Ánh nắng vẫn còn rực rỡ trên những vòm cây đoạn khi họ phóng nhanh ra cổng. Lisette ôm chặt Dominic. Nàng đang ra đi đây. Nước mắt Lisette chợt dâng lên. Đã từ lâu nàng biết rồi giây phút này sẽ đến, nhưng nàng vẫn chưa sẵn sàng để đón nhận.
Greg đang trò chuyện cởi mở với Luke, hỏi Luke dự định làm gì sau khi chiến tranh kết thúc. Nàng không nghe câu trả lời. Họ đang lao nhanh qua khu rừng sồi, ánh mặt trời lọc từng tia hổ phách xuyên qua kẽ lá, nàng hôn tóc con. Greg đã hứa rằng họ sẽ quay về. Đó là một lời hứa hào phóng, nhưng nàng biết chàng sẽ giữ lời. Chàng muốn nàng được hạnh phúc, và từ đây nàng sẽ cố tạo hạnh phúc cho mình khi rời xa Valmy.
Những con đường ở Saint- Marie – des – Ponts đều vắng lặng khi họ phóng xe qua và điều đó làm nàng dễ chịu. Nàng không muốn chào tạm biệt ai nữa hết, để nước mắt nàng đang cố nén khỏi trào lên má. Hàng bạch dương viền 2 bên đường, những ngôi nhà mái ngói cao dần lùi về phía sau họ. Họ đang đi ra miền quê và tiến về Caen. Luke và Greg đang bàn về De Gaulle, nàng nghe giọng Luke có vẻ đanh lại. Anh không thể có cơ hội từ biệt riêng với nàng. Nàng biết tâm trạng của anh và ước gì có thể quay lại nói với anh rằng nàng rất tiếc.
Mặc dù nàng không yêu Luke, nhưng một sợi dây vô hình đã ràng buộc họ. Anh là người duy nhất trên đời này, trừ cha nàng, biết sự thật về cha của Dominic. Nàng sẽ không bao giờ quên sự giúp đỡ của anh trong giờ phút căng thẳng khi Dominic chào đời. Với anh, nàng cảm thấy mọi sự dễ dàng hơn vì không có điều gì phải giấu giếm. Anh biết Dieter. Anh là người bạn chân thật nhất của nàng từ trước đến nay.
Khi họ đến gần khu ngoại ô Caen đầy mảnh bom rơi, nàng tự hỏi không biết có được gặp anh lần nữa không. Nếu có dịp trở về châu Âu, nàng sẽ đến nước Pháp, chứ không phải là Anh quốc, nàng cảm thấy cổ họng đau nhói. Nàng sẽ nhớ anh. Trong vài tháng ngụ tại Valmy, anh đã là một phần đời sống của Lisette. Xe gầm lên lao vào trung tâm thành phố, rồi thắng rít lại giữa một đám bụi mù và khói xăng.
- Chúng ta chia tay ở đây! – Greg nói, và ném vội một cái nhìn về phía Lisette. Mặt nàng xanh xao, đôi mắt ánh lên vẻ nghi ngại.
Chàng nhảy ra khỏi tay lái.
- Anh đi tìm mua ít thuốc Gauloise. – Chàng thờ ơ nói – Anh sẽ quay lại ngay.
Lisette thầm biết ơn chồng. Chàng để họ ở lại với nhau để có dịp giã từ riêng. Đó là hành động của một người đàn ông không những yêu nàng mà còn tin ở nàng. Khi chàng vừa đi khuất, Luke hất chiếc túi khỏi vai nhảy ra khỏi băng sau.
- Em viết thư cho anh theo địa chỉ này. – Anh đưa cho nàng một mảnh giấy – Đây là địa chỉ mẹ anh. Dù anh ở đâu đi nữa, bà cũng chuyển thư đến.
- Cám ơn anh! – Khi nàng đưa tay đón tờ giấy, tay họ chạm vào nhau.
- Nếu cuộc hôn nhân không thành công, và em không hạnh phúc, hãy viết thư cho anh biết. – Luke nói nhanh – Em hứa với anh đi.
Nàng gật đầu:
- Em xin hứa! – Nàng run giọng đáp – Nhưng em sẽ hạnh phúc Luke ạ, em biết.
Mấy tuần vừa qua, Luke đã nhận ra trong mình những điều không vui. Anh không muốn nàng hạnh phúc với Greg Dering. Anh muốn nàng phải đau đớn khổ sở, muốn nàng phải nhận thấy mình đang ngộ nhận và hãy tự sửa chữa bằng cách rời xa Greg mà theo anh đến London.
- Anh sẽ luôn chờ đợi em! – Anh nói mãnh liệt và nâng mặt nàng lên hôn thật mạnh bạo khiến nàng cảm thấy môi mình như bật máu. Nàng run lên khi anh buông nàng ra vì anh đã nghe thấy tiếng Greg đang trở lại. Bóng chàng ngả lên chỗ họ.
- Chào Luke nhé! – Chàng lên tiếng, giọng nói không có vẻ gì chứng tỏ chàng thấy họ ôm nhau hoặc có vẻ ghen tuông với cảnh tượng vừa chứng kiến.
Luke siết chặt tay chàng và quay lại phía nàng.
- Chào Lisette! – Giọng chàng đặc sệt – Anh sẽ nhớ em! – Rồi không nhìn lại, chàng quay gót bỏ đi.
- Anh ấy vẫn còn yêu em đấy nhỉ? – Greg nói, chàng ném mình vào sau tay lái.
Nàng gật đầu không thốt nên lời. Chiếc xe được gài sang số và lao khỏi những con đường đá sỏi về xa lộ chính, thẳng hướng Paris.
Nàng hầu như im lặng trên suốt lộ trình còn lại. Nàng mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Quá mệt nên không thưởng thức được vẻ lộng lẫy của một ngôi nhà mới, bề thế và đẹp đẽ nằm tại quận thứ 16.
- Để anh bồng Dominic cho. – Chàng nhẹ nhàng nói khi giúp nàng rời khỏi xe.
- Chúng ta đang ở đâu đây? – Nàng ngạc nhiên hỏi.
Chàng đáp với một nụ cười:
- Ở nhà, ít ra đây cũng là nhà của chúng ta trong vài tháng sắp tới.
Họ đi đến một cánh cổng sắt chạm trổ đứng giữa hàng giậu xanh tươi. Chàng mở khoá và đẩy cổng, đưa nàng vào một khu vườn được trồng tỉa công phu.
