Đừng Chạy, Lão Sư!

Quyển 2 - Chương 8: Hiệu trưởng đáng thương



Phòng hiệu trưởng.

Hiệu trưởng cao quý đang ngồi trong phòng, nhàn hạ uống trà. Bỗng nhiên bên ngoài vọng đến tiếng gõ cửa cắt nhã ngang hứng thanh tao của ngài ấy.

“Vào đi!”

Gương mặt già cả vốn đang khó chịu vì bị quấy rầy đột ngột trở nên tươi tắn niềm nở khi thấy hai bóng người thanh niên bước vào.

“Ai da~ đây không phải là Dĩ Mạt và Diệc Phiền sao! Mời ngồi mời ngồi. Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây thế? Dạo này thế nào? Có hài lòng với không khí trong trường không? Nếu cần thứ gì thì cứ nói.”

Ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da giữa gian phòng sang trọng, cả hai chán ghét nhìn vẻ xum xoe của hiệu trưởng Phong Dương.

“Xin lỗi cho em nói thẳng. Em muốn biết, thầy hiệu trưởng đã đưa đại lễ gì cho An Dương vậy?” Lạc Dĩ Mạt vào ngay vấn đề chính.

“...... Ách......” Hiệu trưởng xấu hổ gãi đầu, thầm nghĩ lời nói Lạc Dĩ Mạt rõ ràng có hàm ý.

“Chuyện đó… Nếu Dĩ Mạt không chê, tôi sẽ đưa thầy Ân đến chỗ cậu......”

Lạc Dĩ Mạt cười lạnh một tiếng.

“Ngài hiệu trưởng thật là phóng khoáng.”

“Cũng bình thường thôi......” Cho dù hiểu được ý châm chọc trong giọng điệu của Lạc Dĩ Mạt, nhưng chiếc lưng khom của thầy vẫn cúi gầm như muốn dán xuống mặt đất.

“Thầy Ân không phải hàng hóa.”

“...... Ách...... Phải” Khước Diệc Phiền bỗng nhiên thốt ra một câu, lòng bàn tay của hiệu trưởng cũng bắt đầu đổ mồ hôi lo sợ.

“Thầy hiệu trưởng có còn nhớ, những giao ước khi Dĩ Mạt nhập học không?”

Lạc Dĩ Mạt trước khi đến Phong Dương đã cùng cha hắn thực hiện ba quy ước:

1, Không được tìm nữ giới.

2, Lấy được bằng tốt nghiệp bằng thực lực của mình.

3, Trong thời gian học phải tuân thủ tất cả nội quy của nhà trường.

Lúc ấy, vì bị cha mình nắm được nhược điểm, Lạc Dĩ Mạt không biết làm gì khác ngoài gật đầu. Sau đó cha hắn trợ cấp một số tiền khổng lồ vào công quỹ của Phong Dương, với yêu cầu trong lúc hắn học tập ở nơi này, sẽ được hiệu trưởng chú ý và giúp đỡ hắn hoàn thành ba tiêu chí trên.

“Vẫn nhớ, vẫn nhớ.” Hiệu trưởng vội vã gật đầu.

“Thầy hãy nghe cho kĩ. Thứ nhất, không được lừa thầy Ân đi gặp An Dương. Thứ hai, không được xem thầy ấy là hàng hóa. Thứ ba, an toàn của thầy ấy là phụ thuộc vào hiệu trưởng cao quý đây. Nếu thầy Ân xảy bất cứ điều gì ngoài ý muốn… hừ… Chắc hiệu trưởng cũng đoán được kết quả.”

“Chuyện này......” Không biến Ân Nhược Triệt thành hàng hóa thì còn có thể. Thế nhưng… An Dương… An Dương thì làm sao hiệu trưởng nhỏ bé này dám đắc tội đây!

“Chuyện này có ổn không? An Dương tiên sinh chỉ muốn thầy Ân vẽ một bức tranh minh họa mà thôi......”

“Hiệu trưởng không biết thầy Ân thiếu chút nữa bị An Dương xâm phạm ư?” Khước Diệc Phiền ngắt lời.

“Ngay cái lần mà thầy cử thầy ấy đến chỗ An Dương, đã có chuyện không hay xảy ra rồi.”

“Tôi......” Hiệu trưởng muốn nói là ông không biết lắm chứ, nhưng nói ra thì ai sẽ tin ông đây?

“Bọn họ đều là đàn ông cả mà. Nếu có chuyện gì cũng không s...... Aa, cậu muốn làm cái gì?!”

Khước Diệc Phiền đột nhiên đứng dậy, giật hai tay hiệu trưởng bắt chéo sau lưng, quay mặt ông đối diện với Lạc Dĩ Mạt.

“Hiệu trưởng à, thầy có muốn thử cảm giác bị đàn ông hạ nhục không?” Lạc Dĩ Mạt tàn ác vừa cười vừa liếm môi, đưa tay lên bắt đầu lột bỏ y phục của hiệu trưởng.

“Dĩ Mạt không ngại thực hành cho thầy thấy đâu!”

Hiệu trưởng bị Khước Diệc Phiền ghì chặt phía sau, không cách nào giãy giụa, chỉ biết bất lực gào lên: “Tôi biết sai rồi! Tôi đồng ý, tôi đồng ý với cậu! Làm ơn thả tôi ra!”

“Tiếc thật đấy! Hiệu trưởng nghi ngờ kĩ thuật của Dĩ Mạt không tốt ư?” Nghe thấy tiếng thét thê thảm, Lạc Dĩ Mạt cũng buông ông ta ra, liếc mắt ra hiệu cho Khước Diệc Phiền, Khước Diệc Phiền lập tức hiểu ý, quẳng hiệu trưởng xuống sàn.

“Mong rằng thầy hiệu trưởng nhớ kĩ những gì đã hứa.” Lạc Dĩ Mạt nhìn vị hiệu trưởng đang hoảng loạn trên sàn, lạnh lùng nói.

“Hiệu trưởng, thầy nên hiểu rõ. Tuy rằng thế lực của Khước gia không thể bì kịp An Dương. Nhưng để đóng cửa một trường Phong Dương nho nhỏ, cũng không thành vấn đề. Thầy không muốn đắc tội An Dương, vậy không lẽ, thầy lại muốn đắc tội với Lạc gia và Khước gia sao?” Khước Diệc Phiền nói trúng tim đen.

“Bọn em sẽ bảo vệ cho Phong Dương. Với điều kiện hiệu trưởng đây tuân thủ những điều đã giao ước. Chúng em sẽ khiến An Dương hướng họng súng về phía Lạc gia và Khước gia, tuyệt nhiên không để thầy gánh chịu chút thiệt hại nào” Khước Diệc Phiền dịu dàng bắn ra một viên đạn bọc đường vào tai hiệu trưởng.

“Sau cùng, hiệu trưởng cao quý đáng kính. Thầy tốt nhất là đừng vì An Dương mà hi sinh thầy Ân. Nếu không, kết cục của thầy còn thê thảm hơn cả Khâu Hạ ở khoa kịch nghệ. Thầy nhất định còn nhớ Khâu Hạ phải không?” Lạc Dĩ Mạt để lộ nụ cười mê người.

“Còn cả hai cô con gái và người vợ mới cưới trẻ trung xinh đẹp của thầy nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.