Đừng Chạy, Lão Sư!

Quyển 1 - Chương 19: Nghiêm trị bắt đầu



Sấm sét giữa trời quang!

Gân xanh trên trán Lạc Dĩ Mạt đồng loạt nổi lên.

Hắn lao tới trước mặt Ân Nhược Triệt, nắm lấy cổ áo anh, gầm gừ qua kẽ răng: “Thầy, thử, nói, lại, lần, nữa, xem!”

“Ta, thà, bị, bọn, họ, thuốc, còn, hơn, bị, ngươi, cưỡng, bức!” Ân Nhược Triệt không biết lấy đâu ra dũng khí, đem từng chữ từng chữ lặp lại rõ ràng trước mặt hắn.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, đột nhiên, Lạc Dĩ Mạt bật cười, một nụ cười có thể khiến kẻ yếu tim sởn gai ốc mà chết.

“Thầy Ân,  thầy cần phải bị trừng phạt mới được!”

“Tên ác quỷ nhà ngươi! Tên biến thái tự cao tự đại! Ta không phải đồ vật của ngươi! Cũng không cần trừng phạt gì xấc! Ta cho ngươi biết Lạc Dĩ Mạt! Dù phụ nữ trên đời này có chết sạch! Dù ta có biến thành đồng tính luyến ái! Dù theo đuổi ta là một rừng đàn ông! Đối với ngươi, ta vĩnh viễn không bao giờ có cảm xúc!”

“Bốp” Lạc Dĩ Mạt giơ tay đánh Ân Nhược Triệt một tát. “Thu hồi những lời vừa nói nhanh lên.”

“Chết cũng không thu!” Bao nhiêu quật cường trong người đều đã trút ra hết rồi, Ân Nhược Triệt trừng mắt nhìn hắn, đồ chết bằm này có quyền gì đánh anh!

“Vậy thì cố mà giữ khẩu khí ấy cho đến cùng!”

Lạc Dĩ Mạt không chút thương tình xé bỏ quần áo trên người anh, ấn anh xuống giường, dùng đầu gối đè lên lưng, tháo cà vạt của anh ra, thô bạo trói hai tay lại với nhau.

Ân Nhược Triệt cố gắng giãy giụa vài cái, thế nhưng anh phát hiện thân thể mình đang dần mềm nhũn, đến cử động cũng không dứt khoát. Sau khi đã trói chặt, Lạc Dĩ Mạt vươn đầu lưỡi ra ngoài, liếm dọc lưng anh, “Thầy đừng có mà van xin em đấy!”

Ân Nhược Triệt cho dù rất sợ. Nhưng cơn phẫn nộ đã nhào nặn trong lòng anh một thứ tình cảm có quý danh “xem cái chết nhẹ tựa lông hồng”. Chết tiệt, dù gì đi nữa, anh cũng là đàn ông, cũng cũng đường đường mà một nam tử hán. Anh cũng có tự tôn của nam nhi. Hoặc là Lạc Dĩ Mạt giết chết anh. Nhưng chỉ cần một chút hơi thở, anh sẽ chiến đầu với hắn đến cùng!

“Lạc Dĩ Mạt, ta không sợ ngươi!” Từ dưới giường vang lên giọng nói bị kiềm hãm nhưng đầy ý chí quật cường của Ân Nhược Triệt.

Và trả lời anh chính là… cả quần ngoài và quần trong của anh đều bị Lạc Dĩ Mạt kéo xuống, làn da mềm mại có cơ hội tiếp xúc thân mật cùng không khí bên ngoài. Đôi môi của Lạc Dĩ Mạt cũng từ từ hạ xuống.

“Mùi vị của thầy, thật sự rất đặc biệt! Làm sao để hình dung đây nhỉ?” Một mặt giả vờ suy tư, một mặt mạnh bạo lật ngửa Ân Nhược Triệt.

Cứ như thế, anh hoàn toàn trần trụi trước mặt hắn, không hề che đậy.

Lạc Dĩ Mạt xem xét người nằm trên giường, gương mặt vô cảm. Rất lâu sau đó, hắn khẽ thở dài, miễn cưỡng tìm trong đống quần áo bị xé nát kia một mảnh vải có thể dùng được, rồi dùng nó che mắt anh lại.

“Tuy rằng em thích thầy là do đôi mắt mê đắm vì tình. Nhưng, vào lúc lãng mạn thế này, thấy cứ trừng mắt nhìn em căm phẫn thì thật mất vui!”

Thị giác không còn, xúc giác càng thêm mẫn cảm.

Lạc Dĩ Mạt bắt đầu không khách khí thưởng thức bữa tiệc của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.