Dục Uyển

Chương 99: Thai phụ



Sáu tháng sau...

Sau scandal lộ clip sex của Trình gia đại tiểu thư, Á Lạp Tân dường như không đón nhận thêm bất kì một tin tức giật gân nào. Nhưng có nhiều chuyện đã thay đổi và những tin tức liên quan đến hai gia tộc Trình- Tề vẫn tốn khá nhiều giấy mực của báo giới và thời gian của kí giả.

Hôn sự giữa Tề-Trình đã bị hủy bỏ, Trình Mĩ được Trình Tổng đóng gói gửi ra nước ngoài ngay lập tức, mượn danh nghĩa là du học thật ra là tránh dư luận. Nhưng được hơn tháng đã quay về, khiến cho Trình tổng khổ tâm tốn trí phải gửi đi lần hai, lần ba.. nghe đâu tối qua có người bắt gặp Trình Mĩ xuất hiện ở một hộp đêm ở Hán Trì và cùng một người đàn ông vào khách sạn, hiện tại kí giả đang mai phục trước cửa, chỉ cần...

"Tách..tách...!!!"

Trình Mĩ vừa bước ra đã trở thành nhân vật trang bìa của các tạp chí, phóng viên ồn ạt bao vây, máy chụp hình nháy đèn liên tục.

"Trình tiểu thư! người đàn ông đi cùng cô vào khách sạn có phải thị trưởng Lương? nhưng ông ta đã có gia đình? quan hệ của hai người là thế nào?"

"Không được chụp hình, không cho chụp...tôi sẽ kiện các người ra tòa nếu còn chụp nữa..."

Có tránh né máy quay phim thế nào thì cũng vô ích, Trình Mĩ không biết hiện cô ta rất nổi tiếng, chỉ cần nhìn bóng lưng từ đằng sau thì người ta đã biết đó là cô. Chỉ tội cho Trình tổng, hôm nay nhất định là một ngày bận rộn của ông ta, sẽ nhận được rất nhiều cuộc gọi quan tâm của mọi người.

Đã xong phần của Trình Mĩ, người tiếp theo chính là...

"Bạch thiếu! em....Áh...Áh...!!!"

Có lẽ người không thay đổi nhất chính là Bạch thiếu của Bạch Bang, Bạch Ngạn Tổ. Thế giới có thay đổi thế nào thì bản tính phong lưu vẫn như cũ, nhưng cho dù bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ đi nữa thì vợ nhà vẫn là duy nhất, không ai có thể thay thế được vị trí của Lý Nhã trong lòng hắn, lẫn vị trí thiếu phu nhân của Bạch Bang.

Vì cái triết lý quái đãng này của hắn, đã khiến cho Hoắc Phi lẫn Hoắc Luật nhiều lần tranh cãi.

"Tiểu Tổ! con đang ở đâu?"

"Có chuyện gì không mẹ?"

Vừa nghe điện thoại của mẫu thân đại nhân, Bạch Ngạn Tổ vẫn không hề xao nhãng việc đang làm, luật động bên dưới vẫn rất đều đặn. Còn người phụ nữ bị hắn cưỡi lên, tư thế vặn vẹo lớn tiếng rên rĩ.

Bạch phu nhân giựt mình khi nghe thấy những âm thanh thô tục qua điện thoại, không chỉ mặt mà cả người bà đều nóng lên vì tức giận.

"Mẹ! con đang bận xử lý công việc, có chuyện gì để lát con về nói tiếp." Bạch Ngạn Tổ, đưa tay túm chặt lấy miệng của người phụ nữ bên dưới, không cho phép cô ta phát ra âm thanh đáng xấu hổ.

Bạch phu nhân giận đến mức không thể kiểm soát được âm lượng, tưởng là bà không biết việc hắn đang làm là gì sao, thằng nhóc xấu xa.

"Con đang bận việc gì cũng phải về ngay....tối qua không phải mẹ đã nói, hôm nay là một ngày rất quan trọng? đừng nói với mẹ là con đã quên hôm nay là ngày gì?"

"Hôm nay là...chết."

Sau khi nhớ ra tầm quan trọng của ngày hôm nay, Bạch Thiếu đã không còn tâm trạng để mà tăng lực càng không muốn động thân tiếp tục. Hắn lập tức đẩy người phụ nữ ra, gấp gáp kéo khóa quần và nhặt áo dưới sàn mặc vào.

Không quan tâm gì đến người phụ nữ đã bị hắn chơi đến nhừ người, đang thở hổn hển vẫy gọi, hắn lao ra khỏi cửa.

"Bạch Thiếu! anh đi đâu vậy?

