Thở dài một hơi, mắt cũng khẽ nhắm lại, Lam Lâm không biết là đang vui vẻ hay
phiền muộn. Lông mày cậu nheo nheo, khóe miệng lại kéo lên một nụ cười
nhàn nhạt. Trịnh Bình tên này thật quá mức phiền phức!
Tiêu Ngọc
nghiêng đầu ngó người đang tự chìm đắm trong thế giới riêng, đừng bảo
cậu ta lại quên mất sự tồn tại của cô rồi đấy nhé! Nhìn khuôn mặt cười
như không cười kia, Tiêu Ngọc đắn đo không biết nên chủ động “đánh thức” người ta kiểu gì thì “chít” một tiếng, cáo nhỏ trên tay cô mất kiên
nhẫn đã hành động trước rồi.
Lam Lâm nghe tiếng kêu quen thuộc hé mắt nhìn sang. Cáo nhỏ thấy chủ nhân rút cuộc cũng chú ý đến mình thì
vui mừng ra mặt. Nó dãy khỏi tay Tiêu Ngọc, nhảy vèo lên đệm giường,
nhanh thoăn thoắt trèo lên ngồi chễm chệ trên bụng Lam Lâm lúc lắc cái
đuôi bông xù. Tiêu Ngọc sửng sốt không kịp trở tay, bối rối tiến lại
muốn bế cục bông không nghe lời.
“Không sao đâu. Cứ để nó ngồi đây với tôi.” Nói đoạn Lam Lâm dịu dàng đưa tay vuốt đầu vật cưng bé nhỏ.
“À, nó đứng tần ngần ở cửa, tôi thấy đáng yêu quá nên bế vào chơi. Con cáo
này cũng nhanh chân thật đấy, vèo một cái đã tự ý nhảy lên người anh.
Cẩn thận đụng chạm làm nhiễm trùng vết thương.” Tiêu Ngọc lo lắng dặn
dò, tiếp tục vươn ra muốn cách ly chủ tớ hai người.
Lam Lâm liếc
nhìn đôi bàn tay vẫn còn cuốn một lớp băng mỏng của Tiêu Ngọc, chẳng
phải vừa nãy cô cũng ôm nó bằng bàn tay thương tích này đấy sao? Lam Lâm thầm cười cô gái nhỏ ngốc nghếch lại lo xa.
“Đừng lo, nó rất sạch sẽ. Cô lấy hộ tôi một cốc nước được không?” Cậu nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Được thôi!” Tiêu Ngọc quen thuộc tiến lại tủ đầu giường, rót một cốc nước
lọc trong bình giữ nhiệt rồi chuyển sang cho Lam Lâm. Lòng bàn tay thi
thoảng vẫn hơi nhoi nhói nếu cử động mạnh nhưng cơ địa cô vốn liền sẹo
rất nhanh nên miệng vết thương đã khô cả rồi, không ảnh hưởng nhiều đến
sinh hoạt.
“Người anh đang yếu, lại phải dùng kháng sinh nên cần uống thật nhiều nước để thải độc tố. Nước của anh nè.”
Lam Lâm nhận lấy, lơ đãng nói tiếng “cám ơn” với cô, một bên chậm rãi uống nước, một bên chọc chọc mũi cáo nhỏ rất là say mê.
Ê, người này lại thế nữa rồi. Tiêu Ngọc có chút ấm ức, cảm giác như sự tồn tại của mình trong căn phòng này quá nhỏ bé.
Từ ngày Lam Lâm vì cô bị thương, cô vẫn rất chăm chỉ ghé qua mỗi buổi
sáng, ở lại đến tận chiều tối mới về. Gần đây ngoài việc tập hát ra cũng không bận rộn gì, cô cảm thấy cần phải quan tâm chăm sóc Lam Lâm thật
nhiều. Cậu ta chính là người cứu cô một mạng, nếu đổi lại cô là người
nằm trên đám thủy tinh đó, không biết giờ này sống dở chết dở ra sao.
