Đặt tằm mắt lên tấm chăn mỏng trên người phụ nữ lạ, sự che phủ chỉ dừng lại ở cặp mông nhô cao, những đường cong gợi cảm, những chỗ lồi lổm trên tấm lưng thon trắng muốt. Từ rảnh hẹp ở giữa mông chạy dọc lên đôi vai trần gợi cảm, chói mắt với những dấu hôn bầm xanh tím, vết tích cho sự mãnh liệt đêm qua.
Người phụ nữ đang vùi mặt vào chăn, mái tóc đen mượt mà tán loạn khắp trên giường. Như một con búp bê rách nát, rã người không chút sức lực. Không hay biết trời đã sáng cũng như sự tỉnh lại của người đàn ông bên cạnh.
Không có câu hỏi thứ ba, Hoắc Phi hai tay ôm chặt lấy đầu ân hận và tự trách. Hắn đã có đáp án cho tất cả chuyện xảy ra. Hàng loạt kí ức vụng vặt tối qua như một mãnh ghép nhỏ trong trò chơi xếp hình, lần lượt được hắn đặt vào đúng vị trí.
Một lần nữa trong cơn say, hắn lại lên giường với người phụ nữ lạ, nhưng khác hẳn lần trước. Lần này hắn lại cảm thấy thỏa mãn, hắn mê luyến thân thể người phụ nữ này, mặc cho những tiếng cầu xin thúc thích bên tai, đêm qua hắn vẫn điên cuồng độc chiếm thân thể cô.
Mọi người đều im lặng không lên tiếng, có phần kinh ngạc nhìn hắn. Giữ nguyên khoảng lặng cho tới khi tiếng nói của Bạch thiếu vô can, bị đánh oan lên tiếng.
"Mày hỏi ai? trong khi mày là người đi cùng với Dục Uyển? Dục Uyển ở đâu thì mày phải hiểu rõ hơn ai."
"Mày nói cái quái gì? tao đi cùng Dục Uyển?"
"Mày say quá hay mất trí...tối qua người đưa mày rời khỏi Đế vương là Dục Uyển, mày không biết sao?"
Bạch Ngạn Tổ vừa nói xong, thì Hoắc Phi đã chạy như bay ra khỏi cửa, tông ngã cả Hoắc Luật. Hắn đúng là mất trí thật mà, tại sao lại không nhận ra người phụ nữ tối qua lên giường với hắn là Dục Uyển.
So với việc hắn lên giường với người phụ nữ khác, thì việc hắn đã giày vò thân thể cô tới sáng, sau đó biến mất khỏi khách sạn và đặt một tờ chi phiếu trên bàn còn đáng sợ hơn.
Cho nên việc đầu tiên Hoắc Phi suy nghĩ, sau khi quay lại khách sạn là giấu nhẹm tờ chi phiếu đó đi. Trăm ngàn lần, hi vọng cô vẫn còn chưa tỉnh dậy.
"Két...t..!!"
May mắn cho hắn là người quản lý nói, Dục Uyển vẫn chưa trả phòng. Nhẹ nhàng mở cánh cửa ra sợ sẽ làm kinh động đến người đang nằm ngủ trên giường. Nhưng xui cho hắn, trên giường đã trống không, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, hắn đoán Dục Uyển đang tắm ở bên trong.
Không thể nào mà đoán được, trong người Dục Uyển đang tích tụ nhiêu tức giận giành cho Hoắc Phi. Xuống máy bay vào nửa đêm, vừa đặt hành lý xuống thì cô đã đi tìm hắn. Vì cô muốn Hoắc Phi nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp của mình, muốn tạo cho hắn bất ngờ.
Nhưng người nhận được sự bất ngờ lại là cô. Lúc cô tìm đến Đế Vương thì nhìn thấy hắn, trái phải, tay ôm hai em chân dài xinh đẹp. Còn cười nói quá trớn, hạnh phúc như ôm được cả thế giới vào người. Nếu không phải hắn đã quá say, Bạch Ngạn Tổ phải vội vã về nhà trình diện gấp, giao hắn cho cô thì cô đã bỏ mặt hắn lại đó.