- Đây là nhà ai thế? – Nàng ngạc nhiên hỏi.
- Một giám đốc ngân hàng. Những ngày trước khi thành phố bị chiếm đóng, ông ta bỏ Paris đi tìm không khí khoẻ khoắn hơn ở Geneve. Người Đức tiếp thu khu biệt thự này, và bây giờ chúng ta đang thuê nó. Có hai người giúp việc trong nhà, đều đã lớn tuổi. Anh sợ họ không chăm nom cẩn thận cho Dominic được em à. Chắc chúng ta sẽ tìm kiếm thêm một bà vú.
- Không cần thiết đâu anh. – Nàng lướt tay vào bàn tay chàng – Em đã tự tay săn sóc cho Dominic ở Valmy. Nơi đây em có thể làm thế mà.
Chàng không tranh cãi với nàng. Chàng biết nàng chưa nhận thức được lối sống của mình sắp phải thay đổi ra sao. Paris đang ở trạng thái của ngày hội, say sưa trong men tự do. Mọi đêm đều sẽ có tiệc tùng. Nàng sẽ cần quần áo mới, nước hoa và một người giữ trẻ tin cậy để trông nom Dominic trong khi nàng cùng chàng say sưa yến tiệc ở nơi vẫn còn là thành phố thủ đô diễm lệ nhất thế giới.
Trong bộ quân phục chỉnh tề, hình ảnh Greg không xứng hợp với thằng bé đang ôm trên tay, họ nắm tay nhau bước lên ngưỡng cửa ngôi nhà mới.
Căn nhà thật lộng lẫy. Sàn của gian đại sảnh được làm bằng đá cẩm thạch phớt hồng. Trong phòng khách treo tranh của Monet. Tủ khảm tinh tế theo kiểu Louis XV, ghế bọc nhung, thảm Ba Tư, đèn chùm thuỷ tinh lóng lánh. Tất cả đều quí phái và sang trọng khiến nàng cảm thấy nghẹt thở tê người. Chỉ hai mươi bốn giờ sau, nàng đã biến căn nhà thành một mái nhà ấm, đầy ắp những hoa.
Họ sống ở đây được ba tháng, đó là ba tháng hạnh phúc nhất đời nàng. Paris vào hội khi đêm xuống, các đại lộ đầy rẫy những cô gái xinh đẹp sánh vai cùng các chàng lính Mỹ, những quán cà phê bên đường rợp cờ tung bay, các con đường viền hai hàng cây tràn ngập tiếng cười. Chiến tranh đã thực sự đi qua và mọi người hân hoan đón nhận điều ấy.
Họ thuê một cô gái gốc Savoy làm vú nuôi. Cô ta hãy còn trẻ và xinh xắn, nên Lisette có thể giao Dominic vào buổi tối, yên tâm con sẽ được trông nom chu đáo trong khi nàng dạo bước với Greg qua những con đường ngập ánh hoàng hôn, ăn tối ở nhà hàng Maxim hoặc Moulin, rồi sau đó khiêu vũ đến tận sáng ở sàn nhảy Le Quarenta – Cinq. Họ đến thăm mẹ nàng và thường đưa bà cùng đi chơi.
Greg nhất định sám sửa quần áo mới cho nàng một lố áo đầm, hai bộ đồ tây, nửa lố mũ, giày, tất, túi xách tay, khăn quàng cổ, quần áo lót, một đống quá kếch xù đến nỗi nàng muốn chết ngạt được.
- Em chưa bao giờ thấy quá nhiều y phục cùng một lúc như thế này. – Nàng cười nói khi đứng trong gian phòng ngủ thênh thang của họ, giữa đám hộp và giấy lục tung đầy ngập lên tận gối nàng.
Chàng mỉm cười:
- Em còn sức mở thêm một chiếc hộp khác được không? – Greg hỏi và âu yếm khoác vai, trao cho vợ chiếc hộp nhưng nhỏ nhắn.
Chiếc áo choàng len nàng đang ướm thử tuột khỏi vai. Nàng từ tốn và thận trọng nhấc nắp hộp lên. Một viên hồng ngọc to và tuyệt đẹp, bao quanh là chuỗi kim cương trắng nhỏ, đặt khéo léo trên một chiếc nhẫn vàng thanh mảnh.
- Ô đẹp quá Greg ơi! – Nàng thì thầm khi chàng nhẹ nhàng tháo đi chiếc nhẫn thô kệch mà nàng đã mang từ lâu trên tay và thay vào đó viên ngọc lấp lánh.
- Làm sao tuyệt vời bằng em được! – Chàng trầm giọng nói và vòng tay ôm nàng, môi chàng nồng nhiệt trao nàng một nụ hôn.
Họ rời Paris đi Mỹ vào tháng 11. Hàng cây dẻ chơi vơi cằn cỗi, vòm cong của thánh đường Saré – Coeur in sắc nét trên bầu trời thoáng đãng. Nàng nhìn quang cảnh lần cuối trước khi bước lên.
Chiếc xe đưa họ ra đến bến tàu Gare du Nord, Paris chỉ là khúc giao tấu, bây giờ đã kết thúc, và một cuộc đời mới của nàng ở một quốc gia nửa vòng bên kia trái đất sắp sửa bắt đầu.
Họ đáp tàu đi Liberté, Simonette, cô gái trẻ người gốc Savoy mà họ thuê làm vú em cùng đi với họ. Khi Greg hỏi cô muốn theo giúp việc cho họ ở Mỹ không, cô gái nhận lời không do dự. Họ là người đầu tiên thuê cô đi giúp việc, nhưng cô tin chắc không bao giờ có thể tìm thấy một người chủ nào đối xử tốt với mình hơn bà Dering.
- Con tàu này khác với chiếc mà anh đã đến. – Greg mỉm cười nói khi một tiếp viên đưa họ vào, bên trong trang trí màu sắc đỏ thắm và lắp kính Lalique.
- Tuyệt quá! – Lisette rạng rỡ nói – Như một cung điện ấy!