"Đi khám thai"

"Rầm..m...m!!"

Đó là âm thanh vọng lại của cánh cửa, sau khi Bạch Ngạn Tổ lao ra khỏi phòng.

"Đi khám thai? anh ấy đi khám thai..."

-------------------

Trước cửa bệnh gok.

Có lẽ là vào mùa sinh sản nên sản phụ đến khám rất là đông đến nghẹt cả bệnh viện. Hàng hàng lớp lớp xe hơi đậu ngoài cửa, ngay cả bãi giữ xe cũng quá tải không còn chỗ để đổ xe.

Nắng trưa gay gắt chiếu rọi lên thân ảnh hai người sản phụ trẻ tuổi, khi cánh cửa bệnh viện được đẩy ra. Nhìn hai cái bụng căng tròn to tướng, hai chân như gắng quả tạ trăm cân nhấc không nổi này, có lẽ cách ngày sinh không còn xa.

"Hoắc phi không đến rước cậu?" Bụng của Lý Nhã thì nhỉnh hơn một chút, vì đã gần kề đến ngày sinh.

"Anh ấy gần đây rất bận mình không muốn vì chuyện nhỏ này làm phiền anh ấy." Phi Yến gượng cười, nói thay cho Hoắc Phi nhưng mẹ của cô thì không.

"Cháu đừng nhắc đến thằng nhóc đó, từ khi dọn đến kí túc xá thì mọi người ở Hoắc gia đã không nhìn thấy mặt, ngay cả mẹ ruột của nó muốn gặp cũng phải đặt lịch trước mấy ngày, huống gì là Phi Yến....sinh viên Y năm nhất nào cũng bận như vậy sao, dì không tin." Trình phu nhân có vẽ rất bất mãn với Hoắc Phi

"Mẹ à!"

"Được rồi! mẹ hiểu mà...không được trách móc Hoắc Phi, đúng không? con đứng đây...mẹ đi tìm tài xế."

Cô có thể trách gì Hoắc Phi, người có lỗi là cô không phải hắn. Đợi sau khi đứa nhỏ sinh ra cô và mẹ sẽ rời khỏi đây, trả lại cuộc sống tự do cho Hoắc Phi. Có lẽ anh ấy sẽ tìm được một người phụ nữ tốt, thay thế Dục Uyển mang đến hạnh phúc cho mình.

"Nhã! gần đây cậu sống thế nào...Bạch Ngạn Tổ vẫn đối xử tốt với cậu."

"Thiếu gia đối xử với mình rất tốt."

Không phải Lý Nhã không biết đến sự tồn tại của những người phụ nữ ở bên ngoài của Bạch Ngạn Tổ, nhưng với một cô gái nhỏ nhút nhát và rất biết an phận như Lý Nhã, bắt cô phùng mang trợn má hỏi tội Bạch Ngạn Tổ là điều không tưởng, vì cô hoàn toàn không biết cách phản kháng.

Cũng không biết là họa hay phúc nữa...

"Sao lại đứng ở đây...mau lên xe."

"Thiếu gia!"

Từ xa nhìn thấy Lý Nhã đứng ngoài nắng phải lấy tay che chắn, Bạch Ngạn Tổ đã thấy xót người, vội mở cửa ra trước khi xe kịp dừng hẳn.

"Cẩn thận! coi chừng cánh cửa."

Chỉ là cách thể hiện tình cảm của hắn khá đặc biệt, mặc dù người mang đầy tội lỗi nhưng chưa bao giờ nhẹ nhàng hay tử tế với Lý Nhã một chút nào, ngoại trừ lời lẽ lúc ở trên giường.

"Phi Yến! tạm biệt."

"Cho xe chạy"

"Dạ! thiếu gia"

Trong xe...

Một bầu không khí im lặng bao trùm cả xe, vì Bạch thiếu gia không được vui.

"Thiếu gia! em xin lỗi...có phải là mẹ gọi anh đến, thật ra em có thể tự đón taxi về."

"Không phải anh nói sẽ đưa em đi khám thai, em vội cái gì...còn đứng ngoài nắng, lỡ bị bệnh ảnh hưởng đến con thì thế nào?"

Bạch thiếu ơi là Bạch thiếu, cậu đến trể không thể đưa vợ đi khám thay được là vì nguyên nhân gì thì cậu phải hiểu rõ, cậu ở đây la hét lớn tiếng muốn làm lẫy cho ai xem, còn trách người ta giành làm luôn phần việc của mình.

"Hic..c..c!!! thiếu gia, em xin lỗi...cậu đừng giận...em xin lỗi.."

