Dục Vọng Cố Chấp Của Anh

Chương 17: Một nụ hôn ấm áp (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Timy

" Chị lại đây, ôm em một cái đi." Thanh âm của cậu có chút trầm khàn, còn mang theo vài phần khẩn cầu.

Kiều Trăn vẫn đang do dự, lại nghe thấy cậu nói một câu nữa, " Đã lâu rồi chị không còn ôm em nữa."

Cô lập tức mềm lòng, khi còn bé cô đã từng ôm cậu vài lần. Nhưng từ khi bọn họ trưởng thành, càng hiểu biết về giới tính đã không còn những hành động thân mật như trước nữa.

" Được rồi." Cô nói.

Hàn Tư Hành chỉ đứng cách cô khoảng chừng hai bước chân, hộp quà đã được cậu đặt trên bậc thềm. Cậu đứng thẳng người, đầu hơi cúi xuống, đôi mắt chứa vô số cảm xúc lại bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô, bờ môi xinh đẹp bởi vì khẩn trương mà gắt gao mím chặt.

Kiều Trăn tiến lên hai bước, mỉm cười dang hai tay ra, ôm lấy thân thể cao gầy và cứng rắn của cậu thiếu niên.

Đột nhiên thân thể Hàn Tư Hành cứng lại. Hai giây sau, cậu lập tức phản ứng, đưa tay ôm lấy Kiều Trăn, dùng sức ép cô vào lồng ngực ấm áp của mình.

Thời điểm Kiều Trăn ôm cậu, căn bản còn có chút khoảng cách. Giờ phút này, bởi vì động tác của cậu, bọn họ đã ôm chặt lấy nhau không một chút khoảng cách nào cả.

Hàn Tư Hành cúi đầu, đặt cằm mình trên đỉnh đầu của cô, hai tay dần dần siết lại, càng ngày càng chặt. Chỉ có tiếp xúc gần gũi như vậy, cậu mới cảm thấy có chút thoả mãn.

Trên tóc và người cô toả ra một mùi thơm thoang thoảng, giống như đoá hoa anh túc đang dụ dỗ cậu phạm tội.

Trên tóc và người cô toả ra một mùi thơm thoang thoảng giống như đoá hoa anh túc đang dụ dỗ cậu phạm tội

( Đây là hoa anh túc.)

Cậu muốn xé rách quần áo trên người cô, vuốt ve da thịt của cô, chiếm lấy thân thể và trái tim cô, cậu muốn......

Nhưng lại không làm được, bởi vì cậu không dám. Giống như có một chuyện cậu không dám thẳng thắn nói rõ với cô, sở dĩ bài đăng khiến mọi người nghi ngờ Chương Du, cậu cũng đã có động tay một chút vào đó. Chính là vì muốn cái tên kia hôm nay sẽ không có thời gian rãnh tìm đến cô.

Hàn Tư Hành hít một hơi thật sâu, vùi đầu vào hõm cổ cô.

Kiều Trăn bị cậu ôm vào lòng, còn cảm nhận được vòng tay của cậu càng ngày càng siết chặt, cô không được tự nhiên liền có chút kháng cự.

Vừa mới cử động một chút đã bị ngăn lại. " Đừng nhúc nhích." Hàn Tư Hành nghiêng đầu, nói nhỏ bên tai cô: " Cho em ôm một lúc đi Trăn Trăn."

Kiều Trăn phát hiện bản thân hoàn toàn không có sức chống cự đối với giọng nói trầm thấp của Hàn Tư Hành.

Sau đó, cô lập tức ngoan ngoãn đứng yên. Suy nghĩ trong chút lát, cô lại đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Hàn Tư Hành, giống như khi còn bé cô luôn dịu dàng an ủi cậu như vậy: " Tư Hành, đừng không vui nữa nhé."