Thật tâm Tiêu Ngọc rất biết ơn Lam Lâm, cảm động không sao kể xiết, bởi
vậy nhìn cậu ốm yếu nằm trên giường nhiều ngày, muốn đi lại cần có người dìu đỡ, cô càng cảm thấy mình phải có trách nhiệm chăm sóc.
“Tôi gọt hoa quả cho anh nhé. Anh thích ăn lê hay táo nào?”
“Ừmm, táo đi. Cô lấy máy bàn nhấn #2 gọi người giúp việc lên gọt hộ đi. Tay
cô bị thương chưa lành hẳn, tránh sử dụng nhiều vẫn hơn.” Lam Lâm nhắc
nhở.
“Đã không sao nữa rồi! Anh nhìn này.” Tiêu Ngọc xòe đôi bàn tay nho nhỏ đang quấn lớp gạc mỏng ra cho Lam Lâm xem.
“Không có tí máu nào luôn! Miệng vết thương liền rất nhanh, còn lên da non rồi đó. Tôi quấn như vậy cho cẩn thận thôi chứ bây giờ bỏ ra vẫn được. Nào
có nghiêm trọng phải khâu hàng chục mũi như anh.”
“…”
Tiêu Ngọc lại chun chun mũi nói tiếp.
“Tôi thích tự tay mình gọt, như vậy mới có cảm giác chính mình đang chăm sóc anh. Yên tâm đi! Tôi đúng thật là không biết làm bếp nấu nướng nhưng có biệt tài gọt trái cây siêu “đỉnh”, đảm bảo khiến cho anh lác mắt!” Tiêu Ngọc hăng hái chọn lựa một quả táo lớn màu sắc đỏ vàng đẹp mắt, ước
lượng trong tay một chút rồi ngồi xuống bắt đầu chăm chú gọt vỏ.
Tầm mắt Lam Lâm dần bị thu hút bởi miếng vỏ táo dài ngoằng Tiêu Ngọc đang
gọt, thầm bội phục khả năng gọt vỏ chỉ bằng một đường dao của cô nàng.
Lam Lâm im lặng một chút, cuối cùng không nhịn được đành phải lên tiếng. “Cô không cần phải áy náy, là do tôi muốn làm như vậy.”
Tiêu Ngọc ngước lên nhìn thẳng vào mắt Lam Lâm, giọng điệu quả quyết chân
thành. “Tôi không làm như vậy vì áy náy. Tôi cảm thấy đây là trách nhiệm tất yếu đối với người đã cứu mình, cũng là… người bạn.”
Nói rồi cô lại bổ sung thêm: “Chúng ta là bạn của nhau mà, đúng không?”
Lam Lâm ngẩn người.
Bạn? Khái niệm này đối với cậu thật mơ hồ, có lẽ từ trước đến nay người có
thể coi là “bạn” của cậu chỉ có mỗi Trịnh Bình. Khái niệm “bạn bè” đối
với Lam Lâm hạn hẹp quá, cậu không chủ động muốn giao lưu kết bạn với
ai, cũng không cảm thấy trong cuộc sống cần phải có nhiều “bạn”. Một
ngày bình thường của Lam Lâm trôi qua không đặc sắc nhưng cậu cũng không cảm thấy vô vị, nhiều lúc cảm thấy dường như cứ như vậy đến hết đời
cũng không tệ.
Tiêu Ngọc, cô gái mới quen không bao lâu này bước
vào cuộc sống của cậu vô tư nhẹ nhàng quá. Lúc vô tình ngoảnh lại bất
ngờ đã thấy hai người đứng gần nhau thế này từ bao giờ không hay. Đối
với cô, cậu là bạn bè, đối với cậu, cô là gì đây?
