Dùng Cả Đời Để Quên

Chương 8: Khi tình yêu đi ngang qua



Nghe nói hôm nay Tiêu tổng tới văn phòng. Anh ta chắc chắn sẽ tìm tôi để hỏi tiến triển về vụ tập đoàn Lãm Giang. Tôi ngồi trước máy tính cắn bút suy nghĩ xem phải đối phó thế nào.

Mục Hàn mặt mày hớn hở tới tìm tôi, anh ấy vừa xuất hiện, đầu tiên làm cô bé lễ tân ngượng nghịu tới mức mất hết hình tượng, sau đó thì lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của những cô gái chưa chồng trong công ty.

Tôi kéo anh ra góc cầu thang, hỏi: “Anh, có chuyện gì thế?”

Mục Hàn xua tay: “Đến tìm em lấy chìa khóa nhà.”

Tôi vừa móc chìa khóa ra vừa hỏi: “Anh cần chìa khóa để làm gì?”

Mục Hàn cười hi hi: “Mượn dùng một phòng.”

Tôi lập tức thu tay về, cảnh giác nói: “Anh đừng có phá hỏng nhà bếp của em đấy.”

“Phản ứng của em và Ân Chân giống hệt nhau, chẳng trách anh nói thế nào, dỗ thế nào anh ta cũng không chịu đưa chìa khóa cho anh.”

“Thế à?” Tôi thản nhiên đáp.

“Đừng vớ vẩn nữa! Mau đưa đây” Mục Hàn giương bộ dạng hung thần ra đe dọa tôi.

Tôi đưa chìa khóa cho anh trong tâm trạng không cam tâm tình nguyện chút nào, còn không quên dặn: “Anh phải hết sức cẩn thận đấy!”

Mục Hàn nhét vào tay tôi một lá thư: “Này, Tứ Gia của em nhờ anh đưa cho em đấy, anh thấy anh ta viết viết lách lách cả buổi sáng, không biết có phải thư tình không nữa.”

Tôi bất giác cụp mắt xuống.

Mục Hàn hừ lạnh: “Còn dùng băng dính dán tới mấy lớp, sợ anh đọc trộm chắc.”

Tôi cười ngất: “Nếu như không dán, anh có đọc không?”

“Đương nhiên.” Mục Hàn thản nhiên đáp: “Muốn theo đuổi em gái anh thì tất phải qua cửa của anh.”

Tôi cầm lá thư đập vào đầu anh một cái: “Vì vậy chiêu này dùng để phòng tiểu nhân chứ không phòng người quân tử.”

Mục Hàn: “…”

Tôi quay về chỗ ngồi chưa được bao lâu thì liên tục có đồng nghiệp tới tận nơi tìm. Tất cả đếu là nữ, không có ngoại lệ nào.

Người này hỏi: “Niên Dĩnh, người vừa rồi có phải là bạn trai cậu không?”

Tôi lắc đầu: “Là anh trai mình.”

Hai mắt người đó sáng bừng lên: “Anh ruột à?”

Tôi gật gật đầu.

Lại thêm người nữa: “Anh ấy đẹp trai quá.”

Tôi tự hào: “Chứ sao, anh mình mà.”

Lại có người nói: “Cậu với anh ấy không giống nhau tí nào.”

Tôi liếc nhìn người vừa nói, vẻ mặt không vui.

Cô bé lễ tân mãi mới chen được vào: “Chị Dĩnh…”, rồi im lặng.

Tôi buồn cười quá, nói: “Anh trai chị là hoa đã có chủ rồi.”

Ngay sau đó những tiếng chép miệng tiếc nuối vang lên.

Người này nói: “Thật đáng tiếc!”

Người kia nói: “Chậm một bước rồi!”

Em gái lễ tân lúng búng: “Chị Dĩnh, nếu anh ấy chia tay với bạn gái, chị nhớ thông báo cho em đầu tiên nhé!” Sau đó ôm mặt bỏ chạy.

Câu này tôi phải nói với Tiểu Vân, để cô ấy có chút ý thức đề phòng mời được.

Sau khi xua được đám fan của Mục Hàn đi, tôi ổn định tâm trạng, bóc thư Ân Chân ra đọc.

“Niên Dĩnh, dù em có cho rằng tôi ích kỷ hay không, tôi vẫn phải nói suy nghĩ của mình với em.”

Tôi nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, vừa nặng vừa nhanh.

“Để đạt được mục đích có rất nhiều thủ đoạn, nhưng cách mà em chọn tôi không tán đồng.”

Tôi cắn cắn môi, xem ra tôi đã hiểu lầm rồi, đều tại Mục Hàn đoán mò mà ra cả.

“Đối phương dù sao vẫn là một người làm kinh doanh, mà người làm kinh doanh ai không coi trọng lợi nhuận, em phải dùng tài năng của mình để thuyết phục anh ta. Dùng sắc đánh đổi, cách này không bền.”

Tôi ôm trán, rốt cuộc anh muốn nói gì.

“Giờ tôi đưa ra ba điểm cho em tham khảo.”

“Thứ nhất: Phải chứng minh cho anh ta thấy sản phẩm của công ty em có ưu thế vượt trội những sản phẩm cùng loại của các công ty khác, thật chi tiết. Có câu nói: “Làm việc mới không bằng làm việc mình đã thành thạo”, thiết lập một mối quan hệ hợp tác tốt đẹp, lâu bền luôn quan trọng hơn chút lợi ích nhỏ trước mắt. Đối phương không thể không hiểu đạo lý này.”

“Thứ hai: Lập một bản kế hoạch chi tiết, kết hợp với khuyến mại. Đây có lẽ không phải là việc của em, nhưng như thế sẽ để lại ấn tượng sâu sắc cho đối phương.”

“Thứ ba: Kiên trì. Phải cho đối phương thấy thành ý và sự quyết tâm từ tận đáy lòng của em.”

Mấy chữ cuối cùng có vẻ viết vội vàng, thậm chí không ký tên.

Tôi bị lá thư với những lời lẽ không rõ ràng này làm cho dở khóc dở cười, mấy trang giấy viết thư mỏng dính lại khiến trái tim tôi hỗn loạn.

Dùng sắc đánh đổi, không thể bền lâu. Thế mà anh cũng nghĩ ra được. Tôi bĩu môi bất bình. Suy nghĩ hồi lâu, tôi bỗng vô cớ bật cười thành tiếng.

“Niên Dĩnh, cười gì thế?” Chung Thiền Quyên đi ngang qua nhìn vào mặt tôi, hỏi.

“Không có gì!” Tôi vội vàng giấu lá thư đi.

Cô ta nghi ngờ liếc tôi một cái.

Tôi cười ngờ nghệch.

Buổi trưa khi tôi đến cửa hàng hoa, Hoài Ngọc cũng vừa đến, ngáp dài, vẻ mặt mệt mỏi, cô ấy khom người, đỡ eo, cảm giác đi lại rất khổ sở.

Tôi ngạc nhiên: “Cậu bị trẹo sống lưng à?”

Hoài Ngọc lườm tôi: “Một đêm bảy lần, cậu thử xem.”

Tôi đỏ mặt: “…”

Mục Hàn vội vàng đẩy cửa bước vào, trong tay cầm túi lớn túi nhỏ. Anh thở phì phò hỏi: “Tiểu Vân, em đã ăn cơm xong chưa?”

Trịnh Tiểu Vân giọng dịu dàng: “Vẫn chưa.”

“Tốt quá, anh còn sợ không kịp.” Mục Hàn đặt đồ lên bàn, lấy từng thứ từng thứ trong đó ra.

“Đây là canh hoa quả Mục thị, em có thể coi là món khai vị.” Sau đó anh ấy lại lấy bông cải xanh xào tôm nõn, trứng kho, hành tây xào thịt bê, cá hấp và bò bít tết. Cuối cùng lấy ra bánh rán và bánh khoai môn: “Món tráng miệng.” Anh cười hi hi nói.

Tiểu Vân cười nghiêng ngả.

Tôi trợn mắt há miệng: “Anh chuẩn bị từng này thứ cho một mình Tiểu Vân à?”

Mục Hàn lờ tôi đi, giờ trong mắt anh ấy chỉ có thể nhìn thấy người khác thôi, anh dịu dàng hỏi: “Những món này có hợp khẩu vị của em không?”

Tiểu Vân miệng nhét đầy thức ăn, chẳng buồn trả lời, chỉ gật đầu như gà mổ thóc.

“Một đầu bếp thiên tài như thế ở trước mặt em, em còn do dự gì nữa, mau đưa anh về nhà đi.” Mục Hàn đắm đuối nói.

Tiểu Vân đỏ mặt: “Trước mặt bao nhiêu người thế này, anh đáng ghét chết đi được.”

Mục Hàn nắm lấy cánh tay cô ấy: “Cứ coi như họ không tồn tại đi. Anh đút cho em ăn nhé?”

Bọn họ chẳng buồn quan tâm tới những người có mặt trong cửa hàng, đầu mày cuối mắt với nhau, Hoài Ngọc làm bộ dạng buồn nôn: “Thật sởn hết cả da gà!”

Tôi giơ cao tay: “Đến em gái anh ấy mà cũng không có phần, thật quá đáng, đánh đi.”

Hoài Ngọc xoa xoa tay, hùng hổ định làm theo lời tôi.

Mục Hàn vội chuyển đề tài: “Em gái, chiếc laptop anh mang cho em dùng có thích không?”

Tôi buột miệng: “Anh, chắc anh sắp nổi tiếng rồi!”

