Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy

Chương 10: Anh chỉ coi cô như món đồ chơi



Anh ôm cô đem tới gường tiếp tục hôn cô. Tay anh mò mẫn vào trong áo cô nhẹ nhàng mân mê hai đồi núi căn tròn của cô.
Cô mẫn cảm kêu lên:"Ưm.."
Ngây lập tức anh bóp miệng cô, hùng tợn nói:"Câm miệng, không được thốt lên những tiếng ghê tởm đó."
Anh tiếp tục đụng những nơi mẫn cảm của cô, nhưng cô không được lên tiếng nên chỉ có thể cắn môi của mình.
Anh lấy cái thứ nam tính của mình ra chọc sâu vào nơi sâu nhất của cô. Anh liên tục ra vào một cách thô bạo. Đây là lần đầu tiên của cô nhưng lại không có ánh nến lãng mạn, không có lời nói ngọt ngào, không có hành động nhẹ nhàng, mọi thứ hoàn toàn là điều ngược lại. Căn phòng tối om, lời cảnh cáo đau lòng của anh, với sự thô bạo của anh.
Cô cố gắng không bật ra tiếng của mình, cắn chặt môi muốn bật máu, nước mắt cô đã rơi xuống ướt cả một mảng trên chiếc gối.
Đến một lúc sau, hành động của anh càng nhanh hơn, rồi anh gầm nhẹ một cái, phóng thích của anh vào người cô.
Cô đang nằm trên giường thở hổn hển, thì anh đạp mạnh cô một cái xuống giường.
Lạnh lùng nói:"Vào 8h mỗi tối cô tắm rửa xạch sẽ rồi vào đây đợi tôi, còn nữa mỗi khi làm xong cô phải rời khỏi đây, vì tôi không muốn đồ vật của tôi nghe mùi của cô."
Nói xong anh không quan tâm cô bước vào phòng tắm.
Cô bị anh đạp xuống đất té rất đau, nhưng cô vẫn cố gắng ngồi dậy, cố gắng nén cơn đau lượm quần áo lên, cố gắng đứng dậy. Nhưng không được, có lẽ vì lúc nãy anh làm mạnh bạo quá, cô cười khổ.
Cô cố mặc quần áo vào, rồi bò ra. Anh vào phòng tắm, anh đứng trước cửa phòng tắm quan sát cô.
Thấy cô đau khổ vậy anh phải vui mới đúng chứ, tại sao anh lại đau như vậy. Anh chỉ muốn dạy cô rằng, ngoại trừ anh cô không được thân thiết hay nói chuyện với người đàn ông khác thôi.
Cô bò ra phòng nhưng chỉ ngồi trước phòng, vì cô không còn sức mà bò tiếp, đầu gối của cô đã bị bầm.
Cô ngồi trước cửa phòng anh khóc nức nỡ. Cô từng là một thiên kim, được nhiều người yêu mến kính trọng, được ba mẹ yêu thương. Nhưng khi cô gã cho anh, anh đối với cô chỉ là một món đồ chơi mang danh phận là vợ.
Sáng hôm sau, cô thấy mệt nên nói với dì Phương nấu đồ ăn giúp cô, còn cô, hôm qua cô không ngủ trong phòng khách vì anh nói anh không muốn ngửi thấy mùi trên đồ của anh, nên hôm qua cô đã xin vào phòng của người giúp việc ngủ ở dưới đất.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.