Pháo mừng bụp bụp sinh nhật vui vẻ Thức Thanh!
Lộ Thức Thanh còn chưa biết có người đang âm thầm ám hại mình.
Khó có dịp Dung Tự không chủ động trêu mình thì lại tòi ra một tên Mục Bạch Ái, Lộ Thức Thanh ứng phó bở hết hơi tai. Cậu cố làm mặt lạnh cũng không làm hao mòn suy nghĩ đi tìm cậu ráp thoại của cái tên giỏi xã giao này. Ngày nào về cậu cũng tìm Châu Phó khóc hù hụ.
Không bao lâu sau thì đến sinh nhật của Lộ Thức Thanh.
Do đất diễn giai đoạn đầu của diễn viên đều xếp quay chung, ngày nào cũng kín lịch, thế là hôm nay đoàn phim chỉ xếp cho cậu lịch diễn nửa ngày, quay xong hai cảnh buổi sáng là có thể nghỉ ngơi.
Hôm nay ánh nắng không tệ, hiếm được lần nhiệt độ ở Bắc Thành hơn 0 độ. Đoàn phim quay cảnh trong phòng bối cảnh mùa xuân, trang phục diễn mỏng manh, nhìn thôi đã thấy lạnh.
Lộ Thức Thanh ngồi vào xe lăng, hầu như bên hông lưng đều dán kín miếng giữ nhiệt, thế mà vẫn cóng quá thể. Hiềm một nỗi vai phụ đối diễn với cậu cứ ăn NG suốt, trong lời thoại có một câu cứ quên mãi.
Lộ Thức Thanh tốt tính lại kính nghiệp, không nhìn ra vẻ bất mãn trên khuôn mặt cậu, một mực phối hợp quay lại lần nữa. Ngược lại là Dung Tự ngồi một bên, mày nhăn tới nỗi kẹp ruồi cũng chết.
Đậu Trạc hắt xì, sốt sắng đọc thoại: “Hắt… Tôi đấy là thưởng thức kỹ thuật diễn của cậu ấy… xì!”
Dung Tự: “...”
Có thôi đi không, tính nghịch cái câu ấy tới chừng nào đấy hả?
Đạo diễn Lý thấy Lộ Thức Thanh bị cóng, tái xanh hết mặt mày thì vội kêu dừng.
“Thức Thanh, qua bên chỗ quạt sưởi ngồi lát cho ấm đi, đừng để bệnh.”
Lộ Thức Thanh gật đầu, cậu mặc áo phao ngồi xuống chiếc ghế xếp nhỏ, ngoan ngoan cuộn tay lại cho quạt thổi, trông như chú mèo lạnh run cầm cập giữa mùa đông vậy, có gió ấm thổi thì thích ý híp mắt lại.
Đáng ra đến trưa đã quay xong, giờ thì kéo đến chiều còn phải quay lại một cảnh nữa.
Còn chưa đến giờ cơm trưa, đột nhiên có một xe đưa đồ ăn chạy tới, nhìn tên lại là nhà ăn gia đình rất nổi tiếng ở Bắc Thành, giá cao khác người, hơn nữa thường thì không giao ngoài.
Mọi người còn đang nghi hoặc thì nghe nhân viên công tác tiếp đón của đoàn phim nói là Tạ tổng của Truyền thông Tinh Trần đến tham ban.
Vừa nghe thấy là Tạ Hành Lan, người của đoàn phim ai cũng cho là đến thăm Đậu Trạc - gương mặt nổi bật nhất của Truyền thông Tinh Trần. Đậu Trạc nhận lấy ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người thì ngơ ngác.
Y với Tạ Hành Lan có thân tới mức này đâu.
Không bao lâu sau, Tạ Hành Lan thong dong đi tới.
Truyền thông Tinh Trần cũng đầu tư vào “Trường An Ý”, đạo diễn Lý cố ý đến tiếp đón. Tạ Hành Lan cao gầy, mặc áo khoác dài bằng len cashmere đen nom rất phóng khoáng, hắn hờ hững chào đạo diễn Lý một tiếng, cũng lười chuyện trò với người khác. Tạ Hành Lan nói mấy câu thì để đạo diễn Lý đi làm việc trước, còn mình thì tới khu nghỉ ngơi cạnh trường quay.