“Hả?”

“Bao nhiêu là hình sexy, ngày mai em sẽ post hết lên mạng.”

Mục Hàn: “…”

Khi Kha Phong bước vào, Dư Tiểu Thanh nhìn anh ta với ánh mắt chờ đợi.

Nhưng hai tay anh ta trống không, khiến người khác không khỏi thất vọng.

Tôi đắc ý nghĩ, anh ta làm sao bì được với anh trai tôi chứ!

Kha Phong nhìn quanh quất, đột nhiên cầm một bó hoa hồng to, hỏi: “Bó này bao nhiêu tiền?”

Tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Là chủ, tôi vô thức báo giá cho anh ta, Kha Phong đặt một tờ giấy bạc xuống, rồi quay sang đưa cho Tiểu Thanh: “Tặng em này!”

Tiểu Thanh mở to mắt, nói với giọng như không dám tin: “Thật tặng cho em à?”

Kha Phong cười tươi: “Đương nhiên.”

Theo như trình tự bình thường, lúc này Tiểu Thanh nên lao vào vòng tay anh ta.

Thế là chúng tôi rất phối hợp, đồng loạt quay người đi.

Tôi thầm nghĩ: Chiêu này Kha Phong sử dụng rất tốt, không những thỏa mãn được lòng hư vinh của Tiểu Thanh mà còn giúp cho việc kinh doanh của cửa hàng, lấy lòng bà chủ là tôi đây.

Hai người đó biểu diễn xong tiết mục của mình sau lưng chúng tôi, Kha Phong nói: “Anh mời em đi ăn nhé.”

Tiểu Thanh vui vẻ nhảy chân sáo ra ngoài cùng anh ta.

Tôi oán thán nhìn Hoài Ngọc: “Chẳng ai đi ăn với mình, đành phải mời cậu vậy.”

Hoài Ngọc chống nạnh cười nói: “Mình ăn xong mới tới, bổn cô nương không thể đi cùng cậu được.”

Thật mất mặt.

Chỉ còn lại Hứa Lăng Phi và Ân Chân.

“Vậy thì, tôi đành miễn cưỡng đứng ra chịu trận.” Ân Chân khóe mắt như cười, điềm đạm nói.

“Cả em nữa, cả em nữa.” Hứa Lăng Phi giơ tay.

Tôi dùng tiếng cười thận trọng che giấu tâm trạng của mình.

Hứa Lăng Phi gọi cả một bàn đồ ăn vặt, có lẽ những thứ này bình thường Đinh Nhất Nhị cấm không cho nó ăn.

Tôi không cản nó, chẳng mấy khi được ăn một bữa, chắc là không vấn đề gì.

Hứa Lăng Phi ăn nhồm nhoàm, mồm bóng nhẫy, tôi rút giấy ăn ra lau miệng cho nó.

“Người không biết lại tưởng nó là con em.” Ân Chân đột nhiên mở miệng, giọng điệu kỳ quái.

Tôi cười cho có lệ, chậm rãi nói: “Hồi mười mấy tuổi tôi chưa từng làm những chuyện hư hỏng.”

Ân Chân liếc mắt nhìn tôi, chậm rãi nói: “Ở chỗ tôi, vào tuổi em, con cũng sắp tới tuổi lấy vợ rồi.”

Tôi không cho là thật: “Đừng mang mấy chuyện hủ tục ở quê anh ra nói, giờ những người hơn ba mươi mới kết hôn, hơn bốn mươi mới sinh con nhiều lắm.”

Anh ngập ngừng, định phản bác, cuối cùng lại im lặng.

Tôi làm như vô tình nói: “Tôi đã đọc thư anh rồi.”

Ân Chân nhướn nhướn mày.

“Chú Ân viết thư tình cho chị Tiểu Dĩnh ạ?” Hứa Lăng Phi cười hi hi nói xen vào: “Chú Ân cũng thật quê mùa, giờ ai còn viết thư tình bằng tay nữa, đều gửi email và nhắn tin hết rồi.”

Tôi cong môi: “Chị thích thư viết tay đấy thì sao nào? Như thế mới tình cảm!” Lúc này tôi mới phát hiện ra mình vừa nói hớ: “À, có điều lá thư đó không phải thư tình.”

Hứa Lăng Phi vỗ tay reo hò: “Chị Tiểu Dĩnh lỡ miệng rồi.”

Ân Chân vẻ mặt hết sức thản nhiên.

Tôi trừng mắt lườm Hứa Lăng Phi một cái: “Trẻ con đừng có tham gia vào.”

“Vậy em thấy kiến nghị của tôi thế nào?” Ân Chân nhìn tôi mắt như thấp thoáng cười.

Tôi nói: “Đáng để suy nghĩ.”

Anh cụp mắt, cười mỉm.

Hứa Lăng Phi lại gian tà ghé sát vào: “Em có thể đưa ra ý kiến không?”

Tôi đẩy một đĩa bánh Tart tới trước mặt nó: “Người lớn nói chuyện, trẻ con không được xen vào.”

“Dạ!” Hứa Lăng Phi ngượng ngùng.

Tôi len lén liếc Ân Chân: “Cảm ơn!”

Anh ngước mắt: “Không có gì.”

Khi hai ánh mắt chạm nhau, tim tôi giật thót một cái, tôi phải vội cụp mắt trước.

“Chị Tiểu Dĩnh xấu hổ rồi!”

“Hứa Lăng Phi, hỏi cậu một câu đây.” Ân Chân ánh mắt nhẹ như không: “Có một con sâu muốn qua sông, nhưng trên sông không có cầu, giữa sông có một phiến lá, hỏi nó làm sao để qua sông?”

Có lẽ đây là câu đố anh đọc được trên mạng, tôi phì cười. Theo tư duy thông thường thì con sâu phải nhảy lên phiến lá, sau đó chờ gió đẩy đi, nhưng người bình thường đều cho rằng đáp án không thể đơn giản như thế, vậy là vắt óc ra mà nghĩ.

Hứa Lăng Phi bị Ân Chân “lừa” cho ngồi nghệt ra đó mà nhăn nhó suy tư.

Ân Chân điềm đạm nói: “Chúng ta tiếp tục thôi.”

Tôi cố nhịn cười, còn ánh mắt anh lại hết sức hiền hòa, điềm tĩnh.

Sự do dự của tôi chỉ kéo dài một lúc, sau đó liền ngả bài: “Thật ra tối qua chẳng xảy ra chuyện gì cả.”

Anh vẫn điềm nhiên nhìn tôi.

Tôi nhún nhún vai: “Cho dù tôi có muốn dùng sắc để câu kéo, cũng đã thất bại rồi.”

Vẻ mặt Ân Chân không để lộ bất kỳ điều gì, một lúc sau, anh mới ồ một tiếng.

Tôi cười ha ha: “Nhưng tôi đã chọc tức anh ta.” Tôi rất muốn nhìn thấy biểu hiện không bình thường của Ân Chân, nhưng không có gì xảy ra. Tôi hơi thất vọng cụp mắt, lặng lẽ thở dài.

Không khí như ngưng đọng, tôi bắt đầu nhấp nhổm không yên.

Cũng may Hứa Lăng Phi kịp thời kéo tay áo Ân Chân: “Cháu nghĩ rất lâu rồi, cuối cùng nghĩ ra hai cách.”

“Hai cách thế nào?” Ân Chân kiên nhẫn hỏi.

Hứa Lăng Phi dương dương tự đắc, đáp: “Cách thứ nhất, đợi sau khi nó nhả tơ xong, nó có thể kéo sợi tơ giống như loài khỉ đu qua sông.”

Tôi suýt nữa thì cười ngất, phải đấm ngực cho đỡ tức thở.

“Cách kia thì sao?” Tôi thấy Ân Chân đang phải cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

“Cách còn lại chính là dùng thuật phân thân, sau đó người này đạp lên vai kẻ kia mà qua sông.” Hứa Lăng Phi nói xong nhìn tôi. “Chị Tiểu Dĩnh, em có tài không?”

Tôi cười tới không thở được: “Em quá có tài ấy chứ.”

Ân Chân kinh ngạc: “Thuật phân thân là gì?”

Hứa Lăng Phi khinh miệt bĩu bĩu môi: “Đã bảo chú quê mùa mà.”

Tôi xoa xoa cái cằm đã cười tới mỏi nhừ của mình: “Anh có thể hỏi Google.”

Ân Chân im lặng, ánh mắt phức tạp lướt qua mặt tôi.

Lúc này, tôi đột nhiên có một cảm giác rất kỳ quái, anh không thể hòa nhập được vào thế giới của chúng tôi, tôi cũng không sao bước vào được thế giới nội tâm của anh.

***

Tôi vắt óc nghĩ để viết một bản kế hoạch, vừa gõ dấu chấm câu cuối cùng xong chưa được năm phút, Tiêu tổng đã triệu kiến.

Cũng may đã sớm có sự chuẩn bị, tôi khẽ thở phào.

Tiêu tổng rất hài lòng với bản kế hoạch, nhưng cũng nói với tôi một cách rõ ràng: “Chỉ dựa vào cái này thôi thì vô ích, cô có chắc chắn sẽ thuyết phục được Thẩm Trạch không?”

Nếu chưa xảy ra chuyện tối hôm qua thì có lẽ còn có khả năng, nhưng bây giờ, tôi có lẽ đã bị anh ta liệt vào danh sách những nhà cung cấp bị từ chối tiếp đón rồi.

“Tiêu tổng, có thể bố trí để người khác làm vụ này không?”