Lam Lâm nhìn vào
đôi mắt trong suốt chứa đựng chờ mong của cô gái nhỏ, do dự gật nhẹ đầu. Như trong dự đoán, Lam Lâm thấy con ngươi đen lấp lánh phản chiếu ảnh
ngược của cậu lúc này ánh lên sự vui vẻ ngọt ngào chân thật. Trái tim
cậu rung lên ấm áp.
Tiêu Ngọc thật đẹp đẽ, thật thanh thuần, và cũng hấp dẫn người ta đến mức khó cưỡng lại.
“Phựt” một tiếng, Tiêu Ngọc kết thúc đường vỏ táo dài uốn éo, thành quả là một trái táo tròn trịa mịn màng. Siêu phẩm! Vỏ được gọt đều tay không hề
đứt đoạn, thịt táo không lồi không lõm, không bị dập nát. Với tình trạng bàn tay thương tổn có thể gọt ra được sản phẩm hoàn mỹ thế này không
phải là chuyện người thường có thể đạt được! Cả Lam Lâm và Tiêu Ngọc đều không tự chủ được gật gù khen ngợi trái táo đẹp gần như không tỳ vết
trên tay. Nội tâm hai người đều kì diệu vui vẻ.
Tiêu Ngọc xắt ra thành miếng nhỏ vừa ăn, đặt lên đĩa sứ, xiên tăm lên rồi đưa đến trước
mặt Lam Lâm, miệng cong cong cười xinh xắn. Lam Lâm tất nhiên không từ
chối, xiên một miếng táo đưa lên miệng.
Cảm giác này không tệ,
mặc dù nằm giường đau ốm nhưng Lam Lâm lại không thấy cô đơn trống trải
như trước. Ít ra bây giờ còn có một người ở bên cạnh bầu bạn. Cậu chợt
nhớ ra điều gì, nhón thêm một miếng táo nữa rồi đưa đến trước miệng Tiêu Ngọc:
“Cô cũng ăn đi chứ! Chua chua ngọt ngọt ngon lắm.”
“A! Được!” Tiêu Ngọc bị hành động của Lam Lâm làm cho bối rối. Từ bao giờ
hai người lại dính sát vào nhau gần đến thế này cơ chứ, chỉ cần cô hé
miệng ra là có thể cắn được miếng táo óng ánh mê người trên tay cậu ta.
Tiêu Ngọc đỏ mặt. Cô gái nhỏ nhanh chóng đặt đĩa táo lên đệm, một tay đoạt
lấy miếng táo trước mặt cho vào miệng nhai “rột roạt”, một tay lúng túng ôm lấy bên má nóng rần.
Lam Lâm buồn cười nhìn hành động cứng
nhắc của Tiêu Ngọc. Thật đáng yêu! Lại liếc nhìn cáo nhỏ đang tròn mắt
lúc lắc cái đầu ngồi bên cạnh hóng hớt. Giống nhau quá! Lam Lâm nhịn
xuống cảm giác muốn đưa tay xoa đầu Tiêu Ngọc, đành phải chuyển qua vò
vò hai cái tai to trên đầu cáo nhỏ.
“À, chuyện điều tra về mấy tên kia thế nào rồi?” Tiêu Ngọc cố tình lảng sang vấn đề khác để xua đi bầu không khí xấu hổ.
Lam Lâm nghe nhắc đến chuyện này thì hơi nhíu mày, bực bội thấy rõ.
“Vẫn chưa có tiến triển gì nhiều. Tuy người của tôi nhớ được cả hai biển số
xe nhưng một cái trong đó là biển giả, một cái đăng ký ngoại thành, lại
không phải chính chủ. Việc truy tìm gặp chút khó khăn.”
“Sao anh
không báo công an? Việc lần này có thế coi là hành hung người vô cớ,
không biết còn có âm mưu gì đằng sau nữa. Để phía công an đứng ra điều
tra sẽ thuận lợi hơn nhiều.”
“Tôi không muốn dính đến công an,
rắc rối lắm.” Nói đoạn, Lam Lâm như nghĩ đến điều gì đó, lại quay sang
nói với Tiêu Ngọc. “Nạn nhân trực tiếp vụ này là tôi, nhưng tôi cảm giác đối tượng bọn chúng nhắm đến lại là cô.”
