Kiều Trăn quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Ninh Ngữ Mông ngồi trên giường nhướng mắt nhìn mình, nụ cười có chút gian tà.
" Có phải là đang bí mật nhắn tin với học trưởng bí mật kia không? Còn nói chuyện lâu như vậy, xem ra đã có chút tiến triển.
Kiều Trăn tắt màn hình điện thoại, bước vào nhà vệ sinh rửa mặt nói: " Không có chuyện đó."
" Này, các cậu tiến triển chậm quá đi! Nghĩ lại phòng 405 của chúng ta, đường đường cũng là 4 tiểu tiên nữ xinh đẹp, vậy mà vẫn là cẩu độc thân, quả thực quá thảm hại!!" Ninh Ngữ Mông than ngắn thở dài.
Lục Đan Ngưng không chịu nổi, liền ném cái gối lên giường Ninh Ngữ Mông, " Lão tử nói này chuyện này có cái gì hay ho? Xin đừng lấy tớ và hai thiếu nữ ngây thơ kia ra so sánh với nhau." Thiếu nữ ngây thơ tất nhiên là ám chỉ Kiều Trăn và Thu Yến.
Quê của Thu Yến là một tỉnh nhỏ ở phương Bắc, cho nên lúc nào trên người cô cũng đeo một cái kính đen, tóc thì cắt ngắn, không bao giờ biết trang điểm là gì.
Nhìn dáng vẻ là đủ biết chính là loại học bá siêng năng. Cho dù đã lên đại học nhưng cô vẫn chăm chỉ mỗi ngày đi đến thư viện, chỉ chuyên tâm nghĩ đến chuyện giành học bổng. Vì vậy cô không quan tâm đến chuyện yêu đương cũng không có gì kỳ lạ.
Nhưng Kiều Trăn lại là người phương Nam, lớn lên xinh đẹp, gia cảnh cũng tốt, tính cách lại càng tốt. Các bạn cùng phòng đều thắc mắc một người như cô đến bây giờ chưa có lấy một mốt tình nào vắt vai.
" Mình nói này Trăn Trăn, nếu ba mẹ cậu không cho phép cậu yêu sớm. Vậy cậu lén lút quen không được sao?" Ninh Ngữ Mông tò mò, cô và bạn trai cũ cũng lén yêu nhau 3 năm ở cao trung.
Kiều Trăn rửa mặt xong, dùng khăn mềm lau khô.
" Không được đâu, giấu không được. Mình có một người hàng xóm học cùng trường. Mỗi ngày sau khi tan học đều đi về cùng nhau, không có thời gian bàn chuyện yêu đương đâu."
Có một khoảng thời gian tự học buổi tối Hàn Tư Hành về sớm hơn cô một tiết. Nhưng cậu lại không về nhà, mà lại ở lại trường học đợi cô về cùng,
Cậu luôn nghiêm ngặt giám sát, căn bản Kiều Trăn không thể có cơ hội " Gian tình" với ai.
" Hàng xóm sao? Là nam hay nữ?" Lục Đan Ngưng cảm thấy có một chút mùi gian tình.
Kiều Trăn " Phụt" cười một tiếng, vừa sức kem dưỡng da lên mặt vừa nói: " Hàng xóm của mình nhỏ hơn mình 4 tuổi, là một em trai nhỏ, cậu nghĩ đi đâu vậy?"
" Vậy lên đại học thì sao? Mình nhớ rõ cũng có vài nam sinh theo đuổi cậu mà." Ninh Ngữ Mông suy nghĩ xong liền lên tiếng.
" Ví như cậu bạn Tào khoa chúng ta?" Cô lại lên tiếng nói vài ví dụ.
" Quá thấp và gầy, chỉ sợ cậu ta không đứng tới vai Kiều Trăn." Lục Đan Ngưng đáp lời.
" Vậy còn cậu bạn Trần?"
" Quá mập. Cậu muốn cậu ta đè chết Kiều Trăn à?"
