Đừng Đánh Thức Em - Don't Wake Me Up

Chương 27: Kẻ nguy hiểm nhất



Khách sạn Royal Ocean.

Trong căn phòng tổng thống bài trí xa hoa, ánh sáng vàng mờ ảo sẽ khiến người ta cảm thấy rất dịu dàng ấm áp nếu không có âm thanh rên rỉ đứt quãng liên tục vang lên.

Trên chiếc giường lớn thiết kế sang trọng theo phong cách hoàng gia Châu Âu, hai người nam nữ đang điên cuồng quấn lấy nhau, thuận theo bản năng nguyên thủy nhất. Bầu không khí đặc quánh nóng bỏng, hơi thở hai người dồn dập, hòa với tiếng da thịt va chạm gợi cảm, mang lại kích thích chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

Người phụ nữ nằm dưới vặn vẹo, lông mày nhăn tít lại không biết là đau khổ hay sung sướng, cổ họng khản đặc liên tục bật ra những âm tiết vỡ vụn. 

Trái với dáng vẻ ý loạn tình mê của người phụ nữ, người đàn ông phía trên dường như chẳng hề bị dục vọng chi phối. Nếu chỉ nhìn vào tần suất lay động điên cuồng của thắt lưng, sẽ chẳng ai có thể ngờ rằng ngoài hơi thở gấp gáp hơn so với bình thường thì anh gần như hoàn toàn tỉnh táo. Ánh mắt anh sâu thẳm lại man dại như dã thú, thâu trọn tất cả nét mặt đầy nhục cảm của người phía dưới, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười thâm trầm không rõ ý tứ.

Trong lúc cuộc chơi tình dục chuẩn bị đến hồi kịch tính nhất, người phụ nữ co quắp toàn thân như sắp đạt tới cao trào, chuông điện thoại bỗng vang lên réo rắt. Âm thanh róc rách như tiếng nước chảy dễ dàng dội cho bầu không khí nóng bỏng bốc hơi trong nháy mắt.

Trong tình huống này không phải là nên mặc kệ tất cả để hoàn thành nốt đoạn đua nước rút hay sao? Người phụ nữ mơ màng suy nghĩ, rất nhanh cô ta đã có câu trả lời.

“Tôi nghe, nói đi.”

Người đàn ông bắt máy rất nhanh, giọng anh trầm trầm chứa đầy ý tứ nguy hiểm. Đầu dây bên kia nói vài câu gì đó.

“Ừm. Đợi tôi một lát.”

Người phụ nữ có chút bất mãn vì sự quấy rầy vô duyên, thấy anh tắt máy, quăng điện thoại lên gối, tưởng có thể tiếp tục công việc dang dở thì lần thứ hai bị hành động ngoài ý muốn của anh làm cho kinh ngạc.

Người đàn ông ấy thế mà gọn ghẽ tách ra khỏi cơ thể cô, lưu loát đứng lên không chút lưu luyến.

“Anh Hoàng?” Người phụ nữ hốt hoảng gọi theo bóng lưng vừa quay đi.

“Ờ, hôm nay dừng ở đây đi. Tôi có việc phải đi rồi.” Anh hờ hững bỏ lại một câu, thậm chí còn chẳng hề quay đầu lại.

“Sao, sao lại như vậy?” Người phụ nữ bực dọc bật người dậy, không tự chủ được cao giọng.

Hoàng nghiêng người, dùng góc mắt sắc bén liếc nhìn. Người phụ nữ đình chỉ hoạt động, sống lưng bỗng nổi lên cảm giác ớn lạnh.

“Lần sau sẽ đền bù cho em. Hôm nay đến đây thôi, mặc quần áo rồi đi luôn đi.”

“Anh…”

Người phụ nữ hết sức bất mãn, nhưng nhớ đến ánh mắt như dao vừa rồi của anh liền cảm thấy lá gan nhỏ đi một nửa, cuối cùng biết điều ngậm miệng, ấm ức bò dậy tìm kiếm quần áo vung vãi dưới sàn nhà mặc lên người.

Sửa soạn xong xuôi, người phụ nữ bước đến trước phòng tắm không đóng cửa, dè chừng ngó vào trong nhìn người đàn ông khỏa thân đang xối nước dưới vòi hoa sen.

“Anh Hoàng, em về đây.”

“Đi đi.” Giọng anh hờ hững lẫn trong tiếng nước rào rào, nghe vào tai chẳng ra tình cảm gì.

Người phụ nữ tức đến dậm chân, quay ngoắt người đi. Kẻ bạc bẽo! Trông vẻ ngoài thì hào hoa phóng khoáng, lên giường thể hiện cũng rất tốt nhưng ai ngờ tính tình lại khó chiều như vậy, nói xong là xong luôn được. Làm gì có ai đang làm tình dang dở mà có thể lạnh lùng phủi mông quay đi như không có chuyện gì phát sinh được chứ!

Người phụ nữ ngúng nguẩy nện giầy cao gót xuống sàn vang lên âm thanh “cạch cạch” chói tai, hung hăng mở cửa phòng, lập tức bị ba, bốn người đàn ông mặc vest đen đang đứng sừng sững bên ngoài làm cho sững sờ. Khuôn mặt sưng sỉa cứng đờ, bước chân kéo chậm lại, dè dặt lách qua mấy người đang đứng bất động như tượng. Không một ai mở miệng ra thăm hỏi nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng tầm mắt trần ngập soi xét dò đi dò lại trên thân thể mình.