Hàn Tư Hành tựa cằm nơi hõm cổ cô khẽ cử động, lại có chút ngưa ngứa. Khi còn bé, cô giống như một người mẹ sau khi trách mắng con mình xong sẽ dịu dàng an ủi. Rõ ràng cô cũng chỉ là một đứa con nít lại cố tỏ vẻ người lớn.

Cô thường đóng vai mẹ của cậu, nhưng bản thân cậu chỉ muốn đóng vai vợ chồng với cô......

" Trăn Trăn, Trăn Trăn......" Cậu không ngừng gọi tên cô, chợt những ký ức của những năm trước hiện về, cảm xúc vừa mới bình tĩnh trong nháy mắt lại dâng trào, mắt lại đỏ lên.

Với bộ dạng này của hai người bọn họ, người ngoài còn cho rằng là một cặp đôi yêu nhau cuồng nhiệt không muốn rời xa.

Kiều Trăn dịu dàng vỗ lưng cậu, không nói gì cả. Cũng không biết trải qua bao lâu, phía trước lại truyền đến giọng nói thúc giục của dì quản lý ký túc xá, Kiều Trăn giống như người từ trong mộng tỉnh lại đẩy Hàn Tư Hành ra.

" Dì ấy sắp đóng cửa."

" Ừ." Cậu luyến tiếc đứng thẳng người lên.

" Chị phải lên phòng thôi." Kiều Trăn cúi người cầm lấy hộp quà cậu đặt trên bậc thềm.

" Vâng."

Kiều Trăn tiến về phía cửa ký túc xá, sau đó quay đầu lại nhìn thấy Hàn Tư Hành vẫn còn đứng ở đó. Trái tim cô có chút xót xa, loại cảm giác thương cảm khi nhìn thấy người khác bị bỏ rơi lại xuất hiện.

Cô nhìn Hàn Tư Hành vài giây, vẫn không đành lòng rời đi, cô lại đặt hộp quà xuống đất, nhìn thấy trong ánh mắt cậu có chút kinh ngạc, cô đi đến trước mặt cậu.

" Tư Hành, hôm nay chị rất vui." Kiều Trăn châm chước lên tiếng.

" Vậy là tốt rồi." Khoé môi Hàn Tư Hành hơi cong.

" Người xưa thường nói, vào ngày sinh nhật của mình sẽ là ngày có phúc khí lớn nhất. Chị đem toàn bộ sự vui vẻ tặng lại cho em, em đừng suy nghĩ những chuyện không vui nữa được không?" Kiều Trăn biết, cậu vẫn luôn cảm thấy không vui vì chuyện vừa rồi.

" Được." Cậu nhẹ giọng nói một câu.

" Vậy...... chị lên lầu nhé." Kiều Trăn vẫy tay tạm biệt, quay người cầm lấy hộp quà bước lên lầu.

*

Kiều Trăn vừa vào phòng, trên tay còn cầm một hộp quà lớn khiến cho bạn cùng phòng chú ý.

" Woaa! Món quà lớn như vậy!" Ninh Ngữ Mông cảm thán lên tiếng, " Ai tặng vậy? Là Hàn Tư Hành à?"

Kiều Trăn đặt quà lên bàn, vừa mở quà vừa gật đầu, " Đúng vậy."

Cô mở hộp quà ra, đập vào mắt cô chính là một bộ váy dài màu xanh lục. Cô cẩn thận lấy nó ra xem. Vì sao lại là một chiếc váy?

Không ngờ tới Hàn Tư Hành lại tặng cho cô một chiếc váy dài, Ninh Ngữ Mông đứng bên cạnh đã hô lên một tiếng.

" Má ơi, cái váy này đẹp quá!"

Lục Đan Ngưng nằm trên giường cũng sớm có hứng thú, " Đem lại đây cho tớ nhìn xem."

Kiều Trăn đặt áo đầm vào trong hộp, đem nó đến giường của Lục Đan Ngưng.

Nhãn mác trên chiếc váy đã bị cắt đi, Lục Đan Ngưng lật qua lật lại chiếc váy mấy lần, xác nhận nói: " Đây là mẫu mới nhất của tạp chí thời trang A."