Đám đông còn đang ngỡ hắn tới thăm Đậu Trạc thì lại thấy hắn đi tới cạnh Lộ Thức Thanh đang huơ tay hơ chỗ quạt sưởi. Tạ Hành Lan cúi người xuống nói gì đấy, chiếc khăn đen quấn quanh cổ hắn rủ xuống, phớt lên mặt Lộ Thức Thanh.
Lộ Thức Thanh sưởi quạt điện say sưa, ngửa đầu lên trông thấy Tạ Hành Lan, nhìn một hồi mới giật bắn.
“Sao… sao Tạ tổng lại đến đây?”
Tạ Hành Lan thấy cậu ăn mặc mỏng manh sau lớp áo phao thì khẽ cau mày: “Lạnh không?”
Lộ Thức Thanh lắc đầu: “Có gió ấm thổi nè, không lạnh.”
Tạ Hành Lan coi nhân viên công tác quanh đấy như không khí, hắn vươn tay khẽ vuốt mái đầu bị quạt sưởi hơ nóng của Lộ Thức Thanh: “Sinh nhật mình cũng quên mất à?”
Lộ Thức Thanh ngẩn ra, rồi lại cảm giác mấy ánh mắt bên cạnh gần như phóng laser vào mình thì xấu hổ vô cùng tận.
“Tôi… tôi sắp quay xong rồi.”
Tạ Hành Lan lạnh nhạt nhìn đạo diễn Lý bên cạnh.
Đạo diễn Lý thầm hít một hơi, bấy giờ mới ý thức được Tạ tổng tới đây là vì Lộ Thức Thanh. Ông ta dằn lại nỗi kinh hãi trong lòng, cười đáp: “Cảnh này trước mắt qua rồi, buổi chiều Thức Thanh cũng không có sắp xếp gì, giờ có thể tẩy trang nghỉ ngơi rồi.”
Lộ Thức Thanh thắc mắc: “Như hồi nãy mà có thể qua sao… ớ.”
Ngay cả lời thoại diễn viên phụ nọ còn chưa đọc xong.
Tạ Hành Lan không chờ Lộ Thức Thanh thật thà hỏi thêm, hắn trùn khăn choàng trên cổ mình lên mặt cậu rồi giơ tay xem đồng hồ, giọng điệu dịu dàng lại không cho phép hoài nghi: “Cho em 10 phút tẩy trang.”
Lộ Thức Thanh vội bò dậy, ù té chạy đi tẩy trang.
Tạ Hành Lan khách sáo nở nụ cười nhạt với đạo diễn Lý: “Thức Thanh tuổi nhỏ ham chơi, làm phiền đạo diễn Lý chăm nom bảo ban thêm.”
Đạo diễn Lý biết không ít bí mật của giới giải trí, sớm đã luyện được kỹ năng, dù lúc này lòng mình “đệt!” nhưng ngoài mặt cũng không lộ vẻ gì, cười mỉm đáp: “Kĩ thuật diễn của Thức Thanh rất tốt, tuyệt không cần người khác phải nhọc lòng, đâu mà đến mức bảo ban.”
Tạ Hành Lan hờ hững: “Tôi không hiểu mấy chuyện ở trường quay lắm, chỉ cần Thức Thanh có cảnh quay trong điều kiện khắc nghiệt thì đạo diễn Lý cũng đừng khách sáo, cứ bắt em ấy quay là được.”
Đạo diễn Lý cứng người.
Ông ta đã là con cáo già, sao lại không hiểu mấy lời nói ngược ngạo của Tạ Hành Lan, trong lòng lại thầm “đệt” một trận.
Tạ tổng của Truyền thông Tinh Trần là người làm việc dứt khoát nhanh nhẹn, nói một là một hai là hai, là kẻ sinh ra đã dành cho thương trường, vô tình lại hững hờ. Loại người như hắn sẽ nói giúp nghệ sĩ còn chưa hot của công ty sao?
Xem ra quan hệ giữa hai người không tầm thường chút nào.
