Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục

Chương 46: Lộ liễu trắng trợn



Cách đế đô tám trăm km về phía tây.

Để lại thành phố phồn hoa sau lưng, mười vạn đại quân đóng quân dựa vào thế núi. Mấy trăm máy bay chiến đấu, máy bay vận chuyển nằm im đợi lệnh trong màn sương mù dày đặc ở bình nguyên Hà Tây, xe tăng và xe bọc thép được trang bị hoàn mỹ cũng ẩn mình trong khu rừng rậm.

Bộ chỉ huy thời chiến nằm sâu trong các thung lũng. Lúc này, sắc trời yên tĩnh, cây cối um tùm, yên lặng giống như một khu rừng hoang dã bình thường.http://thanhthoigian.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif

Hứa Mộ Triều vừa mới xuống máy bay, đã bị cảnh vệ dẫn vào phòng chỉ huy, tham gia hội nghị tác chiến.

Các Tư lệnh của sáu đại quân đoàn đều đã tề tụ đông đủ bên trong, bao gồm cả Mộ Đạt, người Hứa Mộ Triều lâu ngày không gặp. Điều này khiến Mộ Triều hết sức vui mừng. Mộ Đạt mỉm cười nháy mắt với cô, ý bảo lát nữa sẽ ôn chuyện sau.

Nguyên soái trẻ tuổi, khuôn mặt trầm lặng như nước ngồi ở vị trí trung tâm. Bên cạnh là mấy vị bộ trưởng bộ nội vụ và tham mưu, Quan Duy Lăng và Tạ Mẫn Hồng cũng có mặt. Ở giữa đám binh lính cao lớn cường tráng, anh là một trong những thanh niên thanh tú nhất, nhưng lại hoàn toàn không thấy nhu nhược giống như trời sinh để ngồi vào vị trí này.

Không khí trong phòng chỉ huy tuy nghiêm túc nhưng cũng khá nhẹ nhõm. Điều này cũng khó trách, Hứa Mộ Triều đã thấy báo cáo gửi về từ tiền tuyến. Chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, binh lính loài người đã ngăn chặn rất có hiệu quả việc đại quân người máy tiếp tục xâm nhập.

Báo quân sự Đế đô hôm qua đã có bài viết phê bình —— người máy dùng binh chuẩn mực như một áng văn chấm phẩy đúng lúc*. Tướng lĩnh lại rất quyết đoán, tiến quân thần tốc làm quân ta ứng phó không kịp. Nếu như đối mặt với người máy là những tướng lĩnh bình thường, chỉ sợ đã bị dọa tới vỡ mật rồi.

( Nguyên văn là biết khoanh biết phẩy: Vào thời cổ đại người ta thường dùng một vòng tròn hoặc dấu phẩy để tỏ ý ngắt câu. Dấu khoanh tròn cũng được thêm bên cạnh câu chữ để lưu ý những đoạn quan trọng hay đặc sắc. Còn có nghĩa là đáng khen, đáng tán dương.)

Vậy mà Cố Nguyên soái và đội ngũ chỉ huy của anh đã dùng một chiến lược còn táo bạo hơn để đối phó với người máy. Chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi, Nguyên soái đã dứt khoát hạ lệnh cho quân trung bộ ngừng chống cự, dụ cho đội quân người máy xâm nhập, tiếp theo quân ta sẽ tạo thành vòng vây chèn ép quân địch. Mặc dù quân địchcó ý mở đường máu thoát khỏi vòng vây nhiều lân. Nhưng nhờ phong cách chỉ huy thuần thục linh hoạt của tướng lĩnh các cấp, quân ta đã thành công tiêu diệt mấy ngàn người máy, giành được thắng lợi mở màn từ khi bắt đầu cuộc chiến

Hiện tại, hai bên đang ở trong thế giằng co. Mặc dù quân đội con người thiệt hại ba ngàn, số binh lính bị bắt làm tù binh cũng hơn năm ngàn. Nhưng đại đa số dư luận đều tin rằng, vòng vây vững chắc không thể công phá này đủ để đảm bảo cho thắng lợi sắp tới.

