Đừng Chạy, Lão Sư!

Quyển 3 - Chương 16: Sự phẫn nộ của An Dương



An Dương ném điện thoại đi, nhếch môi đảo mắt quét qua từng người trong gian phòng. Ngay tức khắc, bầu không khí càng trở nên ngột ngạt.

An Dương hướng ánh nhìn về phía người đàn ông đang bị trói ngược hai tay ra sau, dừng lại trong ít giây.

Vượt ra ngoài dự tính của tất cả, An Dương đột nhiên lấy ra một khẩu súng bắn thẳng về phía người kia. Chỉ kịp thấy trên ấn đường của kẻ ấy xuất hiện một chấm đỏ, không kịp kêu lên một tiếng đã ngã lăn nằm mềm nhũn trên nền đất.

“An Dương?” Trữ Triêu Ca mất bình tĩnh la lên một tiếng. Nơi này là văn phòng của Ngân hàng Thông Dụng, An Dương sao có thể giết người ở đây được?

Không để ý đến anh, giọng nói lạnh lùng của An Dương cuối cùng cũng vang lên: “Các người, trông coi người cho ta như thế đấy à?”

“Xin lỗi An tiên sinh.” Lau mồ hôi lạnh, đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy An Dương như vậy. “Vì ngài ra lệnh cho chúng tôi bảo vệ bí mật, nên chúng tôi luôn quan sát ở cự li khá xa. Ân tiên sinh lên taxi, sau đó xe đến chỗ nhà trọ, xuống xe cũng là một người thanh niên ăn mặc giống hệt Ân tiên sinh. Chúng tôi tưởng là Ân tiên sinh… nên không…”

Ánh mắt của An Dương lại quét về phía kẻ ăn mặc giống hệt Ân Nhược Triệt đang quỳ ở giữa phòng. Cảm nhận được ánh nhìn của An Dương, đồng thời nhớ đến người vừa mới chết bên cạnh mình, hắn… bất giác ra cả quần…

“An Dương, hắn là người do Lạc gia thuê về, không biết gì cả…”

“Đoàng!” Trữ Triêu Ca còn chưa kịp nói xong, người thanh niên đã ngã xuống đất. Tất cả mọi người đều hít sâu nín lặng.

“Lạc gia, sao lại biết hành động của bọn họ?” Giọng nói của hắn, không chứa đựng mảy may cảm xúc.

“Chuyện này… Ngài không cho phép chúng tôi nghe lén điện thoại của bọn họ, cho nên… Tôi nghĩ là do điện thoại tiết lộ ra. An tiên sinh, chúng tôi thật sự không ngờ Lạc tiên sinh lại đột ngột đi khỏi, cũng không ngờ Lạc gia lại hành động nhanh như vậy. An tiên sinh, xin ngài hãy tin tưởng chúng tôi! Chúng tôi chỉ vô tình thôi!”

Cửa được mở ra từ bên ngoài, bước vào là một người thanh niên xấp xỉ tuổi Trữ Triêu Ca.

“An Dương.” Liếc nhìn thi thể trên mặt đất, người ấy lại nhìn An Dương gật đầu.

Trữ Triêu Ca không hiểu gì nhìn kẻ vừa mới đến. Thiên Tuân. Sao An Dương lại cho tìm hắn?

“Thiên Tuân, cậu sẽ bảo vệ Nhược Triệt.” Không nói lời nào vô ích, An Dương đi thẳng vào vấn đề.

“Vâng.” Thiên Tuân nghiêm mặt, không chút hoài nghi những gì An Dương vừa nói.

“An Dương?” Cần phải chuẩn bị ghê gớm như vậy sao? Người thanh niên tên Ân Nhược Triệt kia đáng giá như vậy sao?

“Triêu Ca.”

“Vâng.” Bị gọi đích danh, Trữ Triêu Ca lập tức khẽ gật đầu.

“Những người bảo vệ Nhược Triệt trước đây là do ai phái tới?” An Dương quay đầu nhìn Trữ Triêu Ca. Ánh mắt ấy… vô cùng xa lạ.

