Đừng Chạy, Lão Sư!

Quyển 3 - Chương 19: Không lối thoát



Ngay lúc Ân Nhược Triệt nhận được những tấm hình ấy, An Dương cũng nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh.

Trong văn phòng đột nhiên có tiếng đổ bể, Trữ Triêu Ca nhanh chóng chạy vào.

“An Dương? Sao vậy?” Những thứ trên bàn đền bị hắn hất xuống sàn nhà. Khép cửa, Trữ Triêu Ca bước đến cạnh hắn.

An Dương không nói chuyện, ánh mắt nhìn xuống nền đất.

Theo hướng nhìn của hắn, Trữ Triêu Ca thấy được những tấm ảnh rải rác trên sàn nhà…

Đó là… những tấm hình Ân Nhược Triệt bị cưỡng đoạt…

Góc chụp của mọi tấm hình đều rất chính xác, không hề thấy gương mặt của những gã đàn ông khác, chỉ trông thấy mỗi biểu cảm của Ân Nhược Triệt, thậm chí là tỉ mỉ đến từng chi tiết.

Trữ Triêu Ca đã biết nguyên nhân khiến cho An Dương phẫn nộ như vậy.

Trong ảnh, một Ân Nhược Triệt gần như mê man đang bị ép nuốt lấy thứ đó của đàn ông. Gã kia dùng sức đẩy vào. Như vậy gã còn thấy chưa đủ, thô bạo bóp lấy má anh.

Trên người anh nhan nhản vết  tích, không xanh thì tím, thứ ánh sáng leo loét từ ngọn đèn trắng duy nhất trong phòng càng khiến điều ấy rõ ràng hơn. Dấu răng ứa máu rải khắp cơ thể, đặt biệt là ngực và **. Không chỉ vậy, một gã đàn ông đang điên cuồng cắn lấy ngực anh. Màu của máu, nhuốm đỏ hàm răng trắng dã, rồi chảy dọc xuống dưới thân…

Những cảm xúc cố kiềm xuống khiến Trữ Triêu Ca vô thức nhắm mắt lại, hai hàng mi khẽ run nhè nhẹ, thể hiện sự hỗn loạn trong lòng.

Hắn không muốn nhìn nữa. Sống chừng ấy năm trời, đây là lần đầu tiên hắn trông thấy một thứ tàn nhẫn như vậy…

Hắn muốn cất lời an ủi An Dương, nhưng không biết phải mở miệng như thế nào. Ngay lúc ấy, hắn thấy được một bức ảnh bị những tấm khác che đi một phần…

Đó là một tấm chụp chi tiết, chỉ tập trung đúng một điểm.

Trên ấy là phần ** của Ân Nhược Triệt đã sưng tấy và đầy máu. Lẫn trong máu, còn có thứ dịch thể trắng đục. Chất lỏng ấy chảy từ miệng vết thương, tràn xuống đùi, rất nhiều… thật sự rất nhiều…

Trữ Triêu Ca biết, sau khi xảy ra chuyện, An Dương không một lần đến thăm Ân Nhược Triệt. Vì hắn sợ, sợ bản thân mình không chịu đựng nổi. Thế mà… Lạc gia dùng thủ đoạn này chẳng khác nào bắn trúng tim đen… Thẳng tay gửi thứ đến trước mặt An Dương.

Ở mặt sau tấm ảnh đáng sợ kia, Trữ Triêu Ca phát hiện một hàng chữ:

‘An Dương, ta đúng là không thể không khâm phục tiên sinh. Có thể đến tận nhà ta mà giết chết Lâm Dược. Món quà nhỏ này coi như đáp lễ.’

“Lần này là Lạc Dịch ép ta phải ra tay!” Gương mặt An Dương thâm lại một cách đáng sợ. Hắn đứng dậy, đi thẳng ra cửa.

“Anh định làm gì?” Trữ Triêu Ca nhìn thấy hắn bước ra cửa, vội hỏi.

“Huyết tẩy Lạc gia!” An Dương dừng bước, chỉ nói duy nhất một câu trước khi mở cửa.

