Đừng Bắt Tôi Yêu Em

Chương 57: Tình yêu là thứ thuốc độc đẹp đẽ nhất



Dục Khiêm ngồi bên mẹ trong phòng bệnh. Mùi thuốc khử trùng làm cậu cảm thấy khó chịu kinh khủng.

Cửa phòng mở ra. Dục Nam chậm rãi bước vào.

"Còn đến đây làm gì. Con tình nhân của ông hại mẹ tôi ra nông nỗi này ông còn vác xác đến đây hửm!?"

Dục Khiêm lạnh lùng nhìn bố ruột của mình. Dục Nam thở dài bước về phía cửa sổ đằng sau Dục Khiêm.

"Con không thể thôi lảm nhảm một lúc hay sao. Ta không muốn phải tranh cãi cả với con nữa đâu."

Dục Khiêm cười khùng khục. Cậu đứng dậy. Thân hình bé nhỏ tiến về phía Dục Nam.

"Ông không có quyền để tranh cãi với tôi. Mẹ tôi mà có mệnh hệ gì. Người chịu trách nhiệm đầu tiên chính là ông đấy. Kể cả ông có là bố tôi đi nữa thì tôi cũng không nể mặt mẹ mà đâm con dao thẳng vào tim ông đâu. Còn Đoan Chính Doãn, chính tay tôi sẽ xử lí cô ta."

Dục Khiêm bước thẳng một mạch ra khỏi cửa. Tiếng cửa đóng sầm vang dội cả hành lang.

Dục Nam bât lực xoay người tựa vào thành cửa. Ánh mắt anh mang đầy vẻ mệt mỏi nhìn về phía Diệp Mi.

"Anh giờ không còn bố mẹ, con trai cũng căm thù. Chẳng nhẽ đến cả em cũng bỏ anh mà đi."

"Đoan Chính Doãn đâu?"

"Thưa thiếu gia, cô ta đang trong phòng giam."

"Ta muốn gặp cô ta."

"Nhưng mà.."

"Ngươi muốn nhưng nhị cái gì."

Dục Khiêm hét lớn về phía tên cảnh vệ. Cậu dơ thẳng súng về phía hắn ta.

Tên cảnh vệ sợ hết hồn liền mau chóng quỳ xuống.

"Thiếu gia, đây là luật lệ trong bang. Cấm không được ai ngoại trừ bang chủ và bang phó mới được quyền vào lao ngục. Nếu có lệnh của bang chủ mới được vào."

Dục Khiêm tức đến nỗi khẩu súng trên tay cũng càng ngày càng gần cái trán đang đẫm mồ hôi của gã kia.

"Thiếu gia không nên manh động."

Mặc Ngộ từ đằng sau chậm rãi tiến đến. Anh ta khoác tay. Hai tên cảnh vệ liền lui ra.

"Thiếu gia, mời."

Dục Khiêm không nói không rằng liền đi thẳng vào trong.

"Thiếu gia, điều kiện duy nhất của tôi."

Mặc Ngộ gọi với lại.

"Đừng giết cô ta."

Dục Khiêm không quay đầu, đi thẳng vào trong.

Đoan Chính Doãn ngồi bó gối trong góc giam. Cả người gầy rộc đi vì khóc. Tóc tai bết lại vào người. Son phấn trên mặt cũng bị trôi đi gần hết.

Một bóng người bé nhỏ đứng trước cửa song sắt. Ánh mắt sắt bén như chim ưng nhìn cô.

Đoan Chính Doãn nhìn vào ánh mắt đó mà cảm nhận được luồng nhiệt lạnh thấu xương. Sâu thẳm thẳm, không thể đoán nổi. Cô bất giác rùng mình. Ánh mắt lạnh thấu xương ấy giốnh Dục Nam như đúc chỉ có điều nó màu xanh lá cây. Ngay cả từ khuôn mặt đến cử chỉ cũng giống hệt nhau. Như một bản sao còn hoàn hảo hơn bản gốc vậy.

"Cậu là con trai của Dục Nam đúng không?"

Cậu ta im lặng không nói gì. Ánh mắt sắc bén vẫn quan sát cô.

"Cậu giống anh ấy thật."

Đoan Chính Doãn cười rất tươi nhìn cậu bé.

"Cậu thật may mắn vì còn cả mẹ lẫn cha. Tôi chỉ còn mình cha thôi. Ông rất yêu thương tôi, nuông chiều tôi. Tôi cũng tự coi mình là công chúa trong vương quốc của mình. Tôi chỉ muốn Dục Nam anh ấy làm hoàng tử của tôi thôi. Lần đầu tiên gặp anh ấy, tôi đã chính thức coi như vậy. Tôi cố gắng để anh ấy để ý đến mình nhưng có vẻ như người anh ấy yêu cũng chỉ có mình Lâm Diệp Mi. Ngay cả đến lúc làm tình với tôi, anh ấy vẫn kêu tên của cô ta. Thật là nực cười mà."

Đoan Chính Doãn vừa khóc vừa cười trông vô cùng thảm thương.

"Hôm đó thực chất tôi cũng không muốn giết mẹ cậu. Chỉ tại lúc đó Dục Nam lao đến làm tôi hoảng loạn đến nỗi bóp cò. Tôi cũng không muốn giết cô ấy đâu. Cô ấy có được tình yêu của Dục Nam nhưng lại không hề coi trọng nó. Cô ấy muốn tôi giết cô ấy. Cô ấy vừa khóc vừa bảo tôi giết chết cô ấy. Chỉ có người phụ nữ tuyệt vọng đến cùng cực hay muốn tìm bình yên tại nơi chốn khác mới dại dột muốn tìm cái chết như cô ấy. Tôi vừa thấy ghen tị vừa thấy thương thay cho cô ấy. Tình yêu đúng là thứ thuộc độc đau đớn nhất trên thế giới này. Nó giết người ta từ từ ngày qua ngày. Dù gì nó cũng là thứ thuốc độc đẹp đẽ nhất và làm người ta mê muội nhất. Nghiện rồi không thể cai được."

Dục Khiêm vẫn yên lặng nghe những lời tâm sự của người phụ nữ kia.

Đoan Chính Doãn khập khiếng đứng dậy, bám vài song sắt.

"Mẹ cậu sao rồi?! Tôi..tôi thực sự không giết cô ấy đấy chứ?"

"Bà ấy vẫn hôn mê."

"Gửi lời xin lỗi của tôi với cô ấy khi nào cô ấy tỉnh lại."

"Tôi sẽ làm vậy."

Dục Khiêm quay gót đi thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.