Mái tóc óng ả của nàng cuốn lại thon thả theo hình số tám. Đôi mắt tím màu thạch anh sáng long lanh. Mảnh khăn quàng chàng một mực mua cho nàng khoác hờ hững trên vai. Nàng mặc chiếc áo vải mỏng đỏ thắm và một chiếc váy túm màu xám may cắt thật khéo. Nàng mang bông tai hạt trai và xâu chuỗi cùng loại quanh cổ. Đôi giày da cá sấu đen nàng mang cao lạ lùng cùng tất dài màu trong suốt. Trông nàng quý phái, rất đáng yêu và duyên dáng đến nỗi chàng cảm thấy tràn ngập yêu thương.
Chàng nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy nàng. Những lọn tóc bết mồ hôi. Gương mặt tái xanh vô hồn của nàng khi bước qua những xác chết đẫm máu của bọn Đức, kiêu hãnh chào đón chàng đến Valmy, đến nước Pháp.
Chàng đã mong muốn đem đến hạnh phúc cho nàng và chàng tin rằng mình đã làm được điều đó. Luke Brandon đã viết thư cho nàng, nàng đưa chàng xem, cả thư trả lời của nàng nữa. Thư của nàng đầy tình cảm và nhiều quan tâm, nhưng đó không phải là thư của một người đàn bà gởi cho một người đàn ông nàng hãy còn yêu thương. Nàng đã thành thật khi bảo với Greg rằng chưa bao giờ yêu Brandon. Cơn ghen hờn của chàng khi trông thấy Luke đắm đuối hôn từ giã nàng không còn quan trọng nữa. Tình cảm chỉ có riêng ở phía Brandon mà thôi. Lisette không yêu anh ta, chưa bao giờ cả. Còn chàng, Greg đã chiếm được tình yêu của nàng và chàng nhất quyết sẽ gìn giữ mãi.
Lisette chợt nhận ra nhiều điều trong 9 ngày họ vượt Đại Tây Dương. Ở Paris, nàng đã biết Greg là người có nhiều tiền và khám phá này đã khiến nàng ngạc nhiên thích thú. Giờ đây nàng hiểu thêm rằng chàng rất mực giàu có. Những hành khách bản xứ ai cũng biết đến tên Dering và tỏ lòng kính trọng. Nàng cũng biết thêm không chỉ riêng nàng biết Greg vô cùng lôi cuốn, mà những phụ nữ khác cũng biết điều đó – những phụ nữ xinh đẹp và có học thức.
- Chao ôi! Phải Greg Dering đó không nhỉ? – Nàng nghe một phụ nữ tóc vàng đứng cách mình vài bước có dáng điệu thướt tha hỏi cô bạn đồng hành khi nàng cùng chàng vào phòng giải khát trên tàu.
- Dering, tên ngân hàng và công ty sắt thép ấy à? – Người bạn hỏi, đôi lông mày tỉa mỏng và kẻ chì khéo léo nhướng lên.
- Đúng. Nhưng hãy dằn lòng xuống bồ ơi, mình đọc trong báo Paris Match thấy nói rằng chàng ta lấy một cô gái Pháp ngay sau ngày đổ bộ lên châu Âu.
Cô bạn đồng hành tóc bạch kim, thanh lịch trong bộ áo đầm đính những hạt huyền, bật tiếng cười trong cổ:
- Chúa ơi! Một cô dâu thời chiến! Gia đình Dering sẽ phản ứng ra sao nhỉ?
- Cô ta chẳng xứng đôi chút nào. Cha cô ta là một bá tước. Bà Isabelle Dering không chính thống lắm nên chắc sẽ thấy cuộc hôn nhân này rất lãng mạn và hoàn toàn đồng ý.
- Jacqueline Pleydall sẽ không thấy đâu. – Cô kia lạnh lùng nói – Cô ấy đã chuẩn bị để sẵn sàng trở thành bà Greg Dering lúc anh ấy trở về.
Cô tóc vàng cười lớn, mắt đăm đăm hướng về phía Greg đang đứng nơi quầy rượu, mái tóc dày vàng óng của chàng gợn quăn sau gáy, đôi vai vạm vỡ ẩn dưới đường cắt tuyệt mỹ của bộ áo dạ tiệc trắng đắt tiền.
- Phải, người hùng trở về chắc không được chào đón nồng nhiệt đâu, chỉ vì nguyên nhân… – Cô liếm nhẹ đôi môi bóng nhẫy – Trông chàng hấp dẫn đấy chứ.
Nhận thấy vài người đàn ông vừa quay sang nhìn họ một cách ngưỡng mộ, hai cô gái rảo bườc vào phòng giải khát trang trí mạ vàng loè loẹt.
Lisette tần ngần nơi ngưỡng cửa, thoáng cau mày phân vân. Một cô dâu thời chiến. Có phải gia đình và bạn bè Greg sẽ xem nàng như thế? Còn Jacqueline Pleydall là ai? Greg chưa hề nhắc đến cô ta, như vậy hiển nhiên họ chưa hẳn đã đính hôn hoặc không chính thức đính hôn trước khi anh ta rời Mỹ để đi chiến đấu ở châu Âu.
Nàng bỗng cảm thấy bối rối lạ lùng. Chưa bao giờ nàng thắc mắc về đời sống riêng của Greg trước khi họ gặp nhau. Dù sao chàng cũng là một người tình tuyệt vời. Lẽ ra nàng phải thấy rằng sẽ có một người đàn bà nóng lòng chờ mong chàng trở về và tin chàng đã kết hôn với một cô gái Pháp chắc sẽ đến như một cú sốc và gây thất vọng cho người ấy.
Greg ngẩng đầu lên và mắt họ gặp nhau trong đám đông. Một tia hạnh phúc vừa len vào nàng. Chàng yêu nàng và đã kết hôn với nàng. Nàng mỉm cười với Greg và bắt đầu lách qua đám đông tiến về phía quầy rượu, tự cảm thấy mình hạnh phúc và tội nghiệp cho cô Pleydall nào đó không quen.
Đêm hôm ấy, khi nằm trên giường lật qua mấy tờ tạp chí mà Greg mua trước khi họ lên tàu, nàng tình cờ bắt gặp một bài báo ba trang nói về Berlin. Greg đang vừa tắm vừa nói chuyện với nàng qua tiếng nước chảy rào rào của vòi sen, chàng hỏi nàng có định đến phòng tập thể dục với chàng vào sáng mai không. Nàng im lặng. Berlin, thành phố Dieter tha thiết mến yêu. Hình ảnh trong báo chụp một người quần áo rách nát đang xếp hàng chờ lãnh bánh mì và khoai tây hoặc đứng chờ ở các vòi nước nhỏ giọt đục ngầu. Thành phố kiêu hãnh một thời đã bị quân Đồng minh chia thành 4 khu vực chiếm đóng. Lính Mỹ, miệng nhai kẹo cao su, nghênh ngang dạo qua Tiergarten, nơi mà ngày xưa khi còn bé, Dieter đã nắm tay cha cùng đi dạo. Quân Anh thơ thẩn ngoài mặt tiền khách sạn Adlon, nơi ngày xưa Dieter đã ngồi uống đá chanh.