" Cái gì?" Ninh Ngữ Mông hô lên một tiếng, " Khó trách lại đẹp như vậy! Trăn Trăn mau mặc thử xem!"

Kiều Trăn nhận lại váy dài trên tay của Lục Đan Ngưng, hơi cau mày. Tất nhiên cô cũng biết tạp chí thời trang A, trên đó toàn đăng những món đồ xa xỉ.

Chiếc váy dài liền thân này, khẳng định rất quý giá.

" Cái váy này khoảng bao nhiêu tiền vậy?" Thu Yến tò mò hỏi.

" Tớ nghĩ, khoảng 1 đến 2 vạn." Lục Đan Ngưng suy nghĩ nói, " Tớ cũng có xem vài bài viết của tập chí này, mặc lên người sẽ xinh đẹp như tiên."

" Trăn Trăn mau mặc vào cho chúng tớ nhìn xem." Thu Yến nhìn về phía Kiều Trăn.

" Đúng vậy, đúng vậy!"

Dưới sự thúc giục của bạn cùng phòng, Kiều Trăn đành cầm váy đi vào nhà vệ sinh.

Vài phút sau, cửa phòng nhà vệ sinh mở ra. Kiều Trăn cẩn thận cầm góc váy đi đến trước mặt bạn cùng phòng.

Ba người nhìn thấy Kiều Trăn mặc váy đẹp như vậy, đều sừng sốt. Một lúc sau, Ninh Ngữ Mông mới lẩm bẩm nói nhỏ, " Quả thực là có thể thành tiên."

" Kiểu váy này thực sự rất thích hợp với Trăn Trăn." Lục Đan Ngưng gật đầu tán đồng.

Kiểu dáng của chiếc váy này, vừa vặn làm nổi bật xương quai xanh xinh đẹp của Kiều Trăn. Thiết kế nơi phần eo càng làm tôn lên sự quyến rũ của cô. Chân váy chữ a kéo dài đến mắt cá chân, để tạo thêm sự an toàn nơi chân váy còn một tầng vải mỏng, thực giống với váy công chúa.

Vốn dĩ Kiều Trăn có một làn da rất trắng, khi mặc chiếc váy này đứng dưới ánh đèn, thoạt nhìn làn da càng trắng hơn gần như trong suốt. Mái tóc dài buông xoã phía sau lưng, không mất đi sự gợi cảm, lại càng tăng thêm vài phần thanh thuần và tiên khí. Quả thực giống như công chúa ngủ trong rừng.

" Trời ạ, kích thước của chiếc váy này quả thực vừa vặn, sao cậu ta có thể chọn mua chính xác như vậy!" Ninh Ngữ Mông quan sát đánh giá chiếc váy trên người Kiều Trăn.

" Nhưng mà, vì sao cậu ta lại tặng váy này cho cậu vào mùa đông?" Thu Yến tò mò hỏi.

" Có lẽ là vì vũ hội tết niên." Lục Đan Ngưng nhàn nhạt nói.

" Vũ hội tết niên?" Kiều Trăn suy nghĩ, trong lòng cũng có bảy tám phần tin vào chuyện đó.

" Đúng há! Năm nay, Hàn Tư Hành chính là tân sinh viên được đích thân hiệu trưởng trao học bổng, dựa theo thông lệ sẽ phải tham gia khiêu vũ." Ninh Ngữ Mông vỗ tay một cái, chợt nhớ ra chuyện này.

" Không được rồi, cậu mặc cái váy này quá đẹp, tớ phải chụp cho cậu một tấm ảnh mới được." Dứt lời, Ninh Ngữ Mông nhanh chóng mở điện thoại ấn vào phần camera.

" Trăn Trăn?" Ninh Ngữ Mông gọi một tiếng. Kiều Trăn theo phản xạ liền mỉm cười.

Ninh Ngữ Mông nhanh tay chụp lại, sau đó đăng ảnh lên vòng bạn bè.

