Đừng Chạy, Lão Sư!

Quyển 2 - Chương 30: Nguyên tố thứ năm



Lạc Dĩ Nhu đứng trên đuôi một chiếc thuyền nhỏ ở giữa mặt hồ.

“Nhìn Dĩ Nhu thật sự giống một bức họa!” Ân Nhược Triệt ngồi trên bờ chăm chú nhìn hắn. Y phục thời Đường bay phất phới, màu sắc vàng đen hòa quyện tinh tế, phía sau là mái tóc buông dài được cột lại một cách tùy ý. Đứng lặng giữa mặt hồ trong suốt như gương, thanh sơn lục thủy khiến dung nhan của Lạc Dĩ Nhu càng giống như thi như họa.

Đặc biệt khi hắn ngẩng đầu suy tư, dáng vẻ nhíu nhẹ lông mày ấy, đẹp đẽ đến mức khơi dậy hàng triệu tế bào nghệ thuật trong người anh.

“Một tên yêu quái ăn mặc kì dị thì có!”  Giọng nói buồn ngủ của Lạc Dĩ truyền ra từ phía sau chiếc mũ đang che kín mặt hắn.

“Cậu mới là yêu quái!” Ân Nhược Triệt tức giận nói. Những thứ nghệ thuật vĩ đại của nhân loại qua miệng Lạc Dĩ Mạt đều không đáng một xu. Tình thơ ý họa, cái gì hắn cũng không hiểu? Thứ duy nhất hắn yêu chỉ là thực tế, thực dụng, thực tiễn mà thôi…

“Ngốc!” Lạc Dĩ Mạt bất mãn ngồi dậy, bỏ chiếc mũ che mặt sang một bên. “Trời nóng như vậy mà điên khùng đứng giữa trời, không say nắng cũng hôn mê mà chết!”

“Cậu là kẻ không hiểu được cái gì gọi là phong tình. Là một tên… tên… tên…” Ân Nhược Triệt không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung kẻ đang ngồi trước mặt mình.

“Mọi rợ!” Lạc Dĩ Nhu không biết đã lên bờ từ lúc nào, vừa vặn tiếp lời Ân Nhược Triệt.

“Đúng, chính là tên mọi rợ!” Ân Nhược Triệt lập tức gật đầu thể hiện sự tán thành.

“Hai người chập mạch hết rồi!” Lạc Dĩ Mạt hừ mũi một tiếng, lạnh băng nói: “Ống tay áo dài như vậy, Dĩ Nhu thật sự giống cao nhân trong truyền thuyết a. Cái này gọi là gì nhỉ?  Tâm tĩnh tự nhiên lạnh?”

“Cái đầu gỗ trôi sông như em không nghĩ được câu nào hay ho đâu!” Lạc Dĩ Nhu không để ý đến lời châm chọc của hắn, từ trên thuyền lấy lên một tấm vải hình caro vuông vức, trải xuống dưới chân, từ từ để trà cụ hảo hạng lên đấy, châm cho ba người mỗi người một chén.

Ân Nhược Triệt cầm lấy chén trà hoa lài nghi ngút hương thơm, không kiềm được mỉm cười lên tiếng: “Dĩ Nhu, đột nhiên tôi lại thấy cậu và bá tước D có nhiều điểm tương đồng. Đều mặc cổ trang, đi đến nơi nào cũng không quên trà bánh. Kì thực có thể nhớ đến câu chuyện Medusa cũng vì vóc dáng tao nhã của cậu, khiến ấn tượng đầu tiên của tôi là cậu rất giống với bá tước D!”

“Bá tước D là cái quỷ gì?” Lạc Dĩ Mạt vừa nhấp một ngụm trà liền phun ra. Thứ này cho người uống sao?

“Ma cà rồng!” Ân Nhược Triệt mất hết kiên nhẫn, lại trở nên cáu gắt.

Lạc Dĩ Mạt “À” một tiếng rồi không hỏi gì nữa, tiếp tục nằm dài xuống chỗ cũ.

Lạc Dĩ Nhu uống trà đã lâu, nên tâm hồn cũng rất ưu nhã, trước những thái độ như vậy cũng không hề phản ứng.

“Còn về thầy, Tiểu Triệt à, thấy có biết thầy đã tạo cho tôi ấn tượng gì không?”

“Là gì?” Ân Nhược Triệt hỏi ngay, ánh mắt lấp lánh hiếu kì.

“Để em đoán thử xem!” Lạc Dĩ Mạt rất có tinh thần ngồi dậy lần nữa, nhìn anh trai nói: “Thiên sứ lạc giữa phàm trần?”

“Đúng!” Hiếm có khi Lạc Dĩ Nhu không phản bác em trai của mình. “Thì ra em cũng có cảm giác tương tự như anh.”

“Ừm.” Lạc Dĩ Mạt ngồi xếp bằng, giọng nói như đang hồi tưởng về điều gì đấy. “Tuy rằng hôm ấy em đã uống rất nhiều rượu… Nhưng thật sự lúc đó đã có ảo giác nhìn thấy thiên sứ.”

Ân Nhược Triệt vô thức vò vò đầu. Không ngờ bọn họ lại nói về anh tuyệt vời như vậy. Thiên sứ kia đấy!

“Tuy nhiên… sau đó nghĩ lại… tôi thấy dùng hai tiếng thiên sứ để hình dung thầy không được chuẩn xác cho lắm. Dù vậy, cũng chẳng kiếm được từ nào khác để thay thế.” Lạc Dĩ Nhu buông chén trà xuống, đôi mắt tinh ánh mở to nhìn về phía Ân Nhược Triệt.

Ánh mắt của Lạc Dĩ Mạt dừng lại trên mặt Ân Nhược Triệt. Mặc dù hắn từng nghĩ anh rất giống thiên sứ. Nhưng sau khi nghe Lạc Dĩ Nhu nói, hắn cũng cảm thấy hình ảnh ấy không thật sự giống anh.

Bị bọn họ nhìn đến toát mồ hôi, Ân Nhược Triệt trong lòng cũng suy nghĩ khá nhiều. Ngay cả thiên sứ mà cũng không thể so sánh được ư? Thật là… không lẽ bọn họ muốn so sánh anh với chúa Jesus sao?

Ba người im lặng một lúc lâu. Không gian cũng chìm vào tĩnh lặng, chỉ thi thoảng có tiếng chim bay ngang qua, cùng làn gió nhẹ khẽ gợn mặt nước tạo nên những âm thanh yếu ớt.

“Nguyên tố thứ 5.” Lạc Dĩ Nhu đột nhiên nói.

Lạc Dĩ Mạt cũng nhanh chóng vỗ đầu một cái, lên tiếng: “Đúng, chính là nguyên tố thứ 5”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.