Đừng Có Giả Nghèo Với Tôi

Chương 39: Hồng nhạt



Hai người chỉ có một cái áo khoác, mà đêm dài sương dày, vì thế cuối cùng vẫn quyết định đóng gói thịt nướng BBQ xách về hẻm Tại Tửu.

Ban đêm trời đổ mưa nhỏ, trong sân không thể ngồi, sofa phòng khách lại chất đầy đủ thứ đồ, Tống Yếm đơn giản ngồi xếp bằng trêи thảm ở phòng ngủ, thuận tay kéo cái bàn nhỏ trêи giường xuống, đặt hộp thịt lên đó để dùng tạm.

Nhưng mà sau khi mở hộp ra, mới phát hiện ông chủ hình như quên cho đũa.

Hạ Chi Dã đứng lên: "Tôi đến phòng bếp lấy đũa."

Tống Yếm 'ừ' một tiếng, tiện tay mở một lon bia, bọt trắng mãnh liệt trào ra, mắt thấy nó sắp chảy lên bàn, cậu chỉ có thể đưa đến bên miệng hớp một ngụm.

Cậu đồng ý với Hạ Chi Dã sẽ mượn rượu giải sầu cùng hắn, ngoại trừ việc muốn giúp Hạ Chi Dã giải sầu, thì cũng muốn giúp bản thân giải sầu. Nhưng mà uống một hớp xong, cảm giác không thoải mái chẳng có nguyên do ở trong lòng vẫn còn nghẹn muốn chết, vì thế ngửa đầu uống một hớp nữa.

Chờ đến khi Hạ Chi Dã cầm đũa đi ra, đã phát hiện người nào đó đã từng hớp từng hớp uống hết hai lon bia.

Hạ Chi Dã đã từng lĩnh giáo tửu lượng của Tống Yếm.

Ba lon là ngốc, hiểu quả tức thì.

Nếu không hắn cũng tiếc khi dùng biện pháp uống say nói thật không biết xấu hổ thế này.

Nhưng mà cũng chẳng ngờ đến hắn mới vừa tới phòng bếp lấy đũa, lúc trở về, Tống Yếm đã hung dữ nhìn chằm chằm cái lon không để trêи bàn, vẻ mặt không quá thông minh.

Hôm nay còn chưa uống hết ba lon nữa.

Hẳn là không đến mức đó đâu.

Hạ Chi Dã ngồi xếp bằng đối diện Tống Yếm, thử thăm dò: "Nhìn cái gì đó?"

"Thần tiên."

"?"

Tống Yếm ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt: "Cậu nói xem cô ta dựa vào cái gì mà không thích cậu?"

Biểu tình hay giọng điệu đều rất bình thường, nếu không phải vì cái tay đang chỉ cái lon không rồi gọi nó là 'thần tiên', thật sự khó có thể nhìn ra đây là một nhóc ma men.

Cơ mà không khó nhận ra sự bất mãn đối với 'thần tiên' từ trong nội tâm của cậu khi nói ra câu này.

Sau khi nhận ra 'thiên tiên' bị Tống Yếm khiển trách là ai, Hạ Chi Dã nén cười hỏi một câu: "Vậy cậu nói xem vì sao cậu ấy phải thích tôi hửm?"

"Bởi vì cậu đối xử tốt với cô ta."

"Sao cậu biết tôi đối xử tốt với cậu ấy?"

Đầu của Tống Yếm nghiêng về một bên: "Cậu đã nghèo như vậy rồi mà còn tìm mọi cách mua quà tỏ tình tốt nhất cho cô ta, cái này mà không tốt nữa thì cái gì mới tốt?"

Hạ Chi Dã: "..."

Nói có vẻ có lý, nhưng hoàn toàn không phải như thế.

Hạ Chi Dã không nhịn được: "Tôi có thể hỏi rốt cuộc là tại sao cậu lại cảm thấy tôi rất nghèo không hả?"

"Cậu muốn khởi nghiệp làm trai bao."

"...?"

Hạ Chi Dã nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp nhau, phát hiện hình như có một đoạn đối thoại như thế thật.

Cơ mà lúc ấy hắn chỉ đơn thuần làm vừa lòng đánh giá của gà lông đỏ về giá trị nhan sắc của mình mà thôi, sao mà Tống Yếm có thể trực tiếp tua nhanh đến đoạn hắn muốn khởi nghiệp làm trai bao vậy?

