Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 55-1: Không thể buông tha (1)



Rốt cuộc cô cũng phải gắng gượng ngồi dậy, dự định trở về phòng để uống thuốc. Thân thể là của mình, từ nay về sau, sẽ không có người nào quan tâm đến nó ngoài chính bản thân mình ra...

Run run rẩy rẩy mãi cô mới đứng lên được, lại cảm thấy người bị mất thăng bằng một lúc. Cô gắng gượng bám lấy lan can để đứng cho vững, bỗng nhiên cô nhìn thấy từ rất xa có vầng sáng đang chiếu rọi...

Vầng sáng này chiếu xuống phía dưới mặt đất, nhưng như ẩn như hiện trong hơi nước. Hóa ra chẳng biết từ lúc nào trời đã đổ mưa tí tách. 

Mới đầu cô còn cho rằng mình hoa mắt, nhưng đột nhiên, ánh mắt của cô chợt sáng lên. Ở nơi cách lối đi vào trong vườn hoa không xa, cô nhìn thấy chiếc xe kia chậm rãi được lái vào trong vườn. Từ xa rồi đến gần, đèn pha xe sáng trắng như tuyết, ♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn mơ hồ nhìn kỹ thêm một chút, chiếc xe ô tô này đúng là chiếc xe mà Hà Dĩ Kiệt trước kia vẫn thường dùng. Tương Tư có cảm giác tất cả phiền muộn vừa rồi của mình như đã được quét sạch. Lúc này những niềm vui sướng nho nhỏ, lộn xộn kia đột nhiên liền bộc phát ra gần như cùng một lúc. Chia tay chỉ mới vẻn vẹn gần một ngày mà cá cảm giác thấy dài lê thê, buồn chán không sao chịu nổi. Cô kích động xoay người đã nghĩ định đi xuống lầu, xe cũng đã dừng lại dưới căn lầu cô đang ở. Sau đó, một người phụ nữ đẩy cửa xe ra, xuất hiện ở trước mắt của cô.

Bước chân của Tương Tư thoáng cái dừng lại, sắc mặt của cô dần dần biến thành trắng bệch. Cô nhìn thấy Đỗ Phương Phương mặc một bộ quân trang hàng ngày, áo màu xanh nhạt, chiếc váy màu đen dài đến đầu gối, đi đôi giày da cũng màu đen. Trước sau như một, Đỗ Phương Phương vẫn để mái tóc ngắn gọn gàng, dáng người thon dài thẳng tắp. Cô ta đứng ở dưới lầu, hơi ngẩng đầu lên, tại trong ánh sáng của ngọn đèn, ánh mắt của Đỗ Phương Phương và ánh mắt của cô đụng vào nhau, dừng ở giữa không trung, cách một lớp cây hoa xanh tốt, cách một lớp vách kính trong suốt, cách một bầu không khí lạnh lẽo và cách một người đàn ông ở giữa.

Tương Tư kinh ngạc lui về sau một bước, sắc mặt càng trở nên tái nhợt. Đột nhiên lúc này, cô cảm thấy bản thân mình dơ bẩn và ti tiện biết bao, giống như một người thứ ba núp trong bóng tối rình mò, dụng tâm để cướp đi người đàn ông của người khác! 

Cho dù như thế nào, anh đã kết hôn rồi, nhưng tối hôm qua cô lại vẫn ngủ cùng anh, ở chung một chỗ với anh!

Còn Đỗ Phương Phương, cho dù Hà Dĩ Kiệt có yêu hay không yêu cô ta, vì sao lại cưới cô ta, Phương Phương vẫn là vợ của anh. Cái danh phận này đã đè nặng lên cô, làm cho cô không thể nào ngẩng đầu lên được.

Đỗ Phương Phương cười khinh miệt cười, trong cái cười lại chất chưa sự lạnh lùng bén ngọt. Quả không sai, Hà Dĩ Kiệt thực sự đã kín đáo giấu cô ta ở đây, nếu như không phải coi như cô có vài phần năng lực, nếu như không phải nhà họ Đỗ có thế lực, thì làm sao có thể giải quyết được đám thuộc hạ của anh, làm sao cô có thể tìm được đường đến nơi không quen biết  này được chứ!

Tương Tư nhìn thấy cái cười của Phương Phương, sự hoảng hốt không rõ vừa lóe lên trong lòng đã từng chút từng chút bình tĩnh trở lại. Cô đưa tay lên huyệt Thái Dương, day day thật mạnh vài cái, cảm thấy sự đau nhức đã giảm đi được một chút, cô liền mạnh mẽ chống tay xoay người sang chỗ khác rời khỏi sân thượng.

