Dục Vọng Độc Chiếm Của Ma Vương

Chương 5



Lý đại thiếu gia mừng rỡ, khẩn trương vì một hôn lễ thế kỷ, trăm năm mới có một, cũng không có gì là quá, tiệc cưới sáng tạo độc đáo được đặc biệt tuyển chọn ở Lý gia, công trình xây dựng theo cách thức Châu Âu dành cho các kỳ nghỉ, có các ngọn núi bao quanh, người chủ hôn đứng ở một bên có những bông hoa hồng lán cùng đá cẩm thạch cao quý, kiến trúc màu trắng phong cách Hy Lạp, tự mình sắp xếp bữa tiệc ngoài trời như ở ngoài trời cung hoa viên Versailles, cùng lúc mở ra các cuộc truyền thông phỏng vấn, giống như lợi dụng phương tiện truyền thông nhằm miễn tiền quảng cáo, người làm ăn tính tóan truyền thông vang dội vô cùng.

Hôn lễ bắt đầu trước hai giờ, phòng nghỉ của cô dâu trở thành một đống hỗn loạn, Nguyễn Yến Hi tựa như búp bê nằm tựa trên ghế, được hoá trang bởi những chuyên gia nổi tiếng nhất thế giới, búi tóc cũng được thiết kế bởi những chuyên gia hàng đầu, mười ngón sơn móng tay màu hồng phấn phớt tím, trên người choàng tắm áo dài.

"Vì sao đột nhiên không thấy lễ phục ?" Mẹ chồng tương lai hé ra khuôn mặt mẹ kế, một phòng lớn nhỏ run run giống như gió thu lá rụng.

"Buổi sáng hôm nay rõ ràng vẫn còn a. . ." Khi mất váy cưới cô dâu thì cô thư ký, là người xui xẻo nhất, cũng là người trước tiên bị mắng tơi tả, ngày thường Nguyễn Yến Hi vẫn e ngại người mẹ chồng này, nhưng giờ không nhịn được muốn lên tiếng giảng hòa.

"Không bằng gọi công ty áo cưới mang tới áo cưới sẵn có của họ. . ." "Lý đại thiếu gia mừng rỡ, cô dâu mặc một bộ váy cưới tuỳ ý, chúng ta còn mặt mũi nào đi ra ngoài?" Nguyễn Yến Hi không thể làm gì khác hơn là lên tiếng, muốn mà chẳng giúp gì được cho cô thư kí đang khóc lóc.

Lúc này ai dám vuôt lông mi của Từ Hi Thái Hậu (mẹ chồng) cơ chứ? Không khí bị buộc chặt dâng cao đến điểm cao nhất, Lỹ Mĩ Kỳ là hòn ngọc quý trên tay của Từ Hi Thái Hậu giờ chính là tiểu thiên sứ cứu nạn, đang cầm một cái hòm lớn chạy vào.

"Có người đưa tới áo cưới này nha!" Cô vừa mới lén mở hòm ra, bằng con mắt thẩm mĩ của Lý Mĩ Kỳ cô, đồ cô mua tòan bộ là đồ cao cấp, đương nhiên áo cưới, không cần nói chất liệu vải phải là chất liệu tốt nhất làm người ta có cảm giác dễ chịu thoải mái không gò bó, trên mặt vải được dệt từ bông, được thợ thủ công có tay nghề tạo nên những đường nét hoa văn tinh tế. . . . . . Cũng vì cao cấp nhất , trọng điểm là kim cương trên quần áo, tất cả đều là hàng thật.

Thư ký như được đặc xá, đâu thèm để ý áo cưới đến tột cùng là cao cấp nhất như thế nào?

"Nhất định là vừa rồi tôi gọi điện thoại cầu cứu nhà thiết kế, cô ấy phái người đưa tới một kiện áo cưới khác." Thuận miệng nói láo cũng tốt hơn bị Thái hậu mang xuống chém đầu răn đe quần chúng, cô lập tức giúp Nguyễn Yến Hi thay lễ phục.

Nguyễn Yến Hi kinh ngạc nhìn chằm chằm toàn thân mình trong gương.

Chiếc áo cưới này mặc dù không khoa trương như chiếc váy trước, nhưng số lượng lớn kim cương được sắp xếp thành dây cùng nếp gấp hình bướm quy tụ, làm nổi bật cái đẹp ở rãnh ngực để lộ, làn váy cùng toàn bộ chiếc váy cưới màu trắng lông chim, làm cho cô có cảm giác cô đang ở trong mộng ảo, một cô gái nhẹ nhàng, hồn nhiên lại không mất đi vẻ quyến rũ.