Nàng xếp tờ báo lại và thấy lòng đau xót. Dieter hẳn rất ghét cuộc chiếm đóng trên thành phố của mình, ghê tởm biết mấy hình ảnh bọn lính Đồng minh nhởn nhơ dạo gót trên các con đường, lòng nàng thắt lại. Phải chăng mẹ Dieter đã có mặt trong số những người đàn bà mệt mỏi xếp hàng lãnh thức ăn? Phải chăng bà cũng thuộc số người bị truất hữu tài sản và trở thành kẻ không nhà? Nàng nhớ lại bức ảnh đặt trên tủ trong phòng Dieter: một phụ nữ tươi cười bên khóm hoa dưới chân, đó là người phụ nữ bị mất con và sẽ không bao giờ biết được bà đã có một đứa cháu nội.
- Chúng ta sẽ đi trước khi ăn sáng nhé? – Greg nói và rời khỏi vòi tắm, lau mạnh tóc trong chiếc khăn lông. Chàng đột ngột dừng lại khi thấy gương mặt trắng bệch của nàng – Em sao thế? – Chàng bước đến lo lắng hỏi – Em không khoẻ à?
Nàng lắc đầu, không tin mình có thể cất tiếng nổi.
- Để anh gọi bác sĩ trên tàu. – Chàng nói và với tay về phía điện thoại.
- Đừng! Thôi khỏi, anh Greg. Em chỉ hơi nhức đầu. Ngày mai em sẽ khoẻ mà.
- Không, em chỉ cần ngủ một chút. Anh ngủ ngon nhé, Greg.
- Chúc cưng ngủ ngon! – chàng dịu dàng nói.
Nàng siết chặt tay chàng và khi nằm bên cạnh chàng, Lisette không thể nào ngủ được. Nàng thao thức thật lâu.
Một tuần sau, vào buổi rạng đông, họ đi ngang tượng Nữ thần tự do.
- Ô, bức tượng nguy nga lộng lẫy quá! – Lisette tán thưởng, mắt nàng rạng ngời thích thú – Em chưa bao giờ nghĩ rằng pho tượng lại vĩ đại thế này.
Họ đứng tựa vào bao lơn con tàu, tay Greg choàng qua ôm sát nàng khi chiếc Liberté lướt trên những đợt sóng chào đón để tiến vào cảng Nequ York.
- Chúng ta sẽ ở lại Nequ York chứ? – Nàng hỏi khi họ làm thủ tục hải quan – Chúng ta có thể xem toà nhà Liên bang và công viên Trung ương không?
Chàng bật cười, thích thú vì sự náo nức của nàng, vì được trút bỏ sau lưng cuộc chiến châu Âu, và vì được trở lại đất Mỹ.
- Chúng ta sẽ ở lại đây bao lâu tuỳ thích, cưng ạ. Chúng ta sẽ hưởng tuần trăng mật tại đây.
Mắt nàng long lanh, giọng nói đầy vẻ trêu chọc:
- Em nghĩ tuần trăng mật của chúng ta là chuyến đi trên tàu vừa qua.
- Tuần trăng mật của chúng ta không bao giờ chấm dứt cả. – Ánh mắt chàng ngời sáng làm nàng muốn nghẹt thở – Chúng ta hãy đến ngụ tại khách sạn Plaza rồi anh sẽ đưa em đi xem khắp Nequ York.
Điều khiến nàng ngạc nhiên là không mấy ai biết nói tiếng Pháp. Người hầu phòng ở khách sạn Plaza nói vài câu chọn lọc phát âm cẩn thận, còn những nhân viên khác không thể nói gì ngoài những câu chào hỏi lịch sự vào buổi sáng, buổi tối.
- Em tưởng rằng mọi người ở đây đều có thể nói được chút ít tiếng Pháp chứ! – Nàng thắc mắc với giọng bàng hoàng – Em biết xoay sở sao đây nếu không có anh bên cạnh? Giọng tiếng Anh của em kinh khủng lắm.
- Giọng tiếng Anh của em rất dễ thương. – Greg thành thật nói – Mọi người sẽ yêu thích giọng nói của em và thích luôn cả em nữa.
Nàng không tin tưởng lắm nhưng những ngày sau đó nàng đã thấy điều chàng nói là sự thật. Tiếp chuyện với ai nàng cũng được nhìn chăm chú ngay và họ kiên nhẫn chờ nàng tìm ra từ vựng để diễn tả ý mình muốn nói.
Nàng yêu mến Nequ York. So với Paris, nơi đây rộng lớn và náo nhiệt hơn, còn so với làng mạc với phố chợ của Normandy thì Nequ York hoàn toàn khác lạ, nó thật sôi nổi và nàng có thể thích ứng ngay. Đến đâu nàng cũng gặp sự thân thiện, nhưng có lần nàng đã phải sửng sốt khi chợt khám phá ra sự thân thiện ấy không phải lúc nào cũng thật lòng.
Họ tình cờ gặp một người bạn cũ thời sinh viên của Greg tại một phòng triển lãm tranh. Khi Greg giới thiệu nàng là vợ chàng, chàng trai Mỹ ấy chào hỏi nàng nồng nhiệt và bảo Greg thật là tốt số. Một lát sau, khi Greg và anh ta bắt đầu trò chuyện về những nhân vật và địa điểm xa lạ đối với nàng. Lisette liền cáo từ đi vào phòng vệ sinh. Khi trở lại nàng nghe tên người Mỹ nói:
- Cô ấy trông được lắm chứ Greg, nhưng anh đã liều lĩnh đấy, đúng không? Tôi nghe nói không phải cô gái Pháp nào cũng hết mình chống lại bọn Đức đâu.