"Em khóc cái gì..nín ngay cho anh..anh là chồng em không phải thiếu gia của em, không được gọi anh là thiếu gia"

Bạch Ngạn Tổ kéo Lý Nhã lại dùng cả hai tay nước mắt cho cô. Thật sự rất đáng yêu, hai chữ "ông xã" cũng rất ngọt ngào, đặc biệt là khuôn mặt lúc khóc của Lý Nhã thật sự rất có sức quyến rũ, khiến hắn không thể kiềm lòng được, muốn ăn cô ngay lập tức. Mẹ hắn dặn phụ nữ mang thai không thể cử động mạnh, nên hắn phải nhờ đến những người phụ nữ bên ngoài để giải quyết vấn đề sinh lý, nhưng tất cả họ đều không thể sánh bằng Lý Nhã, vì ham muốn của hắn xuất phát từ tình yêu.

Bất ngờ được hôn, Lý Nhã đã quên luôn việc mình đang khóc, nụ hôn của họ kéo dài triền miên, kính xe cũng dần được hạ xuống. Bác tài xế đang cầm lái ở ghế trước, bắt đầu phân vân có nên dừng xe lại hay không đây....

Như đã đề cập từ đầu, có lẽ vào mùa sinh sản nên sản phụ đến khám rất đông nên khó mà tìm được đường ra. Trình phu nhân và bác tài xế cũng đang bị mắc kẹt ở bãi đổ xe.

"Phi Yến! con tìm chỗ nào đó đứng chờ mẹ...có chút chuyện phát sinh ở bãi xe, có lẽ hơi lâu."

"Dạ! con biết rồi."

Phi Yến loay hoay cúi người, nhét điện thoại vào trong túi nên không hay biết trước mặt có một đoàn xe cứu thương đang đẩy tới.

"Tránh ra...xin lỗi, tránh ra.."

"Áh..h.."

Lúc Phi Yến nhận ra thì cũng không kịp, cái bụng to tướng là nguyên nhân khiến cô chậm chạp né tránh. Cô vấp chân ngã ra phía sau, khiến cho mọi người xung quanh một phen giựt thót tim. Và Phi Yến chỉ biết nhắm mắt chịu thua số phận, vì mọi thứ diễn ra quá nhanh, con của cô...

"Không sao chứ?"

May cho Phi Yến lúc cô ngã ra phía sau, thì đã có hai cánh tay đở lấy, cả người cô rơi vào vòm ngực có phần quen thuộc của người đàn ông, mùi hương này...

Phải là hắn.

Người tiếp theo nên nhắc đến là vị hôn phu hụt của Trình Mĩ, không còn là nhân vật phong vân như trước, kí giả cũng không nhìn thấy bóng dáng của cậu ta ở các hộp đêm, vũ trường, hay những buổi tiệc thâu đêm suốt sáng của giới thượng lưu. Bởi vì hắn phải theo sát Phi Yến.

Trong khi vị hôn phu trên danh nghĩ như Hoắc Phi suốt ngày làm bạn với sách vỡ và thi thể, thì Tề Hạo lại như thần bảo hộ lúc nào cũng ở phía sau bảo vệ Phi Yến, lại chưa lần nào lộ diện.

Đây cũng có thể xem là một bắt đầu tốt đẹp của Tề Hạo và Phi Yến, lần đầu tiên giữa hai người họ có một cuộc trò chuyện yên bình như bây giờ, không cưỡng ép, không chống trả.

"Tôi nghe nói anh sẽ đi du học, là..là khi nào?" Phi Yến tỏ ra rụt rè, khi cầm chai nước suối từ chỗ Tề Hạo.

Mấy tháng nay, cùng lúc cô đặt hết tình cảm của mình lên đứa nhỏ thì lại càng nghĩ nhiều đến hắn. Sau khi trở về từ Đảo chết, hắn đã giữ đúng lời hứa là không xuất hiện trước mặt cô. Mọi thứ trở nên trống rỗng, cô như thiếu đi thứ gì đó không biết có phải vì hắn.

"Tối nay...mọi thủ tục đã được làm xong." Tề Hạo nhếch miệng cười.

Con người ai cũng phải trưởng thành, ăn chơi như vậy cũng đã quá đủ, hắn phải học cách làm người lớn. Sau bữa tiệc chia tay tối nay, hắn sẽ theo ý nguyện của ông nội ra nước ngoài du học, tiếp bước con đường chính trị của gia tộc.

Thật ra hắn nên đi từ sau scandal của Trình Mĩ, nhưng vì người phụ nữ này mà do dự không quyết. Nửa năm, sự kiên nhẫn của gia đình giành cho hắn đã không còn, và hắn cũng không thể tiếp tục trì hoãn.