" Đây chính là tiểu tiên nữ của phòng chúng tớ [ icon háo sắc] [ icon háo sắc]"

Kiều Trăn thấy Ninh Ngữ Mông đã chụp xong, liền đi vào nhà vệ sinh thay lại quần áo. Cô mở Wechat lên, ngón tay dừng lại trên khung chat của Hàn Tư Hành.

Quả thực món quà này rất quý giá, lúc này Kiều Trăn mới ý thức được việc cậu tặng cho mình đôi bông tai kia chỉ vì phù hợp với chiếc váy này. Cái quy định không được mua quà quá 100 đồng của mình đã bị cậu ném ra sau đầu. Đúng là, càng ngày càng không còn uy nghiêm của người chị nữa.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Kiều Trăn quyết định sẽ nhận món quà này. Chờ đến ngày sinh nhật của cậu, bản thân mình sẽ tặng một món quà có giá trị tương đương với món quà này.

Nghĩ như vậy, áp lực trong lòng cô vơi đi không ít.

[ Trăn Trăn: Cảm ơn món quà của em, chiếc váy rất đẹp.]

Thời điểm định gửi tin nhắn đi, đột nhiên lại nghe thấy tiếng thét chói tai của Ninh Ngữ Mông vang lên, cô sợ đến mức sắp đánh rơi điện thoại.

" Ai nha, Hàn Tư Hành vậy mà lại bình luận vào vòng bạn bè của tớ. Quả thực mặt trời sắp mọc phía Tây!" Ninh Ngữ Mông vui vẻ nói mãi.

" Cậu ta bình luận cái gì?" Lục Đan Ngưng hỏi.

" Ừ." Ninh Ngữ Mông trả lời.

"???"

" Tớ nói cậu ta chỉ bình luận một chữ ừ. Chỉ ngắn gọn vậy thôi. Ha ha, đột nhiên cảm thấy vinh hạnh là như thế nào?"

Kiều Trăn tiếp tục thao tác, đem tin nhắn vừa viết xong gửi đi. Ngay sau đó đã có tin trả lời.

[ Tư Hành: Em nhìn thấy rồi.]

[ Tư Hành: Đi cùng với em tham gia vũ hội tết niên nhé.]

Kiều Trăn mím môi, con người này nói chuyện càng ngày càng đi thẳng vào vấn đề.

" Ha ha ha, cộng sự trong câu lạc bộ phát thanh của tớ, hỏi cậu có phải là bạn gái của Hàn Tư Hành không." Đột nhiên Ninh Ngữ Mông cười lớn nói một câu.

Thành công doạ Kiều Trăn sợ hãi, " Vì sao lại hỏi như vậy?"

" Còn không phải vì cậu ta bình luận một chữ ừ sao." Ninh Ngữ Mông bĩu môi, " Ngày thường cậu ta có bao giờ bình luận trong vòng bạn bè của tớ đâu? Cộng sự của tớ vừa nhìn thấy bình luận ấy liền cho rằng cậu ta là bạn trai của cậu. Bất quá cũng phải nói....."

Ninh Ngữ Mông đi đến trước mặt Kiều Trăn, sờ khuôn mặt cô, " Cậu không cảm thấy Hàn Tư Hành thích cậu sao?"

Kiều Trăn vỗ mạnh vào tay Ninh Ngữ Mông, " Đừng có nói bậy."

" Ha ha ha, nếu suy ngẫm cẩn thận thì tình yêu chị em cũng tốt mà."

Kiều Trăn không ngẩng đầu lên, " Vậy cậu nói thử xem thế nào là tốt."

" Trước kia cũng có một câu em thích tớ đấy." Ninh Ngữ Mông cười hì hì rời đi.

Hàn Tư Hành thích cô? Chắc có lẽ là tình cảm đối với chị của mình mà thôi. Chờ sau khi cậu tiếp xúc với nhiều nữ sinh trong trường, thì sẽ biết được chuyện chị gái và bạn gái không giống nhau.

