Đừng Chạy, Lão Sư!

Quyển 3 - Chương 66: Phiên Ngoại Diệc Phiền Diệc Hi - Phần 11: Áo Cưới



Edit: Tiêu Dao Tử

Tống Chỉ Hi biết, kỳ thật Khước Diệc Phiền đã yêu cậu, chỉ có điều anh không muốn thừa nhận, hoặc là nói anh không dám thừa nhận. Cậu biết anh có một người cha luôn yêu thương anh rất nhiều, mà anh nguyện ý vì cha làm bất cứ chuyện gì, ví như, hy sinh chính tình cảm của mình. Mấy điều này cậu điều biết, cho nên cậu hoàn toàn không mạnh mẽ ép anh làm điều gì, chỉ tham luyến những ngày bên anh.

Cậu thật sự không muốn gì hơn, cứ thế này cũng được, sống mỗi ngày khoái hoạt thế này. Ban ngày bọn họ đến lớp, buổi tối, cậu sẽ ôm anh kể lại mấy chuyện hôm nay ở trường, anh cũng sẽ nói cho cậu nghe tình yêu lớn mật của cái tên Lạc thiếu gia kia, kỳ thật, như vậy thật đã đủ rồi.

Bọn họ không ai dám nghĩ tới tương lai, thế nhưng lại không cố ý mà quên mất tình yêu của bọn họ là chuyện tình sai lầm cỡ nào.

Tận đến khi, Lạc gia, dạy cho họ một bài học.

Học kì mới trôi qua không lâu, Lạc Dĩ Mạt bị mang về Lạc gia.

Khước Diệc Phiền mỗi ngày tìm cách liên lạc với hắn cũng không có thu hoạch gì, nhìn anh vất vả ngược xuôi mà lại không giúp được, Tống Chỉ Hi chỉ có thể im lặng đứng nhìn một bên.

Sau đó, cậu gặp mỹ nhân lão sư kia.

Cậu nhìn con người đang hạnh phúc lo lắng vì tình yêu ấy, cậu biết chuyện của bọn họ, cậu cũng có thể hiểu được tình yêu giữa hai người, không phải chơi đùa, cũng không phải trò chơi, mà chính là tình cảm chân thành đòi hỏi phải trả một cái giá rất lớn.

Tống Chỉ Hi biết, vào lúc này, cậu là nên chúc phúc cho bọn họ. Bởi vì, trên người Ân Nhược luôn tản ra một loại khí tức khiến người ta không thể không có ý muốn bảo hộ, khiến cho người ta không thể trơ mắt nhìn cậu ta chịu đựng bi thương.

Nghĩ đến cậu cùng Khước Diệc Phiền, Tống Chỉ Hi biết, kỳ thật cậu cùng Ân Nhược Triệt đều có kết cục giống nhau, tình yêu của bọn họ, là không được cho phép, là cấm kỵ.

Nhìn lão sư đơn thuần kia, Tống Chỉ Hi lại nhin không được muốn hỏi, trước khi yêu, thầy không chuẩn bị tâm lý chịu đựng tổn thương sao?

……

” Tôi biết cậu sẽ ở đây mà.” Thò nửa người vào, anh tìm thấy người anh đang đi tìm.

” Anh không phải đang trang điểm cho Lạc Dĩ Mạt sao?” Khước Diệc Phiền xuất hiện, khiến không khí đang trầm xuống như chết chóc liền biến thành thoải mái, buông sách trong tay, Tống Chỉ Hi chạy đến cửa ngênh đón anh.

Bước vào trong phòng, Khước Diệc Phiền cúi người vòng tay qua thắt lưng người đang chạy đến, đem cậu cao cao ôm lên.

” Anh làm gì!” Kinh hô một tiếng, Tống Chỉ Hi vội vàng nắm lấy quần áo của anh, cậu không thích cái loại cảm giác bay lên trời thế này.

” Lễ vật!” Đem sách của cậu vứt ra, Khước Diệc đem gói to trong tay kia cũng vứt xuống bàn.

” Cái gì vậy?” Vươn tay đem gói giấy đặt vào lòng mở ra, bên trong, là một bộ váy cưới công chúa màu trắng cùng với một đống lớn mỹ phẩm, Tống Chỉ Hi đem thứ cầm ở trong tay, xem nửa ngày, thật sự là không nghĩ ra cái gì chỉ còn cách quay sang hỏi anh.” Anh lấy mấy cái này làm gì? Buổi diễn không phải bắt đầu rồi sao? Lạc Dĩ Mạt lại muốn ở trong này trang điểm à? Ai, Diệc Phiền, anh làm gì vậy?”

