Đừng Anh Chịu Không Nổi!

Chương 13: “ Không Hứng Thú”





Không bao lâu sau đó, Hàn gia hoàn thành chuyến du lịch về nước rồi tiếp tục công việc thường ngày.

Hàn gia từ xưa đến giờ ở thành phố B kế bên thành phố A như vẫn không kém phần trường thịnh hơn bên kia.
Tối đến, cả nhà Hàn gia đang ăn bữa tối.

Hàn Nhất Nhất bỗng nói quyết định mà mình đã suy nghĩ từ lúc xuống máy bay đến bây giờ.
" Ba, mẹ, anh hai, con muốn sang thành phố A làm việc được không ạ?"
Ba Hàn nghe con gái nói thì dừng tay, đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm cô, trong giọng nói ôn nhu: " Con gái, nhà chúng ta nhiều tiền, con không cần đi làm cũng được, hay con thiếu tiền tiêu vặt, nói ba cho con."
Mẹ Hàn bên cạnh cũng phụ họa: " Đúng đấy."
Hàn Nhất Nhất lắc đầu nhìn ba mẹ mình, trả lời có phần kiên quyết: " Con biết nhà mình nhiều tiền, nhưng con muốn có thể ra xã hội làm việc mình thích."
Nghe con gái nói, ba Hàn cũng không nói gì nữa mà tiếp tục ăn cơm, thở dài trả lời: " Được rồi, con muốn làm gì thì làm, nếu mệt mỏi thì về nhà."
" Dạ\~."
Được câu trả lời đồng ý từ ba Hàn, cô cười híp mắt lên như vầng trăng nhỏ, tâm trạng vui sướng hơn mọi ngày nên ăn thêm vài bát cơm.
Mẹ Hàn thấy vậy cũng không nói gì thêm.


Hàn Bạch Quân im lặng từ lúc nãy đến giờ thì lên tiếng: " Em tính làm việc gì?"
Hàn Nhất Nhất không suy nghĩ gì liền trả lời: " Luật sư."
Kiếp trước hay kiếp này cô đều chưa hoàn thành tâm nguyện này và cũng do gia đình Âu Dương không đồng ý nữa nên không thể làm việc được.
Kiếp này cô muốn sẽ trở thành luật sư vì chính nghĩa của cái đúng ra mặt, trong lòng hiện tại tràn đầy ý chí quyết tâm.
" Ồ.

Cần giúp chuyện gì thì kêu anh.

"
" Dạ."
Cô nằm trên giường cả tối vì hưng phấn mà không ngủ được, đến ba giờ sáng vì quá buồn ngủ mới ngủ luôn.
Vì hôm nay cả nhà điều có việc nên không ai tới tiễn cô mà cô cũng không quan tâm lắm việc đưa tiễn này.
Sau khi cô hoàn tất tất cả thủ tục thì bước lên máy bay.

Tìm được chỗ ngồi của mình rồi cô ngồi xuống, không lâu sau đó thì mệt mỏi ngủ thiếp đi do tối qua ngủ không đủ giấc.
Đến lúc máy bay hạ cánh thì được tiếp viên hàng không đánh thức.
Hàn Nhất Nhất lấy vali xong ra đường có tài xế do ba Hàn gọi đến đưa đón.

Ngồi trên xe, gió từ ngoài luồng qua mái tóc cô, nhìn xung quanh dòng xe cộ đang đi trên đường thì có chút hoài niệm.
Thời gian không nhanh cũng không ít khiến cô một lần nữa trở lại nơi này.

Tâm trạng cô cũng có vui vẻ mà cũng có buồn rầu.
Tự hỏi không biết ba mẹ cùng anh hai Âu Dương bây giờ như thế nào rồi? Cô sợ rằng, trong một thành phố gặp nhau có thể là 80%.
Khuôn mặt cùng dáng người của thân xác này thật sự rất giống với cô kiếp trước, dường như giống hai giọt nước vậy.

Lúc gặp lại lại sợ nhầm tưởng cô sống lại nữa thì khổ.
Tài xế sau khi đưa cô cùng giúp lấy vail vào căn nhà của Hàn Bạch Quân ở thành phố này thì xin phép đi luôn.
Hàn Nhất Nhất dạo quanh nhà một lát rồi mới sắp xếp đồ cùng cá nhân của mình để ở phòng chính.

Mặc dù Hàn Bạch Quân có nhà ở đây nhưng mua nó chỉ là do vui chơi.
Lâu rồi không có ai sinh hoạt nên sau khi cô tới đã được người khác dọn vệ sinh nên cũng tương đối sạch sẽ.
Dọn xong hết đồ của mình thì cô mới nhớ tới đồ ăn rồi nhanh chân chạy xuống bếp.

Mở tủ lạnh ra thì thấy đầy đủ toàn những món ăn vặt chất kín tủ lạnh.
Nhìn đi nhìn lại thì thấy thiếu một món cô đang thèm, thế là cô lấy ví tiền cùng túi xách đi siêu thị nhà gần đấy.
May thay siêu thị cũng không xa căn nhà lắm nên đi cũng tầm được 15 phút.

Mua xong đồ cô muốn thì đi ra siêu thị.

Cô thấy một ông già đang cố gắng khiêng hai thùng mì tôm thì qua nói.
" Ông ơi, để cháu giúp ông."
Nói xong cô liền khiêng trên lưng giùm ông.

Gần gần đầu đó, Phí Tào vừa uống nước vừa nhìn cô gái gần đó, xong lại nói với thiếu niên đang chơi game bên cạnh mình.
" Kim ca, cô gái kia nhìn xinh phết đấy."
Thiếu niên vẫn tiếp tục cắm đầu vào trò chơi mình đang chơi trên máy điện thoại, giọng toát ra vẻ không quan tâm.
" Không hứng thú."
Phía bên kia sau khi Hàn Nhất Nhất giúp xong người khác thì tiếp tục cầm đồ mình mua tiến về căn nhà.
Đúng lúc này Hàn Bạch Quân điện tới, Hàn Nhất Nhất trả lời đôi ba câu ứng phó với anh trai nhà mình mà không chú ý mình đã đi qua ai.
" Biết rồi mà, em lúc nào cũng cầm hết.."
Đến khi nghe giọng nói của cô thì Kim Dạ ngẩng đầu lên, tia sáng nơi đáy mắt vụt qua sau đó biến mất nhanh chóng.
Phí Tào bên cạnh nghe được giọng cô nói thì huýt tay người bên cạnh, giọng bỡn cợt nói.
" Kim ca, giọng cô nàng này nghe hay thật đấy.

Được rồi, tôi đã quyết định nhất định theo đuổi cô nàng này."
Phí Tào chuẩn bị bước tới chỗ cô thì bị Kim Dạ kéo lại rồi thả ra một tiếng lạnh băng nói: " Cút."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.