“Đấy là khách hàng của cô, cô đã bỏ bao nhiêu công sức ra như thế, nếu người khác dùng tâm huyết của cô mà ký được hợp đồng, cô cam tâm không?” Tiêu tổng cười tươi như hoa.

Tôi câm nín.

“Hơn nữa…” Tiêu tổng ngập ngừng. “… là một nhân viên kinh doanh xuất sắc, cô cũng không nên dễ dàng từ bỏ mục tiêu như thế.”

Tôi có lý do để từ bỏ, nhưng lại không thể nói rõ với Tiêu tổng, thế thì xấu hổ chết mất thôi. Tôi vò đầu bứt tai: “Vậy tôi sẽ cố gắng.”

“Không phải là cố gắng!” Tiêu tổng nghiêm túc chấn chỉnh tôi. “Mà nhất định phải thành công.” Anh ta cười cười: “Tôi rất coi trọng cô.”

Được lắm, mũ đã được chụp xuống, tôi nghĩ nếu không sống chết làm việc cho anh ta cũng không xong.

“Cũng sắp Tết rồi, đừng tạo áp lực cho mình quá!” Tiêu tổng nhướn nhướn mắt.

Tôi mím môi cười khẽ: “Tiêu tổng, anh áp dụng chiêu thức của nhà tư bản rất thành công, 100% rồi đấy.”

Áp bức người ta chết đi được nhưng vẫn không quên ném ra một câu an ủi, sợ ép quá lại hỏng việc.

Tiêu tổng cố ý nghiêm sắc mặt, nhưng thực ra không thể kìm được, cuối cùng vẫn bật cười thành tiếng.

Tôi là người rất biết điều chỉnh tâm lý, mặc dù vẫn chưa nghĩ ra cách nào tốt hơn nhưng cứ vứt nó qua một bên đã. Buổi tối, tôi dành thời gian để hoàn thiện bản kế hoạch, sau đó mở máy vào mạng.

Hứa Lăng Phi chống cằm, vừa ăn bim bim vừa xem hoạt hình.

Ân Chân ngồi ở đầu kia của bàn ăn, cũng cầm laptop bận rộn.

Cảnh tượng trước mắt, ấm áp và thật dịu dàng.

Tôi liếc khuôn mặt nhìn nghiêng của Ân Chân, đường nét cương nghị lạnh lùng, anh thoáng chau mày, bộ dạng vô cùng chăm chú.

Nhất thời ngồi ngắm anh tới ngẩn ngơ.

“Em đang nhìn gì thế? Trên mặt tôi có dính gì à?” Ân Chân đột nhiên ngẩng đầu hỏi.

“Không!” Tôi vội nhìn sang chỗ khác. Anh không phải đang rất tập trung ư? Sao biết tôi đang quan sát anh.

Hứa Lăng Phi liếc về phía tôi một cái: “Chị Tiểu Dĩnh nhất định là đang nghĩ chú Ân Chân thật đẹp trai.”

Tôi: “…”

“Thế thì tôi nên cảm thấy vinh dự phải không?” Ân Chân cười mà như không cười.

“Vinh dự cái đầu anh ấy!” Tôi che miệng ngáp: “Không tranh cãi với hai người nữa, tôi ngủ trước đây.” Tôi hơi mệt, nằm xuống cầm sách điện tử đọc một lát, ý thức đã bắt đầu lơ đễnh.

Nhưng đầu óc lại không chịu nghỉ ngơi.

Trong lúc mơ màng hình như có người nào đó cầm di động của tôi đi, giúp tôi dém chăn, thực sự tôi không mở nổi mắt nữa, chỉ lầm bầm câu gì đó.

Trong lúc hỗn độn đó lại có một bóng người quen thuộc mà mơ hồ chầm chậm lại gần, ép tôi vào góc tường, không sao thoát ra được.

Anh áp chặt đầu tôi vào ngực anh, dịu dàng vuốt tóc tôi: “Tiểu Dĩnh!”

Lại là giọng nói đó, tôi cố gắng mở mắt nhưng không sao mở được.

Anh giữ cằm tôi, ép tôi nhìn vào mắt anh, không cho phép tôi được lẩn tránh.

Sau đó, người anh từ từ ép xuống, miên man quấn quýt hai cánh môi hồng của tôi.

Trong lúc giãy giụa kịch liệt, cuối cùng tôi đã nhìn rõ mặt người ấy.

“Ân Chân!” Tôi hét lên một tiếng rồi ngồi bật dậy, trong lúc hốt hoảng không còn phân biệt được là mơ hay thực.

“Tôi đây.” Ân Chân điềm đạm. “Em khẽ thôi, Hứa Lăng Phi ngủ rồi, đừng đánh thức nó.”

Giọng tôi nghe rất xa xôi: “Tôi vừa gọi anh à?”

“Đúng thế.” Ân Chân cười, chậm rãi nói tiếp: “Em gọi tên tôi, còn hét rất to nữa.”

Đầu óc trì trệ mất một giây, tôi lại gặp một giấc xuân mộng, đối tượng còn là anh nữa. Mặt tôi ửng hồng, nhanh chóng tẩy não, không thể để anh biết việc mất mặt này được. Tôi khẽ húng hắng ho. “Ồ, tôi gọi Tứ ca Dận Chân, không phải anh.”

Anh: “…”

Để kéo dài thời gian nghỉ Tết, thứ Bảy và Chủ Nhật này tôi vẫn phải đi làm.

Hoài Ngọc thần thần bí bí gọi điện cho tôi: “Này, Tiểu Dĩnh, xem ra có cửa rồi, hôm qua Thẩm Trạch hỏi Mười Đồng cách liên lạc với cậu.”

Tôi ồ lên một tiếng, sau đó mới giật mình thất sắc: “Anh ta không phải muốn hắt axit vào mặt mình đấy chứ?”

Hoài Ngọc buồn bực, rất lâu sau mới nói: “Tư duy của cậu thật kỳ quái.” Rồi bổ sung thêm một câu: “Người thường khó theo kịp.”

Tôi điềm nhiên: “Cảm ơn quá khen!”

Hoài Ngọc đột ngột nói sang chuyện khác: “Mình không lo việc anh ta hắt axit vào cậu, mà mình sợ anh ta sẽ hắt nước tẩy trang vào mặt cậu.”

Tôi: “…”

Nhận được điện thoại của giáo sư Mục là việc nằm trong dự liệu của tôi, cứ trước mỗi cái tên, ông và Niên phu nhân đều cãi nhau một trận kịch liệt về việc tôi và Mục Hàn sẽ đón Tết ở đâu.

Mọi năm cuộc tranh cãi đều diễn ra vào tối hai mươi ba tháng Chạp, nhưng năm nay hình như sớm hơn.

“Con gái ngoan!” Giáo sư Mục rào trước đón sau. “Ba mươi Tết nhớ đến sớm đấy.”

Tôi mím môi: “Bố! Bố đã nói với mẹ chưa?”

Giáo sư Mục thái độ cứng rắn: “Mặc kệ bà ấy!”

“Bố, bố làm thế này chẳng phải làm khó con à?” Một người là bố, người kia là mẹ, tôi chẳng muốn đắc tội với ai hết.

“Hừ, mấy năm trước bố đều nhường nhịn rồi, năm nay nói gì cũng phải đến chỗ bố đón Tết.”

Tôi thở dài: “Bố, bố biết nấu ăn không?”

Giáo sư Mục ngập ngừng: “… Bố sẽ mua đồ bán thành phẩm.”

“Bán thành phẩm thì cũng phải gia công chứ!” Tôi đả kích.

“Vậy bố sẽ mua đồ làm sẵn.”

Tôi tiếp tục đả kích: “Bố thấy sẽ có người chịu ăn ạ?”

“…”

“Huống hồ, bếp của bố có dùng được nữa không, lại là một vấn đề.”

Giáo sư Mục đột nhiên ngẩn ra, lúng búng: “Vậy phải làm thế nào?”

“Luật cũ, vẫn nên ăn Tết với mẹ.” Tôi đáp.

“Ồ!” Giáo sư Mục buồn bã cúp điện thoại.

Ngay sau đó, điện thoại của Niên phu nhân gọi đến.

“Tiểu Dĩnh, về sớm một chút, mẹ sẽ làm nhiều món ngon cho con.” Tác phong hùng dũng dứt khoát của mẹ vẫn không hề thay đổi.

Tôi vội vội vàng vàng nhận lời: “Vâng, vâng!”

Mẹ hài lòng cười: “Ân Chân cũng đến nữa nhé?”

Tôi do dự, ậm ậm ờ ờ trả lời cho qua.

“Mẹ còn phải gọi điện cho anh trai con nữa, cứ thế đi.” Câu cuối cùng còn chưa nói hết, mẹ đã cúp máy.

Tôi cụp mắt, rồi lại nhướn mày, kỳ nghỉ Tết là ngày duy nhất trong năm cả nhà đoàn viên, nhưng cũng là dịp để bố mẹ tôi cãi nhau liên miên, chẳng ai chịu ai tới cùng. Nhưng năm nay có Tiểu Vân, Ân Chân và cả Hứa Lăng Phi, dù thế nào họ cũng phải giữ cho mình vài phần thể diện.

May mắn là, Thẩm Trạch hoàn toàn không làm phiền tôi. Có lẽ anh ta cảm thấy đối phó với một cô gái chân yếu tay mềm thật không được phong độ cho lắm.