“Vì an toàn của ngân hàng Thông Dụng, tôi không bảo Thiên Tuân phái người đến, chỉ lấy người trong xã hội đen…”

“Được rồi!” Không đợi hắn nói xong, An Dương mất kiên nhẫn cắt ngang. “Triêu Ca, tôi rất thất vọng.”

“An Dương…”

“Thiên Tuân.” An Dương rời mắt khỏi Trữ Triêu Ca, quay sang Thiên Tuân nói tiếp: “Đem hết toàn bộ những người từng bảo vệ Nhược Triệt đi tiếp đàn ông, bao gồm cả vợ và con gái bọn họ.”

“Vâng.” Trên gương mặt Thiên Tuân không chút cảm xúc, chỉ lắng nghe lời dặn.

“An Dương, làm như vậy quá…”

“Triêu Ca, cậu muốn chống đối tôi sao?” Hôm nay Triêu Ca nói quá nhiều, An Dương mất kiên nhẫn lên tiếng hỏi.

“Triêu Ca không dám.” Triêu Ca cung kính cúi đầu. Những gì An Dương nói, không ai dám nửa lời phản kháng.

“Thiên Tuân, đi làm đi. Nhược Triệt sau này giao cho cậu. Nếu như… xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu cũng tự kết liễu đi.” Hắn dừng lại trong ít giây. “Giết tất cả những kẻ nhúng tay vào chuyện ấy. Thiến toàn bộ những kẻ đã cưỡng bức Nhược Triệt, khiến chúng sống không bằng chết.”

Trên mặt của An Dương… lóe lên tia nhìn chết chóc.

“Vâng.” Thiên Tuân sau khi cúi đầu chào thì bước ra phía cửa, sai người mang những tên đàn ông ban nãy rời khỏi.

Đột nhiên một người đàn ông giãy giụa thoát khỏi sự kiềm chế của bọn thuộc hạ, quỳ rạp trước mặt An Dương, gào khóc: “An Dương tiên sinh, ngài muốn tôi thế nào cũng được, nhưng hãy tha cho người nhà của tôi. Con tôi chỉ mới bốn tuổi. An tiên sinh, tôi van xin người!”

“Bốn tuổi.” An Dương để lộ nụ cười đầu tiên trong suốt ngày hôm nay. Hắn xoa nhẹ cây súng trong tay mình, đôi môi quyến rũ nói một câu khiến kẻ khác phải cứng lưỡi: “Bốn tuổi, thì đi hầu hạ những tên cấp dưới nhỏ hơn vậy.”

Lời của An Dương… khiến tất cả phải giật mình tại chỗ. Con người hiền lành trước kia… sao lại trở nên tàn nhẫn thế này?

Trữ Triêu Ca đi theo Thiên Tuân ra ngoài, hắn không muốn tiếp tục nhìn một An Dương như vậy, càng không muốn đối mặt một An Dương lạnh lùng như bây giờ.

“Triêu Ca?” Khép cửa, Thiên Tuân quay sang bên cạnh. “Sao cậu không ở lại với An Dương?”

“Tôi không muốn thấy bộ dạng bây giờ của anh ta.” Trữ Triêu Ca nghiêng đầu đi, không nhìn vào gương mặt lạnh lẽo nhưng thanh tú của Thiên Tuân.

“Cậu đang giận?”

Trữ Triêu Ca cứng đờ, lắp bắp nói: “Tôi giận cái gì chứ?”

“Triêu Ca, ở bên An Dương nhiều năm như vậy, cậu còn chưa hiểu được ngài ấy sao?” Thiên Tuân nói không hề chớp mắt, từng câu chữ điềm tĩnh cứ tuôn ra. “Triêu Ca, cậu từng yêu ai chưa?”

“Chờ đến khi cậu yêu ai đấy, rồi cậu sẽ hiểu…” Chỉ để lại một câu như vậy, Thiên Tuân liền đi khỏi.

Trữ Triêu Ca đứng ngây tại chỗ nửa ngày trời. Có thể hắn không hiểu yêu là thế nào thật! Chần chừ trong chốc lát, hắn đẩy cửa bước vào.

