Nghe tiếng hét của cha già kính yêu, Hoắc Phi không cần phải xoắn não lên suy nghĩ, cũng biết hắn lại gây ra họa. Nhưng gây ra họa gì, mức độ vi mô hay vĩ mô có cứu được hay không, thì phải qua đó xem thử.
Hoắc Phi lấy khăn lau miệng, rồi đẩy ghế ra và đi đến chỗ của Hoắc Nghị.
"Cha! có chuyện..?"
"Vèo...o..!!!"
Một sấp báo ném ngay vào người Hoắc Phi, khi hắn lọt vào trong tầm ngắm của Hoắc Nghị, chưa kịp giữ lấy thì nó đã rơi xuống sàn. Có nghiêng đầu nhìn xuống xem thử, cũng không có gì, chỉ là ảnh của hắn trên mỗi trang bìa tờ báo. Bọn kí giả này đúng thật tài giỏi, chụp lén mà hình vẫn đẹp như vậy.
Nhưng đến khi Hoắc Phi nhận ra không chỉ hắn, còn có Phi Yến và Dục Uyển cùng lọt vào trang bìa. Thì nụ cười cợt nhã không nghiêm túc vừa rồi đã theo gió cuốn bay. Hắn gấp rút cầm tờ báo lên xem. Không còn muốn bình luận thêm về gốc độ chụp hình, hắn lật nhanh mỗi tờ báo, tiêu đề mỗi trang đều được tô đậm "Người thừa kế đời thứ ba của Hoắc thị có mẹ là tiếp viên quán bar.". Tên nhà báo khốn kiếp nào đã làm cái trò này.
"Tin tức trên báo có phải thật? "
Hoắc Nghị đang giận đến cực điểm, nhưng vẫn gượng cười. Vì đó là điều cần thiết để ông kìm lại cơn giận của mình. Hoắc Phi phải lấy làm tự hào, vì chỉ có hắn mới khiến Hoắc Nghị đau đầu nhức óc, và một bộ mặt đa sắc thái như bây giờ.
Với Hoắc Nghị chuyện này không phải tầm thường, không chỉ ảnh hưởng đến danh dự còn mặt mũi của Hoắc gia. Lần trước chuyện xấu mặt của Hoắc Phi và Dục Uyển ở Trịnh gia, Hoắc Nghị muốn chấm dứt đàm tiếu của mọi người nên đành chấp nhận cho họ đính hôn. Nhưng lần này có sự tồn tại của đứa nhỏ là vấn đề lớn, đính hôn sẽ không thể nào giải quyết được.
"Tại sao lại không lên tiếng, rốt cuộc có thật hay không?"
Tiếng hét lần hai này của Hoắc Nghị đã kinh động hết lực lượng trong nhà, người làm thì không dám lộ diện, nhưng những người khác thì đều chạy lại.
"Lão gia! có chuyện gì?" mẹ Tiêu lên tiếng.
"Cha! có chuyện gì? Hoắc Khiêm xuất hiện sau mẹ Tiêu, cũng lên tiếng.
Dục Uyển bước đến, nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ bừng của Hoắc Nghị chỉ tập trung vào mỗi Hoắc Phi, nửa giây không rời mắt.
Lỗi lần này Hoắc Phi gây ra có lẽ không phải nhỏ....
Dục Uyển cầm những tờ báo còn sót lại dưới sàn lên. Cũng rất làm kinh ngạc, dù chỉ đọc lướt qua, dội dung các bài viết đa phần chỉ tập trung vào Phi Yến, tệ hại thế nào, xấu xa thế nào, lên giường với hôn phu bạn thân, mượn đứa trẻ để bước vào hào môn, có bài báo còn nói Phi Yến là kẻ lừa đảo, đứa trẻ đó chưa chắc con cháu Hoắc gia.
Điều đó làm cho Dục Uyển cảm thấy rất lạ, tại sao không bài viết nào xoáy mạnh vào Hoắc gia, hay đề cập đến Tề Hạo, đêm qua rõ ràng hắn đang đứng cạnh Phi Yến, nếu chụp được Phi Yến chẳng lẽ bọn kí gia không nhận ra Tề Hạo.