Khốn kiếp! Chỉ là một lũ tay chân mà cũng dám chảnh chọe như vậy! Cứ đợi đấy, rồi sẽ có một ngày cô nắm bắt được trái tim sắt thép của người đàn ông kia, đến lúc đó tất cả đám người này còn dám không cúi đầu trước cô? Hừ, bằng vốn trời cho và thủ đoạn mê hoặc đàn ông nhiều năm, cô không tin rằng mình không thể “đốn” ngã được gốc đại thụ vừa có tiền vừa có quyền này.

Người phụ nữ đắc chí, đảo mắt ngắm nghía lại hành lang khách sạn hoa lệ một lần rồi lắc lư thân hình gợi cảm tiến vào thang máy. Cảm giác bực bội vừa nảy sinh bay biến đâu mất, trong lòng lúc này chỉ thấy muôn hoa đua nở, khuôn mặt đẹp đẽ cũng trở nên rạng rỡ hơn nhiều.

Hoàng tắm rửa xong liền tùy tiện chọn một chiếc áo sơ – mi tối màu mặc vào, chỉnh trang lại thành dáng vẻ tuấn lãng thường ngày liền hướng về phía cửa, “Vào đi.”

Những người áo đen bên ngoài nghe được sự cho phép của anh lúc này mới cẩn thận mở cửa, từng người một lặng lẽ tiến vào, cúi chào. Một thanh niên áo đen dáng vẻ mảnh khảnh khác biệt với mọi người, đeo trên mặt một cặp kính cận dày cộp, nhanh nhẹn tiến lên, dùng âm thanh cung kính báo cáo.

“Anh Hoàng, người bọn em tìm được rồi, đã đưa đến nơi bí mật, anh có muốn gặp ngay bây giờ không ạ?”

Hoàng ánh mắt xoẹt qua một tia nguy hiểm, chẳng nói chẳng rằng đứng dậy dẫn đầu bước ra ngoài. Những người còn lại lập tức hiểu ý, nhanh chóng nối theo sau.

Thanh niên đeo kính liếc mắt trong phòng một chút, cẩn thận đi chậm lại, vòng qua bên kia ghế sofa, cầm theo chiếc áo vest tối màu được tùy tiện vắt trên móc.

Đoàn người áo đen tiến vào trong thang máy chuyên dụng, nhấn nút xuống tầng hầm để xe. Hoàng nhận chiếc áo vest từ tay thanh niên, hài lòng gật đầu một cái rồi lưu loát mặc lên người, dáng áo vừa vặn ôm sát, tôn lên bờ vai và tấm lưng nam tính.

Thang máy kêu lên một tiếng báo hiệu, đoàn người xuống đến nơi, Hoàng lại tiếp tục rẽ vào một lối đi hẹp được bố trí rất khuất dưới hầm, rẽ liên tục hai lần rồi dừng lại trước một cánh cửa sắt lạnh lẽo.

Thanh niên đeo kính cẩn trọng bước lên phía trước, khom người tra khóa vào ổ, mở ra một bảng điện tử, nhập vào một dãy số rồi nhấn nút xác nhận. Cửa sắt nặng nề vang lên một tiếng “cạch”, một gã thuộc hạ đẩy mạnh cửa vào trong, mời Hoàng vào trước.

Đèn tuýp được phân bố rải rác trên trần, ánh sáng mờ mờ chỉ đủ để nhìn thấy con đường dưới chân, bên tai nghe rõ ràng tiếng máy móc nào đó chạy “ro ro”, trong không khí tràn ngập mùi kim loại.

Rất nhanh đã đến cuối đường, lại là một cánh cửa sắt nữa. Vẫn là thanh niên áo đen đeo kính tiếp tục lặp lại những hành động như ở cửa bên ngoài, xong xuôi, lần này hắn cúi người tiến vào trước, lần mò công tắc trên tường.

Tạch.

Đèn phòng bật, sáng chói mắt, năm bóng người bị trói cứng lại nằm co ro ở một góc tường lúc này hốt hoảng ngóc đầu dậy, mặt mũi chứa đầy sự sợ hãi, mồm bị bịt chặt liên tục phát ra tiếng “ưm ưm” vô nghĩa.

Hoàng liếc mắt nhìn bọn chúng một cái, thảnh thơi ngồi xuống cái ghế gỗ duy nhất trong phòng vừa được thuộc hạ đặt xuống sau lưng. Anh hất hàm ra hiệu với người bên cạnh rồi thủng thỉnh rút thuốc trong túi áo ra, một người áo đen bước lên một bước châm lửa rồi nhanh chóng lui về phía sau.

Thanh niên đeo kính hắng giọng, thành thục chỉ đạo hai người cao to lực lưỡng tiến lên bắt lấy một kẻ đang rúc ở góc trong cùng. Kẻ đó mặt mũi xám ngoét, mặc dù y đã cố gắng nép người sau đám đàn emnhưng vẫn bị xách cổ lôi ra. Kẻ này sợ hãi theo bản năng giãy giụa, chưa được mấy cái đã được tặng cho một đấm giữa bụng, khuôn mặt y liền trở nên vặn vẹo dúm dó.

