Dục Vọng Chiếm Hữu

Chương 7



Trước kia, cô vẫn nghĩ mình mạnh mẽ và đầy kinh nghiệm, đáng tiếc là những chuyện cô đã trải qua chưa phải là gió bão gì to tát, quan trọng hơn là trước giờ cô chưa gặp phải một tên biến thái như thế này.

“Con gái là phái yếu trời sinh.” Dường như đến giờ Hứa Triển mới cảm thụ được câu nói này.

Cả người cô bị trói trên giường như con gà con, quần áo thì bị lột sạch sẽ.

“Em cho anh Uông tín vật đi đã…”

Hai chân cô bị gập xuống, ánh đèn sáng chói trên điện thoại chớp nhoáng. Hứa Triển chỉ có thể vừa khóc vừa kêu la, bất lực nhìn cơ thể trần trụi của mình hiện lên màn hình điện thoại…

Dường như đã nghịch đủ rồi, rốt cuộc tên họ Uông cũng buông chân cô, rồi hấp tấp thả con quái vật ra. Hứa Triển cực kỳ căng thẳng, còn đang sợ anh ta sẽ dùng con quái thú đó để tra tấn mình. Thế nhưng, anh ta chỉ cọ tới cọ lui giữa hai chân cô một lúc, cuối cùng phun một dòng chất lỏng hoi nồng lên bụng cô. Có lẽ tên khốn đã cảm thấy thỏa mãn, sau khi chơi đùa cô như một con búp bê thì lại ôm cơ thể vẫn bị trói của cô chìm vào giấc ngủ.

Hứa Triển cảm giác hai mắt mình đã sưng vù, bữa tối lại ăn quá no nên gần như máu đang dồn xuống dạ dày. Còn chưa kịp tự xót thương mình, cô đã nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ chập chờn lúc tỉnh lúc mê, giấc mộng cũng vụn vặt đứt quãng. Lúc mơ màng tỉnh lại, cô cố gắng nhớ về những chuyện có liên quan đến anh ta…Trong đầu cô quẩn quanh một suy nghĩ: Hứa Triển cô đã đắc tội gì với tên khốn họ Uông này?

Cô mơ hồ nhớ lại mười năm trước. Còn nhớ sau lần bị xe đâm, sau khi Uông Nhất Sơn bị ngoạm một phát nhục nhã, quả thực anh ta đã coi cô là cái đinh trong mắt. Kỳ nghỉ năm ấy thật sự dài đằng đẵng mà lại vô cùng khổ sở.

Mối hiềm khích ngày ấy là một chuỗi kí ức mơ hồ, nhưng lần bị hại sau cùng thật sự là một tai nạn khủng khiếp…Tên khốn đó dám lừa cô đến khu mỏ rồi nhốt cô dưới hầm.

Căn hầm đó của khu mỏ đã bị hỏng từ rất lâu rồi, kết quả là Uông Nhất Sơn còn chưa kịp đóng giả ma quỷ để dọa cô thì hầm đã sập. Hai đứa xui xẻo, bị chôn sống dưới hầm đúng hai ngày hai đêm.

May là có hai đứa trẻ khác nhìn thấy họ đi vào căn hầm, nên kịp thời báo cho người lớn đến cứu, nếu không chắc chắn cả hai đã chết ngạt dưới hầm rồi.

Hai ngày hai đêm đó quả thật rất đáng sợ. Có lẽ do bị mất nước kéo dài dưới hầm, cũng có lẽ do lúc nhỏ không còn muốn nhớ lại hồi ức kinh hoàng đó, Hứa Triển không thể nhớ nổi các chi tiết nữa. Cô chỉ mơ hồ nhớ là lúc mình mở miệng kêu cứu, hai mắt bị khăn lông che lại, có nhân viên y tế nào đó đã cố kéo bàn tay đang nắm chặt tay cô ra, bên tai vang lên tiếng nói khàn khàn, “Đừng quên…”

Đừng quên cái gì? Khi ra viện, Hứa Triển đã quên hết sạch.

Bố của Uông Nhất Sơn biết con trai gây họa, ngoài việc trả tiền thuốc men cho Hứa Triển ra, hình như còn đưa cho bố dượng Hứa Triển một khoản tiền.

Từ khi ra viện, Hứa Triển cũng không còn gặp lại Uông Nhất Sơn nữa. Có lẽ ông Uông còn lo sợ gì đó nên đã bán khu mỏ rồi đưa con đi nơi khác. Lúc đó cô cũng lấy làm lạ, còn hỏi mẹ mấy lần xem làm thế nào có thể liên lạc với Uông Nhất Sơn. Đúng là bị nước ngập não rồi, không đâu tự nhiên lại lưu luyến một tên quỷ con…

Hồi đó, nếu chỉ một mình cô được cứu có phải tốt rồi không…

Khi ánh nắng rọi thẳng vào phòng, Hứa Triển mới phát hiện ra mình ngủ say như chết. Sợi dây trói tay không biết được cởi từ lúc nào, thân thể cũng đã được lau rửa sạch sẽ. Trên giường không còn bóng dáng Uông Nhất Sơn nữa.

