và dẻo dai, nhìn động tác linh hoạt dứt khoát lúc nắn lại chân cho chủ tịch Hoắc vừa rồi, có thể đoán ra, người này là một cao thủ.
"Cha vợ! cha cố ý phải không?"
"Phải đó! tôi cố ý đó, so với nổi đau con gái tôi vừa trải qua....anh chỉ là hạt muối giữa đại dương" Ánh mắt trách cứ của ông lão đặt lên người đứa con rể không có tiền đồ, Hoắc Nghị.
Trước khi Hoắc chủ tịch lên tiếng, thì có người đã mở miệng cắt ngang.
"Hai người đừng lo, tay nghề của lão Tiêu rất lợi hại....lợi hại như cú đấm của lão ta vậy, Hoắc Nghị sẽ không sao."
Tiếng nói của một ông lão khác lại vang lên trong phòng, nếu không lên tiếng thì có lẽ mọi người sẽ không biết đến sự tồn tại của ông ta. Qúa sức im lặng từ khi bước vào, thân phận của đại nhân vật này chắc cũng không phải tầm thường, có thể ngang nhiên gọi thẳng tên "Hoắc Nghị" nhưng khoan hãy nói đến ông ta là ai, xem ông ta đang làm gì đã.
"Tại sao lau mãi không sạch."
Hình như đang rất bận với cái máy ảnh trên tay, có thể lâu ngày không dùng đến nên bám đầy bụi. Mà lau rồi lại chùi, chùi xong lại lau, ống kính cũng sắp bị lão làm mòn, láng bóng đến mức có thể soi cả mặt mình lên đó nhưng vẫn cho là không sạch.
"Wo..o..!!! thật là xinh đẹp...em gái của con thật sao?"
Dục Uyển rất vui mừng khi nhìn thấy tiểu thiên sứ trong bức ảnh, may mắn là không có cái bớt đỏ giống như cô, có thể thở phào, lúc mẹ Tiêu mang thai, ai cũng sợ sẽ xinh ra một Tiểu Dục Uyển thứ hai, giống như cô có cái bớt trên mặt. Nhưng xem ra, em gái cô được thừa hưởng tất cả gen ưu tú được di truyền từ mẹ Tiêu và cha Nghị nên rất xinh đẹp, sau này nhất định sẽ là mỹ nhân làm siêu lòng người, giống như ba ông anh trai của mình.
"Tiểu Uyển! sau này con và Tiểu Tổ kết hôn, hãy sinh một đứa giống hệt như vậy...Tiểu Tổ nhà ta có gen di truyền tốt từ ông, sẽ không làm con thất vọng, tôi nói đúng không lão Tiêu?"
Im lặng chưa tới 5 giây, thì Bạch lão và Tiêu lão đều phá lên cười
"Ha...a..!!!! ông xem....bọn trẻ bây giờ, biết đùa vui thật...ha...ha..a..!!!"
"Đúng vậy...ha...a..!!!"
-----------------------
"Rầm...m...!!!"
Bạch gia
Tiếng đập bàn, quát tháo của Bạch lão khiến cho tất cả mọi người trong nhà đều không dám ngẩn đầu lên. Từ Bạch Bang đến vợ thân yêu và con trai quý tử Bạch Ngạn Tổ đều đang quỳ gối trước mặt ông ta.
"Có phải các người xem tôi chết rồi? chuyện hủy hôn giữa Tiểu Tổ và Dục Uyển lớn như vậy, tại sao không có ai thông báo cho tôi biết." Tiếng hét một lần nữa vang lên.
Nhịn cũng phải có giới hạn. Cho dù là cha đi nữa, cũng không thể khiến cho con trai mình mất mặt như vậy. Xung quanh có bao nhiêu là người ăn kẻ ở trong nhà, lại đường đường là ông trùm của hắc đạo, phải quỳ gối như đứa trẻ tiểu học.
Bạch Bang phản kháng..