Để Tống Chỉ Hi lại với đống nghi vấn của mình, Khước Diệc Phiền chạy đến phòng tắm đem cái gương lớn nửa người vác vào, đặt dựa vào tường trên bàn, lại lấy hai chiếc đèn đơn giản đặt xuống hai bên, như vậy, một cái bàn hoa trang cứ như thế thành hình.

Vừa lòng nhìn nhìn tác phẩm của mình, Khước Diệc Phiền vui vẻ hôn lên trán Tống Chỉ Hi một chút, ánh mắt hàm chứa ý cười cong lên trông rất đẹp mắt.” Tôi vứt Dĩ Mạc ở lại rồi, Chỉ Hi, tôi đột nhiên muốn trang điểm cho cậu một lần.”

” Anh ít nghĩ vớ vẩn đi, tôi là nam đấy, sẽ không mặc quần áo nữ nhân đâu, anh muốn xem thì đi tìm Lạc Dĩ Mạt đi.” Nghe được anh nói muốn trang điểm cho mình, tâm Tống Chỉ Hi xuẩn xuẩn dục động, nhưng chỉ cần nghĩ tới đống quần áo của nữ nhân, liền đánh mất luôn cái ý định thử trong đầu.

” Chỉ Hi, mặc một lần thôi, tôi muốn nhìn cậu mặc vì tôi, cho tôi là người duy nhất được nhìn cậu mặc áo này, được không?”

Cự tuyệt hay chấp nhận? Tống Chỉ Hi ngay lúc nhìn vào đôi mắt người kia, liền gật đầu.

” Tôi vào trong phòng tắm thay.” Hồng nghiêm mặt hạ đầu, cầm lên đống quần áo vừa muốn chạy đã bị nam nhân nắm lấy

Lắc lắc đầu, Khước Diệc Phiền nói:” Hôm nay, tôi sẽ làm hết, công chúa của tôi, em chỉ cần hưởng thụ hầu hạ của tôi là được rồi.”

Nhu tình trong mắt Khước Diệc Phiền khiến hô hấp của cậu đột nhiên trở nên khó khăn, cậu ngoan ngoãn đứng giữa phòng, tùy ý nam nhân thoát xuống toàn bộ quần áo trên người, tiếp đến mặc lên bộ áo mà cho tới giờ chưa bao giờ cậu nghĩ mình sẽ mặc, bộ áo cười thuần khiết trắng tinh.

Nhìn nam nhân xoay quanh mình làm hết việc này đến việc kia, một hồi bán quỳ trên mặt đất vì sửa lại áo, một hồi lại ra đằng sau vì cậu chải tóc, không hề vì chỉ có một người ngắm mà buông nhẹ tiểu tiết, đều làm thật cẩn thận.

Bộ dáng chân thành của nam nhân, khiến cậu cảm thấy thực hạnh phúc, trong ngực ngứa ngứa.

” Tốt lắm.” Đến khi cài xong trang sức cuối cùng, Khước Diệc Phiền liền giơ tay chuyển cậu quay vài vòng, vừa lòng gật gật đầu, kéo ra ghế dựa, để cậu ngồi xuống trước gương, mở ra cái hộp trang điểm có thể ganh đua với cả dân chuyên nghiệp.

Ngón tay nam nhân ở trên mặt cậu nhảy múa, thật sự còn ở trên mặt cậu vẽ vẽ bôi bôi cái gì đó, khuôn mặt gần sát cảm nhận được hô hấp của nhau. Tống Chỉ Hi theo mệnh lệnh của nam nhân khi thì mở mắt, khi thì quay đầu. Lúc này cậu mới cảm thấy, nguyên lai làm nữ nhân phiền toái như vậy, nhưng vì người yêu, cho dù có phiền toái, cũng vẫn là khoái hoạt.

Trong lúc cậu còn đang miên man suy nghĩ, đôi tay nam nhân đã dừng lại động tác, từ trong túi lấy ra một bộ tóc giả chậm rãi đặt lên trên đầu cậu, sửa lại, cuối cùng cũng hoàn thành.

Cầm lấy gương, Khước Diệc Phiền chạy đến tận cửa để cậu có thể từ xa mà ngắm toàn bộ hình dáng anh đã vất vả tạo nên nãy giờ.

