Chu Tử Thu dùng hành động thực tế để nói cho cậu chàng biết rằng, đã không còn kịp nữa rồi.
Cậu chàng rụt rè lui về phía sau một bước, Chu Tử Thu lại cực kỳ xâm lược tiến về phía trước một bước.
Cậu chàng lại lui, Chu Tử Thu lại tiến.
Cậu chàng tiếp tục lui, Chu Tử Thu tiếp tục tiến.
7
Đến khi không thể lui được nữa, dựa vào góc tường run bần bật, Chu Tử Thu bèn đứng trước mặt cậu chàng, một tay chống lên vách tường bên người cậu chàng, chậm rãi cúi người.
11
Sự hơn kém hai mươi centimet chiều cao và chênh lệch hình thể khiến thân hình của cậu chàng gần như bị Chu Tử Thu bao trùm, mà gương mặt đẹp trai của Chu Tử Thu và cái nốt ruồi bên trên hầu kết của hắn cứ như vậy chậm rãi kề sát.
4
Thẩm Gia Ngôn từ nhỏ chính là xem phim thần tượng lớn lên, đương nhiên đã không ít lần ảo tưởng ra cảnh tượng kabedon giống trong phim như thế này đây.
Nhưng mà cậu chàng thân là một thằng con trai, mỗi lần ảo tưởng tất nhiên đều là chính mình kabedon người khác, chứ không phải là bị người khác kabedon!!!
Thẩm Gia Ngôn cảm thấy giờ này khắc này bản thân cực kỳ khuất nhục.
Nhưng mà nhìn thấy Chu Tử Thu tay dài chân dài vai rộng, lại nhìn ánh mắt không mấy thân thiện của Chu Tử Thu, cậu chàng tin rằng mình sẽ đánh không lại hắn, cho nên chỉ đành ren rén ôm ba lô rụt mình về phía sau: "Cậu...... Cậu muốn làm gì tôi......"
"Cậu cảm thấy một thằng con trai tràn đầy hormone ở trong khách sạn nhìn thấy người yêu trên mạng giả gái của mình, có khả năng ư?" Chu Tử Thu híp mắt lại, thoạt nhìn có chút tà khí, có chút nguy hiểm.
Bởi vì khi bé Thẩm Gia Ngôn từng đổ bệnh nặng một lần, lại suýt chút nữa rớt xuống vách đá mất mạng một lần, vậy nên ba mẹ của cậu chàng chỉ có một yêu cầu duy nhất. --- Thẩm Gia Ngôn có thể tồn tại là được, vì thế mà từ nhỏ đến lớn đều bảo vệ Thẩm Gia Ngôn cực kỳ tốt, cho cậu chàng một hoàn cảnh sinh hoạt phi thường đơn thuần, thế nên khi cậu chàng đối mặt với tình huống ngoài ý liệu như thế này này lại chẳng biết làm sao cả.
5
Chu Tử Thu nhìn bộ dáng chớp chớp cặp mắt to tròn, không mắng chửi, không đẩy người ta ra, ccũng không biết gọi điện thoại báo cảnh sát của cậu chàng, không biết tại sao lại đột nhiên thấy rất tức giận.
Hiện tại người ở chỗ này chặn cậu chàng là hắn.
Nhưng nếu lúc đó hắn không phát hiện thì người nhận đơn của đối phương là Phi ca, vậy người bây giờ đứng chặn đường cậu chàng phải chăng chính là cái thằng ngu tên Phi kia?
Có phải là cậu chàng cũng sẽ đứng co ro trong đây không chịu nhúc nhích luôn hay không?
Một luồng lửa giận và ghen tuông không có lý do bất chợt nảy lên trong lòng của Chu Tử Thu, hắn nâng một cái tay khác rồi giữ chặt cằm của Thẩm Gia Ngôn, nhấc mặt cậu chàng, cúi đầu chuẩn bị hôn lên đó.
Giây phút nhận ra ý đồ của Chu Tử Thu, Thẩm Gia Ngôn nháy mắt ngừng thở, gắt gao nhắm mắt lại, thân thể cứng đờ đến độ ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám.
Xong rồi xong rồi, Chu Tử Thu sắp hôn lên rồi.