Thật ra, tất cả đều có chủ đích. Những bài báo này cũng chỉ mang tính chất giải trí cao, chủ biên tập vừa sợ người có quyền thế như Tề gia, cũng lo ngại kẻ lắm tiền như Hoắc gia. Nên không dám đá xoáy vào hai đại gia tộc này. Mục đích của họ chỉ là bán chạy báo, kết quả sáng nay báo chưa kịp xếp lên kệ đã có người hỏi mua.
"Dục Uyển! đứa nhỏ đó có phải là con của Hoắc Phi?" Vì Dục Uyển không có bất kì thái độ kích động quá mức nào, nên Hoắc Nghị nghĩ có lẽ Dục Uyển đã biết trước chuyện này. Không dài dòng thôi lôi, đi thẳng vào trọng điểm.
Cô nghĩ chuyện này có lẽ đã chấm dứt từ đêm qua. Chỉ có cô, Hoắc Phi và Phi Yến ba người họ biết chuyện này, sau khi cô đi du học, thì bọn họ thế nào cũng không quan tâm. Dù đã thông suốt, nhưng tại sao mở miệng thừa nhận chuyện này trước mặt người khác lại khó khăn như vây.
"Dục Uyển! cha hỏi lại con...đứa nhỏ cô tiếp viên đó đang mang trong bụng, có phải là của Hoắc Phi?" Hoắc Nghị lại một lần nữa nhấn mạnh, buộc Dục Uyển phải trả lời ông.
"Phải! đứa trẻ đó là con của Hoắc Phi."
Thật sự đó không phải câu hỏi Hoắc Nghị muốn hỏi Dục Uyển, ông chỉ đã thăm dò thái độ của cô về chuyện lần này. Dù hơi gượng ép nhưng Dục Uyển lại không hề làm ầm lên, cho nên mọi chuyện sẽ dể giải quyết.
"Vậy...nếu cha để Hoắc Phi cưới cô ta, giải quyết cái rắc rối này...con không phản đối?" Hoắc Nghị đặt câu hỏi ra, và đảo mắt nhìn Dục Uyển lẫn Hoắc Phi, thật ra đây cũng lại là một sự thăm dò khác.
"Lão gia! ông vừa nói gì?" Tiêu Tương giựt mình thay cho con gái, bà vừa mở miệng thì Hoắc Nghị đã giơ tay ngăn lại, ông nhìn Dục Uyển.
"...." không phải mình đã thông suốt, có gì phải do dự.Nhưng Dục Uyển còn chưa lên tiếng thì Hoắc Phi đã mở miệng nói trước.
"Con sẽ không cưới Phi Yến."
Câu trả lời của Hoắc Phi không làm cho mọi người trong nhà quá kinh ngạc. Theo suy diễn thường tình của mọi người, Hoắc gia là gia tộc nổi tiếng có tiền có thế, còn Phi Yến dù sao cũng chỉ chơi qua đường, lại là tiếp viên quán bar, nếu cưới về không phải thể diện nhà họ Hoắc đều mất hết.
Nhưng Dục Uyển lại cảm thấy rất bất ngờ, lời của hắn tối qua cô vẫn nhớ rất rõ. "Anh sẽ cưới Phi Yến, cả ba chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc." Cô ngẩn người nhìn hắn, thật ra Hoắc Phi đang suy nghĩ gì trong đầu.
"Không chỉ Phi Yến, mà bất cứ người con gái nào cũng vậy...ngoại trừ Dục Uyển, con sẽ không cưới ai." Lúc Hoắc Phi nói ra những lời này, Dục Uyển vẫn chưa nhận ra, hắn đã nắm chặt tay cô từ lúc nào.
"Vậy con muốn giải quyết chuyện này bằng cách nào, có thể khiến cho đám người bên ngoài ngậm miệng lại?
"Con sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc cho Phi Yến và cả đứa nhỏ, nhưng con sẽ không kết hôn với cô ấy...đợi qua một thời gian chuyện này lắng xuống, con sẽ tự mình giải quyết, cha không cần phải bận tâm."
