Tiêu Ngọc hân hoan bước xuống sân khấu, muốn ngay lập tức cùng Lam Lâm chia
sẻ cảm giác kích động muốn nổ tung này, nhưng vị trí kia đã không còn
một bóng người. Cô hoảng hốt chạy lại, bối rối tìm xung quanh, kéo mấy
người của bộ phận hậu cần tới hỏi nhưng đều nhận được những cái lắc đầu, nói rằng họ không để ý.
Tiêu Ngọc ngẩn người mấy giây, chợt nhớ
ra còn có thể gọi điện liền tìm di động, quay số. Những tiếng tút dài
máy móc khẽ gõ vào nội tâm bất ổn của cô gái nhỏ.
“A lô.” Rút cuộc cũng có tiếng trả lời.
“Anh đang ở đâu vậy?” Cô sốt sắng hỏi.
“Tôi… về rồi.”
“… Về?” Cô hoang mang.
“Ừ, tôi đi trước đây. Để tôi gọi tài xế đưa em về.” Giọng anh vẫn lành lạnh và mềm mượt như thế, chẳng hiểu sao lại như bàn tay vô hình siết đau
trái tim cô.
“Không, em không cần.” Tiêu Ngọc từ chối, cảm giác hụt hẫng kì lạ này khiến cô nghẹn ngào.
“Xe của tôi đỗ phía bên trái cổng Học viện, tôi sẽ dặn chú Vinh đưa em về. Bây giờ muộn rồi đừng tự bắt taxi, nghe lời.”
Đầu dây bên kia dịu dàng nói một tràng dài, rồi lập tức ngắt máy, không để
cô kịp phản ứng. Tiêu Ngọc lại ngẩn người, sao cô cứ có cảm giác mình bị bỏ rơi thế này. Khóe mắt cô gái nhỏ ửng đỏ, cô cố gắng hít hít cái mũi
cay xè, đi qua đi lại một chút để xua bớt cảm xúc tiêu cực đang dâng lên không ngừng.
Chẳng biết cô đã quanh quẩn một chỗ bao lâu, chỉ
thấy buổi khai mạc đêm nay đã đi vào hồi kết. MC nói vài lời giới thiệu
sơ qua về ba ngày hội, tạm biệt các vị khách quý và khán giả. Mọi người
bắt đầu lục tục ra về, không khí vui vẻ, sôi nổi cực kỳ.
Tiêu
Ngọc bị ánh đèn hội trường bất ngờ bật sáng đánh thức, cô ngơ ngác nhìn
từng dòng người đang kéo nhau rời đi. Những khuôn mặt tươi cười trông từ xa, trong mắt Tiêu Ngọc, không hiểu sao lại giống như chế nhạo, diễu
cợt cô ngây thơ, đáng thương biết mấy. Cô muốn được khoác tay người con
trai thanh tú ấy, được líu ríu khoa tay múa chân thể hiện sự vui sướng
tự hào, hay chí ít được đứng thật gần, nhìn cậu ở vị trí mà không phải
ai cũng có thể tiếp cận. Cô chỉ thầm mơ ước xa vời, cố giữ lấy cho mình
một phần tỉnh táo, không dám thực sự sa vào mộng đẹp. Cô sợ mọi hy vọng
của mình tan vỡ.
Anh không thương cô.
Không, anh có mà.
Anh không quan tâm cô.
Không phải, anh rất quan tâm cô mà.
Anh không thích cô.
Không đúng, chỉ là chưa thích thôi mà.
Anh không… chờ đợi cô. Anh đi mất rồi.
Tiêu Ngọc trên tay ôm hoa tươi rực rỡ, bước đi như mất hồn. Nhiều người quen đi qua nói lời chúc mừng cô, lại có khán giả muốn chụp ảnh chung nhưng
không hề nhận được hồi đáp. Cô như không nghe thấy âm thanh huyên náo
xung quanh, trong mắt cũng không chứa bất cứ vật gì, chìm trong suy nghĩ hỗn loạn, tự phủ nhận rồi lại tự an ủi.
