Không giống với giọng nói vang dội khắp thành ban nãy, giọng nói này truyền ra từ màn ảnh, gần sát như vang lên bên tai cô. Hứa Mộ Triều quay đầu lại liếc mắt nhìn các sĩ quan loài người ở phòng bên và Zombie đứng canh trước cửa, có vẻ bọn họ đều không nghe thấy giọng nói này.
Sau lưng cô đổ mồ hôi lạnh, sao Cố Nguyên soái lại biết mình ở phòng chỉ huy? Chẳng lẽ có kẻ phản bội?http://thanhthoigian.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif
Cô lập tức ra hiệu cho một Zombie, ra lệnh cho hắn kiểm tra cẩn thận lần nữa, xem trên người Tiết tư lệnh có thiết bị truyền tin siêu nhỏ hay không. Nhưng Zombie vẫn lắc đầu như cũ.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình tinh thể lỏng khổng lồ trên hệ thống tác chiến.
Cố nguyên soái Cố Triệt?
Nghe giọng nói có vẻ rất trẻ tuổi, âm điệu trầm thấp, không nhanh không chậm, giống như đã nắm hết đại cục trong tay.
“Nộp vũ khí đầu hàng đi.” Giọng điệu của anh ta vô cùng dứt khoát bình tĩnh.
Lòng Hứa Mộ Triều run lên, kiên định trả lời: “Ngài nguyên soái, điều Thú Tộc chúng tôi muốn không phải là chiến tranh cũng không phải là đầu hàng. Chúng tôi muốn hòa bình.”
“Tôi đã cho các người cơ hội.” Giọng nói của anh ta nhẹ nhàng như nước.
“Đó là bởi vì có kẻ phản bội!” Hứa Mộ Triều nói, “Hiện giờ chúng tôi đã giành được quyền khống chế Thú Tộc, tình huống như vậy sẽ không xảy ra nữa!”
Cố nguyên soái lặng im. Hứa Mộ Triều đổ mồ hôi lạnh, tình hình của Thú Tộc, Quan Duy Lăng cũng biết sơ sơ, liệu anh ta có nói sự thật cho người hoạch định chính sách trẻ tuổi máu lạnh này không? Cô chợt cảm thấy mình đã quá ngây thơ rồi, nhấn mạnh có kẻ phản bội thì ích lợi gì? Đàm phán với người như vậy, e rằng chỉ có quyền lợi mới có thể tác động đến anh ta?
Quả nhiên, cô nghe thấy giọng nói anh ta lộ vẻ khinh thường: “Quyền khống chế Thú Tộc? Quyền khống chế ba vạn tàn binh à?”
Hứa Mộ Triều lấy lại bình tĩnh.
Tỉnh táo! Từ việc Cố nguyên soái đã từng đồng ý liên kết cho thấy anh ta thật sự không mong muốn trước khi đại chiến với người máy phải hao tổn thêm nhiều binh lực; hơn nữa anh ta cũng không giết tù binh Thú Tộc, có phải điều này chứng tỏ rằng, anh ta đã sớm đoán được sẽ có một ngày phải đàm phán hòa bình với Thú Tộc không?
Đối phương cần điều gì đó ở mình, thì mình đã có vốn liếng để đàm phán. Không thể rối loạn mất bình tĩnh, phải xem có thể đàm phán được điều kiện gì!
“Không, nguyên soái.” Cô kiên định nói, “Ngoài ba vạn tàn binh ra, còn có hơn hai mươi vạn dân thường Thú tộc. Ít nhất còn có thể tổ chức mười vạn quân. Người máy của Minh Hoằng nói không chừng ngày nào đó sẽ tiến hành tấn công từ phía Đông. Anh nhất định mong muốn có thêm mười vạn thú binh dũng mãnh chứ không phải trong lúc thương vong nặng nề nhất, còn bị người máy nhảy vào hôi của.”
Cố nguyên soái hơi bất ngờ, lặng lẽ đáp: “Có lý.”
