Đừng Chạy, Lão Sư!

Quyển 2 - Chương 32: Hoàn thành quyển hai



Những ngày nghỉ hạnh phúc quả thật trôi qua quá nhanh, kì nghỉ tại trang viên Hoa Lài của bọn họ đến hôm nay là kết thúc.

Ân Nhược Triệt và Lạc Dĩ Nhu đứng ở cổng lớn chờ Lạc Dĩ Mạt gọi xe về.

“Thật không nỡ đi!” Ân Nhược Triệt lưu luyến quay đầu nhìn lại ngôi nhà mà bọn họ đã ở lại suốt một tháng qua.

“Cái gì mà không nỡ chứ, lần sau lại bảo Dĩ Mạt đưa thầy đến chơi là được rồi.” Lạc Dĩ Nhu cười cười. Hắn thật sự không rõ cuối cùng giữa hai người, ai mới là kẻ lớn tuổi hơn. Ân Nhược Triệt lắm lúc trông rất giống một đứa trẻ, khiến hắn không nhịn được muốn trêu chọc một chút. “Nếu Tiểu Triệt một mình quay lại, tôi sẽ càng vui mừng hơn nữa.”

“Tính cách anh em các người đều xấu xa như nhau!” Ân Nhược Triệt đối với kiểu nói năng cợt nhã này đã sớm đề kháng từ lâu, nên cũng chỉ thong thả đáp lại.

Lạc Dĩ Nhu nheo mắt nhìn về chiếc xe kéo nhỏ xíu cuối đường. “Dĩ Mạt về rồi!”

“Đâu?” Nghe vậy, Ân Nhược Triệt lập tức nhón chân lên, đưa tay che nắng nhìn ra xa.

“Tiểu Triệt.” Lạc Dĩ Nhu đột nhiên kéo tay Ân Nhược Triệt, giọng nói trở nên trầm thấp. “Có một câu tôi muốn nói cho thầy biết.”

“Cậu cứ nói.” Lâu lắm rồi anh mới có dịp thấy Lạc Dĩ Nhu nói chuyện với mình nghiêm túc như vậy, bản thân cũng vô thức nghiêm túc tiếp lời.

“Tôi từ bỏ việc kế thừa Lạc gia không hoàn toàn vì Dĩ Mạt.” Lạc Dĩ Nhu nhìn thấy chiếc xe kia càng lúc càng gần, giọng nói vẫn không chút thay đổi, không nhanh không chậm mà nói với anh. “Mỗi người đều có một mơ ước. Nếu nói thương trường là mơ ước của tôi. Thì trang viên Hoa Lài chính là thứ tôi suốt đời theo đuổi.”

Ân Nhược Triệt khó hiểu nhìn Lạc Dĩ Nhu, anh thật sự không nắm được ý hắn.

“Tiểu Triệt, đôi khi tôi cảm thấy, ánh mắt thầy nhìn tôi tràn ngập sự thương hại!” Lạc Dĩ Nhu dùng đôi mắt nhìn thấu suốt lòng người đối diện vối anh. “Thầy biết vì sao Lạc Dĩ Mạt có thể thoải mái ở nơi này đến thế không? Trước đây nhiều năm, nó lúc nào cũng áy náy về chuyện cũ, khi nói chuyện với tôi, cũng không giấu được vẻ nuối tiếc… Bởi vì nó muốn tôi cố gắng để không thua kém người trong Lạc gia. Cho nên, Tiểu Triệt, thầy không cần dùng đôi mắt xót xa ấy nhìn tôi. Tôi rất thích cuộc sống hiện tại của chính mình. Có thể bây giờ thầy không thể hiểu những gì tôi nói… Nhưng… sớm muộn cũng có ngày thầy sẽ nhận ra…”

Mắt mở to không hiểu mô tê gì, đại não của Ân Nhược Triệt đã bắt đầu chập mạch.

“Được rồi Triệt, chúng ta đi thôi!” Lạc Dĩ Mạt nhảy xuống từ chiếc xe kéo cao ngất ngưỡng, đưa hai tay ra trước mặt Ân Nhược Triệt. “Có muốn em bế thầy không?”