Lộ Thức Thanh tẩy trang với tốc độ ánh sáng, Tạ Hành Lan khẽ gật đầu tạm biệt đạo diễn Lý rồi lấy ly giữa nhiệt Lộ Thức Thanh bỏ bên cạnh không cầm theo đi: Chiếc ly ấy có lớp bọc ly màu bí ngô, hoàn toàn không ăn nhập gì với vẻ lạnh lùng của Tạ tổng.
Nhìn Tạ Hành Lan thong dong rời đi, rốt cuộc đạo diễn Lý cũng có thể thở phào.
Tạ tổng tuổi trẻ nhưng khí thế quá đỗi ép người.
Người trong đoàn phim ăn dưa ăn đến lú hết cả, mắt ai nấy cũng trợn tròn, liều mạng liếc qua lại giữa Tạ Hành Lan cùng Lộ Thức Thanh và Đậu Trạc.
Đậu Trạc cũng kinh ngạc.
Y chỉ nghe cao tầng công ty nói quan hệ giữa Lộ Thức Thanh và Tạ tổng không tầm thường, đây thật sự là lần đầu tiên được tận mắt trông thấy hai người ở cùng nhau, y hít ngụm khí lạnh, bụng toàn là hơi.
Không xong, lần sau phải nghe ngóng xem rốt cuộc hai người này có quan hệ gì mới được.
Đạo diễn Lý tiễn đại phật rời đi rồi kêu phó đạo diễn chuẩn bị cảnh kế, ông ta nhìn quanh quất, không thấy bóng dáng Dung Tự đâu thì quay sang hỏi Đậu Trạc: “Dung Tự lại chạy đâu mất rồi?”
Đậu Trạc hoàn hồn lại, y nói: “Hình như nói đồ diễn chật quá nên đi đổi bộ mới rồi.”
Đạo diễn Lý nhíu mày: “Tám phần lại lêu lỏng, kêu ai nhanh nhanh đi hú hắn về đây.”
***
Phòng thay đồ không có lấy một bóng người. Sau khi Lộ Thức Thanh đi vào thì không làm bộ bình tĩnh nữa, nhảy nhoi nhoi vì lạnh: “Lạnh chết mất.”
Tạ Hành Lan theo sau khẽ cau mày: “Đóng phim còn vui không?”
Lộ Thức Thanh không nói gì. Cậu cởi áo ngoài rồi kêu Tạ Hành Lan xé hộ mấy miếng dán giữ nhiệt phía sau lưng mình ra. Cậu không muốn nghe hắn quở trách nữa bèn nhanh chóng ôm quần áo chạy vào gian thay đồ.
Trong phòng thay đồ toàn là quần áo trong phim với đạo cụ, chắc là Tạ Hành Lan chê bẩn nên cũng lười ngồi xuống, hắn vắt áo phao của Lộ Thức Thanh trên tay, chỉ đứng đấy.
“4 giờ anh phải về Yến Thành rồi.”
Lộ Thức Thanh ngạc nhiên: “Nhanh vậy?”
Còn chưa đợi Tạ Hành Lan tiếp lời, Lộ Thức Thanh đã nóng mặt, cậu vội chữa: “... Ý tôi là Tạ tổng bận vậy sao còn phải tới đây một chuyến, không thấy phiền à?”
“Mừng sinh nhật cho em, phiền gì.” Tạ Hành Lan nói, “Dì vốn định tổ chức tiệc sinh nhật cho em ở nhà, bên nhà họ Lộ cũng muốn…”
Lộ Thức Thanh “a” lên, hình như là cố ý đổi đề tài: “Tạ tổng mua quà gì tặng tôi vậy?”
“Đồng hồ.”
Lộ Thức Thanh: “À à à, không phải Tiểu Thiên Tài đâu nhỉ?”
Tạ Hành Lan bật cười: “Không phải.”
Nghe vậy Lộ Thức Thanh mới yên tâm.
Tạ Hành Lan nhìn phòng thay đồ đầy thứ linh tinh rồi lại nhớ dáng vẻ mặc đồ diễn mỏng tanh, ngồi bên quạt sưởi run cầm cập của Lộ Thức Thanh khi hắn mới tới, cuối cùng vẫn khuyên mấy câu.