Chẳng mấy chốc kỳ nghỉ Tết được mong chờ đã tới, tôi, Ân Chân và cả Hứa Lăng Phi nữa, sáng sớm ngày ba mươi mốt đã lên xe về nhà.

Ân Chân nhanh nhẹn lên xe, vỗ vỗ vào ghế bên cạnh ý bảo tôi ngồi.

Tôi mặc kệ anh, ngồi hàng ghế sau cùng Hứa Lăng Phi.

“Tết năm ngoái anh ăn Tết thế nào?” Tôi hỏi anh.

Anh nhắm mắt suy nghĩ hồi lâu: “Cũng chẳng có gì đặc biệt, gia yến, sau đó ai về phủ người ấy.”

Tôi phì cười: “Còn cả gia yến nữa à? Anh có nhiều anh chị em thế sao?”

Anh nghiêm túc gật đầu: “Đúng là không ít.”

“Có nhiều bằng con trai con gái của Khang Hy không?” Tôi cố ý trêu anh.

Anh vẫn rất nghiêm túc: “Cũng tầm ấy.”

Tôi gật đầu: “Chẳng trách.”

Anh nhìn tôi.

“Nhà anh không chú trọng tới kế hoạch hóa gia đình, đẻ nhiều quá không có cơm ăn, chẳng trách tôi lại nhặt được anh trong thùng rác.”

Anh: “…”

Xe vừa đi chưa được bao lâu, tôi nhận được điện thoại của Mục Hàn: “Tiểu Dĩnh, em dậy chưa, anh đến đón em, sau đó cùng về nhà mẹ.”

Tôi chẳng khách khí gì đáp: “Em đã lên xe rồi, sao anh không nói sớm?”

“Thì giờ anh mới mượn được xe mà.”

Tôi cười: “Thôi, anh đi đi!”

“Trời ạ, em đúng là ngốc chết đi được, ngồi xe khách đường dài hai tiếng đồng hồ, em không sợ bị sụn lưng à, nói cho anh biết bến tiếp theo ở đâu, anh sẽ đợi em.” Mục Hàn cười hai tiếng.

Tôi lẩm bẩm: “Sao mà sụn lưng được, là bình thường anh quá công tử, hưởng thụ quen rồi.”

Mục Hàn cằn nhằn: “Cho dù em không sao, cũng phải nghĩ cho Ân Chân chứ, lưng của người đàn ông là quan trọng lắm đấy.”

Tôi: “…”

Đợi đến nửa ngày vẫn không thấy bóng dàng Mục Hàn đâu, tôi sắp lạnh cóng cả người rồi.

Tôi xoa xoa tay, đi đi lại lại. Vừa đi vừa mắng: “Mục Hàn chết tiệt! Mục Hàn chết tiệt!”

Ân Chân quay đầu liếc mắt nhìn tôi, cởi chiếc khăn quanh cổ ra quàng cho tôi.

“Anh không lạnh à?” Tôi khịt khịt mũi.

“Không lạnh.”

Thế là tôi yên tâm chiếm luôn chiếc khăn của anh.

“Chú Ân, cháu cũng lạnh.” Hứa Lăng Phi dụi qua dụi lại cánh tay chúng tôi nũng nịu.

Ân Chân thản nhiên: “Hết rồi!”

Hứa Lăng Phi trề môi.

Tôi tháo khăn ra cho nó, nhìn nó nghịch tới mức mồ hôi ướt trán, trông chẳng có vẻ gì là lạnh. Tiểu tử này muốn phá đám đây, tôi lườm nó, nó cười hắc hắc gian tà.

Tôi vừa chui vào xe, lập tức cằn nhằn Mục Hàn: “Sao anh không đợi đến khi em chết cóng rồi hẵng tới.”

“Hi hi, không phải xe của mình nên không quen tay lái.” Mục Hàn cười rinh rích. “Hơn nữa anh còn phải đi đón Tiểu Vân trước.”

Trịnh Tiểu Vân ngồi ở ghế phụ quay đầu lại, cười tươi rói: “Chị Dĩnh, Tứ Ca!”

“Chị dâu, lát nữa đừng căng thẳng quá, mẹ em rất thoải mái.”

“Còn cần em dạy chắc, anh đã nói từ sớm rồi.”

Tôi lẩm bẩm: “Ồ, đúng rồi, suýt nữa em quên chúng ta do một mẹ sinh ra.”

Mục Hàn: “…”

Không biết bao lâu, Ân Chân ghé sát tai tôi gọi khẽ: “Dậy đi, đến rồi!”

Tôi mở bừng mắt, buồn bã nhận ra, tôi lại tựa đầu vào vai anh ta ngủ.

Hứa Lăng Phi cười khì khì nhìn tôi, cũng không biết một đứa trẻ như thế nhìn thì hiểu gì chứ.

Mục Hàn không ngừng lấy từ trong cốp xe ra rất nhiều đồ, giống như túi thần kỳ, lúc thì rút ra một bó hoa cẩm chướng, lúc lại lấy ra nhân sâm, lúc lại sáp ong, sữa…

Tôi khoanh tay nhìn: “Anh, anh khuân cả siêu thị về à?”

“Chẳng mấy khi mới về nhà một lần. Phải làm cho mẹ vui chứ, ai mà keo kiệt như cô, về hai tay không!” Mục Hàn khinh miệt.

“Hừ!” Tôi nhìn Ân Chân. “Lấy ra cho anh ấy nhìn.”

Chỉ thấy Ân Chân rút ra một tập phiếu mua hàng của siêu thị đập vào ngực Mục Hàn.

Tôi cười hí hí: “Rốt cuộc thì ai thông minh hơn ai? Anh vất vả chuyển đến đây thì không nói làm gì, nhưng sau này ăn không hết bị quá đát còn bị mẹ mắng cho ấy chứ.”

Mục Hàn cầm tập phiếu mua hàng nhét thẳng vào túi: “Cảm ơn!”

Tôi há hốc, sau khi phản ứng lại được thì lập tức lao tới truy sát anh.

Mục Hàn ra sức nhảy thật cao để né, còn tôi ra sức đuổi, đột nhiên anh chạy tới nấp sau một chiếc xe, tôi không kịp né, suýt nữa thì bị xe đâm phải.

Dù gì cũng là người một nhà, Mục Hàn lập tức quan tâm hỏi han: “Tiểu Dĩnh, không sao chứ?”

“Không sao!” Cũng may thần kinh vận động của tôi khá phát triển, né kịp thời.

“Tiểu Dĩnh?” Một người đàn ông trung niên thò đầu ra khỏi xe, ăn mặt nghiêm chỉnh, tinh thần sảng khoái.

Mặc dù không thích, nhưng tôi vẫn chào: “Bác Thẩm.” Tôi đã ngầm đồng ý cho mẹ và bác ta qua lại, nhưng không ngờ vào ngày gia đình đoàn viên như hôm nay, bác ta cũng có mặt.

“Ông ấy là ai?” Mục Hàn hỏi khẽ.

Tôi buồn bực đáp: “Bạn trai của mẹ.”

Không ngoài dự liệu, Mục Hàn há hốc miệng.

Lại thêm một chiếc xe nữa lướt từ phía sau tới, giáo sư Mục mặc comple chỉnh tề, đầu ngẩng cao hiên ngang tiến lại.

Tôi và Mục Hàn quay sang nhìn nhau, cùng đồng thanh kêu lên: “Chết rồi!”

Giáo sư Mục lái chiếc Passat cũ màu đen, còn chiếc xe mà ông Thẩm kia ngồi đến người không biết gì về xe như tôi nhìn một cái cũng nhận ra ngay, là chiếc Roll–Royce sang trọng vẫn thường quảng cáo trên tivi.

Hai người lần đầu gặp mặt, giáo sư Mục đã mất điểm.

Mục Hàn thì thầm vào tai tôi: “Tình địch tương kiến, vô cùng tức giận.”

Tôi đá cho anh một cái: “Anh còn tâm trạng mà nói chuyện đó, mau vào trong xem sao đi!”

Chúng tôi mỗi người đều xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào, đến Hứa Lăng Phi cũng chạy ra giúp đỡ.

Bước vào cửa tôi liền cảm nhận được không khí trong phòng khách như đông đặc lại, ông Thẩm kia và giáo sư Mục ngồi đối diện nhau, giống hệt cảnh cao thủ so găng trong các tiểu thuyết võ hiệp, khả năng tập trung cao độ, không ai dám khinh suất ra tay trước.

Niên phu nhân mang ra hai tách trà, một chén rón rén nhẹ nhàng đưa cho ông Thẩm, chén kia đặt cạch một tiếng xuống trước mặt giáo sư Mục.

Còn chưa khai chiến, giáo sư Mục lại đã thất thế.

Tôi lắc lắc đầu, xem ra không ổn rồi.

Vẻ mặt Mục Hàn cũng bất lực.

Ân Chân vỗ vai Hứa Lăng Phi, nó hiểu ý gật gật đầu, ngay sau đó chạy tới nhào vào lòng Niên phu nhân, ngọt ngào gọi: “Con chào bác!”

Thằng bé này chẳng biết lạ gì cả.

Niên phu nhân vui tới mức không khép được miệng, cười: “Đây là con ai thế?”

Đến lúc tôi xuất chiêu rồi: “Đồng nghiệp của con đi du lịch, nhờ con trông giúp vài ngày.”

Niên phu nhân ngồi xổm xuống, hỏi: “Tại sao lại gọi ta là bác?”

Hứa Lăng Phi ngây thơ vô tội, chỉ vào tôi: “Bởi vì con gọi chị ấy là chị Tiểu Dĩnh.” Rồi lại ra vẻ ông cụ non: “Cách xưng hô không thể tùy tiện.”

