Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 34



Quản gia ngập ngừng đáp lời, lại nhìn Đỗ Phương Phương vẫn không dám tiến lên, bởi vì xưa nay Hà Dĩ Kiệt luôn giữ thể diện cho Đỗ Phương Phương, người ở trong biệt thự này từ trên xuống dưới cũng đều thói quen có chuyện gì cũng đều phải trưng cầu ý kiến của cô ta. Bình thường Hà Dĩ Kiệt mặc kệ, nhưng hôm nay lại nhìn thấy anh hết sức tức giận, một cước đã bay chiếc roi kia ra xa rồi mà dường như anh vẫn còn chưa hết giận. Đôi mắt của anh ánh lên sắc lạnh, tựa như lưỡi kiếm nhìn thẳng vào mặt quản gia, nhưng giọng điệu lại bay bổng, bộ dáng dường như còn thoáng hơi cười cười:   "Sao vậy, bây giờ đến lời của tôi nói ra, con mẹ nó, cũng không có người nghe nữa rồi hả, có phải vậy không? Cái nhà này có phải là muốn sửa lại thành họ Đỗ rồi hay không!"

Quản gia bị doạ cho sợ hãi, thiếu chút nữa cũng ngã xụi lơ xuống trên mặt đất, vội vàng chạy đến nhặt chiếc roi lên, cầm mang đi đốt. Lửa giận của Hà Dĩ Kiệt vốn không dễ ngăn lại được, nếu không phải bận tâm nghĩ đến thể diện của nhà họ Đỗ, lúc này đây anh tuyệt sẽ không bỏ qua cho Đỗ Phương Phương nhẹ nhàng như vậy!

Khu anh mở cửa xe ra đang định lên xe thì Đỗ Phương Phương lại buông một câu lạnh ngắt: diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn "Em đã nhìn thấy Văn Tương Tư rồi."

Tay Hà Dĩ Kiệt đang mở cửa xe ra chợt run lên một cái cứng đờ, động tác liền ngưng lại.

Phản ứng của anh rơi vào đáy mắt Đỗ Phương Phương, càng làm cho trái tim của cô ta vô cùng băng giá. Hoá ra, quả thật anh đã bị cô đoán đúng rồi, người phụ nữ có tên Văn Tương Tư này, đối với anh mà nói thật sự không giống như những người khác.

Hà Dĩ Kiệt cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn sau đó mới chậm rãi xoay người lại, anh đôi mắt như hồ nước sâu không một gợn sóng, không một chút xao động, nhưng hai bàn tay của anh lại không sao tự kìm chế nổi, cứ nắm chặt lại đến nổi hết gân xanh, đã tự tiết lộ hết toàn bộ tiếng lòng của anh. Ánh mắt của Đỗ Phương Phương lơ đãng lướt qua trên đôi tay của anh, cô ta vẫn nằm ở trên mặt đất như cũ, trên mặt vẫn còn mang theo vệt nước mắt, nhưng vẻ quật cường cùng quyết tuyệt nơi đáy mắt lại hiện lên rõ ràng .

"Cô còn muốn như thế nào nữa?di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn  Những người phụ nữ trước kia tôi đều đã dọn dẹp sạch sẽ hết rồi, thật không dễ dàng gì mới có một người phụ nữ thú vị để tôi thấy vui vẻ. Cô không thích, đã vung vài roi để đuổi người ta đi rồi. Đỗ Phương Phương, tôi tự thấy rằng, tôi Hà Dĩ Kiệt này, đã lo liệu mọi việc rất đầy đủ rồi. Cô hãy ra bên ngoài mà xem xét một chút đi, không nói người khác, ngay cả Đặng Hoa, người bạn thân của cô, thiên kim của nhà họ Đặng đó, chồng cô ấy là Tần Mộ Chi đã bao nuôi bao nhiêu phụ nữ ở bên ngoài? Vậy mà tôi, ngay cả một chút chuyện cũ năm xưa như vậy, cô vẫn cứ hết lần này tới lần khác bám lấy không tha như vậy sao?"