Một bàn tay nam giới ấm áp chạm vào gò má Tiêu Ngọc.
“Em khóc?” Hoàng vuốt đi giọt nước mắt trong suốt lăn trên gò má tự khi nào.
“A?” Tiêu Ngọc chưa lấy lại được tinh thần.
“Em vẫn chưa thoát được ra khỏi bài hát đấy à?” Hoàng híp đôi mắt đen chứa ý cười, thầm nghĩ em gái nhỏ vẫn luôn ngây thơ như vậy.
“Anh! Sao anh biết em ở đây?” Tiêu Ngọc rút cuộc tỉnh táo hơn một chút, nhận ra người trước mặt chính là Hoàng.
“Anh đoán em sẽ đi ra từ đằng này nên đứng đây đợi em.” Nhân tiện đợi thêm cả người nào đó, Hoàng âm thầm bổ sung.
“Vâng, vậy mình về thôi anh. Em hơi đói, đi ăn gì đấy được không hay anh muốn về nhà nghỉ ngơi luôn?”
Hoàng lơ đãng đưa mắt ra phía sau, làm như vô tình hỏi Tiêu Ngọc.
“Người chơi đàn cho em, cái cậu Lam Lâm ấy, không đi cùng em à?”
“Dạ… anh ấy về trước rồi.” Tiêu Ngọc ỉu xìu.
“Ồ, nhanh như vậy?” Hoàng có chút ngoài ý muốn, bỏ lỡ mất rồi.
“Sao ạ?” Tiêu Ngọc không nghe rõ anh nói gì.
“Không có gì, đi nào. Ăn gì đó trước nhé, anh cũng đói bụng rồi. Đưa hoa anh
cầm bớt cho.” Hoàng liếc qua sắc mặt không tốt lắm của Tiêu Ngọc, thấy
kì lạ nhưng không hỏi nhiều, ân cần đỡ lấy mấy bó hoa lớn. Một tay xách
va – li, một tay ôm hoa giúp cô vẫn không mất đi phong độ đàn ông.
Tiêu Ngọc tâm tình sa sút, đi đường cũng ủ rũ không vui. Hai người lề rề
cuối cùng cũng ra đến cổng Học viện, đang định bắt taxi thì cô chợt nhớ
ra một chuyện.
“A! Anh đợi em một lát!”
Nói rồi cô nhanh
chóng chạy về phía chiếc Range Rover đen trắng đỗ ở đằng xa, ngó vào nói gì đó với người ở bên trong rồi lật đật chạy về.
“Anh Lâm về
trước nhưng để lại xe cho em, em dặn tài xế của người ta về trước. Anh
em mình đi với nhau!” Tiêu Ngọc chủ động giải thích.
Hoàng mỉm
cười không nói gì, lúc quay người dùng góc mắt lần cuối liếc nhìn chiếc
xe hơi sang trạng đang lặng lẽ rời đi, anh âm thầm chậc lưỡi. Tài xế
riêng, dường như còn không chỉ một người, xe lắp biển ngũ linh* như vậy
không phải người thường có thể sở hữu, điều này chứng tỏ gia cảnh nhà
cậu ta không hề tệ, thậm chí phải nói là giàu có.
Tiêu Ngọc không nhận thấy hành động nhỏ của Hoàng, đề nghị đi ăn phở bò, tranh thủ tán
gẫu những chuyện gần đây với Hoàng, tâm trạng cô mới dần trở nên tốt
hơn. Hai người nói chuyện thân thiết ăn ý, cùng bắt một chiếc taxi, trải qua bữa ăn đêm đậm chất Hà Nội, lúc về nhà đã là quá mười hai giờ
khuya.