Bọn họ mới vừa từ ảo thành thật mà đã hôn rồi thì có ổn không vậy?
1
Không đúng, hai thằng con trai như bọn họ hôn nhau thì thật sự ổn ư?
Người Chu Tử Thu thích không phải là bé dâu sữa à? Liên quan gì đến Thẩm Gia Ngôn? Người này rốt cuộc thích nam hay là nữ?
Nhưng mà cũng may ở trên máy bay cậu chàng có nhai kẹo cao su vị dâu tây suốt dọc đường, nếu hôn chắc sẽ thấy ngọt.
32
Thẩm Gia Ngôn gắt gao nhắm mắt lại, nhấp môi, đầy đầu đều miên man suy nghĩ, tốc độ xe bên trong hộp sọ đã đạt tới 180 mã lực, nhưng mà nụ hôn trong tưởng tượng kia lại chậm chạp không chịu rơi xuống.
Một giây, không có.
Hai giây, không có.
Mười giây, vẫn không có.
Thật lâu sau, Thẩm Gia Ngôn cuối cùng cũng cảm thấy không đúng, chậm rãi mở mắt ra, sau đó phát hiện Chu Tử Thu không biết đã sớm đứng thẳng thân thể khi nào, đứng ở phía đối diện cậu chàng, lẳng lặng mà nhìn mình.
6
Thật bình tĩnh rũ mắt, bình tĩnh đến mức giữa mặt mày tựa hồ có một loại...... Khổ sở nhạt nhẽo nói không nên lời?
Thẩm Gia Ngôn cũng không biết bộ dáng gắt gao nhắm mắt cau mày nhấp môi rụt về phía sau vừa rồi của mình giống bài xích và kháng cự biết bao nhiêu, cho nên cũng không rõ vì sao Chu Tử Thu lại đột nhiên lộ ra vẻ mặt khổ sở như vậy.
Cậu chàng có chút mờ mịt, theo thói quen bởi vì khó hiểu mà chớp chớp hai mắt, nhìn qua có chút vô thố.
Chu Tử Thu muốn duỗi tay sờ mái tóc hơi xoăn mềm mại của cậu chàng, nhưng mà khi bàn tay mới giơ lên được một nửa, chung quy vẫn đành rũ xuống, nhợt nhạt thở dài: "Cậu xem, cậu vốn không thể tiếp thu. Nhưng tôi từng thích cậu, thích rất nghiêm túc, không có khả năng bởi vì cậu đột nhiên biến thành con trai mà tình cảm của tôi đối với cậu sẽ từ kiểu thích này biến thành tình anh em, vậy nên chúng ta thật sự không có cách nào để làm bạn được đâu, ít nhất là tôi không có cách nào để làm bạn với cậu cả."
1
Nói xong, mới móc cái hộp hình chữ nhật từ trong ba lô ra, đặt lên trên bàn: "Đây là quà tôi mua cho cậu. Tuy rằng bọn họ đều nói yêu qua mạng không đáng tin, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy với thành tích của mình, tôi nhất định có thể đến Bắc Kinh học đại học, đến lúc đó chúng ta sẽ có thể kết thúc việc yêu xa, tương lai của chúng ta hẳn là rất có hi vọng, cho nên mới mua món quà này, muốn giáp mặt tặng cho cậu, hỏi cậu xem có bằng lòng thật sự ở bên tôi hay không."
"Nhưng mà hiện giờ xem ra không còn cần thiết nữa rồi." Giọng điệu của Chu Tử Thu bình tĩnh đến nỗi nghe không ra bất cứ cảm xúc gì, buông mi, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn mớn nhung tơ trên đó, lại ngẩng đầu, nhìn Thẩm Gia Ngôn, nhàn nhạt nói, "Nhưng món quà này là mua cho cậu, vậy nên tôi vẫn quyết định tặng cho cậu, còn việc xử trí như thế nào, tự cậu xem đó rồi làm. Phí chơi game tôi sẽ trả lại cho cậu, cả tiền mua skin nữa, với lại cậu cũng đừng có mù quáng vào trong mấy nhóm đó tìm người, nếu cần thì nói để tôi giới thiệu cho cậu mấy người chơi đồng hành đáng tin cậy."