“Tôi?” Tiêu Ngọc kinh ngạc tự chỉ vào mình.
“Đúng vậy. Camera giám sát không thấy đối tượng nào khả nghi khu vực quanh
đây. Tài xế và vệ sĩ của tôi xác nhận hai chiếc xe máy đấy bám theo
chúng ta bắt đầu ở nhà cô. Tôi nghĩ rằng chúng đã mai phục sẵn ở trong
ngõ, có thể bọn chúng bắt đầu rình trộm trong khoảng thời gian cô đến
đón tôi, vừa vặn chúng ta nửa đường quay về tạo điều kiện cho chúng có
cơ hội ra tay.”
“Vậy khả năng bọn chúng nhằm vào tôi đúng là rất
cao… nhưng vì sao chứ? Tôi gần đây đâu có gây thù chuốc oán với ai.”
Tiêu Ngọc lo lắng.
“Gần đây?” Chẳng nhẽ trước đây thì có?
“A, không.” Tiêu Ngọc vội vàng xua tay. “Ý tôi là tôi không có xích mích
hay va chạm với ai cả, tại sao lại có người muốn hãm hại tôi?”
“Cô chắc chắn chứ?”
Tiêu Ngọc gật gật đầu, ánh mắt toát lên sự hoang mang rõ rệt. Thật ra chính
cô cũng không dám nói chắc. Trước đây thi thoảng cô cũng bị người ta giở trò ám hại nhưng không có lần nào nghiêm trọng như lần này. Những kẻ
muốn gây khó dễ cho cô đa phần đều vì nguyên nhân ghen ghét đố kỵ, cùng
lắm chỉ dám giăng vài chiêu ngáng chân nho nhỏ. Mức độ nguy hiểm tính
mạng thế này vẫn là lần đầu tiên.
“Thật ra xét cho cùng việc này
có tám phần mười liên quan đến cô. Nếu cô muốn trình báo công an tôi sẽ
không ngăn cản.” Chỉ là tôi cực kỳ không muốn bị kéo vào công tác điều
tra, Lam Lâm âm thầm bổ sung trong đầu.
Tiêu Ngọc đăm chiêu.
“Thôi, hay vẫn cứ phiền anh đi. Để công an can thiệp thật ra cũng rất phức
tạp, tôi cũng không muốn làm rùm beng lên. Mà anh cũng có vẻ không thích làm việc với bên công an lắm.”
“Được. Bao giờ có kết quả chắc
chắn tôi sẽ báo lại cho cô. Tuy phải mất chút thời gian kha khá, chắc
chắn là lâu hơn nếu để công an vào cuộc đấy, nhưng tôi hứa có tin tức sẽ báo cho cô đầu tiên. Tôi đoán chúng vừa ra tay thất bại cũng không dám
ngay lập tức manh động ngay đâu. Mặc dù thế trong thời gian này cô đi
đường vẫn phải thật cẩn thận, nhà cửa cũng cần chú ý an toàn.”
“Vâng, cám ơn anh. Nếu thật sự người bọn chúng muốn hãm hại là tôi, mà anh lại vì tôi mà…”
“Đừng suy nghĩ nhiều. Chỉ là phản xạ thôi mà.”
Xì, phản xạ gì chứ, Tiêu Ngọc bĩu môi. Có ai lúc gặp tai nạn lại có phản xạ ngược đời ôm chặt lấy người khác, mang chính mình ra làm đệm lưng hay
không. Tôi biết anh tốt với tôi rồi, sao cứ phải giả vờ giả vịt như thế
chứ! Con người anh thật mâu thuẫn, lúc lạnh nhạt, lúc lại dịu dàng, khi
hờ hững, khi thì quan tâm bất thường làm tôi chạy theo không kịp.