" Vậy cậu bạn Triệu khoa Vật Lý?"
" Quá ngu ngốc. Sinh viên thiếu cầu tiến nhất đại học S, thi cuối kỳ còn rớt vài môn. Cậu muốn sau này con của Kiều Trăn di truyền chỉ số IQ này sao?"
" Mình nói này, Đan Ngưng cậu cũng chẳng phải quá độc miệng rồi sao?" Ninh Ngữ Mông hô to, đem cái gối vừa rồi Lục Đan Ngưng ném qua ném trở lại, " Nào có khoa trương như vậy!"
" Nếu theo như lời cậu nói, toàn bộ nam sinh ở trường này không ai có thể lọt vào mắt à."
" Đúng vậy, cho nên chúng ta vẫn nên độc thân là tốt nhất." Lục Đan Ngưng nhún vai.
" Vậy học trưởng Quách khoa kiến trúc thì sao? Tướng mạo cũng ưa nhìn, thành tích cũng không tồi." Ninh Ngữ Mông lại nhớ đến chuyện học trưởng Quách.
" Nhà anh ta ở nông thôn, chưa nói đến gia cảnh không tốt, trong nhà còn có em trai em gái, nếu để Kiều Trăn gả đến đó thì rất phiền phức."
" Yêu đương thôi mà, suy tính nhiều như vậy làm gì? Không chừng chưa kịp tốt nghiệp đã chia tay thì sao?" Ninh Ngữ Mông dùng quan điểm của mình chống lại Lục Đan Ngưng.
" Vậy sao cậu không hỏi xem ý kiến của Kiều Trăn đi." Lục Đan Ngưng lắc đầu, đúng là quá ngây thơ.
Ánh mắt hai người bọn họ liền tập trung trên người Kiều Trăn.
Kiều Trăn nghẹn lời, "Ách.." Chuyện này cô phải nói thế nào đây.
" Này, cậu cũng cảm thấy gia cảnh anh ta quá nghèo, không môn đăng hộ đối với nhà cậu sao?" Ninh Ngữ Mông nhìn thấy vẻ mặt Kiều Trăn có chút khó xử, cô lại suy nghĩ.
" Không phải... không phải vì nguyên nhân này..."
Nhất thời trên gương mặt trắng nõn của Kiều Trăn hiện ra một tầng hồng nhạt.
" Cậu đỏ mặt quái gì?" Lão bà Lục Đan Ngưng lập tức nghĩ đến vấn đề sinh lý, " Chẳng lẽ cậu cảm thấy anh ta " Không được"?"
" Cái gì " Không được".... cậu đừng có nói bậy." Kiều Trăn xấu hổ đến mức giậm chân tại chỗ, sắc mặt càng đỏ bừng.
" Vậy là vì nguyên do gì? Nói ra đi bọn tớ sẽ tư vấn giúp cậu." Ninh Ngữ Mông nôn nóng nói.
" Ai nha!" Kiều Trăn lấy tay che mặt, xấu hổ nói: " Chính là..."
" Mình là người có chút yêu thích giọng nói."
( thanh khống: yêu thích giọng nói.)
Đối với âm thanh cô luôn có chút thiên vị, đó chính là bí mật nhỏ của cô.
Từ nhỏ cô đã thích đến nhà ông bà chơi. Ông bà cũng không có nhiều sở thích, ngày thường bọn họ chỉ ngồi uống trà ngắm hoa, nghe tin tức trên radio.
Mỗi buổi trưa hè, tiểu Kiều Trăn sẽ ngồi cùng bà dưới hiêng nhà, nhìn bà chăm chú đọc báo. Dần dần cô cũng quen thuộc với thói quen đó, thỉnh thoảng cô sẽ ngẩng đầu hỏi bà một vài câu trong sách, bà liền đeo kính vào, giải thích cho cô câu này có nghĩa là gì.
