Đừng Chạy, Lão Sư!

Quyển 2 - Chương 31: Thiên sứ



Nguyên tố thứ năm? Ân Nhược Triệt rất muốn bắt chước giọng điệu của Lạc Dĩ Mạt, thô lỗ hỏi: Nguyên tố thứ năm là cái quỷ gì?

“Tiểu Triệt, thầy biết tên tiếng Anh của Dĩ Mạt là gì không?” Lạc Dĩ Nhu không giải đáp ngay thắc mắc cũng anh, mà bắt sang một chuyện khác.

Ân Nhược Triệt lắc đầu. Anh thật sự không biết. Rất nhiều thứ Lạc Dĩ Mạt chưa từng chủ động nói cho anh nghe, mà anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ hỏi hắn.

“Michael.” Lạc Dĩ Nhu lần này không bắt anh phải khổ sở chờ đợi nữa, liền nói thẳng vào vấn đề. “Còn của tôi là Raphael. Thầy có thấy hai cái tên này rất kì lạ không?”

Tiếng Anh cũng Ân Nhược Triệt bao năm qua chỉ dừng lại ở “What is your name”, tất nhiên chỉ biết lập tức lắc đầu.

“Mẹ của bọn tôi… là một người lãng mạn.” Lạc Nhĩ Du nhìn đứa em đang nghiêm túc của mình, từ tốn nói.

“Lần cuối cùng nằm trên giường bệnh, mẹ đã kể lại cho chúng tôi một câu chuyện…” Lạc Dĩ Nhu thấy em trai không mở miệng, bản thân đành tự lên tiếng. “Là câu chuyện về thiên sứ.”

“Sau khi kể xong, mẹ mỉm cười nhìn chúng tôi, nói chúng tôi chính là thiên sứ của bà ấy, bà ấy yêu chúng tôi, luyến tiếc không muốn rời xa chúng tôi”

“Dĩ Mạt nghe thấy liền khóc lớn, la ầm lên ‘mẹ ơi đừng đi’. Tôi cũng chỉ biết nén nước mắt. Năm ấy, chúng tôi chỉ vừa 6 tuổi”.

“Mẹ vỗ đầu chúng tôi, dịu dàng nhìn chúng tôi nói: ‘Nếu như Lạc Dĩ Mạt là Michael hiếu chiến, thì con, Dĩ Nhu, chính là Raphael thấu tình đạt lý. Hai con, chính là thiên sứ bảo hộ của mẹ, dù cho mẹ có đi đến nơi nào, các con vẫn mãi mãi bảo vệ cho mẹ.”

“Sau đó, mẹ mất. Hai chúng tôi cùng nhau đổi tên tiếng Anh thành Michael và Raphael, như hai cái tên mẹ đã nói. Chúng tôi muốn vĩnh viễn bảo vệ cho người mẹ ở trên thiên đàng của mình. Hai đứa trẻ tự đặt tên cho mình như vậy, quả là rất kì lạ.” Lạc Dĩ Nhu cười nhạt.

“Mẹ của các cậu quả thật lợi hại. Từ lúc nhỏ như vậy đã nhìn thấy con người của cả hai khi trưởng thành. Michael và Raphael, so sánh quả thật rất chính xác.” Ân Nhược Triệt trong lòng vô cùng ngưỡng mộ. Mẹ của cả hai quả thật rất yêu thương họ, cũng như bọn họ hết lòng tưởng nhớ mẹ mình.

“Các cậu không chỉ là thiên sứ của bà ấy…”

Mà còn là của chính tôi…

“Triệt, nếu như chúng em là thiên sứ, vậy thì thầy sẽ là thứ giúp cho thiên sứ tồn tại, nguyên tố thứ 5.”

Ân Nhược Triệt hít sâu.

Ánh mắt anh và hắn như hòa lại thành một, trói chặt vào nhau. Trời đất vạn vật như hoàn toàn tan biến. Chỉ còn lại duy nhất mình họ.

Câu nói: nếu bọn họ là thiên sứ, thì anh chính là nguyên tố thứ năm, khiến cho tim anh hạnh phúc đến đau nhói. Gió thu yếu ớt đã bắt đầu len lỏi giữa nắng hè, nhẹ nhàng lan toản sự dịu dàng ấm áp vào tim mỗi người.

“Khụ!” Lạc Dĩ Nhu đột nhiên ho nhẹ một cái. Theo kinh nghiệm xương máu của bản thân, nếu hắn im lặng, nhất định tên em trai chết tiệt của hắn sẽ lao đến, không bỏ qua cơ hội hôn ngấu nghiến lấy Ân Nhược Triệt.

Ân Nhược Triệt chạm vào khuôn mặt đã đỏ bừng của mình. Nếu Lạc Dĩ Nhu không có ở đấy, anh sợ bản thân nhất thời mất hết kiềm chế, quên sạch tất thảy mà chạy đến ôm chặt lấy Lạc Dĩ Mạt.

“Lạc Dĩ Nhu, anh đúng là càng lúc càng đáng ghét.” Lạc Dĩ Mạt nhìn người anh trai yêu dấu vừa phá hỏng chuyện tốt của hắn.

“Anh vốn rất đáng ghét mà.” Lạc Dĩ Nhu không để ý đến sự tức giận của em trai.