"Cha! muốn con báo cho cha biết, thì cũng phải cho con biết cha đang ở đâu...ngay cả một chút tin tức của cha, con cũng không có...lấy cái gì mà báo?" Bạch Bang bật dậy không muốn quỳ nữa, mà ngã lưng ra ghế, rồi châm điếu thuốc lên hút.
"Dạ phải cha, lúc đầu con và Bạch Bang cũng muốn báo cho cha biết, nhưng cha lại thay đổi chỗ ở liên tục, tụi con... cũng không biết phải làm sao mà liên lạc." Bạch Phu nhân lên tiếng.
"Cái này..."
Cái này thì hoàn toàn chính xác, Bạch lão không thể trách được người khác, cũng không còn lời để nói. Ông cũng không phải là lão già hồ đồ không hiểu đạo lý., ông biết Yêu là không thể miễn cưỡng, và hôn nhân phải nói đến duyên phận. Nhưng ông chỉ tiếc mỗi việc, là hôn ước giữa Tiêu Bạch hai nhà, đã kéo dài suốt nhiều đời, từ thời cha của ông đến đời ông, rồi đời con đời cháu cũng không thể thành. Xem ra Tiêu Bạch hai nhà không có thể thành thông gia được rồi.
"Ông nội! chuyện cũng đã qua lâu rồi...hơn nữa Dục Uyển và Hoắc Phi bây giờ đã đính hôn mọi người đều biết, ông đừng giận hai bác và anh họ nữa."
Lý Nhã vừa bưng ra một tách trà, thì em họ Tô Lâm lại giành lấy, rồi bước tới chỗ của Bạch lão, hai tay dâng trà.
"Vì ly trà dể uống này của cháu, ông sẽ không so đo với tụi nó." Sau khi uống xong tách trà, Bạch lão đã đồng ý cho qua mọi chuyện, ông đặt ly trà xuống bà.
"Em đã hỏi những người ở trường đua ngựa hôm đó, là chị đã quyết định đưa con ngựa đó cho Dục Uyển cưỡi....không thể trùng hợp đến mức, con ngựa gây ra chuyện lại là con ngựa đó" Hoắc Luật xiết chặt lấy tay của Mạn Ni.
"Rốt cuộc có phải là chị đã làm hay không?"
Hoắc Mạn Ni chán ghét cái thái độ và ánh mắt này của Hoắc Luật, tại sao hắn có thể vì một người phụ nữ khác mà cư xử với cô như vậy, buộc tôi cô. Cho dù tất cả là do cô đã làm thì đã sao.
"Phải! là chị làm."
Cho dù tôi giết chết hết tất cả người trong thiên hạ, nhưng cũng là họ đáng bị đối xử như vậy. Ánh mắt của Mạn Ni lúc này chính là nói lên điều đó. Tôi không có tội trong tất cả mọi chuyện.
"Mạn Ni! chị thay đổi quá nhiều...chị không còn là Mạn Ni lương thiện, luôn nghĩ cho người khác mà em từng biết..."
"Lương thiện...thích nghĩ cho người khác, kết cuộc thì thế nào...bị tên Dương Phàm đó bỏ rơi, bị Tống Thiếu Hoành phản bội...và cậu thì chạy theo Dục Uyển, vậy thì nghĩ cho người khác có ích gì, chi bằng nghĩ cho bản thân mình." Mạn Ni mỉm cười nhìn Hoắc Luật.
"Chị..." Hoắc Luật ngỡ ngàng, buông tay Mạn Ni ra.
Hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng, cho dù biết là Mạn Ni đã làm ra chuyện này, nhưng hắn thà tự dối lòng nghe lời phủ nhận của cô, vẫn sẽ thuyết phục bản thân tin là Mạn Ni vô tội. Chí ít, hắn sẽ không cảm thấy hối tiếc vì tình cảm mình đã giành cho Mạn Ni trước đây.
Nhưng Mạn Mi thành ra nông nổi này có phải là lỗi của hắn, vì hắn đã không đủ kiên định với tình cảm giành cho cô, là hắn phụ bạc cô trước nên mới khiến cô thành người độc ác như hiện tại, hắn nên trách Mạn Ni hay trách chính mình.
