Đừng Buông Tay Anh

Chương 116: 116: Hứa Lan Thanh Anh Không Nỡ




Note: Tên chương nhà tự đặt!
Bầu trời ngày càng ảm đạm và u ám.
Bốn mắt đối diện nhau, ánh mắt và vẻ mặt anh cũng như bầu trời kia vậy, giọng càng thêm áp chế và lạnh lùng: “Lan Thanh, lại đây với anh”
Trái tim Hứa Lan Thanh đột nhiên run lên.
Giây tiếp theo, như là có dòng nước vỡ ra ập đến cô, khiến trái tim cô bị nuốt chửng, ê ẩm, khó chịu đến mức không cách nào hình dung.

Uất ức, kháng cự, oán hận và cả những cảm xúc khác hợp lại tấn công cô, bao lấy cô đến không kẽ hở, hô hấp dần trở nên khó khăn, cô cực lực mà kìm nén.
“Chúng ta đi thôi!” Đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay in ra dấu vết, không muốn nhìn anh, Hứa Lan Thanh chỉ khẽ thì thầm với Bùi Diên.
Bùi Diên nắm nhẹ cổ tay cô.
Cô ngước mắt lên, trong mắt rõ ràng cảm nhận được ý lạnh và sự tức giận quét tới anh.
Bùi Diên cười cười, dùng âm lượng chỉ có thể cho bọn họ nghe mà nói với cô: “Trốn tránh không phải cách để giải quyết vấn đề, nếu anh ấy đã đến tìm đến tận đây, sao lại không giải quyết mọi chuyện đi?”
Hô hấp Hứa Lan Thanh ngưng trệ, cô mở miệng muốn từ chối.
“Yên tâm, anh vẫn luôn đứng ở bên này.” Bùi Diên nói xong thì buông tay cô ra, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hung ác nham hiểm rất rõ ràng của Úc Tuỳ rồi gật nhẹ xem như chào hỏi.
Hứa Lan Thanh không chút suy nghĩ mà bắt lấy tay anh, hơi thở dồn dập, đáy chợt loé tia hoảng loạn kháng cự rồi biến mất: “Bùi Diên!”
Bùi Diên cười cười lắc đầu, anh tự nhiên mà vỗ đầu cô xem như động viên, dùng cử động miệng nói: “Đừng sợ.”
Anh định đi.
“Đợi đã.” Khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ lạnh lùng, Úc Tuỳ đi vài bước đến trước mặt Hứa Lan Thanh, một tay cởi áo khoác trên vai cô rồi đưa lại cho Bùi Diên: “Cảm ơn Bùi tổng đã luôn quan tâm đến vợ tôi.”
Bùi Diên bất đắc dĩ bật cười.
“Không có gì!” Anh bình tĩnh đón lấy, không nói thêm gì nữa rồi nhấc chân rời đi.
Đàn ông thường rất hiểu đàn ông, ví dụ như lúc Úc Tuỳ xử lý việc của tập đoàn Hứa thị, lấy lại cổ phần cho Hứa Lan Thanh lúc kết hôn với cô, anh (UT) đã biết tình cảm của anh (BD) dành cho Hứa Lan Thanh.


