Đừng Chạy, Lão Sư!

Quyển 2 - Chương 2: Vấn đề



“Thầy, thầy còn nhớ tôi không?” Một giọng nói quen thuộc lay động không gian trầm lắng êm đềm của khoa mỹ thuật.

“Nhớ chứ, nhớ chứ… anh chính là… Bá Nhạc!” Ân Nhược Triệt kích động thốt lên.

“Bá Nhạc?” Đôi môi của người đàn ông xa lạ cong lên thành nụ cười tuyệt đẹp “Không lẽ thời nay giảng viên đều đáng yêu như thế sao?”

“...... Ách......” Ân Nhược Triệt đưa tay gãi đầu, xấu hổ cười cười. Anh đúng là đần độn mà, sao lại có thể nói ra mấy từ ấy chứ!

Tuy nhiên, người đàn ông trước mắt quả thực toát ra một thứ khí chất đặc biệt, thậm chí còn vô cùng hấp dẫn, hài hước mà vẫn tao nhã, thoải mái nhưng vẫn cẩn trọng, không giống người thường.

“Tôi là An Dương. Chào thầy!” Người đàn ông khẽ đưa tay ra.

“An Dương? Ngưỡng mộ tên tuổi của anh đã lâu!” Ân Nhược Triệt cũng nhanh chóng vươn tay ra, nắm lấy bản tay đang chìa về phía mình. Người đàn ông này không ngờ lại là An Dương giáo sư trong truyền thuyết, quả là tài năng phi phàm.

“Tôi là Ân Nhược Triệt. Mời anh ngồi.”

“Thầy từng nghe tên tôi?” An Dương vui vẻ ngồi xuống, thích thú nhìn Ân Nhược Triệt.

“Đã nghe từ lâu.” Ân Nhược Triệt xoay người rót hai ly nước. Ở chỗ anh chỉ có mỗi nước lọc, chẳng có những thức uống chiêu đãi sang trọng khác.

“Cảm ơn.” An Dương nhận lấy ly nước từ anh.

Ân Nhược Triệt không phủ nhận mình đặc biệt có cảm tình với người đàn ông này, hơn nữa từng cử chỉ nho nhã kia đều có sức hấp dẫn chết người đối với anh.

Thật ra, nếu An Dương không có hứng thú với anh thì đã không quay lại viện mỹ thuật này. Bởi lẽ hôm nay An Dương không phải đến diễn thuyết cho sinh viên của Phong Dương.

Cứ như vậy, hai kẻ rất có thiện cảm với đối phương cùng nhau trò chuyện, mãi đến khi An Dương mở miệng nói “Không còn sớm nữa!” mới có thể dừng lại.

Ân Nhược Triệt cũng nhìn ra thì bầu trời đã tắt nắng bên ngoài cửa sổ, mỉm cười gật đầu rồi vui vẻ tiễn khách.

Trước khi đi, An Dương vươn tay ra. Trong lúc đang bắt tay tạm biệt với Ân Nhược Triệt, An Dương tao nhã hỏi: “Nhược Triệt, cậu có biết thân phận khác của tôi là gì không?”

Ân Nhược Triệt khó hiểu nhìn người kia, An Dương hé lộ nụ cười chững chạc mê người, nắm chặt lấy bàn tay anh kéo mạnh.

Ân Nhược Triệt không hề phòng bị, thoáng cái đã ngã thẳng vào trong lòng ngực của An Dương.

“Tôi còn là nhà văn. Một người chuyên viết về tiểu thuyết tình yêu. Nhược Triệt, cậu có thể vẽ cho tôi một bức tranh minh họa không?”

Ân Nhược Triệt vẫn chưa kịp hiểu gì, đã thấy một cảm giác mát lạnh xâm chiếm cổ mình. Anh nhanh chóng đẩy An Dương ra, xoa xoa chiếc cổ thanh mảnh vừa bị tấn công, cảnh giác nhìn hắn.

Thấy dáng điệu sợ hãi của Ân Nhược Triệt, An Dương khẽ lắc đầu, thoải mái cười lớn vài tiếng rồi lập tức rời khỏi.

Ân Nhược Triệt nhanh chân chạy đi soi gương. Quả nhiên, chỗ ấy đã in rõ dấu hôn của người kia.

Ân Nhược Triệt liền loay hoay kiếm chút dầu để bôi lên thì Lạc Dĩ Mạt đã xuất hiện.

“Cổ thầy bị sao vậy?” Lạc Dĩ Mạt vừa vào phòng đã thấy Ân Nhược Triệt cố tình giấu giếm gì đó.

Không nghĩ lại bị phát hiện nhanh như vậy, Ân Nhược Triệt càng khẩn trương che che đậy đậy, đồng thời quay sang mỉm cười gượng gạo với Lạc Dĩ Mạt: “Không có gì. Chỉ là móng tay tôi vô tình quẹt vào thôi.”

“Vậy ư?” Lạc Dĩ Mạt cũng không hỏi nữa, chau mày nhìn toàn bộ khung cảnh trong căn phòng.

Trên bàn cho hai chiếc cốc...... Đã mời nước chứng tỏ không phải là người trong trường...... Thầy Ân đã tiếp ai trong lúc không có mặt hắn?

Bị móng tay làm cho bị thương chỗ ấy ư?

Lạc Dĩ Mạt xiết chặt nắm đấm, quả nhiên thầy đang nói dối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.