*
Lại nói về hai người đàn ông vô tình, Lam Lâm và
Trịnh Bình. Sau khi bỏ rơi con gái nhà người ta cô đơn một mình, Trịnh
Bình không có lấy một chút cảm giác tội lỗi, sung sướng dắt tay Lam Lâm
thẳng một lèo ra khỏi cổng Học viện, men theo vỉa hè lát gạch đỏ kiểu
cũ. Hai người đi mãi, tới một cái hồ khá rộng mới dừng chân. Lam Lâm từ
đầu đã ngoan ngoãn đến kì lạ, tất cả đều nghe theo ý Trịnh Bình.
Đèn đường quanh đây cái bật, cái tắt. Ánh đèn yếu ớt không đủ chiếu sáng
nhưng đủ làm khung cảnh trông giống trong phim kinh dị. Hồ nước độc một
màu đen tĩnh lặng, gió đêm lạnh lẽo rít qua kẽ lá.
Lam Lâm vô
thức rụt vai, nhưng khổ nỗi cổ áo sơ – mi bó chặt, cũng không đủ cao để
chôn mặt vào làm cậu bắt đầu có ý muốn chống cự. Trịnh Bình ngó lơ, hăng hái lôi kéo, bảo muốn ngắm cảnh hồ ban đêm. Lam Lâm xa xăm trông về
phía hồ nước, muốn mở mồm ra nói có cái quái gì mà xem, nhưng ngại gió
lọt vào họng nên đành câm nín. Trịnh Bình đứng trên vỉa hè nhìn xuống,
vẫn chưa vừa ý, quyết định tiếp tục cưỡng chế Lam Lâm đi xuống cầu thang dẫn tới đường kè sát hồ.
“Đi! Xuống hẳn dưới kia ngắm mới thích!”
Không, anh đi mà xuống một mình. Trịnh Bình thần kỳ đọc được lời Lam Lâm muốn
nói thông qua đôi mắt bình tĩnh, khuôn mặt ra vẻ vô cảm.
“Đi! Đến gần mép nước còn có thể thấy cá bơi!”
“Thần kinh! Đêm hôm thế này nhìn thấy cái quái quỷ gì, có thấy cũng chỉ toàn
là cá chết!” Rút cuộc ai đó không nhịn được phải độc mồm độc miệng.
“Chết thì không là cá à? Cá chết có vẻ đẹp của cá chết, cậu đừng có khinh
thường!” Trịnh Bình ngoan cố, lắc lắc hai bàn tay đang nắm chặt.
Lam Lâm liếc nhìn một chút, luyến tiếc hơi ấm từ lòng bàn tay kia nên không vùng ra. Cậu không nói thêm gì, dùng im lặng để bày tỏ thái độ không
đồng tình với ý tưởng thiếu muối mang tên “đêm đông ngắm thi thể”.
“À biết rồi, cậu sợ lạnh chứ gì!” Trịnh Bình thông minh đột xuất, lưu loát cởi áo khoác quân phục ra, phủ lên vai Lam Lâm, thậm chí còn kéo kéo
hai vạt muốn giúp cậu cài cúc.
Áo khoác xanh lục hắn mặc lên vừa
vặn, thoải mái, giờ khoác trên người cậu lại có cảm giác vừa to vừa
rộng, nuốt trọn cả dáng người mảnh khảnh. Vốn Lam Lâm cũng là người cao
ráo, nhưng so với hình thể của Trịnh Bình thì vẫn có sự chênh lệch đáng
kể. Trịnh Bình thấy Lam Lâm dáng vẻ ngốc nghếch như trẻ con mặc áo người lớn thì cười híp cả hai mắt. Lam Lâm không thèm so đo với hắn, hưởng
thụ hơi ấm vẫn còn lưu lại trong áo khoác, thấy cả cơ thể sảng khoái ấm
áp hơn nhiều, tính tình cũng trở nên dễ chịu hơn một chút, dễ dàng thỏa
hiệp để cho Trịnh Bình dắt đi.