Các tham mưu trình mấy phương án tác chiến tiếp theo lên, các tư lệnh sẽ phát biểu cách nhìn của mình, thỉnh thoảng, Cố Triệt cũng sẽ nêu ra một hai ý kiến.

Điều khiến Mộ Triều ngạc nhiên nhất là, các vị tướng cũng không quá e sợ Cố Triệt, thậm chí còn có tham mưu trẻ tuổi lên tiếng phản đối. Cũng không thấy người tính tình kín đáo trời sinh như Cố Triệt tỏ vẻ giận dữ.

Quá trình thảo luận này, cũng giúp Mộ Triều được mở rộng tầm mắt. Cô chưa từng tiếp xúc với những hệ thống tác chiến chiến lược có quy mô lớn như vậy. Trong một giờ ngắn ngủi, lắng nghe say sưa, cũng bổ sung được một số kiến thức không nhỏ. Cô còn đặt câu hỏi mấy lần. Mặc dù người bị hỏi cũng hơi sững sờ, nhưng cũng vẫn nghiêm túc trả lời người phụ nữ mặc quân phục Thượng tá này.

Hứa Mộ Triều, bọn họ cũng từng nghe danh. Từng là Thống soái Thú Tộc, nhân vật hô mưa gọi gió trong giới xã giao đế đô, còn hiện tại, là… tâm phúc của Nguyên soái. Chỉ là phụ nữ ở trên chiến trường rốt cuộc có tác dụng gì, các tướng lĩnh cao cấp không rõ cũng không muốn tìm hiểu. Bọn họ chỉ quan tâm đến thắng lợi mà thôi.

Chờ mọi người đạt được sự đồng thuận, tìm ra một phương án hoàn mỹ cơ hồ không tìm ra kẻ hở. Hứa Mộ Triều cũng máu nóng sôi trào, bừng bừng khí thế nhưng vừa ngẩng đầu, lại thấy hai hàng lông mày của Cố Triệt nhíu chặt.

Không đợi mọi người hỏi thăm, quả nhiên Cố Triệt đã mở miệng trước: “Kế hoạch nghiêm mật như vậy, mỗi một bước đều được dày công tính toán. Nếu như người máy không phản ứng giống như chúng ta dự đoán thì sao? Nếu như bị bao vây chúng vẫn không chịu phá vòng vây như dự đoán. Nếu như đối mặt với con mồi, bọn chúng vẫn không nhúc nhích; nếu như chúng còn có những đội quân khác, thì chúng ta nên làm thế nào?”

Hứa Mộ Triều há hốc mồm, đúng rồi, kế hoạch này quá nghiêm mật hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức khiến đối thủ không có lựa chọn nào khác. Một khi kế hoạch khởi động, đối phương sẽ rơi vào thế bị động. Nhưng Minh Hoằng không phải người bình thường, suy nghĩ của người máy sao có thể giống con người được.

Nếu như, Minh Hoằng còn có những đội quân khác thì sao?

Nhưng mà, bất kỳ kế hoạch nào e rằng cùng sẽ vấp phải vấn đề Cố triệt vừa đưa ra.

Cuộc thảo luận hôm nay, mặc dù đã làm cho Mộ Triều mở rộng tầm mắt. Nhưng vừa nghe Cố Triệt nói như thế, cô cũng cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. Chỉ là không ổn ở chỗ nào, lại không nói ra được.

Quan Duy Lăng mở miệng: “Nguyên soái, vậy chúng ta nên làm sao đây?”

Cố Triệt lẳng lặng nhìn quanh một vòng: “Kế hoạch là thứ hữu dụng nhất nhưng cũng là thứ vô dụng nhất. ‘Linh hoạt’ mới là gốc rễ của việc dùng binh, chúng ta phải đối phó với kẻ địch không lộ mặt. Chỉ sợ phía trước còn nhiều khó khăn, các anh là chỉ huy, phải sớm chuẩn bị tâm lý chiến tranh lâu dài

“Dạ!” Các vị tướng kình cung kính đáp.