Hứa Triển bật dậy, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là phải nhanh chóng trốn đi!

Nhìn bốn phía, phát hiện thấy một bộ váy ngủ nữ ở đuôi giường, cô vội vàng mặc vào và thắt chặt đai, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng, cuống cuồng chạy xuống dưới.

Đến nửa cầu thang, cô lại phát hiện ra Uông Nhất Sơn đang ngồi trong phòng khách nói chuyện điện thoại.

“Ừ, được, tổng hợp số liệu đi, một lúc nữa tôi đến công ty xử lý…” Thấy Hứa Triển xuống, Uông Nhất Sơn không động đậy, đưa tay chỉ bàn, ý bảo Hứa Triển ngồi sang một bên. Trên bàn là bát cháo thịt nóng hổi, thêm một đĩa sủi cảo tôm và một đĩa bánh bao.

Hứa Triển liếc xéo Uông Nhất Sơn một cái rồi chạy thẳng ra khỏi cửa.

Lần này thật thuận lợi, không có ai ngăn cô lại. Có điều, sau khi lao ra khỏi cửa, Hứa Triển không biết nên đi hướng nào.

Ngày hôm qua, lúc tới biệt thự thì trời đã tối, hơn nữa xe lại chạy với tốc độ tên lửa, Hứa Triển còn chẳng nhìn rõ nổi khung cảnh xung quanh.

Giờ cô mới nhìn lại, đây là vùng ngoại ô hoang vắng, rà soát bốn phía cũng chỉ thấy độc một căn biệt thự. Xung quanh là rừng, có đúng một con đường chạy thẳng xuống chân núi, đừng nói là xe, ngay cả người cũng không thấy một mống.

Hứa Triển đành loẹt quẹt đôi dép lê chạy thẳng xuống chân núi.

Xuống núi rồi thì nên làm gì đây? Trên người không có tiền, chắc chắn không thể bắt xe về trường, chẳng lẽ chặn người đi đường cầu cứu? Chỉ có thể vậy thôi. Uông Nhất Sơn không rời biệt thự, chỉ cần báo cảnh sát kịp thời, bức ảnh thối nát kia sẽ không bị truyền ra ngoài…

Chạy khoảng hai mươi phút, cuối cùng thì cô cũng tới được chân núi. Ven đường có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang dựa vào chiếc Mercedes Benz đen nói chuyện với người trong xe.

Hai mắt Hứa Triển sáng lên, cô chạy nhanh đến rồi hô to: “Cứu! Anh giai ơi! Cứu!”

Hai người đàn ông thấy Hứa Triển chạy đến, im lặng chốc lát rồi xuống xe.

Hứa Triển biết áo sống trên người không được chỉnh chu, cũng không biết hai người này có chịu giúp mình hay không nữa. Vừa rồi chạy một mạch, tim cô đập thùm thụp, cổ họng khô khốc, cô ôm ngực, cố gắng nói: “Anh…anh giai, có thể cho em mượn điện thoại báo cảnh sát được không, em…em gặp phải người xấu…”

Một người khá đẹp trai trong hai người có vẻ suy nghĩ, sau đó lấy di động ở túi áo trong ra, mở khóa và bấm một dãy số, rồi đưa cho Hứa Triển.

Hứa Triển thầm thở phào nhẹ nhõm, cô biết mình đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, xem ra là gặp được người tốt. Cô nhận điện thoại, nghe thấy ba tiếng tút rồi có người bắt máy.

Cô lập tức nói mà không cần suy nghĩ, “Alô? 110 phải không? Tôi muốn báo án! Tôi gặp phải người xấu, anh ta bắt cóc tôi từ trường đến đây, còn…còn ép tôi chụp ảnh, các anh mau cho người đến bắt anh ta đi…”

Hứa Triển nói một thôi một hồi mà đầu dây bên kia vẫn không có ai trả lời. Hứa Triển sợ đối phương cúp máy nên cuống quýt gọi, “Alô, alô.”

“Triển Triển, em khiến anh Uông thật sự thất vọng.” Giọng nói khàn khàn của Uông Nhất Sơn đột nhiên vọng ra.

Hứa Triển hoảng sợ, ném phắt điện thoại đi, kinh hãi nhìn hai người đàn ông.

“Cô Hứa, lên xe thôi. Uông tổng còn đang chờ cô ăn sáng!” Một người đàn ông lễ phép nói.

Hứa Triển trừng mắt nhìn, quay ngoắt đi định chạy tiếp.

“Cô Hứa, đừng lãng phí thời gian nữa, cả ngọn núi này là của Uông tổng, muốn ra ngoài thì phải qua được cánh cổng giám sát hai tư giờ…”

Hứa Triển dừng bước, giờ đã rõ ràng. Cô là Tề Thiên Đại Thánh, là con khỉ bị người ta giam trong lòng bàn tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.