Trịnh Bình dùng tư thế bố dắt con, hết sức cẩn thận bước từng bước nhỏ, vui thích ngâm nga bài hát thị
trường đang “hot” hiện giờ. Ú ớ được mấy câu không đầu không cuối, hắn
rút cuộc sáng kiến, lấy điện thoại trong túi quần ra bật nhạc, để chế độ loa ngoài. Không gian yên tĩnh, loa điện thoại kẻ nào đó thuộc loại cực “khủng”, âm thanh phát ra ầm ĩ hung hăng nện vào tai thính giả. Lam Lâm ở bên cạnh luôn không đánh giá cao thẩm mỹ âm nhạc của tên này, bất đắc dĩ cố gắng tự thôi miên mình thành người điếc.
“Nhìn này! Thật
sự có cá!” Trịnh Bình nghiêm túc chỉ xuống một “thi thể” với đôi mắt
trắng dã đang trợn trừng ngắm sao, nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
“Bao giờ thấy nhân ngư (người cá) thì hẵng kích động.”
Lam Lâm lạnh nhạt ném trả một câu, phóng mắt nhìn xa xôi. Ngoài màu đen ra
cũng chỉ có một màu đen, ánh đèn đường và xe cộ le lói đằng xa cũng
không đủ chiếu sáng nơi này. Vẫn là kết luận cũ, khung cảnh ven hồ ban
đêm đúng là có chút kinh dị, không thích hợp vui chơi giải trí.
“Nói không chừng có thật đấy! Cậu nhìn xem, đằng kia có cả hộp sữa và vỏ bim bim trôi nổi, chẳng phải điều này chứng tỏ có sự sống của sinh vật
giống người dưới hồ!” Hắn hùng hồn xuyên tạc.
Lam Lâm biết hắn cố tình nói láo, bĩu môi không thèm so đo.
“Cậu biết không, từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn tin rằng dưới bất kì lòng sông, lòng hồ nào đó cũng tồn tại một con quái vật hoặc một thứ gì đó vượt ra khỏi sự tưởng tượng của con người.” Trịnh Bình thì thầm, tiếng nói bị
gió thổi méo mó, nghe vào tai mang ba phần kinh dị, bảy phần ghê rợn.
“Nhưng đừng sợ! Có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ cậu!” Trịnh Bình nhìn sang Lam Lâm đang cứng còng, đắc ý nhe bộ nhá trắng tinh, lộ ra hai răng nanh nhọn
như răng sói, vỗ ngực phành phạch, hùng hồn đảm bảo.
“Xùy, quái vật thì có gì đáng sợ. Đáng sợ nhất thật ra chính là con người cơ.”
Giọng cậu mơ hồ, không nghe ra là đùa vui hay nghiêm túc. Trịnh Bình cũng lâm vào trầm mặc, thật ra Lam Lâm cũng nói đúng ra phết. Cuộc đời nghiệt
ngã, xô xô đẩy đẩy, con người lại nhỏ bé, nếu không kiên định sẽ bị mất
đi lập trường, dễ dàng sa đọa. Hay vốn chính bản chất con người đã đen
tối vậy nên mới có thể tô cuộc đời đen theo? Hắn thở dài, học theo Lam
Lâm, ngước lên nhìn bầu trời thưa thớt sao, trong đầu vô thức liên tưởng đến một người đã lâu không gặp. Lòng hắn quặn lên từng cơn.
Điện thoại tự động đổi sang bài hát mới, hiếm có lại là một ca khúc giai
điệu nhẹ nhàng tình cảm. Lời ca đầy trữ tình thể hiện bởi giọng nam ấm
áp vang lên trong sự tĩnh lặng.
“Long lanh sương ru trong đêm một màu mắt nâu,
Ánh mắt ấy vẫn chứa cả trời ước mơ.”
Trịnh Bình lẩm nhẩm khe khẽ lời bài hát, nghiêng đầu sang nhìn Lam Lâm, thấy cậu cũng đang nhìn mình liền khẽ cong khóe mắt.