Mục Hàn lẩm bẩm: “Nó còn gọi mình là chú mà.”

Mọi người trong phòng đều phá lên cười, không khí dịu xuống vài phần.

Niên phu nhân sau khi mừng tuổi cho Hứa Lăng Phi xong, bắt đầu hào hứng quan sát Tiểu Vân.

Mục Hàn đẩy Tiểu Vân một cái, Tiểu Vân ngượng ngùng đi lên phía trước, bị Hứa Lăng Phi gây rối như thế, giờ không biết nên mở miệng nói thế nào cho phải.

“Cô gái này trông lanh lợi quá!” Niên phu nhân khen ngợi.

“Người được nuôi lớn bằng nước hồ Thiên Đảo­[1] mà!” Tôi tiếp lời.

[1] Hồ Thiên Đảo ở Chiết Giang, Trung Quốc, là hồ có nhiều đảo nhất trên thế giới

Tiểu Vân huých tôi: “Chị Dĩnh, em phải xưng hô thế nào đây?”

Tôi thuận miệng đáp: “Gọi là mẹ.”

Tiểu Vân không suy nghĩ nhiều, nhanh nhảu gọi: “Mẹ!”

Niên phu nhân vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Ôi!”

Trịnh Tiểu Vân hai má đỏ ửng, lại không dám trút giận lên người tôi nên đấm cho Mục Hàn một cái rất đau.

Mục Hàn đau tới mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong lòng thì sung sướng muốn chết.

Chúng tôi lần lượt tặng quà cho Niên phu nhân.

Giáo sư Mục đặt một bao lì xì dày lên bàn.

Niên phu nhân thong dong buông lời: “Năm nào cũng thế này, không có gì mới mẻ cả.”

Giáo sư Mục phải cố gắng kiềm chế để không lên tiếng phản bác.

Theo tôi thì lì xì là thực tế nhất, nhưng vì mẹ tôi thấy giáo sư Mục không thuận mắt nên dù ông có tặng gì mẹ cũng sẽ tìm cớ để gây sự, đả kích.

Bác Thẩm cười cười: “Vận Chi, lần này anh đi Hồng Kông mang về được cho em hai thứ.” Ông ta chậm chạp rút ra một cuộn trục, đặt lên bàn rồi mở dần ra.

Đấy là một quyển thơ ngũ ngôn tứ tuyệt được viết theo lối Hành thư[2]:

“Ngẫu lai tùng thụ hạ (Hàng thông vừa ghé bước)

Cao chẩm thạch đầu miên (Gối đá giấc nồng say)

Sơn trung vô lịch nhật (Núi sâu nào có lịch)

Hàn tận bất trì niên.[3] (Lạnh hết năm nào hay?)”

[2] Hành thư: Hành thư, hay Hành khải, tương truyền là thể chữ được hình thành vào cuối đời Hán.

[3] Đây là bài Trả lời người của Thái thượng ẩn giả, đời Đường, do Hải Đà dịch nghĩa.

Tôi vừa nhìn đã lập tức thốt lên: “Là chữ của Tứ Gia.”

Bác Thẩm mỉm cười: “Tinh lắm.”

Tôi thật sự không cần phải khiêm tốn, bao năm hâm mộ Tứ Gia chẳng phải vô ích.

Niên phu nhân cười tít mắt, không cần phải nói cũng biết vui thế nào rồi.

“Học đòi phong nhã!” Giáo sư Mục đứng sau tôi bực bội nói. “Trước kia có thấy bà thích tranh chữ bao giờ đâu!”

Tôi cố nén cười, đẩy đẩy bố: “Bố ra kiểm định đi.”

Giáo sư Mục hạ mắt kính, chăm chú nhìn một lúc lâu, sau đó quả quyết nói: “Đây là hàng giả.”

Niên phu nhân lập tức cau có quát: “Ông định đến gây sự phỉa không?”

“Những vấn đề về học thuật bà có nghiên cứu sâu bằng tôi không?” Giáo sư Mục đường hoàng đáp, thực tế ông đúng là có tư cách được phô trương.

Tôi hiểu tính cách của giáo sư Mục, cho dù ông có không thuận mắt ông già Thẩm này tới đâu thì cũng không mang chuyên ngành của mình ra đùa, đương nhiên tôi đứng về phía bố mình: “Con cũng tin sự phán đoán của bố.”

Niên phu nhân tức tối nhìn tôi, tôi lè lè lưỡi, kéo Mục Hàn ra làm khiên đỡ đạn.

Ân Chân bước lên phía trước, liếc mắt nhìn, rồi điềm đạm nói: “Quả nhiên bắt chước rất giống, nhưng chính xác không phải do Tứ Gia viết.”

“Cậu cũng biết à?” Niên phu nhân có hơi khách sáo với anh.

Ân Chân điềm tĩnh nói: “Cháu cũng có nghiên cứu.”

Vẻ mặt bác Thẩm ngượng ngùng, gãi gãi đầu: “Không thể nào, tôi đã phải trả một món tiền rất lớn mới đấu giá được đấy”

“Thế thì ông bị lừa rồi!” Giáo sư Mục nheo nheo mắt.

Đột nhiên tôi như nhớ ra điều gì đó, đập bàn một cái: “Đợi đã, con nhớ bức tranh chữ này được cất giữ tại Bảo tàng Thượng Hải mà? Sao có thể mang sang Hồng Kông bán đấu giá?”

Bác Thẩm từ từ thu lại nụ cười, hai mày cau chặt, tự trào nói: “Vẫn tưởng mình là người đi lại trên sông nước đã lâu, không ngờ đến cái rãnh cỏn con lại bị lật thuyền.”

Niên phu nhân vội vàng phân giải: “Không sao, treo một bức bút tích thật trong nhà, ngày nào em cũng phải lo lắng sợ hãi, đồ giả cũng tốt, dù sao em cũng chỉ treo cho đẹp thôi mà.”

Tôi đỡ trán, sự thiên vị của mẹ quả rất rõ ràng.

Giáo sư Mục hai tay chắp sau lưng, cười gượng gạo.

Ân Chân cười: “Bác gái, Tiểu Dĩnh đã chuẩn bị cho Bác bút tích thật.”

Tôi suýt nữa thì cắn vào lưỡi mình, sau đó trợn mắt há miệng nhìn anh lấy một quyển trục ra, trên đó viết: “Ngẩng đầu không hổ với trời đất. Dở hay tự có đánh giá của riêng mình.”

Niên phu nhân giật giật ống tay áo của giáo sư Mục: “Ông cũng ra kiểm định đi?” Khóe miệng bà nhếch lên như cười.

Giáo sư Mục lại nhìn rất lâu, cúi đầu lẩm bẩm: “Chữ thì đúng là của Ung Chính Gia, nhưng loại giấy này mới quá.” Ngay sau đó ánh mắt thăm dò đầy ẩn ý của ông lướt qua Ân Chân, lập tức cúi thấp đầu xuống: “Là bút tích thật.”

Tôi không biết Ân Chân đã chuẩn bị bức tranh chữ này từ bao giờ, nhưng vừa hay lại có thể giải vây cho bố tôi, nên tôi liếc nhanh anh với ánh mắt đầy cảm tình.

Niên phu nhân vội vàng cuộn bức tranh lại như vừa bắt được vàng, cười hi hi bẹo mũi tôi coi như lời khen tặng.

Bác Thẩm cười khổ: “Xem ra vật kia cũng không cần phải đưa ra nữa, cùng mua được trong lần bán đấu giá đó, nhất định sẽ lại là hàng giả.”

“Bác Thẩm, dù sao bác cũng đã mất mặt rồi, mang ra cho mọi người xem xem, cùng lắm mất mặt thêm lần nữa.” Tôi cổ vũ, cùng lắm ông ta sẽ bị đè bẹp dưới uy thế của bố tôi, không ngóc đầu lên được.

Tay Niên phu nhân vẫn đang đặt trên vai tôi, lập tức thưởng ngay cho tôi một cái véo đau.

Bác Thẩm lấy ra một lọ thuốc hít: “Nghe nói là của Ung Chính từng dùng.”

Ân Chân đi tới cầm lên sờ sờ mấy cái: “Có phải của Tứ Gia từng dùng hay không cháu không biết, nhưng đúng là đồ thời Thanh.”

Giáo sư Mục cười tán thưởng: “Tiểu tử, cậu rất không đơn giản.”

Hiếm khi thấy vẻ mặt Ân Chân lại bẽn lẽn như lúc này.

Bác Thẩm cuối cùng cũng lấy lại được chút thể diện, cười tươi vui vẻ.

Nhân lúc Niên phu nhân không để ý, giáo sư Mục vỗ vỗ vai Ân Chân khẽ nói: “Mặc dù vừa rồi cậu là vì giúp tôi, nhưng sau này đừng đứng ra mạo nhận nữa.”

Ân Chân để lộ sự bối rối của mình, một lúc lâu sau mới đáp: “Được!”

Môi tôi cong lên, thuận nước đẩy thuyền: “Nghe thấy chưa hả, sau này đừng mạo nhận Tứ Gia nữa.”

Hai mắt Ân Chân sáng rực như sao: “Sau này đưa tôi tới Bảo tàng Thượng Hải nhìn bức tranh chữ đó nhé.”

Tôi: “…”

Niên phu nhân mím môi thoáng cười: “Mọi người ngồi chơi một lát, tôi xào thêm mấy món nữa là có thể ăn cơm rồi, bữa trưa ăn uống đơn giản thôi.”