"Mạn Ni! lần này em sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng đây sẽ là lần duy nhất và cũng là lần cuối cùng... em mong chị đừng làm tổn thương Dục Uyển, nếu không...tình cảm giữa chúng ta sẽ hoàn toàn chấm dứt." Hắn xoay người kéo cửa ra và rời khỏi phòng.
Lời lẽ và thái độ lạnh lùng của Hoắc Luật, càng làm cho Hoắc Mạn Ni tăng thêm sự hận thù, và muốn hủy diệt Dục Uyển hơn bao giờ. Cô đuổi ra tới cửa, nhưng lại không đủ dũng khí để giữ chân Hoắc Luật lại, vì cô hiểu rõ thứ cô nhận được lúc này, sẽ chỉ là sự từ chối phủ phàng từ hắn.
"Hoắc Dục Uyển! mày không chết..thì tao chết..."
Hoắc Mạn Ni lau đi nước mắt, xoay người cửa khép cửa lại. Nhưng lại nhìn thấy Hoắc Phi đi tới. Không cần hỏi cũng biết là vì con nhỏ đó.
"Chị mệt rồi...muốn nghỉ, có gì sáng mai nói."
"Giết chị...em sẽ không làm những chuyện phạm pháp như vậy, có nhiều thứ thú vị hơn có thể làm" Hoắc Phi đẩy ngã Hoắc Mạn Ni xuống giườn.
"Ý cậu là sao?"
"Bởi vì chúng ta lớn lên bên nhau, em không muốn bức chị đến bước đường cùng....nhưng nếu chị còn làm nguy hại cho Dục Uyển, em sẽ để cho Luật nhìn thấy những tấm hình này."
"Vèo..vèo..!!!"
Hàng chục những tấm hình tung bay lên không trung, Hoắc Phi giơ tay quăng những bức ảnh chụp ra, ném thẳng vào mặt của Mạn Ni, dù chỉ là chóp nhoáng nhưng Mạn Ni nhận ra đó là ảnh của mình.
"Đây là..." Mạn Ni hốt hoảng cầm những tấm hình lên xem, đó là hình cô ra vào khách sạn với đàn ông, và những cữ chỉ thân mật âu yếm trong thang máy được kí giả chụp rất rõ nét.
Khuôn mặt của Mạn Ni trở nên tái nhợt. Những bức hình này từ đâu mà Hoắc Phi có, nếu Luật nhìn thấy những tấm hình này, cô và hắn khi đó thật sự là chấm hết. Cô mãi mãi sẽ không có cơ hội đứng cạnh cậu ta.
"Cậu lấy những tấm hình này ở đâu ra? là ai đưa cho cậu?"
"Từ tay của một tên kí giả, may cho chị là người hắn gặp là em...không phải là Luật, nếu để anh ấy nhìn thấy những bức hình thân mật này của chị, không biết Luật sẽ có những suy nghĩ gì."
"Cậu..." Hoắc Mạn Ni tức giận vò nát những tấm hình, rồi mỉm cười nhìn Hoắc Phi, như thông suốt được điều gì đó.
"Mạn Ni! thật không nhìn ra chị....chị làm em rất bất ngờ, nhưng em rất tin tưởng vào tình yêu của Dục Uyển giành cho nình, chỉ là...tình cảm của Luật giành cho chị thì em không dám chắc, hay chúng ta thử cược....bây giờ em đem những bức hình này cho Luật xem, đoán xem phản ứng của anh ấy thế nào?"
"Rầm...m..!!!"
Hoắc Phi vừa cầm những tấm hình xoay người ra cửa, thì Mạn Ni đã chạy lên trước đóng sập cửa lại, còn giơ hai tay ngán cửa, không cho Hoắc Phi đi.
"Cậu không được làm như vậy" Mạn Ni lên tiếng.
Phải cô sợ, tình cảm giữa cô và Luật đã không còn như trước. Nếu Luật nhìn thấy những bức hình này thì nhất định sẽ cắt đứt với cô, hắn và cô sẽ không có cơ hội quay lại.