“Anh mơ tay trong tay nhau mình lại như chưa từng cách xa…”
Hắn lắc lắc bàn tay đang nắm.
“Cho anh hôn đôi mi em ướt bao đêm rồi,
Cho anh ôm bao cô đơn thắt tim em gầy…”
Trịnh Bình dường như gặp ảo giác, tuy hắn vẫn tỉnh táo đứng đây nhưng giấc mơ quen thuộc lại hiện về. Ánh nước loang loáng trong đôi mắt long lanh,
nhỏ bé sao tự nhiên lại giống với đôi mắt tựa mặt hồ phẳng lặng này đến
thế? Cái mũi thanh tú nhỏ xinh, và cả đôi môi nhạt màu vểnh lên như có
như không mời gọi. Hắn nuốt nước miếng cái “ực”.
“Người sống trong căn phòng đó là ai vậy?” Trịnh Bình vô thức bật ra câu hỏi không đầu không cuối.
Đáy mắt lóe lên tia nguy hiểm, Lam Lâm như bị sét đánh, giật lùi một bước.
Trịnh Bình bất ngờ trước hành động bột phát của Lam Lâm, phản xạ vươn
tay giữ cậu lại. Lam Lâm giãy mạnh.
“Đừng giãy! Cẩn thận ngã xuống hồ!” Trịnh Bình la lên.
“Buông tay!” Lam Lâm quát.
“Được. Anh buông đây nhưng cậu không được lùi lại nữa đâu đấy!”
Trịnh Bình cẩn trọng nói, lại áng chừng khoảng cách từ chân Lam Lâm đến mép nước còn chưa đầy một bước.
Lam Lâm không nói không rằng, môi mím chặt, nhìn hắn chằm chằm. Trịnh Bình
thấy da đầu tê dại, hắn chưa từng bị Lam Lâm nhìn bằng ánh mắt kiểu này
bao giờ. Cảnh giác, nguy hiểm, ngờ vực, không có một chút nào giống với
đôi mắt trong suốt mà hắn vẫn hằng mơ ước. Nhưng vô lý làm sao, hắn lại
vẫn mê muội. Có đôi khi hắn không rõ, đến cuối cùng, người hắn thật sự
khát khao là cô bé trong căn phòng đóng kín, hay chính là Lam Lâm nữa.
Nhưng, đến bước này rồi, dù là bất kỳ ai, hắn cũng không còn có thể
buông tay.
“Làm sao anh biết? Anh đã vào căn phòng đó?” Lam Lâm gằn từng tiếng trong cổ họng.
Trịnh Bình mím môi, gật đầu. Hắn muốn nói hắn không cố tình tọc mạch, nhưng
chẳng thể mở miệng nổi. Nói gì cũng vô ích, dù là thế nào hắn cũng đã ở
trong căn phòng đó.
“Anh biết được những gì rồi?” Cậu lại hỏi.
Trịnh Bình lắc đầu.
“Không gì cả. Anh chỉ tò mò thôi.” Hắn lí nhí, rũ mắt, không muốn đối mặt với con ngươi sắc bén đầy sức sát thương.
Hô hấp Lam Lâm nặng nề, hít vào thở ra nghe rõ cả tiếng “phì phì” khó nhẫn nại, cảm xúc đột ngột biến hóa khiến cậu khó có thể kịp thời thích
nghi.
Cả hai cùng lâm vào trầm mặc.
Trịnh Bình chỉ cách
Lam Lâm chưa đầy một cánh tay, nhưng lại cảm thấy không sao với tới. Hắn hình như đã vô tình xông lầm vào cấm địa của cậu mất rồi.
Gió
đêm vẫn vô tình thổi, mang theo cả mùi hơi nước, khiến Trịnh Bình cảm
thấy hai bên mặt buốt giá, lòng cũng từng chút, từng chút đóng băng.
“Em gái tôi.”