"Cái này so với cái cũ còn đẹp hơn nha!" Lý Mĩ Kỳ lên tiếng kinh hô, làm cho Thái hậu, nguyên bản vẫn là vẻ mặt bất mãn, tính toán tiếp tục nổi đóa, Thái hậu ngừng nói."Mẹ! Con mà kết hôn cũng muốn nhà thiết kế này thiết kế lễ phục!" Thiên sứ tỏa sáng! Thái hậu như núi lửa sắp phun trào, lập tức bị công chúa bảo bối trấn an xuống.

Giải quyết xong vấn đề áo cưới, mọi người tạm rời khỏi phòng nghỉ cô dâu, mặc tây trang màu trắng cỡ nhỏ, nam sinh khoảng chừng bốn tuổi thế nhưng thừa dịp mọi người không chú ý, đi đến.

"Thím!" Cậu bé kiễng mũi chân, tài tình lấy được bó hoa hồng, thu hút sự chú ý của Nguyễn Yến Hi, cô còn đang ngây người trước chiếc gương to.

Nguyễn Yến Hi vội vàng hoàn hồn, cô yêu mến cậu bé, trong lúc nhất thời kinh ngạc nói không ra lời.

"Đưa cho thím phiêu phiêu" cậu bạn nhỏ cười cực kỳ sáng lạn, trong tay cầm một đóa An¬gelFace nửa mở, giơ rất cao.

Nguyễn Yến Hi run rẩy đưa tay tiếp nhận đoá hoa An¬gelFace, "Cám ơn." Tim của cô đập liên hồi, loạn nhịp, không muốn dọa sợ cậu bạn nhỏ, giọng nói dịu dàng hỏi: "Hoa đẹp như vậy là ai đưa cho cháu?" Hay chỉ là một sự trùng hợp? Thế nhưng cô vẫn chờ mong, điều này khiến cô run lên nhè nhẹ .

"Có một chú rất cao, đẹp trai nói không thể nói ra." Cậu bạn nhỏ vội lấy tay che miệng lại vì nhỡ lời, dùng sức lắc đầu, sau đó cười hì hì chạy ra khỏi phòng nghỉ của cô dâu.

Nguyễn Yến Hi đuổi theo ra ngoài phòng nghỉ, đã không thấy bóng dáng của cậu bạn nhỏ đâu, nhân viên chuẩn bị cho hôn lễ đi đi lại lại ngoài hành lang, cô hỏi mọi người đều không thấy cậu bạn nhỏ nào mặc tây trang màu trắng như cô tả.

Vội vàng chuẩn bị hôn lễ cũng không có thời giờ rảnh, sẽ chẳng có ai có thời gian chú ý tới bóng dáng của cậu bạn nhỏ đó?

Đó là nguyên nhân khiến ngực Nguyễn Yến Hi đau đớn hít thở không thông, có cảm giác muốn khóc nhưng không có cách nào, cô thất hồn lạc phách đi về phòng nghỉ, trên bàn trang điểm là một đoá Angel Face khác, cùng với hoá hoa trên tay cô kiều diễm động lòng ngưới, bên cạnh bông hoa Angel Face màu tím là một mảnh giấy, chỉ viết một hàng chứ –Make a Wish and l’ll make lt Come true. (Hãy ước một điều ước và tôi sẽ biến nó trở thành sự thực).

Cô bỗng trở lên hoang mang, nhưng ở Zehder bảy ngày khiến cô nhận ra đó là chữ viết của anh.

Anh đã tới? Anh đang ở đây!

“Thứ Khoan!” Cô tìm khắp phòng nghỉ cô dâu, nhưng tìm không ra… Đương nhiên là tìm không ra, Hắc Thứ Khoan cao lớn như vậy, không có khả năng trốn ở đây. Cô vội vàng ra mở cửa, “Thứ…” “Hôn lễ bắt đầu rồi, đi thôi.” Trợ lý cô dâu, hoa đồng sẽ bước lên thảm đỏ cùng cô, đem cô giao cho Lý Triết Kỳ, đang đứng ở ngoài cửa.