Kiều Trăn vẫn luôn suy nghĩ như vậy, cho đến ngày vũ hội......

*

Vũ hội tết niên của sinh viên đại học S chỉ mới được tổ chức mấy năm gần đây, rất được sinh viện hoan nghênh. Ngoại trừ khiêu vũ, còn có biểu diễn thời trang và ca hát.

Đương nhiên, cũng có một số trò chơi được tổ chức, người thắng sẽ được quà tặng hậu hĩnh.

Sinh viên tham gia vũ hội được chia làm hai dạng, một là những sinh viên nổi danh trong trường hoặc là sinh viên ưu tú, bọn họ được đích thân Hội học sinh mời đến. Dạng còn lại, chính là sinh viên tự nguyện tham gia.

Trước hai ngày tổ tức vũ hội, thành viên của câu lạc bộ khiêu vũ sẽ định thời gian dạy các bạn sinh viên vài động tác khiêu vũ đơn giản, người nào muốn tham gia vũ hội đều có thể đến đây học.

Cho nên không sợ chuyện có người không biết khiêu vũ, trải qua hai ngày học tập đã có thể bước vào hội trường khiêu vũ một bài.

Trước kia Kiều Trăn đã học qua một ít, tuy rằng đã bỏ khá lâu nhưng vẫn có thể ứng phó được, không có vấn đề gì đáng lo ngại. Thực ra chuyện cô lo lắng chính là Hàn Tư Hành có ứng phó nổi hay không.

Buổi tối tham gia vũ hội, cô mới phát hiện chuyện mình lo lắng quả là dư thừa.

Hàn Tư Hành khiêu vũ thật lưu loát, hai người bọn họ khiêu vũ với nhau rất thuận lợi. Sau khi khiêu vũ xong sẽ đến giai đoạn chơi trò chơi.

Trong phần trò chơi, kích thích nhất chính là trò chơi bí mật. Muốn tham gia trò chơi này, trước tiên mọi người phải ghi danh, chờ sau khi lên sân khấu mới biết được mình sẽ chơi cái gì.

Theo như kinh nghiệm xưa nay, cái trò chơi này có cấp độ rất cao, lại khá khó khăn, nhưng phần thưởng cũng rất lớn.

Tất nhiên người dẫn chương trình sẽ công bố trò chơi ở phần cuối cùng của vũ hội, cho nên mọi người đều cảm thấy hưng phấn.

Kiều Trăn cũng hứng thú bừng bừng nhìn về phía sân khấu, muốn xem trò chơi lần này sẽ có bao nhiêu khó khăn.

Trong lúc người dẫn chương trình nói ai muốn tham gia trò chơi, thì có một cái áo khoác choàng vào vai Kiều Trăn.

Hàn Tư Hành còn nói một câu, " Một lúc nữa khoác cái này đi lên đó." 

Ý bảo cô là đi lên sân khấu.

Kiều Trăn: "..........."

Sau khi tập hợp đủ 6 người, người dẫn chương trình liền mời họ bước lên sân khấu. Kiều Trăn nhích người lướt qua đám nữ sinh, rồi bước lên sân khấu. Trong lòng thầm cầu nguyện ngàn vạn lần đừng là loại trò chơi quá khoa trương.

Chờ 12 người đứng yên trên sân khấu, lúc này người dẫn chương trình nhìn thoáng qua bọn họ trêu ghẹo nói: " Năm nay thật nhiều soái ca và mỹ nữ nha!"

Không biết phía bên dưới khán đài có nữ sinh nào hô to một câu " Hàn Tư Hành đẹp trai nhất!" Làm cho mọi người cười thật to.

Kiều Trăn cũng không khỏi thầm cười, tâm tình khẩn trương được thả lỏng một chút.

Theo sau, Kiều Trăn cùng 5 người nữ sinh khác được mời đi vào bên trong hậu trường, cô vẫn thấp thoáng nghe thấy người dẫn chương trình công bố quy tắc của trò chơi.