Xuất phát từ cảm giác người có lỗi, nếu không vì hắn, Phi Yến vẫn còn tiểu ni cô ngây thơ ở trong chùa, cũng không bị Tề Hạo cưỡng bức. Hoắc Phi xem việc che chở bảo vệ Phi Yến là trách nhiệm của mình. Cho nên dù đứa trẻ đó không phải con hắn, chỉ cần Phi Yến lên tiếng hắn sẽ chăm sóc hai mẹ con cô cả đời.
Còn chuyện hắn nói sẽ cưới Phi Yến, ba người cùng sống hạnh phúc, những lời lẽ đó chỉ là chọc tức Dục Uyển, trả đũa vì cô đã lên giường với người đàn ông khác tối đêm qua. Từ đầu hắn đã xác định, ngoại trừ Dục Uyển sẽ không cưới với bất kì người phụ nữ nào, hắn đã trúng độc rất nặng, nặng đến mức đã không còn thuốc chữa.
"Được! chuyện này cha sẽ không can thiệp vào, nhưng nhớ những gì con vừa nói." Hoắc Nghị đã thở phào, ông chỉ sợ đứa con trai bốc đồng này lại nhất thời nông nổi, muốn chịu trách nhiệm với cô tiếp viên Phi Yến gì đó, cưới cô ta về. Thì Hoắc gia nhất định sẽ trở thành đề tài bàn tán suốt nhiều năm sau của mọi người.
"Cha! cũng không còn sớm nữa, lể đính hôn sắp bắt đầu."Hoắc Khiêm cũng không muốn có một cô em dâu mất danh phận, tống khứ một Hoắc Dục Uyển không dể, hắn không muốn phải mất công phí sức trên người Phi Yến.
Hoắc Nghị, Tiêu Tường và cả Hoắc Khiêm đều lên lầu thay lể phục. Chỉ còn lại Dục Uyển và Hoắc Phi đứng dưới sảnh. Tay hắn vẫn nắm chặt tay cô không buông, Dục Uyển hất tay hắn ra sau khi mọi người đi hết.
"Hoắc Phi! thật ra anh muốn gì? tối qua không phải anh nói sẽ cưới Phi Yến?"
Dục Uyển chỉ vừa đặt ra câu hỏi thì hắn lại tỏ ra rất tức giận, tiếp xúc đủ lâu để cô nhận ra khi nào nụ cười của Hoắc Phi luôn không đồng nhất với tâm trạng.
"Anh không cưới Phi Yến, khiến em thất vọng như vậy sao? Hoắc Dục Uyển... rốt cuộc em có từng yêu tôi hay không?" Hoắc Phi đẩy cô, rồi bỏ lên lầu.
Có thể Hoắc Phi thật sự yêu cô, và cô cũng đã yêu hắn. Nhưng bản tính đại thiếu gia của hắn, cô lại không thể nào chịu đựng được, dù bên cạnh hắn cô có được rất nhiều khung bậc cảm xúc, vui buồn giận dữ khóc cười đan xen, nhưng quá nhiều sóng gió lại không phải thứ cô cần.
Bây giờ lại xuất hiện thêm đứa trẻ, thì cô lại nên càng phải rút lui.
--------------------------
Quay lại diễn biến của Phi Yến...
Sau khi Dục Uyển từ chối gặp mặt, Phi Yến thất vọng trở về Đế vương cùng tâm trạng rất nặng nề. Từ xa đã nhìn thấy rất nhiều người đang tụ tập ở phía trước. Giờ này không phải là thời gian hoạt động của Đế vương, những người này cũng không phải là khách của quán bar mà là kí giả đến từ những tòa báo khác trong thành phố.
Sau khi xem tin nóng sáng nay trên báo, dù biết mình đã chậm hơn người ta một bước. Nhưng những tòa báo bạn vẫn ngửi mùi mà chạy đến. Mở cuộc điều tra, tìm hiểu xuất thân, bối cảnh gia đình, mối quan hệ của nữ nhân vật chính. Mười phút sau khi tờ báo đầu tiên đến tay những người dân thành phố, thì họ đã lần lượt kéo đến trước cửa Đế vương.
Phi Yến vẫn còn chưa kịp xem báo, trời vừa sáng đã ra khỏi chung cư đón taxi đến Hoắc gia. Sau đó cũng theo thói quen mà về Đế vương, nên tin tức sáng nay vẫn chưa hay biết. Mà cũng tội cho những kí giả đang trực chờ ở trước chung cư Hoắc-Lữ vì phải leo cây.