“Hai người từ lúc đặt chân đến đây, không phải lúc nào cũng đứng trước mặt tôi ‘tình chàng ý thiếp’ hay sao? Không muốn đi ra ngoài đường làm chuyện đồi bại, thì cũng nên vào phòng đóng cửa tắt đèn chứ. Ai đời lại long nhong trước mũi tôi quấn qua quấn quýt. Lạc Dĩ Mạt, mày là lợn giống đang trong thời kì động dục mất hết tính người phải không?”

“Lạc Dĩ Nhu, anh nói tôi thì hay lắm. Nhưng có bao giờ chịu nhìn lại bản mặt của mình không? Anh biết Triệt hay xấu hổ, còn cố ý la ầm lên như thế?”

Ân Nhược Triệt thấy chuyện ‘khuê phòng’ của mình bị hai anh em trân tráo nhà này moi ra la hét giữa thanh thiên bạch nhật, trong lòng bất mãn vô cùng, nhưng cũng… bất lực vô cùng.

“Mệt rồi, không có sức cãi nhau với em!” Lạc Dĩ Nhu nheo mắt nhìn về phía mặt hồ lóng lánh trước mặt mình. “Bây giờ chính là mùa cá to béo nhất, hay là đi bắt hai con về đây.”

“Chỗ này có cá sao?” Lạc Dĩ Mạt quay quắt nhìn nửa ngày, sau đó hăng hái tháo vác hỏi: “Anh, có lưới không? Em đi bắt cho!”

“Mọi rợ đúng là mọi rợ. Mày tưởng nhà anh mày cũng dã man như mày hả?” Lạc Dĩ Nhu lập tức hạ giọng xuống, chỉ về phía thuyền mình nói: “Trên ấy có cần câu đấy!”

“Dùng cái thứ nhảm nhí ấy phiền phức chết được, xem em này!’ Nói xong, Lạc Dĩ Mạt lập tức cởi bỏ quần áo, cả người chỉ còn có một chiếc quần trong, lấy áo của mình cột thành một chiếc lưới giản dị. Trước khi bước xuống nước, hình như nhớ đến thứ gì đấy, hắn liền liếc mắt về phía Ân Nhược Triệt cười hỏi: “Có muốn em cởi luôn không?”

Cảnh tượng kinh hoàng ngày lễ truyền thống trường thoáng chốc hiện lên trong đầu anh, Ân Nhược Triệt đỏ mặt đạp thẳng tên thanh niên trân tráo kia xuống nước.

“Quái vật! Thiên sứ cái quái gì chứ?” Ân Nhược Triệt quay mặt về phía hồ gào lên.

“Theo ý kiến cá nhân, tôi đồng ý với suy nghĩ của thầy.” Lạc Dĩ Nhu gật đầu phụ họa. “Tuy nhiên, thằng em trai của tôi thật sự rất yêu thầy. Yêu đến mức phát cuồng lên rồi. Trang viên Hoa Lài chỉ có 2 phòng ngủ, một của tôi, một của nó. Thầy là người thứ 3 đầu tiên. Ngay cả cha của chúng tôi cũng chưa bao giờ ở qua đêm tại nơi này.”

Ân Nhược Triệt đột nhiên thấy xấu hổ, vô tình nhớ đến những chuyện phóng đãng mà anh đã làm cùng Lạc Dĩ Mạt mấy ngày nay.

“Trước đây khi nó gọi điện thoại cho tôi, toàn là nhắc đến thầy. Tôi cũng rất tò mò không biết kẻ đã khiến một An Dương lạnh lùng phải động lòng có hình dạng ra sao?” Lạc Dĩ Nhu nhẹ nhàng chớp mắt “Đến khi thấy rồi, ngay cả tôi cũng suýt nữa đánh mất chính mình!”

“Tôi đâu có tốt đến vậy.” Ân Nhược Triệt xấu hổ ngồi xổm trên bờ hồ, phản chiếu trên mặt nước là đôi má ửng đỏ của anh.

“Dĩ Mạt rất trân trọng thấy! Nó nói nó sợ trong kì nghỉ này An Dương sẽ thừa dịp đến quấy phá, nên phải trông giữ thầy thật kĩ.” Ngữ điệu trêu chọc của Lạc Dĩ Nhu đột nhiên trở nên nghiêm túc. “Nó luôn mong muốn có thể bảo vệ cho thầy thật tốt, mong muốn có thể cùng thầy mãi mãi hạnh phúc… Bởi vì nó… chính là Michael…”

Không kịp suy nghĩ đến những hàm ý sâu xa trong câu nói của hắn, Lạc Dĩ Mạt bỗng dưng từ dưới hồ xông lên, ném hai con cá trong chiếc áo ướt mem sang một bên, sau đó lập tức sấn tới chỗ Ân Nhược Triệt, kéo anh xuống nước, hôn điên cuồng…

Lạc Dĩ Nhu chỉ biết lắc đầu, xách hai con cá đáng thương vẫn còn vẫy vùng lên, từ tốn rời khỏi, không quấy rầy hai kẻ si tình thêm nữa.

Mùa hạ… cũng lặng lẽ ra đi, đánh dấu chấm hết cho chuyến hành trình đến đến trang viên Hoa Lài của họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.