Hứa Mộ Triều bừng tỉnh. Kế hoạch cụ thể cũng không phải là vấn đề Cố Triệt quan tâm nhất. Thân là Nguyên soái, anh chỉ cần nắm chắc phương hướng chiến lược tổng thể là đủ. Mục đích chủ yếu của anh hôm nay là truyền lại yêu cầu tác chiến “Linh hoạt” và “Cẩn thận” chăng?

Cô không nhịn được lại liếc nhìn Cố Triệt thêm một chút, không ngờ anh ta vừa mới đặt ly trà xuống, đôi mắt sắc bén lập tức quét về phía cô. Anh ta đã chú ý tới ánh mắt của cô nhưng chỉ nhàn nhạt nhìn cô, trong tròng mắt đen nhánh dường như không có chút độ ấm nào.

Sau đó là buổi dạ tiệc tổ chức tại phòng ăn căn cứ.

Hứa Mộ Triều đã lén lút gặp mặt Mộ Đạt trước khi bắt đầu bữa tiệc, kết quả khiến Hứa Mộ Triều rất hài lòng —— Mộ Đạt nắm giữ thực quyền trong quân đoàn, ngoại trừ quân binh thú tộc còn có cả pháo binh con người.

Mà nhìn vào bữa tiệc hôm nay, Mộ Đạt ngồi trong bàn mặc dù cũng không vẫy vùng tự do như cá gặp nước nhưng bán thú cao lớn ngồi giữa con người cũng hết sức bắt mắt. Thậm chí còn có một hai sĩ quan loài người khá thân thiết anh ta, làm được nhưng vậy cũng không tệ rồi nhỉ?

Trên thực tế từ buổi hội nghị xế chiều đã có thể nhìn ra. Trong chiến tranh, thuộc hạ của Cố Triệt hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề chủng tộc, tác phong chiến đấu này được thi hành hết sức triệt để.

Rượu được hơn nửa tuần, các tướng lĩnh cũng ngà ngà say, cả Quan Duy Lăng cũng thoải mái cười to, nói chuyện trời đất với mấy tham mưu khác. Hứa Mộ Triều tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, chỉ nhìn lướt qua rồi thôi. Trong số mọi người ở đây, không thể nghi ngờ cô chính là trầm lặng nhất.

Cô uống trà xanh, lẳng lặng quan sát xung quanh. Lại thấy anh chàng khiến người ta chú ý nhất lại giống như đêm đó. Anh ta cởi mũ lính xuống, cổ áo mở rộng ra, mái tóc đen xõa tung, vươn tay tiếp nhận ly rượu do một vị tướng trung cấp mời, uống một hơi cạn sạch.

Nhìn ngón tay thon dài trắng như tuyết của anh khẽ chạm vào ly rượu, gương mặt tuyệt mỹ nở nụ cười nhàn nhạt, thậm chí thỉnh thoảng khi mọi người nhiệt liệt thảo luận vẫn đề gì đó, sẽ chêm vào đôi lời.

Anh đứng giứa mọi người vẫn rực rỡ bắt mắt giống như vầng trăng sáng được những vì sao bao quanh. Nhưng lại rất hòa hợp, giống như anh em bạn bè với đám quân nhân thô lỗ này, nào có vẻ lạnh lùng thường ngày?

Hứa Mộ Triều hơi kinh ngạc, thì ra là anh ta cũng có lúc tươi cười thân thiện, uống rượu phóng khoáng như vậy?

Bữa tiệc rượu đêm nay giải tán, Hứa Mộ Triều rảnh rỗi nhàm chán liền đi dạo trong doanh. Mặc dù binh lính con người phần lớn đều không biết cô, nhưng chỉ cần dựa vào cấp bậc Thượng tá, binh lính bình thường cũng không dám cản trở.

Cô từ từ dạo bước dọc theo nhưng ngọn đèn trải dọc doanh trại. Có lúc thậm chí còn giương cánh bay cao, bay qua ngàn mét, vào sâu trong doanh trại. Với bản lĩnh của cô, lính trinh sát cũng khó lòng phát hiện.

Thỉnh thoảng cũng có Thú Binh trực phiên nhận ra cô, kích động kêu lên: “Hứa đội trưởng!” Nói chuyện ngắn gọn với nhau vài câu, biết được cuộc sống Thú Binh coi như cũng không tệ lắm. Tuy cũng có những có binh sĩ con người tỏ vẻ khinh miệt và lạnh lùng, nhưng đã có quân lệnh của Nguyên soái nên không hề bị đối đãi bất công.