“Thức Thanh, em vào giới giải trí là để theo thần tượng Dung Tự, giờ gặp được người rồi, quay “Trường An Ý” xong thì về trường đi.”
Lộ Thức Thanh nghẹn lời.
“Nếu thật sự em có hứng thú với giới giải trí thì đợi tốt nghiệp rồi có thể tới Tinh Trần.”
Tuy làm người nổi tiếng có được hào quang vạn trượng, lại có thể kiếm tiền, song Lộ Thức Thanh một sợ người ta nhìn chăm chú, hai cậu cũng không thiếu tiền, cần gì phải ở lại, lẫn vào giới giải trí đục nước này làm chi.
Lộ Thức Thanh im lặng giây lát rồi rầu rĩ nói: “Hay thôi Tạ tổng ra ngoài đợi đi.”
Nói cái gì mà cậu chẳng thích nghe gì hết.
Tạ Hành Lan thầm thở dài, hắn xoay người đi ra.
Lộ Thức Thanh không mấy vui vẻ, cậu thay đồ rồi ra khỏi gian thay, đang chuẩn bị khoác áo ngoài thì nhân viên công tác vội vàng chạy vào.
“Dung lão sư!”
Lộ Thức Thanh thắc mắc nhìn cậu ta.
Dung lão sư có ở đây đâu.
Song còn chưa chờ cậu chuẩn bị để nói câu nhắc nhở xong, nhân viên công tác đã gật đầu với cậu rồi chạy vội tới một gian phòng khép màn, tiện tay vén lên. Ngay sau đó, hình như cậu ta thấy được gì đấy mới bất đắc dĩ nói.
“Quả nhiên Dung lão sư lén trốn vi… không, bận bịu ở chỗ này. Đạo diễn Lý đang kêu anh đó, cảnh sau sắp bắt đầu rồi.”
Lộ Thức Thanh điếng người.
Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc biếng nhác truyền tới: “Biết rồi, giờ đi đây.”
Nhân viên công tác lại vội vàng chạy đi, kéo theo cơn gió cuốn, cuốn tung tóc mái của Lộ Thức Thanh.
Lộ Thức Thanh ngổn ngang, ngơ ngác nhìn sang…
Thì trông thấy một bàn tay lười nhác thò ra từ gian thay đồ bên cạnh, tiện tay vén màn lên, một gương mặt quen thuộc chậm rãi hiện ra.
Dung Tự sở hữu ngũ quan đẹp đẽ lại hút mắt, sắm vai gì cũng dễ như trở bàn tay, lúc này mang bộ tóc giả rối tung cũng có loại khí chất bất kham táo bạo, làm người trông vào.
Ầm đùng!
Lộ Thức Thanh lảo đảo, cứ như sét đánh giữa trời quang vậy, trước mắt tối sầm.
Dung Tự… ở kế bên từ khi nào đó?!
Sao không có tiếng động gì hết vầy nè?
Lộ Thức Thanh thở gấp, muộn màng nhớ ra Tạ Hành Lan đã nói cái gì, mặt mũi, mang tai cậu đỏ bừng, đỏ tới sau ót.
Cậu vào giới giải trí chơi là để theo đuổi thần tượng của mình là Dung Tự…
Theo đuổi thần tượng của mình là Dung Tự…
Dung Tự…
Có vẻ tâm tình Dung Tự tốt không gì bằng, đôi mắt trời sinh đa tình khẽ cong lên, lộ ra nụ cười lười nhác.
Đại để thì không nhẫn tâm nhìn Lộ Thức Thanh xấu hổ như vậy nữa, Dung Tự nhịn cười, hắn khẽ nhếch mày, chu đáo lớn tiếng hỏi: “Gì? Hả?! Thức Thanh lão sư? Lúc đi tắm bị nước chui lỗ tai, giờ tôi tạm bị điếc một ngày, không nghe được cái gì hết!”
Lộ Thức Thanh: “...”
Ở chung qua lại mấy tháng nay, được Dung Dạn Dĩ “dạy bảo” lâu như vậy, Lộ Thức Thanh sớm đã học được kỹ năng xã giao bình thường với loài người.