Nếu có bất kỳ ai trong ba người Lam Lâm, Trịnh Bình hay Tiêu Ngọc có mặt ở đây thì họ sẽ dễ dàng nhận ra kẻ vừa bị đánh này chính là “anh Sâm” – kẻ bạo lực ngu xuẩn đã từng ra tay đánh Tiêu Ngọc trong Học viện Quân sự.

“Anh Sâm” ăn một đấm toàn lực, lục phủ ngũ tạng như muốn nứt ra, vừa mất đi sự lôi kéo của bàn tay người phía sau liền đổ gục xuống đất, hai chân co quắp gập lên bảo vệ bụng.

Hoàng thở ra một làn khói mờ mịt, hai mắt trước sau vẫn lạnh lùng nhìn kẻ vừa bị đánh dưới sàn.

Thanh niên đeo kính nhếch mép khinh miệt, khi quay sang Hoàng liền đổi thành vẻ mặt cung kính, cẩn thận lên tiếng.

“Anh Hoàng, thằng này chính là Lục Sâm.”

Hoàng ra hiệu xé băng dính bịt mồm Lục Sâm. Miệng vừa được tự do, “anh Sâm” ngước đầu lên, dùng giọng điệu chán sống gào lên ầm ĩ.

“Con mẹ chúng mày! Chúng mày có biết tao là ai không hả?”

Lời vừa dứt, một mũi giầy bọc kim loại cũng theo đó mà không hề lưu tình bay sang, dạ dày quặn lên, “anh Sâm” khốn khổ nôn ra cả bãi đặc sệt.

Hoàng nhíu mày nhìn y ghét bỏ, thanh niên đeo kính thấy anh tỏ vẻ khó chịu liền biết phải nhanh nhanh kết thúc chuyện này. Vốn dĩ bọn họ có thể tự tra khảo rồi báo cáo lại tình hình nhưng lần này anh dặn họ phải đợi anh đích thân kiểm tra, hắn liền biết ngay tình huống lần này đặc biệt nghiêm trọng.

“Lục Sâm, mày nghĩ cả cái đất thành đô này có được bao nhiêu người mang họ Lục mà lại dám huênh hoang không biết sống chết như mày? Khá khen cho thằng nhãi con, cậy có chỗ dựa sau lưng mà làm mưa làm gió. Giờ thì tốt rồi, kể cả ông già nhà mày có ra mặt xin xỏ thì chưa chắc đã lấy được cái xác nguyên vẹn của thằng con về!”

“Thằng chó! Mày nói cái gì? Biết rõ tao là ai rồi mà còn dám ngông cuồng như vậy?!”

“Anh Sâm” không hổ là “không biết sống chết”, bất chấp đau đớn gào lên như lợn cắt tiết, để khen thưởng cho sự quả cảm của y, một cước bay tới đá chính giữa bộ khẩu làm y bật ngửa về phía sau. “Anh Sâm” phun máu, ôm mồm la hét đau đớn.

Âm thanh sặc máu của “anh Sâm” quấy nhiễu cả căn phòng cách âm ngọt ngạt, những kẻ còn lại bị một màn trước mặt làm cho sợ hãi nhắm chặt mắt không dám nhìn, run lên cầm cập.

Bọn chúng ở đây đều là đàn em “vào sinh ra tử” của Lục Sâm. Kẻ mà bọn chúng gọi là “anh Sâm” này là một người có gia thế, y là con trai cả của một trùm xã hội đen khá có tiếng ở đất này – Lục Chung, tuy không phải là băng đảng lớn nhất nhưng cũng có ít số má trong thế giới ngầm. Lục Sâm cậy có ông già máu mặt, đến đâu cũng được người ta e ngại, nhường nhịn ba phần mà càng ngày càng xấc láo. Y chuyên môn đầu trò dẫn mấy thằng đàn em đi gây chuyện, không đánh nhau thì đập phá, cướp giật, lấy việc hành hạ người khác làm thú vui. Gây họa nhiều năm như vậy, vụ lớn vụ nhỏ gì đều có ông già xã hội đen thu xếp, Lục Sâm phá gia chi tử chẳng sợ trời chẳng sợ đất cuối cùng cũng có một ngày đá trúng miếng sắt cứng.

Thanh niên nhấc nhấc gọng kính dày cộp, nhe răng nhìn “anh Sâm” lăn lộn gào khóc trên đất, chắc chắn là gãy ít nhất hai cái răng rồi, đáng đời thằng ngu, đã ở trong tình cảnh này rồi còn dám lớn lối.

“Tao đến đến ba mày không câm mồm ngay lập tức thì tao sẽ cho mày tiếp tục được kêu gào. Một… hai…”

Lục Sâm nghe thanh niên đeo kính thủng thẳng đếm đến hai, sợ hãi quá độ liền bụm miệng cố không phát ra thêm tiếng động, cổ họng trượt lên trượt xuống nuốt máu tanh lợ vào bụng. Y dùng ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía thanh niên, lại nhìn người đang nhàn nhã hút thuốc trên ghế liền xác định được người đứng đầu ở đây là anh. Lục Sâm nuốt gần hết máu trong mồm mới dám móm mém lần nữa há mồm, giọng điệu phát ra đã thu liễm đi nhiều.