"Vậy khi nào anh về?" Phi Yến cảm thấy bản thân thật điên rồ, tại sao lại đặt câu hỏi ngu xuẩn như vậy, Tề Hạo rời đi thật xa không phải là điều cô luôn muốn còn hỏi hắn khi nào về.

"Bảy năm...hay mười năm hoặc có thể lâu hơn, chắc em cảm thấy rất vui...vì không cần phải nhìn thấy bộ mặt đáng ghét của người mình không thích." Tề Hạo mỉm cười nhìn Phi Yến.

Tâm trạng cô lúc này có thể gọi là vui sao, Phi Yến càng ngày càng không thể hiểu nổi mình. Thật ra tình cảm của cô giành cho hắn là thế nào, trong lòng cô đang vang lên giọng nói, muốn cô giữ hắn, muốn hắn nhìn thấy cô sinh đứa nhỏ của họ ra. Nhưng cô lại không thể mở miệng...

"Phi Yến! con ở đây mà mẹ đi tìm khắp nơi..."

"Tại sao hai đứa ngồi cùng nhau."

Trình phu nhân tìm con đến đổ cả mồ hôi, có lẽ bà hơi bị dị ứng thái quá với Tề Hạo, vừa nhìn thấy hắn, đã kéo con gái đứng dậy. Như sợ Tề Hạo sẽ làm tổn thương Phi Yến.

"Chào dì!"

Không cần phải lịch sự như vậy, trong mắt của Trình phu nhân cho dù Tề Hạo cư xử tử tế hay thay đổi thành người tốt, vẫn không thể thay đổi được định kiến về một thanh niên xấu trong mắt của Trình phu nhân, tai tiếng và những chuyện ngu xuẩn của hắn bà nghe không ít. Cho nên Trình phu nhân đã làm lơ cái cúi đầu lể phép của Tề Hạo vừa rồi.

"Phi Yến! đi thôi."

"Dạ.."

Trình Phu nhân nắm tay Phi Yến lôi đi, cho dù Tề Hạo là cha của đứa nhỏ trong bụng của con gái bà, thì bà cũng không chấp nhận hai người đến với nhau. Nếu so sánh với Hoắc Phi thì tai tiếng của Tề Hạo còn tệ hơn rất nhiều, hắn còn từng là con rể hụt của họ Trình, mối quan hệ rối rắm này không nên tiếp diễn.

"Alo!"

Chuông điện thoại reng, nhưng Tề Hạo vẫn mãi nhìn thấy bóng lưng của Phi Yến, đến lúc cô bước hẳn vào trong xe, thì hắn mở nhấc máy nghe.

"Alo! sao còn chưa đến...mọi người đều đã đến đông đủ" Lữ Phóng còn chư kịp nói xong thì Trịnh Thăng đã cướp lấy điện thoại.

"Alo! nhị thiếu gia...hôm nay là tiệc chia tay mọi người tổ chức cho cậu, nhân vật chính như cậu lại không đến....muốn chơi bọn này sao."

Mã thiếu cũng chen ngang vào điện thoại.

"Nhị thiếu gia! bận thế nào cũng không thể đến gặp mặt anh em lần cuối? những đứa coi thường anh em thường không có kết quả tốt."

"Được rồi, mình sẽ tới ngay...các cậu đang ở đâu?"

------------

Hội trường- thành phố.

"Từ Lộ! xin kính chào quý vị khán giả thân yêu nhất của mình, hôm nay Từ Lộ sẽ gửi đến một sáng tác của nhạc sĩ...đó...là..."

" Giảm cân..giảm cân đi..."

Nữ ca sĩ của chúng ta còn chưa kịp nói gì, chỉ vừa bước lên sân khấu đã nhận được sự phản đối nhiệt tình từ vị khán giả bên dưới.

Nhưng cô ca sĩ nhỏ bé này cũng không phải dạng vừa, phùng mang trợn má, từ trên sân khấu tuột xuống, với đôi chân ngắn củn của mình cũng phải rất gian nan mới chạm được đất.

"Bo! có cần cô giúp con?"

"...."

Bo giơ tay lên, hàm ý ngăn viện trưởng lại, nó có thể sử lý vấn đề này một mình. Ước mơ của nó chính là trở thành một ca sĩ diễn viên đại minh tinh như Từ Lộ, nếu ngay cả cái bục sân khấu cũng không xử lý được thì nói gì đến ước mơ tương lai.

Xong rồi, cuối cùng thì Bo cũng đã bước xuống được tới đất, và bắt đầu hành động đáp trả giành cho vị khách không mời. Tất cả khán giả nhí đang đứng bên dưới khán đài, đều né người sang một bên nhường đường cho Bo đi qua.