Còn chưa suy nghĩ thông suốt điều này, Tống Yếm đã dùng vẻ mặt đứng đắn ném ra một câu sét đánh ngang tai: "Cậu còn lén bán máu."

"??" Hạ Chi Dã nhịn không được hỏi lại, "Tôi? Bán máu?"

"Ừm." Tống Yếm nghiêm túc gật gật đầu, gióng như có chút tội nghiệp, "Cậu lén bán máu, tôi không thể hỏi cậu được, cũng chỉ có thể mua gan heo cho cậu ăn, nhưng mà tôi ghét gan heo lắm luôn á."

Cho nên mới gắp gan heo cho tôi à.

Hạ Chi Dã nhớ đến miếng gan heo mi thanh mục tú đã làm mình cảm động hôm đó, cảm thấy bản thân có chút không ổn.

Tống Yếm còn chưa có xong: "Hơn nữa cậu còn tìm phú bà, phú bà bảo cậu đi khách sạn, lấy tiền đập lên mặt cậu, cậu bị ném lên trêи giường, cứ luôn miệng kêu chị ơi, nói cậu vẫn chưa thành niên."

"???"

Mẹ nó đây là đâu tôi là ai?

Vẻ mặt Hạ Chi Dã ngơ ngác, Tống Yếm lại càng nói càng tủi thân: "Tôi không muốn cậu bị phú bà bắt nạt, nên tôi mới giả thành phú bà, kết quả lúc chơi game cậu đâu thèm bảo vệ tôi, cậu chơi tướng cá còn đoạt đầu của chúng tôi, tôi đếm hết rồi, trận đó cậu đoạt của tôi tận bảy cái đầu người!"

Hạ Chi Dã: "..."

Lúc đó hắn cũng đâu biết tiểu phú bà là Tống Yếm chứ.

"Hơn nữa tôi không có tiền, tôi còn muốn mua giày cho cậu, kết quả cậu lại xách đến phòng tìm đồ thất lạc, vốn không có mang, tôi giận ơi là giận, tức chết mất. Tôi chỉ có mấy trăm tệ, ngay cả quần áo cũng không dám giặt, ngày đó đột nhiên tôi rất muốn ăn gan ngỗng, cơ mà tôi không có tiền, còn phải kiếm tiền nữa, chỉ là tiền kiếm được đều đưa cho cậu hết, cậu thì chỉ biết tặng quà cho người khác thôi, tôi ghét cậu đồ chết bầm."

Tống Yếm nói một hồi, hốc mắt bỗng đỏ bừng.

Hạ Chi Dã lập tức hoảng sợ, vội thay đổi vị trí ngồi ngay bên cạnh Tống Yếm, ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng: "Không tủi thân, không tủi thân, tôi sai rồi, tôi giúp cậu giặt đồ, tôi mua skin cho cậu, tôi mời cậu ăn gan ngỗng, được không."

"Không cần."

Tống Yếm từ chối vô cùng quyết đoán.

Hạ Chi Dã thấp giọng nói: "Tại sao không cần?"

"Bởi vì cậu nghèo lắm."

"..."

"Tôi không nuôi cậu thì cậu không đủ tiền ăn cơm, nếu vì thế mà cậu kiếm tiền rồi bị phú bà gọi đi khách sạn nữa thì phải làm sao đây? Thật sự bị lừa làm trai bao thì biết làm sao? Bán máu rồi nhiễm HIV thì phải làm gì?" Tống Yếm hỏi với vẻ vừa tội nghiệp vừa tức giận.

Hạ Chi Dã á khẩu không trả lời được với đống câu hỏi liên tiếp vượt quá nhận thức bình thường này, sau một hồi lâu trầm mặc mới chậm rãi mở miệng: "Thế nếu tôi thật sự không nghèo thì sao?"

"Không thể nào, cậu rất nghèo."

Hạ Chi Dã tổ chức ngôn ngữ một lần nữa: "Nếu tôi thật sự không nghèo, và tất cả mọi chuyện đều là do cậu nghĩ nhiều thì sao."

"..."

Tống Yếm mím môi, nhíu mày, đại não bắt đầu điên cuồng hoạt động.