[Yên: SOCK tui nghĩ BD thương chị Hứa như em gái ko á chời, chả lẽ trong phương diện tình cảm tui không nhạy từ trong truyện ra tới đời vậy sao huhu~]
Chưa kể giờ phút này tính chiếm hữu của anh (UT) quá lớn.
Bùi Duyên không quay đầu lại.
Cảm xúc kháng cự lúc này đã chiếm lấy Hứa Lan Thanh, cô một chút cũng không muốn nhìn thấy Úc Tuỳ, chỉ muốn đuổi theo kịp cùng đi với Bùi Duyên
Nhưng bàn tay to lớn của anh đã giữ chặt lấy cô.
Khi cô cố thoát ra, anh càng siết chặt hơn, mặc kệ cô dùng sức như thế nào anh cũng không buông ra, nhiệt độ thuộc về anh khiến da thịt cô trở nên nóng bỏng, càng làm kích thích cảm xúc của cô.
Chóp mũi và hốc mắt càng trở nên chua xót dữ dội vì sự đụng chạm của anh, khoang ngực cô như bị cục bông gòn thấm nước chắn ngang, vừa nặng nề vừa buồn bã, cảm xúc ẩn ẩn sẽ mất khống chế.
Hứa Lan Thanh cực lực kìm chế, hàm răng gắt gao mà cắn chặt môi, dùng sức mà cắn, cô không muốn cũng không thể ở trở mặt anh mà mất khống chế, cô chỉ còn lại chút kiêu ngạo cuối cùng này.
“Buông ra.” Cô cố ép mình phải bình tĩnh, giọng điệu không cảm xúc mà nói ra hai từ.
Thái dương của Úc Tuỳ giật giật, vô cùng tức giận, khoé mắt và đuôi lông mày nhuộm đầy khói mù, thậm chí máu của anh còn đang kêu gào.
Anh không lên tiếng cũng không buông tay cô, một tay kia vừa cầm ô vừa cầm bó hoa, cúi người đặt hoa xuống bia mộ, mắt nhìn di ảnh rồi nói: “Xin lỗi, lần sau con sẽ đến thăm mẹ.”
Nói xong liền đứng thẳng dậy, nắm chặt tay Hứa Lan Thanh rồi dẫn cô đi.
Hứa Lan Thanh giãy giụa theo phản xạ có điều kiện.
Úc Tuỳ liếc nhìn cô một cái, giận quá hoá cười, trực tiếp ném chiếc ô đi, không nói trước lời nào mà mạnh mẽ bế cô lên, sau đó sải bước dài xuống bậc thang.
Ngực không khống chế được mà phập phồng lên xuống, Hứa Lan Thanh cắn chặt môi không tiếng động mà giãy giụa, hoàn toàn không ý thức được hành động của bản thân có thể khiến cho cả hai ngã xuống.
Úc Tuỳ vô cùng tức giận, môi mỏng mím chặt thành đường thẳng, quai hàm căng chặt.
Anh không lên tiếng, chỉ để cô tuỳ ý làm loạn, chỉ là động tác ôm cô bước đi càng nhanh hơn.
Rất nhanh, anh đã ôm cô đi đến chân núi.
Ngô Dịch đang canh giữ bên xe, thấy hai người xuống thì liền kéo cửa sau đó rồi nhanh chóng mang khăn lông đến
Mưa nặng hạt, gương mặt của cả hai đều đã sớm ướt nhẹp.
Mạnh mẽ để cô ngồi trên đùi mình, Úc Tuỳ một tay giữ chặt eo cô, tay còn lại cầm khăn lông, hờ lững lau mặt cho cô.

“Bốp”
Một tiếng động thanh thuý vang lên, cô lạnh lùng chán ghét đập lên tay anh, Hứa Lan Thanh dùng lực rất lớn, đến nổi anh có thể tay cô phiếm hồng.
Hẳn là rất đau.
Trong không gian chật chội, áp suất không khí cũng giảm xuống cùng theo vẻ mặt và động tác của cô, thật sự khiến người ta hít thở không thông.
Đáy mắt Úc Tuỳ có một lớp băng mỏng phủ lên, anh vô cảm cúi xuống nhìn biểu tình của cô, nhưng sự tức giận biến mất ngay khi ánh mắt anh nhìn đến bàn tay đang nắm chặt của cô
“Ngô Dịch, không đến sân bay.” Anh lạnh lùng mở miệng nói ra một địa chỉ.
Cơ thể Hứa Lan Thanh chợt cứng đờ, hơi thở cô bất giác trở nên nặng nề hơn trong tức khắc.
Nơi anh nói chính là chung cư của cô.
Theo bản năng cô muốn thoát khỏi vòng tay anh, thậm chí trong đầu còn có ý nghĩ muốn đẩy cửa xe ra, cô không muốn ở chung một không gian với anh.
Nhưng cô hoàn toàn không có khả năng thoát khỏi anh.
Một tay anh giam cầm cô, tay còn lại lấy khăn bông bị cô đánh rớt lên tiếp tục giúp cô lau mặt, cho dù cô có ra tay lần nữa thì anh vẫn tiếp tục.
Nét mặt lạnh lùng lộ vẻ đang kìm nén cơn giận, cứ tưởng rằng động tác sẽ theo đó mà mạnh hơn hoặc là thô bạo, nhưng không nghĩ đến lại rất dịu dàng, chậm rãi nhẹ nhàng mà lau giúp cô.
Cẩn thận như đối xử với bảo vật vậy.
Chua xót nơi chóp mũi càng đậm, cảm xúc như đang đứng trước bờ vực mất kiểm soát, đầu móng tay lại cố sức bấm vào lòng bàn tay, Hứa Lan Thanh bỗng nhiên quay mặt đi không cho anh chạm vào.
Cô vẫn luôn nhắc nhở mình không được để bản thân mất kiểm soát trước mặt anh, lực ở đầu ngón tay bấm mạnh vào lòng bàn tay hơn, cuối cùng là để lại vô số dấu vết.
Áp suất càng giảm xuống thấp hơn.
Úc Tuỳ liếc nhìn cô, lau xong thì cũng không làm gì khác, chỉ luôn nhìn cô chăm chú không rời nửa tấc.
Xe vững vàng chạy nhanh, nửa giờ sau đến dưới căn hộ của Hứa Lan Thanh.