Nàng nghĩ rằng Greg sắp sửa tung cho hắn một nắm đấm vào quai hàm. Chàng nắm chặt tay, mặt trắng bệch và ánh mắt toé lửa. Chàng lớn giọng:
- Đừng bao giờ nói như thế nữa về vợ tôi hoặc về đất nước của cô ấy! Các anh không biết gì về nước Pháp cả! Không hiểu rằng họ đã chịu đựng những gì! Chúa ơi, khi tôi hồi tưởng Lisette phải gánh lấy những điều do bàn tay chúng gây ra… nhà của nàng thì bị giày xéo… chính đôi tay không của nàng đã phải chôn cất một người thân trong gia đình bị chúng giết chết…
Người bạn chàng tỏ vẻ bối rối:
- Anh đã không cho tôi biết điều ấy. Nhưng tạp chí Nequsqueek đã cho đăng hình những cô gái Pháp không biết chịu đựng mà lại đi thông đồng với giặc. Mấy cô đó bị người ta gọt tóc công khai trên đường phố. Họ đã hành động như thế đó trong khi chúng ta liều mình hy sinh để giải phóng cho họ. Ý tôi chỉ muốn nói thế thôi.
Gân cổ của Greg hằn lên.
- Đừng nói chuyện đó nữa. – Chàng gầm lên – Anh cút ngay cho!
Người bạn vội vã quay lưng.
- Được rồi! Được rồi! Làm gì mà nóng thế, khối thằng Mỹ đã chết để cứu châu Âu khỏi đống phân mà họ tự dây vào. Khi tôi gặp bất kỳ một ai ở đó về, tôi chỉ muốn biết chắc xem hắn ở phía bên nào, thế thôi!
Greg không còn giữ được bình tĩnh. Chàng tiến lên một bước và tên bạn nhanh chân chuồn mất.
Lisette đứng chết trân tại chỗ. Nàng run rẩy cả người. Sự che giấu chợt bùng lên quá bất ngờ giống như cảm giác ở Bayeux vào ngày nàng hạ sinh Dominic.
- Em đừng chú ý tên ngốc ấy. Hắn chẳng biết gì về những việc đã xảy ra ở châu Âu và hắn sẽ không bao giờ hiểu đâu.
- Dạ không sao… Em hiểu.
Nhưng nàng không hiểu gì hết. Nàng không hiểu chàng muốn nói gì khi thét lên rằng nàng đã chôn một người thân trong gia đình bằng đôi tay không, một người thân bị bọn Đức giết chết. Nàng chỉ chôn duy nhất có một người là Dieter. Chính Greg đã cho phép nàng làm việc ấy. Nàng cảm thấy choáng váng, nửa muốn hỏi chàng, nửa lại không dám vì sợ không biết câu hỏi sẽ dẫn nàng đến đâu.
- Chúng ta rời khỏi đây để đi ăn trưa nhé! – Greg nói, e rằng vụ cãi nhau ban nãy đã biến họ thành trung tâm chú ý của đám đông.
Nàng gật đầu và gắng gượng cười nhưng ngày hôm ấy đã mất vui. Nàng không biết Greg sẽ bàng hoàng và rút lui thế nào nếu như nàng bị đăng hình lên Nequsqueek.
Hai tuần sau họ rời nhà ga Grand Central để đáp xe lửa mất ba ngày đến San Phrancisco. Greg khẽ nhìn nàng lo lắng khi tàu vừa rời ga và rầm rập chạy khỏi Nequ York. Những khi nàng không hay biết có người đang quan sát mình, Greg trông thấy một tia nhìn dường như bị ám ảnh bởi một điều gì đó. Lần này chàng tự hỏi không biết có phải nàng đang buồn vì phải xa Nequ York không.
- Chúng ta có thể trở lại đây bất cứ lúc nào chúng ta thích. – Greg trấn an – Em khỏi phải buồn khi ra đi như thế này.
- Em không buồn đâu. – Nàng nói nhanh và đặt tay vào bàn tay chàng – Chắn chắc em sẽ yêu San Phrancisco và Dominic đang ríu rít ê a thích chí trong chiếc xe nôi.
Nàng mỉm cười, nhưng khi quay đầu nhìn ra cửa sổ và trông thấy vùng ngoại ô vút chìm lại phía sau, nụ cười nàng bỗng vụt tắt. Nàng đã rất thành thật khi bảo rằng mình không buồn. Buồn không phải là từ để diễn tả sự xáo động nội tâm mà nàng đã cảm thấy từ khi có việc không hay xảy ra tại phòng tranh. Nàng đang mặc cảm tội lỗi khi giấu Greg phần quan trọng nhất trong quãng đời quá khứ của mình, khi lừa dối chàng bằng cách thức mà nàng chưa hề dự định. Luke đã có lý khi thúc giục nàng hãy thú thật với Greg mọi điều. Nhưng nàng đã không làm thế và bây giờ thì đã quá muộn. Nàng đã khiến chàng lầm tưởng con kẻ khác là con mình, Lisette không còn cách lựa chọn nào khác ngoài việc phải sống với hậu quả về quyết định của mình.
Họ đổi xe lửa ở Chicago và lại tiếp tục lên đường, băng qua những bình nguyên rộng lớn của nước Mỹ, tiến về phía Dequver và dãy núi Rocky.
- Đây là một phần đời của anh ở Mỹ. – Greg phấn khởi nói – Em có thích không cưng?
- Đẹp lắm anh ạ! – Nàng thành thật đáp.
Cảnh vật rất đẹp và hùng vĩ với những ngọn núi vươn cao phủ đầy tuyết. Tuy vậy nàng không khỏi nhớ về những cánh đồng màu mỡ, những con đường đất viền hai hàng cây cao, những cụm mây lướt bay tận chân trời lộng gió của Normandy.
Sáng hôm sau, khi thức dậy họ đã thấy rặng núi Rocky ở phía sau mình. Đất bây giờ bằng phẳng lại xa xa thấp thoáng những ngọn đồi nhỏ.
- Chúng ta sắp tới nơi rồi. – Greg nói và nàng cảm nhận được sự phấn khởi của chàng. Chàng đang về nhà với sự mong đợi của cha mẹ cùng cô em gái của chàng. Nàng thoáng sợ hãi nhưng cố kềm chế lại. Họ là gia đình của Greg và bây giờ sắp trở thành gia đình của nàng. Màu xanh da trời của Thái Bình Dương sáng ngời lấp lánh. Nàng tìm nguồn an ủi bằng cách nhẹ nâng Dominic ra khỏi xe nôi và ôm chặt con vào lòng.