“Các người… các người vì sao lại bắt tôi đến đây?”

Hoàng híp mắt, qua làn khói quan sát kẻ nhếch nhách quỳ rạp trước mặt, lần đầu tiên từ lúc bước vào căn phòng này mở miệng, chỉ có hai chữ.

“Tiêu Ngọc.”

“Là con điếm đó?!”

“Anh Sâm” rất “thức thời” gào lên, kẻ này dường như chỉ cần kích động là rơi mất não, vừa ăn đòn xong ba giây sau đã quên ngay. Vậy nên hai người bên cạnh nhận thấy ánh mắt tối sầm của Hoàng liền không chần chừ kết hợp vung tay vung chân đấm đá “anh Sâm” túi bụi, trong đầu âm thầm nể phục trình độ “ngu si” của kẻ này.

Lục Sâm nằm dưới đất gào thét lăn lộn, mồm liên tục cầu xin tha thứ nhưng không có tác dụng.

Thanh niên liếc mắt về phía Hoàng, thấy anh không có dấu hiệu muốn bọn họ dừng lại nên ngoan ngoãn im lặng.

Lục Sâm trước đó đã bị đánh qua, giờ tập trung nhận trận đòn ác liệt này, chưa được mấy chốc, cậu ấm nhà xã hội đen liền vinh quang ngất xỉu. Hai gã thuộc hạ thấy y không còn động tác phòng thủ tránh né thì tạm ngừng, đá đá thử mấy cái rồi rút chân về, cung kính nhìn về phía Hoàng.

Hoàng phẩy phẩy tay, Lục Sâm liền bị lôi sang một bên như miếng giẻ rách, máu me trên người chảy ra lê thành những vệt dài ngoằn nghèo trên mặt đất.

Mấy thằng còn lại bị lùa đến khu vực “hành hình” vừa diễn ra, nhìn màu đỏ tươi mới, rực rỡ đến mù con mắt trên sàn mà tứ chi rụng rời. Bọn chúng vốn cũng chỉ là mấy thằng con nhà hư hỏng, xưa nay bám đuôi “anh Sâm” hoành hành ngang ngược, đánh ai kẻ đấy liền không có sức chống cự, lâu lâu ẩu đả cũng chỉ xây xát bầm da tím thịt, bị đập đến độ nát xác như thế này còn chưa bao giờ!

Thanh niên đeo kính làm tròn bổn phận người dẫn chương trình, lần nữa hắng giọng, dùng vẻ mặt chân thành nhìn bốn kẻ đang run rẩy tựa vào nhau, giọng nói hết sức dịu dàng truyền cảm.

“Nào nào, chúng mày nhìn thấy tấm gương đi trước của thằng anh chúng mày rồi đấy, thằng đấy còn sống qua hôm nay hay không thì còn chưa biết rõ. Giờ thì phải ngoan ngoãn một chút ha, bọn tao dùng một tay cũng thừa sức “dần” chúng mày ra bã.”

Mấy thằng đổ mồ hôi lạnh, những người này có thể nói chuyện mạng người nhẹ bỡn như vậy sao? Không hề giống là đang đe dọa, có lẽ họ thật sự có thể giết bọn chúng rồi phi tang khiến thần không biết quỷ không hay, trong thế giới ngầm này không hề thiếu những vụ giết người diệt khẩu sạch sẽ gọn ghẽ như thế. Bốn thằng sợ muốn tè ra quần nhưng phải cố gồng lên mà nhịn, đầu gật như giã tỏi.

Thanh niên hài lòng ra hiệu tháo băng dính dán mồm bọn chúng, lại nhìn quét mắt qua một lượt, chỉ vào một thẳng rồi mới tiếp tục lên tiếng.

“Nói xem, mày biết gì về cái tên Tiêu Ngọc?”

“Tiêu… Tiêu Ngọc… là người mà anh Sâm yêu thích. Anh Sâm mê cô ấy từ lâu rồi, đã từng nhiều lần theo đuổi nhưng không thành.”

Thằng bị chỉ điểm không dám nhìn thẳng, sợ hãi cẩn thận lên tiếng. Xong đời rồi, những tưởng xử lý một ả đàn bà dễ dàng như trở bàn tay, ai ngờ vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ả ta còn có thế lực chống lưng lớn hơn cả đại ca nhà mình.

“Nói tiếp.” Hoàng nhàn nhạt ra lệnh.

“Nhanh cmm* lên! Nói cho bằng hết, cấm ngập ngừng!” Thanh niên đeo kính thấy thái độ mất kiên nhẫn của Hoàng lập tức vung tay đe dọa.