Gian nan lôi hắn ra được taxi, nhưng vừa chui đầu vào cửa thì hắn đã nôn đầy hết ra xe, mùi tanh hôi xộc thẳng lên ghế trước, khiến cho bác tài tức giận từ chối tiếp nhận khách. Cô chỉ có thể thuê một căn phòng ở khách sạn, nhét hắn vào. Chuyện xảy ra tiếp theo thì...
"Uyển! em..em về nước...sao không cho anh hay, để anh ra sân bay đón em." Bộ dạng không đánh mà khai, hắn tự dưng lại trở thành kẻ nói lắp.
"Bên trái ôm em tóc dài, bên phải hôn em tóc xoăn...bận rộn như vậy, anh vẫn có thời gian đến sân bay đón tôi?"
Dục Uyển bước tới, cười đến híp mắt nhìn hắn, may cho hắn là hắn không còn đủ khả năng như trước. Nếu không lúc này cô đã rất muốn hạ hắn đo sàn.
Dục Uyển mỉm cười nhìn Hoắc Phi, cô đương nhiên không ngốc đến mức không nhận ra đây là tờ chi phiếu. Nhưng cô muốn nghe một đáp án khác, một sự giải thích đủ dài để khiến cô hài lòng bỏ qua mọi chuyện.
Câu hỏi này Hoắc Phi không biết làm sao để trả lời, chẳng lẽ hắn khai thật. Vì hắn tùy tiện lên giường với người phụ nữ trong lúc say, nhưng lại không nhận ra đó là cô. Hay đi thẳng vào vấn đề, hắn muốn trả công cho những giọt mồ hôi cũng như công sức ở trên giường của cô, tối qua đã làm hắn rất thỏa mãn.
"Anh xem tôi là con ngốc sao? trong một tháng qua anh đã lên giường với bao nhiêu phụ nữ? hơn tám con số, ra tay cũng hào phóng thật... mỗi lần lên giường xong anh đều cho tiền bọn họ nhiều tiền như vậy sao?"
"Bốp...bốp...!!!!"
Dục Uyển đánh không ngừng tay, nhưng sức lực của cô chỉ như là đang phủi bụi cho Hoắc phi, hắn không hề cảm thấy chút đau đớn mà lại lo lắng cô sẽ mệt vì quá sức. Hoắc Phi giữ chặt hai tay đang hành hung của Dục Uyển, bằng ánh mắt chân thành và lời lẽ ngọt ngào nhất ngăn đi cơn giận dữ của cô.
"Dục Uyển! em hãy tin anh, đây là lần duy nhất từ khi em rời khỏi thành phố, anh không có chạm vào bất cứ người phụ nữ nào khác, ngày nào cũng nhớ đến em...ở đây..ở đây...chỉ có mình em thôi...tin anh đi"
Hoắc Phi tự đánh nhẹ vào ngực hắn, để nhấn mạnh vị trí của cô trong tim hắn là không gì thay thế được, rất quan trọng. Hắn kéo ngã cô về phía mình rồi ôm chặt, không để cô động đậy.
"Dục Uyển! hãy tin tưởng anh."
"Buông ra...anh mau buông tôi ra, mở miệng là nhớ đến tôi...nhưng lúc trên giường anh lại không nhận ra đó là tôi, Hoắc Phi...đây là câu chuyện cười dở nhất tôi từng nghe."
Dục Uyển cực lực đẩy hắn ra, Hoắc Phi xiết càng mạnh hơn. Cơn giận không chỉ thể hiện qua lời lẽ, và còn tăng dần âm lượng. Hoắc Phi muốn Dục uyển nghe hắn, thì âm vang của hắn phải to gấp đôi. Hắn gần như hét lên.
"Làm sao anh có thể phân biệt được khi anh đã rất say, hơn nữa...em đã trở nên rất xinh đẹp, anh thật sự không nhận ra."
Thật ra, đêm qua trong lúc cuộc yêu mãnh liệt nhất đến khi Hoắc Phi như tướng bại trận nằm gục trước ngực cô, thở gấp. Thì cả quá trình yêu hắn luôn miệng gọi tên "Uyển..Uyển". Điều đó làm cô cảm thấy rất hạnh phúc, những lời lẽ dụ hoặc những tiếng thì thầm bên tai, khiến cô mê muội mà phục tùng tuyệt đối trên giường, hắn bảo sao thì cô làm vậy, dù đã thân đã kiệt quệ sức lực vẫn nhiệt tình phối hợp tới gần sáng.