"Có phải là cô ta?"
"Đúng vậy..mau chạy qua đó."
Tới bây giờ, cô cũng không hiểu tại sao phóng viên lại bao vây lấy mình. Nhưng những ánh sáng từ hơn mấy chục cái máy ảnh cùng lúc, rọi vào mặt làm Phi Yến rất khó chịu,
"Cho hỏi..cô và tam thiếu gia của Hoắc thị là mối quan hệ gì? có phải cô đang thai con của cậu ta?" Phóng viên A lên tiếng, người bên cạnh lại rọi máy quay phim vào phía Phi Yến.
"Hoắc tiểu thư có phải là bạn thân của cô? nhưng cô lại mang thai con của hôn phu bạn thân mình, mối quan hệ tay ba này mọi người sẽ định giải quyết thế nào?" Phóng viên B cũng lên tiếng.
"Chủ tịch Hoắc có tới ba vị phu nhân, có phải mọi người sẽ giải quyết vấn đề theo cách này.... Hoắc thiếu gia cũng sẽ giống như cha mình, thứ bậc giữa cô và Hoắc tiểu thư sẽ thế nào?"
Phi Yến nhận ra, lời nói dối của cô đã gây ra một tai hại vô cùng lớn.
"Tránh ra! tránh ra.."
Lần đầu tiên tiếp xúc với nhiều phóng viên. Những câu hỏi liên tục và sự dồn ép của bọn họ, bức ép cô đến ngợp thở, Phi Yến không biết làm sao để vượt qua được chuyện này. Nên lựa chọn giải pháp, bỏ chạy. Đám phóng viên đương nhiên cũng đuổi theo rồi.
Hàng loạt những chiếc xe hơi màu đen bất ngờ xuất hiện trên đường, chỉ riêng một chiếc hơi sang trọng, thân xe bóng lưỡng màu trắng, là thắng gấp trước mặt của Phi Yến. Suýt chút nữa cô đã đập đầu vào xe, nhưng may là tài xế thắng kịp, Phi Yến chỉ ngã ra phía sau.
"Tách...tách...!!!!" Âm thanh phát ảnh phát ra
Dù Phi Yến chật vật trên đất, hai tay bị trầy xước đến chảy máu, nhưng không có ai trong số những người có mặt, đủ lòng tốt để giơ tay ra đỡ cô đứng lên. Bọn họ chỉ biết chụp hình, càng nhiều càng tốt. Âm thanh tanh tách của máy ảnh phát ra liên tục.
Một cô gái yếu đuối nhỏ bé đang bị bao vây bởi bầy sói. Làm cho tâm trạng của người ngồi trong xe thêm kích động, Trình phu nhân lập tức mở cửa xe chạy ra ngoài, Trình tổng cũng theo cùng, đám vệ sĩ ở phía sau cũng chạy lên trước.
Và đám kí giả bởi vì nhận ra vợ chồng Trình Tổng, nên máy quay phim, máy chụp hình tạm thời nhường hết cho họ. Hai đại nhân vật này tại sao lại xuất hiện ở đây, có thể làm đề tài cho bài báo tiếp theo? Là suy nghĩ của tất cả phóng viên có mặt, nên họ không bỏ qua giây phút nào để lọt hai người này ra khỏi khung hình.
Trình Tổng, người này thì cô đã biết, vị khách cho cô cảm giác thân thuộc của người cha. Còn vị phụ nhân sang trọng này...
Phản ứng của Phi Yến là sự kinh ngạc, khi cô phát hiện ra một điều. Khuôn mặt của vị phu nhân trước mặt và cô rất giống nhau, giống tạc như khuôn đúc. Chỉ là cô không có được khí chất thanh tao và sự cao quý từ vị phu nhân này toát ra.
Nếu cô đã nhận ra, thì đương nhiên những đôi mắt của các tinh anh trong nghề đang có mặt ở đây, cũng sẽ nhận ra.
"Hai người họ nhìn rất giống nhau?"
"Phải! thật sự rất là giống."
