Ngày nài Cảnh Sâm cũng qua nhà Mộc Nhi, Mộc Nhi cũng thường xuyên ra ngoài. Cứ như thế tình cảm của Cảnh Sâm và Mỹ Lam ngày càng tiến triển tốt đẹp. Hôm nay trời khá trong xanh nên Cảnh Sâm rủ Mỹ Lam ra ngoài đi dạo, cô cũng nhanh chóng gật đầu đồng ý. Đi dạo trên đường hai người dường như chả ai nói gì, cứ thế mà cứ thoải mái hít thở bầu không khí lúc này. Lúc đi qua trung tâm thương mại của anh, anh đứng lại một chút rồi, nắm lấy tay Mỹ Lam kéo cô vào trong. Mỹ Lam đang đi thì bị Cảnh Sâm kéo cô giật mình dường như sắp té ngã. Cảnh Sâm thấy vậy nhanh chóng ôm cô vào lòng, ôm cô đến quầy trang sức. Anh đến quầy trang sức ai cũng bất ngờ cúi đầu chào:"Chào chủ tịch!" Nói chào thì chào vậy, chứ bao nhiêu sự tò mò đều đặt lên người cô gái đang ở trong lòng anh. "Lấy cho tôi cái lắc tay bảo vật. Cái lắc tay giọt nước mắt nhân ngư, mau lên!" Giọt nước mắt của nhân ngư là mẫu lắc tay quý nhất trên thị trường, là một bảo vật được truyền qua mấy đời người là một vật có một không hay trên thế giới, dù có sao chép lại thì cũng không thể có được vẻ đơn giản huyền bí của nó. Các nhân viên đứng ngay người một lát rồi mới chạy đi lấy, bảo vật đó sao. Nó đến mấy trăm triệu USD. Mỹ Lam còn thắc mắc không hiểu anh dẫn cô đến đây làm gì. Thì chiếc lắc tay đã được đưa tới trước mặt cô. Anh lấy chiếc lắc từ trong chiếc hộp ra đeo lên cho cô, anh nhẹ nhàng nói:"Cái lắc tay này là một bảo vật. Nó có tên là nước mắt nhân ngư, có truyền thuyết nói về nó rằng vì nhân ngư không có được tình cảm với hoàng tử. Nhân ngư đã khóc vì sự trắc trở nuối tiếc trong tình yêu của nàng, những giọt nước mắt của nàng hóa thành pha lê và rơi xuống đại dương sâu thẳm. Họ đã lấy nhưng viên pha lê này làm thành một chiếc lắc tay mong muốn người đeo nó và người đeo co sẽ được bên nhau mãi mãi." Mỹ Lam cảm động nhìn chiếc lắc tay trên tay cô, cô ôm anh, ôm rất chặt. Nước mắt cô ứa ra không phải thừ sự vầy vò đau đớn từ hành hạ, mà vì sự hạnh phúc ngọt ngào mà anh dành tặng cho cô. Anh còn dẫn cô đến các chỗ trang sức khác mua đồ cho cô. Và cả chiếc nhẫn đính hôn nữa. Chiếc nhẫn lúc đầu là chiếc nhẫn anh mua cho Phương Chi, nhưng cô lại là người mang nó. Anh đã để ý rất nhiều lần chiếc nhẫn đó to hơn ngón tay cô khá nhiều nhưng lúc nào anh cũng thấy cô đeo nó. Và đã từ lúc trước, không biết tại sao lúc nào anh cũng ngồi vẽ một bản thiết kế về chiếc nhẫn mới và có lẽ là bây giờ anh nên dành tặng cho cô. Vào buổi tối anh dẫn cô vào một nhà hàng, cả nhà hàng này đã đều được anh bao trọn, Mỹ Lam bước vào nhà hàng trước. Anh nói cô anh có chút việc bận cô cứ vào trước lát nữa anh sẽ quay lại. Cô nghe lời anh bước vào ngồi đợi. Cả nơi này thật tối chỉ có ánh sáng chiếu ở duy nhất chỗ một cái bàn. Cô lại tới cái bàn đó ngồi đợi anh. Trong lúc đợi bỗng có một bài dao hưởng vang lên. Cô chỉ mãi mê ngồi nghe bài dao hưởng đó đến lúc sau lưng cô có một người nào đó đánh mạnh vào gáy cô làm cô ngất sỉu. Người đó cứ thế vác cô lên vai và ôm cô ra khỏi nơi này. Trong ý thức cô chỉ gọi" Cảnh Sâm!" Nhớ like và bình luận nha mọi người!!!!