Tôi vội vàng đẩy Mục Hàn ra: “Mẹ, để anh ấy làm, tay nghề của anh ấy con còn chưa được thưởng thức bao giờ.”

“Nó còn biết nấu ăn?” Giáo sư Mục và Niên phu nhân đồng thanh hỏi và cùng quay mặt lại.

Tôi nói với giọng vô cùng ghen tức: “Không chỉ biết nấu thôi đâu, mà mùi vị màu sắc đều đầy đủ, Tiểu Vân, đúng không?” Tôi hơi cao giọng hỏi, vẻ mặt như đang chờ xem kịch vui.

Trịnh Tiểu Vân mỉm cười, mặt đỏ lựng.

Mục Hàn bị tôi đuổi vào bếp, Tiểu Vân cũng đành vào theo để giúp. Niên phu nhân là người không thể ngồi không dù chỉ một lúc, lấy chiếc áo len đã đan được một nửa, ướm thử lên người bác Thẩm: “Cũng khá vừa, mấy ngày nữa là có thể mặc rồi.”

Bác Thẩm vui ra mặt, giáo sư Mục thì khó đăm đăm.

Tôi nhìn thấy, thở dài thườn thượt, lần này có lẽ bố tôi hết hy vọng thật rồi.

Ở góc kia, Ân Chân đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt cổ quái.

Tôi tò mò đi lại, thấy trên tay anh đang cầm một túi mè đen.

Tất cả những người thuộc Tứ Gia Đảng đều biết, trên vỏ bao này có in hình Ung Chính Hoàng đế, tôi bất giác hiểu ý phì cười.

Vẻ mặt Ân Chân khá phức tạp. Lúc sau, anh buông một câu: “Cái này, có bị coi là vi phạm quyền chân dung không?”

Tôi thản nhiên đáp: “Thế thì đã làm sao, Tứ Gia đâu thể đội mồ dậy mà tố cáo họ.”

Ân Chân: “…”

Tới giờ ăn, khi sắp xếp chỗ ngồi thì lại xảy ra tranh chấp, giáo sư Mục và bác Thẩm đương nhiên đều giành ngồi bên cạnh Niên phu nhân, cuối cùng đành nhường cho Hứa Lăng Phi ngồi đầu bàn, giáo sư Mục và bác Thẩm hai người ngồi hai bên Niên phu nhân, phía bên kia lần lượt là Tiểu Vân, Mục Hàn, còn cả tôi và Ân Chân nữa.

Bác Thẩm nói: “Được biết sở thích của Mục tiên sinh rất rộng, thích Taekwondo, nhảy bungee, lướt sóng, bơi lội vào mùa đông nữa.”

Giáo sư Mục liếc mắt nhìn tôi một cái, ậm ờ trả lời cho qua.

Tôi cúi gằm đầu rất thấp.

“Lần trước sau khi nghe Tiểu Dĩnh nói thế, tôi có đi học vài đường quyền, Mục tiên sinh xem lúc nào rảnh, chúng ta thử sức một chút.” Bác Thẩm nhướn nhướn mày, nở nụ cười tỏ vẻ không hề nghi ngờ.

Giáo sư Mục rùng mình, quay đầu lại nhìn tôi một cái.

Tôi lập tức cười nhăn nhở tiếp lời: “Bác Thẩm, bác không phải là đối thủ của bố cháu, nếu bác muốn thử sức thì cứ thử sức với cháu trước đã.”

Mục Hàn cũng hiểu ý đón lời ngay: “Đúng đấy, cho dù có qua được cửa của Tiểu Dĩnh, cũng phải đấu với cháu mới đủ tư cách để đấu với bố cháu.”

Mặt bác Thẩm kia sầm lại.

Niên phu nhân cũng sa sầm sắc mặt: “Hai đứa đọc nhiều tiểu thuyết võ hiệp quá rồi phải không?”

Tôi lè lè lưỡi, khẽ nói: “Giúp bố đẻ mình là việc hết sức thỏa đáng.”

Hứa Lăng Phi tay cầm chiếc đùi gà đang ra sức gặm, cũng không quên nói giúp tôi: “Mẹ cháu cũng đã nói, ăn cây táo rào cây sung, trời tru đất diệt.”

Tôi im bặt, ví dụ so sánh kiểu gì vớ vẩn thế không biết. Tôi cười điềm đạm: “Không biết trong nhà bác Thẩm còn có những ai?”

“Còn có một thằng con trai vô tích sự nữa.” Giọng bác Thẩm nhỏ hết mức có thể, vẻ mặt bất đắc dĩ như không muốn nhắc tới người này.

Tôi cáu kỉnh nghĩ, có giỏi thì gọi anh ta tới đây đấu game với tôi, xem ai giỏi hơn ai.

Tôi nháy mắt với Mục Hàn, anh khẽ gật gật đầu. “Vậy vợ trước của bác…”

Niên phu nhân không vui cắt ngang: “Hai đứa đang điều tra hộ khẩu à?”

Bác Thẩm ngập ngừng vài giây: “Bà ấy đã mất rồi.”

“Mất từ bao giờ thế ạ?” Tôi cướp lời hỏi tiếp.

“Năm năm trước.”

Mục Hàn nhanh mồm nhanh miệng chất vấn: “Mới được năm năm, bác không cảm thấy đi tìm niềm vui mới nhanh thế này, có chút bạc tình à?”

“Tiểu Hàn!” Niên phu nhân ánh mắt thâm trầm, bất giác cao giọng.

Vẻ mặt bác Thẩm trông có chút khó coi.

Tôi vẫn bình tĩnh như không: “Bố mẹ cháu chia tay nhau mười mấy năm rồi mà không ai tái giá, trong lòng họ vẫn còn có người kia.”

Niên phu nhân đập bàn cái bộp: “Tiểu Dĩnh, càng nói càng quá đáng rồi đấy.”

Bác Thẩm cười khổ: “Xem ra sự có mặt của tôi ở đây không được hoan nghênh cho lắm.”

Niên phu nhân lắc đầu: “Mặc kệ chúng!” Bộ dạng mẹ như không thể nhẫn nhịn hơn nữa.

Giáo sư Mục lúc này mới lên tiếng dàn hòa: “Được rồi, mọi người bớt lời đi!”

“Ông đắc ý rồi phải không, con trai con gái đều đứng về phía ông.” Niên phu nhân bất bình.

Giáo sư Mục cười mà như không cười, vẻ mặt lúc này rất hớn hở: “Vận Chi, giận quá mất khôn, đừng để bọn trẻ chê cười.”

Niên phu nhân khẽ hừ mũi một tiếng.

Bác Thẩm khẽ cười, như muốn làm dịu bầu không khí nên đã chuyển đề tài: “Việc tiểu hôn sự của Tiểu Dĩnh, Tiểu Hàn cũng sắp rồi nhỉ? Hay là cùng tổ chức một ngày?”

Má tôi ửng hồng: “Bọn cháu không nhanh thế đâu, nếu anh cháu không đợi được thì cứ tổ chức trước.”

Mục Hàn không vui: “Gì mà bảo anh đợi không được?”

Tôi cười khan ha ha hai tiếng: “Anh không muốn sớm rước Tiểu Vân về nhà à?”

“Đượng nhiên là anh muốn.” Mục Hàn dịu giọng. “Nhưng cũng còn phải xem Tiểu Vân có nhận lời cầu hôn của anh không chứ.”

Má Tiểu Vân đỏ ửng như hai trái đào.

Tôi đá bóng sang cho Mục Hàn một cách thành công, vừa vui mừng chưa được hai phút, anh trai tôi lại nói: “Nhưng Tiểu Dĩnh này, anh thấy hai đứa cũng nên sớm tổ chức đi thôi, chưa cưới mà đã ở chung không phải chuyện gì hay ho cả.”

“Sống chung trước khi cưới?” Giáo sư Mục và Niên phu nhân lại một lần nữa phối hợp rất ăn ý.

Tôi tức tối chỉ muốn khâu hai cái môi mỏng của Mục Hàn lại.

“Tiểu Dĩnh, có chuyện đó thật à?” Giáo sư Mục hỏi tôi, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.

Tôi mấp máy môi, thốt ra một câu: “Bọn con ngủ riêng.”

Hứa Lăng Phi giơ tay nói: “Việc này cháu có thể làm chứng, cháu ngủ một phòng, chị Tiểu Dĩnh và chú Ân Chân ngủ một phòng, đúng là ngủ riêng ạ!”

Tôi bực bội chết mất, tiểu tử này rõ ràng là muốn hạ bệ tôi mà.

Giáo sư Mục bắt đầu đập bàn: “Thế này thì còn ra thể thống gì nữa!”

Niên phu nhân cố ý phản bác lời ông: “Giờ là thời đại nào rồi, ông đúng là đồ cổ hủ, lần trước Tiểu Ân đến đây, tôi cũng để nó và Tiểu Dĩnh ngủ một phòng đấy.”

Tôi ngán ngẩm, lần này thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không gột sạch được.

“Bà …” Giáo sư Mục tức giận chỉ vào Niên phu nhân. “Sao lại có loại mẹ như bà chứ!”

Niên phu nhân ưỡn ngực, chống nạnh: “Tôi làm sao, một người mẹ như tôi có chỗ nào không tốt, ít nhất thì tôi cũng mãi mãi nhớ rằng con trai con gái mình đã từng học ở trường nào, mấy năm và ở lớp nào, giáo viên chủ nhiệm là ai, còn ông thì sao?”