Một cậu nhóc với khuôn mặt khả ái, dáng vẻ ngạo mạn, và ăn mặc như kẻ có tiền đang đứng ở một gốc riêng, chính là vị khách không mời mà chúng ta đang đề cập đến.

"Tề Hách Dịch! có phải đói đòn nên chạy đến đây kiếm chuyện, cậu nói ai béo hả? "Không biết giọng hát của Bo thế nào, chứ tiếng hét của nó thật sự rất khủng bố.

"Cao Phối San! tớ nói cậu giảm cân là tốt cho cậu? cậu thấy có đứa con gái nào bắp tay to như bắp chân con trai không? mà không phải chỉ mình tớ...tất cả mọi người trong lớp đều gọi cậu là San béo."

Tam thiếu gia của Tề gia cao giọng lớn tiếng, đôi mắt hẹp thành một đường dài nhìn Bo. Tên của nó là Tề Hách chứ không phải là Tề Hách Dịch như Bo gọi, cho nên đừng bao giờ gọi nó là Hách Dịch, nghe rất chướng tai.

"Vì tất cả bạn học đều sợ cậu...ngay cả cô giáo cũng vậy, vì cậu mà mọi người mới gọi mình là San Béo."

"Ha...a..!!! cậu cũng đã thừa nhận mình là San béo không phải sao? ha..ha...!!!"

Trong lớp đều con nhà quý tộc, lại lạc quẻ xuất hiện một được hạ dân thấp hèn, còn vừa béo vừa tròn, phải nói là một con sâu làm rầu nồi canh, khiến cho đẳng cấp của lớp học phải đi xuống.

"Mình hỏi thật cậu...một đứa nghèo hạ đẳng như cậu, lấy tiền đâu mà ăn nhiều vậy...có phải cậu giành ăn luôn cả phần của anh trai mình, nên mới béo như heo? Ha..a...ha..!!!"

Một tiếng cũng nghe béo, hai tiếng cũng nghe béo, cuối cùng lại gọi nó là heo, nhục này không rửa sạch thì sao có thể ngẩn cao đầu làm đại minh tinh.

"Tề Hách Dịch! Hôm nay tớ không đánh cậu cho ba má, ông nội và cả anh trai cậu nhận không ra...tôi sẽ không gọi Cao Phối San."

Nhờ vào Hoắc Luật, mà một cô nhi như Bo và Bin được học trường quý tộc Dahlia, nhưng không biết là duyên hay nghiệt từ ngày đầu tiên nhập học, đôi oan gia nhỏ tuổi này đã gây nhau, Bo mĩ miều và Dịch hống hách gặp nhau là khẩu chiến.

"Tề Hách Dịch! đứng lại cho tôi...rầm..m..!!!"

Bo vừa xắn váy lên, vừa đuổi theo Tam thiếu của Tề gia, nhưng chân nọ đạp chân kia. Kết quả cả người úp mắt xuống sàn, mặt mày mếu máo.

"Hu..u...!!!!"

"Ha..a..!!! ngay cả chạy cũng không xong mà muốn làm đại minh tinh...cậu chẳng có điểm nào giống chị Từ Lộ, muốn đóng giả chị ấy...mắc cười quá...ha....a...!!!"

Tề Hách đang cười hả hê thì từ phía sau có một lực kéo mạnh, đã nhấc bổng nó lên cao, hai chân lơ lửng trên không.

"Nhóc con! không phải chỗ của cậu nên là trên đó? chạy xuống đây làm gì?"

"Buông tôi ra! đi bắt nạt một đứa con nít như tôi có gì hay ho."

Mọi người đang tổ chức tiệc chia tay cho Tề Hạo ở trên lầu hai, với tư cách là em trai cũng như một thành viên của Tề gia, Tề Hách đáng lý ra phải ở trên lầu. Nhưng vì lý do gì lại xuất hiện ở đây.

"Hoắc Luật! thả tôi xuống, nếu không... anh trai tôi sẽ không tha cho anh." Tề Hách như một con thỏ bị người ta túm hai tai xách lên cao, đang vùng vẫy đạp loạn.

"..."

Hôm nay là sinh nhật của Bo, nguyện vọng của nó là trở thành một đại minh tinh như Từ Lộ, có thể đứng trên sân khấu lớn nhất thành phố, biểu diễn và hát cho mọi người nghe. Vì vậy mà Hoắc Luật mới đưa tất cả bọn nhỏ ở cô nhi viện đến hội trường lớn này, để con bé hoàn thành nguyện vọng ngày sinh nhật của mình.