“Vâng, vâng. Có một lần anh Sâm gặp cô Tiêu Ngọc ở Học viện Quân sự, hai bên xảy ra xô xát, anh Sâm kích động ra tay đánh cô ấy, ai ngờ nhảy ra một người lạ mặt đến cứu. Người này biết võ, “giã” cho anh Sâm một trận te tua, cứ tưởng vậy là xong, ai ngờ nửa đêm đồng bọn của người đó còn tập kích phòng y tế, ra tay đánh gãy luôn sống mũi và một cái xương sườn của anh Sâm. Sau lần đó anh Sâm tức gần chết, thề phải ăn miếng trả miếng cho bằng được nhưng tiếc là không tìm được danh tính cụ thể của người cứu cô Tiêu Ngọc. Không lâu sau anh Sâm xuất viện, cũng rời khỏi Học viện liền lập kế hoạch trả thù.”

Hoàng nhướn mày, hừm, vậy mục tiêu thật sự là Tiêu Ngọc.

“Khốn kiếp! Chúng mày là người hay súc vật? Có thể hùa theo gây khó dễ cho một cô gái? Nói! Chúng mày đã làm những việc gì, kể ra cụ thể!”

“Bọn em mới chỉ ra tay có hai lần, nhưng hình như đều thất bại cả hai. Một lần là đạp đổ xe cô Tiêu Ngọc trên đường, lần nữa là… bỏ thuốc kích thích vào trong trà…”

Thằng kia vừa nói vừa run lẩy bẩy, biết rõ những người này bắt được bọn hắn đến đây là đã điều tra được không nhiều thì ít rồi, thành thật khai báo có khi còn được xem xét giảm tội.

Thuốc – kích – thích? Giỏi cho chúng mày, ra tay ngoan độc lắm. Hoàng thở ra một làn khói, qua đây có thể xác định được đến 80% người hôm đó anh “vớt” được là ai rồi.

“Chúng mày được đấy. May mắn lần đầu tiên cô Tiêu Ngọc có người bảo vệ, lần thứ hai lại may mắn hạ thuốc sai người…”

Thanh niên nói đến đây thì ngưng bặt vì nhận được cái nhìn sắc bén của Hoàng.

“Chúng mày có biết người hai lần vô tình bị hãm hại là ai không?” Hoàng lành lạnh đặt câu hỏi.

“Không ạ. Bọn em chỉ biết cậu ta tên là Lam Lâm, ngoài ra không điều tra được thông tin gì thêm.”

Hoàng nhếch miệng, phải nói là Lam Lâm này đủ đen đủi, đánh được chúng nó một lần mà bị cắn trả đến hai bận, lần nào cũng đều là vết thương trí mạng.

Hoàng ám chỉ mấy gã thuộc hạ làm nốt công việc còn lại, thanh niên kính cẩn tiếp nhận mệnh lệnh.

“Bây giờ ai trong chúng mày là người đã tham gia đánh cô Ngọc ở Học viện, ai tham gia vụ đẩy xe, ai tham gia vụ hạ thuốc?”

Mấy thằng hoảng sợ đến rúm cả người, nhất quyết không chịu khai ra, thằng nào thằng nấy lắc đầu nguầy nguậy. Hai gã áo đen bực mình hùng hổ bước tới, nhảy vào đánh đấm lung tung một hồi, lúc này mới có một thằng chó cùng rứt giậu gào lên.

“Không! Các người không thể đánh chúng tôi! Chúng tôi chỉ là những người biết chuyện, không hề tham dự. Không có bằng chứng mà bắt người, đánh người, tôi sẽ báo công an! Tôi sẽ kiện các người ra tòa!”

“Khặc khặc khặc!” Thanh niên cười lên như nghe được chuyện tiếu lâm. “Chúng mày khôn y hệt thằng anh chúng mày, chỉ có thể trách bố mẹ ngày xưa nặn ra chúng mày mà quên không cho thêm bộ não mà thôi. Chúng mày nghĩ tao cần bằng chứng mới có thể bắt người chắc? Tao thích thì tao bắt, tao thích thì tao đánh, ai làm gì được nào? Không phải chỉ cần tất cả lũ chúng mày chết đi thì sẽ không còn người ngoài nào biết chuyện hay sao?”

Mấy thằng thu hết tất cả biểu cảm dã man của thanh niên vào mắt, lời nói như ma quỷ chui vào tai chúng khiến sự tuyệt vọng không ngừng dâng lên. Toàn thân thể đau đớn trì trệ, lúc này chỉ còn có thể chậm chạp bật ra hai chữ “xong – đời”.

Hoàng vứt tàn thuốc xuống sàn, phủi qua vạt áo vest không hề dính bụi, quay người đi về phía cửa.

“Tự giải quyết nốt đi.”

“Vâng, em biết phải làm thế nào rồi ạ.” Thanh niên đúng mực đáp lời.

Hoàng dừng lại một chút, cuối cùng nghiền ngẫm đưa ra một ý tưởng.

“Kiếm cho thằng Lục Sâm vài tên đàn ông đi, y đã ham muốn đến như vậy thì nhớ chọn người dẻo dai sung sức một chút.”

Thanh niên ngẩn người mấy giây mới bắt kịp vấn đề, sống lưng tê dại, mạnh mẽ đáp một tiếng rồi tiễn anh ra ngoài.

Hoàng vẫn giữ biểu cảm thâm trầm, đôi mắt sâu hẹp dài bây giờ âm u khó tả. Hừm, nếu không phải thời gian này đang là giai đoạn thanh tra nhạy cảm, phải giữ kẽ cho phía ông già thì anh đã sử dụng cách cũ khiến bọn chúng vĩnh viễn câm mồm rồi. Lần này tha cho Lục Sâm một mạng, cũng coi như bán cho Lục Chung một cái nhân tình đắt giá.