"Trời không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút."
Cuối cùng Chu Tử Thu để lại những lời này, xách cặp lên, bước vào trong đêm tối.
Lời hắn nói quá nhiều, lượng tin tức quá lớn, ý tứ quá phức tạp, thế cho nên mãi cho đến khi cửa phòng đóng lại một hồi lâu, Thẩm Gia Ngôn mới hiểu được lời hắn nói rốt cuộc ý gì.
Chu Tử Thu thích mình?
Là thích theo kiểu này?
Cho dù biết mình là nam, cái kiểu thích đó cũng không thay đổi?
Kết quả mình lại nói có thể làm anh em.
Thẩm Gia Ngôn dù không thông minh, cũng hiểu được lời nói vừa rồi của bản thân có bao nhiêu ngu ngốc.
Vậy mình thì sao?
Tình cảm của mình đối với Chu Tử Thu là cái gì?
Cậu chàng giống như không nghĩ tới việc bản thân sẽ ở bên cạnh một người con trai, chỉ là mới vừa nãy lúc cho rằng Chu Tử Thu muốn cưỡng hôn mình, trong đầu cậu chàng có nhiều ý nghĩ như vậy, nhưng duy nhất không có một cái nào là bài xích hay kháng cự.
Thẩm Gia Ngôn không hiểu cho lắm.
Cậu chàng đi đến cạnh bàn, cầm lấy cái hộp hình chữ nhật kia lên, mở ra nhìn thử, một sợi dây chuyền bạch kim, mặt dây chuyền bằng thạch anh hồng được chạm khắc thành hình quả dâu tây, tay nghề tinh xảo, tỉ lệ cực chuẩn, vừa nhìn là đã biết tốn rất nhiều tâm tư để chọn lựa, hơn nữa cũng tốn không ít tiền.
Chu Tử Thu cũng không phải đại thiếu gia trong gia đình giàu có gì cả, nếu không hắn cũng sẽ không nhận đơn chơi đồng hành, giá chiếc vòng cổ này không biết hắn phải thức đêm đấu game bao nhiêu trận, ăn ít bao nhiêu bữa cơm sáng mới có thể góp đủ.
Nghĩ đến đây, Thẩm Gia Ngôn cảm thấy lồ ng ngực cực kỳ cực kỳ cực kỳ ê ẩm, ê ẩm đến mức cậu chàng bỗng dưng muốn khóc.
Cậu chàng đột nhiên cảm thấy bản thân thật là tên khốn nạn, chỉ muốn mình chơi vui, kết quả lại lừa gạt tình cảm của người ta, thậm chí lúc Chu Tử Thu rời đi, bản thân cũng chưa kịp hoàn hồn mà cản lại, có vẻ đặc biệt không có lương tâm.
Ít nhất không thể để Chu Tử Thu phí tiền được.
Thẩm Gia Ngôn chịu đựng sự khó chịu trong lòng, đỏ mắt lấy điện thoại ra, chuẩn bị nói với Chu Tử Thu là mình không cần hắn trả phí chơi game cùng, cũng không cần hắn trả tiền mua skin.
Chỉ là khi lấy điện thoại ra, giao diện Wechat đã xuất hiện một bản ghi chuyển khoản, mà chờ đến lúc cậu chàng gửi hai chữ "Anh ơi" qua đấy, chỉ còn lại một cái dấu chấm than màu đỏ.
"Tin nhắn đã được gửi, nhưng lại bị đối phương từ chối nhận."
Chu Tử Thu chặn cậu chàng rồi.
Chu Tử Thu tức giận, không để ý tới mình nữa.
Cậu chàng muốn kết bạn lại với Chu Tử Thu.
Nhưng mà cậu chàng có lập trường gì để kết bạn lại với Chu Tử Thu chứ?
Kết bạn lại rồi nói rằng mình muốn làm bạn thân làm anh em tốt với hắn sao?
Như vậy thì mình cũng quá ngu ngốc rồi.
Thế nhưng ngoại trừ bạn thân và anh em tốt ra, bản thân cậu chàng có thể làm gì, Thẩm Gia Ngôn cũng chẳng biết.