"Mọi người trên lầu đang đi tìm cậu, có đi đâu cũng nên báo cho người một tiếng, đừng để họ phải lo lắng?"

Không còn chút lạnh lùng khó gần của trước đây, sáu tháng trôi qua. Hoắc Luật đã trở thành một người rất ấm áp như tia nắng ban mai đang chiếu rọi, thân thiện và dể gần, và trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười.

"Bỏ tay ra! đừng tỏ ra thân thiết, anh đâu phải anh trai tôi...hứ.." Vừa đọc đã thả ra, Tề Hách đã đẩy ngã Hoắc Luật, và chạy thẳng lên tầng 2.

Thằng nhóc này đúng thật là...

Hoắc Luật bước tới chỗ của Bo và dìu con bé đứng dậy. Cảm nhận ở đôi tay có vẻ đã khác trước, chỉ cách nhau có một tháng, mà..

"Bo! hình như em lại tăng cân đúng không?"

Chỉ có đỡ người ta đứng lên, có cần phải đả kích dữ dội như vậy không Luật ca. Cho dù điều anh nói là sự thật đi nữa, nên biết hai từ "tăng cân" là điều cấm kị của phụ nữ.

"Huu...u...!!! em không béo...em không có tăng cân...sao mọi người cứ nói em béo...hu..u...!!!!" Thêm một lần nữa, Hoắc Luật lại chọc thủng bao nước mắt

"Đừng khóc! là anh sai....em không béo, em cũng không tăng cân được chưa, hôm nay là sinh nhật em, có ai lại khóc trong sinh nhật của mình? cười cho anh xem."

Từ lúc không còn Dục Uyển, thì Hoắc Luật được xem là người thân của nó và anh trai, đối xử với nó rất tốt, còn cho nó đến trường học. Cho nên Bo rất là biết nghe lời, và trước khi nó nín hoàn toàn, cũng phải để nó thúc thích vài tiếng, đâu phải là vòi nước cứ tắt van là nước ngưng chảy.

"Hic..hic...!!!"

Bon vừa nín không thì chuông điện thoại của Hoắc Luật reo lên...

"Alo! Nhị thiếu gia...Mạn Ni tiểu thư...."

Vẫn chưa kịp tắt điện thoại thì Hoắc Luật đã phóng như bay ra khỏi cửa hội trường...

"Viện trưởng! con có chuyện gấp phải đi trước...dì ở lại với bọn trẻ."

"Nhị thiếu gia.."

---------------

Bệnh viện Gok.

"Không...!! đó là thuốc độc...thuốc độc..không phải thuốc, con không uống..."

"Mạn Ni! con đừng như vậy...con đừng khiến mẹ đau lòng...Mạn Ni..hu..hu...con mau uống thuốc, sau khi hết bệnh mẹ con chúng ta sẽ rời khỏi đây, chúng ta sẽ đến bất kì đâu mà con muốn."

Chưa bước vào phòng bệnh, chỉ đứng ở ngoài hành lang đã nghe thấy tiếng khóc của hai mẹ con Lữ Trị và Mạn Ni.

Sau nửa năm điều trị bệnh, mọi người đều cho rằng bệnh tình của Mạn Ni sẽ được thuyên giảm nhưng không, nó ngày một trầm trọng hơn. Như một người hoàn toàn điên loạn, không thể làm chủ được bản thân.

"Bốp..p..!!!"

Nhìn thấy mấy viên thuốc màu xanh từ tay của Lữ Trị, Mạn Ni như hóa điên. Ánh mắt thoáng lên sự sợ hãi, rồi lại cười ngây dại như người quẩn trí.

"Lữ Trị! bà cũng xấu xa như họ...muốn dùng mấy viên thuốc này để hãm hại tôi, tôi có chết cũng phải kéo theo bà, người xấu xa như bà phải xuống địa ngục từ lâu...bà chết đi."Mạn Ni lao vào người của Lữ Trị, dùng hai tay xiết chặt lấy cổ của bà ta.

Cô y tá ốm yếu bên cạnh lại không đủ sức đến ngăn lại sự điên loạn của Mạn Ni, muốn cứu người nhưng không đủ lực, chỉ tiêm một mũi thuốc an thần nhưng mãi không thành, vừa lại gần đã bị Mạn Ni hất văng ra, rơi luôn cả ống tiêm.

"Mạn Ni! là...là...mẹ, con hãy tĩnh táo lại...Mạn Ni."

"Mẹ sao? bà không phải mẹ tôi...mẹ ruột của tôi đã bị bà hại chết...tôi phải giết bà...tôi.."