Khoảnh khắc xe dừng lại, máu trong người dường như ngừng chảy, một cảm giác lạnh lẽo thoáng qua, khiến gai ốc từ trong xương cô như không tự chủ được mà dựng đứng lên.

Đây là nơi ở thuộc về cô, nơi có thể khiến sự kiêu ngạo cuối cùng của cô được bảo vệ.
Nhưng anh vẫn bất chấp mà đến.
Một suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu rất rõ ràng, cô cố kìm nén cảm xúc nhưng vẫn là không khống chế được, tay chân đấm đá anh lung tung, cố gắng thoát khỏi anh.
Mỗi động tác đều vô cùng dùng sức.
Úc Tuỳ không rên lên tiếng nào, thân hình thẳng tắp tuỳ ý để cô đấm đá, tay vẫn vững vàng như cũ ôm cô lên lầu.

Tới cửa thì trực tiếp bắt lấy tay cô mở khoá vân tay.
“Tích” một tiếng, cửa mở ra.
Cùng lúc đó, thân thể Hứa Lan Thanh căng chặt như dây đàn, không chút lý trí, lần đầu tiên cô mất khống chế mà la lên: “Tôi không muốn nhìn thấy anh, chúng ta ly hôn đi!”
Hai chữ ly hôn như một lưỡi dao sắc bén, vô cùng dứt khoát và chính xác mà tàn nhẫn đâm vào trái tim Úc Tuỳ, như cảm giác tối hôm qua nhìn thấy đơn ly hôn.
Anh hơi nhắm mắt lại.
“Em đi tắm trước đi, tắm rửa xong chúng ta nói chuyện.” Nhớ rằng cô đã mắc mưa, anh không nhìn cô, tầm mắt quét qua một vòng suy đoán phòng ngủ của cô rồi ôm cô vào: “Đừng để bị cảm.”
Giọng điệu lúc này vô cùng dịu dàng.
Nhưng chính sự dịu dàng này đã gợi lên khổ sở mà Hứa Lan Thanh đang cực lực kìm nén, cuối cùng cảm xúc cũng mất kiểm soát, như thể đang rơi xuống từ vách núi, không thể cứu vãn được.
Cái gì mà lý trí và bình tĩnh, ngay tại lúc này đều hoàn toàn biến mất.
“Cút!!! Đi mau!!!!” Ngực cô phập phồng một cách kịch liệt, đây là lần đầu tiên cô nói như vậy.
Bước chân dừng lại, Úc Tuỳ rũ mắt xuống.
Hốc mắt chua xót vô cùng, tuyến lệ giống như muốn tuôn trào, Hứa Lan Thanh lại thất thố: “Nghe không hiểu sao? Anh…..”
“Em cứ như vậy mà không tin anh sao?” Câu nói vang lên đột nhiên đánh gãy lời cô .
Bầu không khí bỗng dưng đình trệ.
Bốn mắt nhìn nhau, sâu trong ánh mắt anh mang theo sự bất đắc dĩ cùng các loại cảm xúc khác mà cô không hiểu được.
Anh mím môi đặt Hứa Lan Thanh ở mép giường để cô ngồi xuống, vô cùng tự nhiên mà quỳ gối trước mặt cô, đưa tay ra bao lấy cô, Úc Tuỳ nhìn cô chằm chằm: “Hứa Lan Thanh, anh không xứng để em tin tưởng hay sao, hả?”
Giọng anh đã vô cùng khản đặc.
Cơ thể Hứa Lan Thanh lại một lần nữa dần dần cứng đờ, lông ngực vẫn không ngừng phập phồng, cô nhìn vào mắt anh, nhất thời không kịp phản ứng.