Đỗ Phương Phương nghe anh nói như vậy, không kiềm chế nổi giọng nói mỉa mai, liền cười nhẹ một tiếng: "Hà Dĩ Kiệt, chuyện cho tới bây giờ anh vẫn còn giả bộ sao? Anh nghĩ rằng tôi, Đỗ Phương Phương này thực sự là một kẻ ngu hay sao? Trong lòng anh có người ta hay không chẳng lẽ tôi lại không nhìn thấy hay sao? Tôi nói cho anh biết, tôi, Đỗ Phương Phương này chính là một phụ nữ không giống với những người phụ nữ kia. Các cô ấy có thể chịu nhịn hết lần này tới lần khác, nhưng tôi, tôi không thể chịu nhịn được. Có phải là anh không thể nào quên được cô ta, đúng không? Tốt lắm, đủ rồi, chúng ta cùng đi tới chỗ của ông ngoại, nhờ ông bình luận phân xử giúp. Hà Dĩ Kiệt, tôi cũng muốn xem xem, xem anh làm thế nào để trả lời, giải thích cho người nhà họ Đỗ của chúng tôi đây!"

Đỗ Phương Phương nói xong, cắn răng đứng lên. Cô ta cào qua quít mái tóc vài cái, xoay người lạnh lùng hét lớn: "Lái xe, chuẩn bị xe, hồi kinh!"

Cô ta nói xong, cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Hà Dĩ Kiệt thực sự không sợ, đợi cô đi đến trước xe rồi, anh mới cất cao giọng, chậm rãi nói ra một câu: "Phương Phương, tâm tình của cô không được tốt,  cứ trở về nhà ở lại một vài ngày để giải toả hết nỗi sầu đi, tôi sẽ nói để cho ông ngoại hiểu."

Đỗ Phương Phương tức giận, bước chân thoáng dừng lại, hàm răng cắn chặt, sắc mặt trắng bệch như tuyết, xoay người bước lên xe, “rầm” một tiếng, đóng sập cửa xe lại.

Hà Dĩ Kiệt thấy xe của cô ta chạy ra khỏi nhà, lúc này anh mới thu hồi lại giọng nói mỉa mai, thần sắc trào phúng trên mặt, lập tức cầm điện thoại đi ra bấm số điện thoại của thư ký Triệu: "Cô ấy vẫn đang ở thành phố A. Lập tức phái người tiếp tục đi tìm. Tìm được cô ấy trước hết âm thầm bố trí người để bảo vệ cho cô ấy đã, không cần thiết phải làm kinh động tới cô ấy, sau đó lập tức báo cho tôi biết!"

Cúp điện thoại, cả người Hà Dĩ Kiệt dường như đột nhiên bị rút hết khí lực, cơn đau dạ dày vẫn đang từng đợt từng đợt cuộn lên. Anh nắm chặt lấy quần áo, tựa người vào trên xe mệt mỏi nhắm mắt lại. Tương Tư, tôi nên làm cái gì bây giờ, lúc này tôi nên bắt giữ em lại hay phải làm gì đây...

Tôi đã không còn tư cách gì để buộc em phải trở lại bên tôi nữa rồi. Từ ngày tôi và Đỗ Phương Phương kết hôn với nhau trở đi, tôi đã thật sự buông tha cho em rồi. Em là một con người xinh đẹp, sạch sẽ như vậy, còn thế giới của tôi lại quá dơ bẩn, tôi không muốn để cho em bị cuốn vào trong đó... Nhưng mà, tại sao em lại không chịu rời đi như vậy...

Nếu như cả đời này em cũng không xuất hiện nữa, tôi cũng có thể cứ tiếp tục trải qua một cuộc sống như thế này cũng không sao cả. Nhưng em lại đang ở đây, em đang ở chỗ này, em làm như vậy bảo tôi làm sao có thể buông tay với em được đây?