Hứa Mộ Triều nhất thời không biết câu này của anh ta là thật lòng hay là châm chọc, chỉ có thể căng da đầu nói tiếp: “Hơn nữa trên tay tôi còn có toàn bộ sĩ quan của bộ tư lệnh quân Nam chinh, phía Nam còn có một vạn tù binh loài người. Những thứ này, còn chưa đủ để đổi lấy độc lập của Thú Tộc sao?”
Cố nguyên soái nói, “Đây chính là toàn bộ vốn liếng của cô sao?”
Hứa Mộ Triều cứng đờ, chậm rãi nói: “Đúng vậy.”
“Không đủ.” Anh ta dứt khoát trả lời, “Thú Tộc không thể độc lập.”
“Nguyên soái, trên tay tôi còn có hơn một vạn người của anh!”
“Khi cần thiết, tôi không ngại để bọn họ hi sinh vì đất nước.”
Cái tên lòng dạ độc ác này!
Hứa Mộ Triều đã sớm trao đổi với Mộ Đạt, e rằng không thể nào độc lập hoàn toàn —— Nếu đổi lại cô ở vị trí của Cố nguyên soái, cũng sẽ không từ bỏ thành quả chiến đấu ngon lành như vậy. Hơn nữa nhìn từ mặt khác, hiện giờ Zombie, người máy đều mạnh hơn Thú Tộc. Thú Tộc yếu ớt nhất, nếu có loài người làm chỗ dựa, có khi còn dễ sống sót hơn.
Nhưng muốn Thú Tộc trở thành đầy tớ của loài người lần nữa, đó là điều tuyệt đối không thể xảy ra.
Vừa mới nãy cô tỏ vẻ căm phẫn yêu cầu độc lập, chính là để rao giá trên trời, xem ra cũng đã đến lúc hạ giá, bán ngay tại chỗ rồi.
“Binh lực của ngài nguyên soái hùng mạnh, có lẽ không quan tâm tới sinh mạng của hơn một vạn binh lính.” Cô nói, “Nhưng thông tin này truyền ra ngoài, e là sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của ngài nguyên soái đây.”
Cô hít sâu một hơi: “Chúng tôi có thể không cần độc lập, chúng tôi có thể thần phục ngài. Nhưng Cố nguyên soái phải tuyên cáo công khai, dưới quyền thống trị của ngài, Thú Tộc và loài người được hưởng quyền bình đẳng như nhau. Nói một cách khác, nếu như muốn Thú Tộc trở thành tôi tớ của loài người lần nữa, thì tuyệt đối không thể! Như vậy chúng tôi chỉ có thể chiến đấu đến giọt máu cuối cùng! Xin Cố nguyên soái cân nhắc cho.”
Yên lặng trong chốc lát, cô nghe thấy Cố nguyên soái lạnh nhạt nói: “Cộng thêm cô.”
“. . . . . .”
“Cũng phải tuyên thệ phục tùng.”
Sau khi yên lặng ước chừng hai phút, cô đột nhiên bật cười, “Được. Tôi đồng ý.”
Không còn cách nào khác —— Trước hết cứ để cho anh ta thông báo công khai đã, sau này nếu tình hình bất thường, mình lại nghĩ cách chạy trốn. Dù thế nào đi nữa đến lúc đó anh ta cũng không đổi ý được!
Đúng, cứ làm như thế đi!
Nghĩ tới đây, cô nhẹ nhõm hơn một chút, lấy từ trong túi ngực ra hai tờ giấy, liếc mắt nhìn, thả lại một trong hai tờ giấy vào túi, giữ lại một tờ trong tay, nhìn kỹ một lần rồi nói: “Ngài nguyên soái, tôi đã soạn xong bảo thảo tuyên ngôn cho ngài rồi. Chỉ cần ngài tuyên bố công khai với toàn đại lục, Hứa Mộ Triều tự nhiên sẽ đầu hàng.”
“Giao cho Tiết tư lệnh.” Anh ta nói, “Mười phút sau, tôi sẽ phát biểu thông cáo chính thức.”