Nếu Hạ Chi Dã không nghèo, đó chỉ là cậu suy nghĩ nhiều.

Vậy cậu giả làm phú bà là việc toi công à.

Vậy không phải là cậu rất mất mặt à.

Không được.

Cậu là cool boy.

Cậu không thể mất mặt.

Sau khi trầm tư ba phút, Tống Yếm logic rõ ràng đưa ra kết luận này xong, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Chi Dã, cực kỳ nghiêm túc phun ra năm chữ: "Tôi sẽ ám sát cậu."

"..."

Dựa vào thuốc tính sau khi uống rượu sẽ vô cùng thành thật của Tống Yếm, một khắc kia, Hạ Chi Dã phảng phất như nhìn thấy được kết cục bi thảm không có bạn trai không còn tính mạng của mình sau khi thẳng thắn thú thật tất cả từ năm chữ này.

Vì thế sau một hồi lâu yên lặng, một tay cầm bia, một tay xoa xoa đầu Tống Yếm: "Nào, ngoan, chúng ta uống thêm chút nữa nhé."

Phải quên sạch cái đêm tràn ngập chân tướng tàn khốc này mới được.

Tống Yếm lại không mắc lừa, chỉ híp mắt nhìn hắn: "Cho nên rốt cuộc cậu có nghèo hay không?"

Hạ Chi Dã không chút do dự: "Nghèo. Trêи có bà nội 70 tuổi, dưới có em gái 3 tuổi, không cha không mẹ, không xe không nhà, ngoài trừ vẻ bề ngoài thì nghèo đến hai bàn tay trắng."

Nghe thấy đáp án này, Tống Yếm giống như càng tủi thân hơn: "Thế nên sao cậu không chịu học tập chăm chỉ chứ? Cậu chăm chỉ học tập là có thể đậu thủ khoa kỳ thi đại học, thi đậu thủ khoa kỳ thi đại học là có thể mười vạn tiền học bổng, có học bổng thì sẽ có tiền, có tiền thì có thể đến Bắc Kinh với tôi. Kết quả cậu một hai phải yêu đương, người ta lại không thích cậu."

Tống Yếm đẩy cái tay đang xoa đầu cậu của hắn ra, nằm úp vào bàn, cầm đũa, chọc chọc món cà tím tỏ nhuyễn trước mặt, như là có chút tức giận.

Hạ Chi Dã thay đổi vị trí, nằm úp mặt đối mặt với cậu: "Tại sao tôi phải đến Bắc Kinh cùng với cậu, cậu ấy không thích tôi thì chẳng lẽ cậu thích tôi à?"

Tống Yếm há miệng thở dốc, sau đó lại gắt gao mím lại, cúi đầu tiếp tục chọc chọc cà tím tỏi nhuyễn, dáng vẻ cứ như muốn nói nhưng lại không định nói.

Xem ra liều lượng còn chưa đủ.

Hạ Chi Dã đẩy lon bia trong tay mình qua đó: "Bạn học Tống Yếm của chúng ta có muốn uống thêm chút nước để giải khách không nào?"

Bạn học Tống Yếm rất quyết đoán: "Không cần."

"Vì sao?"

Bạn học Tống Yếm rất chú ý: "Cậu có chịu cắm ống hút cho tôi đâu."

"..."

Được rồi, mạnh mẽ boy uống bia đều phải cắm ống hút.

Hạ Chi Dã chỉ có thể tiện tay trộm một cái ống hút từ hộp sữa bò của tiểu Mạt Chược, cắm vào miệng lon: "Như thế này đã được chưa?"

Tống Yếm không nói chuyện, úp sấp trêи bàn, ôm lon, ngậm ống hút, hút từng ngụm từng ngụm giống như con nít hút sữa uống xong một lon bia có độ cồn 5%, sau đó ánh mắt trở nên ngây ngất với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Hạ Chi Dã nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của: "Cho nên bây giờ bạn học Tống Yếm của chúng ta có thể nói cho tôi biết cậu có thích tôi không, hửm?"

Tống Yếm không trả lời chính diện, chỉ lẩm bẩm nói: "Dù sao bọn họ ai cũng rất thích cậu."