- Em xong chưa? – Greg hỏi khi họ chuẩn bị rời khỏi xe.
- Vâng! – Nàng đáp.
Đó là một ngày tháng mười hai đẹp trời. Nắng rực rỡ và không khí trong lành. Nàng mặc bộ đồ đầm xanh xám, một đường viền ren tôn vẻ nhỏ nhắn của eo nàng, một chiếc sơ mi lụa trắng có cà vạt thắt hờ nơi cổ. Nàng mang giày gót cao hở mũi màu xám, nữ trang duy nhất là chiếc nhẫn lộng lẫy chàng đã mua tặng và một chuỗi hạt đen hai vòng của bà nàng trao cho. Trong nàng thon mảnh nhỏ bé, rất thanh lịch, và rất Pháp.
- Đừng lo lắng em à! – Chàng nói khi đọc được thoáng e sợ trong mắt nàng – Mọi người sẽ yêu mến em.
Sự chào đón của gia đình chàng thật nồng ấm. Nỗi sợ hãi về việc mọi người sẽ không công nhận nàng, sẽ không vui vì cuộc hôn nhân bất ngờ của chàng phút chốc bỗng tan biến.
- Cả nhà rất vui mừng khi được gặp con! – Mẹ chàng kêu lên và ôm chặt lấy nàng – Xin chúc mừng con đã đến Phrancisco, Lisette! Chúc mừng con về nhà.
Đó là một phụ nữ có vóc người cao lớn với chiếc cằm cương nghị và đôi mắt sáng rực. Cuộc hôn nhân này không phải là điều bà mong muốn hoặc trông đợi, nhưng đây là cô gái mà con trai bà đã yêu thương nên bà cũng phải yêu thương, và giúp đỡ cô.
Ngay giây phút đầu gặp gỡ Lisette, tất cả ngờ vực của bà về trí khôn của Greg khi đi cưới một cô gái khác quốc tịch, khác văn hoá, một cô gái chỉ mới sơ giao, đều biến mất. Nàng thật thanh tú. Vẻ duyên dáng tự nhiên của nàng đã đi thẳng vào trái tim bà Isabelle Dering. Lisette đáp ứng được ngay với sự nồng nhiệt và chân thành của bà và nàng cảm thấy muốn bật khóc khi cuối cùng bà buông nàng ra và ôm chầm lấy đứa con trai cao hai mét của mình.
- Tạ ơn Chúa, con đã được về nhà bình yên! – Lisette nghe bà thì thầm.
Rồi đến cha của Greg cũng chào đón nàng bằng chiếc hôn trên má. Ông nói:
- Lisette, chúc mừng con đến San Phrancisco. Ba nghĩ chắc nơi đây hơi khác với Normandy, nhưng ba cầu mong con sẽ rất hạnh phúc ở nơi này.
Ông cũng to lớn vạm vỡ như con trai. Có những nếp nhăn sâu chạy từ mũi đến miệng trên gương mặt rám nắng của ông. Tóc ông đã hoa râm nhưng vẫn còn dầy và hơi loà xoà kiểu như Greg. Tia nhìn của ông nhân hậu và cái bắt tay của ông thật vững chắc.
- Chào chị, em là Chrissie! – Một cô gái xinh xắn đứng bên cạnh chàng sốt ruột kêu lên – Em chưa hề gặp ai tuyệt vời như chị hết. Em cảm thấy mình ăn mặc lố lăng quá. Trông cứ hệt như cây Giáng sinh vậy đó! Chị chỉ cho em làm tóc giống chị nhé, tóc em sao mà quăn lung tung và chẳng ra cái kiểu gì cả.
Simonette đứng sau lưng họ một bước. Trên tay là một thằng bé Dominic đang ngơ ngác nhìn. Hầu như cùng một lúc, cả gia đình Dering buông con trai ra và trố mắt ngạc nhiên. Đôi mày của ông Dering hơi nhướng lên chờ đợi lời giải thích, Chrissie chợt nhận ra cha mẹ cô vừa bắt gặp điều gì đáng chú ý hơn cũng bỏ Lisette và quay lại, thấy Dominic cô há miệng ngạc nhiên tột độ.
Greg mỉm cười:
- Còn phải giới thiệu một người nữa chứ! – Chàng đến gần Simonette và nhẹ nâng thằng bé lên – Thưa ba má đây là cháu nội của ba má đây, Dominic.
Mọi người sững lại trong một giây rồi bà Isabelle Dering khẽ kêu lên:
- Ôi! Chúa ơi! Tôi chẳng biết gì cả. Thằng bé kháu khỉnh thế này! – Bà tiến lên – Để mẹ bế cháu nhé. Sao không báo trước gì cả vậy, Greg?
- Con không muốn cùng một lúc mang đến cho mẹ quá nhiều bất ngờ. Hơn nữa chính con cũng mới biết mấy tháng gần đây thôi. Thằng bé sinh vào tháng hai giữa lúc con đang chiến đấu ở Đức.
Bà Isabelle Dering đỡ lấy Dominic và ngắm nhìn cháu với gương mặt rạng rỡ.
- Thằng bé kháu quá, Dering hả. Mẹ không tin nổi là mình đang đứng đây và được bế trên tay thằng cháu nội đầu tiên của mình. – Bà quay sang Lisette mắt long lanh những giọt lệ sung sướng – Cám ơn con yêu quí. Đây là điều bất ngờ thú vị nhất mà chưa người nào mang đến cho mẹ.
Greg đã choàng cánh tay qua người nàng thế mà Lisette cũng không dám run rẩy, không dám để cho những cảm xúc dâng trào. Chúa ơi! Sao nàng không thể thấy trước việc này, thấy trước phản ứng của gia đình chàng sẽ như thế nào. Nàng không thể để cho bà Isabelle tiếp tục tin Dominic là ruột thịt của bà đuợc. Nàng đã phạm tội ác ghê gớm.
Lisette biết mặt mình đã tái nhợt như không còn giọt máu và biết rằng cần phải nói lên sự thật để chấm dứt màn kịch mà nàng đã đưa mọi người vào.
- Con xin thưa chuyện này… – Nàng mở lời một cách ngập ngừng, gương mặt trắng bệch và những móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay.