Nhưng khi mở mắt ra, bên cạnh hoàn toàn trống trãi. Cả căn phòng chỉ còn lại mình cô với tờ chi phiếu đặt trên bàn. Điều đó làm cô hiểu ra, tối qua Hoắc Phi không hề nhận ra người đó là cô. Nhưng người ta vẫn thường tin, người say luôn nói lời thật lòng, nên cô có thể tha thức cho tất cả sự ngu ngốc đó của hắn.
Cảm nhận được sự lùi bước của Dục Uyển, khi cô ngoan ngoãn không phản kháng trong ngực hắn. Hoắc Phi thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục sử dụng ba tất lưỡi lợi hại của mình, kèm theo là hành động dịu dàng hôn nhẹ lên tóc cô.
"Uyển! tha lỗi cho sự ngu ngốc của mình, vì đã không nhận ra em...nhưng em hãy tin anh, anh thật sự rất nhớ em, mỗi ngày đều nghĩ đến em." Hoắc Phi xoay nhẹ, đặt Dục Uyển nằm dưới thân hắn, hắn rất muốn nhìn kỹ khuôn mặt xinh đẹp của cô một lần nữa.
Dục Uyển có thể nhìn ra ánh mắt nồng nhiệt và si mê của Hoắc Phi lúc này, cô lẫn tránh, xoay mặt qua chỗ khác.
"Uyển! em thật rất xinh đẹp, để anh nhìn kỹ em hơn."
Lời lẽ của hắn như có ma thuật, sao lại ngọt ngào mê hoặc đến như vậy. Khiến cô không thể kháng cự. Dục Uyển xoay mặt để cho Hoắc Phi ngắm mình. Những ngón tay thon dài chậm rãi di chuyển trên mặt cô, từ làn mi, đôi mắt, sóng mũi đến cánh môi, hắn đều lưu luyến dừng lại rất lâu.
Một tháng xa nhau, kỹ năng "đốt lửa" của hắn thật đã tiến bộ vượt bật, chỉ những cái chạm nhẹ nhàng đã khiến khắp người cô nóng bừng, tim đập bối rối. Nhưng cảm giác này thật không tệ chút nào, khi hắn bắt đầu thay những ngón tay bằng những nụ hôn thì cô cũng bắt đầu nhắm mắt lại cảm nhận.
Nhưng không phải hắn, chỉ muốn nhìn kỹ khuôn mặt cô...Vậy tại sao lại cởi khăn tắm trên người cô ra, khi Dục Uyển giật mình nhận ra được điều đó.
Cô lập tức mở mắt ra, trực diện nhìn thấy chính là Hoắc Phi đang từng bước cởi nút áo sơ mi trên người hắn. Vòm ngực rắn rõi cùng cơ bụng săn chắn thoáng ẩn hiện.
"Phi! không được...em vừa mới tắm xong...không được...ưm..m!!"
Cuộc yêu lại bắt đầu, qua khe hở giữa hai cửa, hai thân thể nóng cứng rắn mềm mại đang giao hoan tại một chỗ, những giai điệu ái tình mập mờ phát ra.
----------------------------
Dương gia
Ngôi biệt thư này ngày càng trở nên u ám từ sau khi lão gia nhập viện, chủ nhân duy nhất kế nghiệp lão gia cũng lại đang hôn mê trên giường. Dương gia thật ra kiếp trước đã làm chuyện thất nhân gì mà kiếp này báo ứng cứ liên tiếp vồ lấy họ.
Tất cả người làm trong biệt thự đều không có chút sinh khí nhiệt tình nào, mọi người đều dật dờ như những bóng ma.
"Cộp...cộp...!!!"
Dương quản gia già nua tay cầm gậy lê từng bước chân lên bậc thang. Căn phòng tối tăm ú ám như không khí chung của cả ngôi biệt thư.
Nhưng lúc ông mở kéo hết rèm cửa lên, thứ ánh sáng chói mắt tràn ngập khắp căn phòng thì lão mới phát hiện ra một chuyện vô cùng khủng khiếp, chuyện gì đã xảy ra, khi giường còn nguyên đó nhưng người nằm trên nó thì đã biến mất.