" Trải qua một thời gian luyện tập cùng nhau, tôi tin các bạn đã rất quen thuộc với bạn nhảy của mình. Cũng có chút trực giác của các đôi tình nhân, sẽ càng tâm hữu linh tê nhất điểm thông."

( Tâm hữu linh tê nhất điểm thông: người có lòng thì có suy nghĩ giống nhau, thường để dùng chỉ tình cảm giữa nam và nữ.)

" Trò chơi của chúng ta, chính là kiễm tra xem trình độ quen thuộc của các bạn nam đối với bạn nhảy của mình như thế nào. Đừng lo lắng! Trò chơi năm nay không khó lắm đâu."

" Trò chơi tổng cộng có 3 vòng. Mỗi một vòng các bạn được phép hỏi những câu hỏi với các bạn nhảy để tìm ra manh mối, cuối cùng tìm xem người bạn nhảy của mình đứng ở vị trí số mấy."

" Nếu các bạn cảm thấy đã biết đáp án, có thể nói đáp án đó với tôi. Nếu chính xác, các bạn sẽ nhận phần thưởng. Còn không chính xác, thì thật đáng tiếc, các bạn sẽ bị loại."

" Ở vòng thứ nhất có thể đoán ra được bạn nhảy, phần thưởng sẽ rất lớn, nhớ suy nghĩ thật kỹ. Các bạn đã hiểu rõ luật chơi chưa?"

Sau khi nghe thấy bọn họ nói đã biết, trò chơi chính thức bắt đầu. Vòng thứ nhất có tên là " Ngửi mùi hương đoán mỹ nhân", tên y như nội dung trò chơi, bọn họ phải thông qua mùi hương mà đoán ra bạn nhảy của mình.

Sau khi hô bắt đầu, Kiều Trăn và 5 bạn nữ bên trong hậu trường được xịt vài loại nước hoa khác nhau, bọn họ lại được dẫn lên sân khấu, đứng cùng bọn họ còn có hai người nam bị xịt nước hoa. Trong lúc 8 người bọn họ vừa bước lên sân khấu, dưới khán đài liền có một trận cười vang.

Sau khi lên sân khấu, Kiều Trăn nhìn thấy có 6 người nam đã bị bịt mắt đứng thành một hàng. Trong đó, Hàn Tư Hành là người nổi bật nhất.

Kiều Trăn có thể nhìn thấy phía bên dưới có không ít nữ sinh cầm điện thoại chụp ảnh Hàn Tư Hành.

" Được rồi, ai là người đầu tiên muốn thử nào?" Người dẫn chương trình lên tiếng.

Vừa dứt lời, Hàn Tư Hành lập tức giơ tay. " Nào!" Người dẫn chương trình vui vẻ lên tiếng, " Cậu bạn đẹp trai này thật có dũng khí! Chúng ta bắt đầu thôi!"

Nói xong, có một người dẫn Hàn Tư Hành đi về phía các nữ sinh đứng đó. Tổng cộng có 8 người, Kiều Trăn đứng ở vị trí thứ 7. Lúc này, Hàn Tư Hành đã đứng yên, mọi người đều tập trung nhìn vào cậu.

Chỉ thấy cậu hơi bước về phía trước, một giây sau liền lui về, lắc đầu ý bảo đi đến vị trí thứ 2.

Cậu đứng trước mặt nữ sinh vị trí thứ 2, cơ hồ cậu vừa đứng lại đã lắc đầu. Liên tiếp mấy lần như vậy, cậu đều đứng khá xa vị trí của nữ sinh mà lắc đầu.

Kiều Trăn không biết cậu có thể đoán ra không, hay sẽ bị mùi của nước hoa làm cho rối loạn, tâm trí như treo giữa không trung, cô lại bắt đầu khẩn trương.

Vị trí thứ 6 và thứ 8 đều là nam sinh, Hàn Tư Hành đi đến trước mặt vị trí thứ 6, người dẫn chương trình lập tức nhắc nhở mọi người đứng dưới khán đài im lặng.