Đáng ghét! Lại nghĩ đi đâu! Tim sao lại đập nhanh thế này!
Càng tiếp xúc nhiều, Tiêu Ngọc nhận ra được không khí giữa hai người ngày
một trở nên thân thiết kì diệu. Cô từng nghe ở đâu đó câu nói thế này,
có những người biết nhau cả đời cũng không thể trở nên gắn bó, nhưng tại đúng thời điểm, ngoảnh mặt gặp đúng người liền trở thành tri kỉ trăm
năm.
Sợi dây vô hình gọi là duyên số này liệu có thể buộc chặt
cô và người con trai này đến mãi về sau hay không? Tiêu Ngọc cũng không
dám suy nghĩ xa xôi hơn nữa, nhưng cô biết bản thân rất hi vọng được ở
bên cạnh người này lâu thật là lâu. Một người con trai lạnh lùng đơn bạc lại mang đến cho cô cảm giác ấm áp, vững trãi chưa bao giờ có.
Hoàng – người đàn ông lớn lên bên cô từ nhỏ luôn khiến cô phải ngước lên thật cao để sùng bái. Đứng dưới chân anh cô chỉ là con kiến bé nhỏ, muốn
nhận được sự bảo hộ phải biết cung kính nghe lời. Nhưng Lam Lâm, người
con trai đa tài đẹp đẽ này ngay từ đầu dường như đã đứng cùng với cô
trên một mặt phẳng, chưa bao giờ từ chối, không hề do dự giúp đỡ cô.
Hoàng như tượng đài thần thánh cô cả đời không dám mơ tưởng chạm tới.
Lâm lại chỉ là ngọn núi cao lạnh lùng khiến người ta muốn chinh phục,
chỉ cần kiên trì leo lên đỉnh núi sẽ hưởng thụ được sự hoàn mỹ bất tận.
Một thứ tình cảm không biết gọi tên được chôn xuống trong tim tự bao giờ,
được ngọt ngào chăm bẵm, lớn lên bằng nghị lực và hi vọng mong manh.
Một tuần trôi qua, thương thế ở lưng Lam Lâm dần có chuyển biến tốt đẹp.
Cậu đã có thể xuống giường đi lại nhẹ nhàng, tuy vậy Tiêu Ngọc vẫn
thường xuyên ghé qua.
Lam Lâm cũng không ý kiến gì vì sự hăng
hái của cô nàng, đổi lại thái độ của người làm trong nhà càng ngày càng
trở nên nhiệt tình thái quá. Tiêu Ngọc lái xe đến cách biệt thự chưa đầy hai mươi mét đã thấy bảo vệ mở sẵn cổng đứng ngoài vẫy tay chào đón,
dọc đường tiến vào gặp không ít người giúp việc tươi cười niềm nở, thậm
chí hai vệ sĩ mặt lạnh đứng ngoài cửa nhà thấy cô cũng chào hỏi quan
tâm, có lần còn mời cô hút thuốc (?). Đãi ngộ dành cho cô hình như được
thăng cấp từng ngày nha.
Không ít lần Tiêu Ngọc nói với Lam Lâm
hình như mọi người đối xử với cô nhiệt tình thái quá rồi thì cũng chỉ
nhận được cái nhún vai mặc kệ. Chậc, thôi bỏ qua đi, dù sao cô cũng rất
hưởng thụ cảm giác được chào đón này!
Lam Lâm đương nhiên hiểu
nguyên nhân chuyện này nhưng cậu lười giải thích. Bao nhiêu năm qua
lượng khách được mời đến nhà quả thực rất có hạn, mà số người đến tìm
Lam Lâm lại càng hiếm hoi. Trịnh Bình và Tiêu Ngọc là hai trong số những người đếm được trên đầu ngón tay của một bàn tay đó!
