Đừng Để Mất Người Yêu Bá Đạo

Chương 23: “Nặng……”



Trong bóng tối, Tằng Phan căn bản không biết mình ngã lên người ai.

Người nọ không biết ra làm sao, căn bản là không kịp phản ứng, bị cô đè lên.

Tằng Phan chỉ nghe thấy bên tai tiếng kêu nhỏ.

Giống như là rất đau.

Cô luống cuống muốn đứng lên thật nhanh.

Ánh đèn vàng vừa vặn chiếu đến chỗ cô, dưới ánh đèn xanh xanh đỏ đỏ, Tằng Phan mới nhìn rõ.

Người bị cô đè lên, dĩ nhiên là…….

Thẩm Hi.

Điều hòa trong KTV rất nóng, quần áo của mọi người cũng không quá dày, vừa rồi hai người ngã vào nhau, tấm vải mỏng căn bản không thể che đi được cái gì.

Nghĩ đến việc bề mặt da tiếp xúc với nhau.

Dù là Tằng Phan có bình tĩnh, cũng không nhịn được, hai má đỏ bừng.

Cũng may chỗ cái ghế rất tối, không ai nhìn thấy mặt anh cũng ửng đỏ lên.

Tằng Phan luống cuống tay chân từ trên người Thẩm Hi đứng dậy, phát hiện Thẩm Hi vẫn nằm ở đó, không một chút động tĩnh.

Trong nháy mắt Tằng Phan hơi hoài nghi.

Cô giống như……. cô không có nặng đến như vậy chứ???

Tằng thái sơn áp đỉnh??

Cô do dự chớp mắt một cái, chậm rãi cúi người…….

Lại gần.

Thẩm Hi ngã ở đấy, chau mày, nhắm mắt lại, lông mi hơi run run.

Thoạt nhìn rất mệt mỏi và buồn ngủ.

Tằng Phan vươn tay, nhẹ nhàng lắc cánh tay buông thõng bên người Thẩm Hi.

Nhiệt độ từ tay của anh làm cô có chút sợ hãi.

Giống như sức nóng từ lò lửa phát ra.

Tằng Phan cũng bất chấp mọi thứ, trực tiếp đưa tay lên sờ trán của Thẩm Hi.

Phát hiện nhiệt độ trên trán còn nóng hơn.

Nhớ lại lúc anh im lặng ăn cơm, Tằng Phan mới hiểu ra lý do vì sao hôm nay Thẩm Hi lại xa cách như vậy.

Cô không kịp nghĩ nhiều, liền đỡ Thẩm Hi dậy, gọi Vu Thần đưa anh đến bệnh viện.

Ai ngờ Vu Thần ở bên kia không đi qua, Thẩm Hi bên này thì đang phát sốt, ngay khi cô vừa dứt lời thì nắm lấy tay cô.

Anh vẫn nhắm mắt, bởi vì đang sốt cao nên giọng hơi khàn.

“Không đi bệnh viện.”

Tằng Phan do dự, cúi đầu thì thầm vào tai anh giảng đạo lý.

“Cậu sốt cao lắm, đi bệnh viện có được không?”

Cô cố gắng nói nhẹ nhàng.

Thẩm Hi cố chấp, “Không.”

Bình thường đối với mọi việc anh đều không quan tâm, chuyện không liên quan đến mình thì không thèm chú ý. Tằng Phan không nghĩ tới lúc bị ốm Thẩm Hi lại cố chấp như vậy, cô khuyên mãi anh cũng không chịu đi bệnh viện, cuối cùng cô cũng không nói câu nào.

Hai mắt từ từ nhắm lại, toàn thân nặng trĩu.

Tằng Phan bó tay, chỉ có thể theo ý của Thẩm Hi.

Cô gọi Vu Thần, muốn anh ta đưa người về câu lạc bộ, lại phát hiện Vu Thần cũng say khướt…….

Nhìn thấy nhưng không nổi giận, không thể nói gì được.

Tằng Phan:……..

Tằng Phan đưa mắt nhìn lướt qua đám ma men ngã trái ngã phải trên ghế, hoàn toàn gạt bỏ ý định kêu bọn họ đưa người về.

Ách, bản thân mình cũng không tự chăm sóc kỹ…….

Cô dặn dò nhân viên phụ trách của KTV chăm sóc cho đám đội viên đang say khướt kia, cho một ít tiền boa để bọn họ giúp đưa người về câu lạc bộ sau khi tiệc rượu kết thúc, xong xuôi đâu đó mới đưa Thẩm Hi lên xe.

Thẩm Hi nhìn rất ngầu, nhưng cũng là một người đàn ông đã muốn trưởng thành.

Cho dù Tằng Phan có hận trời như thế nào khi bước vào câu lạc bộ, lúc kéo anh lên cầu thang, xém chút ngã xuống cầu thang.

