Đừng Chạy, Mẹ Nó Ơi

Chương 12



Hai tháng sau, Hiên Viên Hàn mới biết được lần này Triệu Tân bỏ trốn không hề đơn giản như lần trước, cho nên người truy mới báo không tìm được với y.

Hiên Viên Hàn đâu ngờ rằng, Triệu Tân thực sự muốn ly khai y đến thế, cư nhiên dám giấu hắn một bí mật vô cùng lớn lao.

Thời gian trôi đi thấm thoắt đã nửa năm, ai cũng cho rằng Hiên Viên Hàn đã bỏ cuộc, đột nhiên tin Triệu Tân bị tông xe truyền tới tai, làm hắn vô cùng khiếp sợ. Chỉ muốn làm cho Triệu Tân thụ một ít thương, không nghĩ tới việc biến thành tông xe, cầm lấy điện thoại, Hiên Viên Hàn chửi:

“Hiên Viên Tĩnh, thủ hạ của ngươi ngu đến thế sao? Ta chỉ nói nhượng Triệu Tân thụ một ít thương mà thôi, ngươi có cần phải để cho bọn họ làm cho Triệu Tân bị tông xe sao? Ngươi trả lời ta làm sao đây?”

“Ta trả lời sao a, Hiên Viên Hàn ta nói cho ngươi hay, thấy ngươi thích nam nhân cho nên ta mới đích thân hành sự, ngươi còn không biết sao, lão bà của ngươi hiện tại đang ở thành phố J cùng một chỗ với người khác đấy, con mẹ nó đời này ta hận nhất là xuất tường…, ta quyết không cho phép “Nữ nhân” của đệ đệ làm những chuyện như thế, người hiện nay đang ở bệnh viện ngươi đang làm đó, ngươi mau đi đi.” Không để ý tới phản ứng của Hiên Viên Hàn, Hiên Viên Tĩnh liền cúp máy.

Không để ý lời Hiên Viên Tĩnh nói, Hiên Viên Hàn trong tâm trí bây giờ đều là những hình ảnh Triệu Tân thụ thương hậu. Liền lên xe, phóng tới bệnh viện trong thời gian ngắn nhất có thể.

Thở hổn hển đi tới phòng phẫu thuật, người thân hai nhà đều đang ngồi ở ghế đợi, nhưng nam tử đứng trước cửa phòng phẫu thuật lại khiến cho Hiên Viên Hàn chú ý.

Trong đầu vang lên những câu nói của Hiên Viên Tĩnh nói, Hiên Viên Hàn không tài nào chấp nhận được sự thật là mình bị phản bội.

“Ma ma, ba ba, giờ con vào phòng phẫu thuật phẫu thuật cho Tân Tân, ma ba yên tâm, con sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra với Tân Tân đâu.” Liếc mắt nhìn nam tử lần thứ hai, Hiên Viên Hàn đeo khuôn mặt vô cảm tiêu sái bước vào phòng phẫu thuật.

Điều không thể phủ nhận đó y thuật của Hiên Viên Hàn thực sự rất giỏi, sau bốn tiếng phẫu thuật, Triệu Tân cuối cùng cũng được đẩy ra.

Đáng thương, là từ đúng nhất để nói tình trạng bây giờ của Triệu Tân.

Trên đầu quấn băng trắng, tay thì bị gãy, cánh tay cũng được cố định bởi một cặp nẹp, trên người Triệu Tân duy nhất chỉ có đôi chân là còn lành lặn, không có bị thương tổn, chỉ bị xây xát một chút, nếu như nhìn kỹ lại, ngay trên phần bụng cũng có một khối băng bao lấy vết thương, nhưng không ai nghĩ rằng vết thương đó không phải do tông xe.

Hiên Viên Hàn cũng không vào phòng bệnh cùng hai bên phụ mẫu, mà nhìn hai nhà phụ cùng nhau vào phòng thăm Tân Tân, rồi quay sang nam nhân đang đứng trước cửa phòng nói: “Nghe nói người đã đưa Tân Tân tới bệnh viện là anh, tôi  muốn hảo hảo cảm tạ anh, tôi tên Hiên Viên Hàn, xin hỏi anh là?”

“Xin chào, ta là Thủy Thiên Xa, là biểu ca của Triệu Tân, cũng là người ở chung với hắn tại thành phố J.” Không thèm để ý biểu tình Hiên Viên Hàn, Thủy Thiên Xa mỉm cười nói.

“Ngươi không cần phải đề phòng với ta như thế đâu, ta đã lấy vợ rồi, xem ra ngươi đúng là ái biểu đệ ta rồi, ha ha, Tân Tân ngu ngốc kia còn không biết a, thật tốt, xem ra sau này sẽ không buồn chán nữa rồi.” Với tướng mạo như thế, nhưng Thủy Thiên Xa lại nói ra những lời bộc lộ bản chất ác ma của mình.

“Ngươi nói sai rồi, ta tuy rằng thích Triệu Tân, nhưng chỉ có tịnh biểu thị ta thương hắn.” Diện mục biểu tình nói, Hiên Viên Hàn không thích cảm giác bị người khác nhìn thấu. Nhưng bởi vì nam nhân đã giải thích mọi chuyện nên, tim hắn đập một cách thống khoái, mà cần Hiên Viên Hàn biết, đó là vì hắn vui.

“Chỉ mong là vậy, bất quá nếu mà nói ra thì, người bị khổ chỉ có thể là ngươi, không nói chuyện với ngươi nữa, ta muốn đi thăm Tân Tân.” Không đợi Hiên Viên Hàn trả lời, Thủy Thiên Xa hướng phòng bệnh mà đi.

“Chờ một chút, sau này. . . Không được gọi Triệu Tân là ‘ Tân Tân ’, tên đó chỉ ta mới được gọi.” Chú ý đến cách xưng hô của Thủy Thiên Xa, Hiên Viên Hàn ra lời cảnh cáo.

Nam nhân phía đằng xa không đáp một lời, cười to vài tiếng, trả lời vấn đề của Hiên Viên Hàn.

Đứng trước phòng hồi sức, Hiên Viên Hàn nhìn tử cung nhân tạo được cấy vào người Triệu Tân thành công đan, khóe miệng chậm rãi kéo lên thành nụ cười.

Triệu Tân, cuối cùng cũng trở về bên cạnh ta, ngươi vĩnh viễn đều không thể ly khai khỏi ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.