"Thiếu gia...!!"
Tiếng hét thất kinh của Dương quản gia vang khắp ngôi biệt thự và vọng ra khỏi phòng.
.........
Hoắc Mạn Ni mệt mỏi chạy bộ trở về nhà. Tức giận ông trời quá bất công với nàng, hay mắng chửi thần may mắn luôn đứng về phía nó. Tại sao tại nạn đó không thể giết chết nó, còn khiến nó trở nên động lòng xinh đẹp.
"Đã lâu không gặp..."
Cô vừa chạy qua khỏi cổng thì một bóng đen xuất hiện ngay bên cạnh. Ngỡ ngàng đến đánh rơi cả khăn bông trên tay. Tất cả ngôn từ đều không thể diễn đạt được cảm xúc bấn loạn của Mạn Ni lúc này.
Khi người đàn ông có bộ dạng tuấn mỹ đang tiến lại gần.
"Sợ nhìn thấy anh đến như vậy sao?"
"Sao..sao..anh lại tỉnh lại?"
Đây là nơi thứ hai Dương Phàm đến sau khi rời khỏi giường. Nơi hắn đến đầu tiên chính là phòng bệnh của cha hắn, chứng kiến sự suy yếu của Dương Thăng, khi phải dựa vào những cổ máy vô tri để duy trì mạng sống, cha hắn vẫn nằm im đó, chứ chuyển động là những con số và những biểu đồ tượng trưng sự sống đang yếu dần.
"Vừa tỉnh dậy, em có biết người thứ hai tôi nghĩ đến là ai không? chính là con đàn bà xấu xa như em..Hoắc Mạn Ni, em khiến tôi lãng phí mất hai năm trên giường và em cũng chưa từng bao giờ đến thăm tôi."
"Nên anh đến để được bồi thường?"
Khoảng không lặng im. Tô Lân hút một hơi dài điếu thuốc đang dang dỡ, hắn bỏ điếu thuốc xuống đất và dẫm nát dưới chân.
"Giúp anh liên lạc với Tô Lân, ân oán giữa chúng ta sẽ chấp dứt."
----------------------------
Cô nhi viện...
Dục Uyển mệt lừ nằm lăn ngủ trên xích đu, ánh nắng buổi sáng phản chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, thêm phần long lanh, làn da trở nên trắng hồng, đôi môi cũng óng ánh gợi cảm. Khiến người muốn phạm tội.
Hoắc Phi dẫn vào trong thay đồ, nhưng vì cô nhi viện không có đồ nam, nếu có cũng chỉ là những nhóc con cỡ Bin. Cho nên Hoắc thiếu gia cũng chỉ có thể mặc đồ của viện Trưởng.
"Vậy tại sao em vẫn còn nhìn anh ta....không cho nhìn, chỉ được nhìn anh thôi" Hoắc Phi bước lên trước, che lại tầm ngắm của Dục Uyển.
"Hoắc Phi! anh đừng trẻ con như vậy được không?" Dục Uyển tiếp tục ôm thao đồ ra ngoài sân phơi tiếp, Hoắc Phi cũng tò tò theo sau.
"Vậy nói cho anh biết...tại sao em thích nhìn anh ta với ánh mắt thèm khát như vậy."
"Anh..."
Thôi bỏ đi, cô đã quá hiểu tính thiếu gia của Hoắc Phi, nên cũng quen dần khẩu khí nói chuyện của hắn.
"Anh không cảm thấy những hành động họ làm rất đẹp sao? em cảm thấy họ như những thiên sứ khoác lên người bộ áo trắng, mang niềm tin và hi vọng đến cho rất nhiều người."
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Dục Uyển có ánh mắt sùng bái và thái độ ngưỡng mộ khi nói đến nghề nghiệp của một người. Đây là khởi nguồn của một viện trưởng Hoắc, trẻ tuổi tài ba và nổi tiếng của rất nhiều năm sau. Dục Uyển không ngờ chỉ một câu nói của cô, Hoắc Phi đã phấn đấu để trở thành người mà cô nói.
"Vậy nếu anh trở thành bác sĩ...có phải em càng yêu anh nhiều hơn, cũng sẽ dùng ánh mắt đầy khao khát đó nhìn anh."