***********************

Tương Tư cảm giác có điều gì đó không đúng. Mấy ngày nay khi đi làm hay tan tầm, cô luôn luôn có cảm giác có người đang theo dõi từng bước chân của cô trên đường. Nhưng khi cô quay đầu nhìn khắp mọi nơi thì lại thấy hết thảy xung quanh đều rất bình thường. Tương Tư cảm thấy mình giống như chim sợ cành cong, dứt khoát đi làm hay tan tầm đều kéo theo Trường Sinh cùng đi. Trường Sinh vẫn luôn nói với người khác là cậu mới có mười lăm tuổi. Nhưng thế nào mà một năm trước cậu đã cao vọt lên tới 1m76, tính tình của cậu trở nên vừa chín chắn vừa kín đáo. Cậu cũng chưa bao giờ nói đến chuyện yêu đương, nhưng nhìn cậu thế nào cũng không giống như một thiếu niên mới có mười lăm tuổi, ngược lại, nhìn cậu giống như một người đã trưởng thành với dung mạo tuấn tú và tác phong xuất sắc. 

Trường Sinh cực kỳ vui thích khi được đi làm và tan tầm cùng với Tương Tư. Về sau này, vào giờ nghỉ ăn cơm trưa ở siêu thị, Trường Sinh lại cầm cặp lồng đựng cơm chạy đến chỗ của Tương Tư, hai người ngồi đối diện cùng nhau ăn cơm. Một thiếu niên nhìn như thanh niên đã trưởng thành, một cô gái tuổi còn trẻ nhìn chỉ độ mới hai mươi tuổi ngồi ăn cùng với nhau, dần dần những đồng nghiệp bắt đầu nhìn ngó, trêu ghẹo bọn họ. Nam thanh nữ tú đáng yêu, nhìn thế nào cũng giống như là một đôi trời sinh. 

Tương Tư cảm thấy những người này quả thực cực kỳ nhàm chán. Dù không chủ tâm, ở trước mặt Trường Sinh cô luôn luôn dùng tư cách là bậc trên để đối xử với cậu, so ra cô còn lớn hơn cậu ta mười tuổi cơ đấy! Làm sao có thể được chứ? Trường Sinh nghe thấy những người kia hay nói giỡn về cậu và Tương Tư nhưng cũng chỉ vụng trộm mím môi cười, sau đó liền cúi đầu và cơm ăn, không giải thích mà cũng không phản bác. Mãi đến khi Tương Tư đã sắp sửa tức giận, cậu mới ôn hoà dịu dàng liếc nhìn cô một cái, sau đó ôn tồn nói với mọi người: "Các chị à, các chị nói em thì không sao cả, đừng nói chị Tư Tư của nhà em, chị ấy da mặt mỏng, rất xin lỗi..."

Mấy cô gái trẻ kia nghe thấy cậu nói như vậy, đầu tiên chỉ im lặng không nói gì nữa, nhưng sau đó lại phá lên cười ầm ĩ. Tương Tư cũng không sao nhịn nổi, giận dữ trừng mắt liếc cậu một cái, cầm chiếc đũa gõ đầu của cậu, miệng nói có chút giận dữ: "Trường Sinh, cậu sợ rằng thiên hạ chưa đủ  loạn hay sao, hả?"

Trường Sinh cũng không tránh, để mặc cho cô cầm chiếc đũa gõ vào mình, nhìn cô cười sắc mặt trở nên hồng hào, đôi mắt cũng trở nên sáng lóng lánh, cậu cảm thấy trong lòng mình hết sức vui sướng. Nếu như cô cứ vẫn luôn cười như vậy cậu cũng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.