Trịnh Bình ngẩng phắt mặt lên nhìn về người vừa nói chuyện, hai mắt chứa đầy kinh ngạc.
“Đừng hỏi nữa.” Giọng cậu không hề mang độ ấm. “Nó chết rồi.”
Chết rồi. Cô bé ấy đã chết rồi.
Trịnh Bình nghẹn họng, khoang miệng khô khốc, đầu óc trì trệ không kịp “tiêu
hóa” thông tin khủng khiếp này. Hắn đã nghĩ đến cả trăm lý do, cuối cùng kết luận cô bé được đưa đi nước ngoài du học hoặc ở một nơi xa nào đấy
không về, chưa bao giờ hắn dám nghĩ…
Lam Lâm cố gắng giữ cho vẻ
ngoài thật bình tĩnh, nhưng trong lòng sấm sét cuồng phong đã nổi lên
rồi. Cậu muốn chạy trốn, rồi lại bất ngờ nhìn thấy biểu cảm đau lòng
trên mặt Trịnh Bình thì ngẩn người.
Anh đau lòng điều gì chứ? Tôi còn chẳng để tâm, anh lấy tư cách gì mà đau?
Trịnh Bình đờ đẫn ngồi thụp xuống, liên tục vỗ mạnh vào thái dương, muốn xua
đi tiếng “ong ong” ở tai, trong đầu nhảy ra vô vàn câu hỏi. Thật sự là
em gái cậu? Tại sao chưa bao giờ từng nghe cậu nhắc đến em ấy? Nếu là em gái cậu vì sao không thấy ảnh hai người chụp chung? Thật sự em ấy đã
chết? Em ấy chết từ bao giờ? Vì sao lại chết? Căn phòng đấy là để kỷ
niệm hay còn vì mục đích nào khác? Sao tôi cứ có cảm giác… có cảm giác…
không bình thường!
Lam Lâm hạ mắt nhìn người đàn ông cao to đang
ngồi xổm dưới chân, không hiểu rút cuộc hắn vướng mắc điều gì. Cậu tự
cho mình một lý do an ủi, đè nén địch ý vô thức thoát ra, thong thả ngồi bệt xuống chỗ không xa không gần. Chân cậu hơi duỗi ra, mũi giầy chạm
vào mép nước lăn tăn gợn sóng.
Nam ca sĩ trong điện thoại vẫn vô tư hát đi hát lại đoạn điệp khúc.
“Bao nhiêu cơn mơ anh mơ chỉ để thấy em,
Bao nhiêu môi hôn dư âm ngọt ngào vẫn đây,
Miên man trong vòng tay một hạnh phúc sao thật bình yên thế…”
Phải rồi, tất cả chỉ là cảnh trong mơ mà thôi, ảo ảnh không chịu nổi một kích của sự thật, vô tình tan nát.
Quả cầu giấc mơ tan vỡ, từng mảnh thủy tinh sắc nhọn găm vào trái tim Trịnh Bình đau nhói. Hắn muốn đưa tay nhổ ra tất cả nhưng lại tiếc nuối, sợ
mình không thể lưu giữ nổi dù chỉ là chút ký ức cuối cùng. Cô bé trong
giấc mơ của hắn đã chết, ác mộng nơi thiên đường của hắn cũng được đặt
dấu chấm hết thật rồi.
Trịnh Bình thấy toàn thân nặng nề lắm, hắn đờ đẫn ngửa mặt lên nhìn ra thật xa, lại thật xa. Cuối cùng ánh mắt
vòng về, đặt trên bóng người vẫn đang giữ khoảng cách với hắn.
Nếu nói hắn yêu thích Lam Lâm vì cố gắng gán ghép cậu và cô bé trong mơ thì không phải rồi. Bây giờ cô bé đã chết, ảo ảnh biến mất, vậy mà tình cảm hắn dành cho cậu vẫn còn y nguyên. Vậy rút cuộc hắn vì cô bé mà yêu cậu hay hắn yêu cô bé vì cậu đây?