Hàn Tư Hành đứng trước vị trí thứ 6, cơ hồ cũng muốn lắc đầu. Người dẫn chương trình đứng bên cạnh trêu ghẹo: " Cậu bạn đẹp trai này, cậu đã ngửi qua hết 6 người, thực sự không đoán ra bạn nhảy của mình sao?"

Anh ta không nói rõ chuyện có thêm hai người nữa, trong mắt các đối thủ trên sân khấu chỉ có 6 người mà thôi.

" Cậu còn muốn tiếp tục tham gia vào vòng hai không?" Người dẫn chương trình đưa micro đến bên miệng Hàn Tư Hành.

" Trong 6 người vừa rồi không có cô ấy." Hàn Tư Hành khẳng định nói.

Tâm tình của Kiều Trăn tức khắc được thả lỏng.

" Cậu chắc không?"

" Chắc chắn."

Người dẫn chương trình cười cười, " Được rồi không đùa cậu nữa, quả thực trên sân khấu còn có 2 người nữa. Trò chơi tiếp tục!"

Lúc này Hàn Tư Hành được dẫn đến trước mặt Kiều Trăn.

Kiều Trăn nhìn thấy cậu bị bịt mắt, hô hấp vô cùng khẩn trương. Khuôn mặt cậu dần dần phóng đại trước mắt cô, chỉ là cái mũi đôi môi thôi cũng đã quá đẹp làm người khác cũng phải bất ngờ.

Cô nhìn cậu ngày càng tiến đến gần mình, cuối cùng dừng lại ngay một bên gương mặt mình. Cậu nghiêng đầu, chóp mũi khẽ nhúc nhích, dường như đang ngửi mùi hương của mình.

Thật, thật là quá gần rồi.....

Rõ ràng đứng xa như vậy cậu vẫn có thể đoán ra được.

" Này, chúng ta không thể mượn cơ hội này mà giở trò lưu manh nha! Cậu đẹp trai, cậu còn muốn tiến lên nữa à?" Người dẫn chương trình đứng bên cạnh trêu ghẹo, nháy mắt mọi người ở dưới sân khấu cười ầm lên.

Mặt Kiều Trăn tức khắc đỏ bừng. Này sao cậu....

Khoé miệng Hàn Tư Hành hơi kiều lên, lui thân người về phía sau, đứng yên trước mặt Kiều Trăn, ý bảo chính mình đã tìm thấy rồi.

Người dẫn chương trình tiến đến hỏi cậu: " Có 8 người nữ sinh đứng ở đây, cậu không muốn thử ngửi nữa sao?"

Thanh âm Hàn Tư Hành mát lạnh như nước: " Không cần. Tôi có thể đưa cô ấy đi được chưa?"

Người dẫn chương trình bất ngờ, " Dựa theo quy định, bạn nữ phải đứng ở đây đến khi kết thúc trò chơi."

Nếu có trường hợp mấy bạn nam đồng thời chọn cùng một bạn nữ, quả thực có rất nhiều chuyện nha.

" Bất quá, nếu cậu có thể cho chúng tôi một lý do hợp lý, tôi sẽ đồng ý cậu là người đầu tiên biết đáp án." Người dẫn chương trình vui vẻ đứng một bên xem kịch vui.

" Bởi vì tôi không muốn người con trai khác tiếp cận cô ấy." Cậu nhíu mày nói.

Hàn Tư Hành vừa dứt lời, bên dưới sân khẩu lập tức vang lên những tiếng thét chói tai của nữ sinh và tiếng nói của các nam sinh.

" Ôiiiii" Người dẫn chương trình cố ý kéo dài thanh âm, sau hỏi những khán giả bên dưới sân khấu, " Các bạn cảm thấy có hài lòng với câu trả lời này không?"

" Hài— lòng—" trong nháy mắt dưới sân khấu vang lên câu trả lời nhiệt liệt, cò có những tiếng huýt sáo và vỗ tay vang lên không ngừng.