Cơ mà lần này cậu quên sạch sẽ hết kinh nghiệm, đầu óc trống rỗng, trước lúc kịp hoàn hồn thì cậu đã phá cửa chạy ra, không nói tiếng nào hệt như lần đầu gặp mặt.
… Chạy mất.
Dung Tự: “...”
Toang, đùa quá trớn rồi.
***
Tạ Hành Lan ngồi ở ghế sau, đang vắt chéo chân xử lý tin nhắn từ công ty. Đột nhiên hắn cảm nhận được cơn gió lạnh chui vào, hơi ngẩng đầu lên đã thấy Lộ Thức Thanh mở cửa xe, vọt vào với tốc độ chạy nước rút 100m, mặt mày đỏ chót.
Lần đầu tiên cậu nói chuyện với tài xế.
“Đi, nhanh, đi nhanh.”
Tài xế còn tưởng có fan cuồng đuổi theo, anh ta vội nhanh chân giẫm ga, nổ máy xe vọt đi.
Tạ Hành Lan nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy?”
Khuôn mặt Lộ Thức Thanh đỏ bừng, không hề có ý định thuyên giảm. Suýt nữa thôi cậu đã sụp đổ rồi, nức nở cắm đầu vào áo khoác Tạ Hành Lan cởi ra để ở ghế sau, nhịn lại xúc động xấu hổ tới nỗi muốn gào thét, đấm mạnh vào ghế sau.
Thà chết còn hơn.
“Ngồi đàng hoàng.” Tạ Hành Lan vỗ gáy cậu, hắn đưa quà sinh nhật sang, “Sinh nhật vui vẻ… vốn định mua xe cho em, nhưng ba em đã mua một chiếc rồi, mấy hôm trước đã đưa tới gara bên vịnh Tinh Thần.”
Lộ Thức Thanh “à” một tiếng, miễn cưỡng ngồi thẳng người.
Đồng hồ có thể khiến Tạ Hành Lan tặng vào ngày sinh nhật giá không rẻ, Lộ Thức Thanh tiện tay cầm lấy rồi đặt lên đầu gối, cũng không buồn nhìn tới, cậu còn bận đỏ mặt ngượng ngùng.
Dung Tự đã biết mình theo đuổi thần tượng là hắn mới vào giới giải trí rồi.
Đổi sang góc nhìn của Dung Tự, đây hoàn toàn là chuyện fan cuồng hoặc ngu si mới làm được.
Hơn nữa sau khi bị vạch trần ngay trước mặt hắn, mình chẳng giải thích tiếng nào, thế mà còn cắm đầu chạy mất nữa. Cái này còn không phải có tật giật mình loại tiêu chuẩn à?
Dung Tự sẽ nghĩ mình thế nào đây?
Có khi nào cảm thấy hồi đầu mình tiếp cận hắn là có mưu đồ bất chính không?
Lộ Thức Thanh muốn nhảy khỏi xe quá.
So với chuyện hôm nay, mấy chuyện đội quần trước mặt Dung Tự hồi đó toàn là chuyện muỗi.
Trước đó cậu còn rất mong Tạ Hành Lan ở chơi với mình, giờ chỉ hận không thể xuyên về quá khứ, bảo Tạ Hành Lan ở yên ở Yến Thành đi, đừng có tới Bắc Thành gây rắc rối cho cậu nữa.
Cõi lòng trĩu nặng, Lộ Thức Thanh ăn bữa cơm với Tạ Hành Lan mà lòng cứ nghĩ đâu đâu.
Sau bữa cơm còn gọi phần bánh kem nhỏ, trên mặt còn điểm xuyết ít chocolate tươi, Tạ Hành Lan thấy cậu thẫn thờ cầm muỗng định ăn thì bất đắc dĩ giơ tay ra ngăn lại.
“Năm nay năm mới đoàn phim có nghỉ không?”
Lộ Thức Thanh như bừng tỉnh, cậu buông muỗng, khẽ “ừ” một tiếng.
“Vậy anh ở chơi với em.”