An Dương ngồi yên vị sau chiếc bàn lớn như một vị đế vương, dùng hai tay đỡ lấy trán mình, nghe thấy tiếng mở cửa, cũng không màng ngẩng đầu mà lên tiếng: “Triêu Ca, đến đây!”

Trữ Triêu Ca đi đến bên cạnh An Dương. Đây là lần đầu hắn thấy An Dương đau lòng như vậy. Do dự một chút, hắn đặt tay lên vai người kia.

“Cậu không hiểu hành động của tôi ngày hôm nay đúng không?” An Dương ngẩng đầu lên, giọng nói thật nặng nề. “Triêu Ca à, ta cho mọi người cơ hội, nhưng ai sẽ cho Nhược Triệt cơ hội đây? Lúc bọn họ biết Nhược Triệt bị bắt đi lại giấu giếm không nói. Sau đó báo cho ta một cái tin chậm trễ cùng một kẻ được mướn về thì được ích lợi gì? Có ai biết, Nhược Triệt ở trong Lạc gia bị hành hạ đến mức nào? Cậu có biết, khi tên khốn nạn ấy nói cho ta biết Nhược Triệt bị cưỡng bức, ta cảm thấy như thế nào không?”

“Ta muốn tha cho bọn họ, nhưng ai sẽ tha cho Nhược Triệt đây…” An Dương vẫn ngồi trên ghế, nhưng đã đem toàn bộ sức nặng của mình dựa hẳn vào người Triêu Ca. “Dù đã từ bỏ tình yêu dành cho Nhược Triệt, dù không còn theo đuổi mơ ước, nhưng An Dương này vẫn muốn bảo vệ người mình từng yêu. Chỉ một quyền lợi như vậy… mà cũng bị kẻ khác cướp đi sao?”

“Triêu Ca à, ngay từ đầu tôi đã biết không thể có được Nhược Triệt, nhưng lại bị tình yêu của họ cuốn hút, bị sự thuần khiết của Nhược Triệt hấp dẫn, khiến trái tim tưởng như đã chết nhiều năm bắt đầu đập trở lại. Tôi yêu cậu ấy, cho dù cậu ấy không yêu tôi cũng không sao, chỉ cần để tôi yêu cậu ấy một chốc thôi cũng được… Ngay từ đầu, tôi đã biết được kết cục, nhưng vẫn chưa từng hối hận… Chỉ là… Sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy, không cho tôi có được cậu ấy đã đành, còn đang tâm hủy hoại cậu ấy, hủy hoại tình yêu của bọn họ, thứ mà tôi cả đời không sao chiếm được… Triêu Ca à… Tôi thật không cam lòng…”

Gần đây, An Dương đã quen thổ lộ tâm sự trước mặt hắn. Trữ Triêu Ca cũng đã quen không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mượt kia, lẳng lặng nghe hắn giãi bày. Chỉ khi còn lại duy nhất hai người bọn họ ở bên nhau, An Dương mới để lộ vẻ cô đơn như bây giờ.

“Triêu Ca, tôi đã từ bỏ tình yêu dành cho cậu ấy.” An Dương ngẩng mặt lên, con ngươi đen láy nhìn thẳng vào hắn, nghiêm túc hỏi: “Nhưng… tôi… có thể tiếp tục bảo vệ cậu ấy không?”

Nét mặt của An Dương lúc này khiến tim hắn chợt thắt lại. Hắn cũng không muốn thấy người đàn ông luôn luôn kiên cường kia phải sở hữu vẻ mặt bất lực như thế này. Hắn mỉm cười, khẳng định với An Dương: “Tất nhiên anh có thể tiếp tục bảo vệ cậu ấy.”

An Dương cúi đầu, tiếp tục dụi vào trong người hắn.

“Cám ơn cậu, Triêu Ca.” Sau một tiếng thở dài, An Dương lại căn dặn: “Triêu Ca, tìm một thầy thuốc lớn tuổi một chút đến nhà của Nhược Triệt. Thương tích của Nhược Triệt Lạc Dĩ Mạt khó mà tự xử lý hết được, càng không thể đến bệnh viện. Nhớ canh giữ dưới lầu, nếu Lạc Dĩ Mạt muốn ra ngoài, bảo bọn họ tìm cậu ta về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.