Cô thầm nghĩ muốn gặp Hắc Thứ Khoan. Nhưng mà sự thật này khiến cho cô nuốt trở lại trong bụng, giống như búp bê gỗ bị mọi người vây quanh đi tới lễ đường hôn lễ.

Có lẽ, Hắc Thứ Khoan trong những khách mời sẽ nhìn thấy cô, nhìn thấy lúc cô đẹp nhất, anh thấy thì làm gì đây? Anh sẽ cười nói, hôm nay cô rất đẹp, rồi như một bằng hữu chúc cô hôn nhân hạnh phúc sao?

Cô dâu tâm sự nặng nề được nhét một bó hoa cưới vào tay, vốn chuẩn bị bốn hoa đồng nâng váy cho cô, nhưng giờ váy cô không cần tới hoa đồng nâng váy, đành để một mình cô bước trên thảm đỏ.

Hoa bách hợp trắng đại biểu cho sự thuần khiết, cô mang theo thân thể cùng tâm, như mây và tuyết, gả cho người đàn ông đã có ước định cùng cô.

Mười mấy bạn nhỏ ăn mặc như những tiểu thiên sứ, tuổi tầm từ bảy đến mười ba tuổi, nối đuôi nhau đi vào từ một đầu hành lang của hoa viên, đi hướng tới chỗ cô dâu, vốn tưởng là an bài của hôn lễ, nhưng nhóm bạn nhỏ này lại vây quanh cô dâu cùng mấy người khác, sắp xếp chặt chẽ, trong miệng không ngừng xướng những bài thơ ca tuyệt đẹp, như tiếng ca từ trên trời rớt xuống, cũng làm cho bọn họ không thể động đậy.

“Muốn làm gì vậy? Các bé đừng chặn đường nào!” Trừ Nguyễn Yến Hi, mỗi người đều cố gắng mở ra vòng vây của những tiểu thiên sứ đáng yêu này.

Ánh mắt xinh đẹp thần bí.

Là dấu hiệu của người nhà Hắc gia, đôi mắt thần bí ma mị có thể câu hồn tất cả.

Nguyễn Yến Hi tiếp nhận bông hoa Angel Face, trong lúc nhất thời kinh ngạc chưa thể phục hồi lại tinh thần, chỉ nghe “Đại thiên sứ” nói: “Hãy chạy đi, rẽ phải, đừng chạy sai, bằng không em sẽ bị đại ca lột da.” Đại thiên sứ nghịch ngợm nói ra, tiếp tục dẫn dắt nhóm tiểu ma đầu… Ách, là tiểu thiên sứ, tựa hồ không ai chú ý tới tình trạng quẫn bách của họ, bởi vì ngoài lễ đường hôn lễ, đã xảy ra một trận xôn xao lớn, náo nhiệt không dứt.

Thiên kim họ Vương đang mặc kiện áo cưới sáng nay bị mất tích, khuôn mặt mỉm cười thắng lợi, xuất hiện trên thánh đàn , bên cạnh là Lý Mĩ Kỳ mang vẻ mặt áy náy, người nhà Vương gia ở hôn lễ không hiểu ra sao, không rõ vì cái gì họ từ khách nhân tham gia hôn lễ lại biến thành người nhà cô dâu; thân thích Lý gia bên này ai lấy đều thất kinh, bởi vì Lý lão thái gia vừa thấy Lý Triết Kỳ cùng thiên kim Vương gia xuất hiện, bệnh tim liền tái phát, lập tức được đưa đi bệnh viện.

Thừa dịp những người khác bị các tiểu thiên sứ cuốn lấy, một thiên sứ khá lớn trong nhóm thiên sứ, hai cánh thiên sứ sau lưng cũng lớn hơn, “Đại thiên sứ” này từ từ tới gần Nguyễn Yến Hi, đem một bông Angel Face giơ lên trước mắt cô.

“Thệ ước là dành cho một tình yêu đích thực, đối với những ai có tâm thực sự muốn trốn chạy, đóa hoa này sẽ dẫn người đó bay tới nơi hạnh phúc bên người yêu.” Đại thiên sứ đang biểu diễn rất hùng hồn, thần bí nói xong, hướng cô nháy mắt, cặp mắt kia hình như cô đã từng quen biết, những người bên Nguyễn Yến Hi vẫn bị cuốn lấy, còn một tiểu thiên sứ nhỏ nhất giống như một con khỉ loi nhoi, trực tiếp đi đến kéo rớt mái tóc giả của thúc thúc bên người Nguyễn Yến Hi.