“Không cần đâu.” Lộ Thức Thanh lắc đầu, “Nghỉ tổng cộng có hai ngày, tôi không chắc có về nhà không, có thể ở lại Bắc Thành hai ngày rồi quay về đoàn phim.”
“Cũng được, anh đã dọn khỏi vịnh Tinh Thần rồi, nếu về mừng năm mới thì phải nói với anh.”
Lộ Thức Thanh ngoan ngoãn nói vâng.
Hai người ăn xong thì Tạ Hành Lan cũng gần tới lúc phải quay về Yến Thành.
Lộ Thức Thanh tiễn hắn tới sân bay, nhìn theo hắn đi vào lối VIP rồi thì lại lên xe quay về.
Phim trường tọa lạc ở nơi hẻo lánh, trời ở Bắc Thành lại nhanh tối, tới chừng Lộ Thức Thanh về đến khách sạn thì bên ngoài đã tối đen như mực.
Mấy ngày này biên độ nhiệt ngày đêm rất lớn, trừ cảnh quay trong phòng thì lịch quay chụp thường sẽ không sắp xếp cảnh quay đêm.
Lộ Thức Thanh đi ngang phòng hóa trang dưới lầu 1, liếc thấy trong đấy không có ai thì thắc mắc, đang định lên lầu thì Châu Phó đột nhiên gọi tới.
Lộ Thức Thanh giật bắn, toan cúp máy theo bản năng. Cơ mà Châu Phó biết tật xấu của cậu, thường nếu không có chuyện gì quan trọng thì anh ta sẽ không gọi điện.
Lộ Thức Thanh do dự vài lượt, cuối cùng vẫn nghe máy.
“Anh Châu.”
Cuối năm bên công ty nhiều việc, mấy ngày này Châu Phó đã về Yến Thanh lo liệu chuyện trong công ty, hôm nay cũng không về kịp.
“Thức Thanh nè, chúc mừng sinh nhật. Mai anh mới về được, quà đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi, trong hộc tủ bên phòng anh đó, lát nữa cậu lấy đi ha.”
“Vâng, cám ơn anh Châu.”
“Đúng rồi.” Châu Phó hắng giọng, “Có chuyện này, anh cũng mới biết thôi, anh nói với cậu, cậu khoan hãy kích động nhé.”
Lộ Thức Thanh không hiểu gì cả, cậu bấm thang máy: “Chuyện gì vậy?”
Châu Phó lấy giọng: “Gì nhỉ, hình như đoàn phim “Trường An Ý” muốn tạo bất ngờ cho cậu, cả đoàn phim cùng nhau chúng mừng sinh nhật cậu đó.”
Lộ Thức Thanh: “???”
Ting.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, nhích lên từng chút.
Ngón tay bấm lầu 6 của cậu cứng đờ, không thể tin nổi: “Gì, gì cơ?”
“Anh cũng mới biết từ chỗ người khác thôi, hình như sắp xếp lâu rồi, không biết có thay đổi gì không… đừng kích động! Hít thở!”
Lộ Thức Thanh suýt lấy hơi lên, chỉ nghĩ tới cảnh đó thôi đã điếng người.
“Anh… anh quay về, giờ… anh… quay về được không?”
Châu Phó cũng cảm thấy, với Lộ Thức Thanh mà nói thì cảnh này có hơi kinh dị, bảo là tận thế cũng không ngoa. Nhưng anh ta cũng không giúp được gì, chỉ có thể khó xử mà nói: “Bé ngoan, dù anh có siêu năng lực giờ bay sang cũng đã không kịp rồi.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Lộ Thức Thanh kinh hoàng nhìn thang máy đi lên từng tầng, con số thay đổi cứ như đồng hồ đếm ngược chết chóc ấy.
Cuối cùng, mười mấy giây ngắn ngủi ấy qua đi.
Ting.
Thang máy dừng ở lầu 6, cửa mở ra hai bên, cổng lớn dẫn tới địa ngục chậm rãi hé mở.
Hai chân Lộ Thức Thanh mềm oặt, cậu bước ra khỏi thang máy, nhìn cánh cửa phòng cách đó không xa, trên mặt chi chít chữ “kíu bé”.
Đạo diễn Lý định giết cậu chứ gì?