Lữ Trị tưởng đã chết trước cơn điên loạn của Mạn Ni, tâm trí trở nên u mê, trước mắt mù mịt. Nếu không có sự xuất hiện kịp thời của Hoắc Luật.

"Mạn Ni! Không..."

"Luật."

Nghe thấy tiếng của Hoắc Luật, Mạn Ni mừng rỡ xoay người ra cửa. Cô y tá nắm bắt lấy cơ hội, lập tức nhặt ống tiêm dưới đất lên tiêm vào người cô ta. Người trước mắt mù mịt, tâm trí u mê, bây giờ chính là Mạn Ni, cô ngã phịch xuống giường.

Hoắc Luật bước vào trong phòng ẩm Mạn Ni đặt lên giường bệnh, giống như mọi lần.

Bệnh của Mạn Ni ngày càng nghiêm trọng, cho nên mọi người sẽ dùng dây buộc lại hai tay của cô ta lại, để tránh tránh Mạn Ni lên cơn kích động làm tổn thương người khác. Mỗi lần Lữ Trị nhìn thấy cảnh tượng này đều rơi nước mắt.

"Không phải cậu là bác sĩ giỏi nhất ở bệnh viện, tại sao không thể chữa hết bệnh của Mạn Ni, bệnh của con bé ngày càng nặng hơn trước....tất cả các người đều vô dụng như vậy, tôi còn cần các người làm gì." Lữ Trị tức giận, gào khóc và đánh vào người của bác sĩ.

"Dì! hãy bình tĩnh lại...con tin họ đã hết sức mình." Hoắc Luật lao tới, ôm chặt lấy Lữ Trị giữ cho bà bình tâm lại cũng như an toàn cho những bác sĩ ở đây.

"Phu nhân! trường hợp của Mạn Ni tiểu thư rất đặc biệt...không đơn giản như những bệnh nhân khác...đều tôi có thể nói với bà là người nhà nên hạn chế đến gặp cô ta, tránh khơi dậy những kí ức không tốt trước đây, đó là cách điều trị tốt nhất giành cho Mạn Ni tiểu thư lúc này."

Muốn bà không quan tâm, không đến thăm con gái mình. Lữ Trị làm không được, Mạn Ni dù không phải con gái ruột, nhưng bà còn xem cô hơn cả tính mạng của mình. Tình yêu thương đó một người ngoài làm sao có thể hiểu được, cho nên họ mới đưa ra cái yêu cầu điên khùng đó.

Không giống với những video mà họ gửi cho bà hàng ngày, về sinh hoạt thường nhật của Mạn Ni ở bệnh viện, qua đó bà có thể nhìn thấy một Mạn Ni hoàn toàn bình thường, hồn nhiên và không điên loạn, khiến cho Lữ Trị hoang mang có nên làm theo lời bác sĩ, không đến gặp Mạn Ni sẽ tốt hơn cho cô. Vì mỗi lần bà đến thăm, Mạn Ni đều rất kích động.

"Phu nhân! sau khi thuốc mê hết tác dụng, Mạn Ni tiểu thư tỉnh lại nhìn thấy các ngườ nhất định lên cơn, tôi nghĩ...hai người nên tránh mặt."

Dù không muốn đi nhưng Lữ Trị không còn sự lựa chọn, cùng Hoắc Luật phải rời khỏi phòng bệnh. Vì bà không muốn tiếp tục trở thành cơn ác mộng của Mạn Ni, có lẽ bà nên cảm thấy đủ chỉ bằng việc nhìn Man Ni qua video mỗi mỗi này, bà không nên quá tham lam.

"Tôi xin lỗi...nếu vừa rồi có làm cậu bị thương, Man Ni...tôi trông cậy hết vào cậu."

"Phu nhân! bà yên tâm...chúng tôi sẽ chăm sóc tốt nhất cho Mạn Ni tiểu thư." Vị bác sĩ trẻ tuổi từ tốn, mỉm cười nâng gọng kính lên.

Sau đó cậu ta còn tiễn bà và Hoắc Luật ra đến cửa.

Nhưng Lữ Trị không hề biết, sau khi bà cùng Hoắc Luật rời khỏi căn phòng đó. Thì Mạn Ni mới thật sự đối diện với cơn ác mộng thật sự, hàng đêm sau 10 h tối, lúc bệnh viện tắt đèn, camera ngừng hoạt động thì đó là thời khắc kinh hoàng giành cho Mạn Ni.

"Áh...ah...!!! đừng...tôi không muốn...!!!".

Trong một căn phòng tối tại bệnh viện, một nơi hoàn toàn được cách âm. Mạn Ni đã được đưa đến căn phòng này hàng đêm.