Hứa Mộ Triều khẽ giật mình —— Anh ta còn chưa xem nội dung, đã đồng ý rồi sao?
Đang suy nghĩ, chợt nghe anh ta nói tiếp: “Tờ giấy còn lại là gì?”
Anh ta có thể thấy cô! Anh ta lại có thể nhìn thấy cô! Cô giống như bị người ta châm một kim, lập tức cảnh giác nhìn xung quanh ——
Khó trách Tiết tư lệnh không hề lo ngại, khó trách anh ta biết kế hoạch hành động của bọn họ! Căn phòng này, nhất định có hệ thống camera giám sát bí mật!
Đúng là cẩn thận mấy cũng có sơ sót! Cô chau mày ủ rũ, đột nhiên nghĩ đến biểu tình này cũng bị đối phương nhìn thấy hết liền lập tức điều chỉnh vẻ mặt, nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Cô cười cười: “Tờ giấy còn lại, là ngộ nhỡ ngài có lòng tốt, đồng ý cho Thú Tộc độc lập hoàn toàn, nên tôi cũng chuẩn bị sẵn tuyên ngôn cho ngài.”
Cố nguyên soái ở bên kia yên lặng trong chốc lát, có lẽ là không biết nói gì với “phẩm chất” biết co biết duỗi của cô. Cô ta mới vừa nhiệt huyết sục sôi lời lẽ chính nghĩa đòi quyền độc lập, như thể quy thuận loài người là chuyện bất đắc dĩ, vô cùng khuất nhục tới. Hóa ra là đã sớm có chuẩn bị. Hơn nữa với tốc độ lấy tuyên ngôn ra của cô ấy cho thấy cô nàng cũng tương đối hài lòng với kết quả đàm phán. . . . . .
Cuối cùng, anh chỉ lạnh nhạt nói: “Quan Duy Lăng sẽ đến đón cô.”
——————————————
Ngày hôm sau.
Hoàng hôn yên tĩnh bao phủ bình nguyên Thú Tộc, bầu trời màu xám thê lương tăm tối, mênh mông không thấy bến bờ.
Thú binh trẻ tuổi im lặng nhìn về phía Bắc, thú binh lớn tuổi thì buồn bã thở dài: “Chiến tranh. . . . . . cuối cùng cũng kết thúc rồi.”
“Thủ trưởng, từ giờ Thú Tộc trở đi không còn độc lập nữa sao?” Có binh lính thì thào hỏi.
“Đúng vậy. Cậu không thấy Cố nguyên soái tuyên bố công khai trên tất cả các kênh truyền hình sao? Chúng ta sau này cũng là con dân của Đế Đô rồi.”
“Hứa Thống lĩnh bán đứng chúng ta à?!”
“Không! Cô ấy đã cứu chúng ta! Cố nguyên soái cam kết, sau này chúng ta được hưởng quyền lợi bình đẳng với loài người! Cô ấy là anh hùng của Thú Tộc!”
. . . . . .
Nghe tiếng xì xào bàn tán của đám thuộc hạ, Mộ Đạt mặc quân trang màu xanh dương, đứng trên tòa nhà cao tầng thuộc bộ chỉ huy Thú Tộc, nhìn về phía bắc, yên lặng không nói lời nào.
Theo như nội dung tuyên ngôn sáng nay của Cố Nguyên soái, Thú Tộc sắp được đổi thành quân đoàn độc lập, Mộ Đạt làm tư lệnh, trực tiếp báo cáo với Cố Nguyên soái. Thú Tộc vẫn có lãnh địa như cũ, nhưng trong mấy ngàn cây số gần kề biên cảnh, sẽ mở khu thương mại. Tài nguyên khoáng sản ở bình nguyên của Thú Tộc sẽ được vận chuyển đến lãnh địa loài người, mà loài người cũng mở trường học ở khu thương mại. . . . . .