“An Dương!” Cửa đã mở ra, Trữ Triêu Ca liền chạy đến, dùng thân mình chặn ngang, khiến cánh cửa đóng sập lại. Hắn nhìn An Dương, cuống quýt lắc đầu. “An Dương, anh không thể đi được!”

“Triêu Ca, tránh ra!” Chỉ cần đẩy nhẹ, An Dương đã làm cho kẻ đang lắc đầu nguầy nguậy kia ngã sang một bên.

“An Dương!” Cánh cửa một lần nữa mở ra. Trữ Triêu Ca liều lĩnh ôm lấy An Dương. “Anh không thể đi! Xin anh! Anh không thể đi được!”

Bị hắn ôm ghì lấy, An Dương khẽ buông tay. Cánh cửa trước mặt từ từ khép lại.

“An Dương, nghe tôi nói đã.”  Trữ Triêu Ca khẩn trương ôm chặt lấy hắn, đầu ngón tay bám vào ngực áo người kia. Hắn biết, hắn không mạnh bằng An Dương. “Có một số việc anh có thể làm. Có một số việc anh không thể làm. Tôi biết anh rất đau lòng, nhưng bọn họ không thể sống mãi dưới sự che chở của anh được. Nếu một ngày anh bỏ mặc bọn họ, không phải bọn họ sẽ càng thê thảm hơn sao. An Dương, trừ khi anh giết chết tôi, bằng không Triêu Ca sẽ không bao giờ cho anh rời khỏi nơi này!”

Khẽ nghiêng người, An Dương vốn định sẽ kéo tay Trữ Triêu Ca lên, tiếp tục điều muốn làm.

Trữ Triêu Ca ngước mắt nhìn vào gương mặt vẫn lạnh băng như cũ của An Dương: “An Dương. Cho dù chỉ là chim non, nhưng anh cũng nên thử để bọn họ tự mình bay lượn. Anh làm sao biết được, có thể ngay lúc anh buông tay, chính là lúc họ tung cánh giữa không trung.”

An Dương nhìn thẳng vào đáy mắt đầy vẻ quan tâm của Trữ Triêu Ca. Cánh tay đang buông lỏng bên hông đột nhiên giơ lên, giữ lấy cằm hắn, không chút chần chừ mà hôn nghiến lấy…





Lạc Dĩ Mạt cầm chặt lấy chiếc di động, khủy tay đặt trên đùi, ngồi lặng người trên ghế sofa.

Những bức ảnh mà Khước Diệc Phiền gửi đến khiến hắn thấy rõ những cực hình mà Ân Nhược Triệt phải gánh chịu ngày hôm ấy. Lúc đó, một Ân Nhược Triệt khóc không ra nước mắt đã cầu nguyện hắn đến cứu mình bao nhiêu lần, chờ đợi bao nhiêu lần, và cũng đã thất vọng bấy nhiêu lần…

Sau tin nhắn của Khước Diệc Phiền, là một đoạn tin nặc danh gửi đến máy hắn:

‘Lạc Dĩ Mạt, đây chỉ mới là bắt đầu thôi. Con đã chuẩn bị tinh thần cho kịch vui tiếp theo chưa? Những tấm hình của Ân Nhược Triệt  chắc chắn sẽ khiến cho cảnh sát chú ý. Đến lúc đó, cả hai cứ thong thả mà đón nhận sự khinh bỉ của cả thế giới đi!”

Đúng rồi! Hình chụp đã lan khắp Phong Dương, cảnh sát nhất định sẽ nhúng tay vào. Nếu không có chỗ dựa vững chắc, thầy nhất định sẽ bị ép khai ra những thương tổn của bản thân, viết ra giấy, lấy cung.

Lạc gia đã sử dụng đến thủ đoạn này, một mình An Dương cũng không thể chống chế được. Tiếp đến hắn phải làm gì đây? Vết thương của thầy còn chưa liền miệng, không lẽ lại để kẻ khác xát muối lên sao?

Ngoài cửa, vang lên một tiếng động nhỏ. Đó là tiếng leng keng của chìa khóa.

Không những vậy còn là âm thanh của một người đang luống cuống mở chìa khóa nhưng mãi không mở được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.