Hoàng chợt nhớ ra có lẽ nên thông báo với Tiêu Ngọc một chút liền rút điện thoại gọi cho cô, nói vắn tắt tình hình. 

Tiêu Ngọc sung sướng reo lên, cám ơn anh rối rít, xoắn xuýt hỏi này hỏi nọ hồi lâu nhưng tuyệt nhiên không hề đề cập đến vấn đề muốn gặp mặt đối chất với thủ phạm, vì căn bản cô có thể đoán được kết cục thảm hại của bọn chúng không phải là thứ mà mình muốn tiếp thu. Tiêu nhún nhún vai, những năm gần đây động tác của anh Hoàng ngày càng thể hiện rõ bản chất bạo lực, cô thật sự không chịu nổi cảnh máu me ghê gớm đó, thà khuất mắt trông coi, giả vờ như chẳng biết gì còn hơn.

Cúp điện thoại, Tiêu Ngọc nhảy chân sáo ngay lập tức muốn đến nhà Lam Lâm báo tin vui. Mấy ngày rồi chôn chân một chỗ không dám đi đâu khiến cô bí bách quá rồi, giờ được thoải mái “xổ lồng” phải lao đến vòng tay Lam Lâm ngay thôi! 

Thời điểm Tiêu Ngọc nhìn thấy Lam Lâm là lúc cậu đang hoàn thành nốt vài động tác của bài luyện tập cuối cùng. Lam Lâm mặc võ phục không còn mới nhưng trắng đến tinh tươm, tuy đơn thuần sạch sẽ nhưng mang lại cảm giác mạnh mẽ, phóng khoáng khác hẳn thường ngày.

Lam Lâm nhướn mày nhìn cô gái nhỏ đối diện đang dùng hai mắt đang bắn tim hồng ào ạt. Cậu bình tĩnh cầm khăn mặt đặt sẵn một bên lau mồ hôi lấm tấm lần lượt từ trán, hai bên thái dương, xuống gáy và cổ, tầm nhìn của Tiêu Ngọc cũng theo đó mà trắng trợn uốn lượn bám theo. Lam Lâm uống nửa ly nước lọc rồi mới bình tĩnh quay sang hỏi chuyện Tiêu Ngọc.

“Lại đến có chuyện gì vậy, chẳng phải tôi đã bảo em thời gian này nên hạn chế ra ngoài hay sao?”

“Nè nè, sao em nghe giọng điệu của anh giống như không hoan nghênh em vậy?” Tiêu Ngọc phụng phịu bắt bẻ.

Lam Lâm mím môi không nói gì thêm, tiếp tục công việc điều hòa hơi thở. Tiêu Ngọc thấy cậu thái độ hờ hững liền không muốn đôi co thêm nữa, hớn hở xáp gần lại hỏi thăm.

“Quen biết lâu như vậy mà bây giờ em mới được thấy anh tập võ đó nha! Anh học môn võ gì vậy?”

Lam Lâm rất muốn nói, khi tôi thực hành thì lúc đấy em còn đang “bận” chết ngất kia kìa, làm gì còn con mắt nào mở ra mà nhìn tôi đánh người cơ chứ.

“Nhu đạo.”

“Tức là Judo ấy hả?” Tiêu Ngọc chớp chớp đôi mắt to tròn tò mò hỏi.

“Đúng vậy.”

“Mà sao tự nhiên anh lại luyện võ? Trông anh vẫn chưa khỏe mạnh hoàn toàn đâu.”

Tiêu Ngọc nhíu mày lần nữa nhìn từ đầu đến chân cậu một lượt, tán thưởng dáng vẻ mặc võ phục tuấn tú này nhưng vẫn không bỏ qua được làn da hơi tai tái.

“Không sao, anh tự có chừng mực.” Lam Lâm nhẹ nhàng vò vò đầu cô gái nhỏ, cố tình cắt đứt ánh mắt bám dính như keo của cô.

Nhìn nhìn kỹ một chút, Lam Lâm chợt nhận ra Tiêu Ngọc hôm nay trông hớn hở sáng láng lạ thường, khác biệt hoàn toàn so với lần cuối cùng hai người gặp nhau.

“Có chuyện gì vui lắm à?”

“A a a! Chút xíu nữa thì quên mất! Em đến đây là để đích thân thông báo cho anh một việc hết sức trọng đại mà!” Tiêu Ngọc trợn mắt la to.

Lam Lâm giật giật khóe miệng, việc trong đại? Đừng bảo với cậu lại là một party liên hoan hay đại hội gì gì đó nữa nhé, gần đây cậu tham gia quá đủ rồi. Lam lâm bất giác đưa tay day day thái dương đau nhức.

Tiêu Ngọc vốn còn muốn trêu đùa bảo người này đoán xem nhưng quan sát tâm trạng hiện tại của Lam Lâm thì đành thôi vậy, tốt nhất cứ trực tiếp thông báo là xong.

“Anh Lâm! Anh biết không, cuối cùng thì em cũng biết thủ phạm là ai rồi!”