Vất vả mãi mới lên được tầng hai, Tằng Phan suýt ngã khuỵu chân xuống sàn.

Mẹ ơi, rốt cuộc là Thẩm Hi ăn cái gì để lớn lên vậy?

Sắt? Quả nhiên là quả cân chuyển thế?

Tuyệt vọng.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để tuyệt vọng.

Tằng Phan thở dài một hơi, lại lần nữa đi xuống lầu chuẩn bị nước ấm và thuốc hạ sốt, nhìn thấy Thẩm Hi uống thuốc, lúc này cô mới hoàn toàn nhẹ nhõm.

Tuy rằng Thẩm Hi sốt rất cao, mở mắt tỉnh dậy, muốn nói câu cảm ơn: “Cô……….”

Còn chưa nói xong, đã bị cô cắt ngang.

Tằng Phan nhìn anh nằm bất lực ở đó, mái tóc đen nhánh bị mồ hôi thấm ướt dán lên mặt, đôi môi tái nhợt, trong lòng yếu ớt.

Rõ ràng vẫn còn trẻ như vậy.

Cô vươn tay chỉnh lại cái chăn trên giường của Thẩm Hi, cẩn thận gấp góc chăn lại, nhẹ nhàng nói: “Tôi không đi, chờ cậu hạ sốt rồi nói tiếp.”

Thẩm Hi không ngờ tới Tằng Phan sẽ hiểu nhầm ý của anh.

Anh từ từ nâng mí mắt lên.

Nhìn cô.

Cuối cùng cũng không có mở miệng giải thích, chỉ là từ từ nhắm mắt lại.

Hình ảnh khuôn mặt mỉm cười của Tằng Phan dưới ánh đèn vàng ấm áp lúc nãy hiện lên trước mắt.

Tằng Phan ngồi bên giường, cúi lưng xuống xoa bóp bàn chân bị đau, đợi một lúc, mới giúp Thẩm Hi che dấu góc chăn, lặng lẽ đi ra ngoài.

Thẩm Hi sốt cao mãi không hạ, Tằng Phan thấy vậy liền giúp anh lau người có thể sẽ nhanh khỏe lại.

Cô khập khiễng đi tìm rượu trắng, đơn giản là dùng khăn thấm ướt, nhẹ nhàng mở cửa phòng của Thẩm Hi.

Lau tay, lau trán, nhất định sẽ nhanh khỏi bệnh.

Mùi của rượu trắng rất nồng làm cho Tằng Phan nhíu mày, cô cố nhịn vươn tay, chiếc khăn vừa đụng vào ngón tay của Thẩm Hi, cổ tay bất chợt bị túm chặt.

Thẩm Hi nắm chặt cổ tay cô, lực vô cùng mạnh đến nỗi như muốn đứt ra.

Tằng Phan giãy giụa theo bản năng.

Ai biết được hành động này, như là chọc giận người đang nằm trên giường, anh dùng lực mạnh hơn, Tằng Phan đang đứng không vững liền bị kéo bay thẳng lên người Thẩm Hi.

Cô không kịp phản ứng lại, tính cả tối hôm nay thì đây là lần thứ hai cô ngã lên người Thẩm Hi.

Trong lúc hoảng loạn, Tằng Phan cảm thấy có gì đó mềm mại chạm vào khóe môi cô.

Ấm áp……

Khiến người ta hoảng sợ.

Tằng Phan bị giữ nguyên tại chỗ.

Trong lòng thì lên xuống thất thường, cần cổ có hơi nóng phả vào, tiếng hít thở rất nhỏ cũng chứng minh việc vừa nãy là thật.

Không phải nằm mơ, không phải nằm mơ, không phải nằm mơ………………

A a a a a a a a a a.

Cô lần đầu tiên tiếp xúc với đứa nhỏ này!!!

Tằng Phan gào thét trong lòng.

Cô chậm rãi ngẩng đầu, vào lúc chạm phải đôi mắt nặng nề.

Thẩm Hi không biết từ lúc nào……

Mở to mắt.

Cảm xúc phức tạp trong đôi mắt kia, như bị một tầng sương mù mỏng che mất.

Đây là thể loại phim kinh dị gì vậy????

Tằng Phan như mất đi khả năng ngôn ngữ của bản thân, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Thẩm Hi, uổng công há mồm ra.

Người bên dưới thong thả nuốt nước bọt rồi nói: “Nặng……”

Tằng Phan:……

Cân nặng luôn là điểm yếu của phụ nữ.

Mặc kệ là cô lớn tuổi như nào, có phải là đại tiểu thư tổng tài bá đạo hay không.

Tằng Phan ngừng giãy giụa, ngoài cười trong không cười mà mở miệng, giọng nói mang tính uy hiếp: “Cậu nói lại lần nữa?”

Lúc sau, Thẩm Hi lại nhắm mắt, không trả lời.

Giống như là chưa có chuyện gì xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.