Đây là lần đầu tiên Trình Phu nhân nhìn thấy Phi Yến, nhưng bà chắc chắn cô chính là đứa con gái đáng thương bị bà làm thất lạc từ nhiều năm trước. Vừa vui mừng lại đau lòng thay con gái, nước mắt bắt đầu chảy ra khi chạm tay vào người Phi Yến.
Bà nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh, cằm lấy bàn tay đang bị trầy xước của Phi Yến lên, dùng miệng thổi bay những hạt cát dính trong lòng bàn tay. Thái độ rất trân trọng, khi chạm vào những ngón tay của Phi Yến, chỉ một chút nhíu mày trên mặt, bà lại sợ mình vừa làm đau cô.
Bàn tay nhỏ bé này...nếu bà nắm thật chặt từ mười mấy năm trước, thì cuộc đời Phi Yến đã không phải khốn khổ như vậy.
Từ lúc bác sĩ cho hay bà đang mang thai một đứa bé gái. Trình phu nhân đã vẽ một viễn cảnh tương lai tươi sáng. Phi Yến là kết tinh của tình yêu, là tất cả sự yêu thương của bà, không có lý do gì để con bé không nhận được hạnh phúc. Bà sẽ cho con gái một môi trường trưởng thành tốt nhất, nhận được sự giáo dưỡng của quý tộc, trở thành một thiên kim mọi người ngưỡng mộ, có được một cuộc hôn nhân hoàn mỹ, và một người chồng thật ưu tú.
Bà sẽ giành những điều tốt nhất cho gái mình. Nhưng hãy nhìn xem bà đã làm gì, chính tay bà đã hủy đi những điều đó. Bà phải làm gì để chuộc lại lỗi lầm của mình, bù đắp mất mát cho con gái.
Vừa thổi tay cho Phi Yến cùng lúc những giọt nước mắt tự trách của Trình phu nhân chảy xuống, rơi vào lòng bàn tay cô. Phi Yến cảm nhận được, đây không phải là nước mưa mà là nước mắt của người phụ nữ này, vị mặn của nước mắt như xát muối vào vết thương, nhưng cô lại cảm thấy ngọt ngào.
"Có đau không?"
"..." Phi Yến không lên tiếng, chỉ là lắc đầu.
Trình Phu nhân cười trong nước mắt, lời nói tiếp theo vì tiếng nấc của bà nghẹn lại ở cuống họng không thể phát ra thành tiếng, sau cùng vẫn không thể nào kìm lại, bà gào khóc và hai tay ôm chặt lấy Phi Yến.
"Con gái! mẹ xin lỗi...mẹ xin lỗi.."
Mọi thứ như quay cuồng trước mặt Phi Yến, vì hai chữ "con gái" này của Trình phu nhân. Tất cả máy chụp hình đều nhá đèn liên tục, ghi lại thời khắc cảm động này, trước khi đặt ra những câu hỏi với đương sự.
Phi Yến thì vẫn không biết nên phản ứng gì, mẹ...là mẹ cô thật sao, người phụ nữ xinh đẹp có khuôn mặt giống hệt cô...
Còn các phóng viên thì liên tục đặt câu hỏi cho Trình tổng.
"Cô tiếp viên đó thật sự là con của hai người như lời của Trình phu nhân?"
"Xin ông trả lời, người này có phải con gái ông?"
"Trình tổng! nếu cô tiếp viên quán bar này thật sự là con gái ông? chuyện cô ta và Tam thiếu gia của Hoắc thị, ông nghĩ thế nào... khi họ nói con gái ông lừa đảo?"
Trình Tổng đang hạnh phúc vì nhìn thấy nụ cười của vợ mình, hạnh phúc vì cả gia đình ông đã được đoàn tụ, hạnh phúc vì nguyện vọng mười mấy năm cuối cùng đã đạt được. Nên không quan tâm đến những câu hỏi của phóng viên.
Nhưng bốn chữ tiếp viên quán bar, như đá xoáy vào nổi đau của những người làm cha mẹ. Trình gia là một gia tộc thế nào, trên thương trường danh tiếng ra sao, mà con gái của họ phải lưu lạc làm tiếp viên quán bar, mua vui phục vụ cho đàn ông để kiếm sống. Cảm giác tội lỗi không chỉ ăn năn tự trách còn rất khó chịu nếu ai động chạm đến, vì nó sẽ luôn nhắc nhở họ là con nợ, nhưng điều đó thì không ai muốn.