Xã hội loài người xôn xao, còn phản ứng của Thú Tộc thì không giống nhau. Mộ Đạt biết, đây là một kết quả bất đắc dĩ, nhưng cũng là kết cục tốt nhất cho Thú Tộc. Con đường phía trước vẫn còn rất khó khăn, không ai có thể nào đoán được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
Mà thúc đẩy kết cục này, chính là cô gái có tên Hứa Mộ Triều kia. Cô ấy đã để ông một thân một mình gánh vác chủng tộc một lần nữa. Cho đến khi chết già, mới có thể đoàn tụ với người phụ nữ dấu yêu.
Nhưng vì lợi ích của Thú Tộc, cô ấy cũng tự nguyện đến bên cạnh Cố Nguyên soái.
Hứa Mộ Triều, mong rằng cô bình an. Nếu như Cố Nguyên soái làm hại cô. Tôi thề, một ngày nào đó, đồng bào Thú Tộc sẽ báo thù cho cô.
——————————————————
Cảnh hoàng hôn giống vậy cũng phủ xuống một tòa kiến trúc trắng toát, càng tăng vẻ nghiêm trang yên tĩnh. Đây là bộ chỉ huy tạm thời ở chiến khu của Cố Nguyên soái, giấu mình dưới rừng cây rậm rạp của vùng ngoại ô.
Binh lính loài người vác súng, đứng sừng sững dọc hai bên đường như pho tượng. Những chiếc xe bọc thép nặng nề phong tỏa tất cả lối vào. Chỉ có người được chỉ định, mới có thể đến gần bộ chỉ huy.
Một chiếc xe chở tù không một tiếng động dừng lại trước cổng bộ chỉ huy, hai binh lính nhảy xuống xe trước, dùng súng nhắm vào người phụ nữ xuống xe cuối cùng.
Trong quân đội loài người cũng có nữ binh, tuy nhiên người phụ nữ này vừa xuất hiện, lại hấp dẫn ánh mắt các lính trinh sát ở cổng.
Cô ấy mặc quân trang màu đen của Thú Tộc, nhưng lại mang dáng dấp loài người.
Hứa Mộ Triều ngẩng đầu lên, lẳng lặng đánh giá kiến trúc phòng ngự xung quanh —— Cô đưa ra một kết luận, kín kẽ vững chắc, không thoát nổi.
Sắp được nhìn thấy Cố nguyên soái trong truyền thuyết rồi sao? Nghĩ đến hoàng loạt tin đồn về sự máu lạnh của anh ta, cô cười khổ trong lòng.
Một sĩ quan cao lớn trẻ tuổi, đứng trước bậc thang màu xanh, vành nón đè thấp, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô chằm chằm.
“Quan Duy Lăng!” Không biết tại sao, thấy Quan Duy Lăng tới đón lại khiến tâm trạng của cô nhẹ nhõm đôi chút. Có lẽ bởi vì anh ta từng hứa với A Lệ sẽ bảo vệ mạng sống của cô.
Nhưng mà A Lệ. . . . . .
“Xin lỗi, tôi vẫn chưa có tin tức của A Lệ.” Lúc nói ra lời này, lòng cô chùng xuống. Trong lúc giằng co với loài người, cô vẫn bí mật tìm kiếm nhưng lại không thu hoạch được gì. Cứ như cậu ấy đã bốc hơi khỏi thế gian này.
Quan Duy Lăng có vẻ hơi thất vọng, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn cô chằm chằm, nhưng không nói gì cả. Anh ta phất tay, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng từ phía sau đi lên, trên tay cầm một ống tiêm cực nhỏ.
“Này, đừng nói là các người thật sự muốn giải phẫu tôi nhé?” Hứa Mộ Triều cố gắng giữ bình tình, không thể nào, ngay cả Minh Hoằng cũng biết, cô sống đáng giá hơn là chết.
Ánh mắt của Quan Duy Lăng khẽ động.