Chuyện này làm cô càng tin tưởng Cố Nguyên soái nhiều hơn, cho đến khi cô tới doanh trại của một chi đoàn cách xa bộ chỉ huy nhất.

Lúc này đã là mười một giờ đêm, lẽ ra các quan binh đã nghỉ ngơi, chuẩn bị ngày mai lên đường đi về phía Tây. Cô vốn định đi vòng qua chỗ này một chút, lại thấy trong doanh trại yên tĩnh có mấy bóng dáng cao lớn bị trói trên trụ quân pháp ngay giữa bãi tập.

Hứa Mộ Triều không quen mấy thú binh này. Nhưng mà vết thương trên người bọn họ cực kỳ bắt mắt.

Cô bay đến trước mặt bọn họ, khẽ hỏi: “Các anh vi phạm kỷ luật quân đội sao?”

Một trong những người thú ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hứa Mộ Triều mặt liền biến sắc: “. . . . . . Hứa đội trưởng?” Một người thú khác đang hôn mê cũng tỉnh lại, nhìn cô.

“Ừ”

Đám người thú bắt đầu rồi rít cầu xin Hứa Mộ Triều thả mình, nói rằng họ vốn không làm trái luật, bọn họ bị sĩ quan loài người đối xử không công bằng. Một người thú trong đó lại lạnh lùng khẽ hừ: “Tại sao phải cầu xin kẻ phản bội này?” Anh ta lạnh lùng nhìn Hứa Mộ Triều, “Cô ta hại Thú Tộc chúng ta trở thành nô lệ cho con người lần nữa, nếu như tôi có cơ hội, nhất định sẽ giết cô!”

Tính khí Hứa Mộ Triều có tốt cỡ nào nghe vậy cũng khó tránh giận tái mặt. Cô lẳng lặng quan sát toàn thân mấy tên Thú Binh, quả thực đã bị ngược đãi rất nghiêm trọng.

Ngay lúc ấy, sau lưng lại vang lên tiếng bước chân. Hứa Mộ Triều quay đầu lại, thấy một sĩ quan loài người trẻ tuổi, mang theo mấy tên lính, đang cười cười nói nói đi tới. Trên tay tên sĩ quan là một chiếc roi dài làm bằng hợp kim, dưới ánh trăng trông lại càng bắt mắt.

“Đám người thú bẩn thỉu như vậy mà dám mặc quân trang giống như chúng ta!” Sĩ quan nói với đám lính sau lưng mình, “Tối nay giải quyết bọn chúng luôn, sẽ không bị phát hiện đâu. . . . . . Hôm nay ai trông bọn chúng vậy?”

Giọng nói của anh ta đột ngột ngừng lại, bởi vì anh ta đã thấy Hứa Mộ Triều.

“Cô là ai?” Cấp bậc của sĩ quan kia chỉ mới tới chức Trung Úy, đương nhiên chưa từng tiếp xúc cũng không biết Hứa Mộ Triều. Nhưng anh thấy cô đeo lon Thượng tá trên vai, nhất thời im bặt.

Hứa Mộ Triều lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi là ai ư?”

Quân trang phẳng phiu, càng tôn lên thân hình thon thả dịu dàng của cô. Vậy mà ánh mắt của cô lại sắc bén như dao, biểu tình lạnh lẽo cứng rắn như sắt thép.

“Trung Úy, bọn họ phạm vào tội gì?” Cô khẽ cười, “Nếu bọn họ thật sự làm trái luật, tôi sẽ thay anh giết bọn họ. Nếu như không phải thì. . . . . .” Cô không nói thêm gì nữa, chỉ có ánh mắt càng ngày càng lạnh băng.

Trung Úy nghe vậy, trong lòng không khỏi run lên.

Đã đến nửa đêm. Cố Nguyên soái sau khi uống trà giải rượu, lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế mây trong gian phòng, cầm một quyển sách nhàn nhã đọc. Thân là người thống trị, cũng không rõ là do trời sinh hay là thói quen lâu ngày, tinh lực của anh luôn dư thừa hơn người thường.