Đỗ Phương Phương hừ lạnh một tiếng, gót giầy giẫm đạp lên những phiến đá xanh lát trên con đường nhỏ phát ra tiếng kêu giòn tan.  Đỗ Phương Phương ngước mắt liếc nhìn qua một lượt hai hàng người đang đứng bên ngoài phòng, tuy có chút sợ hãi, nhưng dường như bằng bất cứ giá nào cũng ngăn cô ta ngăn ở phía trước. Nụ cười của Đỗ Phương Phương càng thêm sâu kín hơn. Cô ta chậm rãi tiến lên trước  một bước, cặp mắt phượng dài nhỏ  đảo qua những người kia, mở miệng cười: "Ồ, làm cái gì thế này? Nói như thế nào tôi cũng là khách đến chơi mà, không mời tôi đi vào uống ly trà được sao?"

Quản gia mồ hôi lạnh đầy đầu. Đỗ Phương Phương tới quá đột ngột, hơn nữa cô lại đi xe của Hà Dĩ Kiệt, lái xe cũng là người Hà Dĩ Kiệt đã từng sử dụng để lái đến đây một lần. Bọn họ hoàn toàn cũng không có một chút đề phòng gì, mãi đến khi thấy người xuống xe là một phụ nữ, mọi người mới sợ hãi ngơ ngẩn cả người.

Quản gia lăn lộn trong đời cũng đã vài chục năm, đương nhiên ông ta nhìn ra điểm mấu chốt, người phụ nữ kia có thể điều khiền được xe của Hà Dĩ Kiệt, lại dùng tài xế của anh, đương nhiên là phải có mối quan hệ không hề nhỏ chút nào. Trái lo phải nghĩ, lại nghĩ tới vị tiểu thư đang ở trên lầu kia, những ngày ở chỗ này, những  biểu hiện lẫn phản ứng của Hà Dĩ Kiệt, ông ta đều để vào trong mắt. Dứt khoát vị tiểu thư kia chính là người trong lòng của Hà Dĩ Kiệt, nên ông càng không thể đắc tội được. Trong lòng từ từ thầm nghĩ cách, sau đó lặng lẽ nháy mắt bảo người đi gọi điện thoại báo cho Hà Dĩ Kiệt một tiếng...

Ai ngờ Đỗ Phương Phương tay mắt lanh lẹ, tiến lên một bước vung một bạt tai đánh vào trên mặt quản gia. Cô ta cười một tiếng lạnh lùng, nhìn lòng bàn tay mình  đỏ bừng, sự phẫn hận trong mắt lại càng phát ra thâm thúy.

"Như thế nào? Muốn đi thông báo cho Hà tiên sinh phải không?" Đỗ Phương Phương đẩy quản gia với gương mặt sưng phù ra, kiêu ngạo, nhấc chân bước vào cửa phòng. Cô ta nhìn khắp bốn phía, nhìn bài trí trong phòng xong, lạnh lùng trào phúng mở miệng: "Khá lắm, mọi thứ đều rất tinh xảo, thật sự rất xứng đáng để có thể “kim ốc tàng kiều” đấy chứ!"

"Vị tiểu thư này..." Quản gia che mặt tiến lên ngập ngừng hỏi. Người nọ đi theo sau lưng Đỗ Phương Phương lập tức đã mở miệng, dựng mày quắc mắt quát: "Cái gì mà vị tiểu thư này? Gọi là Hà phu nhân!"

"Hà phu nhân?" Quản gia quá sợ hãi, mãi một lúc lâu vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần.

"Như thế nào? Không nhận ra sao?" Trên mặt Đỗ Phương Phương vẫn mang ý cười, nhưng lửa giận trong lòng lại càng bốc lên thiêu đốt thêm vài phần. Những người này thậm chí ngay cả cô là ai cũng không biết, chỉ sợ trong mắt, trong lòng họ chỉ nhớ kỹ Văn Tương Tư mới chính là chủ của mình!

Trong lòng quản gia nhất mực kêu khổ, nhưng ông càng biết rõ Hà Dĩ Kiệt  là người thế nào. Anh đã dặn dò rồi, nếu như để có chuyện gì xảy ra anh sẽ xử lý ông. Bây giờ nếu như Hà phu nhân mà động đến Văn tiểu thư, chỉ sợ ông ta không thể gánh chịu nổi!