Tiêu Ngọc
tự nhiên rót nước, gọt hoa quả cho người đang tạo dáng đại gia ở trên
giường. Đại gia cũng hết sức tự nhiên hưởng thụ sự chăm sóc của cô gái
nhỏ. Lưu loát gọt xong một đĩa hoa quả ngon mắt, Tiêu Ngọc lấy thêm một
vài gói đồ ăn vặt đặt lên bàn nhỏ để cạnh giường rồi cũng tự mình leo
lên ghế dựa dài, duỗi chân đắp chăn cẩn thận. Một chuỗi hành động quen
thuộc lưu loát như nước chảy mây trôi. Chưa đến mấy ngày cô gái nhỏ hay
thẹn thùng nào đó đã vứt luôn sự khách khí, tự nhiên như ở nhà của mình.
“Xem nào, tôi mới tải về mấy bộ phim hay lắm! Hôm nay đổi sang thể loại kinh dị mạo hiểm đi, xem mãi thể loại tình cảm chán lắm rồi! Rộp rộp rộp.”
Hình như cô mới là người luôn tự quyết định thể loại và nội dung mà,
đừng nói như thể Lam Lâm mới là người yêu sách chứ…
Tiêu Ngọc cắn miếng lê giòn tan mọng nước tạo ra tiếng động không nhỏ, hồn nhiên cầm
điều khiển từ xa loạn xạ chuyển chế độ TV, một bên lúng búng nhắc nhở
Lam Lâm mau ăn vài miếng.
Lam Lâm thử gặm một cái. Vị chua ngọt
thanh mát lan tỏa trong khoang miệng, lại giòn tan làm cậu cố hết sức
nhai nhẹ nhàng nhưng vẫn không tránh được phát ra âm thanh nho nhỏ.
Lam Lâm vừa ăn vừa quay sang nhìn Tiêu Ngọc ngồi cách mình không đến một
sải tay, sao càng nhìn càng thấy cô gái nhỏ này giống Trịnh Bình phiên
bản nữ vậy? Mấy hôm đầu tiên còn nhỏ nhẹ e dè như gái về nhà chồng, sau
bốn ngày bắt đầu âm thầm đánh chiếm lãnh thổ, hai hôm trước hăm hở tự
mình lôi kéo ghế dài sát tường lại gần đây để tiện cùng nằm xem phim.
Chậc, chỉ mấy bữa không để ý khắp nơi trong căn phòng đều có sự đánh dấu của Tiêu Ngọc. Khăn lụa quàng cổ cô vẫn còn treo tùy tiện trên mắc,
đồng hồ đeo tay để quên ở bệ rửa mặt, thỏi son dưỡng môi vứt lăn lóc
trên bàn, cặp kính cận đặc biệt đeo lúc xem phim cũng tiện tay đặt lại
đây luôn. Tiêu Ngọc à, nhìn cô như vậy nhưng thật ra ở nhà là một người
hết sức tùy tiện bừa bãi phải không hả?
Lam Lâm thở dài trong
lòng. Số cậu có phải định sẵn phải gắn với “kiểu” người thế này không
đây. Bất đắc dĩ, có. Nhưng thú thật cậu không hề cảm thấy bài xích, khó
chịu. Thậm chí đôi khi còn thấy… thinh thích.
Cậu phát hiện cảm
giác có người nói nhảm bên tai cũng không tệ. Một số người sống cô đơn
sẽ hình thành thói quen bật TV cả ngày để nghe tiếng nói nhưng Lam Lâm
thì ngược lại. Cậu thà làm bạn với chính mình cũng không muốn nghe những âm thanh không thuộc về mình. Cậu có thể đứng trước gương tự ngắm nghía bản thân hàng giờ cũng không muốn đối diện với những gương mặt xa lạ
chỉ biết nói ra rả một cách máy móc trên truyền hình.