Cậu chàng chỉ biết nếu mình không có xác định chuẩn xác tâm ý của mình, thì bản thân không nên tiếp tục tùy tiện trêu chọc người khác, cho người khác hy vọng vô vị rồi khiến họ suy đoán, sau đó lại vô tội nói một câu tôi không biết gì hết.
Quả thật cậu chàng nhận ra muộn màng, nhưng sau khi nhận biết được, cậu chàng cũng chẳng có không biết xấu hổ như vậy.
Mấy thứ đạo lý này cậu chàng đều hiểu rõ, nhưng tại sao vẫn thấy rất khổ sở.
Nhìn cái dấu chấm than màu đỏ, lại nhìn chiếc vòng cổ hình dâu tây, đôi nhìn cái đuôi nhỏ của Đát Kỷ, nghĩ đến việc sau này sẽ không thể nghe được giọng nói Chu Tử Thu, không thể hưởng thụ sự bảo vệ độc nhất của hắn, cũng không bao giờ có thể cáo mượn oai hùm ở trong game được nữa, lồ ng ngực cậu chàng bỗng ngột ngạt đến khó chịu.
2
Cậu chàng ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối của mình, gục đầu, khổ sở giống như một cây nấm nhỏ, không có nói cho bất cứ người nào.
Lần đầu tiên trong cuộc đời cậu chàng hiếm khi lại mất ngủ, lúc ngủ không được chợt nghe thấy phòng cách vách đêm hôm khuya khoắt vẫn có người mới thuê phòng vào ở, mà sáng ngày hôm sau, khi cậu chàng thu dọn đồ đạc, người ở phòng bên cũng bận bịu dọn dẹp.
Thật ra cậu chàng mang theo không ít đồ, bởi vì vốn nghĩ sẽ cùng Chu Tử Thu ở Nam Vụ chơi ba ngày, thế nhưng hiện giờ Chu Tử Thu không cần mình nữa, cậu chàng cũng không có tâm tình đi tìm Tống Yếm, đơn giản cứ đóng gói đồ đạt, định bay về Bắc Kinh.
2
Người ở phòng bên hình như cũng phải đến sân bay, bởi vì kho cậu chàng vừa mới ngồi trên xe taxi không lâu, một chiếc xe khác cũng phóng ra khỏi bãi đỗ xe, một đường đồng hành.
2
Thật là trùng hợp.
Thẩm Gia Ngôn vừa khổ sở vừa mỏi mệt lại vừa uể oải bị cảm xúc chiếm đầy đầu óc, vốn không có suy nghĩ cặn kẽ sự không thích hợp ở trong đó, chỉ là bởi vì mãi cho đến khi cất cánh cũng không nhận được tin nhắn của Chu Tử Thu mà cảm thấy đau lòng và tủi thân.
Rõ ràng đêm qua người này còn lo lắng rằng mình sẽ đi lạc, cho nên mới không chối từ vất vả chạy tới đón người, sao mà sáng nay đã bỏ mặc cho cậu chàng đi về một mình rồi?
Đàn ông quả thật là loài động vật dễ thay đổi.
3
Sau khi Thẩm Gia Ngôn xác nhận Chu Tử Thu không có gửi tin nhắn cho mình lần cuối cùng, đỏ mắt, tắt điện thoại, nhắm mắt lại, mặc cho máy bay mang theo mình rời khỏi thành phố thương tâm này.
Cậu chàng cảm thấy Chu Tử Thu không để ý tới mình cũng không có gì ghê gớm, dù sao Chu Tử Thu có rất nhiều bạn tốt, cậu chàng cũng có rất nhiều bạn tốt.
Cậu chàng có thể tìm người khác cùng nhau lập team chơi game, có thể trả giá cao tìm người chơi đồng hành kim bài, có thể nhanh chóng tăng điểm, có thể hoạt động sôi nổi trong diễn đàn của các nhóm, cuộc sống vẫn giống như trước đây.
Chỉ là cậu chàng không còn mở máy biến âm nữa, vấp ngã một lần, khôn lên một chút.
Cậu chàng cũng không chơi tiểu Đát Kỷ, bởi vì đã không còn người hằng ngày giúp cậu đoạt lam buff nữa.