Giáo sư Mục gượng gạo: “Bà lại lôi chuyện này ra nói.”

“Đây chính là chứng cứ hùng hồn nhất chứng tỏ rằng ông không hề quan tâm tới gia đình, tới các con!” Niên phu nhân không chịu tỏ ra yếu thế.

“Dù vậy bà cũng không thể đẩy con gái vào chỗ nước sôi lửa bỏng được.” Giáo sư Mục nói giọng chính nghĩa.

Tôi đoán giờ thì đến lượt Ân Chân buồn bực rồi, đang yên đang lành anh bị so sánh với cái lò lửa, khóe miệng bỗng giật giật.

Niên phu nhân tức tới mức chẳng buồn suy nghĩ nữa. “Ông mới đẩy con gái vào chỗ nước sôi lửa bỏng.”

Tôi đang định nói, Ân Chân đã ngăn tôi lại: “Bác trai, bác gái, có thể nghe cháu nói một câu không ạ?”

Giáo sư Mục vì chuyện sống chung mà bắt đầu thấy anh không thuận mắt, bực bội gắt: “Nói đi.”

Ân Chân ôn hòa giải thích: “Giữa cháu và Tiểu Dĩnh rất trong sáng, hoàn toàn không có việc như hai bác nghĩ.”

Tôi thầm bĩu môi bổ sung: Thực tế thì cũng không được trong sạch cho lắm.

“Cậu định chối bỏ trách nhiệm?” Lần này thì đến lượt Niên phu nhân nổi đóa.

Ân Chân ngẩn người: “Cháu không có ý đó.”

“Thế cậu định làm thế nào?” Giáo sư Mục nhìn anh chằm chằm.

Tôi thấy nếu không lên tiếng e là một mình Ân Chân không thể ứng phó được, vội vàng thở dài: “Bố! Mẹ! Hai người đang làm gì thế? Giờ là con gái của bố mẹ không chịu lấy chồng, chứ không phải không có ai lấy.”

Mục Hàn thấy mình đã gây ra họa lớn, còn không lên tiếng nữa thật không biết mọi chuyện sẽ đi đến đâu, vội nói: “Bố! Mẹ! Hai người bộ dạng hung hăng như thế, người khác nhìn vào lại tưởng Tiểu Dĩnh không lấy được chồng nên bố mẹ bức hôn đấy.”

Tôi tức tối lườm ông anh trai một cái, câu này mặc dù là để nói giúp tôi, nhưng sao nghe thật tủi hổ.

Tiểu Vân vừa cười vừa nói: “Chị Tiểu Dĩnh sao có thể không lấy được chồng chứ? Có rất nhiều người đang xếp hàng đang chờ được lấy chị ấy đấy, ví dụ như anh chàng công tử kia, chị Tiểu Dĩnh nhỉ?”

Tôi sờ sờ mũi khẽ cười.

Niên phu nhân quả nhiên bị hấp dẫn ngay bởi lời Tiểu Vân, kéo Tiểu Vân ra góc thì thầm để “moi” tin tức.

Giáo sư Mục khôi phục lại vẻ mặt như bình thường.

Tôi thở phào, quay đầu lại thấy bác Thẩm cười rất giảo hoạt.

Đề tài này do ông ta châm ngòi, đúng là lão hồ ly!

Tôi ngầm nắm lấy tay Ân Chân dưới gầm bàn: “Không sao nữa rồi, không ai ép anh làm bất cứ chuyện gì mà anh không muốn nữa đâu.”

Anh khẽ mấp máy môi: “Sao em biết là tôi không muốn?”

Tôi khẽ sững người, ánh mắt lay động.

Ánh mắt Ân Chân sâu thẳm sáng rực như đá Hắc Diệu giơ tay vén tóc mai giúp tôi, điềm đạm nói: “Tôi còn cầu mà không được ấy chứ.”

Tôi ngẩn người ra mất một lúc, thật sự chẳng biết phải nói gì. Rất lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Ân Chân, đôi mắt đen láy của anh dường như có điều muốn nói mà không thể nói ra.

“Vừa rồi anh nói gì?” Tôi hỏi.

Ân Chân nhìn tôi thật sâu: “Không nhớ nữa.”

Tôi cứng đờ mặt nhưng cũng vờ đưa tay lên ngoáy tay, làm bộ thoải mái: “Gần đây hay nghe lầm.”

Ân Chân bật cười.

Ăn cơm xong Mục Hàn hỏi tôi: “Buổi chiều có kế hoạch gì không? Chơi mạt chược?”

Ân Chân điềm đạm đáp: “Không biết chơi.”

“Vậy chơi bài nhé?” Mục Hàn truy hỏi.

“Cũng không biết.”

Mục Hàn chau mày: “Sao cái gì anh cũng không biết thế?”

Ân Chân nở một nụ cười kỳ quái: “Thứ tôi biết, chưa chắc anh đã biết.”

“Ví dụ?” Mục Hàn khiêu chiến.

“Ngâm thơ, vẽ tranh, đoán đố, viết câu đối.” Ân Chân thong dong.

Tôi cười thầm, đây đều là những thứ khiến Mục Hàn đau đầu nhất.

Quả nhiên Mục Hàn vỗ trán hét lên: “Tiểu Dĩnh, là em cố ý phái anh ta đến chỉnh anh phải không?”

Tôi cười thoải mái: “Anh, Tiểu Vân, bố mẹ là đã đủ một bàn rồi.”

Mục Hàn liếc tôi: “Em còn bỏ sót một người.”

Tôi lập tức nhận ra mình hoàn toàn không tính bác Thẩm.

Nhưng bác ta lại rất tự giác: “Mọi người chơi đi, tôi ngồi xem thôi.”

Bày bàn mạt chược xong, mọi người tự chọn chỗ ngồi, vừa hay Tiểu Vân và Mục Hàn ngồi đối diện nhau.

Mục Hàn cười hi hi nói với Niên phu nhân: “Mẹ, con hạ thủ không lưu tình đây đấy.”

Niên phu nhân căng thẳng: “Việc đấy còn phải chờ xem bản lĩnh của con tới đâu.” Xem ra mẹ vẫn bất mãn vì chuyện vừa rồi.

Bác Thẩm mang một chiếc ghế ra ngồi phía sau Niên phu nhân, thỉnh thoảng lại chỉ cho bà vài chiêu.

Hứa Lăng Phi chán nản kéo kéo tay áo tôi: “Chị Tiểu Dĩnh, em muốn chơi game.”

Tôi đưa nó vào thư phòng, mở máy tính, rồi mang cho nó một đĩa đầy đồ ăn vặt, nó vui vẻ nịnh nọt: “Chị Tiểu Dĩnh là tốt nhất!”

Ân Chân ngồi ngoài phòng khách xem ti vi, tin tức đang nói về cuộc triển lãm những di tích văn hóa đã bị thất lạc thời Thanh.

Lúc này tâm trạng tôi phức tạp khó nói.

Ân Chân cầm tay tôi: “Sao mặt em lại thế kia?”

Tôi mỉm cười: “Tôi lo anh lại bảo tôi đưa anh đi xem, lần triển lãm này là ở Đài Loan, khó lắm.”

Anh: “…”

Ân Chân dùng khóe mắt liếc về phía bàn mạt chược đang khí thế phừng phừng, khẽ hỏi: “Niên Dĩnh, chẳng phải em đã quyết tâm tác thành cho bác gái và bác Thẩm rồi à, sao hôm nay lại đối đầu với ông ấy?”

Tôi cụp mắt: “Anh còn nhớ lần trước gặp nhau, ông ta nói mình chỉ là một công nhân bình thường không?”

“Thế thì sao?”

“Nhưng anh nhìn chiếc xe mà hôm nay ông ta đi xem, còn cả quà tặng mẹ tôi nữa, những thứ đó một công nhân bình thường sao có được?” Tôi lạnh lùng đáp.

“Em ghét người có tiền?” Đôi lông mày thanh tú của Ân Chân nhướn cao.

“Không phải!” Tôi lắc lắc đầu, “Tôi ghét sự dối trá.”

Ánh mắt sâu thẳm của Ân Chân nhìn khắp mặt tôi một lượt, đôi lông mày càng lúc càng nhíu chặt.

Tôi nửa đùa nửa thật: “Vì vậy anh đừng bao giờ lừa tôi, nếu không tôi sẽ đuổi anh đi đấy.”

Thần sắc anh thoáng lay động, giọng nói nhỏ tới mức phải nín thở mới nghe được: “Tôi đâu sợ bị em đuổi đi, tôi chỉ lo làm em sợ chết thôi.” Câu sau tôi căn bản là hoàn toàn nghe không rõ.

Tôi uể oải ấn vai anh một cái: “Chỉ cần anh không phải là phạm nhân bị truy nã, tôi nghĩ chẳng có gì có thể dọa được tôi cả.”

Anh tránh ánh mắt tôi, ngước nhìn lên, mặt điềm nhiên: “Em cũng đừng hy vọng vào tôi quá nhiều.”

Tôi cười không nói thêm nữa, quay đầu qua lấy điều khiển ti vi.

Ân Chân giơ tay ra vén một lọn tóc của tôi bị rơi ra sau tai.

Tôi ngẩng đầu.

Nụ cười của anh mơ hồ: “Bị che mắt rồi.”

Mặt tôi thoáng ửng hồng.

Ân Chân thoáng lay động, đôi môi khẽ nhếch lên.

Tóc anh giờ đã dài hơn một chút, ngắn nhưng khá dày.