Cô còn do dự cái gì? Chẳng nhẽ cô thực sự muốn thệ ước thần thánh cùng với người mà cô không yêu?

“Thúc thúc, thực xin lỗi, hãy giúp con giải thích với thẩm thẩm và ông nội, con nhất định sẽ nghĩ cách trả lại ân tình cho họ.” Nguyễn Yến Hi vứt bỏ hoa cưới, xoay người, làn váy của cô như cánh chim đang bay, một khắc kia, cô cảm thấy được cô đang giương cánh bay về phía tự do, cũng bay về phía mà tâm cô ở đó.

Nhân viên chuẩn bị hôn lễ đều đã tập trung ở chỗ thánh đàn, nên không có một ai cản cô lại.

Hoa viên, nhà thờ màu trắng bốn phương thông suốt, chung quanh nhà thờ là biển hoa hồng tạo thành một tiểu mê cung, cây bách chung quanh được sắp xếp tạp thành đại mê cung, trên cổng vòm cùng trần nhà được quấn quanh bởi cây tử đằng cùng ngân đằng, sẽ thấy xuất hiện một tòa phun nước hoặc mái vòm nghỉ mát thiên sứ.

Nguyễn Yến Hi nghe theo lời người đó mà chỗ hành lang chữ thập thứ nhất, quẹo phải, đi vào tòa phun nước thiên sứ thứ nhất.

Chờ cô là một cô bạn nhỏ mặc âu phục màu trắng, sau lưng là hai chiếc cánh tinh linh, vươn một bàn tay nhỏ bé mũm mĩm, đem một đóa Angel Face đưa cho cô.

Cô ngồi xuống, nhìn thẳng vào tiểu cô nương, mới đưa tay tiếp nhận đóa hoa, “Cảm ơn con!” Một đôi mắt to tròn của tiểu cô nương nhìn Nguyễn Yến Hi, đáy mắt có một loại khát khao, Nguyễn Yến Hi nhịn không được mỉm cười, ở trên má tiểu cô nương nhẹ nhàng hôn một cái, tiểu cô nương không sợ hãi mà khanh khách mỉm cười, cơ hồ quên mất trọng trách cha đã giao. Tiểu cô nương cũng hôn nhẹ lên khuôn mặt tựa như tiên nữ của tỷ tỷ, sau đó chỉ vào một cổng vòm có hoa hồng phấn chung quanh, “Đi thẳng tiếp! Bằng không tỷ tỷ sẽ bị lạc đường.” Giọng nói của tiểu cô nương giống như ở trong cảnh mơ thấy thiên sứ, mềm mại, ngọt ngào.

Nguyễn Yến Hi ngẩn ngơ, không rõ cô bạn nhỏ vì cái gì lại ở đây chỉ đường? Cô thoáng nhìn qua, phía sau cây cối , đang có người cố gắng ra ám hiệu với cô bạn nhỏ.

“Sai rồi! Ở bên kia…” Hình như người phụ nữ kia là trưởng bối của cô bạn nhỏ, tức đến độ giơ chân, nghiễm nhiên là “Nhân viên làm việc phía sau màn che”, còn đem chính mình giấu đi thật sự ẩn mật.

Nguyễn Yến Hi nhịn không được bật cười. “Là bên phải sao?” Cô hỏi cô bạn nhỏ.

“Đúng vậy, Mã ma đã nói là phía tay ăn cơm.” Nhưng cô bạn nhỏ lại giơ lên tay trái.

“Tay ăn cơm là tay kia nha!” Rời đi được vài bước, cô không quên nói với cô bạn nhỏ “Cảm ơn con.” Hướng cổng vòm phía bên phải đi tới, vài lần quay đầu vẫn thấy tiểu cô nương giơ bàn tay nhỏ bé lên vẫy vẫy cô, tái kiến.

Nguyễn Yến Hi cảm thấy mình như đi lầm vào chốn tiên cảnh, cô gặp tiểu thiên sứ, tiểu tinh linh, mà thật sự còn có cả tiên nữ chỉ đường cho cô, cũng đưa cho cô một đóa Angel Face, hoa viên tầng tầng lớp lớp, ngẫu nhiên thấy trên mấy bàn trà nhỏ có dòng chữ để lại, cho cô biết cô đang ở nơi nào, cũng biết từ nơi nào truyền đến tiếng ngâm xướng “LO- CUSISTE” , giống như tiếng trời, bộ váy cưới trắng tinh trên người cô, phảng phất như không còn thấy nặng.