Giống nhau đến như vậy, không là anh em, còn có thể là gì khác được nữa chứ. Hắn tự mỉa mai.
Trịnh Bình thu hồi tâm trạng u ám, khóe miệng cứng nhắc nhếch lên nụ cười méo mó, thăm dò vươn tay về phía Lam Lâm. Lam Lâm cảnh giác nhìn bàn tay
đang vẫy vẫy, không hề nhúc nhích.
Trịnh Bình rút cuộc chịu thua, giơ tay bày ra dáng điệu đầu hàng, giữ nguyên tư thế ngồi xổm xấu xí mà lồm cồm nhích nhích lại gần. Giống hệt con cua ngu ngốc, Lam Lâm vừa đề phòng hắn ta manh động vừa không quên đánh giá.
Đến khi khoảng
cách hai người còn chút xíu xìu xiu thì Trịnh Bình rút cuộc cũng dừng
lại. Hắn nhìn nhìn quần dài trắng tinh của ai đó rồi kiên quyết ngồi bệt mông xuống.
“…” Lam Lâm quay mặt đi không nhìn hắn nữa, hai vai cứng nhắc thả lỏng không ít.
“Nói chuyện gì khác đi!” Trịnh Bình cảm thấy áp lực trên lưng đã rút đi quá
nửa, liền muốn chuyển chủ đề. Nhưng nghĩ lại nghĩ, chẳng biết nên nói gì lúc này.
Lam Lâm chống cằm nhìn mũi dày đang chạm mép nước,
không biết suy nghĩ cái gì, gai nhọn khắp người cũng từ từ thu lại. Cậu
như con nhím bị chọc vào chỗ đau nên xù lông, bắn cho người bên cạnh
toàn thân thủng lỗ chỗ. Ấy vậy mà tên kia còn không biết sợ, vẫn kiên
cường mon men đến gần làm thân, thậm chí còn cố gắng thò tay muốn vuốt
cho từng sợi gai xẹp xuống.
Trên đời này chắc chỉ có mỗi Trịnh
Bình dám làm vậy mà thôi. Hai người họ, một con sói ngốc nghếch vụng về
và một con nhím toàn thân gai góc luôn thu mình tự vệ, sống chung mãi
rồi mà đôi khi vẫn bị nhau làm tổn thương.
“Anh…”
“Tôi…”
Hai người gần như cùng một lúc mở miệng.
“Em nói trước đi.”
“Anh nói trước đi.”
Lại nữa! Bốn mắt nhìn nhau, Trịnh Bình phì cười, Lam Lâm bĩu môi.
Trịnh Bình toe toét, lộ ra cả hàm răng trắng bóc, tâm trạng ngay lập tốt lên
không ít. Hắn giả vờ hung tợn chìa móng vuốt, nhéo lấy một bên má Lam
Lâm đau điếng.
“Xem này xem này! Tìm đâu ra cái gương cho em nhìn thử cái khuôn mặt bí xị của em bây giờ? Xấu, xấu chưa từng thấy!”
Lam Lâm dãy mạnh, thầm cảm thấy hình như lời nói tên này có chỗ nào sai sai nhưng nhất thời không nhận sai chỗ nào. Trịnh Bình còn muốn nhào đến
cấu tiếp, Lam Lâm nhanh nhẹn ngửa ra sau né tránh, co đầu gối đạp cho
hắn một phát suýt chút nữa lăn xuống hồ.
“Chết tiệt! Nhà mi muốn mưu sát chồng hả!” Trịnh Bình la hét ầm ĩ.
“Câm mồm! Ngã chết anh đi!” Lam Lâm không chịu yếu thế.
“Có chết cũng phải chết chung!” Trịnh Bình hô lên anh dũng, lần nữa quả cảm nhào tới.
Hai tên thần kinh bất ổn giữa đêm đông lạnh giá vật lộn ngay bên mép hồ,
chỉ cần hơi sơ sẩy có thể rơi xuống xuống nước bất kỳ lúc nào.