"..." Trình tổng đưa tay lên, ông không lên tiếng nhưng hành động này đã làm đám đông kí giả không còn nháo nhào, giữ im lặng, vì cái họ cần là sự xác nhận của ông ta, và có vẻ như ông ta đang chuẩn bị làm điều đó.
"Phi Yến chính là con gái của Trình gia, đứa con gái thất lạc nhiều năm của Trình mỗ.." Khi ông nói tới đây thì tất cả thật sự đã im lặng.
"Trên cương vị của một người cha không làm tròn trách nhiệm, tôi sẽ dùng nửa phần đời còn lại để bù đắp bảo vệ cho con gái mình...cho nên nếu ai còn tiếp tục nhắc đến quá khứ con bé, bốn chữ "tiếp viên quán bar" xuất hiện trên bất kì một trang báo nào, làm tổn thương đến nó, thì chính là đối đầu với Trình gia, là kẻ thù của Trình mỗ"
Thật sự rất đáng sợ, tình thương của người mẹ có thể rất lớn, nhưng ít ai lại nhắc đến tình cảm của người cha. Lời nói đe dọa, và thái độ giữ vững sẵn sàng đối đầu với cả thiên hạ, chỉ vì danh dự của con gái, Trình Tổng đã làm nhiều người ở đây phải hổ thẹn, vì họ cũng có con gái nhưng không tự tin sẽ làm được như ông ta.
"Mọi người ở đây có lẽ đã biết rõ...nguyên tắc của Trình Mỗ giành cho kẻ thù của mình, nếu ai không rõ hay muốn biết thế nào thì có thể thử...nhưng tôi cam đoan đó sẽ là điều dại dột nhất bạn từng làm và bạn sẽ phải hối hận."
Một nguyên tắc rất đơn giản bất thành văn của Trình tổng mà ai cũng biết, sẽ rất là may mắn nếu được ông ta xem là bạn. Và ngược lại, nếu đã không may được ông ta gắn mác kẻ thù thì chỉ có một chữ "chết". Lấy một ví dụ vui, từ một trang mạng mà họ đọc được trước đây, viết về Trình Tổng thông qua từ người làm vườn ở Trình gia kể lại. Nếu như ông chủ không vừa ý cọng cỏ nào, thì không chỉ bứng luôn cả chùm rễ, mà còn diệt luôn những cây cối không liên quan cách xa hai mét, có thể dùng đến xi măng, lót gạch hay làm bất cứ thứ gì hay ho mà ông ta có thể nghĩ ra, để đảm bảo một điều.
Khu vực đó vĩnh viễn không thể mọc lên bất cứ một cọng cỏ nào.
Tính cách này của Trịnh tổng có thể từ nhỏ đã bị ảnh hưởng từ cậu nghiêm khắc của mình, Trình lão tướng quân. Xuất thân làm tướng, cho nên những cụm từ như "Truy cùng giết tận", "Diệt cỏ diệt tận gốc", luôn phải thật mạnh tay với kẻ thù, đảm bảo kẻ thù không thể quay ngược lại cắn mình, hủy hoại hết tất cả mầm móng nguy hiểm từ trong trứng nước.
"Trình tổng! vậy còn chuyện của Trình tiểu thư và Hoắc tam thiếu gia? ông định sẽ giải quyết thế nào?"
Một tên phóng viên thức thời, đã nhanh chóng đổi xưng hô, gọi Phi Yến là Trình tiểu thư, cất bốn chữ "Tiếp viên quán bar" vào trong dĩ vãng.
"Như tôi đã nói...tuyệt đối sẽ không để con gái mình chịu chút ủy khuất."
Đây không chỉ là câu nói suôn, Trình Tổng đã có quyết định của mình khi lớn tiếng nói ra điều này. Giờ đây họ chỉ cần chờ kịch hay mà thôi.
--------------------
Hội trường Đại Kỉ Nguyên, sức chứa lên tới hơn ngàn người. Nhưng vì người được mời đều là những nhân vật tầm cỡ, những nhân vật cấp cao của chính phủ, những thành phần nổi trội danh tiếng trên thương trường. Sự xuất hiện của họ thường kéo theo cả hàng tá vệ sĩ nên số người có mặt, sẽ có thể lên tới mấy ngàn người.