Chỉ là tối nay lại có người quấy rầy Nguyên soái nghỉ ngơi.

Là một sĩ quan thi hành quân pháp, được người hầu dẫn đường đi vào. Anh ta lúng túng vào phòng, vừa nhìn thấy Nguyên soái, liền cúi thấp đầu xuống: “Thưa ngài Nguyên soái , có người. . . . . . vi phạm quân pháp.”

Hình như Nguyên soái cũng không kinh ngạc, chỉ bình tĩnh để sách xuống.

Sĩ quan kia đành phải báo cáo tình hình thực tế: “Có người đả thương một trung úy và năm binh lính trung đội bảy quân đoàn bốn lăm . . . . . Sau đó tự trói tay chạy đến đầu thú . . . . . Xin Nguyên soái chỉ thị nên xử lý như thế nào?”

“Chuyện như vậy cậu còn cần hỏi tôi sao?” Nguyên soái lạnh lùng trả lời.

Sĩ quan kia nghe vậy không nhịn được rùng mình một cái, vội vàng nói: “Người đả thương bọn họ là Thượng Tá Hứa Mộ Triều. Cấp bậc của cô ấy, đã vượt qua phạm vi quyền hạn của tôi. Tôi đã dẫn cô ấy tới đây.”

Nguyên soái cũng không ngẩng đầu lên: “Cho cô ta vào đi.”

Anh chàng sĩ quan liền thở phào nhẹ nhõm.

Tiếng bước chân uyển chuyển trầm ổn vang lên, Cố Triệt chậm rãi ngẩng đầu, thấy đôi tay cô bị trói lại sau lưng, vẻ mặt thản nhiên theo người hầu đi vào.

Toàn thân từ cao xuống thấp, đương nhiên không bị chút thương tổn nào. Ngay cả quân trang cũng sạch sẽ không dính một hạt bụi. Chỉ là không biết mấy quan binh xui xẻo kia bị đánh ra nông nỗi gì rồi.

Ban đầu trong lòng Hứa Mộ Triều rất tức giận. Nhưng cô dạy dỗ mấy tên kia, lại không phải hành vi xúc động nhất thời.

Sau khi Cố Triệt ra lệnh, trong doanh trại loài người vẫn còn quan binh hành hạ binh lính Thú Tộc đến chết. Điều này đã làm cô thật sự tức giận.

Nhưng cô không thể trực tiếp khiếu nại với Cố Nguyên soái: ” Vì sao Thuộc hạ của anh lại hành hạ Thú Tộc đến chết?” Cho nên mới cố ý dạy dỗ mấy tên kia, gây chuyện ồn ào đến tai Cố Nguyên soái. Làm như vậy vừa để dò xét anh, vừa tỏ rõ thái độ của mình, đồng thời cũng ép Cố Triệt tỏ rõ thái độ.

Về phần nếu như bị sĩ quan quân pháp trừng phạt, với cơ thể và sức chiến đấu của cô thì có thể xảy ra chuyện gì?

Nhưng khi thấy Cố Triệt lạnh lẽo như nước, ánh mắt không có chút tình cảm nào, trong lòng cô lại hơi khó chịu.

“Bọn họ hành hạ Thú Binh đến chết.” Cô nói, “Tôi nói rồi, tôi có giới hạn của mình, giới hạn thấp nhất là. . . . . .”

“Theo quân pháp, Hứa Mộ Triều có cấp bậc gì?” Không ngờ Cố Triệt hoàn toàn không để ý lời cô…, lại trực tiếp hỏi sĩ quan kia.

Anh chàng sĩ quan kia run lên, vội vàng nói: “Thưa ngài, cấp bậc của Hứa tướng quân là Thượng tá.”

Cố Triệt cũng không thèm nhìn tới Hứa Mộ Triều, thần sắc vẫn trầm tĩnh lạnh lùng giống như bình thường: “Vậy là được rồi. Thượng tá bộ tham mưu của tôi, một tham mưu cao cấp dạy dỗ một Trung Úy làm trái mệnh lệnh, sĩ quan quân pháp còn ý kiến gì chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.