“Hửm?” Lam Lâm thật sự bất ngờ, nhanh như vậy?

“Anh còn nhớ Lục Sâm không?”

Lam Lâm lắc lắc đầu, cậu không quen biết nhiều như vậy.

“Chính là Lục Sâm ở Học viện Quân sự! Là cái thằng mà hôm đó đánh em bị anh cho một bài học đó! Nói đi nói lại kể cũng là duyên phận, nếu hôm đó em không đồng ý đến biểu diễn ở Học viện Quân sự thì sẽ không gặp Lục Sâm, không bị thằng đó hành hung thì đã không được anh ra tay cứu giúp… Ái chà chà! Anh nói có phải đây chính là thứ gọi là “duyên phận” trong truyền thuyết không?”

Tiêu Ngọc mới đầu còn nghiêm túc, nhưng càng nói càng hưng phấn, chủ để nghuệch ngoạc đã rẽ đi tận lối nào rồi.

Lam Lâm dường như đã quá quen với bản tính mộng mơ này của cô gái nhỏ, tự động bỏ qua những thông tin thừa thãi, chậm rãi chắt lọc và tổng hợp lại những nội dung quan trọng nhất.

Nếu là cái thằng bị đánh ở Học viện Quân sự thì khá là có lý, thằng đó có đầy đủ động cơ để ra tay.

“Vậy thằng Lục Sâm gì đó muốn trả thù anh?”

“Không! Mục tiêu thật sự của y chính là em! Thằng đó cay cú vì việc xấu không thành lần trước, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu em, ra khỏi trường liền cùng mấy thằng em lên kế hoạch hãm hại em. Vụ ngã xe lần trước là do bọn chúng cố tình dàn dựng, ai ngờ anh cũng gặp nạn theo, vớ vẩn lại thành một mũi tên trúng hai đích. Lần thứ hai thằng Sâm đó lại muốn hạ độc em nhưng… rất tiếc anh lại là người thay em“hứng đạn”. Anh nói xem, hai lần ba lượt em gặp chuyện đều có anh đứng ra bảo hộ, loại trùng hợp hãn hữu này không gọi là “duyên trời định” thì còn cách giải thích nào khác chứ?”

Lam Lâm tùy tiện khoanh tay dựa vào một gốc cây trong vườn, khuôn mặt thanh tú khuất dưới tán lá chứa đầy vẻ âm u bất định.

“Hiện giờ bọn chúng ở đâu?”

“Anh muốn gặp bọn chúng? Em nghĩ là không cần đâu, anh em đã thay chúng ta giải quyết rồi!”

“Anh em?”

“Phải! Em có thể chắc chắn với anh bọn chúng thà bị rơi vào tay cảnh sát còn hơn bị anh em tóm được. Em cũng không rõ cụ thể chuyện gì sẽ xảy ra nhưng e dám đảm bảo mấy thằng đó từ giờ đến cuối đời “cạch” hẳn mấy trò bẩn thỉu!”

Lam Lâm nhíu mày nhìn cô gái nhỏ hưng phấn thao thao bất tuyệt trước mặt, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Tốc độ làm việc của “người anh” này thật sự là quá nhanh. Tài xế Vinh điều tra sự việc tai nạn xe đến nay đã một thời gian kha khá mà chỉ có vài manh mối vụn vặt, sự kiện hạ thuốc diễn ra gần đây hai hôm trước mới bắt đầu có bước tiến triển nhỏ, vậy mà bên kia người ta đã phá xong án rồi, thậm chí còn bắt được đúng người đúng tội. Phải nói là phía bên đó thuộc lĩnh vực chuyên nghiệp hay là thế lực quá lớn đây?

“Anh em là ai?” Lam Lâm vô thức bật ra câu hỏi.

“Anh em á, anh ấy tên là Hoàng! Có nói anh cũng không biết được đâu, bao giờ có cơ hội em sẽ giới thiệu hai người với nhau, thời gian vừa rồi anh ấy phải sang nước ngoài du học, thế nên em mới bị mấy thằng khốn đó đè đầu cưỡi cổ. Giờ thì anh em về rồi, không sót một tên, chắc chắn sẽ bị dạy cho một bài học nhớ đời! Hừ, muốn hại emkhông phải dễ dàng như vậy đâu, ác giả ác báo!”

Lam Lâm cũng không muốn đào sâu vào vấn đề này nữa, nếu biết được mục tiêu thật sự của thủ phạm không phải là cậu thì điều tra cũng nên chấm dứt đi thôi, cần phải báo với tài xế Vinh một tiếng mới được.

Tiêu Ngọc líu lo một hồi không thấy Lam Lâm đáp lại, bực bội dậm chân tại chỗ, lại nữa rồi, người này rất hay coi cô thành không khí! Nhiều khi cô thực sự nghi ngờ mực độ tồn tại của cô trên thế giới này, à không, trong mắt của hai con người đặc biệt này! Anh Hoàng thì cũng thôi đi, bây giờ còn nhảy ra một Lam Lâm đáng ghét.

Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét như vậy mà sao cô không ghét nổi vậy nè?

“Anh Lâm, anh Lâm! Mấy ngày nữa là đến Giáng sinh rồi, mình cùng đi chơi nha?”