Greg bỏ tay khỏi vai nàng và thong thả nói:
- Thằng bé sinh trước khoảng sáu bảy tuần gì đó. Con đã bảo Lisette đừng lo gì hết. Không có gì hiểu lầm trong chuyện ấy cả. – Chàng mỉm cười với nàng và vòng tay lại siết chặt tay nàng trấn an – Gia đình này quen với việc trẻ con sinh thiếu tháng lắm rồi em à. Nhìn Chrissie xem! Cô bé sinh ra chỉ sau bảy tháng rưỡi. Khi đó không ai nghĩ rằng lớn lên cô sẽ trở thành một vận động viên bóng chuyền như thế này.
Chrissie đấm yêu vào ngực anh.
- Anh nói xấu em như vậy đủ rồi nhé. Thôi, cho bế cháu đi nào! Chà, thật không tin nổi. Một người cô thì phải làm gì nhỉ? Đưa cháu đi dạo nè, hay thay tã cho cháu, hở?
Mọi người vui vẻ cười vang. Chỉ riêng ánh mắt ông Gregory Dering thoáng vẻ hoài nghi. Đám cưới của họ tổ chức vào tháng bảy và đứa bé ra đời vào tháng hai. Đây không phải là trường hợp thụ thai trước ngày cưới mà cái thai đã có ngay cả trước khi Greg đặt chân lên đất Pháp. Thảo nào cô gái trông thật khổ sở. Ông liếc nhanh nàng và bỗng cảm thấy yên tâm, ông vẫn tin vào óc phán đoán đã giúp ông trở thành triệu phú. Con dâu ông không phải là phường đĩ điếm. Ông tin chắc như vậy. Chúng đã thành thật khi nói đứa bé sinh thiếu tháng.
- Chúng ta về nhà thôi. Nhà ga không phải là nơi sum họp gia đình.
- Dạ khoan… Xin ba chờ một chút… – Nàng cảm thấy như sắp ngã đến nơi, mặt đất như sắp tan ra dưới chân nàng.
- Được rồi em ạ! – Greg ôm chặt vai nàng – Mọi người hiểu rồi mà. Không cần phải nói thêm gì nữa cả. Ta về nhà thôi.
Trong khoảnh khắc nàng tự hỏi không hiểu chàng đã biết chưa, phải chăng chàng đã biết hết từ lâu rồi.
- Không! – Nàng la lên khi cha chàng bắt đầu đưa mọi người đến chỗ chiếc xe đang chờ sẵn – Không ai hiểu gì hết. Cả anh nữa. Hãy nghe em Greg à!
- Để sau đã! – Anh đáp vẻ không muốn tranh cãi – Em mệt lắm rồi. Chúng ta còn cả cuộc đời để trò chuyện. – Chàng giục nàng vào xe rồi đóng sầm cửa lại và đi vòng sang phía bên kia.
Nàng cảm thấy khó chịu choáng váng. Chrissie ngồi cạnh nàng luôn miệng hỏi về Paris, về thời trang, trầm trồ về chuỗi hạt lộng lẫy nàng đang mang. Nàng cố gắng trả lời cô bé và tập trung tâm trí, nhưng thật tình đầu óc nàng đang quay cuồng. Greg hiểu nàng chưa? Hay lại thêm một lần nữa hiểu lầm như anh đã ngộ nhận lúc nàng muốn nói về Dieter mà anh cứ nghĩ đó là Luke Brandon. Nàng áp một tay lên thái dương đang nhức buốt. Giá như Greg đã biết hiển nhiên chàng không muốn ai khác biết thêm hết, do đó chàng không muốn nàng hé môi về việc ấy.
Bà Isabelle Dering ngồi phía trước họ, tay vẫn bế Dominic.
- Tóc thằng nhỏ bắt đầu quăn như tóc con rồi đấy! – Bà quay lại nói với Greg.
- Cả mũi và miệng cũng giống con nữa đó! – Greg hãnh diện lên tiếng và Lisette chợt thất vọng về sự lầm tưởng của mình. Chàng đã không chút nghi ngờ. Greg nói với vợ – Nhà ga là chỗ không đẹp đẽ gì trong thành phố. Không phải nơi nào cũng thế này đâu em. Vài phút nữa em sẽ thấy San Phrancisco thực sự tráng lệ như thế nào.
- Trong đời mình, mẹ chưa bao giờ cảm thấy sung sướng như vậy. – Bà Isabelle Dering thốt lên – Này nhé, con trai tôi về nhà an toàn khoẻ mạnh với một nàng dâu tuyệt vời và một đứa cháu nội tôi chỉ dám nghĩ đến trong mơ. Chúa thương tôi vô cùng.
Lisette cảm thấy muốn run lên và sắp ngất đi. Thời cơ đã hết rồi. Bây giờ nói lên sự thật không những chỉ phá huỷ niềm hạnh phúc của Greg mà còn cả của bà Isabelle Dering nữa. Gánh nặng tội lỗi này nàng đành phải mang riêng.
- Chúng ta sắp vào đến trung tâm thành phố rồi đấy. – Greg phấn chấn nói – Cầu Golden Gate kìa. Em có thấy chiếc cầu nào đẹp thế chưa?
- Dạ chưa! – Nàng cố gượng cười, xúc động vì thấy chàng bộc lộ rõ niềm yêu mến thành phố quê hương. Bên phải họ là một vịnh nước êm đềm sáng lấp lánh rải rác đầy thuyền bè và được các ngọn đồi viền quanh.
Chung quanh họ đầy những sườn đồi dốc đứng với nhà cửa được xây cất như tranh vẽ trong sách thiếu nhi. Không có kiểu mẫu thống nhất, không mang dáng dấp gì của các ngôi nhà mái ngói ở Saint – Marie – des – Ponts. Hầu hết nhà cửa ở đây đều sơn màu như tranh lụa: hồng phớt, xanh và tím nhạt, màu lục… nhưng các vườn cây thì đầy màu sắc sặc sỡ.
- Đáng yêu quá hả anh Greg! – Nàng thành thật nói – Cứ y như trong truyện thần tiên ấy.
- Chị chờ xem nhà nhé! – Chrissie vui vẻ nói khi thấy chị dâu có vẻ xúc động vì thành phố của họ – Mẹ đã giám sát mọi chi tiết trang trí vì chị. Mẹ bảo chị có thể thay đổi mọi thứ tuỳ ý nhưng mẹ muốn khi đến đây chị vẫn cảm thấy quen thuộc như ở quê nhà.