Nhớ đến lúc bị hắn nhấc bổng lên như công chúa, Ân Nhược Triệt lập tức nỗ lực leo lên.

Lạc Dĩ Mạt nhìn thấy anh dùng tư thế rất kì quặc để trèo lên xe, vất vả một lúc cũng miễn cưỡng ngồi được vào chỗ, cũng nhanh nhẹn nhảy phốc lên.

Cảnh chia tay giữa mấy tên con trai cũng không quá phức tạp. Lạc Dĩ Mạt chỉ vẫy vẫy tay tạm biệt anh trai mình cho đến khi khuất tầm mắt.

Trên đường đi, hai người cũng không hào hứng như trước nữa. Ân Nhược Triệt vẫn suy nghĩ về câu nói của Lạc Dĩ Nhu. Còn Lạc Dĩ Mạt mấy ngày nay không hiểu sao tinh thần cứ không yên. Luôn có cảm giác mình đã quên thứ gì đó, nhưng nghĩ mãi không tìm ra manh mối.

Cứ như vậy, hai người tuy rằng im lặng nhưng vẫn vô cùng hạnh phúc quay trở lại Phong Dương.

Hoàng hôn, trước cổng Phong Dương, vài bóng người bị ánh tà dương làm cho đổ dài trên nền đất, đập vào tầm mắt của cả hai.

Vô thức, Lạc Dĩ Mạt, kéo Ân Nhược Triệt ra phía sau mình.

“Cậu chủ, lão gia mời cậu trở về.” Một người đàn ông mặc véc đen đi đến trước mặt Lạc Dĩ Mạt, cung kính cúi đầu.

Lông mày Lạc Dĩ Mạt như dính chặt vào nhau. Tại sao mấy gã tâm phúc của cha hắn lại xuất hiện ở đây?

Nhếch môi, Lạc Dĩ Mạt dùng ánh mắt sắc sảo quét nhìn bọn họ. Sau cùng đưa mắt nhìn về phía Khước Diệc Phiền đã đứng sau cổng trường từ lúc nào. Chỉ biết cả hai gương mặt lúc ấy đều nghiêm nghị như nhau, đều như đang muốn nói hết những suy nghĩ trong lòng.

“Tôi biết rồi. Anh lái xe đi!” Lạc Dĩ Mạt nói với người đàn ông kia.

“Tôi sẽ nghĩ cách liên lạc với cậu.” Người đàn ông đi rồi, Lạc Dĩ Mạt liền quay sang nói với Khước Diệc Phiền đang lặng người kia. “Tôi giao thầy cho cậu. Trước khi tôi trở về, tuyệt đối đừng để thầy ấy xảy ra chuyện gì. Nếu thật sự không còn cách nào cứu vãn, thì nhanh chóng đưa thầy ấy đến chỗ anh trai tôi. Phải thật sự cẩn thận.”

“Tớ hiểu.” Khước Diệc Phiền nghiêm túc lắng nghe từng lời của hắn. Xem ra cậu ta không cần phải nói thêm bất cứ điều gì, Lạc Dĩ Mạt đã sớm sắp xếp trước mọi chuyện.

“Cậu chủ, mời.” Một chiếc xe đen bóng có rèm che đỗ lại trước mặt ba người.

“Ừm.” Lạc Dĩ Mạt gật đầu, xoay người lại ôm ghì lấy Ân Nhược Triệt, tưởng như muốn đem anh khắc vào xương tủy. “Đừng sợ, không có chuyện gì đâu. Em sẽ nhanh chóng trở về!”

Nói xong, Lạc Dĩ Mạt từ tốn lên xe.

Lúc này, trời đã tối hẳn, cũng giống như niềm tin trong lòng bọn họ, toàn bộ đều đen kịt.

Bởi vì… bọn họ biết… Lần trở về này, so với lần trước là hoàn toàn khác nhau…

——— —————— —————— —————— —————— ————————

Lạc Dận:

Quyển 2 hoàn thành rồi. Hoan hô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.