Đóa hoa tím dẫn dắt cô tới kiến trúc thần miếu phía trước, nơi này là chỗ nghỉ trung tâm? Ngồi nơi đây hưởng trà, thư nhàn, có thể quan sát cảnh trí sơn cốc hữu tình.

Một cô gái xinh đẹp mặc nam trang đưa đóa hoa tím thứ chín cho cô. “Anh ấy đang ở bên trong chờ cô.” Cùng họ Hắc, không phải ai cũng nói dong nói dài diễn thuyết, cô gái đi thẳng vào vấn đề, nói xong liền rời đi.

Nguyễn Yến Hi nắm chặt chín đóa hoa Angel Face trong tay, cước bộ đang vội vàng liền chậm lại.

Anh vì cái gì mà an bài tất cả?

Anh có biết hay không, cô thiếu của Lý gia rất nhiều ân tình? Cho dù hôm nay không lấy Lý Triết Kỳ, cho dù cô không có đồ đáng giá để hòan trả cho Lý gia, cả đời này đều không có tự do.

Bước lên bậc thang, Nguyễn Yến Hi hiểu được, vô luận ý nghĩa hành động của anh là gì, cô vẫn muốn gặp Hắc Thứ Khoan.

Vô luận tự do cùng ân tình, cũng không ngăn cản được tưởng niệm muốn gặp anh của cô.

Bậc thang phía trên, thảm đỏ thật dài thẳng tắp đến đài , xung quanh đài là mười hai ngôi sao, chỗ đó chính là nơi có thể quan sát sơn cốc, nơi đó, anh đang đứng, đưa lưng về phía cô, nhưng Nguyễn Yến Hi không bao giờ… có thể nhận sai, đó là bóng dáng hiện lên trong mộng hàng đêm của cô, cô đang đến gần, Hắc Thứ Khoan rốt cuộc xoay người, trên mặt là nụ cười mà cô hằng nhớ thương, trong mắt mang theo hấp dẫn cùng sủng nịnh, anh hướng cô vươn tay, trong tay là đóa hoa Angel Face thứ mười.

Anh luôn xuất hiện ở trong mộng của cô, giây lát lại biến mất không thấy, hốc mắt Nguyễn Yến Hi nổi lên nhiệt khí, cô đã từng tưởng tượng vô số lần cảnh gặp lại… cô sẽ tao nhã mà hợp lễ chào hỏi anh, khắc chế ánh mắt mình không dõi theo anh, mà hết thảy giờ đều không quan trọng, cô giống như con bướm trắng tinh khiết, bay về phía anh… Hắc Thứ Khoan ôm lấy thân hình mảnh khảnh của cô, anh biết rõ anh muốn gì, và thận trọng thu lại được thành quả hòan mỹ, thắng lợi cùng vui sướng lại không khắc chế được tình cảm kịch liệt của anh.

Anh không thể tiếp tục bảo trì thần thái lạnh lùng tao nhã.

Giữ lấy khuôn mặt cô, anh vội vàng cúi xuống hôn trụ cánh môi cô, khi nặng khi nhẹ, từ bị áp lực tới không bị cản trở, không dự đoán được cái hôn môi trong quá khứ kia lại làm anh nhớ mãi, trong lòng anh cuộn trào lên sóng triều cùng gió lốc, không thể ngăn lại, cũng không muốn ngăn lại.

Liền trầm luân đi! Vì cái hôn này mà sinh, mà chết, mà điên cuồng… Một trận cuồng phong mãnh liệt rơi xuống ngọn sơn anh đỏ tươi, những cánh hoa đỏ kia rơi không ngừng như những vũ công xoay tròn bay múa, đang nhảy múa ba-lê xung quanh đôi nam nữ nhân vật chính, thể hiện nội tâm hạnh phúc của hai người.

Bọn họ như những người lữ hành đang khát thì gặp một dòng suối, giống như những linh hồn cô độc tang thương rốt cục có thể siêu thoát vui sướng, thời gian cùng hết thảy đều không tồn tại, cái hôn môi trước mắt này mới là duy nhất.

Nguyễn Yến Hi bị âm thanh cánh quạt chuyển động cực lớn mới hòan hồn lại, Hắc Thứ Khoan chớp nhẹ đôi mắt, khiếp sợ chính anh ngày càng trầm mê càng sâu sắc với tiểu nữ nhân trước mắt này, căn bản đã quên có phi cơ trực thăng tới.