Trên bàn máy may là một cái radio cũ, thỉnh thoảng sẽ phát ra giọng hát trầm ấm có từ tính của ca sĩ nam. Vang vọng bên tai bài hát xưa, ngẫu nhiên bà sẽ hát theo vài câu.
Chóp mũi thoang thoảng mùi mực nhàn nhạt của tờ báo. Bên cạnh lại là một cái quạt máy đứng kiểu xưa, luồng gió mát thổi qua người hai bà cháu trong ngày hè oi bức.
Có đôi lúc nhàm chán không thích đọc báo, Kiều Trăn sẽ đi đến giá sách của cô chú lúc trước đã lưu giữ lại, ở đó có đủ các loại sách từ võ hiệp đến ngôn tình.
Ngẫu nhiên bà với giọng già nua trầm ấm kể cho cô nghe những câu chuyện thú vị khi còn nhỏ của cô chú mình, hay câu chuyện tình yêu của ông, cùng với âm thanh khi lật tờ báo, thế là cô có một kỳ nghỉ hè thật nhãn rỗi yên bình.
Không có điều hoà cũng không có TV hay Internet, dần dần cô thích nghi với thói quen sinh hoạt cổ xưa này.
Cho dù qua rất nhiều năm, mỗi lần nhớ về ngày thơ bé thực sự cô rất hoài niệm khoảng thời gian sống cùng ông bà.
Có lẽ vì đã quen với việc nghe radio, dần dần Kiều Trăn phát hiện bản thân đối với những người có giọng nói dễ nghe đặc biệt có cảm thình, cô thích nhất những người phát âm rõ ràng, còn có giọng nói trầm thấp đầy từ tính.
Thời điểm học cao trung, cô có thích một nam sinh có giọng nói trầm ấm. Nhưng đáng tiếc có tà tâm mà không gan lớn, bởi vì những lời đe dọa của Hàn Tư Hành luôn ám ảnh trong đầu cô.
Sau đó cậu nam sinh kia đã có bạn gái, vì vậy cô đã hoàn toàn cắt đứt tâm tư muốn yêu đương.
Tuy học trưởng Quách tính tình khá tốt, nhưng trong giọng nói vẫn mang chút khẩu âm quê nhà, đặc biệt không phát âm rõ chữ. Kỳ thật cái này cũng không phải là khuyết điểm, nhưng đối với một người yêu thích giọng nói như Kiều Tră thì khó lòng chấp nhận được.
Cô ngại phải nói rõ với anh ta, cho nên luôn uyển chuyển tìm cách từ chối.
Sau khi Kiều Trăn nói bản thân mình là người yêu thích giọng nói, liền tách ngón tay lộ ra đôi mắt thẹn thùng.
Hai người ngồi trên giường nghe thấy nguyên nhân này, biểu tình đều lộ ra vẻ ngạc nhiên. Bất giác không khí trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
" Cái gì? Cậu là người yêu thích giọng nói? Tại sao không nói sớm?" Ninh Ngữ Mông đột nhiên phản ứng lại, " Lúc trước cậu không nên gia nhập câu lạc bộ《 tin tức S 》gì đó, cậu nên cùng mình tham gia câu lạc bộ phát thanh!"
" Đúng đúng, mình sẽ giúp cậu tìm trong câu lạc bộ của mình. Ở đó mình có vài anh chàng giọng nói rất dễ nghe, để mình hỏi thăm xem bọn họ có bạn gái hay chưa." Ninh Ngữ Mông nói xong chớp chớp mắt, " Yên tâm, khẳng định giọng nói dễ nghe có thể làm cho tai cậu cảm thấy sảng khoái."
Kiều Trăn.....
" Không cần tìm đâu Ngữ Mông, chuyện tình cảm phải để tuỳ duyên. Mình cũng không phải nhất định tìm người có giọng nói êm tai, chỉ cần không quá khó nghe là được." Kiều Trăn cảm thấy chuyện này không cần thiết, giọng nói hay chỉ là một điểm cộng, nhưng nhân phẩm mới là quan trọng nhất.