Vì vậy để đảm bảo an toàn cho họ, do đó số lượng người không cần thiết có mặt là hạn chế tối thiểu, để đảm bảo hội trường đủ thoáng để đám vệ sĩ đang ẩn núp có thể đảm bảo cho người họ bảo vệ, vẫn trong vành đai an toàn.
Nên số lượng kí giả được bước vào cũng hạn chế tối đa, chỉ đếm trên đầu ngón tay. Và họ đều rất biết chừng mực.
Cho nên Hoắc Nghị cũng không phải vất vả đối mặt với những câu hỏi liên quan đến Hoắc Phi. Vì vậy, mà hơn mười phút trôi qua mọi thứ vẫn bình yên biển lặng. Bọn kí giả có đến đặt câu hỏi thì ông chỉ tra lời qua loa "chỉ là tin đồn, ông vẫn chưa biết gì về chuyện này...để ông về hỏi lại con trai xem sao" đại loại là như vậy. Thái độ rất thản nhiên bình tĩnh, không quá kích động như lúc ở nhà.
Và lúc này thì chuyện Phi Yến là con của Trình tổng vẫn chưa có bài báo nào đưa tin, mọi người ở hội trường vẫn không hay biết. Vì phóng viên bên ngoài, đang căng não suy nghĩ viết làm sao để không mất lòng Trình tổng. Nên tin tức này bị chậm đi vài tiếng đồng hồ.
Nhưng nghiêm trọng hơn đã có một vấn đề phát sinh...
"Tống phu nhân không thấy đến?"
"Phải! gần đây ít khi thấy bà ta xuất hiện."
Hoắc Nghị cũng chỉ cười không lên tiếng, tuy nói là thông gia. Nhưng quan hệ của họ gần như bị cắt đứt, sau khi Tống Thiếu Hoành hôn mê trong bệnh viện, Tống phu nhân đã đuổi Mạn Ni ra khỏi Tống gia, thì họ đã không còn liên hệ.
Nghe thấy những âm thanh ồn ào, sự xôn xao của mọi người trong hội trường. Hoắc Nghị còn cho rằng chủ nhân của buổi tiệc, hai gia tộc Tề-Kỉ đã xuất hiện, chỉ có họ mới khiến cho hội trường nóng lên như vậy. Nhưng không phải, tại vì mọi người đều đang cầm lấy điện thoại, xem rất chăm chú, có người còn nhìn lão mà chỉ trỏ, không rõ bọn người đó đang xem cái thứ gì.
Cho tới khi Hoắc Nghị quay sang nhìn Hoắc Khiêm, hắn cũng đang dán mặt lên điện thoại như những người có mặt trong hội trường.
"Khiêm! có chuyện gì?"
"Cha! có chuyện lớn rồi..cha xem đi."
Là phát sóng trực tiếp, đang ghi hình tại tòa cao ốc của Tống thị.
Hoắc Nghị đã hiểu tại sao hôm nay Tống Phu nhân không có mặt trong buổi lể đính hôn, vì bà ta đang bận mở họp báo. Cũng giải thích luôn, tại sao trước cửa hội trường lúc nãy lại vắng kí giả, bởi vì họ đã nhận được lời mời từ tối hôm trước dưới danh nghĩa của chủ tịch Tống, nên sáng nay đã có mặt ở Tống thị.
Hoắc Nghị bị cuốn hút từ ngay phút giây đầu tiên nhìn vào điện thoại, bởi vì đoạn video đang được phát ra tại màn hình lớn của Tống thị, được kí giả có mặt quay trực tiếp lại. Hình ảnh của Mạn Ni và Tống Thiếu Hoành lúc trước khi xảy ra tai nạn.
"Không làm gì hết, anh buông tôi ra." Mạn Ni vùng vẫy, đánh tới tấp vào ngực của Thiếu Hoành.
"Tôi không tin, có phải cô đã phản tôi không..nói đi...có phải không?" Hắn như người mất trí gào thét.
"Anh bị điên rồi..mau buông tôi ra...anh muốn làm gì hả?"