"Ai làm trước...làm nhanh rồi còn về."

"Qúa mất thời gian, chúng ta cùng lên."

Mặc cho Mạn Ni phản kháng chống cự hàng đêm, cô vẫn bị đám đàn ông lạ mặt cưỡng bức tập thể. Bọn họ cũng không muốn làm điều này, nhưng vì đã nhận tiền của người ta nên phải ra sức giày vò Hoắc Mạn Ni.

"Bác sĩ! đây là kết quả kiểm tra sáng nay...Hoắc Mạn Ni, cô ta mang thai rồi."

"Chết tiệt! đám người đó tại sao lại không cẩn thận như vậy, cô lo xử lý đứa nhỏ...tôi sẽ báo chuyện này cho chủ tịch Tống, tuyệt đối không thể để chuyện này cho người nhà họ Hoắc biết."

Cùng lúc đó tại bệnh viện KOG.

Nơi căn phòng vip sang trọng, Tống Thiếu Hoành vẫn hôn mê trên giường bệnh. Tống phu nhân hàng đêm vẫn đến thăm con trai, nhìn đứa con trai bất lực trên giường thì lòng thù hận giành cho Mạn Ni càng sâu sắc.

Nếu pháp luật không thể trừng trị con đàn bà độc ác đó, thì bà sẽ dùng luật của mình để xử trí nó.

Mạn Ni thoát tội vì căn bệnh tâm thần quái quỷ, thì bà dùng chính căn bệnh đó để hủy hoại cô ta. Bà sẽ khiến Mạn Ni vĩnh viễn là một người điên, chưa đủ bà vẫn còn muốn giày vò hành hạ ả, khiến ả trở nên đê tiện thấp hèn.

"Áh...ah...!!! đừng...tôi không muốn...!!!"

"Xin các người tha cho tôi...cầu xin các người, không không thể chịu đựng nổi...hic..hic..!!"

Cũng là những đoạn ghi hình của Mạn Ni sống tại bệnh viện, và được gửi từ một nơi cùng một người. Nhưng cuộn băng được gửi đến tay Lữ Trị và chủ tịch Tống có nội dung hoàn toàn trái ngược, khoảng cách lại quá xa như thiên đàng và địa ngục.

Trên màn hình là hình ảnh một Mạn Ni khốn khổ đau đớn, trong bộ dạng trần trụi xấu hổ nhất, cô vừa khóc vừa quỳ dưới đất cầu xin bọn đàn ông xung quanh tha cho mình. Điều đó lại làm cho Tống phu nhân thêm hả hê thích thú.

"Thiếu Hoành! con nhìn xem...con đàn bà đó thật ti tiện, ngay từ đầu mẹ đã nói với con, nó không xứng đáng..nếu con nghe mẹ thì đã không có kết cuộn này."

"Két..t..t!!"

Mộc Nhu bất ngờ đẩy cửa vào, Tống phu nhân lập tức tắt màn hình tivi. Bà cũng không biết cô đã nghe thấy cũng như nhìn thấy được bao nhiêu.

"Tại sao đến mà không gõ cửa." Tống phu nhân lên tiếng.

"Con..con xin lỗi, con không biết mẹ đang ở đây."

Cũng giống như cách bà nhìn nhận Mạn Ni, nếu không phải trong người của Mộc Nhu đang mang cốt nhục của Tống gia, thì ngay cả tư cách bước vào căn phòng này cũng không có chứ đừng nhắc đến chuyện gọi bà bằng mẹ.

"Cũng gần đến ngày sinh...không phải tôi bảo cô không cần đến bệnh viện."

"Con muốn được chăm sóc Thiếu Hoành."

"Không cần...công việc đó đã có y tá và các bác sĩ, việc của cô là bình an sinh đứa nhỏ ra, tôi sẽ gọi tài xế đưa cô về."

Tống Phu nhân xoay người tìm điện thoại, lúc bà nhấc điện thoại lên chưa kịp gọi thì từ phía sau, cảm nhận được một cánh tay đang cố bám víu lấy mình, Mộc Nhu ngã lên người bà.

"Cô bị làm sao?" Hốt hoảng cho đứa cháu chưa chào đời của mình, Tống phu nhân liền ném điện thoại xuống đất, ôm lấy Mộc Nhu.

"Mẹ! con nghĩ..mình sắp sinh rồi." Mộc Nhu thở gấp, túm chặt lấy bụng mình

Nhìn xuống hai chân của Mộc Nhu, nước ối đã vỡ òa, Tống phu nhân hét thất thanh vọng khắp bệnh viện.

"Bác sĩ..bác sĩ..."

---------- hết chương 99----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.