" Vậy học trưởng bí mật kia thì sao? Anh ta cũng có giọng nói khá dễ nghe." Lục Đan Ngưng nhớ đến chuyện Kiều Trăn có rất nhiều người theo đuổi.
" Đúng đó." Ninh Ngữ Mông cũng gật đầu, "Tuy giọng nói của học trưởng bí mật của chúng ta cũng tạm được, nhưng so với học trưởng Quách tốt hơn nhiều. Trước tiên cậu hãy thử giao lưu với anh ta xem, như vậy mình cũng không cần tìm người cho cậu nữa."
Chương Du sao? Nói cùng anh ta giao lưu, bất quá chỉ là nhắn vài tin nhắn mà thôi. Cách nói chuyện của bọn họ cũng giống như cách nói chuyện của bạn bè thông thường, cũng không có gì đặc biệt.
Mấy ngày nay, Kiều Trăn thường xuyên dành chút thời gian đi đến sân thể dục để xem xét tình hình học quân sự của các tân sinh viên, cũng sẽ giúp lớp trưởng mua nước phát cho bọn họ, thời gian nghĩ sẽ giải đáp thắc mắc về vấn đề học tập ở đại học.
Điều làm cô vui nhất chính là Hàn Tư Hàng đã ngoan ngoãn học tập quân sự, không còn xảy ra chuyện bị phạt nữa.
Nhưng cô lại không biết, người mà trong mắt cô xem là nghe lời nhất thật ra tâm tình đang không tốt.
" Hôm nay học tỷ khoa kế toán có đến không." Trong thời gian nghỉ ngơi, Hàn Tư Hành nghe thấy phía trước có người đang nói chuyện.
Khoa công nghệ thông tin và khoa kế toán học cùng một chỗ, mỗi lần Kiều Trăn đến đây bọn họ đều nhìn thấy.
Thời gian nghỉ, trong lớp có không ít nam sinh bất giác sẽ nhìn đến học tỷ xinh đẹp, chuyện này làm cậu cảm thấy không vui.
" Vì sao ban cán sự của khoa chúng ta đều là nam? Không thể tìm một học tỷ đến sao?"
" Có nha, ban cán sự năm ba có một người là nữ."
"........"
" Cán sự năm ba..... diện mạo so với nam có gì khác biệt?"
"......."
Đám nam sinh ngồi phía trước bàn luận thỉnh thoảng sẽ truyền đến tai Hàn Tư Hành, cậu nắm chặt tay, đôi mắt gắt gao nhìn xung quanh sân thể dục.
Chỉ còn ngày hôm nay là kỳ học quân sự sẽ kết thúc, cho nên cô không có đến. Cả một ngày trời không nhìn thấy cô. Thật là phiền mà, khi nào cô mới có thể thuộc về mình? Cậu nhảy hai lớp vẫn kém cô một lớp.
Nếu lúc ấy cậu có thể nhảy thêm một lớp nữa thì tốt rồi. Vốn dĩ trong lúc học ở cao trung cậu muốn nhảy thêm một lớp nữa, nhưng nhà trường lại không đồng ý, vì vậy cậu đành phải bỏ ý định.
Thật vất vả kỳ quân sự cũng đã kết thúc, Hàn Tư Hành lập tức lấy điện thoại gọi cho Kiều Trăn.
"Tư Hành? Có chuyện gì vậy?" giọng nói Kiều Trăn tương đối dịu dàng, mỗi lần nói chuyện cô rất thích dùng những từ à, vậy,..., khẩu âm mang chút thanh âm của người phương Nam.
" Em muốn cùng chị ăn cơm chiều." Hàn Tư Hành cúi đầu, trên người toàn là mồ hôi nên thay quần áo thôi.
" À, được thôi. Chắc em vừa mới kết thúc khoá học quân sự hả?" Kiều Trăn sảng khoái đáp ứng.