Đợi đến lúc cậu khẳng định người bên trong gương chính là bản thân mình xong, Tống Chỉ Hi chỉ còn biết trợn to đôi mắt, ôm chặt miệng bất khả tư nghị nhìn về phía Khước Diệc Phiền.

Người kia thật sự là cậu sao? Mái tóc đen huyền, trên gương mặt trắng nõn điểm chút phấn hồng, ánh mắt nếu không có biểu cảm thì quả thật trông giống hệt búp bê, vừa trong suốt vừa đen mượt như nhung. Trên miệng, màu son hồng nhàn nhạt, dưới ngọn đèn chiếu rọi hơi hơi bóng lên. Mà chủ yếu chính là, bộ nữ trang mặc trên người cậu hoàn toàn không hề có cảm giác không phù hợp, xem ra cực kì tự nhiên, cậu vốn gầy yếu cũng không hề có cơ bắp như nam nhân khác, bởi vì bộ váy công chúa ngực khoét sâu, cho nên, phần ngực lộ ra, khẽ phập phồng, hình ảnh khiến người nhìn thấy không khỏi dấy lên dục niệm.

Bàn tay Khước Diệc Phiền, thực thần kì. Trang phục cùng phục sức quả mức rất xứng, tự nhiên lại không hề có cảm giác giả tạo, Tống Chỉ Hi không khỏi cảm thán, anh từ bỏ ước mơ trở thành kiến trúc sư, thật sự là tiếc nuối a……

Nhìn thấy vẻ khiếp sợ của cậu, Khước Diệc Phiền đem gương để ở trước cửa, đi đến đằng sau cậu, bàn tay xuyên qua cái eo mảnh khảnh, cùng cậu nhìn vào con người đẹp lạ lùng trong gương.

” Màu trắng, quả nhiên thực hợp với em.” Từ đằng sau đem mặt mình dán lên mặt cậu, Khước Diệc Phiền tham lam hít vào một hơi mùi hương ngọt ngào trên người cậu.” Chỉ Hi, em không biết phải không, nhìn em bây giờ giống hệt cô dâu?”

” Cô dâu……” Lấy tay vuốt vuốt lần váy, đây là lý do vì sao anh chuẩn bị áo cưới sao? Nhưng mà, nam nhân cũng có áo cưới sao? Thân mình lui về phía sau, cậu dựa vào lòng ngực rộng lớn của ngươi kia, vọng tưởng tìm được một tia cảm giác an toàn.

” Chỉ Hi, em nhất định là cô dâu đẹp nhất thế gian.” Đem lọn tóc vén qua sau tai, Khước Diệc Phiền thành kính hôn lên sườn mặt người trong lòng.” Bởi vì, em là vì tôi mới mặc……”

……

Cùng lúc đó, từ trên đằng sau sân khấu, Lạc Dĩ Mạt kimono mở rộng lộ cả quần lót chạy nhanh về đằng sau, mặc quần áo nữ nhân đã đủ mất mặt, nhưng điều khiến hắn không thể chịu được nhất chính là lão sư ngu ngốc kia lại để cho An Dương ăn đại đậu hũ a!

Vứt xuống bộ tóc giả trên đầu, đẩy cửa ra, Lạc Dĩ Mạt không hề có khí chất kêu to:” Khước Diệc Phiền! Mau đi ra đây, đem mấy thứ loạn thất bát tao trên mặt thiếu gia tẩy đi ngay.”

Thế nhưng, trong phòng nghỉ to như thế chỉ còn có một tên đệ tử của hội khuôn mặt trắng nhợt run run, đối với nam nhân hung ác cẩn thận nín cười nói:” Lạc, Lạc thiếu gia, Khước thiếu gia bảo tôi chuyển lời, chuyển lời cho anh, anh ấy không đợi anh, có việc phải đi trước.”

Chỉ liếc mặt nhìn tên chết nhát kia một cái, Lạc Dĩ Mạt lạnh lùng nói:” Đem nước tẩy trang đến đây, thiếu gia ta muốn rửa mặt.”

” Ôi, thật có lỗi.” Cậu trai như lâm đại địch mà trốn ra đằng sau ghế dựa, không dám trực tiếp nhìn nam nhân, dùng thanh âm nhỏ đến không thể nhỏ hơn nói: ” Khước thiếu gia đã mang đi tất cả đồ hóa trang rồi, còn nước tẩy trang, anh ấy bảo tôi nói với anh, cứ kì mạnh vài cái là sạch ngay thôi……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.