Cô thấy phi cơ trực thăng đáp xuống phía khoảng trống, lại nhìn nhìn Hắc Thứ Khoan, trong mắt hiện lên tiakhó hiểu, suy nghĩ một chút, trong ngực đau đớn cùng hoảng hốt.

“Anh phải rời đi?” Nhớ tới lần trước, anh đã dùng phi cơ tư nhân để đưa cô đi.

Hắc Thứ Khoan nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, “Là anh với em, Yến Yến. Chúng ta lại một lần nữa lưu lạc thiên nhai.” Nguyễn Yến Hi vô cùng rung động, cô biết Lý ông nội, thúc thúc và thẩm thẩm sẽ thực thất vọng, nhưng giờ khắc này, cái gì cô cũng không muốn quan tâm nữa!

(Muanho: Ôi hạnh phúc, cảm động chết mất… Mưanhỏ khóc vì vui vì hạnh phúc mất rồi…)

“Em nguyện ý đi theo anh.” Đến chân trời góc biển.

Hắc Thứ Khoan khom người, theo kiểu công chúa ôm cô lên,cây cỏ xanh rì phía dưới quỳ rạp như cung nghênh cước bộ của anh.

Trực thăng biến mất ở sau tầng mây, “Chào cảm ơn” cây sơn anh đỏ tươi đang diễn xuất khóai trá vì cặp tình nhân.

Còn hiện trường tiệc cưới,…

Còn hiện trường tiệc cưới, các tiểu thiên sứ hào phóng thổi quét các bàn mỹ thực, , một đám cánh nghiêng lệch, mặt mũi tỉnh bơ, thành tiểu quỷ truy đuổi vui đùa ầm ĩ, trở thành tựa đề tin tức đầu tiên, toàn bộ quá trình xảy ra thâu long chuyển phượng (trộm long tráo phượng) trở thành một hôn lễ khôi hài.

Có lẽ rất nhiều ngày về sau, mới có người để ý tới cô dâu, rốt cuộc đã biến mất đi đâu rồi?

Đám cưới trở thành tiêu điểm của truyền thông và mọi người, còn hai nhân vật chính thì đang trên trực thăng, trực thăng sắp tới sân bay gần nhất, đổi phi cơ tư nhân khác, bay qua Thái Bình Dương, bay hết cả ngày, ở trên phi cơ rửa mặt chải đầu xong, Nguyễn Yến Hi một thân nhẹ nhàng ngả người vào trên ghế dài bên cửa sổ, ngoài cửa sổ ánh trăng như một quà cầu ngà voi, ngã vào trên tấm thảm nhung đen hình thiên nga (mình nghĩ tấm thảm này là đám mây), cho tới bây giờ, cô chưa bao giờ xem qua ánh trăng ở trên đám mây kia, cảm thấy thật gần gũi, cô cảm giác được cô có thể túm lấy nó một phen.

Nhớ tới khi còn ở La Mã, ở trong lòng Hắc Thứ Khoan, nghe được bài ca kia

Fly me to the moon¬

Let me play among the stars

Let me See what spring is like on Jupiter and Mars…

Khóe miệng Nguyễn Yến Hi thản nhiên cười ngọt ngào, nhịn không được nghĩ tới lời nói của Hắc Thứ Khoan lúc an nhàn bên hồ thiên nga, trong lòng rung động mãnh liệt, gò má lại trở lên hồng hồng.

Cô tâm động a, nhưng kỳ thật cô cũng không muốn ánh trăng, nếu có thể, cô tình nguyện cùng người yêu làm lữ hành bay tới mặt trăng kia, hoặc ngắm trăng cùng nhau, thật lãng mạn. Quả nhiên cô thật không có chí khí, cố tình mơ mộng một cách khờ dại.

Cô từ trên cánh cửa thấy hình ảnh của Hắc Thứ Khoan đang tiếp cận, cô không lập tức xoay người, bởi cô biết, hai bên má cô nhất định rất hồng hào, cho tới khi anh đi tới phía sau cô, cô có thể ngửi thấy trên người anh cùng cô có hương vị cây hương trầm giống nhau, thậm chí cảm giác được cả nhiệt độ cơ thể anh, cô cảm thấy tòan thân đều nóng lên, không cần xoay người chắc anh cũng biết mặt cô đỏ bừng đi.