"Hà phu nhân, là tôi có mắt như mù." Tâm tư của quản gia chuyển rất nhanh, giọng cũng đổi rất nhanh. Ông kiên trì tiến lên một bước, cố gắng giữ vẻ tươi cười trên khuôn mặt: "Không biết đêm nay đột nhiên phu nhân tới đây có việc gì cần làm?"

"Còn giả bộ sao? Tôi đến làm cái gì, không tin là các người không biết." Khẩu khí của Đỗ Phương Phương càng thêm lạnh lẽo.

"Phu nhân, chỉ là tiên sinh đã dặn dò lại rồi, trừ tiên sinh ra, không cho phép ai được tiến vào trong nhà này..."

"Đồ hỗn láo!" Lại là người đàn ông vừa mới nói lời nói kia tiến lên một bước, ông ta hung hăng vung ra một bạt tai, cười lạnh, nói tiếp: "Phu nhân của chúng ta là ai không biết sao? Đừng nói đây là nhà riêng của Hà tiên sinh, cho dù là nơi như Kim Loan điện của Ngọc Hoàng đại đế, một khi phu nhân của chúng ta muốn vào cũng không ai ngăn cản được !"

Chỉ trong chốc lát, quản gia đã trúng hai bạt tai nổ đom đóm mắt, trong lòng  tức giận khổ sở vô cùng, nhưng vẫn không dám tự tiện thả cho bọn họ đi vào. Rõ ràng là tới để bới móc đây mà, người ở trên lầu kia hiện tại còn đang bệnh tật, nếu quả thật có chuyện gì không hay xảy ra, ông lấy mạng để bồi thường hay sao?

"Phu nhân..." Quản gia vừa định mở miệng nói, đột nhiên trên lầu truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, tiếp đó có một giọng nói hơi khàn khàn vang lên, cắt đứt cục diện đang hỗn loạn kia: "Bác quản gia, các người cứ đi ra ngoài trước đi."

Tương Tư yên tĩnh đứng ở trên bậc thang. Cơn sốt cao làm cho cô đôi má cô đỏ rực một mảnh, thậm chí quanh nơi hốc mắt cũng lộ rõ màu phớt hồng, nhưng đôi môi của cô lại tái nhợt. Tình cảnh bệnh tật của cô hiện tại càng làm lộ rõ vẻ yếu đuối của cô lúc này. Đỗ Phương Phương nghiến răng nghiến lợi, trên mặt trước sau như một vẫn tràn ngập vẻ khinh thường, nhưng đáy lòng lại như nổi điên vì căm hận!

Bộ dạng của Tương Tư lúc này cũng như lúc cô rời đi không có gì khác nhau, vẫn là bộ dạng mềm mại yếu ớt như vậy, thoạt nhìn như một cô gái nhỏ đang nũng nịu. Đỗ Phương Phương không thể nào quên được bộ dáng của Tương Tư trong cái ngày mùa đông năm đó, giờ đây nhìn thấy bộ dáng giống y như đúc của cô ngày hôm nay, tất cả mọi thứ, phảng phất như thời gian đảo ngược cho lịch sử quay lại!

Nhưng lúc đó, cô thoả thuê mãn nguyện, mắt cao hơn đầu, hoàn toàn không hề coi Tương Tư là đối thủ, nhưng giờ khắc này, cô lại có cảm giác mệt mỏi không nói được thành lời.

Hà Dĩ Kiệt là người bạc tình bạc nghĩa, lòng dạ ác độc. Nhưng với Văn Tương Tư, hết lần này tới lần khác, anh không tiếc dùng hết muôn vàn thủ đoạn, hao tổn tâm tư vì cô ta. Chuyện đã đến nước này, nếu như Đỗ Phương Phương cô còn có thể nuốt xuống nổi cơn tức này, vậy thì cô sống cũng quá vô dụng, quá coi thường người nhà họ Đỗ rồi!

"Văn tiểu thư..." Quản gia đứng bất động, đương nhiên ông không dám đi ra ngoài. Ông sợ rằng bên này ông vừa đi ra ngoài, bên kia vị Hà phu nhân này sẽ ra tay. Cô ta dẫn theo một đám người, trong lúc Văn Tương Tư lại chỉ có một mình. Văn Tương Tư lại chả bị Đỗ Phương Phương đánh cho chết khiếp đi ấy chứ!

Người phụ nữ này ăn dấm chua (người phụ nữ lên cơn ghen tuông), dứt khoát còn đáng sợ hơn là người đàn ông đang ở trong cuộc chiến tranh. Từ xưa đến nay cho dù ghen ít hay ghen nhiều, không có người phụ nữ nào là không dùng thủ đoạn tàn nhẫn làm cho người ta phải giận sôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.