Lam Lâm tuy kiệm lời nhưng cũng khá biết cách nói chuyện với người khác. Tiêu Ngọc
có thể luyên thuyên với cậu cả ngày không biết chán, buôn dưa lê từ đông sang tây, lôi từ chuyện to khổng lồ đến chuyện nhỏ như con muỗi để
“tám”. Cậu sẽ tùy theo hứng thú mà trả lời, nếu không thích hoặc không
có ý kiến gì thì mặc kệ cho Tiêu Ngọc tự biên tự diễn. Cô gái nhỏ cũng
quen dần với điều đấy, không thấy phật lòng tí nào. Giữa mỗi người đều
có cách chung sống riêng, như thế này cũng rất thoải mái. Được chăm sóc
cậu, bầu bạn cùng cậu, nhìn thấy cậu dần dần bình phục, trong lòng cô tự thấy an tâm và thành tựu. Không dám nói Lam Lâm bình phục do một tay cô chăm sóc nhưng công sức của cô cũng không hè nhỏ đâu nhé!
“Nghe nói ba anh đã đi công tác về à? Em chưa được gặp qua để chào bác.” Xưng hô tự nhiên cũng thay đổi thành gần gũi hơn.
“Ừm, ba tôi về đêm qua. Sáng sớm nay đến công ty rồi.”
“Chậc, bác bận rộn thật đấy! Em ở đây cũng lâu lâu rồi mà chưa gặp mặt lần nào.”
Tiêu Ngọc loáng thoáng nghe được thông tin từ người giúp việc. Ba Lam Lâm là chủ tịch tập đoàn xây dựng và vận tải Cảnh Long – tập đoàn quy mô lớn
nhất nhì Việt Nam bây giờ. Điều này cũng lý giải được điều kiện vật chất khiếp người và sự bảo hộ vượt mức bình thường của cậu ấm Lâm mà Tiêu
Ngọc vẫn luôn thắc mắc. Có lẽ chính quyền lực và tài lực của ba Lam Lâm
khiến cho cậu ta đôi khi bị đẩy vào tình huống nguy hiểm. Chậc, thật
giống y trong phim thần tượng Hàn Quốc!
“Gặp hay không cũng chẳng sao.” Lam Lâm không quan tâm lắm.
“Sao lại chẳng sao! Anh bảo ba anh biết chuyện vì em mà anh bị thương nặng
như vậy có cảm thấy chán ghét em không? Nhất định là không tốt rồi…”
“Ba tôi không phải người thiển cận như vậy.”
“Nhưng… ấn tượng ban đầu dù sao vẫn rất quan trọng mà. Ai mà lại có thiện cảm
với người hại con mình được chứ.” Tiêu Ngọc mếu máo.
Lam Lâm liếc mắt nhìn khuôn mặt giả vờ đáng thương của cô gái nhỏ, cũng lười tiếp
tục đôi co, chỉ đưa tay ra vỗ nhè nhẹ lên đầu như vỗ cún ra chiều an ủi. Đầu óc đơn giản thì không nên cố gắng suy nghĩ nhiều, cô gái nhỏ à.
“Này! Anh coi em là thú cưng đấy hả?”
Đáp trả Tiêu Ngọc là ánh mắt “bây giờ em mới biết à” làm cô vừa tức vừa
buồn cười. Biết ngay từ đầu anh hay xoa đầu em là có nguyên nhân mà!
Tiêu Ngọc phụng phịu banh mặt, ngớ lơ bàn tay từ vỗ đầu chuyển thành xoa
tóc. He he he, cảm giác da đầu buồn buồn, sợi tóc nhẹ nhẹ chảy trên bàn
tay ai đó cũng đặc biệt dễ chịu. Ngoài mặt làm ra vẻ giận dỗi, bên trong lại âm thầm thích thú, đến tận bây giờ cô mới phát hiện hóa ra bản thân cũng thích được người khác vuốt tóc yêu chiều như vậy. Rất nhanh biểu
cảm trên khuôn mặt xinh xắn chuyển sang vui vẻ ngọt ngào, Tiêu Ngọc vừa
chăm chú xem phim của mình vừa hưởng thụ cảm giác như mát-xa da đầu hết
sức thư thái.