" Vâng. Em muốn thay quần áo trước đã." Cậu sợ trên người có mùi.
" Vậy em thay quần áo xong gọi lại cho chị, chi mời em đi ăn ở nhà ăn số hai."
Tuy giá cả của nhà ăn số hai của trường đắt hơn nhà ăn số một, nhưng đồ ăn ở đó rất ngon. Có rất nhiều xã đoàn sẽ lựa chọn làm tiệc liên quan ở đây.
Thời điểm Kiều Trăn bước xuống lầu đã nhìn thấy Hàn Tư Hành, cậu mặc áo thun trắng cùng quần đen, đứng tựa người vào bồn hoa. Đến gần mới phát hiện, tóc cậu hơi ướt, trên người còn có mùi sữa tắm.
" Em vừa tắm xong à?" Kiều Trăn có chút ngoài ý muốn nhìn cậu. Cậu yêu sạch sẽ đến vậy sao?
Hàn Tư Hành gật đầu.
" Vậy em phải sấy tóc đi, bằng không trúng gió sẽ dễ bị đau đầu đấy. Tuy bây giờ là mùa hè, nếu như là mùa đông sẽ bị cảm....." Kiều Trăn dặn dò cầu.
Thân là học tỷ cộng thêm là hàng xóm, cô cảm thấy bản thân cần phải quan tâm dặn dò cậu một chút.
Hàn Tư Hành rũ mắt nhìn đôi môi cô lúc đóng lúc mở, lời nói đứt quãng không thể nhập vào đầu cậu.
Hôm nay cô mặc đầm dài màu tím nhạt, càng tôn làn đã trắng của cô. Lông mi thật dài, cằm nhỏ, cái cổ thon dài, thời điểm ngẩng đầu tạo một đường cong thật là đẹp. Cô không thích mang giàu cao gót, cho nên cô chỉ đứng đến vai cậu.
Nếu muốn hôn cô, có lẽ cậu phải cúi người, cúi đầu....
" Có nghe không?" Kiều Trăn thấy Hàn Tư Hành không phản ứng, liền ngẩng đầu nhìn cậu, trong ánh mắt mang theo vài phần quan tâm.
Cái gì? Không nghe thấy à.
" Biết rồi." Cậu thu hồi ý tưởng không an phận của mình, trầm giọng nói một câu.
Ừ, vẫn rất biết nghe lời. Kiều Trăn tự an ủi mình.
Khi đi đến nhà ăn số hai, người cũng không nhiều lắm. Kiều Trăn chọn ba món một canh, sau đó bảo Hàn Tư Hành ngồi xuống bàn đối diện chờ gọi tên. Một lúc sau, ở cửa vào của nhà ăn truyền đến một trận ồn ào.
Kiều Trăn nhìn qua đó, thì ra là câu lạc bộ đến đây liên hoan, có mười mấy người cả nam lẫn nữ.
Trong đó còn có bạn cùng phòng của cô Ninh Ngữ Mông. Cô biết rõ câu lạc bộ kia chính là câu lạc bộ phát thanh.
Đang suy tư, không biết bọn họ ngồi ở đâu, Hàn Tư Hành đã đứng dậy đi lấy đồ ăn.
" Trăn Trăn!" Ninh Ngữ Mông vừa vào cửa đã nhìn thấy bạn cùng phòng của mình đi cùng một nam sinh đến đây dùng cơm, hơn nữa nam sinh kia thực sự rất đẹp trai. Vì thế liền hưng phấn chạy đến chào hỏi.
" Người đó là ai vậy?" Ninh Ngữ Mông thấp giọng hỏi.
Vừa lúc Hàn Tư Hành lấy thức ăn bước ra, cầm khay đồ ăn tiến về phía này. Ninh Ngữ Mông mở to miệng vì kinh ngạc, " Đẹp trai vậy! Này, sao mình vẫn cảm thấy có chút quen mắt?"