Ống tiêm nhẹ nhàng cắm vào chiếc cổ mảnh khảnh của cô, đôi mắt đen nhánh của Hứa Mộ Triều rốt cuộc cũng lộ vẻ kinh hoàng, từ từ gục xuống. Quan Duy Lăng đưa tay đỡ lấy thân thể mềm mại của cô.
“Nếu như tìm được A Lệ, nhớ nói cho tôi biết.” Cô tóm lấy cánh tay của anh, lẩm bẩm như đang nói mớ. Nhìn thấy anh rốt cuộc cũng gật đầu, cô yên lòng ngất đi—— Xem ra mình sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Quan Duy Lăng nhìn đôi mắt cô khép chặt, ôm ngang cô lên.
“Thưa ngài cứ để tôi.” Người đàn ông trung niên bên cạnh tiến lên muốn nhận lấy cô.
Quan Duy Lăng nghiêng người tránh qua: “Tôi đưa cô ấy tới phòng thí nghiệm.”
————————————————
Phòng khách của Nguyên soái nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà màu trắng này. Quan Duy Lăng đích thân giao Hứa Mộ Triều cho chuyên gia hàng đầu của Viện Nghiên cứu Sinh học, mới quay về bộ chỉ huy.
Có lẽ vì chạng vạng tối, ánh đèn trong phòng cũng lờ mờ, khiến những đồ đạc bài trí đơn giản đẹp đẽ cũng có vẻ u ám đi. Quan Duy Lăng vừa vào nhà, đã nhìn thấy Tạ Mẫn Hồng đứng dưới ánh đèn, cầm trên tay một tờ giấy, cả người cứng đờ, quay đầu khó khăn nhìn về phía Quan Duy Lăng: “Trinh sát báo cáo, đã có tin tức của A Lệ . . . . . .”
Quan Duy Lăng chộp lấy mảnh giấy trên tay anh ta.
Tạ Mẫn Hồng không nói gì cả, xoay người rời khỏi căn phòng.
Sắc trời hoàn toàn tối sầm, giấy trắng mực đen cũng trở nên mờ mịt không rõ. Không biết đã qua bao lâu, Quan Duy Lăng mới lấy lại bình tĩnh, nắm chặt tờ giấy trong tay, đi về phía sân thượng.
Trên sân thượng không có đèn, chỉ có chiếc ghế trúc vàng xám nằm cô độc dưới ánh trăng.
Cố Nguyên soái mặc quân trang ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn ánh trăng âm u lạnh lẽo, lẳng lặng mất hồn. Không biết anh ta đã ngồi như vậy bao lâu. Ánh trăng phác họa những đường nét tuấn mỹ nhu hòa của anh, lông mày đen nhánh, dưới bóng đêm lại lộ vẻ lạnh lẽo khiến người ta giật mình.
Quan Duy Lăng nhìn khuôn mặt anh chăm chú, một lúc lâu sau, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cổ họng lại như bị thứ gì nghẹn lại. Anh chỉ có thể ngẩng đầu, bắt chước Nguyên soái nhìn ánh trăng nơi xa, không nói nên lời.
————————————————
Ba ngày sau.
Vua Zombie ở phía Tây đại lục, nghe xong báo cáo của binh sĩ trở về từ miền đông. Mặc dù lo lắng, nhưng không còn sức lực để dò xét thêm nữa.
Anh có chuyện nan giải hơn cần giải quyết —— Tối qua, quân biên phòng báo cáo cảnh giới cấp một, một đội quân không rõ đã đổ bộ lên bờ biển phía Tây, vượt qua binh lính tiếp cận biên giới, binh lực ít nhất phải mười lăm vạn.
Lời nhắn của đối phương cũng đồng thời truyền đến trước mặt Thẩm Mặc Sơ ——
Trên hình ảnh video ba chiều, Minh Hoằng mặc quân trang màu xanh, nho nhã ôn hòa, điềm tĩnh lễ độ:
“Thẩm tư lệnh, loài người có câu không đánh nhau thì không quen biết. Quân chúng tôi không có ý đối địch với quý quân. Lần này chỉ muốn mượn đường Đông tiến. Để trả thù lao, bằng lòng tặng một loạt vũ khí đạn dược kiểu mới, xin quý quân vui lòng nhận cho.”