Kiều Trăn vì quá xấu hổ mặt càng đỏ hơn. Người dẫn chương trình lại hỏi Hàn Tư Hành đã chắc chắn chưa, sau đó liền tháo bịt mắt của cậu xuống, tuyên bố đáp án chính xác.

Thời điểm Hàn Tư Hành dẫn Kiều Trăn rời đi, ánh mắt chợt loé sáng lên, ngay sau đó liền nhìn chằm chằm vào xương quai xanh đang lộ ra bên ngoài của cô mà nhíu mày, " Áo khoác em đưa cho chị đâu?"

Tuy chỉ lộ một phần làn da nơi xương quai xanh, nhưng khi đứng trên sân khấu lại bị nhiều người bên dưới nhìn thấy, Hàn Tư Hành vẫn cảm thấy khó chịu. Cậu bắt đầu cảm thấy hồi hận vì đã mua bộ váy hở nhiều như vậy.

" Ở trong hậu trường." Kiều Trăn nhẹ giọng giải thích. Trên người cô vẫn còn mùi nước hoa, cho nên không muốn chúng ám vào áo khoác của Hàn Tư Hành, vì vậy mới đặt bên trong hậu trường.

" Được rồi! Cậu đẹp trai, cậu có thể dẫn công chúa của mình đi, sau khi trò chơi kết thúc hãy cùng nhau lên nhận quà nhé." Người dẫn chương trình nói.

Hàn Tư Hành nắm tay dẫn Kiều Trăn bước xuống sân khấu, lúc đi ngang qua người dẫn chương trình, cậu liền nghiêm túc sửa lại lời nói: " Là tiên nữ mới đúng."

Bên trong hội trường quá ồn ào, người dẫn chương trình không nghe thấy cậu nói cái gì, nhưng Kiều Trăn lại nghe thấy rõ ràng, bất giác vành tai lại ửng đỏ.

*

Hai người đi vào hậu trường lấy áo khoác, Hàn Tư Hành lại đem nó khoác lên người Kiều Trăn, nhấp môi nói: " Một lúc nữa khi nhận phần thưởng cũng không được cởi ra."

Kiều Trăn gật đầu đáp ứng. Sau đó lại ngồi dưới sân khấu theo dõi những bạn nam còn lại đều thất bại. Vòng thi thứ hai chính là trò chơi sờ tay tìm người, có một đôi tình nhân đã thắng cuộc.

Vòng thứ ba còn chưa bắt đầu, Kiều Trăn đã nhịn không được liền đưa tay lên ngáp một cái. Mấy ngày qua cô cũng tham gia luyện tập khiêu vũ, vừa rồi lại xúc động quá lớn, sau khi bình tĩnh lại, cơn buồn ngủ bất chợt xuất hiện.

Cô dựa lưng vào ghế, hơi nghiêng đầu, đem tay đặt sau cổ, muốn ngủ một lúc.

" Tư Hành, chừng nào trò chơi kết thúc nhớ gọi chị dậy. Chị nhắm mắt một lúc." Cô nhỏ giọng nói, trong thanh âm có chút lười biếng.

" Được."

Nghe Hàn Tư Hành trả lời như vậy, cô liền nhắm mắt lại. Mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, cô cảm nhận có một vòng tay ấm áp đang ôm lấy mình, không biết là cảnh tượng trong giấc mơ hay là hiện thực. Trong lúc cô cố gắng mở mắt lên nhìn xem, lại có một cảm giác ấm áp xuất hiện trên gò má mình, phá tan ý định của cô

——— đó là một nụ hôn thực dịu dàng......

——————//—-//——————

* Editor: Những chương sau là chương Vip nên độ dài gấp đôi chương bình thường!! Cho nên tớ sẽ cố gắng up chương nhiều nhất có thể, vì vậy không biết sẽ bao nhiêu chương trong 1 tuần đâu nhé!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.