" Hả! Đúng há!" Ninh Ngữ Mông cũng nhớ tới chuyện lúc trước, "Các cậu quen nhau sao?"
Kiều Trăn nhẹ gật đầu.
" Vậy mà cậu không nói với mình! Hừ!"
" Hiện giờ cậu cũng đã biết rồi, đi đi chúng ta về nói chuyện sau." Mắt thấy Hàn Tư Hành đang đến gần bọn họ, Kiều Trăn vội nói nhỏ. Còn giựt nhẹ áo Ninh Ngữ Mông ý bảo cô ta rời đi.
" Hi!" Ninh Ngữ Mông đứng lên, nhìn về phía Hàn Tư Hành mỉm cười chào hỏi.
Hàn Tư Hành gật đầu, nhìn về phía Kiều Trăn.
" À.... Đây là bạn cùng phòng của chị....." Kiều Trăn đơn giản giới thiệu tên của hai người bọn họ với nhau.
" Học đệ học chuyên ngành gì vậy?" Ninh Ngữ Mông không có một chút ngượng ngùng nào, trực tiếp nói chuyện.
" Công nghệ thông tin."
" Không tồi, có tiền đồ. Trường chúng ta ngành này rất tốt nha!"
" Trong lớp cậu có bao nhiêu nữ sinh?"
" 8 người."
............
Ninh Ngữ Mông cười tủm tỉm hỏi vài vấn đề nữa, sau đó đi vào vấn đề chính.
" Câu lạc bộ của mình đang tuyển người, cậu có muốn gia nhập không? Chị cảm thấy giọng nói của cậu rất hay, hay là gia nhập câu lạc bộ phát thanh của chị đi!"
Vẻ mặt Kiều Trăn kinh ngạc nhìn đến Ninh Ngữ Mông.
Hoá ra cậu ta luôn nói không ngừng là vì muốn nghe giọng nói của Hàn Tư Hành sao?
Ninh Ngữ Mông vỗ vai Kiều Trăn, rồi nhìn Hàn Tư Hành nói: " Cậu về suy nghĩ cho kỹ nhé. Nếu có ý muốn gia nhập thì đến sân trường lấy giấy ghi danh. Không quấy rầy các cậu ăn cơm nữa."
Nói xong Ninh Ngữ Mông liền đi đến nhóm người của mình.
Kiều Trăn hỏi Hàn Tư Hành có muốn tham gia câu lạc bộ nào trong trường không.
Cậu lắc đầu, " Không có hứng thú."
" Năm nhất cũng không có nhiều việc, nếu muốn giao lưu bạn bè hay rèn luyện chính mình, có thể suy nghĩ đến việc tham gia một câu lạc bộ nào đó."
Động tác Hàn Tư Hành chợt dừng lại, dường như đang suy nghĩ cái gì, " Tính sau đi."
Vừa dứt lời, điện thoại đặt trên bàn của Kiều Trăn vang lên một tiếng.
Kiều Trăn mở lên thì ra là Ninh Ngữ Mông nhắn tin.
[ Không phải cậu thích người có giọng nói dễ nghe sao? Trước mắt cậu có một người kìa, nhớ phải nắm chắt đấy [🤨 ] [🤨] ]
[ Hắc hắc hắc ]
[ Nhất định giọng nói trầm ấm dịu dàng này sẽ làm cậu mềm chân [ 😌] [😌] ]
Tin nhắn sau đó là một icon hình ảnh khá nhạy cảm.
Có một luồng khí nóng vọt tới đỉnh đầu, cô lại đỏ mặt.
Cái người này, đang suy nghĩ cái gì vậy?
Buổi tối, sau khi trở về phòng Kiều Trăn không tránh khỏi bị Ninh Ngữ Mông tra hỏi một phen.
Kiều Trăn đem lý lịch của Hàn Tư Hành kể rõ, còn cường điệu nói cậu năm nay chỉ mới 15 tuổi, là em trai nhỏ cách bọn họ 4 tuổi.