Cậu chàng cũng không dám lộn xộn theo ý mình, bởi vì người khác sẽ tức giận khi mình quá ăn hại, cũng sẽ cảm thấy cậu chàng lắc đuôi Đát Kỷ nhảy nhót thật ngu ngốc.
Cậu chàng cũng không kêu người khác là anh nữa.
Thậm chí cả "Cửu Kiếm" cũng không chơi.
Cậu chàng cảm thấy cuộc sống như vậy dường như cũng chẳng khác trước là mấy.
Dù sao thì cậu chàng và Tống Yếm là bạn bè thân thiết cỡ vậy, mười ngày nửa tháng lười nói nhảm một câu với nhau cũng thật bình thường, cho nên dù cậu chàng không còn liên lạc với Chu Tử Thu, hẳn là cũng sẽ không quá khó chịu mới đúng.
Cho dù ban đầu không quen, sau này chắc hẳn sẽ ổn cả thôi.
Thế nhưng lại rất khổ sở.
Mỗi một ngày đều sẽ khổ sở hơn ngày trước.
Cậu chàng muốn nghe giọng của Chu Tử Thu.
Muốn nghe tiếng cười khẽ của Chu Tử Thu mỗi khi cậu chàng nhanh nhẹn nhảy điệu múa của Đát Kỷ vì thao tác sai lầm.
Muốn sau mỗi lần khiêu khích người khác xong là có thể lập tức chạy đến sau lưng Chu Tử Thu cáo mượn oai hùm.
Loại khổ sở này lại càng ngày càng tăng.
Mãi cho đến khi đúng ngày sinh nhật 18 tuổi của cậu chàng mới có thể bùng nổ.
0 giờ rạng sáng ngày hôm đó, hoạt động của "Cửu Kiếm" gửi cho cậu chàng một tin nhắn: Chúc hồ tiên đại nhân "Bé dâu sữa ngọt ngào nhất thế gian" thân ái sinh nhật vui vẻ, mau online để nhận quà sinh nhật độc quyền của bạn đi nào!
Cậu chàng mở trò chơi lên.
Điểm đổ bộ là nhà của cậu chàng và Chu Tử Thu.
Nhưng trong nhà đã không còn kiếm khách mặc áo gấm màu trắng thêu hoa văn hổ trắng chờ cậu chàng nữa.
Thẩm Gia Ngôn nhìn dược phẩm và tẩy tủy kinh mà mình đã thu thập vì muốn sinh bé con Cao Linh Căn tràn đầy trong ba lô, chật vật xoa xoa hai mắt.
Xoa xoa một hồi, đột nhiên phát hiện tin nhắn của hệ thống ở góc phải bên dưới bắt đầu nhảy lên.
Nhấn mở ra nhìn, ngu người ngay tại chỗ.
Nguyệt Lão: Xin chào "Bé dâu sữa ngọt ngào nhất thế gian" thân ái, "Chu Tiểu Thu đẹp trai nhất thế gian" tình duyên của bạn đã gửi đơn xin ly hôn với bạn vào ngày 15 tháng 1 năm 2021. Vì đã vượt quá 7 ngày mà bạn chưa xử lý nên đã tự động có hiệu lực, hiện giờ bạn đang độc thân, không đủ điều kiện để thai nghén linh bảo, nếu có nhu cầu, xin tìm một mối lương duyên khác để tới chỗ Nguyệt Lão.
"......"
"???"
Chu Tử Thu ly hôn với mình?!
1
Khi nhận ra tin tức này, đại não của Thẩm Gia Ngôn trực tiếp trống rỗng chỉ trong một cái chớp mắt.
Mà một giây sau, đại não của cậu chàng trực tiếp trống rỗng chỉ trong hai cái nháy mắt.
Bởi vì ngay lúc cậu chàng nhấn mở giao diện trang cá nhân của Chu Tử Thu, phát hiện Chu Tử Thu đã có tình duyên mới, bọn họ còn sinh cả em bé.