Nghe nói một người đàn ông thật sự đẹp trai phải trải qua thời gian khảo nghiệm khi để đầu trọc. Kiểu tóc không ngắn cũng chẳng dài càng tôn thêm đường nét trên khuôn mặt anh.

Nhưng dù là để kiểu tóc nào, khí chất của anh cũng không bị ảnh hưởng.

Anh vốn là người anh tuấn phi phàm, khí chất ưu tú, lúc này qua ánh tà dương rơi rớt, cả người anh giống như được phủ một lớp màn mỏng màu vàng kim, càng rực rỡ nhức mắt.

“Tiểu Dĩnh, rót cho mẹ cốc nước!”

Niên phu nhân cao giọng sai bảo đã cứu vớt tôi kịp thời, nếu không có lẽ tôi sẽ chết chìm trong đôi mắt thâm sâu như đáy biển kia của anh.

Mâm cơm đêm Giao thừa là do đích thân Niên phu nhân làm, tôi và Mục Hàn chỉ chạy loanh quanh làm chân sai vặt.

Khi món canh cuối cùng được bưng lên, tôi nghe thấy tiếng giáo sư Mục nói với Ân Chân: “Tiểu tử, cậu đúng là mang lại rất nhiều bất ngờ thú vị.”

Tôi kinh ngạc, buổi trưa bố vẫn còn có chút bất mãn đối với anh, lúc này lại khen ngợi không ngớt, con người này thật khó hiểu. Tôi hỏi: “Bố, chuyện gì khiến bố vui tới mức này?”

Giáo sư Mục vui vẻ cười ha hả: “Ân Chân chủ động muốn giúp bố dịch luận văn sang tiếng Mãn và Mông Cổ.”

Tôi thực sự ngẩn cả người.

Ân Chân len lén nhìn tôi: “Tôi học từ nhỏ.”

“Trường học ở chỗ các cậu đúng là rất kỳ lạ.” Giáo sư Mục không truy hỏi tiếp nữa. “Cũng may là thế, nên hôm nay cậu mới có thể giúp được tôi.” Ông đã hiển nhiên coi Ân Chân là trợ lý của mình.

Tôi ghi nhớ trong lòng, định lúc nào về sẽ hỏi cho rõ nên đùa, nói: “Bố, bố phải trả lương cho người ta, dựa vào cái gì mà anh ấy lại phải làm không công chứ!”

Giáo sư Mục trề môi: “Đương nhiên, vốn bố cũng định đi thuê người dịch, giờ thì không cần nữa, phân tốt không thể mang sang bón ruộng người.”

Tôi bối rối.

Ánh mắt Ân Chân thoáng có ý cười.

Sau bữa tối không lâu, Niên phu nhân liền hạ lệnh tiễn khách. “Không sớm nữa, những người không phận sự mau về đi.” Ý nghĩa của câu này là, giáo sư Mục chính là người không phận sự.

Lúc này tôi nhất định phải ra mặt nói giúp cho bố: “Mẹ, bố vừa mới uống rượu, không thể lái xe, hôm nay để bố ngủ lại đây đi.”

Mục Hàn cũng tán đồng: “Đúng thế, giờ đang kiểm tra nồng độ rượu gắt gao lắm.”

Niên phu nhân khoát tay: “Chỉ có hai phòng, con bảo ngủ thế nào đây?”

Chúng tôi chụm đầu vào bàn bạc rất lâu, sau đó đưa ra kết luận, tôi, Tiểu Vân và Niên phu nhân ngủ một phòng, Ân Chân, Mục Hàn và Hứa Lăng Phi ngủ trong phòng đọc, giáo sư Mục và bác Thẩm, đôi tình địch này ở chung một phòng.

Niên phu nhân ánh mắt khó hiểu.

Thực ra tôi cũng lo để bố và bác Thẩm ngủ chung một phòng liệu có xảy ra chuyện gì hay không, nhưng một câu nói của Ân Chân đã gạt phắt lo lắng ấy của tôi đi: “Ai gây sự ở đây cũng sẽ để lại ấn tượng xấu với bác gái, nên chẳng ai dám mạo hiểm đâu.”

Thế là tôi nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng nữa.”

Xem tiết mục ca nhạc mừng xuân được một lúc, Niên phu nhân dụi mắt, đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi.

Giáo sư Mục và bác Thẩm cũng lục tục kéo nhau về phòng.

Trịnh Tiểu Vân và tôi quay sang nhìn nhau, bất lực than: “Sớm thế này mà đã đi ngủ sao?”

Mục Hàn sờ sờ cằm: “Ngủ sớm dậy sớm, vợ đảm mẹ hiền.”

Tiểu Vân: “…”

Tôi không nhịn được cười.

“Hay là ra ngoài đi dạo?” Ân Chân đột nhiên đề nghị.

Tôi chẳng nghĩ nhiều: “Được!”

Trong khu chung cư chỗ nào cũng có người đốt pháo hoa nên tiếng reo hò cổ vũ ầm ĩ, náo nhiệt vô cùng.

Tôi và Ân Chân không thích những nơi ồn ào náo nhiệt nên cố ý tìm tới chỗ yên tĩnh hơn.

Buổi tối trời có gió lạnh, lạnh hơn ban ngày nhiều. Gió lùa vào người qua cổ áo, tay áo tôi, khiến tôi có chút hối hận vì không quàng khăn, bất giác rụt rụt cổ lại.

Ân Chân lập tức nhận thấy ngay: “Lạnh à?”

“Hơi lạnh.” Tôi nói.

“Vậy về đi!” Ân Chân như vô tình nắm tay tôi. Bàn tay to rộng của anh có vài nốt chai, thô ráp nhưng không kém phần ấm áp.

“Ừm!” Tôi gật gật đầu, chính vào lúc này tôi phát hiện ra một bóng người mờ ám luẩn quẩn cạnh bồn hoa phía xa xa kia. Tôi đi nhanh vài bước, cuối cùng nhìn thấy rõ trong tay hắn ta cầm một dụng cụ đang thành thục mở khóa một chiếc xe ô tô.

Đây là góc khuất mà camera của khu nhà không thể kiểm soát được, chẳng trách hắn ta lại ngang nhiên to gan như thế.

Nhưng hắn gặp phải tôi thỉ đúng là xui xẻo.

Tôi lao vút lại, chỉ mấy cú đã đá hắn ngã lăn ra đất.

“Đừng lo chuyện bao đồng!” Tên đó khua khua con dao trong tay chỉ vào tôi hét.

Tôi phớt lờ lời hắn, cười đáp: “Tôi khuyên anh hãy nên ngoan ngoãn đầu hàng đi.”

Lúc này Ân Chân cũng chạy đến nơi, tên kia thấy tình hình không ổn, liền nhảy lên chiếc xe máy, tôi vội vàng đuổi theo nhưng hắn vẫn chạy thoát.

“Không đuổi được.” Tôi thở dốc. “Nhưng cũng may hắn chưa thành công.”

Ân Chân nheo mắt quan sát tôi như lần đầu tiên gặp gỡ.

Tôi trách: “Chỉ tại anh cả, nếu anh không đến thì hắn cũng sẽ không bỏ chạy.”

“Tôi sợ em bị đánh.” Mắt anh tối lại.

“Hắn không phải đối thủ của tôi.” Tôi kêu ngạo đáp, sự thực thì lần bị giật túi xách trước là do bị bất ngờ. Từ nhỏ tới lớn, chỉ có tôi bắt nạt người khác, hồi học cấp ba, thậm chí còn dẫn đầu cả đám nam sinh đi đánh nhau. Lớn lên, tôi mới dần dần đổi tính.

“Hình như em chưa bao giờ cần giúp đỡ, cũng không cần an ủi, điều này khiến người khác cảm thấy bản thân thật chẳng có giá trị gì với em cả.” Ân Chân cúi đầu nói, thần sắc có chút buồn bã.

Tôi ngạc nhiên, trả lời theo trực giác: “Đương nhiên không phải, tôi cũng mong sẽ có ai đó giơ tay ra giúp đỡ mình vào những lúc vô vọng nhất, giúp tôi đưa ra quyết định những lúc tôi không biết phải làm thế nào.”

“Ví dụ?” Vẻ mặt bình tĩnh của anh không để lộ chút cảm xúc nào.

“Ví dụ…” Tôi nhớ tới lời đề nghị suy nghĩ về viêc tự mình dẫn tổ của Ân Chân và cả ba điều anh viết trong lá thư gửi tôi nữa, tôi cụp mắt, không biết phải trả lời thế nào.

Anh nắm chặt tay tôi trong tay anh.

Ngực tôi nóng rực, buột miệng: “Ân Chân, nếu sau này em thật sự không lấy được chồng, chúng ta hãy về sống với nhau đi.”

Anh đẩy người tôi dựa vào thân cây, những đốm lửa trong mắt nhảy nhót: “Đừng đợi sau này nữa, chi bằng ngay bây giờ đi?” Anh cúi đầu, môi đã dính chặt lấy môi tôi.

Tôi mở to mắt, tóc anh cọ cọ vào đầu mũi tôi, buồn buồn, giống như móng vuốt của con mèo nhỏ đang cào cào trái tim tôi vậy.

Ân Chân khẽ thở dài: “Em có thể nhắm mắt vào được không?”

Khóe miệng tôi nhếch lên cười, đang định nói thì từ xa vọng tới giọng của Mục Hàn: “Hình như họ ở kia.”

Tôi vội vàng đẩy Ân Chân ra, tim đập thình thịch không ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.