“Còn chưa ngủ?” Hắc Thứ Khoan ngồi xuống ở bên người cô, nhìn chằm chằm đôi má hồng như đóa phù dung của cô, chúng luôn hấp dẫn anh, hấp dẫn môi anh, hấp dẫn tay anh, nghĩ muốn cắn một ngụm, nghĩ muốn xoa một hồi.

“Ngủ không được.” Thực tế, ở bên cạnh anh, cô luyến tiếc ngủ, tuy rằng không dám nhìn anh, hai mắt Nguyễn Yến Hi vẫn còn ngượng ngùng, tỏa sáng.

Hắc Thứ Khoan nhìn sườn mặt của cô, phát hiện ra điều gì đó, khóe miệng kéo lên cười nhẹ, không ai để ý quá, mỉm cười như vậy anh chỉ dành cho cô.

“Angel Face.” Anh đột nhiên nói nhẹ nhàng mà nỉ non.

Nguyễn Yến Hi trừng mắt nhìn, tim đập lạc nửa nhịp, rốt cuộc nhìn về phía anh, “Cái gì?” Kỳ thật cô vẫn muốn biết, vì sao anh tặng cô hoa Angel Face. Không phải hoa hồng. Cô nhận thức anh là người lãnh đạo cao cao tại thượng, không dùng hoa hồng bình thường mà dùng một loài hoa khác, chắc hẳn phải có ý nghĩa gì đó.

Tươi cười trên mặt Hắc Thứ Khoan không thay đổi, tia giả dối trong mắt cũng không ai bắt được, trong quá khứ anh không tưởng tượng được, chỉ vì thành công hấp dẫn sự chú ý của một cô gái mà thấy đắc ý vô cùng, mà hiện tại, anh cũng không rõ cảm xúc trong lòng anh lúc này là gì.

“Em làm cho anh nghĩ tới thiên sứ.” Không tỳ vết, thuần khiết vô cùng… Hơn nữa…, tay anh đã thần phục hấp dẫn, nhẹ nhàng xoa má cô.

A! Nói là hấp dẫn thần phục thiên sứ, không bằng nói là đã dụ dỗ được thiên sứ thì đúng hơn.

“Anh dường như luôn phá hư em, dạy em làm chuyện xấu.” Tuy rằng nói như vậy, vẻ mặt anh lại không có nửa điểm áy náy.

Nguyễn Yến Hi khẩn trương xoắn xoắn ngón tay, không muốn làm động tác phá hư sự thân mật lúc đó của hai người, lại không dám gần sát anh, lòng tràn đầy e lệ lại không biết phải làm sao.

Lòng bàn tay anh dày và rộng, không giống bàn tay của một người sống an nhàn sung sướng được người hầu hạ, cô thậm chí quyến luyến cái đụng chạm của anh, chỉ tiếc anh luôn nhẹ nhàng vuốt má cô rồi thu hồi tay lại, cũng không vượt quá giới hạn quá nhiều.

“Anh không có phá hư em, hơn nữa… Hơn nữa, em cảm thấy thực vui vẻ.” Cô thích có anh làm bạn.

Lộ ra chút gì đó, một chút ái mộ, sẽ làm anh khó xử sao?

Tuy rằng Hắc Thứ Khoan đối tốt với cô, cũng không thổ lộ quá cái gì, cô không nghĩ tự mình đa tình làm cho anh cảm thấy phiền chán. Không phải yêu nhưng quan hệ của anh và cô rất tốt, anh săn sóc cô như vậy, hẳn là có chút thích đi? Chỉ cần một chút thôi, cô cũng thấy rất thỏa mãn.

“Thật sao?” Hẵc Thứ Khoan vẫn cười, nụ cười biểu lộ một chút bản tính nguy hiểm, Nguyễn Yến Hi lại vẫn dùng cặp mắt tràn đầy tín nhiệm nhìn anh, anh gần như không khống chế được cảm xúc, ngay lập tức muốn chiếm lấy cô.

Không, giờ không phải lúc. Anh hạ mí mắt, giấu đi dục vọng táo bạo.

“Yến Yến, em luôn dễ dàng tín nhiệm người khác, rất nguy hiểm, em biết không?” “Anh không thích em tin tưởng anh sao?” Nguyễn Yến Hi khó hiểu, vẻ mặt vô tội.