Tiêu Ngọc cắn răng đổi chủ đề, vừa đổi đã tự cảm thấy thật hưng phấn! Ngày Giáng sinh rất phù hợp để hẹn hò nam nữ, yay, nếu có thể cùng Lam Lâm đi chơi dịp lễ này chắc chắn tình cảm hai người sẽ càng khăng khít.

Lam Lâm nghiêng đầu nhìn đôi mắt long lanh đầy mong đợi của Tiêu Ngọc, vô tình phun ra ba chữ, “Anh bận rồi.”

“Hả! Anh bận gì chứ!” Tiêu Ngọc kích động gào lên.

“Bận chính là bận.”

“Nói dối! Chắc chắn anh ghét bỏ em, anh vẫn còn không thích em vì em làm liên lụy đến anh. Nói cũng phải thôi, xét cho cùng anh là người vô tội, thậm chí em còn mang ơn anh, vậy mà năm lần bảy lượt đều đẩy anh vào chỗ nguy hiểm. Nào có ai có thể tha thứ cho một người ngu ngốc lại xui xẻo như em cơ chứ, mọi người đều ganh ghét đố kỵ với em, bây giờ đến cả anh cũng xa lánh em như vậy. Oa hu hu! Em chẳng bao giờ làm hại ai, tại sao mọi chuyện tồi tệ cứ luôn đổ lên đầu em, hu hu hu… Anh Lâm, em xin lỗi, em xin lỗi anh, tất cả là tại em…”

Lam Lâm đau đầu trước bài diễn văn dài dòng đầy mâu thuẫn của Tiêu Ngọc, cứng nhắc đưa tay bịt miệng, ngăn quá trình đổ lỗi và xin lỗi của cô lại.

“Nín.”

“$#@!_($@#” Tiêu Ngọc lúng búng vừa khóc vừa nói thứ ngôn ngữ thuộc về hành tinh này.

“Thôi nào. 24, 25 trùng hợp là ngày tôi phải tham gia giao lưu võ thuật, không có thời gian đi chơi với em.” Lam Lâm hết sức bất đắc dĩ.

“Hửm? Nghĩa là anh bận thật đó hả?” Tiêu Ngọc mông lung nhìn cậu qua làn nước mắt.

“Ừ, bận thật. Không thấy tôi phải luyện võ đây hả?”

“Vậy chuyện đó là thế nào?” Tiêu Ngọc hít hít cái mũi đỏ ửng.

“Thì là ngày mà lập ra để một đám đàn ông đến phô trương sức mạnh, đánh đấm qua lại trên danh nghĩa làm quen và học hỏi, vậy thôi.”

“Oaa, nói như vậy anh cũng là một trong những người phô trương sức mạnh, đánh đấm qua lại đó hả?” Tiêu Ngọc hai mắt phát sáng nhìn Lam Lâm một lượt từ đầu đến chân, thật oách nha!

“…” Lam Lâm cứng đờ. “Có thể nói là như vậy.”

“Thật hay quá! Nếu không đi chơi thì em có thể đến xem và cổ vũ không?” Tiêu Ngọc lại tiếp tục hưng phần xoay vòng quanh Lam Lâm.

“Có gì hay mà xem chứ.” Lam Lâm trợn mắt.

“Có anh!” Tiêu Ngọc cười hì hì thích chí.

“Hay là thôi đi…”

Lam Lâm muốn từ chối lắm rồi nhưng lời nói ra được một nửa thì bị ánh mắt u oán của Tiêu Ngọc đánh cho rụt lại. Rõ ràng một giây trước cậu còn thấy nó phát sáng mà sao bây giờ đã ở một thái cực hoàn toàn đối nghịch thế này?

“Anh không muốn cho em đi có phải là bởi vì không muốn dính líu gì đến em, không muốn thân cận với em, không thích em, hay là thật sự ghét bỏ em…”

Lam Lâm lại bị một mớ suy diễn lằng nhằng của Tiêu Ngọc làm cho kiên nhẫn đứt phừn phựt, rút cuộc không thể chịu nổi nữa, phẩy phẩy tay.

“Thôi, tùy em.”

“Yeah! Quá tuyệt vời! Anh là số một!” Tiêu Ngọc sung sướng vì đại nghiệp đã thành, kích động nhào lên ôm chầm lấy Lam Lâm.

Lam Lâm bất ngờ bị ôm cứng nhắc, lại nhìn cái đầu nho nhỏ đang không ngừng lắc qua lắc lại thể hiện sự đắc ý thì hừ mũi một cái, coi như đầu hàng.

Thích thì đi đi, có gì hay đâu mà vui vẻ thế cơ chứ. Thể trạng cậu kém thế này, còn chưa kể trình độ chưa đạt mức thượng thừa, đấu với lũ “quái vật” khu vực miền Bắc làm sao mà ngóc đầu lên nổi. Hôm qua cậu có đọc lướt danh sách ứng viên, thấy vài cái tên quen thuộc liền biết bản thân mình không có hi vọng lành lặn trở về rồi. Cho cô gái nhỏ này đi xem chỉ làm mất mặt thêm thôi, biết làm sao bây giờ, chắc phải cố gắng chút nữa để mấy ngày tới đừng có thua quá thảm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.