Tống Thiếu Hoành gấp gáp dùng cả vũ lực, xé nát hết quần áo mà Mạn Ni đang mặc trên người.
"Muốn tôi tin cô thì hãy để cho tôi kiểm tra trên người cô...Hoắc Mạn Ni, nếu cô dám phản bội tôi, tôi sẽ bắt cô chết"
"Không được...anh là thằng điên, anh không được làm vậy...A..A..!!"
Hoắc Mạn Ni cố sức đẩy Tống Thiếu Hoành ra, và khiến hắn vấp vào bậc thềm ngã đập đầu vào ban công. Lướt nhanh qua 15 giây sau đó, trên màn hình là Mạn Ni lôi xác Tống Thiếu Hoành dậy và đẩy khỏi ban công.
Những người sau khi xem xong, đều rùn mình sợ hãi, một chút bất mãn dấy lên trong lòng họ. Mặc dù họ và Tống Thiếu Hoành không hề có quan hệ gì, nhưng vẫn cảm thấy căm ghét Hoắc Mạn Ni.
Đoạn video hoàn toàn dừng lại đó, máy quay phim của kí giả tại hiện trường Tống thị lập tức chĩa máy quay sang chỗ của Tống phu nhân.
Nước mắt trên mặt bà đã ướt nhòe cả khăn tay, hai mắt sưng bụp khuôn mặt xanh xao vì suốt cả tối đã xem không biết bao nhiêu lần cuộn băng này, cảnh tượng con trai bị sát hại dã man trong mắt bà, suốt cả đêm không thể nào ngủ được.
"Như các vị vừa xem Hoắc Mạn Ni là con quái vật, cô ta đã phản bội con trai tôi, ra bên ngoài vụng trộm...sau khi Thiếu Hoành phát hiện hành vi ngoại tình của cô ta, thì con đàn bà xấu xa đó lại sát hại nó một cách man rợ...hu...u...u..."
Giọng của Tống phu nhân đã không còn trong như trước, nó khàn vô cùng, vì suốt đêm đã dùng nước mắt để rửa mặt, khi nhắc đến tai nạn của con trai mình.
"Tôi phát đoạn video này lên là để tất cả mọi người ở Á Lạp Tân đều biết tội ác của Hoắc Mạn Ni gây, bộ mặt thật sự của con người luôn giả nhân giả nghĩa...và ả nhất định phải bị trừng trị đích đáng."
"Tách...tách..!!!!!"
Sau lời tuyên bố của bà ta, thì tất cả máy quay đều quay cận cảnh, ánh mắt hận thù, vẻ cương quyết không chịu lùi bước, đều thể hiện rõ trên ống kính.
Cùng lúc đó là tại Hoắc gia...
Xe cảnh sát đang đậu ở trước cửa, bên trong cảnh tượng rất hổn loạn, ồn ào nhất vẫn là bà ta. Vệ sĩ thì chỉ biết đứng yên, mặc dù Lữ Trị không ngừng gào thét, kêu họ đuổi đám cảnh sát này ra khỏi nhà. Không cho phép họ bắt Mạn Ni đi.
Nhưng đó là phạm pháp, trên tay họ có lệnh bắt người của tòa án. Thật ra, cũng có chút lòng riêng, bọn họ cũng vừa xem xong đoạn video đó, nên cảm thấy khiếp sợ con người Mạn Ni vô cùng, cũng giống như Tống phu nhân, muốn Mạn Ni phải đi tù.
"Các ngươi không có quyền làm như vậy...tôi sẽ kiện các người...Mạn Ni, con đừng sợ, mẹ sẽ mời luật sư giỏi nhất cho con." Lữ Trị vừa khóc vừa chảy đuổi theo, nhưng lúc này Mạn Ni đã bị nhét vào trong xe.
"Mẹ! con sợ lắm...mẹ...mẹ cứu con." Mạn Ni không ngừng đưa tay ra cửa sổ níu lấy tay của Lữ Trị, người mẹ cô thương yêu nhất và người thương cô, cho khi kính xe đóng lại và chiếc xe chạy mất hút.
Lữ Trị vẫn không ngừng đuổi theo...
"Mạn Ni! đừng sợ...mẹ sẽ tìm mọi cách cứu con ra."