Anh không thích cô vụng trộm ngồi khóc một mình, không thích cô nửa đêm ngủ không yên, cứ ngồi trầm mặc ở trong phòng khách, không thích khi cô gọi tên cậu mà ánh mắt của cô trống rỗng, bên trong đáy mắt không có cậu. Cậu chỉ mong muốn chị Tư Tư của cậu có thể vui vẻ nhiều hơn một chút, cười nhiều hơn một chút. Cô cười rộ lên, đôi mắt cô sẽ sáng rực rỡ giống như viên ngọc quý, nhìn thật là đẹp.

Cô gái trẻ tuổi nhìn thấy ánh mắt của Trường Sinh nhìn sang Tương Tư không nhịn không được liền cậu chọc chọc tôi, tôi chọc lại cậu, thì thầm nói đùa với cậu một câu: "Ấy này, Trường Sinh, cậu mà nhìn nữa, Tư Tư sẽ bị cậu nhìn đến tan mất đấy!"

Mặt Trường Sinh đỏ còn hơn cả mặt trời, rốt cuộc Tương Tư không thể ngồi lại được nữa, trừng mắt nhìn Trường Sinh, vứt đôi đũa xuống, gương mặt thanh tú động lòng người duỗi ngón tay dài nhỏ ra, chỉ vào chóp mũi của cậu nói đầy oán hận: "Cận Trường Sinh, ngay lập tức, cậu mau chóng cút trở về nơi làm việc của mình cho tôi nhờ!"

Trường Sinh hơi mím môi lại cười cười, đôi mắt dài nhỏ, đuôi mắt lộ ra vài phần thanh tú mị hoặc, ngoan ngoãn buông cặp lồng xuống. Cậu đứng lên, cơ thể người thiếu niên cao gầy giống như cây trúc xanh tươi.

"Tư Tư, vậy buổi tối tan tầm em vẫn đứng chờ chị ở đó, chúng ta  sẽ cùng nhau về nhà nhé." Nói xong câu đó, cậu lại nhìn cô một cái thật sâu  rồi sau đó xoay người đi về hướng kho hàng hoá để chuyên chở.

Đám phụ nữ trẻ lại cười phá lên, Tương Tư dậm chân một cái, vừa tức vừa giận, đến cuối cùng cô thực sự không sao nhịn nổi nữa, cũng bật lên tiếng cười, đôi mắt sáng trong veo: "Đứa nhỏ này, thật không biết thế nào là lớn, thế nào là nhỏ nữa!"

Buổi chiều khi làm việc Trường Sinh lại có chút không được chuyên tâm. Trước kia cậu luôn nói cho người khác biết rằng cậu mới có mười lăm tuổi, chẳng qua là bởi vì cậu không muốn lớn lên, cậu sợ phải lớn lên. Cậu là một người không biết thân thế của mình ra sao. Cậu không cha không mẹ, chỉ biết ăn xin mà sống, sau khi lớn lên thành một nam thiếu niên, đã có thể làm được mọi việc, cậu lại một mực muốn mình mãi mười lăm tuổi. Tất cả mọi người lui tới ở trong con hẻm nhỏ này, người ta đều coi cậu là một cậu bé không cần thiết phải đề phòng. Cậu sống thanh thản ổn định, nhưng cậu sống những năm tháng của cuộc đời cô độc, tràn đầy vô ưu vô lo kia không được nhiều lắm, cho đến khi cậu gặp được Tương Tư rồi, lúc này cậu cảm thấy bản thân mình đã lớn hẳn lên, biến thành một người lớn thực sự.

Nếu không phải chính bản thân mình để cho mình làm một đứa trẻ nhỏ, thì mình làm sao có thể vĩnh viễn làm một đứa con nít được. Trên đời này, làm sao có thể có người nào vĩnh viễn không bao giờ trưởng thành đâu? Cận Trường Sinh, cuộc đời của cậu nên bắt đầu có một cuộc sống mới, xin cậu đừng nên tiếp tục như vậy, đừng tiếp tục trầm luân nữa được không.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.