4
Tài khoản này của Chu Tử Thu là do cậu chàng mua ở trên Taobao giúp hắn, bởi vì trước kia Chu Tử Thu chưa bao giờ chơi võng du, là do mình muốn chơi nhưng lại quá cùi bắp, hắn mới bắt đầu nghiên cứu các loại công lược, nếu mình không online, hắn tuyệt đối cũng sẽ không online, có thể nói Chu Tử Thu là vì cậu chàng nên mới chơi trò này.
Thế nhưng hiện giờ chỉ mới trôi qua hai tháng, sao mà Chu Tử Thu đã vô game ly hôn với mình, lại còn kết hôn cùng người khác, còn sinh cả em bé?
Trong nháy mắt ấy, cảm giác đau khổ, tủi thân và thương tâm đã đè nén suốt hai tháng nay cuối cùng cũng kiềm chế không nổi nữa, mãnh liệt ồ ra, không khống chế được cảm xúc nữa, lấy điện thoại ra, tìm số của Chu Tử Thu rồi gọi qua đó, chờ đến khi vừa mới kết nối được gây đầu tiên đã trực tiếp mắng to: "Tên khốn! Tên đểu! Tên rác rưởi!"
18
Người ở đầu giây bên kia rõ ràng đã bị câu mắng của cậu chàng làm cho ngây ngẩn cả người, nhưng cũng bởi vì nghe thấy người nào đó đang khóc nức nở, nên vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng thấp giọng hỏi lại: "Làm sao vậy."
"Làm sao vậy! Cậu còn không biết xấu hổ hỏi tôi làm sao vậy! Tôi mua nick cho cậu! Tôi lấy tên cho cậu! Tôi mua đồ tình nhân cho cậu! Sao cậu lại có thể cầm đi kết hôn sinh con với người khác chứ!!!"
Thẩm Gia Ngôn thật sự rất tủi thân, rất đau lòng, rất thương tâm, thế cho nên tiếng nức nở trong giọng nói muốn giấu cũng giấu không được.
Chu Tử Thu nghe mà lòng đau như cắt: "Tôi không có......"
"Cậu còn bảo là không có! Tôi online thấy hết rồi! Cậu đừng có kiểu muốn chơi xấu!"
Quen biết Thẩm Gia Ngôn lâu như vậy rồi, nhưng đây mới là lần đầu tiên cậu chàng nổi nóng, còn là kiểu nổi nóng kèm theo tiếng nức nở.
Chu Tử Thu nhất thời cũng không biết nên đau lòng hay là nên buồn cười, chỉ có thể thấp giọng giải thích: "Lúc cậu mua tài khoản cho tôi, không có thay đổi số điện thoại, hôm đó tôi muốn vô game thì phát hiện tài khoản bị trộm mất, đăng nhập không được. Vốn dĩ muốn nói cho cậu nghe nhưng tôi tưởng cậu biết rồi nên không nói."
"......"
Ồ.
Sự yên lặng xấu hổ.
Thẩm Gia Ngôn không khóc, cũng không nóng giận nữa, chỉ là cảm thấy thật mất mặt, đành cúi đầu không được tự nhiên lắc lắc chân nhỏ, không mấy tự tin hỏi một câu: "Thật à?"
2
"Ừm, thật, cậu đi hỏi sẽ biết."
"......" Thẩm Gia Ngôn mím môi, "Vậy là cậu không có ly hôn với tôi?"
"Không có."
"Cũng không có kết hôn với người khác?"
"Không có."
"Càng không có sinh em bé với người khác?"
"Không có."
"......"
Lại tiếp tục im lặng một hồi ngắn, Thẩm Gia Ngôn khẽ li3m môi, nhỏ giọng mở miệng, "Tôi đây sẽ nói cho cậu thêm một chuyện nữa."
"Ừm?"
"Tôi nhớ cậu. Chu Tử Thu, tôi rất nhớ cậu."
1
Thẩm Gia Ngôn nỗ lực muốn nói cho thật ngầu, thế nhưng khi chân chính nói ra, nước mắt vẫn không khống chế được mà xoạch một tiếng rơi trên bàn phím, rơi xuống lỗ tai của Chu Tử Thu.