Trong Bộ tư lệnh Zombie, biểu tình trên mặt đám thân tín rất khác nhau. Bọn họ không ngờ binh lực người máy lại lớn mạnh như thế, mà danh sách vũ khí tặng kèm của chúng, thực sự khiến người ta động lòng.
“Không thể để cho người máy quá cảnh!” Lưu Phi cả giận nói, “Nếu như chúng ta nhường đường, e rằng loài người sẽ bất ngờ không kịp chuẩn bị!”
Trình độ khoa học kỹ thuật của tộc Zombie chỉ đứng sau loài người, hệ thống phòng ngự thông tin liên lạc trong lãnh địa, khiến cho quân đội loài người không thể nắm giữ toàn diện hướng di chuyển của binh lực trong lãnh địa Zombie. Cho nên người máy mới yên tâm mượn đường.
Cũng có tướng lĩnh không đồng ý: “Tư lệnh, hiện giờ chúng ta ngoại xâm nội phản. Nếu toàn lực đối phó với người máy, e rằng binh lực sẽ hao tổn nghiêm trọng, đám người Cận tinh kia. . . . . .”
Lại có tướng lĩnh thẳng thắn đề nghị: “Để loài người và người máy đấu nhau, không phải tốt hơn sao? Dù sao loài người cũng đâu có coi chúng ta là con người.”
. . . . . .
Thẩm Mặc Sơ vẫn trầm tư bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lẳng lặng quét quanh một vòng. Đám tướng nhanh chóng yên tĩnh trở lại, chờ đợi quyết định sau cùng của tư lệnh.
“Không thể cho mượn đường.” Anh ta trầm giọng nói, “Nếu như cho mượn, tương lai loài người chiến thắng, sẽ hận chúng ta thấu xương; người máy thắng thì sẽ quay đầu đối phó với chúng ta. Huống hồ, chúng ta không thể bỏ mặc loài người không quan tâm.”
Mọi người yên lặng như tờ, tâm trạng đều nặng trĩu —— Trận chiến này, không thể tránh khỏi sao?
Đang lúc ấy, lính tình báo vọt vào: “Thủ trưởng, bộ quân sự gửi tới mệnh lệnh khẩn cấp ——”
Mọi người biến sắc, Lưu Phi lập tức quát: “Nói!”
“Ra lệnh cho chúng ta nhường đường cho người máy.” Lính tình báo thở hổn hển, “Bên đó nói buổi chiều sẽ đến Bộ Tư Lệnh đích thân giám sát, bắt buộc chúng ta không được tiết lộ hành tung của người máy cho loài người.”
Vẻ mặt Thẩm Mặc Sơ biến đổi —— động tĩnh ở biên cảnh lớn như vậy, không tránh khỏi tầm mắt của Hudgens.
Vốn dĩ, anh dự định sẽ trực tiếp xung đột với người máy ở biên cảnh, sau khi thúc đẩy chiến tranh mới ẽ báo cáo với Hudgens. Nhưng anh không ngờ Hudgens lại nhận được tin tức nhanh đến vậy.
Hudgens nhất định muốn thấy loài người và người máy đấu đá, tiêu diệt lẫn nhau —— Hắn vẫn luôn mang sự căm thù không thể diễn tả được với loài người, ước chừng trải qua trăm năm mà vẫn không thể diệt sạch được loài người là sự sỉ nhục đối với huyết thống mà hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo!
Trước khi hoàn toàn nắm chắc, anh vẫn không thể trở mặt với đám người Cận tinh kia.
Đã như vậy thì chỉ có thể nhường đường cho người máy thôi!
Đám thân tín tản đi, Thẩm Mặc Sơ giữ Lưu Phi lại, sắc mặt của anh u ám như bị mây đen bao phủ: “Bí mật thông báo cho loài người! Ngay lập tức!”