Đừng Chạy, Lão Sư!

Quyển 3 - Chương 31: Tình thương của người cha



Tuyết đã ngừng rơi. Anh không sao chợp mắt, cứ ngồi lặng trên giường, dõi đôi mắt xa xăm ra ngoài cửa sổ. Thật không ngờ bọn họ còn có thể gặp lại nhau, tất cả diễn ra đẹp đẽ chẳng khác nào giấc mộng…

“Con trai.” Bà Ân nhẹ nhàng mở cửa, bước vào ngồi bên cạnh anh.

“Mẹ, mẹ có trách con không?” Ân Nhược Triệt gối đầu lên đùi mẹ mình. Đã nhiều năm rồi, anh không còn làm nũng với mẹ như thế này.

“Con trai ngốc, con chịu nhiều khổ sở như vậy sao không nói với mẹ lời nào?” Vuốt ve tóc con trai, bà yêu thương nói.

“Con không sợ khổ, nhưng, thứ con không nghĩ đến chính là… sau khi chịu qua bao nhiêu khổ cực, đến cuối cùng, chúng con lại phải cách xa nhau. Mẹ, tinh thần bị dày vò còn ghê gớm hơn nỗi đau thể xác. Mẹ, mẹ có hiểu được không? Đã mất đi một lần, con rất sợ phải mất mát lần hai. Bất kể phải dùng cách gì, con cũng muốn giữ chặt lấy tình yêu này, mãi mãi không bao giờ buông tay ra nữa.”

“Con sẽ không hối hận chứ? Dù sao các con cũng chỉ mới gặp gỡ nhau được một năm, còn bây giờ là chuyện cả đời người. Tình yêu của các con không giống những người khác, nhất định sẽ chịu nhiều đau đớn hơn. Nếu có một ngày, một trong hai con không chịu đựng được nữa, thì người kia biết phải làm thế nào?” Bà Ân lo lắng nói. Thật ra, khi nghe con mình thẳng thắn kể lại mọi chuyện vào chiều nay, bà đã quyết định sẽ ủng hộ mọi lựa chọn của anh, bởi lẽ, bà chỉ có duy nhất đứa con này thôi…

“Mẹ, bọn con cùng dùng cả đời này để yêu thương nhau. Không có nếu như, chỉ có chắc chắn, chúng con chắc chắn sẽ không bao giờ buông tay người kia ra, trừ khi, cả hai không còn hơi thở. Mẹ, nếu như cậu ấy chết đi, con cũng không thể tiếp tục sống. Nhiều năm như vậy, thứ duy nhất giúp con còn trụ vững chỉ là một hi vọng mong manh, hi vọng có thể gặp lại cậu ấy, dù chỉ trong khoảnh khắc. Hơn nữa, con không thể để cậu ấy chịu khổ vô ích…”

“Mẹ, nếu như… có ai đó ép mẹ phải rời xa ba con, mẹ có đau lòng không?”



“Em vừa khóc đấy à?” Ông Ân nhíu mày, nhìn vào đôi mắt đã sưng húp của vợ mình.

“Ông xã…” Chớp mắt mấy cái, nước mắt lại nhanh chóng rơi lã chã trên khuôn mặt, bà chui vào chăn, nắm lấy quần áo người đàn ông của bà. Không để ý mặt mình đã lem luốc nước mắt nước mũi, cứ ra sức cọ cọ vào đấy. “Con trai ngốc thật đáng thương quá…”

“Tiểu Nhan à, anh không thể chấp nhận được.” Ông Ân thở dài, ông biết vợ mình là người hiểu con nhất, nhưng ông thật sự không thể đồng ý được.

“Ông xã, chúng ta chỉ có duy nhất một đứa con trai, em không muốn trông thấy gương mặt vô cảm không khóc không cười của nó nữa. Suốt ba năm nay, nó cứ như người trên mây, em cũng đau lòng lắm chứ. Em không muốn mọi thứ lại tiếp tục như vậy! Mặc kệ người nó chọn là ai, chỉ cần con nó vui vẻ là được rồi, chỉ cần con nó đối xử tốt với chúng ta là được rồi. Em không quan tâm đến thứ gì nữa, không cần thứ gì nữa cả!” Đập đập vào ngực người kia, bà lần đầu tiên có suy nghĩ: tính cố chấp của ông thật đáng ghét.

“Tiểu Nhan, em cũng nên thông cảm cho anh, Nhược Triệt là con trai của chúng ta, anh và em đều rất yêu thương nó. Nhưng tụi nó đều là đàn ông. Anh không không chịu được con mình lại bị đàn ông…” Ông Ân xoay mặt đi chỗ khác. Ông không biết chính xác có chuyện gì xảy ra giữa hai người, nhưng ít nhiều cũng mơ hồ đoán được. “Tiểu Nhan, anh cũng muốn hết mình ủng hộ con như em, nhưng… anh dù sao cũng là ba thằng bé kia mà…”



Chiến tranh lạnh giữa cha con nhà họ Ân vẫn cứ thế tiếp tục. Cũng không biết có nên gọi là chiến tranh lạnh hay không, chỉ thấy ông Ân không màng ngó ngàng gì đến con mình.

Lạc Dĩ Mạt từ đó trở đi không hề đến tìm anh, hắn đang chờ đợi tin tốt từ anh, nhưng ba anh thì vẫn lạnh nhạt như vậy. Ân Nhược Triệt trước nay vốn ăn uống không bao nhiêu, bây giờ dùng bữa lại càng ít đi.

Mẹ anh nhìn thấy mà nát lòng nát dạ, nhưng, cả hai đều là người mà bà yêu thương nhất, bà có thể ép buộc được ai, khuyên nhủ được ai đây?

Chẳng mấy chốc, năm mới đã sắp đến rồi.

Những tiếng thở dài chán nản của Ân Nhược Triệt càng ngày càng dài hơn. Không biết Lạc Dĩ Mạt gần đây thế nào? Nhìn từng mảng từng mảng hoa mai bên ngoài, mà lòng không ngớt cồn cào, mệt mỏi đến chết đi được.

Ba ngày nữa là sang năm mới. Không còn không khí náo nhiệt như năm rồi, Ân gia bây giờ ai nấy đều lặng lẽ chuẩn bị đón giao thừa.

“Chịu hết nổi rồi!” Cuối cùng, bà Ân mất sạch kiềm chế la lên một tiếng, đạp bẹp hình tượng thùy mị của người phụ nữ truyền thống, bà nắm lấy cổ chồng mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi mặc kệ anh nghĩ thế nào, tôi cũng không thể tiếp tục nhìn thấy con trai khổ sở như vậy nữa. Anh có thấy nó đã gầy đến mức nào rồi không hả? Tôi nói cho anh biết, tên họ Ân kia, anh đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được! Không đúng, anh nhất định phải đồng ý! Bằng không… bằng không…”

Bà Ân đột nhiên nổi cơn tam bành khiến ông Ân giật bắn cả mình, chỉ biết cố gắng xoa dịu bà: “Bà… bà xã… em bình tĩnh lại một chút…”

“Tôi bình tĩnh hết nổi rồi! Tên họ Ân kia, tôi nói cho anh biết! Nếu con nó có mệnh hệ gì, tôi sẽ ly hôn với anh! Ly hôn! Đúng! Anh không đồng ý thì chúng ta vẫn cứ ly hôn! Không cần nói nhiều, bây giờ ly hôn luôn đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.