" Mới 16 tuổi?" Ninh Nhữ Mông tiếc hận, " Giọng nói cậu ta rất hay, không lẫn một chút khẩu âm nào cả, còn trầm ấm như vậy. Theo nhiều năm kinh nghiệm làm việc trong câu lạc bộ phát thanh của tớ, chỉ cần để cậu ấy nói chuyện trên microphone sẽ rất dễ nghe. Trăn Trăn mau khuyên cậu ấy gia nhập câu lạc bộ của mình đi! Chúng tớ đang cần một học đệ đẹp trai như vậy."
" Nói đến chuyện giọng nói, mình lại nhớ đến trước kia mình có quen một người bạn trai phương Bắc, kết quả trong lúc lên giường cậu ta đột ngột nói lên một câu, thiếu chút nữa mình cười thành tiếng!" Lục Đan Ngưng đột nhiên nổi lên hứng thú kể chuyện ngày xưa.
" Sau đó thì sao?" Ninh Ngữ Mông mở to hai mắt tò mò.
Lục Đan Ngưng nhìn thoáng qua đôi mắt đen nhánh của Ninh Ngữ Mông, môi đỏ khẽ mở, " Hắn không lên được."
" Phụt."
" Khụ khụ." Kiều Trăn đang uống nước thiếu chút nữa bị sặc.
Thu Yến ngồi một bên làm bài tập không tham gia vào đề tài này, nhưng trên mặt cô cũng xuất hiện vài phần không tự nhiên, bất giác đỏ mặt.
" Cho nên cùng nam sinh giọng nói dễ nghe lên giường có phải rất có cảm giác?" Ninh Ngữ Mông lại nổi lên sự tò mò hỏi.
Đột nhiên Lục Đan Ngưng lại nở một nụ cười tà ác, " Đối với người yêu thích giọng nói, phỏng chừng chỉ cần thở dốc một cái của người đàn ông đó cũng có cảm giác, hả?"
" Cái, cái gì...." Kiều Trăn lắp bắp, mặt đỏ như máu, " Mình, mình không nghĩ đến chuyện đó. Các cậu không cần hỏi những chuyện xấu hổ như vậy được không....."
Chỉ vì mình thích những giọng nói dễ nghe, liền bị bà cô Lục Đan Ngưng này nói thành những sắc nữ trong truyện như vậy?
Thấy Kiều Trăn sắp không biết tìm lỗ nào để chui, bạn cùng phòng liền thu hồi tâm tư đùa giỡn với cô.
" Mà nói thật này, Trăn Trăn, cậu không phát hiện cậu em trai hàng xóm này ngoại trừ nhỏ tuổi một chút, nhưng thực sự rất phù hợp với tiêu chuẩn người yêu của cậu sao?" Ninh Ngữ Mông hỏi.
Kiều Trăn hơi giật mình. Giọng nói của Tư Hành sao?
Từ lúc cậu từ nhỏ đến lớn lên, kể cả lúc bắt đầu bước vào thời kỳ thiếu nên vỡ giọng, lại đến bây giờ....
Cô vẫn luôn nghe giọng nói của cậu trong 8 năm đã quá quen thuộc, tất nhiên chưa từng chú ý đế sự biến hoá trong giọng nói của cậu.....
Kiều Trăn bắt đầu có chút tò mò, liền hỏi, " Thời kỳ vỡ giọng của nam giới khi nào kết thúc?"
————————//—-//——————-
*Tác giả có lời muốn nói:
- Hành Hành: Em cảm thấy em đã trở thành đàn ông chân chính, cũng đã vỡ giọng rồi.
- Trăn Trăn: Không, em không phải. Em không phải.
* Editor: nhiều lúc xem bản cv mình không biết đâu là đầu chương đâu là kết thúc luôn á!! 🤧🤧 Tuần này up đủ 5 chương rồi nhen bà con cô bác!!!