"Bọn họ cũng rất thích tôi?" Hạ Chi Dã cố lý giải một hồi, "Thế nên ý của cậu là tôi rất khiến người ta yêu thích?"

Tống Yếm mím môi, không trả lời, xem như cam chịu.

Hạ Chi Dã thấy hứng thú, bật điện thoại, nhấn mở ghi âm, rồi nắm trong lòng bàn tay, sau đó mới úp sấp lên bàn một lần nữa, mặt mày nhiễm ý cười nhìn về phía Tống Yếm: "Vậy cậu nói thử xem tại sao tôi lại khiến người khác thích thế?"

Tống Yếm cũng nhìn về phía hắn: "Cứ như bây giờ."

"Cứ như bây giờ?"

"Ừm, cứ như bây giờ, mỗi lần cậu cong cong hai mắt, tôi sẽ đột nhiên trở nên ngốc nghếch." Cằm Tống Yếm đặt trêи cánh tay, mắt đối mặt nhìn Hạ Chi Dã, đôi mắt liên tục chớp chớp.

Hạ Chi Dã: "..."

Hóa ra lúc hắn cười còn có công năng đặc biệt như thế.

Trước kia sao lại không phát hiện ra.

Thật sự thấy Tống Yếm đáng yêu muốn chết, nỗ lực nhẫn nhịn một chút mới nhịn được xúc động muốn ôm chặt Tống Yếm, nắm tay chống hờ lên chóp mũi, ho khan hai tiếng, ra vẻ đứng đắn nói: "Tôi còn có chỗ nào khác mà khiến người ta thích không?"

Tống Yếm nghĩ nghĩ: "Lớn lên đẹp trai."

Quả thật.

"Rất thiện lương."

Cũng có lý.

"Đối với tôi rất tốt."

Xem như có lương tâm.

"Hơn nữa..."

Tống Yếm rũ mi.

"Hơn nữa cậu là màu hồng nhạt." Như là sợ Hạ Chi Dã không hiểu, Tống Yếm run rẩy hàng mi, nhấn mạnh thêm một câu, "Trước kia đều là đen trắng, chỉ có cậu là hồng nhạt."

Một câu không đầu không đuôi, giống như sau khi uống say thì nói năng bậy bạ, nhưng mà Hạ Chi Dã lại hiểu.

Trước kia không ai đau lòng cho cậu, chỉ có hắn đau lòng cho cậu.

Thật ra Hạ Chi Dã cũng chẳng thích màu hồng nhạt đến thế, chỉ là cảm thấy tông màu cuộc sống của Tống Yếm quá lạnh lẽo, luôn khiến người ta thấy áp lực, nên mới muốn thêm chút màu sắc tươi sáng khác biệt vào đó, tâm tình sẽ vui vẻ lên một chút.

Vốn dĩ chỉ là ý tưởng nhất thời hứng khởi lúc đầu, chẳng ngờ rằng ở trong lòng Tống Yếm nó lại trở thành màu sắc đại diện cho hắn.

Thế nên trong những ngày tháng không hề náo nhiệt ấm áp cả mười mấy năm qua của bạn nhỏ Tống Yếm, có lẽ hắn thật sự là một sự tồn tại có hơi khác biệt, chứ chẳng phải do một mình hắn tự mình đa tình.

Nhưng mà rõ ràng người tương tư đơn phương chính là hắn, vì cớ gì khi nghe xong câu này rồi thấy đau lòng cũng là hắn.

Đúng lúc có gió đêm cuối thu phần phật thổi tung cánh cửa sổ, cuốn theo cái lạnh giá của mùa đông sắp tới, làm cho khóe mắt Tống Yếm đỏ hoe.

Hạ Chi Dã vươn tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau qua đuôi mắt của Tống Yếm, thập giọng hỏi: "Vậy thì sau này để màu hồng nhạt cùng đem màu sắc khác về nhà chơi chung có được không?"

"Được."

"Vậy thì sau này để màu hồng nhạt luôn luôn ở bên cạnh cậu có được không?"

"Được."

"Vậy thì sau này chúng ta cùng nhau đến Bắc Kinh có được không?"

"Được."

"Từ giờ trở đi tôi theo đuổi cậu có được không?"

Cơn gió ngoài cửa sổ hình như bỗng chợt ngừng lại.

Hết chương 39.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.