Lisette nhìn từ Greg sang cô em chồng hoang mang không hiểu gì hết. Greg xiết chặt tay nàng:
- Căn hộ mà anh đã sống thời độc thân trước khi đi châu Âu không đủ rộng cho tụi mình. Anh đã nhờ mẹ thu xếp cho mình một chỗ ở nào đấy.
- Ý anh muốn nói nhà riêng của chúng ta à? – Nàng trố mắt hỏi. Lisette đã tưởng rằng họ sẽ sống chung với bố mẹ chàng.
- Đúng vậy! – Chàng đáp.
- Nếu con không thích cách sắp xếp của mẹ, con cứ gọi chuyên viên trang trí nội thất đến và bảo họ làm theo ý con. Không sao cả con nhé – Bà Isabelle Dering nói với nụ cười rộng mở.
Xe chạy lên một dốc đồi rồi ngoặc sang bên phải giữa chiếc cổng sắt chạm trổ và ngừng lại bên ngoài ngôi nhà đồ sộ xây dựng theo kiến trúc Tây Ban Nha, Lisette sửng sốt ngạc nhiên. Ngôi nhà như ở trên đỉnh núi, vịnh và thành phố nằm trải ra trước mắt họ, cầu Golden Gate lấp lánh dưới ánh nắng rực rỡ.
- Chúng ta đến nơi rồi. – Bà Isabelle nói và rời khỏi xe, tay vẫn bế chặt Dominic – Mẹ mong con sẽ thích ngôi nhà, Lisette ạ. Chrissie và mẹ rất thích thú khi chuẩn bị việc này cho con.
Tất cả các phòng của ngôi nhà đều nhìn ra vịnh và các ngọn đồi. Mái ngói kiểu Mexico màu cam và trắng lát trên cái mái bếp cùng các loại cây cỏ lạ móc trên trần gỗ tốt. Phòng khách sơn màu trắng ngà, với các ghế nệm sâu êm ái cùng những bàn thấp chưng đầy hoa. Phòng ăn sang trọng được treo màu xanh thắm nổi bật trên nền tường ô gỗ, bộ bàn ăn bằng gỗ hồng đào theo kiểu đầu thế kỷ 19. Có tất cả sáu phòng ngủ và sáu phòng tắm. Khăn trải giường đính ren thêu tay tỉ mỉ, khăn lông thêu chữ lồng vào nhau. Trên kệ đầy những sách tiếng Anh và Pháp, những lọ hoa đầy màu sắc toả ngát hương, tranh màu nước của Redoute được treo trên tường. Tất cả mọi vật dụng trong nhà được trang trí chu đáo bằng tấm lòng yêu thương khiến Lisette nghẹn ngào xúc động khi quay sang nói với mẹ chồng.
- Đẹp quá! – Mắt nàng rực sáng – Con cám ơn mẹ nhiều lắm.
Bà Isabelle siết tay nàng:
- Mẹ rất vui con ạ, nhưng không thể để con ngắm nghía hoài được đâu. Tiệc mừng đang chờ chúng ta tại Ocean Vien. Kể từ nay con có hai căn nhà Lisette nhé. Nơi này và nhà của gia đình ta tại Paciphic Heights.
Toà nhà của gia đình Dering tại Ocean Vien nguy nga như cung điện. Họ dùng tiệc trưa tại phòng ăn rực rỡ như điện Versailles. Buổi tối bạn bè và thân quyến đều về dự tiệc để được gặp nàng. Thật là một ngày dài, đến nỗi khi tiệc tàn Lisette cảm thấy rã rời cả tinh thần lẫn thể xác.
Quá nhiều sự kiện đã diễn ra trong một khoàng thời gian quá ngắn ngủi. Nàng thầm cảm ơn thời gian chuyển tiếp như khúc giao tấu tại Paris. Một sự thay đổi đột ngột từ thành phố Normandy điêu tàn và chinh chiến sang vùng Paciphic Heights lộng lẫy náo nhiệt ắt hẳn sẽ làm nàng bối rối. Ngay cả bây giờ nàng vẫn còn cảm giác lạ lùng. Dường như chiến tranh chưa hề chạm đến những người ngồi quanh bàn ăn. Không có dấu hiệu gì của sự chịu đựng hay đau khổ. Nàng thấy lạc lõng giữa mọi người, Lisette không xuất thân từ thế giới của họ và làm sao họ hiểu được thế giới của nàng vừa rời khỏi ấy: thế giới của những chuyến xe đạp băng qua đồng quê để đưa tin cho các vị lãnh đạo kháng chiến quân, nỗi sợ hãi triền miên về việc có thể bị bắt hoặc tra tấn, sự kinh hoàng khi chợt nhận ra tình yêu với một kẻ địch, những lần lén lút nghe chương trình phát thanh từ nước Anh, niềm ước mong vô vọng khi mỗi ngày trông chờ sự giải phóng. Giờ thì nàng đã rời xa quê nhà đến nửa vòng trái đất, còn những người Mỹ sung sướng ồn ào tụ họp này dường như là những sinh vật đến từ một hành tinh khác. Nàng thấy nhói lên xúc động khi chợt nhận ra rằng nàng đã dễ cảm thông với Dieter, dù hắn là người Đức, hơn là với đám người này. Nàng và Dieter đều là người châu Âu. Dieter thông hiểu văn hoá và lịch sử của quốc gia nàng. Lisette bỗng cảm thấy nhớ nhung tha thiết. Hình ảnh Dieter hiện ra cháy bỏng nơi mắt nàng với mái tóc vàng cắt ngắn, đôi mắt xám cùng hàng mi đen rực lửa yêu đương khi nhìn nàng.
- Em mệt hả? – Greg mỉm cười hỏi vợ.
Nàng gật đầu. Từ những ngày mới mang thai đến nay nàng chưa bao giờ thấy mệt mỏi trở lại. Mắt nàng bỗng sáng lên. Bây giờ nếu như nàng có thai thì tốt quá. Cả nàng lẫn Greg đều không quan tâm đến việc ngừa thai gì cả. Nếu nàng sinh cho chàng một đứa con, chính đứa con của chàng thì chắc hẳn tội lỗi của nàng sẽ vơi đi? Nàng chợt thấy đầu óc dịu hẳn đi và chứa chan hy vọng.
- Chúng ta về nhà đi anh. – Nàng khẽ thì thầm với Greg và lồng tay vào tay chàng – Chúng ta hãy yêu nhau đi.