Tách.
“Đệch, nước đá* chim?!” Trịnh Bình mồm nhanh hơn não gào lên.
Lam Lâm giật giật khóe miệng, anh có thể bớt thô tục đi được không? Còn
nữa, phẩm chất của anh tốt đến mức nào mà khiến chim nửa đêm còn không
ngủ, bay ra đây tiểu vào mặt anh vậy?
Trịnh Bình đang trong tư
thế nằm ngửa trên đất, bấy giờ mới ngẩn người nhận ra vị trí kì quái của hai người. Lam Lâm gần như ngồi trên người hắn, từ góc độ này hắn có
thể nhìn thấy rõ đường cong mềm mại từ xương hàm kéo xuống cần cổ trắng
nõn giấu trong lớp áo sơ – mi xộc xệch.
Trịnh Bình câm nín. Lam Lâm thấy tên này tự nhiên yên tĩnh bất thường, rũ mi nhìn hắn.
Bốn mắt chạm nhau, ánh sáng lờ mờ của đèn đường không đủ soi rõ tình cảm trong đáy mắt.
Tách. Tách. Tách.
Sự lạnh lẽo đột ngột rơi vào gáy làm Lam Lâm bừng tỉnh.
“Mưa rồi!” Cậu hoảng hốt.
“Mưa rồi?” Trịnh Bình máy móc lặp lại.
“Anh bị đần à? Chạy thôi! Trời mưa rồi! Anh muốn ướt hết người hả!” Lam Lâm
kích động gào lên. Cậu sợ nhất là lạnh, bây giờ còn mưa, muốn giết cậu
luôn sao?
“Nhưng cậu không đứng dậy anh làm sao cử động được hả!” Trịnh Bình cuối cùng cũng tìm lại được lý trí, không khách khí gào
ngược trở lại.
Lam Lâm bấy giờ mới chợt ý thức được tư thế mờ ám
của hai người, không hiểu bị chạm mạch chỗ nào, mặt lập tức “phụt” một
tiếng biến thành đỏ ửng.
“Giờ thì không biết ai mới là đồ đần!”
Trịnh Bình ha hả cười đắc chí, vùng vẫy một chút rồi nâng cả hai người lên,
động tác lưu loát liền mạch như không phải chịu tí sức nặng nào. Hắn còn không quên chùm lại áo khoác quân phục lên đầu Lam Lâm, tiếp đó quàng
tay qua ôm người nào đó sát vào mình.
“Một, hai, ba, chạy!” Trịnh Bình vừa dứt lời, mưa bắt đầu điên cuồng đổ xuống.
Cơn mưa mùa đông hiếm hoi đến thật đúng lúc, dội tỉnh hai kẻ đần độn cứ mãi chậm chạp không chịu bước đi.
Chạy giữa màn nước trắng xóa, Trịnh Bình loáng thoáng nghe bên tai lời thì
thầm bị tiếng mưa làm cho trở nên mơ hồ. Từng chữ, từng chữ nhẹ tênh
nhưng lại có sức mạnh kì diệu khắc sâu vào trong tâm trí.
“Một ngày nào đó tôi sẽ nói hết tất cả cho anh.”
Hắn mỉm cười mãn nguyện.
Mưa mùa đông đúng là rất lạnh, nhưng lòng anh ấm, vì có em ở đây.
________
*Biển số ngũ linh tức là biển kiểu 5 số trùng nhau ý ạ, ví dụ 88888 chẳng hạn..
*Nửa đêm quăng hàng, Trịnh Bình ngày càng bộc lộ tình cảm rõ ràng rồi đây
-_- đến xưng hô cũng đổi từ “anh - cậu” sang “anh - em” rồi thế mà Lam
Lâm còn đần độn chưa nhận ra. -_-
Các nhân vật khác tiến triển vẫn còn chậm quá, tua tua tua, nhanh hơn 1 chút nào!