Hô hấp cô trở nên dồn dập.
Sự tức giận cả một đêm đều biến mất, nâng tay lên xoa nhẹ sườn mặt cô, Úc Tuỳ sâu kín mà mở miệng nói: “Năm đó em đột nhiên biến mất, anh liền nghĩ phải mang em về làm đến chết trên giường, xem em còn đi như thế nào.”
Anh không tránh né ánh mắt của cô, kể hết ra sự tức giận năm đó: “Hai lần tìm được tung tích của em, chờ đến khi anh đuổi tới thì lại không thấy gì, Hứa Lan Thanh, khi đó anh thật sự hận em.”
“Tối qua anh nhìn thấy thoả thuận ly hôn.” Cảm xúc tức giận và bất đắc dĩ lại ùa về đấu đá lung tung, anh gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Anh suy nghĩ khi tìm được em thì sẽ trừng phạt như thế nào.”
Không thể cắn cô, cuối cùng trừng phạt của anh dường như chỉ là nhéo mặt cô, tưởng rằng anh sẽ nói lời tàn nhẫn nhưng khi mở miệng chỉ còn thỏa hiệp cùng bất đắc dĩ: “Nhưng anh không nỡ.”
“Hứa Lan Thanh, anh không nỡ.” Anh nhìn cô chằm chằm trong giây lát.
Mỗi lời nói ra dường như đều chất chứa đầy tình cảm.
Trái tim không có tiền đồ của Hứa Lan Thanh run lên, trong lòng lặng lẽ hiện lên tia bối rối, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng anh giữ rất chặt.
Thậm chí, anh còn hôn lên mu bàn tay cô.
“Ngày hôm qua khi em hỏi anh khi nào trở về.” Không muốn lãng phí thời gian nữa, Úc Tuỳ liền giải thích, “Khi đó anh đã trở về, không nói là vì muốn làm em bất ngờ, không phải cố ý lừa em.”
Trong đầu Hứa Lan Thanh vô cùng hỗn loạn, một lúc sau cô mới nhận thức được rằng anh đang giải thích, nhịp tim đập nhanh hơn, cô bất giác nín thở muốn nghe anh nói tiếp.
Ngón tay anh xoa xoa bàn tay cô, Úc Tuỳ nhìn cô vài giây, có ý nghĩ muốn hỏi cô, muốn nghe cô tự mình nói ra lý do năm đó rời đi cùng với đơn ly hôn tối qua.
Giống như khi nãy đã nói, cuối cùng vẫn là anh không nỡ, nếu trong hai người bọn họ phải có một người phải nhường nhịn thì anh sẽ là người đó.
“Năm đó anh không biết vì sao em rời đi.” Ánh mắt anh chú ý đến từng sự thay đổi trên gương mặt cô: “Giống như tối qua, anh cũng không biết vì sao em lại đột nhiên muốn ly hôn với mình.”
Úc Tuỳ dừng lại một chút.
“Không có thế thân, không có người khác, chưa từng có.” Dứt lời, ánh mắt anh nóng bỏng và kiên định: “Cả đời này của anh, 32 năm nay, anh chỉ yêu một người phụ nữ.”
Trong phòng ngủ yên tĩnh, lúc này có giọng nói trầm thấp của anh nói ra tình cảm sâu đậm của mình…
“Anh yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, cũng xem như là thấy sắc nổi lòng tham, cho nên đã đê tiện lợi dụng lúc cô ấy mất trí nhớ mà lừa người đó về nhà.

Trước đến nay anh chưa biết cảm giác yêu thương một người là gì cho đến khi gặp được cô ấy.

Nhưng cũng chính cô ấy, cho anh nếm trải cảm giác dày vò, lo được lo mất.”
“Anh nghĩ cô ấy không yêu anh, anh ép cô ấy phải gả cho anh là vì dù thế nào cũng không muốn cô ấy rời đi, anh sợ sẽ đẩy cô ấy ra xa, anh muốn cô ấy yêu anh, nhưng cô ấy vẫn không tin anh, không thèm hỏi nguyên nhân mà đã muốn vứt bỏ anh lần nữa.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.