Châu Phó cố gắng an ủi: “Thật ra cũng không có gì to tát đâu, cậu chỉ cần làm bộ ngạc nhiên mừng rỡ cười một cái, nói mấy tiếng cám ơn là được rồi.”
Lộ Thức Thanh muốn bình oxy.
Đối với mấy gã giỏi xã giao thì này tính là gì? Nhưng đối với cậu mà nói thì có khác gì lấy mạng đâu.
“Với cả chắc Dung Tự cũng có mặt ở đó, cậu ta sẽ giải vây giúp cậu, sẽ không lúng túng đâu.”
Châu Phó không nhắc còn đỡ, nhắc xong Lộ Thức Thanh lại nhớ tới cái câu “vào giới giải trí để theo thần tượng mình là Dung Tự” nói vào ban ngày.
Hức, càng muốn chết.
Châu Phó ở quá xa, thật sự không giúp được gì, thảm không nỡ nhìn mà cúp máy.
Lộ Thức Thanh nhích từng bước tới cửa phòng, cậu chưa bao giờ nghĩ quãng đường mấy giây ngắn ngủi lại xa xôi tới vậy.
Tuy là lòng thấy sợ hãi, nhưng người của đoàn phim cũng là có ý tốt, nếu cậu quay đầu bỏ chạy há không phải làm uổng phí tấm lòng mọi người dày công chuẩn bị sao?
Lộ Thức Thanh tính ưa lấy lòng người ta, rất không muốn sự chờ đợi của người khác hóa thành nỗi hụt hẫng. Cậu gồng mình đi tới cửa, chuẩn bị thật lâu, cuối cùng mới hít sâu, mang theo nước mắt nhòe nơi đuôi mắt mà run rẩy cầm thẻ phòng.
Tít.
Cửa mở.
Một tia sáng lọt ra ngoài qua khe cửa.
Quả nhiên có người.
Lộ Thức Thanh sợ phát khóc, con tim điên cuồng nhảy tới 180, cậu cố gắng duy trì sự bình tĩnh, xoay nắm cửa, chậm chạp bước vào như tráng sĩ chặt tay.
Trong phòng có mùi bánh kem bơ sữa, còn lẫn cả mùi bong bóng nhựa.
Lộ Thức Thanh nhắm mắt, lòng chuẩn bị sẵn một loạt phản ứng “ngạc nhiên”, “cám ơn”, chỉ xem như đang đóng phim.
Bước qua huyền quan, vào tới phòng khách, cậu chuẩn bị sẵn tâm lý cả căn phòng đều là người của đoàn phim, bờ môi cứng nhắc nhếch lên, muốn để lộ biểu cảm nghi hoặc lại bất ngờ.
Lúc cậu đưa mắt nhìn thì ngẩn ra.
Phòng khách to đùng trang trí bằng bong bóng nhiều màu sặc sỡ, bức tường trang trí phụ kiện màu đỏ, quấn thành chữ “chúc mừng sinh nhật” cực kỳ vui vẻ. Trên bàn còn đặt chiếc bánh kem chocolate.
Nến cũng đã thắp.
Ấy thế mà căn phòng trống không, chỉ có mỗi một người ngồi trên sô pha.
Dung Tự đang cụp mắt nghịch pháo mừng bé tí, chắc là pháo lép. Hắn còn chưa làm xong, Lộ Thức Thanh đã đi vào, may mà xưa nay hắn không biết xấu hổ, còn quay sang vẫy tay kêu Lộ Thức Thanh sang ngồi chung.
Lộ Thức Thanh đờ người, cậu ngơ ngác đi sang.
Dung Tự đã đổi sang cái mới bằng tốc độ ánh sáng, hắn xoay nhẹ, pháo mừng nổ “bụp” một tiếng.
Giấy màu rực rỡ ào ào rơi.
Lộ Thức Thanh ngơ ngác nhìn cảnh ấy.
Dung Tự đội mũ sinh nhật lên đầu Lộ Thức Thanh, hắn nở nụ cười trong ánh nến hắt ra từ chiếc bánh sinh nhật.
“Chúc mừng sinh nhật, Thức Thanh.”