Ngón tay đang nắm điện thoại của Chu Tử Thu nháy mắt siết chặt, cổ họng cũng bất giác khô khốc, khô đến mức không phát ra bất kỳ âm tiết nào, mãi một lúc lâu sau, mới trầm thấp tràn ra một câu: "Ừm, Thẩm Gia Ngôn, tôi cũng rất nhớ cậu. "
18
Một câu nói kìm hãm và khắc chế vô số cảm xúc trở thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp Thẩm Gia Ngôn, nước mắt ngăn không được bất chợt rơi lã chã, không nhịn được mà nghẹn ngào nức nở: "Cậu là đồ lừa đảo, cậu vốn dĩ không hề nhớ tôi, cái hôm tôi đi cậu cũng có tới để tiễn tôi đâu."
"Tôi có tiễn, là do cậu đần, không phát hiện ra."
1
Thẩm Gia Ngôn: "?"
Chu Tử Thu tiễn mình hồi nào?
Chu Tử Thu: "Cậu cảm thấy cái người ở bên cạnh phòng cậu vào tối hôm đó chính là ai?"
"......"
Thì ra là thế.
Thẩm Gia Ngôn cảm thấy có chút mất mặt, nhỏ giọng lầu bầu: "Vậy cậu nhìn tôi chơi game với người khác mà cũng không tới tìm tôi."
Đầu dây bên kia điện thoại khẽ cười một tiếng: "Cậu cho rằng anh hùng vô danh cuối cùng bằng lòng nhận đơn của cậu là ai?
2
"......" Thẩm Gia Ngôn cảm thấy bản thân ngày càng mất mặt, tiếp tục càn quấy, "Vậy cậu cũng đâu có thèm để ý đến tôi không quan tâm tôi không care tôi."
"Vậy cậu cảm thấy tài liệu mà Hạ Chi Dã đưa cho cậu thật sự là do một tên học sinh ban khoa học tự nhiên như nó chuẩn bị?"
"......"
Hình như cũng phải.
Thẩm Gia Ngôn nhất thời không còn lời gì để nói, chỉ có thể chọc chọc đệm lót chuột, xuất ra chiêu thức càn quấy cuối cùng: "Vậy thì tại sao cậu không nhắn tin Wechat cho tôi."
Chu Tử Thu đáp lời không chút do dự: "Bởi vì tôi sợ tôi còn thích cậu, nhưng cậu chỉ xem tôi là anh em, là bạn bè, chuyện này đối với tôi có chút tàn nhẫn."
1
Giọng nói bình tĩnh của Chu Tử Thu trầm thấp tản ra trong màn đêm, khóe mắt thật vất vả mới an phận lại của Thẩm Gia Ngôn lại bắt đầu nhức nhối chua chát, cậu chàng cúi đầu nhìn miếng lót chuột bị mình viết hai dòng chữ "Bé dâu sữa ngọt ngào nhất thế gian" và "Chu Tiểu Thu đẹp trai nhất thế gian", mím môi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nhỏ giọng hô một tiếng: "Chu Tử Thu."
"Ừm?"
2
"Tôi còn có một việc muốn nói với cậu."
"Ừm, cậu nói đi."
"Hình như tôi có hơi thích cậu."
2
"......"
"Không phải là thích kiểu đối với bạn thân, anh em tốt hay là người chơi game cùng, là thích theo kiểu không muốn cậu kết hôn sinh con với người khác và chỉ được kết hôn sinh con với tôi thôi. Là cái kiểu thích mà tuy rằng tôi là con trai, cậu cũng là con trai, nhưng vẫn muốn ở bên cạnh cậu mãi mãi ấy."
2
"......"
"Vậy nên cậu có còn thích tôi không?"
"......"
"Dù sao thì tôi cũng rất thích cậu, rất nhớ cậu."
Tiếng nói thiếu niên đơn thuần sạch sẽ tan vào đêm xuân, là thấp thỏm bất an rồi lại dũng cảm trực tiếp hỏi ý.
Không trốn tránh, không ngượng ngùng, không do dự, chỉ là ngay khoảnh khắc hiểu rõ tâm ý của bản thân bèn không sợ hay kiêng kị gì cả mà nói với đối phương rằng, tôi thích cậu, tôi nhớ cậu, tôi muốn ở bên cạnh cậu.
2
"Vậy thì Chu Tử Thu, cậu có bằng lòng ở bên cạnh tôi không?"