Cô cũng không dễ dàng tin tưởng người khác, chỉ là luôn nguyện ý tin tưởng anh, vì cái gì anh luôn nói với cô những lời này?

Hắc Thứ Khoan mỉm cười, nhẹ nhàng, không dấu vết tiến lại gần cô một chút, “Anh chỉ là lo lắng cho em.” Sợ hãi cô sẽ bị thương, lại đồng thời hấp dẫn bản năng săn bắn của anh. Hắc Thứ Khoan rốt cục vẫn vươn tay, hướng phía sau cô, dễ dàng nâng lên chiếc cổ mảnh khảnh của cô, “Em thật sự tín nhiệm anh ?” Nguyễn Yến Hi gật gật đầu, bản năng động vật còn sót lại làm cô phát run, mê luyến lại làm cho cô ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

“Cho dù là, như vậy… thì sao?” Anh tiến về phía trước, hôn trụ đôi môi cô… Hai gò má của cô càng hồng, đôi mắt phủ một tầng ướt át, đôi môi hé mở cho anh càn quét, bởi vì vừa mới tắm xong, mái tóc dài hỗn độn rối tung ở trên giường.

Cô nhất định không biết, bộ dáng của cô lúc này có thể giết chết anh. Hầu kết của anh giật giật, toàn thân buộc chặt như tảng đá, tư thế lại như hùng sư (sư tử oai hùng) nghỉ ngơi, chỉ là động tác tay không bởi vì đôi mắt yếu ớt của cô mà thu liễm, giống như muốn trừng phạt cô, trừng phạt như vậy sao lại có lực ảnh hưởng tới anh, làm cho anh lần đầu tiên trong sinh mệnh, cảm nhận thế nào là không khống chế được.

Hai tay Nguyễn Yến Hi siết chặt đệm giường, mềm mại thừa nhận là điều cô có thể làm, cũng là điều duy nhất cho phép chính mình làm, lại càng không dám chủ động, cô không muốn anh đình chỉ, vì đó không phải nguyện vọng của cô.

Tay anh lại càng không kiêng nể gì, ngón cái hết sức đùa đóa hoa, đầu ngón tay cũng không buông tha, nhu động bên cạnh hoa huy*t, Nguyễn Yến Hi nghe được tiếng vang ướt át, có cái gì đó chảy ra… Nghĩ muốn vùi mặt vào gối, thân thể cũng căng lên, mãnh liệt vui thích.

Trong mắt Hắc Thứ Khoan lại hiện lên một tia ác ma, mỉm cười, mỗi khi hạ phúc của anh đau đớn căng lên, ý niệm muốn khi dễ cô trong đầu lại càng sâu.

“Em không thích anh chạm vào em, phải không?” Thế nhưng anh vẫn còn có thể bình tĩnh mỉm cười nhã nhặn, chỉ là động tác trong tay lại không đình chỉ.

Nguyễn Yến Hi lắc đầu, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Hắc Thứ Khoan, nhưng vẻ mặt như vậy chỉ làm anh tăng thêm lực đạo ở đầu ngón tay, làm cô kinh hô ra tiếng… Hắc Thứ Khoan ngẩng đầu, thân thể dán vào cô, động tác hai tay không ngừng lại, trong gương, bộ dáng của cô như một nữ thần phóng túng, bởi vì ác ma dụ dỗ mà bỏ xuống ngại ngùng rụt rè, anh muốn làm cho cô càng thêm điên cuống, càng thêm sung sướng.

“Yến Yến…” Khi cô đang ở trên đỉnh sóng ngọn gió, phảng phất mà xa xôi, cô nghe thấy anh nói, đau đớn cùng sung sướng, mà kiềm chế tình cảm: “Là em muốn, anh đều có thể cho em, nhưng mà, là hết thảy của em, toàn bộ của em.” (ý là cô cũng phải giao ra tất cả) Chính là thân (thân thể) cùng tâm, chính là tòan thân cao thấp mỗi tấc của cô, chính là mỗi đoạn mỗi một giây trong sinh mệnh của cô, … Một khi như vậy, sẽ cực kỳ hòan mỹ, vĩnh viễn thuộc về anh.

Một mình Nguyễn Yến Hi đi vào giấc ngủ, sau khi làm cho cô lên cao trào, Hắc Thứ Khoan liền rời đi, trong căn phòng trống trải đen tối này cô âm thầm rơi lệ, không rõ vì sao anh nói như vậy, “Em của hiện tại, lại không thể cho anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.